-
Chương 4821-4825
Chương 4821: Cửa ải khó nhất
Tầng thứ ba của Long Cung.
Tầng này khác với hai tầng trước.
Đây là một cung điện khổng lồ.
Cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ.
Mặt đất được lát bằng gạch vàng, các cột trụ khảm ngọc, các ngọn đèn được lưu ly bao phủ, xung quanh đều là cảnh tượng xa hoa.
Trên mặt đất ở cung điện tầng ba đặt rất nhiều rương báu.
Rương báu đều đã bị mở, chắc là do các tu sĩ từng vào tầng ba làm.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là xung quanh một số rương báu có không ít thi thể.
Những thi thể này đã bị hòa tan quá nửa, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm, dù có y thuật cao minh đến đâu cũng không thể phục hồi.
"Hình như bọn họ bị trúng độc, sau đó bị chất độc ăn mòn mà chết".
Thương Lan Phúc nhanh chân đi tới, kiểm tra qua loa rồi kinh ngạc nói.
"Nói một cách chính xác là mệnh mạch bị kịch độc bất ngờ cắt đứt dẫn đến mất mạng, đồng thời chất độc ở mệnh mạch bắt đầu lan ra, ăn mòn cơ thể".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thủ đoạn này là nhất quyết muốn đoạt mạng, người nào trúng độc thì thần tiên cũng khó cứu".
"Sao lại như vậy được? Là ai làm? Đám Diệp Viêm sao?".
"Không phải".
Lâm Chính đi tới bên cạnh một chiếc rương báu, chỉ vào một cái lỗ nhỏ, bình tĩnh nói: "Là người tạo ra Long Cung bố trí".
"Cái gì?".
"Ông ta lắp đặt cơ quan trong rương làm gì vậy?".
"Các anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi thậm chí còn không biết mục đích ông ta tạo ra Long Cung này để làm gì đây!".
Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng có thể biết được một điều là không phải chiếc rương nào cũng có cơ quan như vậy, hầu hết các rương đều an toàn. Mọi người muốn lấy báu vật thì phải mở rương, nếu xui xẻo mở đúng chiếc rương có cơ quan thì cũng đành chịu vậy".
"Hóa ra là vậy..."
"Thảo nào đằng sau còn nhiều rương chưa ai mở".
Hai người nhìn vào sâu trong cung điện.
Ở đó còn không ít rương báu vẫn còn nguyên.
Cầu phú quý trong hiểm cảnh, chắc chắn các tu sĩ vào đây sẽ không bỏ qua những chiếc rương báu này. Sở dĩ lúc này bọn họ chưa mở là do vội vàng đi tranh cướp báu vật ở sâu trong cung điện.
Những chiếc rương này là báu vật của mỗi tầng, tầng nào cũng có.
Những thứ trong đó tuy được người bình thường coi trọng, nhưng đối với đám Lâm Chính và Thương Lan Phúc thì chẳng là gì cả.
"Vào trong thử xem".
Lâm Chính nói xong liền cất bước đi vào.
Khi đi đến chính điện của cung điện, mấy người đều không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy trong đại điện đặt một bàn cờ khổng lồ.
Từng bức tượng sừng sững đứng trong đó.
Những bức tượng này cao bằng người thật, hơn nữa ai nấy vũ trang đầy đủ, đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn rất giống cờ tướng.
Nhưng sau khi quan sát kĩ càng lại không thấy sông phân chia ranh giới như cờ tướng, lại càng không có tốt sĩ xe mã pháo tướng.
Đám Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đều đứng trước bàn cờ, nhìn chằm chằm cả ván cờ.
Một đám cao thủ cũng đang châu đầu ghé tai, thì thầm gì đó.
"Đây là..."
Thương Lan Phúc thấy thế, sắc mặt liên thay đổi.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ở bên cạnh kỳ quái hỏi.
"Bắt đầu từ tầng ba, thỉnh thoảng các ải sẽ có sự thay đổi, cấp bậc cũng có dễ có khó, thông thường đều khá đơn giản, chỉ có cửa ải ván cờ này là khó nhất. Nghe nói lần xuất hiện trước cách đây cả trăm năm".
"Nghĩa là sao?".
"Một trăm năm trước ván cờ này xuất hiện, không một ai thông qua để tiến vào tầng thứ tư".
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe xong liền hiểu ra.
Xem ra chuyến đi đến Long Cung lần này, mọi người đều phải dừng ở đây rồi.
Chương 4822: Kiếm hủy người vong
"Hả? Các anh đến được đây nhanh như vậy sao?".
Đúng lúc này, Ám Minh Nguyệt liếc thấy mấy người Lâm Chính, liền hơi nhíu mày.
Cô ta nghĩ với thực lực của ba người Lâm Chính, thì phải vật lộn một lúc mới có thể vào được, không ngờ các anh lại vào nhanh đến thế.
"Ám Minh Nguyệt, cô đừng coi thường người khác, chỉ là ải tầng hai thì sao cản được tôi và sư phụ tôi chứ?".
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
Ám Minh Nguyệt toét miệng cười: "Thương Lan Phúc và thần y Lâm, các anh đừng đắc ý quá, món nợ giữa chúng ta sẽ từ từ được tính xong".
"Thần y Lâm?".
Hơi thở của Cầm Kiếm Nữ trở nên run rẩy, lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
"Là anh ta sao?".
"Nhưng... khuôn mặt khác hẳn mà".
"Nếu là dịch dung thì chắc hẳn phải có dấu vết, tại sao khí tức cũng không giống chứ?".
Cầm Kiếm Nữ không dám khẳng định, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.
Mị Mộng cũng đã đến.
Nhưng cô ta đến chưa được bao lâu lại có người đi tới.
Chính là truyền nhân của Dược Thánh, Kỳ Thanh Bạch.
Mọi người vây quanh bàn cờ phân tích thế cục.
"Các anh cứ trơ mắt ra nhìn thì có ích gì? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, ba ngày chớp mắt là qua, mau xông qua bàn cờ này rồi tính tiếp!”.
Một tu sĩ không còn kiên nhẫn, lập tức đứng ra nói.
"Sao? Anh có cao kiến gì à? Nếu anh cảm thấy mình có đủ thực lực thì vào bàn cờ chiến đi".
Mị Mộng nói với vẻ khinh bỉ.
Cô ta vẫn nhớ người này, hắn đã nhân lúc Diệp Viêm khống chế tượng đá rồi lẻn vào tầng ba.
Hiện giờ người này vàng bạc khắp người, bảo kiếm trong tay cũng là cái khác, chắc hẳn trước đó đã mở không ít rương báu.
Vốn tưởng lời nói của Mị Mộng có thể dọa sợ người kia, không ngờ hắn lại hừ một tiếng, vỗ lên chiếc áo giáp mới có được ở trên người, vẻ mặt khinh thường: "Vào thì vào, bây giờ toàn thân tôi toàn pháp bảo cực phẩm, chẳng lẽ không đối phó được một đống đá vớ vẩn?".
Dứt lời, hắn liền nhảy vào trong bàn cờ.
Ai cũng nghĩ người kia nhảy vào bàn cờ, thì các bức tượng bên trong sẽ hoạt động và giết chết hắn.
Không ngờ bàn cờ bất ngờ phóng ra huyền quang, sau đó một luồng khí tức quỷ dị dâng lên, trói chặt lấy người kia.
Người kia không thể động đậy, dù giãy dụa thế nào cũng không nhấc nổi chân, chỉ có thể vung thanh kiếm trong tay.
"Sức mạnh phi thăng hùng hậu quá!".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc kêu lên: "Chỉ e luồng sức mạnh phi thăng này đã đạt đến cực hạn! Sắp thăng cấp rồi…"
"Đây là sức mạnh mà chỉ thiên nhân hàng đầu mới có thể sở hữu".
Diệp Viêm đanh mặt nhìn bàn cờ, nói: "Sức mạnh bên trong bàn cờ không phải thứ mà người thường có thể chống lại được".
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
"Cơ quan khốn kiếp gì thế này? Chết tiệt!".
Người kia vừa chửi bới vừa giãy giụa muốn cất bước đi.
Nhưng dù hắn giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Sức mạnh của bàn cờ đã áp chế người hắn một cách chặt chẽ.
Hắn múa may trường kiếm nhưng vẫn không với tới những tượng đá kia. Cho dù huy động sức mạnh phi thăng, dùng kiếm khí tấn công thì vẫn không thể khiến tượng đá mảy may sứt mẻ.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.
Chỉ thấy một bức tượng giống như sĩ tốt, tay cầm trường mâu, di chuyển tới trước mặt tu sĩ kia.
Sau đó bức tượng dường như sống lại, vung trường mâu trong tay lên, đâm mạnh về phía hắn.
Tu sĩ kia cả kinh, vội vàng di chuyển nửa người trên để tránh đòn, đồng thời giơ kiếm lên chém.
Thực lực của bức tượng sĩ tốt này không mạnh lắm, trường mâu vung lên cũng không được coi là sắc bén.
Chỉ trong mấy chiêu, hắn đã hóa giải được thế công của đối phương.
Nhưng cứ phòng thủ cũng vô dụng.
Tu sĩ kia nghiến răng, chớp lấy cơ hội, lại vung kiếm lên chém mạnh vào đầu sĩ tốt.
Rắc!
Trán của sĩ tốt lập tức bị tu sĩ kia bổ đôi, vỡ vụn tại chỗ, biến thành một đống đá vụn, rơi đầy bàn cờ.
"Thắng rồi sao?".
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, tỏ vẻ không dám tin.
Tu sĩ kia đầu tiên cũng rất ngạc nhiên, sau đó liền mừng rỡ: "Ha ha ha, tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi! Tưởng cơ quan này thế nào! Ha ha ha!".
Tiếng cười lớn vang khắp cung điện.
Ai nấy đều nhíu mày, cảm thấy rất hoài nghi.
Tại sao tượng đá trong bàn cờ này lại yếu ớt như vậy?
Trong lúc tu sĩ kia đang mừng rỡ, cơ thể hắn bỗng dưng di chuyển một cách mất khống chế.
Tu sĩ sửng sốt muốn dừng lại, nhưng khí tức bao trùm trên người hắn không ngừng đẩy hắn về phía trước.
Cuối cùng, hắn bị đẩy đến vị trí ban đầu của sĩ tốt kia.
Chuyện gì thế nhỉ?
Mọi người đều không hiểu gì.
Bao gồm cả tu sĩ kia.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một thanh kiếm lớn bỗng vung từ bên cạnh tới, chém mạnh về phía tu sĩ.
Hắn vội giơ kiếm đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Phập!
Thanh kiếm lớn hạ xuống.
Tu sĩ kia kiếm hủy người vong, cả người lẫn kiếm bị chém đôi.
Mất mạng tại chỗ.
Chương 4823: Bàn cờ sinh tử
Tất cả mọi người khuôn mặt dại ra, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Hai nửa người của tu sĩ kia đổ ập xuống đất, nội tạng máu tươi lênh láng, chết không nhắm mắt.
Nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy một bức tượng ở bên cạnh trông giống như đại thống lĩnh chậm rãi hạ thanh kiếm trong tay xuống, thân kiếm chĩa xuống đất, hai tay đặt ở chuôi kiếm, lại bất động như cũ.
Nhưng cơ thể của nó lại chậm rãi chuyển động, đẩy thi thể của tu sĩ kia ra, đứng vào vị trí đó.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng hiểu ra.
Trong bàn cờ này, giết chết một tượng đá không được coi là thắng.
Bất cứ ai cũng phải đánh thắng cả bàn cờ này mới có thể tiến vào tầng thứ tư.
Nhưng chỉ cần vào bàn cờ thì sẽ trở thành một quân cờ, giết chết tượng đá thì sẽ bị ép phải đứng vào vị trí của tượng đá.
Mỗi tượng đá đều có khoảng cách tấn công.
Một khi lại gần thì sẽ rơi vào tầm ngắm của nó.
Thế nên giết mỗi tượng đá đều phải suy tính kĩ càng.
Hơn nữa, các tượng đá có thực lực khác nhau, có thể thắng được hay không cũng phải bàn bạc.
Nhưng nếu rơi vào vòng vây của tượng đá, trong điều kiện không thể động đậy, thì không ai có thể chống lại được chúng.
Nếu vào bàn cờ này mà không thắng thì chỉ còn đường chết!
Dù sao đã vào thì không thể ra được nữa.
Mọi người cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp, không dám mạo hiểm tiến vào.
"Làm sao bây giờ?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, quay sang nhìn Diệp Viêm.
Diệp Viêm vẫn không nói không rằng, lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Lâm Chính cũng quan sát cả thế cục.
Nhìn bàn cờ vẫn giống cờ tướng, chỉ là đơn giản hơn khá nhiều.
Nhưng nếu muốn thắng được ván cờ này, thì phải đối phó với mười mấy bức tượng.
Tượng đá sĩ tốt giống như quân cờ vừa rồi bị tu sĩ kia chém nát thì dễ xử lý, trên bàn cờ còn bốn quân nữa, chắc là không khó đối phó.
Nhưng tượng đá cầm cự kiếm bên tượng đá sĩ tốt thì không dễ giải quyết.
Nhìn nhát kiếm nó chém ra lúc vừa rồi để suy đoán, thì sức mạnh của nó đã đến mức rung chuyển núi non.
Nếu đứng bất động mà chém nhau với nó, cho dù thắng được thì khí kình toàn thân cũng bị tiêu hao hết sạch.
Hơn nữa nếu thắng sẽ bị ép phải di chuyển đến vị trí của tượng đá cầm cự kiếm.
Trước mặt tượng đá cầm cự kiếm là ba tượng đá tay cầm trường kiếm, đầu đội nón lá.
Nhìn phục sức thì thực lực của ba tượng đá đội nón lá này còn mạnh hơn tượng đá cầm cự kiếm.
Một lúc đối mặt với ba tượng đá thì ai mà chống nổi?
Đằng sau tượng đá đội nón lá là một bức tượng cưỡi ngựa đá, nhìn giống như hoàng đế.
Tượng đá đội long quan, một tay cầm cương, một tay cầm Thiên Tử Kiếm trắng như tuyết, nhìn về phía trước, sừng sững bất động.
Đôi mắt bằng đá của nó vô thần, nhưng lại chứa khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Chỉ nhìn khí thế này đã đủ biết thực lực của nó đáng sợ đến mức nào.
Nhưng chờ đến khi đối mặt được với tượng đá thiên tử này thì e là đã sức cùng lực kiệt, đâu còn hơi sức mà đánh nhau nữa?
Nhưng Lâm Chính lại phát hiện ra một sơ hở.
"Tượng đá bị phá hủy thì không thể hồi phục lại được, tức là nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì có thể diệt trừ toàn bộ tượng đá trong bàn cờ".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh nghe thấy thế liền nhìn ngay về phía tượng đá sĩ tốt đã vỡ vụn kia.
"Thật sao? Sư phụ, vậy tức là nếu có nhiều người, tượng đá đều bị phá hủy, thì chúng ta có thể không cần khiêu chiến bàn cờ mà vào thẳng tầng bốn sao?".
Thương Lan Phúc sáng mắt lên nói.
"Đúng vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Nhưng việc này chắc hẳn sẽ bị người ta phát giác, đến lúc đó sẽ không ai làm người dẫn đầu nữa".
"Cũng chưa chắc".
Cầm Kiếm Nữ bất ngờ nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô ta nhìn về phía Diệp Viêm ở cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Viêm đã ngẩng đầu lên, nhìn bàn cờ một lúc, sau đó rút kiếm Bạch Cốt ra, huy động sức mạnh phi thăng.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
"Diệp Viêm đại nhân sắp ra tay rồi!".
"E rằng trong số những người ở đây cũng chỉ có Diệp Viêm đại nhân có thể đánh được ván cờ này!".
"Không biết Diệp Viêm đại nhân có thuận lợi qua ải không!".
Mọi người cũng không thảo luận nữa, mà đều nhìn Diệp Viêm với ánh mắt mong chờ.
Nhưng... Diệp Viêm không nhảy vào bàn cờ, mà giơ kiếm Bạch Cốt lên chỉ vào các tu sĩ ở bên cạnh.
"Mấy người các anh luân phiên vào bàn cờ đi!".
Hắn vừa dứt lời, các tu sĩ kia đều ngẩn người ra.
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi thực lực yếu ớt, sao có thể vào bàn cờ được..."
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi không khiêu chiến nổi đâu..."
Bọn họ vội vàng khóc lóc xin tha.
Nhưng Diệp Viêm mặc kệ, vung kiếm Bạch Cốt lên chém luôn một người.
Cơ thể người kia lập tức nát bấy, chết rất thê thảm.
Những người còn lại đều hồn vía lên mây.
"Các quân cờ trong ván cờ số lượng có hạn, sức mạnh cũng có hạn, bây giờ chỉ cần thông qua xa luân chiến để tiêu hao thực lực của ván cờ. Các anh muốn chết dưới kiếm của tôi, hay là vào ván cờ đánh cược một phen? Tự chọn đi!".
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Chương 4824: Cố ý
Lúc này mọi người mới biết, trong mắt Diệp Viêm, bọn họ chỉ là những quân cờ.
Diệp Viêm không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, cũng không sợ đắc tội với những thế lực sau lưng bọn họ.
Dù sao bản thân Diệp Viêm cũng có thực lực rất mạnh, lại có Ám Thiên Võ Thần chống lưng, bất cứ thế tộc nào cũng bị hắn coi thường.
Đây chính là con cưng của trời thực sự!
Dù bị lăng nhục áp bức, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.
"Anh, vào đi!".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm đại nhân, tôi..."
"Tôi cho anh ba giây!".
"Đại nhân..."
"Ba!".
"Đại nhân, tôi thực sự không làm được..."
"Hai!".
"Đại nhân, từ từ để tôi chuẩn bị đã..."
"Một!".
Diệp Viêm không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của đối phương.
Tu sĩ kia không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng nhảy vào bàn cờ.
Anh ta chọn đứng trong góc, chứ không dám đứng trước những bức tượng kia.
Nhưng anh ta vừa đặt chân vào bàn cờ, một bức tượng cầm cự kiếm đã tiến tới.
Nó không thể đi quá xa mà chỉ đi được hai ô.
Nhưng nó vừa lại gần, tu sĩ kia đã hoảng hồn.
Khí tức áp chế trên người anh ta tản đi.
Điều này có nghĩa là đã đến lượt anh ta phải đi.
Nhưng anh ta cũng không thể đi quá xa, mà chỉ được hai ô cờ.
Lúc này, bức tượng cầm cự kiếm đang đứng ở chỗ chếch với anh ta.
Dù tu sĩ đi sang bên trái hay bên phải, thì đều rơi vào phạm vi tấn công của nó.
Với thực lực của anh ta, sao có thể chống lại được bức tượng cầm cự kiếm này?
Nhất thời, anh ta cứ đứng ngây ra không dám động đậy.
Mọi người thấy thế thì đều nhíu mày.
Nếu người này cứ đứng bất động trong bàn cờ thì chẳng phải lãng phí thời gian sao?
Ba ngày sau Long Cung sẽ đóng.
Nếu mọi người không ra ngoài trước khi Long Cung đóng, thì e là sẽ bị kẹt ở đây đến chết.
Nhưng mỗi lần chỉ có một người được vào bàn cờ.
Cho dù bọn họ muốn nhảy vào ép tu sĩ kia hành động thì cũng không thể.
Nhưng tu sĩ kia mới đứng tại chỗ chưa được một phút, thì luồng khí tức kỳ diệu kia lại ập tới, nhanh chóng bao trùm lấy anh ta.
Sau đó đẩy anh ta tiến một ô về phía trước.
Tu sĩ ngây người ra.
Mọi người cũng sửng sốt.
"Hóa ra bàn cờ này có hạn chế thời gian, nếu ai ở trong đó một phút không có hành động gì, thì sức mạnh trong bàn cờ sẽ cưỡng chế đẩy về phía trước một ô".
Ám Minh Nguyệt sáng mắt lên, bật cười thành tiếng.
"Xem ra người này không thể câu giờ trong đó rồi".
"Hoặc là đánh, hoặc là chết!".
Một số người khác cũng cười.
Nhưng có người cười sẽ có người lo.
Nếu vậy thì bọn họ không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Tu sĩ kia vừa bị đẩy một bước về phía trước, thì đến lượt bức tượng cầm cự kiếm.
Nó không chút do dự áp sát tu sĩ, tiến vào phạm vi tấn công, giơ cự kiếm lên chém anh ta.
Tu sĩ kia không thể di chuyển, chỉ đành giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng thực lực của anh ta không hơn tu sĩ trước đó bao nhiêu, cũng kiếm hủy người vong, mất mạng tại chỗ.
"Người tiếp theo!".
Diệp Viêm kêu lên.
"Diệp Viêm đại nhân!".
"Vào đi!".
Diệp Viêm mặt không cảm xúc, giọng nói đanh thép.
Các tu sĩ kia vừa sợ hãi vừa tức giận.
"Diệp Viêm, anh đừng ức hiếp người quá đáng! Chúng tôi vào đó cũng chỉ có chết, đã vậy thì chúng tôi liều mạng với anh!".
"Các anh em, nếu chúng ta còn làm ngơ, thì sớm muộn cũng bị Diệp Viêm hại chết. Nếu đã vậy thì không bằng giao đấu với hắn một trận!".
"Được!".
Một số tu sĩ cũng không nhịn được sự ngang ngược tàn bạo của Diệp Viêm, lập tức cầm kiếm xông tới.
Nhưng không có gì bất ngờ, những người này vừa ra tay, đã bị kiếm Bạch Cốt của Diệp Viêm giết chết.
Thậm chí còn không cầm cự nổi 30 giây.
Nhất thời, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Đám Mị Mộng ở đầu này thầm nuốt nước bọt, dẫn người của thế gia Huyết Đao lùi lại phía sau.
Sắc mặt của cao thủ các thế tộc khác cũng tỏ vẻ khó coi, bàn tay siết chặt vũ khí.
Nhưng Diệp Viêm không nhằm kiếm Bạch Cốt vào những người này, mà lại giơ kiếm lên, di chuyển lưỡi kiếm về phía tám người đứng ở mé phải.
Đó là tám cao thủ của Thái Thiên Võ Thần!
Tám người thấy thế thì đều biến sắc, sát khí ngùn ngụt.
Đây là cố ý!
Chương 4825: Sợ mạnh hiếp yếu
Chứng kiến cảnh tượng này, đừng nói là tám người hầu của Thái Thiên Võ Thần, ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng ngây người ra.
"Tám người các anh cử người vào đi".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm, anh nghĩ tám người chúng tôi dễ bắt nạt sao?".
Tám cao thủ rút kiếm đi tới, lạnh lùng gầm lên.
"Không, tôi chỉ cảm thấy thực lực của các anh mạnh hơn bọn họ, nếu vào đó thì có thể giúp tôi tiêu diệt nhiều quân cờ hơn".
Diệp Viêm điềm tĩnh nói, sắc mặt không chút hoảng hốt: "Những quân cờ này không thể tái sinh, hủy được một quân là bớt đi một quân. Nếu tám người các anh có thể vào đó, tiêu diệt bớt mấy quân cờ cho tôi, thì tôi ra tay sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Như vậy tôi sẽ đảm bảo được thể lực để ứng phó với cửa ải tiếp theo".
Mọi người nghe xong đều sáng mắt lên.
Đúng vậy, nếu Diệp Viêm có thể qua được bàn cờ này, thì chẳng phải bọn họ không cần khiêu chiến hưởng luôn thành quả, vào thẳng tầng thứ tư sao?
Đây là chuyện tốt tạo phúc cho mọi nhà.
Đương nhiên, điều kiện là Diệp Viêm không điểm danh bắt bọn họ vào đó.
"Diệp Viêm, mày tính toán hay đấy, nhưng mày chưa từng nghĩ đến việc tám người bọn tao ra tay với mày, khiến mày không được yên ổn sao?".
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói.
Là người hầu của Võ Thần, bọn họ có tôn nghiêm của riêng mình, sao có thể mặc cho Diệp Viêm sắp đặt chứ?
"Với thực lực của tám người các anh, thì chắc hẳn có thể phá hủy tất cả các quân cờ trừ bức tượng thiên tử".
Diệp Viêm không nhanh không chậm nói: "Chắc không phải một mình tôi mà tất cả những người ở đây đều muốn các anh vào, đúng không?".
Diệp Viêm vừa dứt lời, tám người dường như nín thở, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, các thế lực đều nhìn chằm chằm tám cao thủ với ánh mắt không tốt lành gì.
"Lang Gia đại nhân, anh được đích thân Thái Thiên Võ Thần huấn luyện, nhận được chân truyền của Thái Thiên Võ Thần, tôi nghĩ đối phó với những bức tượng cơ quan tép riu này chỉ là chuyện nhỏ thôi, mời anh vào đó đi".
Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đứng ra, bình thản nói.
Người này có thể coi là nhiều tuổi nhất trong số những người ở đây, đến từ gia tộc Dược Kiếm, tên là Dược Kiếm Quý. Gia tộc Dược Kiếm, tên sao ý vậy, giống với thế gia Cầm Kiếm, nhưng thế gia Cầm Kiếm lấy kiếm làm cầm, còn gia tộc Dược Kiếm giỏi dùng độc dược, thích bôi độc vào kiếm, hơn nữa các loại độc được sử dụng đều rất đáng sợ, thông thường ở long mạch dưới lòng đất ngoài người của gia tộc Dược Kiếm thì không ai có thể giải được.
Dược Kiếm Quý vừa lên tiếng, người của mấy thế tộc khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Lang Gia đại nhân, xin mời anh vào".
"Với thực lực của anh thì chắc chắn sẽ không bị bàn cờ vớ vẩn này vây khốn đâu".
"Lang Gia đại nhân, thịnh tình của Diệp Viêm đại nhân khó mà chối từ, cần gì phải làm mọi chuyện to lên? Mau hành động đi!".
"Lang Gia đại nhân!".
Những tiếng khuyên nhủ vang lên không ngớt.
Lửa chưa cháy đến nhà, bọn họ cũng không ngại thêm dầu vào lửa.
Huống hồ, nếu những lời Diệp Viêm nói là thật, thì tám cường giả này của Thái Thiên Võ Thần sẽ có khả năng càn quét toàn bộ các quân cờ, chỉ còn bức tượng thiên tử thì bọn họ cũng dám xông vào chiến đấu mà không còn gì uy hiếp. Đến lúc đó, chắc chắn Diệp Viêm sẽ đích thân ra tay, chứ không cần đến bọn họ.
Đứng trước lợi ích, hiển nhiên những người này vẫn đứng về phía Diệp Viêm.
Các cường giả của Thái Thiên Võ Thần đều nổi trận lôi đình.
Nhưng bây giờ, với vài ba câu nói của Diệp Viêm, bọn họ đã bị muôn người chỉ trích.
Đám Lang Gia đã rơi vào đường cùng.
Lâm Chính thấy thế, trong lòng nảy ra một kế, anh suy nghĩ một lát rồi đi thẳng tới.
"Diệp Viêm, anh đúng là sợ mạnh hiếp yếu! Nếu Thái Thiên Võ Thần ở đây, sao anh dám hỗn xược với đám Lang Gia đại nhân như vậy chứ? Bây giờ vào trong Long Cung, người bên ngoài không biết ở trong xảy ra chuyện gì, nên anh hống hách như vậy. Anh không sợ sau chuyện này Thái Thiên Võ Thần sẽ trách phạt anh sao?".
Anh vừa dứt lời, mấy người Ám Minh Nguyệt đều quay sang nhìn.
"Khốn kiếp, chuyện này không liên quan đến anh, cút sang một bên, đừng tưởng tôi thực sự không giết được anh!".
Ám Minh Nguyệt khẽ quát.
"Cô cứ thử xem!".
Thương Lan Phúc sắc mặt hằm hằm bước tới.
Tuy Cầm Kiếm Nữ không muốn dây vào Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm, nhưng lúc này, cô ta cũng không còn đường lui, liền cầm kiếm đứng bên cạnh Lâm Chính.
"Hử?".
Dường như lúc này Diệp Viêm chú ý đến gì đó, nhìn chằm chằm huyết kiếm trong tay Cầm Kiếm Nữ, sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tầng thứ ba của Long Cung.
Tầng này khác với hai tầng trước.
Đây là một cung điện khổng lồ.
Cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ.
Mặt đất được lát bằng gạch vàng, các cột trụ khảm ngọc, các ngọn đèn được lưu ly bao phủ, xung quanh đều là cảnh tượng xa hoa.
Trên mặt đất ở cung điện tầng ba đặt rất nhiều rương báu.
Rương báu đều đã bị mở, chắc là do các tu sĩ từng vào tầng ba làm.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là xung quanh một số rương báu có không ít thi thể.
Những thi thể này đã bị hòa tan quá nửa, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm, dù có y thuật cao minh đến đâu cũng không thể phục hồi.
"Hình như bọn họ bị trúng độc, sau đó bị chất độc ăn mòn mà chết".
Thương Lan Phúc nhanh chân đi tới, kiểm tra qua loa rồi kinh ngạc nói.
"Nói một cách chính xác là mệnh mạch bị kịch độc bất ngờ cắt đứt dẫn đến mất mạng, đồng thời chất độc ở mệnh mạch bắt đầu lan ra, ăn mòn cơ thể".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thủ đoạn này là nhất quyết muốn đoạt mạng, người nào trúng độc thì thần tiên cũng khó cứu".
"Sao lại như vậy được? Là ai làm? Đám Diệp Viêm sao?".
"Không phải".
Lâm Chính đi tới bên cạnh một chiếc rương báu, chỉ vào một cái lỗ nhỏ, bình tĩnh nói: "Là người tạo ra Long Cung bố trí".
"Cái gì?".
"Ông ta lắp đặt cơ quan trong rương làm gì vậy?".
"Các anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi thậm chí còn không biết mục đích ông ta tạo ra Long Cung này để làm gì đây!".
Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng có thể biết được một điều là không phải chiếc rương nào cũng có cơ quan như vậy, hầu hết các rương đều an toàn. Mọi người muốn lấy báu vật thì phải mở rương, nếu xui xẻo mở đúng chiếc rương có cơ quan thì cũng đành chịu vậy".
"Hóa ra là vậy..."
"Thảo nào đằng sau còn nhiều rương chưa ai mở".
Hai người nhìn vào sâu trong cung điện.
Ở đó còn không ít rương báu vẫn còn nguyên.
Cầu phú quý trong hiểm cảnh, chắc chắn các tu sĩ vào đây sẽ không bỏ qua những chiếc rương báu này. Sở dĩ lúc này bọn họ chưa mở là do vội vàng đi tranh cướp báu vật ở sâu trong cung điện.
Những chiếc rương này là báu vật của mỗi tầng, tầng nào cũng có.
Những thứ trong đó tuy được người bình thường coi trọng, nhưng đối với đám Lâm Chính và Thương Lan Phúc thì chẳng là gì cả.
"Vào trong thử xem".
Lâm Chính nói xong liền cất bước đi vào.
Khi đi đến chính điện của cung điện, mấy người đều không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy trong đại điện đặt một bàn cờ khổng lồ.
Từng bức tượng sừng sững đứng trong đó.
Những bức tượng này cao bằng người thật, hơn nữa ai nấy vũ trang đầy đủ, đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn rất giống cờ tướng.
Nhưng sau khi quan sát kĩ càng lại không thấy sông phân chia ranh giới như cờ tướng, lại càng không có tốt sĩ xe mã pháo tướng.
Đám Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đều đứng trước bàn cờ, nhìn chằm chằm cả ván cờ.
Một đám cao thủ cũng đang châu đầu ghé tai, thì thầm gì đó.
"Đây là..."
Thương Lan Phúc thấy thế, sắc mặt liên thay đổi.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ở bên cạnh kỳ quái hỏi.
"Bắt đầu từ tầng ba, thỉnh thoảng các ải sẽ có sự thay đổi, cấp bậc cũng có dễ có khó, thông thường đều khá đơn giản, chỉ có cửa ải ván cờ này là khó nhất. Nghe nói lần xuất hiện trước cách đây cả trăm năm".
"Nghĩa là sao?".
"Một trăm năm trước ván cờ này xuất hiện, không một ai thông qua để tiến vào tầng thứ tư".
Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, khàn giọng nói.
Lâm Chính nghe xong liền hiểu ra.
Xem ra chuyến đi đến Long Cung lần này, mọi người đều phải dừng ở đây rồi.
Chương 4822: Kiếm hủy người vong
"Hả? Các anh đến được đây nhanh như vậy sao?".
Đúng lúc này, Ám Minh Nguyệt liếc thấy mấy người Lâm Chính, liền hơi nhíu mày.
Cô ta nghĩ với thực lực của ba người Lâm Chính, thì phải vật lộn một lúc mới có thể vào được, không ngờ các anh lại vào nhanh đến thế.
"Ám Minh Nguyệt, cô đừng coi thường người khác, chỉ là ải tầng hai thì sao cản được tôi và sư phụ tôi chứ?".
Thương Lan Phúc hừ mũi nói.
Ám Minh Nguyệt toét miệng cười: "Thương Lan Phúc và thần y Lâm, các anh đừng đắc ý quá, món nợ giữa chúng ta sẽ từ từ được tính xong".
"Thần y Lâm?".
Hơi thở của Cầm Kiếm Nữ trở nên run rẩy, lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
"Là anh ta sao?".
"Nhưng... khuôn mặt khác hẳn mà".
"Nếu là dịch dung thì chắc hẳn phải có dấu vết, tại sao khí tức cũng không giống chứ?".
Cầm Kiếm Nữ không dám khẳng định, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.
Mị Mộng cũng đã đến.
Nhưng cô ta đến chưa được bao lâu lại có người đi tới.
Chính là truyền nhân của Dược Thánh, Kỳ Thanh Bạch.
Mọi người vây quanh bàn cờ phân tích thế cục.
"Các anh cứ trơ mắt ra nhìn thì có ích gì? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, ba ngày chớp mắt là qua, mau xông qua bàn cờ này rồi tính tiếp!”.
Một tu sĩ không còn kiên nhẫn, lập tức đứng ra nói.
"Sao? Anh có cao kiến gì à? Nếu anh cảm thấy mình có đủ thực lực thì vào bàn cờ chiến đi".
Mị Mộng nói với vẻ khinh bỉ.
Cô ta vẫn nhớ người này, hắn đã nhân lúc Diệp Viêm khống chế tượng đá rồi lẻn vào tầng ba.
Hiện giờ người này vàng bạc khắp người, bảo kiếm trong tay cũng là cái khác, chắc hẳn trước đó đã mở không ít rương báu.
Vốn tưởng lời nói của Mị Mộng có thể dọa sợ người kia, không ngờ hắn lại hừ một tiếng, vỗ lên chiếc áo giáp mới có được ở trên người, vẻ mặt khinh thường: "Vào thì vào, bây giờ toàn thân tôi toàn pháp bảo cực phẩm, chẳng lẽ không đối phó được một đống đá vớ vẩn?".
Dứt lời, hắn liền nhảy vào trong bàn cờ.
Ai cũng nghĩ người kia nhảy vào bàn cờ, thì các bức tượng bên trong sẽ hoạt động và giết chết hắn.
Không ngờ bàn cờ bất ngờ phóng ra huyền quang, sau đó một luồng khí tức quỷ dị dâng lên, trói chặt lấy người kia.
Người kia không thể động đậy, dù giãy dụa thế nào cũng không nhấc nổi chân, chỉ có thể vung thanh kiếm trong tay.
"Sức mạnh phi thăng hùng hậu quá!".
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc kêu lên: "Chỉ e luồng sức mạnh phi thăng này đã đạt đến cực hạn! Sắp thăng cấp rồi…"
"Đây là sức mạnh mà chỉ thiên nhân hàng đầu mới có thể sở hữu".
Diệp Viêm đanh mặt nhìn bàn cờ, nói: "Sức mạnh bên trong bàn cờ không phải thứ mà người thường có thể chống lại được".
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
"Cơ quan khốn kiếp gì thế này? Chết tiệt!".
Người kia vừa chửi bới vừa giãy giụa muốn cất bước đi.
Nhưng dù hắn giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Sức mạnh của bàn cờ đã áp chế người hắn một cách chặt chẽ.
Hắn múa may trường kiếm nhưng vẫn không với tới những tượng đá kia. Cho dù huy động sức mạnh phi thăng, dùng kiếm khí tấn công thì vẫn không thể khiến tượng đá mảy may sứt mẻ.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.
Chỉ thấy một bức tượng giống như sĩ tốt, tay cầm trường mâu, di chuyển tới trước mặt tu sĩ kia.
Sau đó bức tượng dường như sống lại, vung trường mâu trong tay lên, đâm mạnh về phía hắn.
Tu sĩ kia cả kinh, vội vàng di chuyển nửa người trên để tránh đòn, đồng thời giơ kiếm lên chém.
Thực lực của bức tượng sĩ tốt này không mạnh lắm, trường mâu vung lên cũng không được coi là sắc bén.
Chỉ trong mấy chiêu, hắn đã hóa giải được thế công của đối phương.
Nhưng cứ phòng thủ cũng vô dụng.
Tu sĩ kia nghiến răng, chớp lấy cơ hội, lại vung kiếm lên chém mạnh vào đầu sĩ tốt.
Rắc!
Trán của sĩ tốt lập tức bị tu sĩ kia bổ đôi, vỡ vụn tại chỗ, biến thành một đống đá vụn, rơi đầy bàn cờ.
"Thắng rồi sao?".
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, tỏ vẻ không dám tin.
Tu sĩ kia đầu tiên cũng rất ngạc nhiên, sau đó liền mừng rỡ: "Ha ha ha, tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi! Tưởng cơ quan này thế nào! Ha ha ha!".
Tiếng cười lớn vang khắp cung điện.
Ai nấy đều nhíu mày, cảm thấy rất hoài nghi.
Tại sao tượng đá trong bàn cờ này lại yếu ớt như vậy?
Trong lúc tu sĩ kia đang mừng rỡ, cơ thể hắn bỗng dưng di chuyển một cách mất khống chế.
Tu sĩ sửng sốt muốn dừng lại, nhưng khí tức bao trùm trên người hắn không ngừng đẩy hắn về phía trước.
Cuối cùng, hắn bị đẩy đến vị trí ban đầu của sĩ tốt kia.
Chuyện gì thế nhỉ?
Mọi người đều không hiểu gì.
Bao gồm cả tu sĩ kia.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một thanh kiếm lớn bỗng vung từ bên cạnh tới, chém mạnh về phía tu sĩ.
Hắn vội giơ kiếm đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Phập!
Thanh kiếm lớn hạ xuống.
Tu sĩ kia kiếm hủy người vong, cả người lẫn kiếm bị chém đôi.
Mất mạng tại chỗ.
Chương 4823: Bàn cờ sinh tử
Tất cả mọi người khuôn mặt dại ra, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Hai nửa người của tu sĩ kia đổ ập xuống đất, nội tạng máu tươi lênh láng, chết không nhắm mắt.
Nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy một bức tượng ở bên cạnh trông giống như đại thống lĩnh chậm rãi hạ thanh kiếm trong tay xuống, thân kiếm chĩa xuống đất, hai tay đặt ở chuôi kiếm, lại bất động như cũ.
Nhưng cơ thể của nó lại chậm rãi chuyển động, đẩy thi thể của tu sĩ kia ra, đứng vào vị trí đó.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng hiểu ra.
Trong bàn cờ này, giết chết một tượng đá không được coi là thắng.
Bất cứ ai cũng phải đánh thắng cả bàn cờ này mới có thể tiến vào tầng thứ tư.
Nhưng chỉ cần vào bàn cờ thì sẽ trở thành một quân cờ, giết chết tượng đá thì sẽ bị ép phải đứng vào vị trí của tượng đá.
Mỗi tượng đá đều có khoảng cách tấn công.
Một khi lại gần thì sẽ rơi vào tầm ngắm của nó.
Thế nên giết mỗi tượng đá đều phải suy tính kĩ càng.
Hơn nữa, các tượng đá có thực lực khác nhau, có thể thắng được hay không cũng phải bàn bạc.
Nhưng nếu rơi vào vòng vây của tượng đá, trong điều kiện không thể động đậy, thì không ai có thể chống lại được chúng.
Nếu vào bàn cờ này mà không thắng thì chỉ còn đường chết!
Dù sao đã vào thì không thể ra được nữa.
Mọi người cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp, không dám mạo hiểm tiến vào.
"Làm sao bây giờ?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, quay sang nhìn Diệp Viêm.
Diệp Viêm vẫn không nói không rằng, lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Lâm Chính cũng quan sát cả thế cục.
Nhìn bàn cờ vẫn giống cờ tướng, chỉ là đơn giản hơn khá nhiều.
Nhưng nếu muốn thắng được ván cờ này, thì phải đối phó với mười mấy bức tượng.
Tượng đá sĩ tốt giống như quân cờ vừa rồi bị tu sĩ kia chém nát thì dễ xử lý, trên bàn cờ còn bốn quân nữa, chắc là không khó đối phó.
Nhưng tượng đá cầm cự kiếm bên tượng đá sĩ tốt thì không dễ giải quyết.
Nhìn nhát kiếm nó chém ra lúc vừa rồi để suy đoán, thì sức mạnh của nó đã đến mức rung chuyển núi non.
Nếu đứng bất động mà chém nhau với nó, cho dù thắng được thì khí kình toàn thân cũng bị tiêu hao hết sạch.
Hơn nữa nếu thắng sẽ bị ép phải di chuyển đến vị trí của tượng đá cầm cự kiếm.
Trước mặt tượng đá cầm cự kiếm là ba tượng đá tay cầm trường kiếm, đầu đội nón lá.
Nhìn phục sức thì thực lực của ba tượng đá đội nón lá này còn mạnh hơn tượng đá cầm cự kiếm.
Một lúc đối mặt với ba tượng đá thì ai mà chống nổi?
Đằng sau tượng đá đội nón lá là một bức tượng cưỡi ngựa đá, nhìn giống như hoàng đế.
Tượng đá đội long quan, một tay cầm cương, một tay cầm Thiên Tử Kiếm trắng như tuyết, nhìn về phía trước, sừng sững bất động.
Đôi mắt bằng đá của nó vô thần, nhưng lại chứa khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Chỉ nhìn khí thế này đã đủ biết thực lực của nó đáng sợ đến mức nào.
Nhưng chờ đến khi đối mặt được với tượng đá thiên tử này thì e là đã sức cùng lực kiệt, đâu còn hơi sức mà đánh nhau nữa?
Nhưng Lâm Chính lại phát hiện ra một sơ hở.
"Tượng đá bị phá hủy thì không thể hồi phục lại được, tức là nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì có thể diệt trừ toàn bộ tượng đá trong bàn cờ".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh nghe thấy thế liền nhìn ngay về phía tượng đá sĩ tốt đã vỡ vụn kia.
"Thật sao? Sư phụ, vậy tức là nếu có nhiều người, tượng đá đều bị phá hủy, thì chúng ta có thể không cần khiêu chiến bàn cờ mà vào thẳng tầng bốn sao?".
Thương Lan Phúc sáng mắt lên nói.
"Đúng vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Nhưng việc này chắc hẳn sẽ bị người ta phát giác, đến lúc đó sẽ không ai làm người dẫn đầu nữa".
"Cũng chưa chắc".
Cầm Kiếm Nữ bất ngờ nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô ta nhìn về phía Diệp Viêm ở cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Viêm đã ngẩng đầu lên, nhìn bàn cờ một lúc, sau đó rút kiếm Bạch Cốt ra, huy động sức mạnh phi thăng.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
"Diệp Viêm đại nhân sắp ra tay rồi!".
"E rằng trong số những người ở đây cũng chỉ có Diệp Viêm đại nhân có thể đánh được ván cờ này!".
"Không biết Diệp Viêm đại nhân có thuận lợi qua ải không!".
Mọi người cũng không thảo luận nữa, mà đều nhìn Diệp Viêm với ánh mắt mong chờ.
Nhưng... Diệp Viêm không nhảy vào bàn cờ, mà giơ kiếm Bạch Cốt lên chỉ vào các tu sĩ ở bên cạnh.
"Mấy người các anh luân phiên vào bàn cờ đi!".
Hắn vừa dứt lời, các tu sĩ kia đều ngẩn người ra.
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi thực lực yếu ớt, sao có thể vào bàn cờ được..."
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi không khiêu chiến nổi đâu..."
Bọn họ vội vàng khóc lóc xin tha.
Nhưng Diệp Viêm mặc kệ, vung kiếm Bạch Cốt lên chém luôn một người.
Cơ thể người kia lập tức nát bấy, chết rất thê thảm.
Những người còn lại đều hồn vía lên mây.
"Các quân cờ trong ván cờ số lượng có hạn, sức mạnh cũng có hạn, bây giờ chỉ cần thông qua xa luân chiến để tiêu hao thực lực của ván cờ. Các anh muốn chết dưới kiếm của tôi, hay là vào ván cờ đánh cược một phen? Tự chọn đi!".
Diệp Viêm lạnh lùng nói.
Chương 4824: Cố ý
Lúc này mọi người mới biết, trong mắt Diệp Viêm, bọn họ chỉ là những quân cờ.
Diệp Viêm không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, cũng không sợ đắc tội với những thế lực sau lưng bọn họ.
Dù sao bản thân Diệp Viêm cũng có thực lực rất mạnh, lại có Ám Thiên Võ Thần chống lưng, bất cứ thế tộc nào cũng bị hắn coi thường.
Đây chính là con cưng của trời thực sự!
Dù bị lăng nhục áp bức, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.
"Anh, vào đi!".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm đại nhân, tôi..."
"Tôi cho anh ba giây!".
"Đại nhân..."
"Ba!".
"Đại nhân, tôi thực sự không làm được..."
"Hai!".
"Đại nhân, từ từ để tôi chuẩn bị đã..."
"Một!".
Diệp Viêm không thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của đối phương.
Tu sĩ kia không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng nhảy vào bàn cờ.
Anh ta chọn đứng trong góc, chứ không dám đứng trước những bức tượng kia.
Nhưng anh ta vừa đặt chân vào bàn cờ, một bức tượng cầm cự kiếm đã tiến tới.
Nó không thể đi quá xa mà chỉ đi được hai ô.
Nhưng nó vừa lại gần, tu sĩ kia đã hoảng hồn.
Khí tức áp chế trên người anh ta tản đi.
Điều này có nghĩa là đã đến lượt anh ta phải đi.
Nhưng anh ta cũng không thể đi quá xa, mà chỉ được hai ô cờ.
Lúc này, bức tượng cầm cự kiếm đang đứng ở chỗ chếch với anh ta.
Dù tu sĩ đi sang bên trái hay bên phải, thì đều rơi vào phạm vi tấn công của nó.
Với thực lực của anh ta, sao có thể chống lại được bức tượng cầm cự kiếm này?
Nhất thời, anh ta cứ đứng ngây ra không dám động đậy.
Mọi người thấy thế thì đều nhíu mày.
Nếu người này cứ đứng bất động trong bàn cờ thì chẳng phải lãng phí thời gian sao?
Ba ngày sau Long Cung sẽ đóng.
Nếu mọi người không ra ngoài trước khi Long Cung đóng, thì e là sẽ bị kẹt ở đây đến chết.
Nhưng mỗi lần chỉ có một người được vào bàn cờ.
Cho dù bọn họ muốn nhảy vào ép tu sĩ kia hành động thì cũng không thể.
Nhưng tu sĩ kia mới đứng tại chỗ chưa được một phút, thì luồng khí tức kỳ diệu kia lại ập tới, nhanh chóng bao trùm lấy anh ta.
Sau đó đẩy anh ta tiến một ô về phía trước.
Tu sĩ ngây người ra.
Mọi người cũng sửng sốt.
"Hóa ra bàn cờ này có hạn chế thời gian, nếu ai ở trong đó một phút không có hành động gì, thì sức mạnh trong bàn cờ sẽ cưỡng chế đẩy về phía trước một ô".
Ám Minh Nguyệt sáng mắt lên, bật cười thành tiếng.
"Xem ra người này không thể câu giờ trong đó rồi".
"Hoặc là đánh, hoặc là chết!".
Một số người khác cũng cười.
Nhưng có người cười sẽ có người lo.
Nếu vậy thì bọn họ không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Tu sĩ kia vừa bị đẩy một bước về phía trước, thì đến lượt bức tượng cầm cự kiếm.
Nó không chút do dự áp sát tu sĩ, tiến vào phạm vi tấn công, giơ cự kiếm lên chém anh ta.
Tu sĩ kia không thể di chuyển, chỉ đành giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng thực lực của anh ta không hơn tu sĩ trước đó bao nhiêu, cũng kiếm hủy người vong, mất mạng tại chỗ.
"Người tiếp theo!".
Diệp Viêm kêu lên.
"Diệp Viêm đại nhân!".
"Vào đi!".
Diệp Viêm mặt không cảm xúc, giọng nói đanh thép.
Các tu sĩ kia vừa sợ hãi vừa tức giận.
"Diệp Viêm, anh đừng ức hiếp người quá đáng! Chúng tôi vào đó cũng chỉ có chết, đã vậy thì chúng tôi liều mạng với anh!".
"Các anh em, nếu chúng ta còn làm ngơ, thì sớm muộn cũng bị Diệp Viêm hại chết. Nếu đã vậy thì không bằng giao đấu với hắn một trận!".
"Được!".
Một số tu sĩ cũng không nhịn được sự ngang ngược tàn bạo của Diệp Viêm, lập tức cầm kiếm xông tới.
Nhưng không có gì bất ngờ, những người này vừa ra tay, đã bị kiếm Bạch Cốt của Diệp Viêm giết chết.
Thậm chí còn không cầm cự nổi 30 giây.
Nhất thời, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Đám Mị Mộng ở đầu này thầm nuốt nước bọt, dẫn người của thế gia Huyết Đao lùi lại phía sau.
Sắc mặt của cao thủ các thế tộc khác cũng tỏ vẻ khó coi, bàn tay siết chặt vũ khí.
Nhưng Diệp Viêm không nhằm kiếm Bạch Cốt vào những người này, mà lại giơ kiếm lên, di chuyển lưỡi kiếm về phía tám người đứng ở mé phải.
Đó là tám cao thủ của Thái Thiên Võ Thần!
Tám người thấy thế thì đều biến sắc, sát khí ngùn ngụt.
Đây là cố ý!
Chương 4825: Sợ mạnh hiếp yếu
Chứng kiến cảnh tượng này, đừng nói là tám người hầu của Thái Thiên Võ Thần, ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng ngây người ra.
"Tám người các anh cử người vào đi".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm, anh nghĩ tám người chúng tôi dễ bắt nạt sao?".
Tám cao thủ rút kiếm đi tới, lạnh lùng gầm lên.
"Không, tôi chỉ cảm thấy thực lực của các anh mạnh hơn bọn họ, nếu vào đó thì có thể giúp tôi tiêu diệt nhiều quân cờ hơn".
Diệp Viêm điềm tĩnh nói, sắc mặt không chút hoảng hốt: "Những quân cờ này không thể tái sinh, hủy được một quân là bớt đi một quân. Nếu tám người các anh có thể vào đó, tiêu diệt bớt mấy quân cờ cho tôi, thì tôi ra tay sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Như vậy tôi sẽ đảm bảo được thể lực để ứng phó với cửa ải tiếp theo".
Mọi người nghe xong đều sáng mắt lên.
Đúng vậy, nếu Diệp Viêm có thể qua được bàn cờ này, thì chẳng phải bọn họ không cần khiêu chiến hưởng luôn thành quả, vào thẳng tầng thứ tư sao?
Đây là chuyện tốt tạo phúc cho mọi nhà.
Đương nhiên, điều kiện là Diệp Viêm không điểm danh bắt bọn họ vào đó.
"Diệp Viêm, mày tính toán hay đấy, nhưng mày chưa từng nghĩ đến việc tám người bọn tao ra tay với mày, khiến mày không được yên ổn sao?".
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói.
Là người hầu của Võ Thần, bọn họ có tôn nghiêm của riêng mình, sao có thể mặc cho Diệp Viêm sắp đặt chứ?
"Với thực lực của tám người các anh, thì chắc hẳn có thể phá hủy tất cả các quân cờ trừ bức tượng thiên tử".
Diệp Viêm không nhanh không chậm nói: "Chắc không phải một mình tôi mà tất cả những người ở đây đều muốn các anh vào, đúng không?".
Diệp Viêm vừa dứt lời, tám người dường như nín thở, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, các thế lực đều nhìn chằm chằm tám cao thủ với ánh mắt không tốt lành gì.
"Lang Gia đại nhân, anh được đích thân Thái Thiên Võ Thần huấn luyện, nhận được chân truyền của Thái Thiên Võ Thần, tôi nghĩ đối phó với những bức tượng cơ quan tép riu này chỉ là chuyện nhỏ thôi, mời anh vào đó đi".
Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đứng ra, bình thản nói.
Người này có thể coi là nhiều tuổi nhất trong số những người ở đây, đến từ gia tộc Dược Kiếm, tên là Dược Kiếm Quý. Gia tộc Dược Kiếm, tên sao ý vậy, giống với thế gia Cầm Kiếm, nhưng thế gia Cầm Kiếm lấy kiếm làm cầm, còn gia tộc Dược Kiếm giỏi dùng độc dược, thích bôi độc vào kiếm, hơn nữa các loại độc được sử dụng đều rất đáng sợ, thông thường ở long mạch dưới lòng đất ngoài người của gia tộc Dược Kiếm thì không ai có thể giải được.
Dược Kiếm Quý vừa lên tiếng, người của mấy thế tộc khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Lang Gia đại nhân, xin mời anh vào".
"Với thực lực của anh thì chắc chắn sẽ không bị bàn cờ vớ vẩn này vây khốn đâu".
"Lang Gia đại nhân, thịnh tình của Diệp Viêm đại nhân khó mà chối từ, cần gì phải làm mọi chuyện to lên? Mau hành động đi!".
"Lang Gia đại nhân!".
Những tiếng khuyên nhủ vang lên không ngớt.
Lửa chưa cháy đến nhà, bọn họ cũng không ngại thêm dầu vào lửa.
Huống hồ, nếu những lời Diệp Viêm nói là thật, thì tám cường giả này của Thái Thiên Võ Thần sẽ có khả năng càn quét toàn bộ các quân cờ, chỉ còn bức tượng thiên tử thì bọn họ cũng dám xông vào chiến đấu mà không còn gì uy hiếp. Đến lúc đó, chắc chắn Diệp Viêm sẽ đích thân ra tay, chứ không cần đến bọn họ.
Đứng trước lợi ích, hiển nhiên những người này vẫn đứng về phía Diệp Viêm.
Các cường giả của Thái Thiên Võ Thần đều nổi trận lôi đình.
Nhưng bây giờ, với vài ba câu nói của Diệp Viêm, bọn họ đã bị muôn người chỉ trích.
Đám Lang Gia đã rơi vào đường cùng.
Lâm Chính thấy thế, trong lòng nảy ra một kế, anh suy nghĩ một lát rồi đi thẳng tới.
"Diệp Viêm, anh đúng là sợ mạnh hiếp yếu! Nếu Thái Thiên Võ Thần ở đây, sao anh dám hỗn xược với đám Lang Gia đại nhân như vậy chứ? Bây giờ vào trong Long Cung, người bên ngoài không biết ở trong xảy ra chuyện gì, nên anh hống hách như vậy. Anh không sợ sau chuyện này Thái Thiên Võ Thần sẽ trách phạt anh sao?".
Anh vừa dứt lời, mấy người Ám Minh Nguyệt đều quay sang nhìn.
"Khốn kiếp, chuyện này không liên quan đến anh, cút sang một bên, đừng tưởng tôi thực sự không giết được anh!".
Ám Minh Nguyệt khẽ quát.
"Cô cứ thử xem!".
Thương Lan Phúc sắc mặt hằm hằm bước tới.
Tuy Cầm Kiếm Nữ không muốn dây vào Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm, nhưng lúc này, cô ta cũng không còn đường lui, liền cầm kiếm đứng bên cạnh Lâm Chính.
"Hử?".
Dường như lúc này Diệp Viêm chú ý đến gì đó, nhìn chằm chằm huyết kiếm trong tay Cầm Kiếm Nữ, sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bình luận facebook