-
Chương 4866-4870
Chương 4866: Anh tự nhận mình kém cỏi chứ gì?
Đồng tử của Diệp Viêm co rút, ngoảnh phắt lại, giơ kiếm Bạch Cốt lên đỡ.
Keng!
Sức mạnh hung hãn nặng nề va vào kiếm Bạch Cốt.
Nhát kiếm này đỡ đòn một cách hoàn hảo.
Nhưng… lực đạo vẫn yếu hơn một bậc.
Không những vậy, tà khí trên Tà Kiếm còn ập về phía Diệp Viêm.
Bịch bịch bịch!
Diệp Viêm bị chấn động lùi lại, trên người có thêm không ít lỗ thủng.
Hắn nhíu chặt mày, lập tức tế châm bạc ra đâm vào người, nhanh chóng chữa trị vết thương.
Nhưng Lâm Chính đuổi riết không tha, tiếp tục tấn công hắn.
Diệp Viêm vừa đánh vừa lùi, kiếm Bạch Cốt trong tay múa may quay cuồng.
Nhưng sau khi nhận chủ, Tà Kiếm bùng phát uy lực cực kỳ sắc bén, tà khí được phóng ra còn có sức phá hoại đáng sợ hơn.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều khói đen đã bao trùm lấy kiếm Bạch Cốt, kiềm chế tốc độ múa may của nó.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bất chấp tất cả, thế công càng hung mãnh hơn.
Diệp Viêm bỗng chốc cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
“Thiên Phạt Châm Quyết!”.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, bất ngờ quát lớn.
Vèo vèo vèo!
Rất nhiều châm bạc bay ra từ hai bả vai của hắn.
Đó là những cây châm bạc được luyện từ xương.
Chúng lăng không xoay tròn, điên cuồng xao động, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, vung tay lên, tà khí tản ra, bao trùm lấy cốt châm đang bay tới.
Trong tà khí dường như có ánh sáng vàng lấp lánh, không ngừng va chạm với cốt châm.
Leng keng!
Âm thanh cốt châm va chạm vang lên không ngớt trong không trung.
Diệp Viêm nhìn lên trời, lông mày nhíu chặt.
Cốt châm mãi không rơi xuống tấn công người đàn ông này, thật là kỳ lạ.
Lẽ nào… cốt châm của hắn đã bị người này ngăn cản?
Diệp Viêm nhíu mày.
Nhưng nghĩ cũng phải.
Người này có thể luyện chế được đan dược phi phàm như vậy thì chắc chắn y thuật không hề tầm thường, châm pháp sao có thể kém được?
Châm bạc giao đấu dữ dội trong không trung, còn hai người đấu kiếm ở bên dưới.
Kiếm lực và tà khí tàn bạo tràn ngập cả võ trường.
Cứ tiếp tục thế này, cho dù có thể thắng thì cũng te tua thảm hại.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Hắn khẽ gầm một tiếng, tế ra toàn bộ sức mạnh phi thăng, hội tụ ở kiếm Bạch Cốt.
Trong chớp mắt, kiếm Bạch Cốt tỏa ra huyết quang vô tận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém tới, lần đầu tiên đánh bay Tà Kiếm đi.
Lâm Chính lùi lại liên tục, vội vàng ổn định cơ thể, nhìn Diệp Viêm.
Nhát kiếm này có uy lực hơn hẳn tất cả những nhát kiếm trước đó.
Xem ra Diệp Viêm định dốc toàn lực rồi.
“Tôi không muốn đấu với anh, sao anh cứ muốn giết tôi vậy? Tôi đắc tội gì với anh sao?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Giết người cũng cần lý do sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Tôi giết ai cũng có lý do”.
“Lý do lớn nhất chính là cướp đoạt thân xác của bọn họ để tăng cường cho bản thân mình chứ gì?”.
Lâm Chính bình thản nói.
Diệp Viêm không nói gì.
Lâm Chính không dám để lộ thân phận của mình.
Tuy hiện giờ anh đã đến thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng không chắc có thể giết được Diệp Viêm hay không.
Nếu không giết được Diệp Viêm mà để hắn biết thân phận của anh, thì người của liên minh Thanh Huyền và cả Dương Hoa Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Viêm là người không từ thủ đoạn.
Để hắn biết hiện giờ Lâm Chính đã có thực lực như thế này thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách diệt trừ anh.
Đối với Diệp Viêm, bắt cóc con tin để ép buộc Lâm Chính là thượng sách.
“Anh không giết được tôi đâu, bây giờ tôi muốn đi, anh có thể tiếp tục theo đuổi những lợi ích ở tầng chín, cần gì phải lãng phí sức lực với tôi chứ?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Ý anh là anh tự nhận mình kém cỏi chứ gì?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 4867: Ra khỏi Long Cung
“Tôi chỉ không muốn lãng phí tinh lực và thời gian trong trận chiến vô vị này thôi!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi thì anh cũng không giữ được, nhưng nếu anh đã hùng hổ ép người thì tôi phải cho anh thấy thực lực của tôi!”.
Dứt lời, Diệp Viêm lại xông tới.
Lần này, hắn huy động sức mạnh phi thăng toàn thân.
Một luồng sức mạnh cường đại ngang với cảnh giới Thiên Nhân dâng lên, khiến tà khí không dám lại gần.
“Kiếm, Hoành Lưu!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên, Diệp Viêm giơ kiếm lên chém ngang.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém ra một luồng kiếm khí như vầng trăng màu trắng, nặng nề giáng về phía Lâm Chính.
Động tác của Lâm Chính không dừng lại, lật tay chém dọc một nhát, khiến luồng kiếm khí này vỡ nát.
Nhưng kiếm khí vừa nổ tung, một luồng sức mạnh xung kích hung hãn lại ập tới.
Lâm Chính không kịp phòng ngự, lại bị luồng sức mạnh xung kích này đẩy lùi lại nửa bước.
“Anh muốn giết tôi? Vậy phải xem anh có bản lĩnh không đã!”.
Đôi mắt Diệp Viêm lạnh lẽo, xông thẳng về phía Lâm Chính.
Khí thế dời non lấp bể giống như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía anh.
Lâm Chính tế ngay Bút Họa Kiếm ra, phối hợp với Tà Kiếm cùng chém.
Hai người lại đánh nhau dữ dội.
Cả võ trường điên cuồng rung chuyển.
Sức mạnh cuồn cuộn dường như muốn làm chấn động cả Long Cung.
Cùng lúc đó.
Ở cửa Long Cung.
Rầm!
Mấy bóng người lảo đảo xông ra ngoài.
Bọn họ đều có vẻ chật vật, người đầy vết thương.
Những người bên người Long Cung đều nín thở, vội quay sang nhìn.
Phát hiện những người này là đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc.
“Chủ nhân! Là Lang Gia!”.
Người của Thái Thiên Võ Thần kêu lên.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần đứng phắt dậy nhìn.
Chỉ thấy đám Lang Gia lao ra khỏi cửa liền lập tức khoanh chân ngồi xuống để điều tức.
“Mau đưa dược liệu trị thương đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ dùng!”.
Thái Thiên Võ Thần không dám chậm trễ, quát lên.
Người hầu ở bên cạnh vội lấy bình thuốc ra, chạy về phía đám Lang Gia.
Đây đều là thánh dược trị thương do chính tay Thái Thiên Võ Thần luyện chế, uy lực đương nhiên không tầm thường.
Sau khi uống xong, khí sắc của đám Lang Gia, Huyền Thông đều tốt hơn rất nhiều.
“Lang Gia, cậu vẫn ổn chứ?”.
Thái Thiên Võ Thần ánh mắt sáng rực hỏi.
“Bẩm đại nhân, Lang Gia vẫn ổn!”.
Lang Gia ôm quyền đáp.
“Nói cho tôi biết, cậu đến được tầng mấy?”.
Thái Thiên Võ Thần lại hỏi.
“Tầng tám!”.
Lang Gia chần chừ một lát rồi đáp.
“Ồ!”.
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Thái Thiên Võ Thần lại trầm giọng quát: “Các cậu đều đến được tầng tám sao?”.
“Vâng thưa đại nhân, chúng tôi đều đến được tầng tám…”
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
Vô số người xúm lại nhìn Lang Gia.
“Các anh đều vào được tầng tám sao?”.
“Trời ơi, Thái Thiên Võ Thần có nhiều người vào được tầng tám thế?”.
“Vậy thì phải lấy được bao nhiêu lợi ích đây?”.
“Người của Thái Thiên Võ Thần mạnh đến vậy sao? Có thể một đường tới tận tầng tám?”.
“Đúng là không thể tin được!”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Không ai dám tin.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lang Gia, các cậu đều vượt cả dự liệu của tôi, tuy không thể vào được tầng chín, nhưng cũng đủ rồi! Ha ha ha!”.
Thái Thiên Võ Thần không ngờ đám Lang Gia có thể vào được tận tầng tám, theo dự liệu của ông ta, bọn họ vào được tầng sáu đã phải cảm ơn trời Phật rồi.
Bây giờ họ mang được thành tích này trở về, đúng là khiến ông ta mát cả mặt.
Phải biết rằng, bọn họ phái người vào Long Cung không chỉ để lấy lợi ích, mà còn để các Võ Thần so sánh với nhau.
Người do ai phái vào đến được tầng càng cao thì tức người đó có thực lực mạnh hơn, có sức uy hiếp hơn, khiến nhiều người thần phục hơn.
Thậm chí chuyến đi đến Long Cung còn có thể ảnh hưởng đến xếp hạng của Thất Võ Thần.
Chương 4868: Giấu làm của riêng?
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc và chấn động, đều nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt tôn kính.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông có thể huấn luyện được những cường giả như vậy, tôi thực sự phục sát đất!”.
“Thái Thiên Võ Thần giỏi quá đi mất!”.
“Ngay cả đám Lang Gia đại nhân cũng có thể vào được tầng tám, cũng không biết thực lực của Thái Thiên Võ Thần đại nhân thì phải vào được tầng mấy?”.
“Không dám tưởng tượng!”.
Mọi người nhao nhao nói, càng tỏ thái độ kính nể Thái Thiên Võ Thần hơn.
Ông ta nhếch môi mỉm cười.
“Các cậu vất vả rồi, có lấy được lợi ích gì trong Long Cung không? Sao còn không mau hiến lên đi?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
Lang Gia đang định lấy đồ ra liền thoáng sửng sốt.
Anh ta nhìn mấy mảnh vải vụn được lấy ra từ túi áo, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đặt xuống đất.
Đám Huyền Thông đều nhìn thấy hành động này của Lang Gia.
“Ồ? Lẽ nào miếng vải vụn này là lợi ích lấy được từ Long Cung sao?”.
Có người nhìn thấy hành động của Lang Gia, lông mày cau lại, không nhịn được nói.
“Lợi ích gì mà kỳ lạ thế? Sao lại chỉ là mấy mảnh vải vụn?”.
“Còn dính máu nữa”.
Những người khác cũng nhao nhao nói.
“Lang Gia, đây là gì thế?”.
Thái Thiên Võ Thần không phải đồ ngốc như những người xung quanh, ông ta có thể cảm nhận được trên những mảnh vải này không có chút khí tức linh động nào, chắc chắn không phải lợi ích lấy được từ Long Cung.
“Khởi bẩm đại nhân, đây là… áo của Trình Lục!”.
Lang Gia chần chừ một lát, khàn giọng nói.
“Trình Lục?”.
Thái Thiên Võ Thần ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thiếu mất một người.
Hóa ra có chín người vào thì chỉ còn tám người ra.
“Sao? Cậu ta chết trong đó rồi à?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
“Vâng”.
“Chết rồi thì thôi, mang những lợi ích các cậu lấy được ra đây cho tôi xem”.
Thái Thiên Võ Thần lại lên tiếng, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Lang Gia có chút khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ Thái Thiên Võ Thần lại lạnh lùng và coi thường tính mạng của bọn họ như vậy.
Đó là người anh em thân thiết nhất của bọn họ!
Cũng là người được Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ mười mấy năm.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần lại phớt lờ đi.
“Sao? Cậu còn vấn đề gì à?”.
Thái Thiên Võ Thần chợt trầm mặt xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Lang Gia không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, chúng tôi thì có vấn đề gì chứ?”.
Huyền Thông vội đi tới, quỳ một gối xuống ôm quyền, sau đó huých khuỷu tay vào Lang Gia, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Lang Gia hít sâu một hơi, biết mình không có tư cách trở mặt với Thái Thiên Võ Thần.
Anh ta không muốn làm liên lụy đến những người anh em khác.
Nếu anh ta và Thái Thiên Võ Thần căng thẳng với nhau, thì chắc chắn đám Huyền Thông sẽ đứng về phía anh ta.
Thế là Lang Gia liền lấy lợi ích ra, đưa cho Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần vội nhận lấy, kiểm tra kĩ càng.
Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt của ông ta liền trầm xuống.
“Các cậu một đường chém giết trong Long Cung, vào đến tận tầng tám mà chỉ lấy được mấy mẩy sắt vớ vẩn này sao?”.
Ông ta lạnh lùng quát: “Hay là các cậu còn giấu làm của riêng?”.
“Đại nhân, ông biết tính tôi mà, sao tôi lại phản bội ông được? Lại càng không làm những chuyện đi ngược với lẽ phải như giấu làm của riêng! Những thứ này quả thực là bảo bối chúng tôi lấy được ở Long Cung! Không sót thứ gì, tất cả đều ở đây!”.
Lang Gia ôm quyền nói.
“Nhưng những bảo bối này đều rất tầm thường, các cậu vào được tận tầng tám, sao lại lấy những thứ thấp kém này? Lẽ nào đại năng của Long Cung lấy những thứ này để trêu đùa chúng ta sao?”.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng: “Cậu thành thật giao hết bảo bối ra đây cho tôi, nếu không hôm nay tôi không tha cho cậu đâu!”.
Chương 4869: Nghi ngờ
Đám Lang Gia nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, những lời tôi nói đều là sự thật, đây quả thực là tất cả những chí bảo chúng tôi lấy được trong đó!”.
Lang Gia cố gắng giải thích.
Nhưng rõ ràng là Thái Thiên Võ Thần không tin.
Ông ta nhìn Lang Gia, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, toàn thân dần tỏa ra sát khí.
Lúc này, cái ông ta quan tâm không còn là chí bảo của Long Cung, mà là bị phản bội.
Trong mắt ông ta, những người này dám giấu làm của riêng thì chính là phản bội ông ta một cách trắng trợn.
Đối với những kẻ phản bội, Thái Thiên Võ Thần trước giờ đều giết luôn để trừ hậu họa.
Dù người này đi theo ông ta bao nhiêu năm, là người thân cận với ông ta đến mức nào.
Sắc mặt Lang Gia rất khó coi.
Tình hình càng ngày càng gay go, dường như đã không thể giải thích rõ ràng được nữa.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ Thần đại nhân, ông trách lầm anh Lang Gia rồi, anh ấy không giấu giếm, cũng không phản bội ông. Những thứ anh ấy lấy ra quả thực là toàn bộ bảo bối lấy được trong Long Cung, ông phải tin anh ấy”.
Tất cả mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đi ra khỏi đám người.
“Là cậu Phúc!”.
Người của phủ Thương Lan đều sáng mắt lên, ai nấy xông tới, vô cùng kích động.
Thương Lan Võ Thần lại nhíu mày, không hề hưng phấn như bọn họ, mà nhìn về phía sau lưng Thương Lan Phúc, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Thương Lan Phúc thấy thế, ánh mắt chợt tối sầm.
Anh ta biết bố mình đang tìm ai.
“A Phúc, anh con Thương Lan Thiên Tuyệt đâu rồi?”.
Thương Lan Võ Thần ngồi ở trên ghế, trầm giọng hỏi.
“Thưa bố, Thương Lan Thiên Tuyệt đã chết trong Long Cung”.
Thương Lan Phúc mặt không cảm xúc đáp.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó đanh giọng khẽ quát: “Không thể nào, anh trai con có được chân truyền của bố, ngay cả con cũng có thể sống sót ra khỏi Long Cung thì tại sao nó lại chết ở trong được? Lẽ nào con vẫn luôn trốn ở tầng một tầng hai, không vào sâu trong Long Cung?”.
“Sao vậy? Cha đang coi thường con sao?”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
“Bố chỉ tin thực lực của chúng nó, còn với thực lực của con, có thể qua được tầng ba đã là may mắn lắm rồi”.
“Thế thì tiếc quá, con qua được tầng bốn, đây là phần thưởng của tầng bốn!”.
Thương Lan Phúc không nhanh không chậm ném lợi ích lấy được trong Long Cung xuống trước mặt Thương Lan Võ Thần.
“Đây là phần thưởng của tầng năm!”.
“Đây là phần thưởng của tầng sáu!”.
“Đây là phần thưởng của tầng tám!”.
“Con đã đến được tầng chín! Bố, bố nói xem con có may mắn không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Lần này thì Thương Lan Võ Thần không còn gì để nói.
“Sao cậu không lấy được phần thưởng của tầng bảy và tầng chín?”.
Thái Thiên Võ Thần trầm giọng hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tầng bảy là một bức tranh, trong tranh có công pháp cái thế, hiểu được bức tranh đó là có thể học được công pháp cái thế kia. Nhưng chúng tôi chưa lĩnh ngộ được thì Diệp Viêm đã lĩnh ngộ được trước, sau đó hủy bức tranh đi, chúng tôi lấy đâu ra phần thưởng?”.
“Còn tầng chín tuy đã đến nhưng không qua được, bởi vì người cơ quan ở tầng chín có thực lực của Thiên Nhân! Thế là chúng tôi liền trở ra!”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng giải thích cho mọi người.
Ai nấy đều ồ lên, không khỏi hít vào khí lạnh.
Cơ quan ở tầng chín còn có sự tồn tại cảnh giới Thiên Nhân.
Người cơ quan này cũng có thể tạo ra được sao?
Rốt cuộc chủ nhân của Long Cung là thần thánh phương nào mà đáng sợ như vậy?
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, không nói gì.
“Vậy là các con đều lên được tầng chín thật sao?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
“Vâng”.
“Vậy anh con đâu?”.
“Chết ở tầng chín”.
Thương Lan Phúc mặt không biểu cảm đáp.
Chương 4870: Chỉ điểm
Thương Lan Võ Thần nghe xong, trong mắt lập tức tràn đầy bi thương và phẫn nộ.
Ông ta không vui vì Thương Lan Phúc thành công, ngược lại quay người chuẩn bị rời đi.
“Bố, chẳng lẽ con đến tận đó mà bố không vui?”.
Thương Lan Phúc hạ giọng hỏi.
“Vui? Anh trai con chết rồi còn bảo bố vui sao nổi? Bố nên chúc mừng con phải không?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.
Thương Lan Phúc siết chặt nắm đấm.
Anh ta biết Thương Lan Võ Thần không coi mình là con trai.
Trong mắt Thương Lan Võ Thần, huyết thống cao hơn tất cả. Thương Lan Thiên Tuyệt huyết thống cao quý thiên phú dị bẩm mới là con trai chân chính của ông ta.
Cuối cùng Thương Lan Phúc đã nhìn rõ điều này.
Trong mắt anh ta dâng lên bi phẫn và không cam tâm.
Dù vậy, anh ta cũng không nói lời nào.
Ngay khi Thương Lan Võ Thần sắp sửa rời đi.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, xin hãy dừng bước”.
Một giọng nói vang lên.
Bọn họ kinh ngạc, lại nhìn sang phía cửa Long Cung.
Nhưng bóng người chật vật lảo đảo chạy tới.
“Là cô chủ!".
Một tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần mở to mắt, lập tức hô lên.
“Chúc mừng cô chủ vượt Long Cung thành công”.
Tất cả tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần đều quỳ một chân xuống, chắp tay hô to.
Ám Thiên Võ Thần nhìn Ám Minh Nguyệt, đôi mắt mông lung dâng lên vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, vẻ mặt Ám Thiên Võ Thần chợt sa sầm nói.
“Ám Minh Nguyệt? Cháu muốn làm gì?”.
Thương Lan Võ Thần quay đầu sang, lạnh lùng hỏi.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, bác cứ đi như vậy sao? Bác không trả thù cho Thương Lan Thiên Tuyệt con trai bác sao?”.
Ám Minh Nguyệt trầm giọng nói.
“Trả thù? Trả thù gì? Chẳng lẽ… con trai tôi bị ai giết?”.
Thương Lan Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
“Con trai bác bị sư phụ của Thương Lan Phúc, tên họ Lâm kia giết!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ vào Thương Lan Phúc, lớn tiếng hét lên.
“Cái gì?”.
Người của phủ Thương Lan đều kinh ngạc.
Đám người Lang Gia biến sắc.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng.
Người xung quanh đều sững sờ.
Không ai ngờ Thương Lan Phúc còn có sư phụ.
Hơn nữa, người sư phụ đó còn chém chết Thương Lan Thiên Tuyệt?
“Sư phụ của Thương Lan Phúc là ai?”.
“Cậu nghe qua chưa?”.
“Chưa nghe qua”.
“Tôi cũng có nghe nói, lúc Thương Lan Phúc trở về từ rừng rậm u minh từng bái một người trẻ tuổi làm sư phụ”.
“Hoang đường vậy à? Bố của mình là Võ Thần lại còn bái sư người ngoài? Chẳng lẽ Thương Lan Phúc cảm thấy thực lực của bố mình không bằng người khác?”.
“Vậy không phải vả mặt Thương Lan Võ Thần sao?”.
Bọn họ châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lạnh lùng nói: “Nói bố nghe, lời Ám Minh Nguyệt nói là thật sao?”.
“Đương nhiên không phải!”.
Thương Lan Phúc im lặng một lúc, bỗng cười thành tiếng: “Thực ra là do con giết!”.
“Con nói cái gì?”.
Toàn thân Thương Lan Võ Thần lập tức lan tràn sát ý.
“Bố, mặc dù con là con riêng, là do bố nhất thời nổi hứng, nhưng con luôn cho rằng chỉ cần con biểu hiện đủ ưu tú, chỉ cần con nỗ lực, bố sẽ thừa nhận con. Nhưng con phát hiện con sai rồi, sai một cách triệt để”.
“Trong lòng bố, con mãi mãi chỉ là một đứa rơi rớt, từ đầu tới cuối đều là sự tồn tại không thể cho người khác biết, là một kẻ danh không chính ngôn không thuận, đúng không?”.
Thương Lan Phúc cười nhàn nhạt, dường như sắp chọc thủng lớp giấy ngăn cách cuối cùng.
Anh ta nói xong, người xung quanh đều im lặng.
Đồng tử của Diệp Viêm co rút, ngoảnh phắt lại, giơ kiếm Bạch Cốt lên đỡ.
Keng!
Sức mạnh hung hãn nặng nề va vào kiếm Bạch Cốt.
Nhát kiếm này đỡ đòn một cách hoàn hảo.
Nhưng… lực đạo vẫn yếu hơn một bậc.
Không những vậy, tà khí trên Tà Kiếm còn ập về phía Diệp Viêm.
Bịch bịch bịch!
Diệp Viêm bị chấn động lùi lại, trên người có thêm không ít lỗ thủng.
Hắn nhíu chặt mày, lập tức tế châm bạc ra đâm vào người, nhanh chóng chữa trị vết thương.
Nhưng Lâm Chính đuổi riết không tha, tiếp tục tấn công hắn.
Diệp Viêm vừa đánh vừa lùi, kiếm Bạch Cốt trong tay múa may quay cuồng.
Nhưng sau khi nhận chủ, Tà Kiếm bùng phát uy lực cực kỳ sắc bén, tà khí được phóng ra còn có sức phá hoại đáng sợ hơn.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều khói đen đã bao trùm lấy kiếm Bạch Cốt, kiềm chế tốc độ múa may của nó.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bất chấp tất cả, thế công càng hung mãnh hơn.
Diệp Viêm bỗng chốc cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
“Thiên Phạt Châm Quyết!”.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, bất ngờ quát lớn.
Vèo vèo vèo!
Rất nhiều châm bạc bay ra từ hai bả vai của hắn.
Đó là những cây châm bạc được luyện từ xương.
Chúng lăng không xoay tròn, điên cuồng xao động, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, vung tay lên, tà khí tản ra, bao trùm lấy cốt châm đang bay tới.
Trong tà khí dường như có ánh sáng vàng lấp lánh, không ngừng va chạm với cốt châm.
Leng keng!
Âm thanh cốt châm va chạm vang lên không ngớt trong không trung.
Diệp Viêm nhìn lên trời, lông mày nhíu chặt.
Cốt châm mãi không rơi xuống tấn công người đàn ông này, thật là kỳ lạ.
Lẽ nào… cốt châm của hắn đã bị người này ngăn cản?
Diệp Viêm nhíu mày.
Nhưng nghĩ cũng phải.
Người này có thể luyện chế được đan dược phi phàm như vậy thì chắc chắn y thuật không hề tầm thường, châm pháp sao có thể kém được?
Châm bạc giao đấu dữ dội trong không trung, còn hai người đấu kiếm ở bên dưới.
Kiếm lực và tà khí tàn bạo tràn ngập cả võ trường.
Cứ tiếp tục thế này, cho dù có thể thắng thì cũng te tua thảm hại.
Ánh mắt Diệp Viêm đanh lại, cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Hắn khẽ gầm một tiếng, tế ra toàn bộ sức mạnh phi thăng, hội tụ ở kiếm Bạch Cốt.
Trong chớp mắt, kiếm Bạch Cốt tỏa ra huyết quang vô tận.
Lâm Chính nhìn chằm chằm.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém tới, lần đầu tiên đánh bay Tà Kiếm đi.
Lâm Chính lùi lại liên tục, vội vàng ổn định cơ thể, nhìn Diệp Viêm.
Nhát kiếm này có uy lực hơn hẳn tất cả những nhát kiếm trước đó.
Xem ra Diệp Viêm định dốc toàn lực rồi.
“Tôi không muốn đấu với anh, sao anh cứ muốn giết tôi vậy? Tôi đắc tội gì với anh sao?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Giết người cũng cần lý do sao?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Tôi giết ai cũng có lý do”.
“Lý do lớn nhất chính là cướp đoạt thân xác của bọn họ để tăng cường cho bản thân mình chứ gì?”.
Lâm Chính bình thản nói.
Diệp Viêm không nói gì.
Lâm Chính không dám để lộ thân phận của mình.
Tuy hiện giờ anh đã đến thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng không chắc có thể giết được Diệp Viêm hay không.
Nếu không giết được Diệp Viêm mà để hắn biết thân phận của anh, thì người của liên minh Thanh Huyền và cả Dương Hoa Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Viêm là người không từ thủ đoạn.
Để hắn biết hiện giờ Lâm Chính đã có thực lực như thế này thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách diệt trừ anh.
Đối với Diệp Viêm, bắt cóc con tin để ép buộc Lâm Chính là thượng sách.
“Anh không giết được tôi đâu, bây giờ tôi muốn đi, anh có thể tiếp tục theo đuổi những lợi ích ở tầng chín, cần gì phải lãng phí sức lực với tôi chứ?”.
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
“Ý anh là anh tự nhận mình kém cỏi chứ gì?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 4867: Ra khỏi Long Cung
“Tôi chỉ không muốn lãng phí tinh lực và thời gian trong trận chiến vô vị này thôi!”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi thì anh cũng không giữ được, nhưng nếu anh đã hùng hổ ép người thì tôi phải cho anh thấy thực lực của tôi!”.
Dứt lời, Diệp Viêm lại xông tới.
Lần này, hắn huy động sức mạnh phi thăng toàn thân.
Một luồng sức mạnh cường đại ngang với cảnh giới Thiên Nhân dâng lên, khiến tà khí không dám lại gần.
“Kiếm, Hoành Lưu!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên, Diệp Viêm giơ kiếm lên chém ngang.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt chém ra một luồng kiếm khí như vầng trăng màu trắng, nặng nề giáng về phía Lâm Chính.
Động tác của Lâm Chính không dừng lại, lật tay chém dọc một nhát, khiến luồng kiếm khí này vỡ nát.
Nhưng kiếm khí vừa nổ tung, một luồng sức mạnh xung kích hung hãn lại ập tới.
Lâm Chính không kịp phòng ngự, lại bị luồng sức mạnh xung kích này đẩy lùi lại nửa bước.
“Anh muốn giết tôi? Vậy phải xem anh có bản lĩnh không đã!”.
Đôi mắt Diệp Viêm lạnh lẽo, xông thẳng về phía Lâm Chính.
Khí thế dời non lấp bể giống như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía anh.
Lâm Chính tế ngay Bút Họa Kiếm ra, phối hợp với Tà Kiếm cùng chém.
Hai người lại đánh nhau dữ dội.
Cả võ trường điên cuồng rung chuyển.
Sức mạnh cuồn cuộn dường như muốn làm chấn động cả Long Cung.
Cùng lúc đó.
Ở cửa Long Cung.
Rầm!
Mấy bóng người lảo đảo xông ra ngoài.
Bọn họ đều có vẻ chật vật, người đầy vết thương.
Những người bên người Long Cung đều nín thở, vội quay sang nhìn.
Phát hiện những người này là đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc.
“Chủ nhân! Là Lang Gia!”.
Người của Thái Thiên Võ Thần kêu lên.
“Ồ?”.
Thái Thiên Võ Thần đứng phắt dậy nhìn.
Chỉ thấy đám Lang Gia lao ra khỏi cửa liền lập tức khoanh chân ngồi xuống để điều tức.
“Mau đưa dược liệu trị thương đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ dùng!”.
Thái Thiên Võ Thần không dám chậm trễ, quát lên.
Người hầu ở bên cạnh vội lấy bình thuốc ra, chạy về phía đám Lang Gia.
Đây đều là thánh dược trị thương do chính tay Thái Thiên Võ Thần luyện chế, uy lực đương nhiên không tầm thường.
Sau khi uống xong, khí sắc của đám Lang Gia, Huyền Thông đều tốt hơn rất nhiều.
“Lang Gia, cậu vẫn ổn chứ?”.
Thái Thiên Võ Thần ánh mắt sáng rực hỏi.
“Bẩm đại nhân, Lang Gia vẫn ổn!”.
Lang Gia ôm quyền đáp.
“Nói cho tôi biết, cậu đến được tầng mấy?”.
Thái Thiên Võ Thần lại hỏi.
“Tầng tám!”.
Lang Gia chần chừ một lát rồi đáp.
“Ồ!”.
Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Thái Thiên Võ Thần lại trầm giọng quát: “Các cậu đều đến được tầng tám sao?”.
“Vâng thưa đại nhân, chúng tôi đều đến được tầng tám…”
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao.
Vô số người xúm lại nhìn Lang Gia.
“Các anh đều vào được tầng tám sao?”.
“Trời ơi, Thái Thiên Võ Thần có nhiều người vào được tầng tám thế?”.
“Vậy thì phải lấy được bao nhiêu lợi ích đây?”.
“Người của Thái Thiên Võ Thần mạnh đến vậy sao? Có thể một đường tới tận tầng tám?”.
“Đúng là không thể tin được!”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Không ai dám tin.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lang Gia, các cậu đều vượt cả dự liệu của tôi, tuy không thể vào được tầng chín, nhưng cũng đủ rồi! Ha ha ha!”.
Thái Thiên Võ Thần không ngờ đám Lang Gia có thể vào được tận tầng tám, theo dự liệu của ông ta, bọn họ vào được tầng sáu đã phải cảm ơn trời Phật rồi.
Bây giờ họ mang được thành tích này trở về, đúng là khiến ông ta mát cả mặt.
Phải biết rằng, bọn họ phái người vào Long Cung không chỉ để lấy lợi ích, mà còn để các Võ Thần so sánh với nhau.
Người do ai phái vào đến được tầng càng cao thì tức người đó có thực lực mạnh hơn, có sức uy hiếp hơn, khiến nhiều người thần phục hơn.
Thậm chí chuyến đi đến Long Cung còn có thể ảnh hưởng đến xếp hạng của Thất Võ Thần.
Chương 4868: Giấu làm của riêng?
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc và chấn động, đều nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt tôn kính.
“Thái Thiên Võ Thần đại nhân, ông có thể huấn luyện được những cường giả như vậy, tôi thực sự phục sát đất!”.
“Thái Thiên Võ Thần giỏi quá đi mất!”.
“Ngay cả đám Lang Gia đại nhân cũng có thể vào được tầng tám, cũng không biết thực lực của Thái Thiên Võ Thần đại nhân thì phải vào được tầng mấy?”.
“Không dám tưởng tượng!”.
Mọi người nhao nhao nói, càng tỏ thái độ kính nể Thái Thiên Võ Thần hơn.
Ông ta nhếch môi mỉm cười.
“Các cậu vất vả rồi, có lấy được lợi ích gì trong Long Cung không? Sao còn không mau hiến lên đi?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
Lang Gia đang định lấy đồ ra liền thoáng sửng sốt.
Anh ta nhìn mấy mảnh vải vụn được lấy ra từ túi áo, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đặt xuống đất.
Đám Huyền Thông đều nhìn thấy hành động này của Lang Gia.
“Ồ? Lẽ nào miếng vải vụn này là lợi ích lấy được từ Long Cung sao?”.
Có người nhìn thấy hành động của Lang Gia, lông mày cau lại, không nhịn được nói.
“Lợi ích gì mà kỳ lạ thế? Sao lại chỉ là mấy mảnh vải vụn?”.
“Còn dính máu nữa”.
Những người khác cũng nhao nhao nói.
“Lang Gia, đây là gì thế?”.
Thái Thiên Võ Thần không phải đồ ngốc như những người xung quanh, ông ta có thể cảm nhận được trên những mảnh vải này không có chút khí tức linh động nào, chắc chắn không phải lợi ích lấy được từ Long Cung.
“Khởi bẩm đại nhân, đây là… áo của Trình Lục!”.
Lang Gia chần chừ một lát, khàn giọng nói.
“Trình Lục?”.
Thái Thiên Võ Thần ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thiếu mất một người.
Hóa ra có chín người vào thì chỉ còn tám người ra.
“Sao? Cậu ta chết trong đó rồi à?”.
Thái Thiên Võ Thần bình thản hỏi.
“Vâng”.
“Chết rồi thì thôi, mang những lợi ích các cậu lấy được ra đây cho tôi xem”.
Thái Thiên Võ Thần lại lên tiếng, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Lang Gia có chút khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần với ánh mắt ngạc nhiên.
Anh ta không ngờ Thái Thiên Võ Thần lại lạnh lùng và coi thường tính mạng của bọn họ như vậy.
Đó là người anh em thân thiết nhất của bọn họ!
Cũng là người được Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ mười mấy năm.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần lại phớt lờ đi.
“Sao? Cậu còn vấn đề gì à?”.
Thái Thiên Võ Thần chợt trầm mặt xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Lang Gia không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, chúng tôi thì có vấn đề gì chứ?”.
Huyền Thông vội đi tới, quỳ một gối xuống ôm quyền, sau đó huých khuỷu tay vào Lang Gia, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Lang Gia hít sâu một hơi, biết mình không có tư cách trở mặt với Thái Thiên Võ Thần.
Anh ta không muốn làm liên lụy đến những người anh em khác.
Nếu anh ta và Thái Thiên Võ Thần căng thẳng với nhau, thì chắc chắn đám Huyền Thông sẽ đứng về phía anh ta.
Thế là Lang Gia liền lấy lợi ích ra, đưa cho Thái Thiên Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần vội nhận lấy, kiểm tra kĩ càng.
Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt của ông ta liền trầm xuống.
“Các cậu một đường chém giết trong Long Cung, vào đến tận tầng tám mà chỉ lấy được mấy mẩy sắt vớ vẩn này sao?”.
Ông ta lạnh lùng quát: “Hay là các cậu còn giấu làm của riêng?”.
“Đại nhân, ông biết tính tôi mà, sao tôi lại phản bội ông được? Lại càng không làm những chuyện đi ngược với lẽ phải như giấu làm của riêng! Những thứ này quả thực là bảo bối chúng tôi lấy được ở Long Cung! Không sót thứ gì, tất cả đều ở đây!”.
Lang Gia ôm quyền nói.
“Nhưng những bảo bối này đều rất tầm thường, các cậu vào được tận tầng tám, sao lại lấy những thứ thấp kém này? Lẽ nào đại năng của Long Cung lấy những thứ này để trêu đùa chúng ta sao?”.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng: “Cậu thành thật giao hết bảo bối ra đây cho tôi, nếu không hôm nay tôi không tha cho cậu đâu!”.
Chương 4869: Nghi ngờ
Đám Lang Gia nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin, ngẩng đầu lên nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Đại nhân, những lời tôi nói đều là sự thật, đây quả thực là tất cả những chí bảo chúng tôi lấy được trong đó!”.
Lang Gia cố gắng giải thích.
Nhưng rõ ràng là Thái Thiên Võ Thần không tin.
Ông ta nhìn Lang Gia, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, toàn thân dần tỏa ra sát khí.
Lúc này, cái ông ta quan tâm không còn là chí bảo của Long Cung, mà là bị phản bội.
Trong mắt ông ta, những người này dám giấu làm của riêng thì chính là phản bội ông ta một cách trắng trợn.
Đối với những kẻ phản bội, Thái Thiên Võ Thần trước giờ đều giết luôn để trừ hậu họa.
Dù người này đi theo ông ta bao nhiêu năm, là người thân cận với ông ta đến mức nào.
Sắc mặt Lang Gia rất khó coi.
Tình hình càng ngày càng gay go, dường như đã không thể giải thích rõ ràng được nữa.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Võ Thần đại nhân, ông trách lầm anh Lang Gia rồi, anh ấy không giấu giếm, cũng không phản bội ông. Những thứ anh ấy lấy ra quả thực là toàn bộ bảo bối lấy được trong Long Cung, ông phải tin anh ấy”.
Tất cả mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc đi ra khỏi đám người.
“Là cậu Phúc!”.
Người của phủ Thương Lan đều sáng mắt lên, ai nấy xông tới, vô cùng kích động.
Thương Lan Võ Thần lại nhíu mày, không hề hưng phấn như bọn họ, mà nhìn về phía sau lưng Thương Lan Phúc, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Thương Lan Phúc thấy thế, ánh mắt chợt tối sầm.
Anh ta biết bố mình đang tìm ai.
“A Phúc, anh con Thương Lan Thiên Tuyệt đâu rồi?”.
Thương Lan Võ Thần ngồi ở trên ghế, trầm giọng hỏi.
“Thưa bố, Thương Lan Thiên Tuyệt đã chết trong Long Cung”.
Thương Lan Phúc mặt không cảm xúc đáp.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó đanh giọng khẽ quát: “Không thể nào, anh trai con có được chân truyền của bố, ngay cả con cũng có thể sống sót ra khỏi Long Cung thì tại sao nó lại chết ở trong được? Lẽ nào con vẫn luôn trốn ở tầng một tầng hai, không vào sâu trong Long Cung?”.
“Sao vậy? Cha đang coi thường con sao?”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
“Bố chỉ tin thực lực của chúng nó, còn với thực lực của con, có thể qua được tầng ba đã là may mắn lắm rồi”.
“Thế thì tiếc quá, con qua được tầng bốn, đây là phần thưởng của tầng bốn!”.
Thương Lan Phúc không nhanh không chậm ném lợi ích lấy được trong Long Cung xuống trước mặt Thương Lan Võ Thần.
“Đây là phần thưởng của tầng năm!”.
“Đây là phần thưởng của tầng sáu!”.
“Đây là phần thưởng của tầng tám!”.
“Con đã đến được tầng chín! Bố, bố nói xem con có may mắn không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng nói.
Lần này thì Thương Lan Võ Thần không còn gì để nói.
“Sao cậu không lấy được phần thưởng của tầng bảy và tầng chín?”.
Thái Thiên Võ Thần trầm giọng hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tầng bảy là một bức tranh, trong tranh có công pháp cái thế, hiểu được bức tranh đó là có thể học được công pháp cái thế kia. Nhưng chúng tôi chưa lĩnh ngộ được thì Diệp Viêm đã lĩnh ngộ được trước, sau đó hủy bức tranh đi, chúng tôi lấy đâu ra phần thưởng?”.
“Còn tầng chín tuy đã đến nhưng không qua được, bởi vì người cơ quan ở tầng chín có thực lực của Thiên Nhân! Thế là chúng tôi liền trở ra!”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng giải thích cho mọi người.
Ai nấy đều ồ lên, không khỏi hít vào khí lạnh.
Cơ quan ở tầng chín còn có sự tồn tại cảnh giới Thiên Nhân.
Người cơ quan này cũng có thể tạo ra được sao?
Rốt cuộc chủ nhân của Long Cung là thần thánh phương nào mà đáng sợ như vậy?
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày, không nói gì.
“Vậy là các con đều lên được tầng chín thật sao?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói.
“Vâng”.
“Vậy anh con đâu?”.
“Chết ở tầng chín”.
Thương Lan Phúc mặt không biểu cảm đáp.
Chương 4870: Chỉ điểm
Thương Lan Võ Thần nghe xong, trong mắt lập tức tràn đầy bi thương và phẫn nộ.
Ông ta không vui vì Thương Lan Phúc thành công, ngược lại quay người chuẩn bị rời đi.
“Bố, chẳng lẽ con đến tận đó mà bố không vui?”.
Thương Lan Phúc hạ giọng hỏi.
“Vui? Anh trai con chết rồi còn bảo bố vui sao nổi? Bố nên chúc mừng con phải không?”.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nói, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.
Thương Lan Phúc siết chặt nắm đấm.
Anh ta biết Thương Lan Võ Thần không coi mình là con trai.
Trong mắt Thương Lan Võ Thần, huyết thống cao hơn tất cả. Thương Lan Thiên Tuyệt huyết thống cao quý thiên phú dị bẩm mới là con trai chân chính của ông ta.
Cuối cùng Thương Lan Phúc đã nhìn rõ điều này.
Trong mắt anh ta dâng lên bi phẫn và không cam tâm.
Dù vậy, anh ta cũng không nói lời nào.
Ngay khi Thương Lan Võ Thần sắp sửa rời đi.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, xin hãy dừng bước”.
Một giọng nói vang lên.
Bọn họ kinh ngạc, lại nhìn sang phía cửa Long Cung.
Nhưng bóng người chật vật lảo đảo chạy tới.
“Là cô chủ!".
Một tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần mở to mắt, lập tức hô lên.
“Chúc mừng cô chủ vượt Long Cung thành công”.
Tất cả tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần đều quỳ một chân xuống, chắp tay hô to.
Ám Thiên Võ Thần nhìn Ám Minh Nguyệt, đôi mắt mông lung dâng lên vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, vẻ mặt Ám Thiên Võ Thần chợt sa sầm nói.
“Ám Minh Nguyệt? Cháu muốn làm gì?”.
Thương Lan Võ Thần quay đầu sang, lạnh lùng hỏi.
“Thương Lan Võ Thần đại nhân, bác cứ đi như vậy sao? Bác không trả thù cho Thương Lan Thiên Tuyệt con trai bác sao?”.
Ám Minh Nguyệt trầm giọng nói.
“Trả thù? Trả thù gì? Chẳng lẽ… con trai tôi bị ai giết?”.
Thương Lan Võ Thần nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi.
“Con trai bác bị sư phụ của Thương Lan Phúc, tên họ Lâm kia giết!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ vào Thương Lan Phúc, lớn tiếng hét lên.
“Cái gì?”.
Người của phủ Thương Lan đều kinh ngạc.
Đám người Lang Gia biến sắc.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng.
Người xung quanh đều sững sờ.
Không ai ngờ Thương Lan Phúc còn có sư phụ.
Hơn nữa, người sư phụ đó còn chém chết Thương Lan Thiên Tuyệt?
“Sư phụ của Thương Lan Phúc là ai?”.
“Cậu nghe qua chưa?”.
“Chưa nghe qua”.
“Tôi cũng có nghe nói, lúc Thương Lan Phúc trở về từ rừng rậm u minh từng bái một người trẻ tuổi làm sư phụ”.
“Hoang đường vậy à? Bố của mình là Võ Thần lại còn bái sư người ngoài? Chẳng lẽ Thương Lan Phúc cảm thấy thực lực của bố mình không bằng người khác?”.
“Vậy không phải vả mặt Thương Lan Võ Thần sao?”.
Bọn họ châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lạnh lùng nói: “Nói bố nghe, lời Ám Minh Nguyệt nói là thật sao?”.
“Đương nhiên không phải!”.
Thương Lan Phúc im lặng một lúc, bỗng cười thành tiếng: “Thực ra là do con giết!”.
“Con nói cái gì?”.
Toàn thân Thương Lan Võ Thần lập tức lan tràn sát ý.
“Bố, mặc dù con là con riêng, là do bố nhất thời nổi hứng, nhưng con luôn cho rằng chỉ cần con biểu hiện đủ ưu tú, chỉ cần con nỗ lực, bố sẽ thừa nhận con. Nhưng con phát hiện con sai rồi, sai một cách triệt để”.
“Trong lòng bố, con mãi mãi chỉ là một đứa rơi rớt, từ đầu tới cuối đều là sự tồn tại không thể cho người khác biết, là một kẻ danh không chính ngôn không thuận, đúng không?”.
Thương Lan Phúc cười nhàn nhạt, dường như sắp chọc thủng lớp giấy ngăn cách cuối cùng.
Anh ta nói xong, người xung quanh đều im lặng.