-
Chương 4901-4905
Chương 4901: Đuổi cậu ta đi
“Thằng nhãi, cậu làm gì thế hả?”.
Mị Cường cuống lên, lập tức xông tới kéo Lâm Chính ra.
Hai tay ông ta chộp lấy bả vai Lâm Chính, định hất anh đi.
Nhưng dù dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Cơ thể Lâm Chính như một ngọn núi lớn, sừng sững bất động.
Dù Mị Cường huy động sức mạnh phi thăng cũng vô ích.
“Tên này có chút thực lực!”.
Sắc mặt Mị Diễm trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Các cậu mau giúp ông hai đi!”.
Người của thế gia Huyết Đao có chút do dự, nhưng vẫn bước tới.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Trong người Lâm Chính bỗng tỏa ra một luồng khí ý hùng hậu, khiến những người lại gần đều bị chấn động lùi lại.
Ai nấy đều biến sắc.
“Hử?”.
Lệnh Hồ Kiêu cũng dừng bước, xoay người lại.
Còn Mị Mộng đã ngây ra như phỗng.
“Đây chính là đạo đãi khách của thế gia Huyết Đao sao? Sao lại vô lễ như vậy?”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Mị Ngạo, nhíu mày nói.
“Oắt con, cậu thật to gan, dám làm càn ở đây hả?”.
Mị Ngạo cũng bị chấn động bay đi, nhưng lại nhanh chóng bò dậy, tức giận chửi mắng.
“Những người đến làm càn ở thế gia Huyết Đao các ông thì nhiều lắm, nhưng các ông làm gì được họ sao?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Mị Cường ngây ra, không thể phản bác được câu nào.
Đúng vậy, thế gia Huyết Đao đã ra nông nỗi này, ông ta còn ra vẻ oai phong cái gì chứ?
Nhưng Mị Mộng lại cuống lên, vội nhỏ giọng khuyên: “Anh Lâm, chuyện này… không liên quan đến anh, anh mau đi đi”.
“Cô Mị Mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Mị Mộng chần chừ một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Tôi sắp phải gả vào thế gia Lệnh Hồ”.
“Lệnh Hồ?”.
Lâm Chính sửng sốt, hình như bỗng nhớ ra gì đó, anh vội hỏi: “Là thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành kia sao?”.
“Đúng vậy”.
Mị Mộng thở dài: “Anh Lâm, tôi biết mục đích anh đến đây lần này, chắc là vì cô Cầm Kiếm đúng không? Anh yên tâm, cô ấy rất ổn, hiện đang ở hậu viện chăm sóc bà nội tôi, anh cứ vào đưa cô ấy đi đi, rồi rời khỏi Long Tâm Thành”.
“Còn tôi thì anh không cần bận tâm, thế gia Lệnh Hồ không phải tầm thường, đừng vì tôi mà đắc tội với bọn họ”.
Lâm Chính nghe thấy thế liền im lặng.
“Oắt con, cậu là ai? To gan gớm nhỉ?”.
Lệnh Hồ Kiêu liếc mắt nhìn, bình thản đánh giá Lâm Chính.
“Các ông là người của thế gia Lệnh Hồ?”.
“Phải”.
Lệnh Hồ Kiêu bình tĩnh nói: “Vậy chắc bây giờ cậu đã biết mình chọc phải ai, sẽ rơi vào cảnh ngộ gì rồi chứ?”.
“Chuyện này thì tôi chưa nghĩ đến, nhưng tôi phải báo trước với ông một tiếng, cô Mị Mộng sẽ không gả vào thế gia Lệnh Hồ”.
Lâm Chính đáp thẳng thừng.
“Cậu nói cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu nheo mắt lại.
“Anh Lâm!”.
Mị Mộng cũng cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, chỉ nói: “Cô Mị Mộng từng cứu tôi, nên tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy như dê vào miệng hổ được! Tôi thấy cuộc hôn nhân này thì thôi đi, các ông có thể về được rồi!”.
Anh phẩy tay, dường như đã quyết định thay tất cả mọi người.
“Oắt con, ở đây đến lượt mày lên tiếng sao?”.
“Đâu ra một con chó hoang dám cắn càn ở đây vậy?”.
“Người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi! Đuổi đi!”.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường cuống lên.
Nhưng… chỉ có mấy người của thế gia Huyết Đao bước tới.
Hầu hết vẫn đứng im bất động tại chỗ.
Mị Ngạo sửng sốt, sau đó tức giận gầm lên với những người đó: “Tôi đang nói với các cậu đấy, các cậu điếc hết rồi à? Mau lăn lại đây đuổi người này đi!”.
Chương 4902: Không đơn giản như vậy
Giọng nói của Mị Ngạo chứa đầy sự khó tin.
Ông ta đã dùng giọng điệu của người chấp chưởng thế gia Huyết Đao.
Nhưng dù là vậy, những người của thế gia Huyết Đao đang có mặt vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
Mị Ngạo dường như ngừng thở.
Mị Cường cũng ngây ra.
Tại sao những người này lại đột nhiên không chịu nghe lệnh?
“Mị Kiệt! Không nghe thấy lời bác cả nói sao? Còn không mau làm theo?”.
Mị Cường gào lên với con trai mình, định bắt anh ta khuất phục.
Nhưng chàng trai tên Mị Kiệt lại lắc đầu, trầm giọng đáp: “Bố, nói thật thì con không thể chấp nhận việc mọi người hi sinh chị Mộng Nhi để cứu gia tộc, nhưng đây là vì tính mạng của tất cả tộc nhân, cho dù trong lòng con cực kỳ không cam tâm tình nguyện thì cũng không có tư cách để nói gì. Nhưng không những chị Mộng Nhi không đồng ý, mà bạn chị ấy cũng đã đứng ra phản đối. Nếu lúc này con còn đuổi bạn của chị ấy đi thì con còn là con người sao?”.
“Thằng nhãi này! Mày làm phản đấy à? Ngay cả lời bố mày nói mà mày cũng dám cãi? Mày đang dạy dỗ tao đấy à?”.
Mị Cường nổi trận lôi đình, xắn ống tay áo lên định dạy dỗ con trai mình.
“Đủ rồi!”.
Lệnh Hồ Kiêu bỗng quát.
Toàn thân Mị Cường run lên, sau đó vội cười nói: “Kiêu đại nhân, thực sự rất xin lỗi, là tôi không dạy dỗ con trai cẩn thận!”.
“Nếu ông không dạy được thì để người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi dạy cho!”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
Mị Cường biến sắc.
“Nói đi, các cậu không chịu đuổi người này đi là muốn ủng hộ cậu ta, không muốn gả cô chủ của các cậu vào thế gia Lệnh Hồ chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn những người của thế gia Huyết Đao đang có mặt, nheo mắt hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Có người cúi đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng cũng có người ngẩng đầu lên, kích động nói.
“Đúng vậy thì sao nào?”.
“Lệnh Hồ Thắng là quái vật như thế nào cả long mạch dưới lòng đất đều biết, sao chúng tôi có thể để cô chủ bị loại quái vật đó chà đạp chứ?”.
“Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn trở thành tội nhân của gia tộc, thế nên tôi không cho phép các ông đưa cô chủ đi!”.
Ngày càng nhiều người lên tiếng.
Ngay cả những người ở ngoài sảnh cũng sục sôi căm phẫn kêu lên.
Đám Mị Cường, Mị Ngạo, Mị Diễm đều ngây người ra.
Lâm Chính gật đầu.
Xem ra thế gia Huyết Đao cũng không hẳn toàn là những kẻ không ra gì.
Nhưng điều này lại khiến Mị Mộng cuống lên.
“Câm miệng, tất cả câm miệng!”.
Mị Mộng khổ sở hét lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
“Cô chủ…”
Mọi người đều nhìn cô ta.
“Kiêu đại nhân, xin ông đừng trách, tôi sẽ theo ông về, mong ông đừng chấp bọn họ”.
Mị Mộng cắn chặt răng, đau khổ nói.
“Cô Mị Mộng, sao cô phải khổ như vậy chứ?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Mị Mộng cúi đầu, mỉm cười chua chát: “Tôi vốn không đồng ý, nhưng thấy tộc nhân như vậy, tôi bỗng cảm thấy được an ủi rất nhiều. thế gia Huyết Đao không phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ, nếu tôi không đi thì chắc chắn gia tộc sẽ bị tiêu diệt. Nếu người của thế gia Huyết Đao cũng tự tư tự lợi, chỉ biết lo cho an nguy bản thân giống đám bác cả, bác hai, thì tôi thà chết cũng không đi. Nhưng bây giờ tôi đã thấy, thế gia Huyết Đao vẫn có những người nhiệt huyết, vẫn có những người đáng để tôi hi sinh. Để gia tộc được sống sót thì tôi phải cố chấp làm gì nữa?”.
“Anh Lâm, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, nhưng tôi cũng phải nói với anh, đừng đối đầu với thế gia Lệnh Hồ, anh không phải đối thủ của bọn họ, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết!”.
Nói đến đây, đôi mắt hạnh của Mị Mộng đã đong đầy nước mắt.
Cô ta quay phắt người, đi về phía cửa.
Như đi về phía địa ngục!
Nhưng…
Người của thế gia Lệnh Hồ vẫn chưa rời đi.
“Ranh con, cô tưởng mấy câu nói thỏa hiệp của cô thì chuyện này coi như xong sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu nheo mắt cười khẩy.
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy.
“Kiêu đại nhân?”.
“Chúng tôi thương xót thế gia Huyết Đao nên mới đến đây, nhưng các cô lại dám sỉ nhục chúng tôi, thách thức chúng tôi. Nếu không thấy máu thì e là chuyện này không thể xong được!”.
Lệnh Hồ Kiêu hừ mũi nói.
Chương 4903: Không còn lựa chọn nào khác
Mị Mộng trợn mắt há mồm.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường cũng hoảng lên.
“Kiêu đại nhân, là người của chúng tôi có tội, xin ông hãy tha cho thế gia Huyết Đao chúng tôi!”.
Mị Ngạo vội vàng ôm quyền nói.
“Trước đó tôi đã nói rồi, các ông không dạy được người của các ông thì để tôi dạy thay. Vừa rồi những ai thách thức thế gia Lệnh Hồ chúng tôi? Bảo bọn họ ra đây, không giết những người này, cho dù các ông muốn gả thì chúng tôi cũng không đồng ý”.
Lệnh Hồ Kiêu nói đầy chế giễu.
“Hả? Việc này…”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Đám Mị Ngạo cũng cảm thấy đau đầu.
Làm sao bây giờ?
“Tất cả là tại thằng chó này, Mộng Nhi vốn đã đồng ý gả đi, cậu chạy đến đây làm loạn cái gì hả?”.
Mị Diễm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Thằng khốn, tôi nói cho cậu biết, hôm nay dù thế nào cậu cũng đừng hòng rời khỏi thế gia Huyết Đao!”.
Mị Cường nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói.
“Vậy sao? Tôi cũng đang muốn xem thủ đoạn của các ông đây”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Cậu!”.
Mị Cường nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Mị Ngạo ngăn lại.
“Chú hai đừng làm càn, nếu gây chuyện thì khó mà thu dọn tàn cuộc”.
Mị Ngạo trầm giọng quát.
“Anh cả, vậy bây giờ phải làm sao đây?”.
“Nên làm thế nào thì làm thế ấy!”.
Mị Ngạo hừ một tiếng, quát người của gia tộc: “Vừa rồi những ai thách thức sỉ nhục Kiêu đại nhân và các vị đại nhân của thế gia Lệnh Hồ thì lăn ra đây cho tôi!”.
Cả đám người im lặng.
“Sao? Cần tôi điểm danh không?”.
Mị Ngạo tức giận quát.
“Không cần”.
Trong đám người vang lên tiếng nói.
Chỉ thấy một chàng trai mạnh mẽ đứng ra, lạnh lùng quát: “Là cháu chửi thế gia Lệnh Hồ bọn họ đấy, làm sao nào?”.
“A Mạc!”.
Mị Diễm biến sắc: “Con chạy ra đây làm gì? Mau quay lại!”.
Nhưng chàng trai không thèm đếm xỉa.
“Chắc không chỉ có một mình cậu đâu nhỉ?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười khẽ.
“Đương nhiên rồi, cả tôi nữa!”.
“Cả tôi nữa!”.
“Tôi cũng chửi đấy, làm sao nào?”.
Ngày càng nhiều người đứng ra.
Lúc đầu chỉ là các thanh niên, nhưng nhanh chóng có cả những người già ra mặt.
Không phân nam nữ.
Tất cả đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều bước tới.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường và Mị Diễm đều trố mắt ra.
Còn Mị Mộng có chút thất thần.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt! Ha ha ha! Xem ra người của thế gia Huyết Đao các ông muốn chết cả rồi! Nếu đã vậy thì đừng trách chúng tôi!”.
“Người đâu, giết hết bọn họ cho tôi!”.
Lệnh Hồ Kiêu cất tiếng cười lớn, ánh mắt dữ tợn, vung tay lên hạ lệnh.
Dáng vẻ bình thản kia cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều vận khí, chuẩn bị trấn áp những người này.
Những người Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đều là tinh nhuệ của thế gia Lệnh Hồ, ai nấy có tu vi đáng sợ, sức mạnh phi thăng hùng hậu kinh người.
Còn bên thế gia Huyết Đao trải qua vô số trận chiến, ai nấy đều bị thương, vô cùng mệt mỏi, khí mạch khô kiệt, đâu phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ?
Chỉ sợ những cao thủ do Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đã đủ để tàn sát cả thế gia Huyết Đao.
Nhưng người của thế gia Huyết Đao vẫn không chút sợ hãi, ai nấy tỏ vẻ dữ tợn, rút đao ra.
Chuẩn bị đại chiến.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một thanh huyết đao bỗng kề lên cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Tất cả mọi người đều run bắn lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều dừng chân, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của huyết đao.
Chính là Mị Mộng!
“Ranh con, cô có biết mình đang làm gì không?”.
Lệnh Hồ Kiêu đứng im bất động, mặt không cảm xúc nói.
“Đương nhiên là biết chứ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!”.
Mị Mộng cắn răng, đau khổ nói.
Chương 4904: Tất cả dừng tay
“Không còn lựa chọn nào khác?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô làm vậy chỉ có hại cả thế gia Huyết Đao thôi”.
“Nhưng tôi không làm vậy thì hôm nay thế gia Huyết Đao cũng không còn tồn tại nữa”.
Mị Mộng trầm giọng nói: “Kiêu đại nhân, tôi yêu cầu ông thả ngay những người này ra!”.
“Cho dù tôi tha cho bọn họ thì thế gia cũng không tha!”.
Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu nói.
“Cũng chưa chắc”.
Mị Mộng nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ cần người của thế gia Huyết Đao còn sống, những chuyện khác tôi không quan tâm”.
“Ồ?”.
Lệnh Hồ Kiêu có chút nghi hoặc.
Chỉ nghe Mị Mộng quát các tộc nhân: “Nghe đây, lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi Long Tâm Thành, đi ngay bây giờ!”.
“Bên ngoài đều là kẻ thù, chúng ta có thể đi đâu được chứ?”.
Mị Ngạo sắp phát điên lên, gào thét với Mị Mộng: “Mày còn không mau thả Kiêu đại nhân ra? Đồ mất dạy này! Mày muốn hại chết thế gia Huyết Đao à?”.
“Bác cả, bác tưởng khom lưng quỳ gối với thế gia Lệnh Hồ thì bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao? Bác nhầm rồi, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những con dê muốn giết lúc nào thì giết! Tâm trạng bọn họ không tốt thì có thể giết chúng ta! Bác vẫy đuôi xin bọn họ rủ lòng thương chỉ càng khiến bọn họ khinh thường hơn!”.
Mị Mộng hừ mũi nói.
Mị Ngạo sửng sốt.
“Bây giờ cháu cho các bác một con đường sống, coi như chút cống hiến cuối cùng của Mị Mộng cho thế gia Huyết Đao! Các bác hãy lập tức rời khỏi Long Tâm Thành, cháu sẽ bảo Kiêu đại nhân phái cao thủ bên cạnh ông ta hộ tống mọi người rời đi… Kiêu đại nhân, tôi nghĩ chắc ông sẽ đồng ý với phương án của tôi chứ?”.
Nói đến đây, huyết đao trong tay Mị Mộng liền dí vào cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Lưỡi đao sắc bén lập tức cứa rách cổ ông ta.
Đao khí bắn ra từ thanh đao vô cùng đáng sợ.
Mị Mộng chỉ cần phát lực, đao khí bùng nổ, là cơ thể của Lệnh Hồ Kiêu sẽ lập tức bị chém thành mảnh vụn.
Đến lúc đó, dù y thuật giỏi đến đâu cũng không thể cứu sống được.
“Tôi đồng ý!”.
Lệnh Hồ Kiêu không còn cách nào khác, chỉ đành lạnh lùng khẽ quát: “Nhưng Mị Mộng, cô không được đi mà phải về thế gia với tôi. Người của Huyết Đao muốn đi cũng được, thế gia sẽ không quan tâm, nhưng cô không theo tôi về, thế gia nổi giận thì các cô không thoát được đâu”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ về với ông, đến lúc đó muốn chém muốn giết thế nào thì tùy!”.
Mị Mộng khàn giọng đáp.
“Vậy thì tốt!”.
Lệnh Hồ Kiêu nháy mắt.
Các cao thủ ở bên cạnh đều bước tới, chuẩn bị đưa người của thế gia Huyết Đao đi.
“Cô chủ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
“Cô chủ, chúng tôi đi rồi thì cô phải làm sao? Chắc chắn Lệnh Hồ Kiêu sẽ trút giận lên cô, điên cuồng trả thù cô, chỉ sợ cô sẽ sống không bằng chết!”.
Một ông già quỳ dưới đất, vừa khóc vừa gào lên.
“Chẳng sao cả! Mị Mộng… đời này không còn gì hối tiếc!”.
Mị Mộng cười chua chát nói.
“Cô chủ…”
Tiếng khóc càng to hơn.
Hiện giờ, cho dù là đám Mị Ngạo cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chúa cứu thế của thế gia Huyết Đao là Mị Mộng chứ không phải mấy người bọn họ.
Nhưng đúng lúc này.
Một cơn đau nhói truyền tới từ cổ tay Mị Mộng.
Mị Mộng đau quá, vô thức buông tay ra, huyết đao trượt xuống đất.
Hơi thở của cô ta trở nên run rẩy, còn chưa kịp phản ứng thì vùng bụng đã trúng một chưởng.
Bốp!
Mị Mộng bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta phun ra máu tươi, khó nhọc giơ cổ tay lên nhìn.
Ở đó cắm một cây châm bạc.
“Ha ha ha, ranh con, cô tưởng chút thủ đoạn của cô có thể khống chế được tôi sao? Nằm mơ đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu cười lớn, ánh mắt đầy dữ tợn.
“Tôi đã cho thế gia Huyết Đao các cô cơ hội, nhưng các cô lại không biết trân trọng! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
“Nghe đây, giết sạch tất cả đàn ông của thế gia Huyết Đao, phụ nữ thì đưa hết đến thế gia Lệnh Hồ. Tôi phải cho người đời biết những kẻ đối đầu với thế gia Lệnh Hồ sẽ có kết cục như thế nào!”.
Đôi mắt Lệnh Hồ Kiêu đỏ ngầu, quát lớn.
“Tuân lệnh!”.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ hét lên, ai nấy tỏa ra sát khí, rút kiếm xông về phía đám người.
“Giết!”.
Người của thế gia Huyết Đao cũng đã nổi giận, lập tức gào thét chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói bỗng vang lên.
“Tất cả dừng tay!”.
Chương 4905: Em biết người này là ai rồi
“Ồ?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn về phía người lên tiếng.
Người nói chuyện chính là Lâm Chính.
“Giết cậu ta luôn đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không muốn nghe Lâm Chính nhiều lời, nhẹ nhàng nói một câu.
“Vâng đại nhân”.
Cao thủ bên cạnh lập tức xông về phía Lâm Chính, một kiếm chém ngang.
Nhưng…
Lưỡi kiếm của cao thủ đó còn chưa đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên trừng hai mắt, nhấc cánh tay, một đao tay chém về phía người đó.
Rắc!
Phập!
Đao tay chém xuống.
Cả người lẫn kiếm bị chém đứt đôi.
Kiếm gãy rơi xuống đất.
Thi thể đứt làm hai nửa cũng ngã xuống đất, máu và nội tạng rải đầy đất.
Kiếm hủy người vong!
“Cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
Các cao thủ khác cũng dừng bước, đồng loạt lùi lại, cảnh giác nhìn Lâm Chính.
Mặc dù không biết thân phận của người này, nhưng chỉ một chiêu đủ cho thấy thực lực người này siêu phàm.
Giờ phút này, người ở đây đều không dám xem thường người bạn của Mị Mộng…
“Bảo các người dừng tay, các người điếc rồi sao?”.
Lâm Chính chậm rãi buông tay xuống.
Máu trên bàn tay anh còn nhỏ giọt xuống đất.
Lệnh Hồ Kiêu ngạc nhiên: “Cậu là ai?”.
“Thần y Lâm!”.
“Chưa từng nghe nói!”.
“Vậy thì hãy nghe cho rõ, dù sao đây cũng là lần đầu ông nghe danh hiệu của tôi và cũng có thể là lần cuối!”.
“Cậu thật ngông cuồng! Cậu muốn khai chiến với thế gia Lệnh Hồ sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười liên tục: “Tôi khuyên cậu hãy xem cho rõ mình có bản lĩnh gì mà đấu với thế gia Lệnh Hồ, như muối bỏ biển, đừng có cậy mạnh mà hại chết mình! Nếu không sẽ hối tiếc nghìn đời đấy!”.
Nhưng vừa dứt lời, một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.
Xoẹt!
Hai cánh tay của Lệnh Hồ Kiêu không cánh mà bay.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
Phụt!
Một giây sau, chỗ cánh tay đứt mới phun ra máu.
“A! Tay của tôi… Tay của tôi…”.
Lệnh Hồ Kiêu đau đớn gào lên, liên tục lùi lại.
“Đại nhân, ông sao rồi, không sao chứ?”.
Người ở cạnh vội vàng dìu lấy Lệnh Hồ Kiêu, vội vàng châm cứu cho ông ta, xoa dịu đau đớn.
“Anh Lâm…”.
Mị Mộng ngơ ngác.
Đám người Mị Ngạo hít ngược một hơi, liên tục lùi lại.
“Anh cả, lớn… lớn chuyện rồi…”.
Mị Diễm run rẩy.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Mị Cường mất cả hồn.
“Không khống chế được tình hình nữa rồi, yên lặng quan sát đi”.
Mị Ngạo thở dài.
Không lâu sau, Lệnh Hồ Kiêu mới bình tĩnh lại.
Ông ta vừa tức vừa kinh ngạc, mắt mở to, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính rút kiếm ở thắt lưng ra từ lúc nào không hay.
Đó là một thanh trường kiếm đen nhánh.
Tà khí ngút trời, ai cũng sợ hãi.
Chỉ riêng thanh trường kiếm này đã cho người ta cảm giác không rét mà run.
“Cậu… Cậu dám chém đứt tay tôi? Cậu dám làm tôi bị thương?”.
Lệnh Hồ Kiêu tức giận quát, giống như dã thú nổi loạn.
“Tôi còn dám giết ông đấy, ông tin không?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hay lắm! Thằng ranh, mày đợi đấy, thế gia Lệnh Hồ sẽ cho mày biết thế nào là hối hận! Cứ đợi đấy cho tao!”.
Lệnh Hồ Kiêu hầu như sắp tức điên, liên tục gật đầu, tràn ngập sát ý uy hiếp.
“Hối hận?”.
Lâm Chính lại cười nhạt: “Ông nghĩ tôi sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.
“Mày dám coi thường thế gia Lệnh Hồ?”.
“Ông có biết tên thanh kiếm này là gì không?”.
Lâm Chính giơ Tà Kiếm trong tay lên, lạnh nhạt hỏi.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt, dường như không hiểu ý Lâm Chính cho lắm, nhíu mày: “Đó là kiếm gì?”.
“Thanh kiếm này là Tuyệt Thế Tà Kiếm! Có lẽ các người chưa nghe tới, nhưng chủ nhân cũ của nó hẳn các người đều biết”.
Lâm Chính nói.
“Ám Thiên Võ Thần…”.
Mị Mộng la lên.
Bốn chữ đó vừa thốt ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên.
“Cháu nói gì? Chủ nhân cũ của thanh kiếm này là Ám Thiên Võ Thần?”.
Đám người Mị Ngạo suýt thì sợ đến mức ngã ra đất, run rẩy la lên.
“Vâng… Đúng vậy…”.
Mị Mộng do dự một lúc, khẽ nói: “Cháu tận mắt nhìn thấy anh Lâm cướp nó từ tay Ám Minh Nguyệt. Nó… đúng là kiếm của Ám Thiên Võ Thần…”.
Mọi người đều sợ hãi nhìn Lâm Chính, ai cũng im lặng.
“A… A…”.
Lệnh Hồ Kiêu biết được chân tướng cũng phản ứng lại, run rẩy, trợn mắt nhìn Lâm Chính.
“Ông nói xem, tôi không sợ Ám Thiên Võ Thần mà lại sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh lên tiếng.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều câm họng.
“Đi… Đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu tái nhợt mặt, quay đầu quát.
Đám người định rời đi, nhưng sao Lâm Chính có thể dễ dàng để bọn họ rời đi như vậy?
“Đi được sao?”.
Lâm Chính quát lên, ngón tay búng ra.
Vèo!
Một luồng sức mạnh phi thăng hóa thành chùm sáng bay đi, nhắm về phía cánh cửa.
Khi đến gần cửa thì nổ tung, hóa thành màn che, hoàn toàn chặn kín cửa.
“Phá nó ra cho tôi!”.
Lệnh Hồ Kiêu gào to.
Tất cả cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều ra sức tấn công lớp màn che đó.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên.
Nhưng… màn che không động đậy…
Cứ như pháo đài kiên cố nhất…
“Cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
“Không thể nào!”.
Mị Ngạo há hốc miệng.
Những cao thủ của thế gia Lệnh Hồ này có trình độ thế nào, vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được. Chỉ riêng khí thế phóng ra đủ để một nửa số người của thế gia Huyết Đao không thể phản kháng.
Bây giờ, thanh niên này lại nhẹ nhàng chặn các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ…
“Người này là ai?”.
Mị Ngạo lẩm bẩm.
“Anh cả, em biết người này là ai rồi!”.
Lúc này, Mị Diễm đột nhiên vỗ trán, như nghĩ tới gì đó, kích động la lên.
“Thằng nhãi, cậu làm gì thế hả?”.
Mị Cường cuống lên, lập tức xông tới kéo Lâm Chính ra.
Hai tay ông ta chộp lấy bả vai Lâm Chính, định hất anh đi.
Nhưng dù dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Cơ thể Lâm Chính như một ngọn núi lớn, sừng sững bất động.
Dù Mị Cường huy động sức mạnh phi thăng cũng vô ích.
“Tên này có chút thực lực!”.
Sắc mặt Mị Diễm trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Các cậu mau giúp ông hai đi!”.
Người của thế gia Huyết Đao có chút do dự, nhưng vẫn bước tới.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Trong người Lâm Chính bỗng tỏa ra một luồng khí ý hùng hậu, khiến những người lại gần đều bị chấn động lùi lại.
Ai nấy đều biến sắc.
“Hử?”.
Lệnh Hồ Kiêu cũng dừng bước, xoay người lại.
Còn Mị Mộng đã ngây ra như phỗng.
“Đây chính là đạo đãi khách của thế gia Huyết Đao sao? Sao lại vô lễ như vậy?”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Mị Ngạo, nhíu mày nói.
“Oắt con, cậu thật to gan, dám làm càn ở đây hả?”.
Mị Ngạo cũng bị chấn động bay đi, nhưng lại nhanh chóng bò dậy, tức giận chửi mắng.
“Những người đến làm càn ở thế gia Huyết Đao các ông thì nhiều lắm, nhưng các ông làm gì được họ sao?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Mị Cường ngây ra, không thể phản bác được câu nào.
Đúng vậy, thế gia Huyết Đao đã ra nông nỗi này, ông ta còn ra vẻ oai phong cái gì chứ?
Nhưng Mị Mộng lại cuống lên, vội nhỏ giọng khuyên: “Anh Lâm, chuyện này… không liên quan đến anh, anh mau đi đi”.
“Cô Mị Mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Mị Mộng chần chừ một lát rồi nhỏ giọng đáp: “Tôi sắp phải gả vào thế gia Lệnh Hồ”.
“Lệnh Hồ?”.
Lâm Chính sửng sốt, hình như bỗng nhớ ra gì đó, anh vội hỏi: “Là thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành kia sao?”.
“Đúng vậy”.
Mị Mộng thở dài: “Anh Lâm, tôi biết mục đích anh đến đây lần này, chắc là vì cô Cầm Kiếm đúng không? Anh yên tâm, cô ấy rất ổn, hiện đang ở hậu viện chăm sóc bà nội tôi, anh cứ vào đưa cô ấy đi đi, rồi rời khỏi Long Tâm Thành”.
“Còn tôi thì anh không cần bận tâm, thế gia Lệnh Hồ không phải tầm thường, đừng vì tôi mà đắc tội với bọn họ”.
Lâm Chính nghe thấy thế liền im lặng.
“Oắt con, cậu là ai? To gan gớm nhỉ?”.
Lệnh Hồ Kiêu liếc mắt nhìn, bình thản đánh giá Lâm Chính.
“Các ông là người của thế gia Lệnh Hồ?”.
“Phải”.
Lệnh Hồ Kiêu bình tĩnh nói: “Vậy chắc bây giờ cậu đã biết mình chọc phải ai, sẽ rơi vào cảnh ngộ gì rồi chứ?”.
“Chuyện này thì tôi chưa nghĩ đến, nhưng tôi phải báo trước với ông một tiếng, cô Mị Mộng sẽ không gả vào thế gia Lệnh Hồ”.
Lâm Chính đáp thẳng thừng.
“Cậu nói cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu nheo mắt lại.
“Anh Lâm!”.
Mị Mộng cũng cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, chỉ nói: “Cô Mị Mộng từng cứu tôi, nên tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy như dê vào miệng hổ được! Tôi thấy cuộc hôn nhân này thì thôi đi, các ông có thể về được rồi!”.
Anh phẩy tay, dường như đã quyết định thay tất cả mọi người.
“Oắt con, ở đây đến lượt mày lên tiếng sao?”.
“Đâu ra một con chó hoang dám cắn càn ở đây vậy?”.
“Người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi! Đuổi đi!”.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường cuống lên.
Nhưng… chỉ có mấy người của thế gia Huyết Đao bước tới.
Hầu hết vẫn đứng im bất động tại chỗ.
Mị Ngạo sửng sốt, sau đó tức giận gầm lên với những người đó: “Tôi đang nói với các cậu đấy, các cậu điếc hết rồi à? Mau lăn lại đây đuổi người này đi!”.
Chương 4902: Không đơn giản như vậy
Giọng nói của Mị Ngạo chứa đầy sự khó tin.
Ông ta đã dùng giọng điệu của người chấp chưởng thế gia Huyết Đao.
Nhưng dù là vậy, những người của thế gia Huyết Đao đang có mặt vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
Mị Ngạo dường như ngừng thở.
Mị Cường cũng ngây ra.
Tại sao những người này lại đột nhiên không chịu nghe lệnh?
“Mị Kiệt! Không nghe thấy lời bác cả nói sao? Còn không mau làm theo?”.
Mị Cường gào lên với con trai mình, định bắt anh ta khuất phục.
Nhưng chàng trai tên Mị Kiệt lại lắc đầu, trầm giọng đáp: “Bố, nói thật thì con không thể chấp nhận việc mọi người hi sinh chị Mộng Nhi để cứu gia tộc, nhưng đây là vì tính mạng của tất cả tộc nhân, cho dù trong lòng con cực kỳ không cam tâm tình nguyện thì cũng không có tư cách để nói gì. Nhưng không những chị Mộng Nhi không đồng ý, mà bạn chị ấy cũng đã đứng ra phản đối. Nếu lúc này con còn đuổi bạn của chị ấy đi thì con còn là con người sao?”.
“Thằng nhãi này! Mày làm phản đấy à? Ngay cả lời bố mày nói mà mày cũng dám cãi? Mày đang dạy dỗ tao đấy à?”.
Mị Cường nổi trận lôi đình, xắn ống tay áo lên định dạy dỗ con trai mình.
“Đủ rồi!”.
Lệnh Hồ Kiêu bỗng quát.
Toàn thân Mị Cường run lên, sau đó vội cười nói: “Kiêu đại nhân, thực sự rất xin lỗi, là tôi không dạy dỗ con trai cẩn thận!”.
“Nếu ông không dạy được thì để người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi dạy cho!”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
Mị Cường biến sắc.
“Nói đi, các cậu không chịu đuổi người này đi là muốn ủng hộ cậu ta, không muốn gả cô chủ của các cậu vào thế gia Lệnh Hồ chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn những người của thế gia Huyết Đao đang có mặt, nheo mắt hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Có người cúi đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng cũng có người ngẩng đầu lên, kích động nói.
“Đúng vậy thì sao nào?”.
“Lệnh Hồ Thắng là quái vật như thế nào cả long mạch dưới lòng đất đều biết, sao chúng tôi có thể để cô chủ bị loại quái vật đó chà đạp chứ?”.
“Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn trở thành tội nhân của gia tộc, thế nên tôi không cho phép các ông đưa cô chủ đi!”.
Ngày càng nhiều người lên tiếng.
Ngay cả những người ở ngoài sảnh cũng sục sôi căm phẫn kêu lên.
Đám Mị Cường, Mị Ngạo, Mị Diễm đều ngây người ra.
Lâm Chính gật đầu.
Xem ra thế gia Huyết Đao cũng không hẳn toàn là những kẻ không ra gì.
Nhưng điều này lại khiến Mị Mộng cuống lên.
“Câm miệng, tất cả câm miệng!”.
Mị Mộng khổ sở hét lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
“Cô chủ…”
Mọi người đều nhìn cô ta.
“Kiêu đại nhân, xin ông đừng trách, tôi sẽ theo ông về, mong ông đừng chấp bọn họ”.
Mị Mộng cắn chặt răng, đau khổ nói.
“Cô Mị Mộng, sao cô phải khổ như vậy chứ?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Mị Mộng cúi đầu, mỉm cười chua chát: “Tôi vốn không đồng ý, nhưng thấy tộc nhân như vậy, tôi bỗng cảm thấy được an ủi rất nhiều. thế gia Huyết Đao không phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ, nếu tôi không đi thì chắc chắn gia tộc sẽ bị tiêu diệt. Nếu người của thế gia Huyết Đao cũng tự tư tự lợi, chỉ biết lo cho an nguy bản thân giống đám bác cả, bác hai, thì tôi thà chết cũng không đi. Nhưng bây giờ tôi đã thấy, thế gia Huyết Đao vẫn có những người nhiệt huyết, vẫn có những người đáng để tôi hi sinh. Để gia tộc được sống sót thì tôi phải cố chấp làm gì nữa?”.
“Anh Lâm, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, nhưng tôi cũng phải nói với anh, đừng đối đầu với thế gia Lệnh Hồ, anh không phải đối thủ của bọn họ, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết!”.
Nói đến đây, đôi mắt hạnh của Mị Mộng đã đong đầy nước mắt.
Cô ta quay phắt người, đi về phía cửa.
Như đi về phía địa ngục!
Nhưng…
Người của thế gia Lệnh Hồ vẫn chưa rời đi.
“Ranh con, cô tưởng mấy câu nói thỏa hiệp của cô thì chuyện này coi như xong sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu nheo mắt cười khẩy.
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy.
“Kiêu đại nhân?”.
“Chúng tôi thương xót thế gia Huyết Đao nên mới đến đây, nhưng các cô lại dám sỉ nhục chúng tôi, thách thức chúng tôi. Nếu không thấy máu thì e là chuyện này không thể xong được!”.
Lệnh Hồ Kiêu hừ mũi nói.
Chương 4903: Không còn lựa chọn nào khác
Mị Mộng trợn mắt há mồm.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường cũng hoảng lên.
“Kiêu đại nhân, là người của chúng tôi có tội, xin ông hãy tha cho thế gia Huyết Đao chúng tôi!”.
Mị Ngạo vội vàng ôm quyền nói.
“Trước đó tôi đã nói rồi, các ông không dạy được người của các ông thì để tôi dạy thay. Vừa rồi những ai thách thức thế gia Lệnh Hồ chúng tôi? Bảo bọn họ ra đây, không giết những người này, cho dù các ông muốn gả thì chúng tôi cũng không đồng ý”.
Lệnh Hồ Kiêu nói đầy chế giễu.
“Hả? Việc này…”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Đám Mị Ngạo cũng cảm thấy đau đầu.
Làm sao bây giờ?
“Tất cả là tại thằng chó này, Mộng Nhi vốn đã đồng ý gả đi, cậu chạy đến đây làm loạn cái gì hả?”.
Mị Diễm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Thằng khốn, tôi nói cho cậu biết, hôm nay dù thế nào cậu cũng đừng hòng rời khỏi thế gia Huyết Đao!”.
Mị Cường nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói.
“Vậy sao? Tôi cũng đang muốn xem thủ đoạn của các ông đây”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Cậu!”.
Mị Cường nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Mị Ngạo ngăn lại.
“Chú hai đừng làm càn, nếu gây chuyện thì khó mà thu dọn tàn cuộc”.
Mị Ngạo trầm giọng quát.
“Anh cả, vậy bây giờ phải làm sao đây?”.
“Nên làm thế nào thì làm thế ấy!”.
Mị Ngạo hừ một tiếng, quát người của gia tộc: “Vừa rồi những ai thách thức sỉ nhục Kiêu đại nhân và các vị đại nhân của thế gia Lệnh Hồ thì lăn ra đây cho tôi!”.
Cả đám người im lặng.
“Sao? Cần tôi điểm danh không?”.
Mị Ngạo tức giận quát.
“Không cần”.
Trong đám người vang lên tiếng nói.
Chỉ thấy một chàng trai mạnh mẽ đứng ra, lạnh lùng quát: “Là cháu chửi thế gia Lệnh Hồ bọn họ đấy, làm sao nào?”.
“A Mạc!”.
Mị Diễm biến sắc: “Con chạy ra đây làm gì? Mau quay lại!”.
Nhưng chàng trai không thèm đếm xỉa.
“Chắc không chỉ có một mình cậu đâu nhỉ?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười khẽ.
“Đương nhiên rồi, cả tôi nữa!”.
“Cả tôi nữa!”.
“Tôi cũng chửi đấy, làm sao nào?”.
Ngày càng nhiều người đứng ra.
Lúc đầu chỉ là các thanh niên, nhưng nhanh chóng có cả những người già ra mặt.
Không phân nam nữ.
Tất cả đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều bước tới.
Đám Mị Ngạo, Mị Cường và Mị Diễm đều trố mắt ra.
Còn Mị Mộng có chút thất thần.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt! Ha ha ha! Xem ra người của thế gia Huyết Đao các ông muốn chết cả rồi! Nếu đã vậy thì đừng trách chúng tôi!”.
“Người đâu, giết hết bọn họ cho tôi!”.
Lệnh Hồ Kiêu cất tiếng cười lớn, ánh mắt dữ tợn, vung tay lên hạ lệnh.
Dáng vẻ bình thản kia cứ như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều vận khí, chuẩn bị trấn áp những người này.
Những người Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đều là tinh nhuệ của thế gia Lệnh Hồ, ai nấy có tu vi đáng sợ, sức mạnh phi thăng hùng hậu kinh người.
Còn bên thế gia Huyết Đao trải qua vô số trận chiến, ai nấy đều bị thương, vô cùng mệt mỏi, khí mạch khô kiệt, đâu phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ?
Chỉ sợ những cao thủ do Lệnh Hồ Kiêu dẫn đến đã đủ để tàn sát cả thế gia Huyết Đao.
Nhưng người của thế gia Huyết Đao vẫn không chút sợ hãi, ai nấy tỏ vẻ dữ tợn, rút đao ra.
Chuẩn bị đại chiến.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một thanh huyết đao bỗng kề lên cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Tất cả mọi người đều run bắn lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều dừng chân, kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của huyết đao.
Chính là Mị Mộng!
“Ranh con, cô có biết mình đang làm gì không?”.
Lệnh Hồ Kiêu đứng im bất động, mặt không cảm xúc nói.
“Đương nhiên là biết chứ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!”.
Mị Mộng cắn răng, đau khổ nói.
Chương 4904: Tất cả dừng tay
“Không còn lựa chọn nào khác?”.
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô làm vậy chỉ có hại cả thế gia Huyết Đao thôi”.
“Nhưng tôi không làm vậy thì hôm nay thế gia Huyết Đao cũng không còn tồn tại nữa”.
Mị Mộng trầm giọng nói: “Kiêu đại nhân, tôi yêu cầu ông thả ngay những người này ra!”.
“Cho dù tôi tha cho bọn họ thì thế gia cũng không tha!”.
Lệnh Hồ Kiêu lắc đầu nói.
“Cũng chưa chắc”.
Mị Mộng nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ cần người của thế gia Huyết Đao còn sống, những chuyện khác tôi không quan tâm”.
“Ồ?”.
Lệnh Hồ Kiêu có chút nghi hoặc.
Chỉ nghe Mị Mộng quát các tộc nhân: “Nghe đây, lập tức đưa tất cả mọi người rời khỏi Long Tâm Thành, đi ngay bây giờ!”.
“Bên ngoài đều là kẻ thù, chúng ta có thể đi đâu được chứ?”.
Mị Ngạo sắp phát điên lên, gào thét với Mị Mộng: “Mày còn không mau thả Kiêu đại nhân ra? Đồ mất dạy này! Mày muốn hại chết thế gia Huyết Đao à?”.
“Bác cả, bác tưởng khom lưng quỳ gối với thế gia Lệnh Hồ thì bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao? Bác nhầm rồi, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những con dê muốn giết lúc nào thì giết! Tâm trạng bọn họ không tốt thì có thể giết chúng ta! Bác vẫy đuôi xin bọn họ rủ lòng thương chỉ càng khiến bọn họ khinh thường hơn!”.
Mị Mộng hừ mũi nói.
Mị Ngạo sửng sốt.
“Bây giờ cháu cho các bác một con đường sống, coi như chút cống hiến cuối cùng của Mị Mộng cho thế gia Huyết Đao! Các bác hãy lập tức rời khỏi Long Tâm Thành, cháu sẽ bảo Kiêu đại nhân phái cao thủ bên cạnh ông ta hộ tống mọi người rời đi… Kiêu đại nhân, tôi nghĩ chắc ông sẽ đồng ý với phương án của tôi chứ?”.
Nói đến đây, huyết đao trong tay Mị Mộng liền dí vào cổ Lệnh Hồ Kiêu.
Lưỡi đao sắc bén lập tức cứa rách cổ ông ta.
Đao khí bắn ra từ thanh đao vô cùng đáng sợ.
Mị Mộng chỉ cần phát lực, đao khí bùng nổ, là cơ thể của Lệnh Hồ Kiêu sẽ lập tức bị chém thành mảnh vụn.
Đến lúc đó, dù y thuật giỏi đến đâu cũng không thể cứu sống được.
“Tôi đồng ý!”.
Lệnh Hồ Kiêu không còn cách nào khác, chỉ đành lạnh lùng khẽ quát: “Nhưng Mị Mộng, cô không được đi mà phải về thế gia với tôi. Người của Huyết Đao muốn đi cũng được, thế gia sẽ không quan tâm, nhưng cô không theo tôi về, thế gia nổi giận thì các cô không thoát được đâu”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ về với ông, đến lúc đó muốn chém muốn giết thế nào thì tùy!”.
Mị Mộng khàn giọng đáp.
“Vậy thì tốt!”.
Lệnh Hồ Kiêu nháy mắt.
Các cao thủ ở bên cạnh đều bước tới, chuẩn bị đưa người của thế gia Huyết Đao đi.
“Cô chủ!”.
Người của thế gia Huyết Đao đều quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
“Cô chủ, chúng tôi đi rồi thì cô phải làm sao? Chắc chắn Lệnh Hồ Kiêu sẽ trút giận lên cô, điên cuồng trả thù cô, chỉ sợ cô sẽ sống không bằng chết!”.
Một ông già quỳ dưới đất, vừa khóc vừa gào lên.
“Chẳng sao cả! Mị Mộng… đời này không còn gì hối tiếc!”.
Mị Mộng cười chua chát nói.
“Cô chủ…”
Tiếng khóc càng to hơn.
Hiện giờ, cho dù là đám Mị Ngạo cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chúa cứu thế của thế gia Huyết Đao là Mị Mộng chứ không phải mấy người bọn họ.
Nhưng đúng lúc này.
Một cơn đau nhói truyền tới từ cổ tay Mị Mộng.
Mị Mộng đau quá, vô thức buông tay ra, huyết đao trượt xuống đất.
Hơi thở của cô ta trở nên run rẩy, còn chưa kịp phản ứng thì vùng bụng đã trúng một chưởng.
Bốp!
Mị Mộng bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta phun ra máu tươi, khó nhọc giơ cổ tay lên nhìn.
Ở đó cắm một cây châm bạc.
“Ha ha ha, ranh con, cô tưởng chút thủ đoạn của cô có thể khống chế được tôi sao? Nằm mơ đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu cười lớn, ánh mắt đầy dữ tợn.
“Tôi đã cho thế gia Huyết Đao các cô cơ hội, nhưng các cô lại không biết trân trọng! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”.
“Nghe đây, giết sạch tất cả đàn ông của thế gia Huyết Đao, phụ nữ thì đưa hết đến thế gia Lệnh Hồ. Tôi phải cho người đời biết những kẻ đối đầu với thế gia Lệnh Hồ sẽ có kết cục như thế nào!”.
Đôi mắt Lệnh Hồ Kiêu đỏ ngầu, quát lớn.
“Tuân lệnh!”.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ hét lên, ai nấy tỏa ra sát khí, rút kiếm xông về phía đám người.
“Giết!”.
Người của thế gia Huyết Đao cũng đã nổi giận, lập tức gào thét chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói bỗng vang lên.
“Tất cả dừng tay!”.
Chương 4905: Em biết người này là ai rồi
“Ồ?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn về phía người lên tiếng.
Người nói chuyện chính là Lâm Chính.
“Giết cậu ta luôn đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không muốn nghe Lâm Chính nhiều lời, nhẹ nhàng nói một câu.
“Vâng đại nhân”.
Cao thủ bên cạnh lập tức xông về phía Lâm Chính, một kiếm chém ngang.
Nhưng…
Lưỡi kiếm của cao thủ đó còn chưa đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên trừng hai mắt, nhấc cánh tay, một đao tay chém về phía người đó.
Rắc!
Phập!
Đao tay chém xuống.
Cả người lẫn kiếm bị chém đứt đôi.
Kiếm gãy rơi xuống đất.
Thi thể đứt làm hai nửa cũng ngã xuống đất, máu và nội tạng rải đầy đất.
Kiếm hủy người vong!
“Cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
Các cao thủ khác cũng dừng bước, đồng loạt lùi lại, cảnh giác nhìn Lâm Chính.
Mặc dù không biết thân phận của người này, nhưng chỉ một chiêu đủ cho thấy thực lực người này siêu phàm.
Giờ phút này, người ở đây đều không dám xem thường người bạn của Mị Mộng…
“Bảo các người dừng tay, các người điếc rồi sao?”.
Lâm Chính chậm rãi buông tay xuống.
Máu trên bàn tay anh còn nhỏ giọt xuống đất.
Lệnh Hồ Kiêu ngạc nhiên: “Cậu là ai?”.
“Thần y Lâm!”.
“Chưa từng nghe nói!”.
“Vậy thì hãy nghe cho rõ, dù sao đây cũng là lần đầu ông nghe danh hiệu của tôi và cũng có thể là lần cuối!”.
“Cậu thật ngông cuồng! Cậu muốn khai chiến với thế gia Lệnh Hồ sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười liên tục: “Tôi khuyên cậu hãy xem cho rõ mình có bản lĩnh gì mà đấu với thế gia Lệnh Hồ, như muối bỏ biển, đừng có cậy mạnh mà hại chết mình! Nếu không sẽ hối tiếc nghìn đời đấy!”.
Nhưng vừa dứt lời, một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.
Xoẹt!
Hai cánh tay của Lệnh Hồ Kiêu không cánh mà bay.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
Phụt!
Một giây sau, chỗ cánh tay đứt mới phun ra máu.
“A! Tay của tôi… Tay của tôi…”.
Lệnh Hồ Kiêu đau đớn gào lên, liên tục lùi lại.
“Đại nhân, ông sao rồi, không sao chứ?”.
Người ở cạnh vội vàng dìu lấy Lệnh Hồ Kiêu, vội vàng châm cứu cho ông ta, xoa dịu đau đớn.
“Anh Lâm…”.
Mị Mộng ngơ ngác.
Đám người Mị Ngạo hít ngược một hơi, liên tục lùi lại.
“Anh cả, lớn… lớn chuyện rồi…”.
Mị Diễm run rẩy.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Mị Cường mất cả hồn.
“Không khống chế được tình hình nữa rồi, yên lặng quan sát đi”.
Mị Ngạo thở dài.
Không lâu sau, Lệnh Hồ Kiêu mới bình tĩnh lại.
Ông ta vừa tức vừa kinh ngạc, mắt mở to, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính rút kiếm ở thắt lưng ra từ lúc nào không hay.
Đó là một thanh trường kiếm đen nhánh.
Tà khí ngút trời, ai cũng sợ hãi.
Chỉ riêng thanh trường kiếm này đã cho người ta cảm giác không rét mà run.
“Cậu… Cậu dám chém đứt tay tôi? Cậu dám làm tôi bị thương?”.
Lệnh Hồ Kiêu tức giận quát, giống như dã thú nổi loạn.
“Tôi còn dám giết ông đấy, ông tin không?”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hay lắm! Thằng ranh, mày đợi đấy, thế gia Lệnh Hồ sẽ cho mày biết thế nào là hối hận! Cứ đợi đấy cho tao!”.
Lệnh Hồ Kiêu hầu như sắp tức điên, liên tục gật đầu, tràn ngập sát ý uy hiếp.
“Hối hận?”.
Lâm Chính lại cười nhạt: “Ông nghĩ tôi sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.
“Mày dám coi thường thế gia Lệnh Hồ?”.
“Ông có biết tên thanh kiếm này là gì không?”.
Lâm Chính giơ Tà Kiếm trong tay lên, lạnh nhạt hỏi.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt, dường như không hiểu ý Lâm Chính cho lắm, nhíu mày: “Đó là kiếm gì?”.
“Thanh kiếm này là Tuyệt Thế Tà Kiếm! Có lẽ các người chưa nghe tới, nhưng chủ nhân cũ của nó hẳn các người đều biết”.
Lâm Chính nói.
“Ám Thiên Võ Thần…”.
Mị Mộng la lên.
Bốn chữ đó vừa thốt ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên.
“Cháu nói gì? Chủ nhân cũ của thanh kiếm này là Ám Thiên Võ Thần?”.
Đám người Mị Ngạo suýt thì sợ đến mức ngã ra đất, run rẩy la lên.
“Vâng… Đúng vậy…”.
Mị Mộng do dự một lúc, khẽ nói: “Cháu tận mắt nhìn thấy anh Lâm cướp nó từ tay Ám Minh Nguyệt. Nó… đúng là kiếm của Ám Thiên Võ Thần…”.
Mọi người đều sợ hãi nhìn Lâm Chính, ai cũng im lặng.
“A… A…”.
Lệnh Hồ Kiêu biết được chân tướng cũng phản ứng lại, run rẩy, trợn mắt nhìn Lâm Chính.
“Ông nói xem, tôi không sợ Ám Thiên Võ Thần mà lại sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh lên tiếng.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều câm họng.
“Đi… Đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu tái nhợt mặt, quay đầu quát.
Đám người định rời đi, nhưng sao Lâm Chính có thể dễ dàng để bọn họ rời đi như vậy?
“Đi được sao?”.
Lâm Chính quát lên, ngón tay búng ra.
Vèo!
Một luồng sức mạnh phi thăng hóa thành chùm sáng bay đi, nhắm về phía cánh cửa.
Khi đến gần cửa thì nổ tung, hóa thành màn che, hoàn toàn chặn kín cửa.
“Phá nó ra cho tôi!”.
Lệnh Hồ Kiêu gào to.
Tất cả cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều ra sức tấn công lớp màn che đó.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên.
Nhưng… màn che không động đậy…
Cứ như pháo đài kiên cố nhất…
“Cái gì?”.
Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
“Không thể nào!”.
Mị Ngạo há hốc miệng.
Những cao thủ của thế gia Lệnh Hồ này có trình độ thế nào, vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được. Chỉ riêng khí thế phóng ra đủ để một nửa số người của thế gia Huyết Đao không thể phản kháng.
Bây giờ, thanh niên này lại nhẹ nhàng chặn các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ…
“Người này là ai?”.
Mị Ngạo lẩm bẩm.
“Anh cả, em biết người này là ai rồi!”.
Lúc này, Mị Diễm đột nhiên vỗ trán, như nghĩ tới gì đó, kích động la lên.
Bình luận facebook