Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ký ức độc quyền - Chương 09 - Phần 2
3
Mặc dù đã đứng ở góc khuất nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Cho nên, Mộ Thừa Hòa đã tìm Tiểu Lý để lấy chìa khóa xe, rồi cùng tôi ngồi vào dãy ghế sau.
Tôi thổn thức một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở giữa hai tòa nhà, chiếu rọi xuống mặt đất, tôi quay mặt sang hướng khác, nhìn thấy vành bán nguyệt cong cong ấy. Phía đối diện có một chung cư cũ, không biết ai trong số những hộ ở bên ấy sau khi trở về nhà đã đóng cửa mạnh tay quá khiến những bóng đèn cảm ứng âm thanh của mấy tầng lầu cùng lúc sáng lên, qua vài giây, ánh sáng màu cam ấy lại đồng loạt tắt lịm.
Tôi nói: “Lúc nhỏ em cảm thấy loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này rất kỳ lạ. Sau khi chuyển từ tỉnh lên thành phố, em mới lần đầu tiên biết đến thứ này. Lúc đó, những chuyện dù nhỏ nhặt cách mấy cũng làm em tò mò, cho nên em đã tự mình đứng trên hành lang liên tục tạo ra đủ loại âm thanh để làm chúng sáng lên. Sau đó, em còn làm thí nghiệm xem rốt cuộc phải tạo âm thanh lớn thế nào thì bóng đèn mới vừa đủ sáng.”
Khi đã trưởng thành, tôi cảm thấy trái tim của rất nhiều người cũng giống như loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này, đang chờ đợi một âm thanh vừa đủ để có thể phá vỡ giới hạn của nó, và một khi đã xuất hiện, nó nhất định sẽ chiếu sáng khắp nơi. Nhưng đến lúc bình minh, dưới ánh mặt trời, nó lại tự ti vì không có cách nào để tỏa sáng.
Cũng giống như tôi yêu Mộ Thừa Hòa. Chỉ vì tự ti và nhút nhát mà không dám nói thật cho thầy biết.
Đúng vậy, tôi yêu anh.
Tôi đã từng nghi ngờ về tình yêu này, tôi sợ đó chỉ là một sự kính ngưỡng, một sự ỷ lại, tôi sợ đó là si mê, là dựa dẫm, cho đến khi tôi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên. Giây phút ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như người nằm trên đó là tôi thì sẽ thế nào? Có những ai sẽ đến gặp tôi? Có những ai sẽ đau lòng?
Khi sinh mạng bỗng dưng phải chấm dứt, điều khiến tôi hối hận và tiếc nuối nhất là gì?
Tôi lấy điện thoại ra, gửi mẩu tin nhắn soạn nháp khi nãy cho Lưu Khải, sau đó tắt nguồn. Rồi quay sang gọi Mộ Thừa Hòa: “Thầy Mộ.”
“Ừ.” Anh quay đầu lại.
Tôi nói: “Thầy có thể ôm em một lúc không?”
Ánh mắt của Mộ Thừa Hòa dừng lại trên gương mặt tôi một giây, sau đó anh dang hai tay ra ôm tôi vào lòng, rồi thu chặt cánh tay lại, thật chặt.
Nhớ lại lần đầu tiên anh ôm tôi, đúng vào đêm Giao thừa, khi tiếng chuông đón chào năm mới gióng lên, anh đã trao cho tôi một vòng tay lịch lãm và ấm áp.
Tay của tôi đặt ở sau lưng anh, bất chợt cảm thấy trái tim mình như co rút lại, trong nháy mắt cảm giác đó đã truyền đến tứ chi, tay chân tôi đều hơi run lên.
Tôi gục đầu trên bờ vai anh, lại ngửi thấy một mùi hương giống như mùi thông đó, trong khoảnh khắc hai mắt khép lại, những giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn xuống.
Yêu, đó là điều chắc chắn, nhưng sao lại khó mở lời đến thế.
Chỉ sợ là khi tôi nói ra ba từ ấy, giống như tôi đã không tôn trọng anh vậy.
Chỉ biết vào ngày Trần Nghiên mãi mãi ra đi, tôi và Lưu Khải đã chia tay.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Thừa Hòa đã bắt xe quay về thành phố A.
Nhận được tin nhắn của tôi, Lưu Khải tương đối bình tĩnh, anh ấy gọi lại, hỏi tôi: “Tại sao?”
“Chúng ta không hợp nhau.”
“Anh đề nghị em suy nghĩ lại, chúng ta có thể tạm thời không gặp nhau.”
“Lưu Khải...”
“Hai tháng đủ để suy nghĩ không?”
“Vấn đề của hai chúng ta không phải như vậy, em đã suy nghĩ rất kỹ.”
“Một tháng?”
“Hoàn toàn là do em...”
“Được, vậy thì một tháng.” Sau đó anh ấy nhanh chóng cúp máy.
Lòng tôi rối bời, cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến cảm nhận của Lưu Khải nữa. Có lúc tôi cảm thấy phụ nữ đúng là loài động vật dễ mềm lòng nhất và cũng tàn nhẫn nhất.
Thông qua máy camera giám sát và những manh mối thu thập được, không bao lâu cảnh sát đã điều tra ra được hung thủ giết chết Trần Nghiên.
“Hồi Tết, lúc các con ở đây, con còn nhớ chuyện vượt ngục không?” Mẹ nói. “Hung thủ chính là con trai của người đó.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Sau khi bị bắt, hình phạt hoãn chết của người đó đã thành hình phạt tử hình chấp hành tức thì. Tòa án tối cao đã duyệt và chuyển đến đây. Tháng trước người đó đã bị xử bắn.”
“Vậy Trần Nghiên thì có liên quan gì...” Cảm thấy mình đã sai nên khi chưa nói hết câu, tôi đã nhận ra được mối liên hệ đó, lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Có lẽ hung thủ muốn đối phương phải nếm trải mùi vị bị mất đi người thân.”
“Nhưng bác Trần cũng chỉ là làm đúng phận sự của mình, đây là pháp luật, đâu phải ân oán cá nhân.” Tôi nói.
Mẹ không tiếp tục thảo luận đề tài này với tôi nữa, trái lại bà nói: “Con hãy ở lại đây thêm vài ngày nhưng buổi tối đừng ra đường một mình.”
“Bao lâu?”
“Đến khi mẹ nói đã đủ.”
“Nhưng... Triệu Hiểu Đường giúp con tìm được một công việc, mấy ngày nữa là con phải đi làm rồi.”
“Đừng đi nữa, tốt nhất là hãy ở lại đây với mẹ, tìm công việc khác ở thành phố C.”
Tôi nhìn mẹ: “Lúc trước mẹ đâu phải như vậy.”
Mẹ đang xếp quần áo liền ngừng lại, nhìn tôi rất lâu rồi mới từ từ nói: “Đồng Đồng, mẹ không dám tưởng tượng nếu hôm đó không phải là Trần Nghiên, mà là con... Nếu là con thì...”
Mẹ không thể nói tiếp, bèn giả vờ dọn dẹp đồ đạc, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi nói: “Chẳng phải lúc trước bố có tìm người xem bói cho con, nói con sẽ sống mạnh khỏe đến tám mươi tám tuổi, sau khi hưởng hết tuổi thọ thì nhắm mắt xuôi tay ở nhà một cách tự nhiên sao?”
Mẹ cười: “Con ấy, chỉ thích nghe bố con nói linh tinh thôi.”
Vì là một việc báo thù ác tính, do đó vụ án của Trần Nghiên được tỉnh quan tâm cao độ, Sở Công an phát lệnh truy nã hạng B lên mạng. Vào buổi trưa của một tuần sau đó, hung thủ đã bị tóm gọn tại một huyện nhỏ cách đó hai trăm kilômét.
Vì giây phút ấy, tôi đã cùng Tiểu Lý đến phòng tạm giam để chờ người đó. Nhưng bao nhiêu oán hận, bao nhiêu cơn giận tích lũy lâu nay lại chẳng thể trút hết ra ngoài ngay khi tôi nhìn thấy tên hung thủ đó. Hung thủ trong tưởng tượng của tôi phải là một người có gương mặt hung dữ, đôi mắt vằn máu, thậm chí phải mang rất nhiều vết sẹo do dao đâm, phải có rất nhiều tiền án, vì chỉ có người như thế mới làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy.
Nhưng nó lại chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nhìn còn nhỏ hơn cả tôi, thậm chí tôi không biết nó đã mười tám tuổi chưa. Giọng của nó sợ sệt như sắp khóc, không ngừng nói với người lớn ở bên cạnh: “Chú ơi, cháu biết lỗi rồi. Chú ơi, cháu biết lỗi rồi. Cháu biết lỗi rồi.”
Sau này tôi mới biết, bố của nó hạ độc người ta là do ông ấy làm nghề khai thác than đá ở một hầm mỏ tư nhân trong thôn. Cuối năm, đốc công cứ dùng dằng mãi không chịu trả tiền công cho nhân viên, ông ấy nhất thời giận quá đã bỏ thuốc độc vào trong bình nước ấm của đốc công hay uống, sau khi uống hai ngụm, người đốc công đó đã trúng độc mà chết, còn ông ta bị tuyên phạt tội hoãn tử hình.
Dịp Tết vừa rồi, vợ ông ấy đã treo cổ tự tử vì không chịu được cú sốc này. Khi ở nhà cử hành tang sự, ông đã cầu xin cai ngục cho ông về gặp mặt vợ lần cuối. Nhà giam tuy có quy định cho phép tội phạm về nhà gặp người thân lần cuối, nhưng quy định này không áp dụng cho phạm nhân bị phán tội hoãn tử hình. Và rồi, ông ta đã tự tìm cách trốn ra ngoài.
Xâu chuỗi các việc này lại, cuối cùng, nút kết của sợi dây bi kịch đã rơi đúng vào người Trần Nghiên.
Tôi kể lại mọi chuyện cho Mộ Thừa Hòa qua điện thoại.
Anh im lặng rất lâu, sau đó khẽ thở dài.
4
Trở về thành phố A, cuộc sống của tôi liên tiếp xảy ra những biến cố. Đầu tiên vì không kịp đi làm đúng thời gian đã hẹn nên công ty bên Triệu Hiểu Đường đã trực tiếp từ chối tôi. Sau đó, Lưu Khải bị chuyển đến Sở Tư pháp ở một thị trấn nhỏ cách thành phố A một trăm kilômét.
Khi Lưu Khải nói tin này với tôi, tôi sững người một lúc: “Không phải chứ, phải mất bao lâu sau thì mới được điều chuyển quay về đây?”
“Không biết, có thể sẽ phải ở đó luôn.”
“Thật không vậy?”
“Do đó em lựa chọn chia tay với anh là quyết định sáng suốt.” Anh ấy nói có vẻ châm chọc.
“Lưu Khải!” Tôi nổi nóng.
“Nhưng anh vẫn chưa đồng ý.” Anh ấy nói.
Tôi lại bắt đầu gia nhập vào đoàn quân tìm việc. Mỗi ngày đều đọc những mẩu thông tin tuyển dụng trên báo, hoặc không thì tham gia vào hội chợ tuyển dụng được tổ chức một tuần hai lần vào thứ Ba và thứ Năm ở thị trường nhân tài. Và cuối cùng là nghe theo cách của Triệu Hiểu Đường, tôi đăng rất nhiều thông tin lên mạng để tìm việc.
Đầu tiên là một công ty bảo hiểm, những người tham gia đội quân tìm việc đến ứng tuyển như tôi nếu không phải sáu mươi người thì ít nhất cũng là năm mươi. Cửa ải đầu tiên là thi viết. Tôi tưởng chức vị tôi ứng tuyển là thư ký, chuyên môn lại là Anh ngữ thì họ sẽ phát cho tôi một đề thi Anh văn, ngờ đâu đề thi lại là viết một bài văn.
Vài hôm sau, công ty bảo hiểm thông báo đến tôi là tôi đã qua phần thi viết, cần phải tham gia chương trình đào tạo phỏng vấn.
Sau khi tôi đến địa điểm đào tạo phỏng vấn với lòng tràn đầy niềm tin thì mới phát hiện ra năm, sáu mươi người cùng tham gia thi viết ở vòng đầu dường như chẳng thiếu một ai, họ cũng đang chờ đợi được đào tạo như tôi. Nội dung đào tạo gồm ba phần: Làm việc theo nhóm, thi trí nhớ và khả năng trình bày. Nếu thông qua hết thì sẽ trở thành một trong năm trăm nhân viên nghiệp vụ mới xuất sắc nhất trên thế giới.
Tôi nói với người điểm danh: “Tôi không ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ, tôi xin làm thư ký.”
Đối phương trả lời tôi với nụ cười chuyên nghiệp: “Trong công ty của chúng tôi, thư ký cũng phải có kiến thức về nghiệp vụ. Hơn nữa, cô thích hợp làm văn phòng hay làm nghiệp vụ còn phải căn cứ vào tình hình thực tế.”
Tôi lơ ngơ gật đầu.
Sau khi học thuộc lòng một cách máy móc hàng loạt tên gọi của những căn bệnh, vị huấn luyện viên tinh thần phấn chấn đang đứng trên sân khấu kia lại kêu gọi mọi người cùng hô lớn khẩu hiệu của công ty, và cũng chính trong lúc này, cuối cùng tôi không chịu được nữa liền trốn ra ngoài.
Tôi nói với Bạch Lâm: “Thật là khủng khiếp, mình còn tưởng đã đi nhầm vào lò tuyển sales chứ!”
Những công ty kiểu đó nếu không phải yêu cầu về tuổi tác thì là yêu cầu kinh nghiệm làm việc, ngoài ra chẳng để ý đến các điều kiện khác.
Công ty thứ hai là một công ty ngoại thương, người phỏng vấn bảo tôi hãy tự giới thiệu về mình, sau khi hỏi tôi một số vấn đề về triển vọng trong tương lai của công ty, còn hỏi thêm: “Tại sao tốt nghiệp lâu vậy rồi mà bây giờ mới nghĩ đến việc phải đi tìm việc làm?”
“Ờ...” Tôi cứng họng.
“Bạn có thể nói ấn tượng sâu đậm của mình về thất bại gần đây nhất của bạn không?” Rồi người đó lại hỏi thêm: “Bạn đã giải quyết nó như thế nào?”
“Ờ...” Tôi lại cứng họng, trong đầu đột nhiên hiện ra hình bóng của Mộ Thừa Hòa. Những thất bại trong đời tôi từng trải qua đều dính dáng đến con người này, cứ nghĩ đến anh là tôi lại không biết phải làm sao. Như bị người khác nhìn thấu tâm tư vậy, mặt tôi đỏ lên, cuối cùng lại phun ra một câu cực kỳ ngớ ngẩn: “Tôi có thể không nói không?”
Và rồi, người ta không còn hỏi tôi thêm điều gì nữa.
Khi tôi kể lại với Bạch Lâm, cô ấy cười khì khì.
Cô ấy nói: “Đáng lẽ cậu phải thành thật nói ra, không chừng người ta còn cảm thấy cậu là một nhân tài đấy.”
Tôi hỏi: “Lý do?”
Bạch Lâm nói: “Cậu đối với Mộ Thừa Hòa phải nói là càng thất bại lại càng chiến đấu, càng chiến đấu lại càng dũng cảm. Nếu cho cậu vào bộ phận marketing của công ty, không phải nhân tài thì là gì.”
Sau đó, Bạch Lâm đã tìm được cho tôi thông tin tuyển dụng của một công ty thương mại ở trên mạng, tôi cẩn thận viết đơn xin việc rồi gửi kèm qua đó lý lịch của mình, xong hết mọi việc mới rời nhà Bạch Lâm.
“Hay là, ở lại đây đi, dù gì cậu cũng chưa phải đi làm.” Bạch Lâm nói.
“Lát nữa Lý sư huynh về, để anh ấy phải ngủ dưới đất mình ngại lắm.” Nói xong, tôi chào tạm biệt cô ấy rồi ra bắt xe buýt trở về nhà.
Từ bến xe về đến nhà tôi còn phải đi một đoạn đường nữa, tôi đeo tai nghe, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, rẽ vào con đường tắt lúc trước thường hay đi. Đi được nửa đường mới chợt nhớ ra sáng nay mình đã tự nhủ ban đêm không nên đi vào đường này. Vì hai hôm nay đang giải tỏa, những cửa hàng ở hai bên đường hầu hết đã dọn đi cả rồi.
Đèn đường hơi tối, vách tường và nóc nhà đã bị dỡ hết một nửa.
Tôi dừng lại, nhìn trước nhìn sau, hai đầu đều xa như nhau. Lúc này, có người đi xe đạp từ phía sau vượt lên, chớp mắt đã biến mất ở đằng trước, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng vọng lại.
Sau việc của Trần Nghiên, mẹ luôn nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mẹ sợ bi kịch có thể lặp lại với tôi. Nhưng lúc này, tôi đã đi được nửa đường rồi, phải làm thế nào bây giờ?
Do dự một hồi, tôi quyết định đi tiếp. Được vài bước, cảm thấy phía sau có tiếng động, tôi liền quay lại nhìn, phát hiện ở góc tường có một bóng người xẹt qua, thấy rợn tóc gáy, tôi liền đi nhanh hơn, vừa đi còn vừa ngoảnh đầu lại nhìn. Không có gì nữa. Nỗi sợ hãi trong thoáng chốc đã lan từ tim ra khắp người, tôi bỏ tai nghe xuống, càng đi càng nhanh, cuối cùng thì vắt chân lên cổ, chạy một mạch về nhà.
Ban đêm, nằm ngủ trên giường, thấp thoáng như nghe thấy tiếng động lạ từ đâu đó.
Tôi dỏng tai cẩn thận lắng nghe, hình như có người thật, lúc này tim tôi đột nhiên đập nhanh, tôi nằm trên giường nín thở, lắng tai nghe xem âm thanh phát ra từ chỗ nào. Không phải phòng khách, mà là từ trong bếp!
Lúc trước mẹ từng dạy tôi, nếu có kẻ trộm đột nhập, có thể chia thành hai tình huống.
Thứ nhất là đối phương đã vào phòng, ở đâu đó bên cạnh mình, như vậy thì cho dù đã tỉnh dậy, mình cũng phải giả vờ như đang ngủ.
“Lỡ như người ta đâm con thì sao?” Tôi hỏi mẹ.
“Thông thường khi vào nhà ăn trộm, người ta đều không muốn giết người, trừ phi bị ép đến đường cùng.” Mẹ giải thích. “Nhưng nếu người ta đến là để hành hung thì cách này không dùng được.”
Thứ hai là đối phương vẫn chưa vào phòng, hoặc đã đến bước thu dọn chuẩn bị rời khỏi, ta có thể đột nhiên nói lớn gì đó hoặc bật đèn lên, như vậy đối phương sẽ hoảng hồn bỏ chạy. Vì thế mà thông thường khi đi vệ sinh buổi tối, cho dù có nhìn thấy đường đi nữa, mẹ cũng bắt tôi phải bật đèn. Một là để tránh bị đụng đầu, hai là nếu có người xấu đang nấp ở góc nào đó thì cũng có thể nhìn thấy.
Mẹ nói: “Mục đích bật đèn lên là để nói cho đối phương biết, có người dậy rồi, mau đi đi.”
Nhưng kiến thức an toàn mà mẹ dạy cho tôi từ nhỏ đến lúc này lại không dùng được. Mẹ không chỉ cho tôi cách phán đoán người đó vào nhà để hành hung hay là để ăn trộm. Cũng không nói động tĩnh như thế này là đã vào nhà hay là đang chuẩn bị rời khỏi.
Tôi ngồi dậy thật khẽ khàng, sau đó rón rén đi chân không đến cửa phòng, áp tai lên cửa nghe ngóng. Bên nhà bếp có tiếng động, hình như đối phương đang cậy cửa. Tôi quyết định bật đèn phòng ngủ lên.
Tiếng động đó tức thì ngưng bặt.
Sau đó tôi kêu lớn: “Anh hai, anh đi vệ sinh à?”, nói xong còn cố tình tạo ra tiếng động khe khẽ rồi tắt đèn, đứng im lặng trong bóng tối một hồi lâu, sau khi xác định ngoài kia đã hoàn toàn không còn động tĩnh, tôi khẽ mở cửa, lò dò đi vào bếp, bật đèn.
Bên ngoài nhà bếp là ban công sinh hoạt, ở giữa có một cánh cửa sắt.
Đang giữa mùa hè, phòng lại ở tầng bốn nên thỉnh thoảng tôi mới khóa cánh cửa sắt này lại. Nhưng lúc nãy trước khi ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã khóa nó lại, vừa khéo nó đã ngăn cản bước chân của người khi nãy. Có lẽ tiếng động làm tôi thức tỉnh kia là âm thanh do hắn cố cậy cánh cửa này.
Con dao dùng để cắt dưa vốn đặt trên máy giặt, giờ lại đang nằm ở dưới đất, ngay cạnh cửa.
Toàn thân tôi run rẩy, lập tức bật hết đèn, lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
Động tĩnh của bảo vệ quá lớn, làm kinh động đến hàng xóm xung quanh.
Một cô sống ở tầng một đã chỉ vào mặt người quản lý, nói: “Mấy người quản lý thế nào đấy hả? Mới tháng trước tòa nhà bên kia đã bị trộm một lần, mấy người còn bảo đảm với chúng tôi sẽ tăng thêm người tuần tra.”
Một ông lại nói: “Thu phí bảo vệ cao như vậy, có làm việc không chứ?”
Người quản lý cười trừ, nói: “Làm, làm chứ, lát nữa công an đến, chúng ta sẽ cùng xem lại băng thu hình.”
Một người khác nói: “Tiểu Tiết à, cô ở tầng ba cũng không bị gì, không chừng bọn trộm thấy cháu sống một mình nên mới lẻn lên đây đấy.”
Người bên cạnh gật đầu: “Phải đó, cháu phải cẩn thận một chút, hay là lắp một cái cửa sổ chống trộm tàng hình đi.”
Thế là những người hàng xóm nhiệt tình đã thay phiên nhau tranh luận. Một lúc sau, công an đến, rồi đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, và đồng hồ cũng đã chỉ bốn giờ sáng.
Tôi muốn gọi điện cho mẹ, nhưng nhớ lại nét mặt của mẹ lo lắng cho tôi lần trước, đành thôi. Ngồi một mình trong căn phòng trống trải, xung quanh yên ắng đến đáng sợ. Đôi mắt tự nhiên nhìn về hướng nhà bếp, cứ sợ có người nào đó sẽ nhảy ra. Cuối cùng, tôi cũng không kìm được sự sợ hãi, gọi điện cho Bạch Lâm. Nửa tiếng sau, Lý sư huynh và Bạch Lâm cùng xuất hiện.
Bạch Lâm vừa quan sát hiện trường vừa kêu lên kinh hãi: “Quá nguy hiểm rồi! Quá nguy hiểm rồi!”
Lý sư huynh lại kiểm tra cửa phòng cho tôi một lần nữa.
Bạch Lâm ôm lấy tôi nói: “Vậy đi, mình dọn qua đây ở với cậu.”
Lý sư huynh nói: “Thôi đi, lỡ có người xấu đến, hai người ở cùng nhau cũng vậy thôi.”
Bạch Lâm quay qua nói với Lý sư huynh: “Hay là anh cũng qua đây đi.”
Lý sư huynh nhìn tôi một cái, do dự: “Vậy... cũng không hay lắm.”
Tôi hiểu ý của Lý sư huynh, một người đàn ông sống chung với hai cô gái, sợ người ta đàm tiếu cũng là lẽ thường tình. Huống chi anh ấy và Bạch Lâm khó khăn lắm mới có được thế giới riêng của hai người như bây giờ, tôi xen vào thì cũng chẳng ra sao.
Thế nên tôi đã nói: “Thôi được rồi, nhà mình cách chỗ làm của cậu rất xa mà.”
Bạch Lâm hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Tôi nói: “Mình không sợ. Cùng lắm ngày mai mình gọi người ta đến lắp cửa sổ chống trộm.”
Bạch Lâm lại hỏi: “Quản lý ở đây có cho không?”
Tôi nói: “Khu này nhỏ như vậy, có gì mà không cho chứ, tầng dưới cũng lắp rồi.”
Tôi tìm đủ mọi lý lẽ, cuối cùng mới thuyết phục được Bạch Lâm.
Đêm hôm sau, chỉ còn một mình tôi.
Trước khi ngủ, tôi kiểm tra toàn bộ ngóc ngách và khóa cửa sổ thật cẩn thận. Có lẽ là do đêm qua hầu như không chợp mắt cho nên hôm nay vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã ngủ thiếp đi. Trước khi chợp mắt, tôi còn mơ hồ nghĩ rằng, nếu tôi chết như vậy, cũng có thể coi như là một vụ giết người trong căn phòng bí mật rồi.
Tôi lại mơ giấc mơ rất dài, rất dài ấy.
Trong mơ, bố dắt tôi vào khu vui chơi, đi đến phòng mua vé mới phát hiện ra bị mất tiền, sau đó bố nói với tôi: “Đồng Đồng, đứng chờ bố ở đây, đừng đi đâu nhé!” Sau đó, tôi ngồi ăn kẹo mạch nha ở bậc thềm, chờ mãi, chờ mãi.
Có một người phụ nữ đi tới, nói vẻ kinh ngạc: “Ồ, bé gái, mẹ cháu là Đồng Ngọc Mai phải không? Cô là bạn của mẹ cháu, lần trước chúng ta đã gặp nhau.”
Tôi nhìn bà ấy, gật đầu, hình như đã từng thấy ở đâu.
Bà ấy nhếch mép cười: “Sao cháu lại ở đây một mình?”
“Bố đi tìm ví, bảo cháu ngồi chờ.”
“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu đấy. Mẹ bảo đón cháu về nhà, bố cháu đã về nhà rồi.”
“Nhưng bố nói...”
“Trong nhà cháu, bố nói đúng hay mẹ nói đúng?”
Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Mẹ.”
“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu, vậy có phải cháu nên nghe lời cô không?”
Cuối cùng, nhìn ngược nhìn xuôi tôi đã bị người này kéo đi.
Tôi cứ tưởng tôi đã quên mất chuyện này rồi, ngờ đâu giờ đây nó lại xuất hiện trong giấc mộng.
Trong khu vui chơi đó, người đến dắt tôi đi thực ra là mẹ của một nữ phạm nhân trong trại giam. Tôi từng nhìn thấy bà ấy là vì có một lần là ca trực của mẹ, mẹ dắt tôi đến chỗ làm một ngày, hôm đó cũng đúng là ngày bà ấy đến thăm con gái. Con gái của bà ta đã mãn hạn tù và được phóng thích, nhưng cô ta đã từng nhiều lần bị phạt vì đánh nhau trong ngục. Mẹ tôi lại đặc biệt nghiêm khắc về vấn đề này, do đó sau khi ra tù, phạm nhân đó vẫn còn ôm hận. Hôm đó, hai mẹ con họ tình cờ trông thấy tôi nên đã sinh lòng trả thù.
Tôi không còn nhớ họ bắt giam tôi bao nhiêu ngày nữa, chỉ biết sau khi Sở Công an cứu tôi ra, bà ngoại và bố đã ôm lấy tôi khóc rất nhiều. Cũng có lẽ vì chuyện này mà về sau, tình cảm giữa bố và mẹ đã nhạt dần. Mẹ cũng không còn để tôi tiếp xúc với bất kỳ việc gì liên quan đến công việc của mẹ nữa.
Tôi lật người, cố gắng để tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ bất chợt thay đổi, tôi mơ thấy vũng máu tại hiện trường nơi bố bị giết, còn mơ thấy con dao gọt hoa quả trong bếp. Cuối cùng khi mơ thấy thi thể của Trần Nghiên thì tôi tỉnh hẳn.
Tôi thở hổn hển, từ từ ngồi dậy, chuẩn bị ra phòng khách rót ly nước nhưng đi tới cửa phòng thì không dám bước tiếp nữa, bèn quay trở lại, rúc vào chăn.
Bóng tối bên ngoài khung cửa cùng với nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi hoảng loạn ngồi dậy bật đèn, vẫn cảm thấy không yên lòng, cứ mãi ngờ vực như có người đang nấp trong tủ áo và dưới gầm giường, thậm chí không hề nhìn ra ngoài cửa sổ mà tôi cũng cảm thấy hình như có ai đó đang đứng ngoài kia nhìn mình.
Chính trong giây phút bị sự sợ hãi tra tấn đến mức sắp tắt thở này, tôi đã ấn số điện thoại của Mộ Thừa Hòa
Sau khi chuông đổ ba tiếng thì có người bắt máy.
“Tiết Đồng?”
Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến vang lên bên tai tôi, giây phút ấy, tâm lý phòng ngự của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nói năng lộn xộn: “Em không dám nói cho mẹ nghe, em sợ sau khi mẹ biết được sẽ không cho em sống một mình ở thành phố A nữa. Em cũng không dám gọi cho Bạch Lâm, hôm qua em đã làm họ suốt đêm không ngủ rồi. Bạch Lâm tuy rất thân với em, nhưng Lý sư huynh dẫu sao cũng là người ngoài. Em nghĩ đi nghĩ lại, ngoài thầy ra, em không tìm được người thứ hai nữa.”
“Sao vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng lo lắng. “Em nói từ từ thôi.”
“Hôm qua có trộm vào nhà em.” Tôi lau nước mắt. “Bây giờ em sợ lắm.”
“Em bật hết đèn lên, bật cả ti vi nữa, tôi qua đó ngay.” Anh nói.
Một lát sau, Mộ Thừa Hòa đến, sau khi nghe tôi kể lại một cách rối rắm toàn bộ sự việc nguy hiểm tối hôm qua và cơn ác mộng lúc nãy thì câu đầu tiên anh nói là: “Em không thể ở đây một mình nữa.”
“Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường đều có bạn trai, em không thể bảo họ ở mãi với em.”
“Có người thân nào gần gũi sống ở đây không?”
“Có bà nội và bác của em, nhưng nếu họ biết có chuyện xảy ra thì chắc chắc cũng sẽ nói cho mẹ em biết...” Tôi nói. “Hơn nữa họ cũng không thích gặp em.”
Mộ Thừa Hòa trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: “Vậy em đến chỗ tôi.”
Mặc dù đã đứng ở góc khuất nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Cho nên, Mộ Thừa Hòa đã tìm Tiểu Lý để lấy chìa khóa xe, rồi cùng tôi ngồi vào dãy ghế sau.
Tôi thổn thức một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Ánh trăng len lỏi qua khe hở giữa hai tòa nhà, chiếu rọi xuống mặt đất, tôi quay mặt sang hướng khác, nhìn thấy vành bán nguyệt cong cong ấy. Phía đối diện có một chung cư cũ, không biết ai trong số những hộ ở bên ấy sau khi trở về nhà đã đóng cửa mạnh tay quá khiến những bóng đèn cảm ứng âm thanh của mấy tầng lầu cùng lúc sáng lên, qua vài giây, ánh sáng màu cam ấy lại đồng loạt tắt lịm.
Tôi nói: “Lúc nhỏ em cảm thấy loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này rất kỳ lạ. Sau khi chuyển từ tỉnh lên thành phố, em mới lần đầu tiên biết đến thứ này. Lúc đó, những chuyện dù nhỏ nhặt cách mấy cũng làm em tò mò, cho nên em đã tự mình đứng trên hành lang liên tục tạo ra đủ loại âm thanh để làm chúng sáng lên. Sau đó, em còn làm thí nghiệm xem rốt cuộc phải tạo âm thanh lớn thế nào thì bóng đèn mới vừa đủ sáng.”
Khi đã trưởng thành, tôi cảm thấy trái tim của rất nhiều người cũng giống như loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này, đang chờ đợi một âm thanh vừa đủ để có thể phá vỡ giới hạn của nó, và một khi đã xuất hiện, nó nhất định sẽ chiếu sáng khắp nơi. Nhưng đến lúc bình minh, dưới ánh mặt trời, nó lại tự ti vì không có cách nào để tỏa sáng.
Cũng giống như tôi yêu Mộ Thừa Hòa. Chỉ vì tự ti và nhút nhát mà không dám nói thật cho thầy biết.
Đúng vậy, tôi yêu anh.
Tôi đã từng nghi ngờ về tình yêu này, tôi sợ đó chỉ là một sự kính ngưỡng, một sự ỷ lại, tôi sợ đó là si mê, là dựa dẫm, cho đến khi tôi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên. Giây phút ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như người nằm trên đó là tôi thì sẽ thế nào? Có những ai sẽ đến gặp tôi? Có những ai sẽ đau lòng?
Khi sinh mạng bỗng dưng phải chấm dứt, điều khiến tôi hối hận và tiếc nuối nhất là gì?
Tôi lấy điện thoại ra, gửi mẩu tin nhắn soạn nháp khi nãy cho Lưu Khải, sau đó tắt nguồn. Rồi quay sang gọi Mộ Thừa Hòa: “Thầy Mộ.”
“Ừ.” Anh quay đầu lại.
Tôi nói: “Thầy có thể ôm em một lúc không?”
Ánh mắt của Mộ Thừa Hòa dừng lại trên gương mặt tôi một giây, sau đó anh dang hai tay ra ôm tôi vào lòng, rồi thu chặt cánh tay lại, thật chặt.
Nhớ lại lần đầu tiên anh ôm tôi, đúng vào đêm Giao thừa, khi tiếng chuông đón chào năm mới gióng lên, anh đã trao cho tôi một vòng tay lịch lãm và ấm áp.
Tay của tôi đặt ở sau lưng anh, bất chợt cảm thấy trái tim mình như co rút lại, trong nháy mắt cảm giác đó đã truyền đến tứ chi, tay chân tôi đều hơi run lên.
Tôi gục đầu trên bờ vai anh, lại ngửi thấy một mùi hương giống như mùi thông đó, trong khoảnh khắc hai mắt khép lại, những giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn xuống.
Yêu, đó là điều chắc chắn, nhưng sao lại khó mở lời đến thế.
Chỉ sợ là khi tôi nói ra ba từ ấy, giống như tôi đã không tôn trọng anh vậy.
Chỉ biết vào ngày Trần Nghiên mãi mãi ra đi, tôi và Lưu Khải đã chia tay.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Thừa Hòa đã bắt xe quay về thành phố A.
Nhận được tin nhắn của tôi, Lưu Khải tương đối bình tĩnh, anh ấy gọi lại, hỏi tôi: “Tại sao?”
“Chúng ta không hợp nhau.”
“Anh đề nghị em suy nghĩ lại, chúng ta có thể tạm thời không gặp nhau.”
“Lưu Khải...”
“Hai tháng đủ để suy nghĩ không?”
“Vấn đề của hai chúng ta không phải như vậy, em đã suy nghĩ rất kỹ.”
“Một tháng?”
“Hoàn toàn là do em...”
“Được, vậy thì một tháng.” Sau đó anh ấy nhanh chóng cúp máy.
Lòng tôi rối bời, cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến cảm nhận của Lưu Khải nữa. Có lúc tôi cảm thấy phụ nữ đúng là loài động vật dễ mềm lòng nhất và cũng tàn nhẫn nhất.
Thông qua máy camera giám sát và những manh mối thu thập được, không bao lâu cảnh sát đã điều tra ra được hung thủ giết chết Trần Nghiên.
“Hồi Tết, lúc các con ở đây, con còn nhớ chuyện vượt ngục không?” Mẹ nói. “Hung thủ chính là con trai của người đó.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Sau khi bị bắt, hình phạt hoãn chết của người đó đã thành hình phạt tử hình chấp hành tức thì. Tòa án tối cao đã duyệt và chuyển đến đây. Tháng trước người đó đã bị xử bắn.”
“Vậy Trần Nghiên thì có liên quan gì...” Cảm thấy mình đã sai nên khi chưa nói hết câu, tôi đã nhận ra được mối liên hệ đó, lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Có lẽ hung thủ muốn đối phương phải nếm trải mùi vị bị mất đi người thân.”
“Nhưng bác Trần cũng chỉ là làm đúng phận sự của mình, đây là pháp luật, đâu phải ân oán cá nhân.” Tôi nói.
Mẹ không tiếp tục thảo luận đề tài này với tôi nữa, trái lại bà nói: “Con hãy ở lại đây thêm vài ngày nhưng buổi tối đừng ra đường một mình.”
“Bao lâu?”
“Đến khi mẹ nói đã đủ.”
“Nhưng... Triệu Hiểu Đường giúp con tìm được một công việc, mấy ngày nữa là con phải đi làm rồi.”
“Đừng đi nữa, tốt nhất là hãy ở lại đây với mẹ, tìm công việc khác ở thành phố C.”
Tôi nhìn mẹ: “Lúc trước mẹ đâu phải như vậy.”
Mẹ đang xếp quần áo liền ngừng lại, nhìn tôi rất lâu rồi mới từ từ nói: “Đồng Đồng, mẹ không dám tưởng tượng nếu hôm đó không phải là Trần Nghiên, mà là con... Nếu là con thì...”
Mẹ không thể nói tiếp, bèn giả vờ dọn dẹp đồ đạc, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi nói: “Chẳng phải lúc trước bố có tìm người xem bói cho con, nói con sẽ sống mạnh khỏe đến tám mươi tám tuổi, sau khi hưởng hết tuổi thọ thì nhắm mắt xuôi tay ở nhà một cách tự nhiên sao?”
Mẹ cười: “Con ấy, chỉ thích nghe bố con nói linh tinh thôi.”
Vì là một việc báo thù ác tính, do đó vụ án của Trần Nghiên được tỉnh quan tâm cao độ, Sở Công an phát lệnh truy nã hạng B lên mạng. Vào buổi trưa của một tuần sau đó, hung thủ đã bị tóm gọn tại một huyện nhỏ cách đó hai trăm kilômét.
Vì giây phút ấy, tôi đã cùng Tiểu Lý đến phòng tạm giam để chờ người đó. Nhưng bao nhiêu oán hận, bao nhiêu cơn giận tích lũy lâu nay lại chẳng thể trút hết ra ngoài ngay khi tôi nhìn thấy tên hung thủ đó. Hung thủ trong tưởng tượng của tôi phải là một người có gương mặt hung dữ, đôi mắt vằn máu, thậm chí phải mang rất nhiều vết sẹo do dao đâm, phải có rất nhiều tiền án, vì chỉ có người như thế mới làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy.
Nhưng nó lại chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nhìn còn nhỏ hơn cả tôi, thậm chí tôi không biết nó đã mười tám tuổi chưa. Giọng của nó sợ sệt như sắp khóc, không ngừng nói với người lớn ở bên cạnh: “Chú ơi, cháu biết lỗi rồi. Chú ơi, cháu biết lỗi rồi. Cháu biết lỗi rồi.”
Sau này tôi mới biết, bố của nó hạ độc người ta là do ông ấy làm nghề khai thác than đá ở một hầm mỏ tư nhân trong thôn. Cuối năm, đốc công cứ dùng dằng mãi không chịu trả tiền công cho nhân viên, ông ấy nhất thời giận quá đã bỏ thuốc độc vào trong bình nước ấm của đốc công hay uống, sau khi uống hai ngụm, người đốc công đó đã trúng độc mà chết, còn ông ta bị tuyên phạt tội hoãn tử hình.
Dịp Tết vừa rồi, vợ ông ấy đã treo cổ tự tử vì không chịu được cú sốc này. Khi ở nhà cử hành tang sự, ông đã cầu xin cai ngục cho ông về gặp mặt vợ lần cuối. Nhà giam tuy có quy định cho phép tội phạm về nhà gặp người thân lần cuối, nhưng quy định này không áp dụng cho phạm nhân bị phán tội hoãn tử hình. Và rồi, ông ta đã tự tìm cách trốn ra ngoài.
Xâu chuỗi các việc này lại, cuối cùng, nút kết của sợi dây bi kịch đã rơi đúng vào người Trần Nghiên.
Tôi kể lại mọi chuyện cho Mộ Thừa Hòa qua điện thoại.
Anh im lặng rất lâu, sau đó khẽ thở dài.
4
Trở về thành phố A, cuộc sống của tôi liên tiếp xảy ra những biến cố. Đầu tiên vì không kịp đi làm đúng thời gian đã hẹn nên công ty bên Triệu Hiểu Đường đã trực tiếp từ chối tôi. Sau đó, Lưu Khải bị chuyển đến Sở Tư pháp ở một thị trấn nhỏ cách thành phố A một trăm kilômét.
Khi Lưu Khải nói tin này với tôi, tôi sững người một lúc: “Không phải chứ, phải mất bao lâu sau thì mới được điều chuyển quay về đây?”
“Không biết, có thể sẽ phải ở đó luôn.”
“Thật không vậy?”
“Do đó em lựa chọn chia tay với anh là quyết định sáng suốt.” Anh ấy nói có vẻ châm chọc.
“Lưu Khải!” Tôi nổi nóng.
“Nhưng anh vẫn chưa đồng ý.” Anh ấy nói.
Tôi lại bắt đầu gia nhập vào đoàn quân tìm việc. Mỗi ngày đều đọc những mẩu thông tin tuyển dụng trên báo, hoặc không thì tham gia vào hội chợ tuyển dụng được tổ chức một tuần hai lần vào thứ Ba và thứ Năm ở thị trường nhân tài. Và cuối cùng là nghe theo cách của Triệu Hiểu Đường, tôi đăng rất nhiều thông tin lên mạng để tìm việc.
Đầu tiên là một công ty bảo hiểm, những người tham gia đội quân tìm việc đến ứng tuyển như tôi nếu không phải sáu mươi người thì ít nhất cũng là năm mươi. Cửa ải đầu tiên là thi viết. Tôi tưởng chức vị tôi ứng tuyển là thư ký, chuyên môn lại là Anh ngữ thì họ sẽ phát cho tôi một đề thi Anh văn, ngờ đâu đề thi lại là viết một bài văn.
Vài hôm sau, công ty bảo hiểm thông báo đến tôi là tôi đã qua phần thi viết, cần phải tham gia chương trình đào tạo phỏng vấn.
Sau khi tôi đến địa điểm đào tạo phỏng vấn với lòng tràn đầy niềm tin thì mới phát hiện ra năm, sáu mươi người cùng tham gia thi viết ở vòng đầu dường như chẳng thiếu một ai, họ cũng đang chờ đợi được đào tạo như tôi. Nội dung đào tạo gồm ba phần: Làm việc theo nhóm, thi trí nhớ và khả năng trình bày. Nếu thông qua hết thì sẽ trở thành một trong năm trăm nhân viên nghiệp vụ mới xuất sắc nhất trên thế giới.
Tôi nói với người điểm danh: “Tôi không ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ, tôi xin làm thư ký.”
Đối phương trả lời tôi với nụ cười chuyên nghiệp: “Trong công ty của chúng tôi, thư ký cũng phải có kiến thức về nghiệp vụ. Hơn nữa, cô thích hợp làm văn phòng hay làm nghiệp vụ còn phải căn cứ vào tình hình thực tế.”
Tôi lơ ngơ gật đầu.
Sau khi học thuộc lòng một cách máy móc hàng loạt tên gọi của những căn bệnh, vị huấn luyện viên tinh thần phấn chấn đang đứng trên sân khấu kia lại kêu gọi mọi người cùng hô lớn khẩu hiệu của công ty, và cũng chính trong lúc này, cuối cùng tôi không chịu được nữa liền trốn ra ngoài.
Tôi nói với Bạch Lâm: “Thật là khủng khiếp, mình còn tưởng đã đi nhầm vào lò tuyển sales chứ!”
Những công ty kiểu đó nếu không phải yêu cầu về tuổi tác thì là yêu cầu kinh nghiệm làm việc, ngoài ra chẳng để ý đến các điều kiện khác.
Công ty thứ hai là một công ty ngoại thương, người phỏng vấn bảo tôi hãy tự giới thiệu về mình, sau khi hỏi tôi một số vấn đề về triển vọng trong tương lai của công ty, còn hỏi thêm: “Tại sao tốt nghiệp lâu vậy rồi mà bây giờ mới nghĩ đến việc phải đi tìm việc làm?”
“Ờ...” Tôi cứng họng.
“Bạn có thể nói ấn tượng sâu đậm của mình về thất bại gần đây nhất của bạn không?” Rồi người đó lại hỏi thêm: “Bạn đã giải quyết nó như thế nào?”
“Ờ...” Tôi lại cứng họng, trong đầu đột nhiên hiện ra hình bóng của Mộ Thừa Hòa. Những thất bại trong đời tôi từng trải qua đều dính dáng đến con người này, cứ nghĩ đến anh là tôi lại không biết phải làm sao. Như bị người khác nhìn thấu tâm tư vậy, mặt tôi đỏ lên, cuối cùng lại phun ra một câu cực kỳ ngớ ngẩn: “Tôi có thể không nói không?”
Và rồi, người ta không còn hỏi tôi thêm điều gì nữa.
Khi tôi kể lại với Bạch Lâm, cô ấy cười khì khì.
Cô ấy nói: “Đáng lẽ cậu phải thành thật nói ra, không chừng người ta còn cảm thấy cậu là một nhân tài đấy.”
Tôi hỏi: “Lý do?”
Bạch Lâm nói: “Cậu đối với Mộ Thừa Hòa phải nói là càng thất bại lại càng chiến đấu, càng chiến đấu lại càng dũng cảm. Nếu cho cậu vào bộ phận marketing của công ty, không phải nhân tài thì là gì.”
Sau đó, Bạch Lâm đã tìm được cho tôi thông tin tuyển dụng của một công ty thương mại ở trên mạng, tôi cẩn thận viết đơn xin việc rồi gửi kèm qua đó lý lịch của mình, xong hết mọi việc mới rời nhà Bạch Lâm.
“Hay là, ở lại đây đi, dù gì cậu cũng chưa phải đi làm.” Bạch Lâm nói.
“Lát nữa Lý sư huynh về, để anh ấy phải ngủ dưới đất mình ngại lắm.” Nói xong, tôi chào tạm biệt cô ấy rồi ra bắt xe buýt trở về nhà.
Từ bến xe về đến nhà tôi còn phải đi một đoạn đường nữa, tôi đeo tai nghe, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, rẽ vào con đường tắt lúc trước thường hay đi. Đi được nửa đường mới chợt nhớ ra sáng nay mình đã tự nhủ ban đêm không nên đi vào đường này. Vì hai hôm nay đang giải tỏa, những cửa hàng ở hai bên đường hầu hết đã dọn đi cả rồi.
Đèn đường hơi tối, vách tường và nóc nhà đã bị dỡ hết một nửa.
Tôi dừng lại, nhìn trước nhìn sau, hai đầu đều xa như nhau. Lúc này, có người đi xe đạp từ phía sau vượt lên, chớp mắt đã biến mất ở đằng trước, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng vọng lại.
Sau việc của Trần Nghiên, mẹ luôn nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mẹ sợ bi kịch có thể lặp lại với tôi. Nhưng lúc này, tôi đã đi được nửa đường rồi, phải làm thế nào bây giờ?
Do dự một hồi, tôi quyết định đi tiếp. Được vài bước, cảm thấy phía sau có tiếng động, tôi liền quay lại nhìn, phát hiện ở góc tường có một bóng người xẹt qua, thấy rợn tóc gáy, tôi liền đi nhanh hơn, vừa đi còn vừa ngoảnh đầu lại nhìn. Không có gì nữa. Nỗi sợ hãi trong thoáng chốc đã lan từ tim ra khắp người, tôi bỏ tai nghe xuống, càng đi càng nhanh, cuối cùng thì vắt chân lên cổ, chạy một mạch về nhà.
Ban đêm, nằm ngủ trên giường, thấp thoáng như nghe thấy tiếng động lạ từ đâu đó.
Tôi dỏng tai cẩn thận lắng nghe, hình như có người thật, lúc này tim tôi đột nhiên đập nhanh, tôi nằm trên giường nín thở, lắng tai nghe xem âm thanh phát ra từ chỗ nào. Không phải phòng khách, mà là từ trong bếp!
Lúc trước mẹ từng dạy tôi, nếu có kẻ trộm đột nhập, có thể chia thành hai tình huống.
Thứ nhất là đối phương đã vào phòng, ở đâu đó bên cạnh mình, như vậy thì cho dù đã tỉnh dậy, mình cũng phải giả vờ như đang ngủ.
“Lỡ như người ta đâm con thì sao?” Tôi hỏi mẹ.
“Thông thường khi vào nhà ăn trộm, người ta đều không muốn giết người, trừ phi bị ép đến đường cùng.” Mẹ giải thích. “Nhưng nếu người ta đến là để hành hung thì cách này không dùng được.”
Thứ hai là đối phương vẫn chưa vào phòng, hoặc đã đến bước thu dọn chuẩn bị rời khỏi, ta có thể đột nhiên nói lớn gì đó hoặc bật đèn lên, như vậy đối phương sẽ hoảng hồn bỏ chạy. Vì thế mà thông thường khi đi vệ sinh buổi tối, cho dù có nhìn thấy đường đi nữa, mẹ cũng bắt tôi phải bật đèn. Một là để tránh bị đụng đầu, hai là nếu có người xấu đang nấp ở góc nào đó thì cũng có thể nhìn thấy.
Mẹ nói: “Mục đích bật đèn lên là để nói cho đối phương biết, có người dậy rồi, mau đi đi.”
Nhưng kiến thức an toàn mà mẹ dạy cho tôi từ nhỏ đến lúc này lại không dùng được. Mẹ không chỉ cho tôi cách phán đoán người đó vào nhà để hành hung hay là để ăn trộm. Cũng không nói động tĩnh như thế này là đã vào nhà hay là đang chuẩn bị rời khỏi.
Tôi ngồi dậy thật khẽ khàng, sau đó rón rén đi chân không đến cửa phòng, áp tai lên cửa nghe ngóng. Bên nhà bếp có tiếng động, hình như đối phương đang cậy cửa. Tôi quyết định bật đèn phòng ngủ lên.
Tiếng động đó tức thì ngưng bặt.
Sau đó tôi kêu lớn: “Anh hai, anh đi vệ sinh à?”, nói xong còn cố tình tạo ra tiếng động khe khẽ rồi tắt đèn, đứng im lặng trong bóng tối một hồi lâu, sau khi xác định ngoài kia đã hoàn toàn không còn động tĩnh, tôi khẽ mở cửa, lò dò đi vào bếp, bật đèn.
Bên ngoài nhà bếp là ban công sinh hoạt, ở giữa có một cánh cửa sắt.
Đang giữa mùa hè, phòng lại ở tầng bốn nên thỉnh thoảng tôi mới khóa cánh cửa sắt này lại. Nhưng lúc nãy trước khi ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã khóa nó lại, vừa khéo nó đã ngăn cản bước chân của người khi nãy. Có lẽ tiếng động làm tôi thức tỉnh kia là âm thanh do hắn cố cậy cánh cửa này.
Con dao dùng để cắt dưa vốn đặt trên máy giặt, giờ lại đang nằm ở dưới đất, ngay cạnh cửa.
Toàn thân tôi run rẩy, lập tức bật hết đèn, lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
Động tĩnh của bảo vệ quá lớn, làm kinh động đến hàng xóm xung quanh.
Một cô sống ở tầng một đã chỉ vào mặt người quản lý, nói: “Mấy người quản lý thế nào đấy hả? Mới tháng trước tòa nhà bên kia đã bị trộm một lần, mấy người còn bảo đảm với chúng tôi sẽ tăng thêm người tuần tra.”
Một ông lại nói: “Thu phí bảo vệ cao như vậy, có làm việc không chứ?”
Người quản lý cười trừ, nói: “Làm, làm chứ, lát nữa công an đến, chúng ta sẽ cùng xem lại băng thu hình.”
Một người khác nói: “Tiểu Tiết à, cô ở tầng ba cũng không bị gì, không chừng bọn trộm thấy cháu sống một mình nên mới lẻn lên đây đấy.”
Người bên cạnh gật đầu: “Phải đó, cháu phải cẩn thận một chút, hay là lắp một cái cửa sổ chống trộm tàng hình đi.”
Thế là những người hàng xóm nhiệt tình đã thay phiên nhau tranh luận. Một lúc sau, công an đến, rồi đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, và đồng hồ cũng đã chỉ bốn giờ sáng.
Tôi muốn gọi điện cho mẹ, nhưng nhớ lại nét mặt của mẹ lo lắng cho tôi lần trước, đành thôi. Ngồi một mình trong căn phòng trống trải, xung quanh yên ắng đến đáng sợ. Đôi mắt tự nhiên nhìn về hướng nhà bếp, cứ sợ có người nào đó sẽ nhảy ra. Cuối cùng, tôi cũng không kìm được sự sợ hãi, gọi điện cho Bạch Lâm. Nửa tiếng sau, Lý sư huynh và Bạch Lâm cùng xuất hiện.
Bạch Lâm vừa quan sát hiện trường vừa kêu lên kinh hãi: “Quá nguy hiểm rồi! Quá nguy hiểm rồi!”
Lý sư huynh lại kiểm tra cửa phòng cho tôi một lần nữa.
Bạch Lâm ôm lấy tôi nói: “Vậy đi, mình dọn qua đây ở với cậu.”
Lý sư huynh nói: “Thôi đi, lỡ có người xấu đến, hai người ở cùng nhau cũng vậy thôi.”
Bạch Lâm quay qua nói với Lý sư huynh: “Hay là anh cũng qua đây đi.”
Lý sư huynh nhìn tôi một cái, do dự: “Vậy... cũng không hay lắm.”
Tôi hiểu ý của Lý sư huynh, một người đàn ông sống chung với hai cô gái, sợ người ta đàm tiếu cũng là lẽ thường tình. Huống chi anh ấy và Bạch Lâm khó khăn lắm mới có được thế giới riêng của hai người như bây giờ, tôi xen vào thì cũng chẳng ra sao.
Thế nên tôi đã nói: “Thôi được rồi, nhà mình cách chỗ làm của cậu rất xa mà.”
Bạch Lâm hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Tôi nói: “Mình không sợ. Cùng lắm ngày mai mình gọi người ta đến lắp cửa sổ chống trộm.”
Bạch Lâm lại hỏi: “Quản lý ở đây có cho không?”
Tôi nói: “Khu này nhỏ như vậy, có gì mà không cho chứ, tầng dưới cũng lắp rồi.”
Tôi tìm đủ mọi lý lẽ, cuối cùng mới thuyết phục được Bạch Lâm.
Đêm hôm sau, chỉ còn một mình tôi.
Trước khi ngủ, tôi kiểm tra toàn bộ ngóc ngách và khóa cửa sổ thật cẩn thận. Có lẽ là do đêm qua hầu như không chợp mắt cho nên hôm nay vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã ngủ thiếp đi. Trước khi chợp mắt, tôi còn mơ hồ nghĩ rằng, nếu tôi chết như vậy, cũng có thể coi như là một vụ giết người trong căn phòng bí mật rồi.
Tôi lại mơ giấc mơ rất dài, rất dài ấy.
Trong mơ, bố dắt tôi vào khu vui chơi, đi đến phòng mua vé mới phát hiện ra bị mất tiền, sau đó bố nói với tôi: “Đồng Đồng, đứng chờ bố ở đây, đừng đi đâu nhé!” Sau đó, tôi ngồi ăn kẹo mạch nha ở bậc thềm, chờ mãi, chờ mãi.
Có một người phụ nữ đi tới, nói vẻ kinh ngạc: “Ồ, bé gái, mẹ cháu là Đồng Ngọc Mai phải không? Cô là bạn của mẹ cháu, lần trước chúng ta đã gặp nhau.”
Tôi nhìn bà ấy, gật đầu, hình như đã từng thấy ở đâu.
Bà ấy nhếch mép cười: “Sao cháu lại ở đây một mình?”
“Bố đi tìm ví, bảo cháu ngồi chờ.”
“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu đấy. Mẹ bảo đón cháu về nhà, bố cháu đã về nhà rồi.”
“Nhưng bố nói...”
“Trong nhà cháu, bố nói đúng hay mẹ nói đúng?”
Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Mẹ.”
“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu, vậy có phải cháu nên nghe lời cô không?”
Cuối cùng, nhìn ngược nhìn xuôi tôi đã bị người này kéo đi.
Tôi cứ tưởng tôi đã quên mất chuyện này rồi, ngờ đâu giờ đây nó lại xuất hiện trong giấc mộng.
Trong khu vui chơi đó, người đến dắt tôi đi thực ra là mẹ của một nữ phạm nhân trong trại giam. Tôi từng nhìn thấy bà ấy là vì có một lần là ca trực của mẹ, mẹ dắt tôi đến chỗ làm một ngày, hôm đó cũng đúng là ngày bà ấy đến thăm con gái. Con gái của bà ta đã mãn hạn tù và được phóng thích, nhưng cô ta đã từng nhiều lần bị phạt vì đánh nhau trong ngục. Mẹ tôi lại đặc biệt nghiêm khắc về vấn đề này, do đó sau khi ra tù, phạm nhân đó vẫn còn ôm hận. Hôm đó, hai mẹ con họ tình cờ trông thấy tôi nên đã sinh lòng trả thù.
Tôi không còn nhớ họ bắt giam tôi bao nhiêu ngày nữa, chỉ biết sau khi Sở Công an cứu tôi ra, bà ngoại và bố đã ôm lấy tôi khóc rất nhiều. Cũng có lẽ vì chuyện này mà về sau, tình cảm giữa bố và mẹ đã nhạt dần. Mẹ cũng không còn để tôi tiếp xúc với bất kỳ việc gì liên quan đến công việc của mẹ nữa.
Tôi lật người, cố gắng để tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ bất chợt thay đổi, tôi mơ thấy vũng máu tại hiện trường nơi bố bị giết, còn mơ thấy con dao gọt hoa quả trong bếp. Cuối cùng khi mơ thấy thi thể của Trần Nghiên thì tôi tỉnh hẳn.
Tôi thở hổn hển, từ từ ngồi dậy, chuẩn bị ra phòng khách rót ly nước nhưng đi tới cửa phòng thì không dám bước tiếp nữa, bèn quay trở lại, rúc vào chăn.
Bóng tối bên ngoài khung cửa cùng với nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi hoảng loạn ngồi dậy bật đèn, vẫn cảm thấy không yên lòng, cứ mãi ngờ vực như có người đang nấp trong tủ áo và dưới gầm giường, thậm chí không hề nhìn ra ngoài cửa sổ mà tôi cũng cảm thấy hình như có ai đó đang đứng ngoài kia nhìn mình.
Chính trong giây phút bị sự sợ hãi tra tấn đến mức sắp tắt thở này, tôi đã ấn số điện thoại của Mộ Thừa Hòa
Sau khi chuông đổ ba tiếng thì có người bắt máy.
“Tiết Đồng?”
Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến vang lên bên tai tôi, giây phút ấy, tâm lý phòng ngự của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nói năng lộn xộn: “Em không dám nói cho mẹ nghe, em sợ sau khi mẹ biết được sẽ không cho em sống một mình ở thành phố A nữa. Em cũng không dám gọi cho Bạch Lâm, hôm qua em đã làm họ suốt đêm không ngủ rồi. Bạch Lâm tuy rất thân với em, nhưng Lý sư huynh dẫu sao cũng là người ngoài. Em nghĩ đi nghĩ lại, ngoài thầy ra, em không tìm được người thứ hai nữa.”
“Sao vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng lo lắng. “Em nói từ từ thôi.”
“Hôm qua có trộm vào nhà em.” Tôi lau nước mắt. “Bây giờ em sợ lắm.”
“Em bật hết đèn lên, bật cả ti vi nữa, tôi qua đó ngay.” Anh nói.
Một lát sau, Mộ Thừa Hòa đến, sau khi nghe tôi kể lại một cách rối rắm toàn bộ sự việc nguy hiểm tối hôm qua và cơn ác mộng lúc nãy thì câu đầu tiên anh nói là: “Em không thể ở đây một mình nữa.”
“Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường đều có bạn trai, em không thể bảo họ ở mãi với em.”
“Có người thân nào gần gũi sống ở đây không?”
“Có bà nội và bác của em, nhưng nếu họ biết có chuyện xảy ra thì chắc chắc cũng sẽ nói cho mẹ em biết...” Tôi nói. “Hơn nữa họ cũng không thích gặp em.”
Mộ Thừa Hòa trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: “Vậy em đến chỗ tôi.”
Bình luận facebook