Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ký ức độc quyền - Chương 03 - Phần 2
4
Sáng hôm sau, Mộ Thừa Hòa thực hiện lời hứa, đích thân lái xe đưa tôi và Bạch Lâm về trường.
Lúc xuống xe, tôi quay đầu lại đóng cửa, thấy Bạch Lâm đang gật đầu khom lưng cảm ơn. Lão cười cười, thần thái tươi tỉnh khiến người trước mặt hoàn toàn không thể biết được lão đã không chợp mắt suốt đêm qua, chỉ có quầng thâm nhạt nhạt phía dưới hốc mắt là điểm duy nhất tiết lộ bí mật này.
Bạch Lâm nhìn xe của Mộ Thừa Hòa đi xa, cảm thán: “Thật là đẹp trai quá đi mất, chiếc CR-V bình thường vậy mà vào tay thầy lại như được nâng cấp hẳn.”
“CR-V gì?” Tôi không hiểu.
“Thì chính là chiếc xe thể thao của thầy đó, Honda CR-V, đơn giản, thực dụng, lại ưa nhìn. Nào giống như những chiếc xe bố mình thích, mục đích duy nhất khi lái xe ra ngoài đường chính là để người ta biết mình là một người vừa giàu lên nhờ vận may.”
Bố của Bạch Lâm rất đáng mến.
Ngày sinh viên năm nhất đến đăng ký nhập học, bố Bạch Lâm đã chở cô ấy bằng xe Hummer. Trước ngày hôm đó, tôi không hề biết Hummer là gì, nhìn từ xa chỉ thấy một chiếc xe thể thao như mặc áo giáp, đậu ngay trước cửa ra vào cổng ký túc xá nữ, khiến mọi người muốn ra vào đều giống như con cua, phải xoay ngang để đi, vì thế mà thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. Do đó, chỉ trong ngày đầu tiên, Bạch Lâm đã được lên trang nhất của Học viện Ngoại ngữ chúng tôi, trở thành thiên kim tiểu thư mà mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng điều khiến Bạch Lâm buồn bực không hẳn là vì lý do này, mãi sau này cô ấy mới than thở với chúng tôi: “Nếu Hummer đó là của ông ấy thật thì mình cũng nhận quách cho xong. Khổ nỗi đó là xe đi thuê.”
“Không phải chứ!” Cả ba chúng tôi đồng thanh nói vẻ kinh ngạc.
“Bố mình nói người thành thị thường kỳ thị người dưới quê, nếu như người nhà quê chạy Hummer đi học thì mấy cậu sẽ không dám hiếp đáp mình nữa, vì thế ông ấy đã đi thuê xe, các cậu nói xem, mình có oan không chứ?”
Nghe cô ấy nói xong, tôi, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường đều khoanh tay bó gối, im thin thít.
Quả thực là oan. Nhưng kẻ bị hàm oan phải là chúng tôi mới đúng, chúng tôi như thế này mà bị hình dung thành những đóa hoa bá vương ức hiếp người yếu ớt.
Ăn đi đậu phụ (A Di Đà Phật)...
Thật ra, Bạch Lâm tuy không được xem là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không phải con bé nha đầu quê mùa ngốc nghếch. Nhà cô ấy ở thị trấn của thành phố B kế bên, chú Bạch là nhà doanh nghiệp có tiếng ở thị trấn đó, trông lên không bằng ai nhưng trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình.
Ngoại trừ phí sinh hoạt mỗi tháng hơn chúng tôi rất nhiều lần ra, Bạch Lâm không có gì đặc biệt hơn. Nhưng càng như thế càng khiến mọi người cảm thấy cô ấy thần bí. Những lời đồn đại kiểu này khiến rất nhiều bạn khác giới thêm tò mò, thế là, ngay từ năm nhất đã có rất nhiều nam sinh chủ động tìm đến phòng chúng tôi để kết bạn. Trước lễ Giáng sinh của học kỳ đầu tiên, ít nhất đã có năm, sáu bạn nam gọi điện hẹn hò Bạch Lâm.
Sau đó, có một nữ sinh quen biết nhà Bạch Lâm đã đứng ra bóc trần bí mật này, cô ấy nói bố của Bạch Lâm chỉ là thuê xe đến trường để ra oai thôi.
Tính tình Bạch Lâm thường ngày rất nóng nảy, nhưng lần ấy lại không tìm cô gái kia để cãi lý.
Bạch Lâm than thở: “Haizz, đã bảo ông ấy đừng làm như vậy, bây giờ hại mình thân bại danh liệt, thật là đau lòng.” Nhưng trong ngữ khí của cô ấy chẳng nghe ra có một chút nào là đau lòng cả.
Cho dù những nam sinh kia đến vì tin đồn rồi lại ra đi vì tin đồn thì vẫn còn duy nhất một người từ đầu đến cuối luôn ân cần với Bạch Lâm, người đó chính là Lý sư huynh bên khoa Vậy lý có lòng tốt muốn đóng thêm cái chốt cửa cho chúng tôi. Do đó, dù cho Bạch Lâm không hề có tình ý gì với anh ấy nhưng chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn dành cho anh ấy những thiện cảm tốt đẹp.
Tôi và Bạch Lâm cùng chạy về phòng lấy sách rồi chuẩn bị lao tới lớp học. Chạy đến bãi đất trống bên dưới phòng ký túc, nhìn những chai nước khoáng và phích nước vỡ vụn, mới nhận ra sự việc đêm qua khá kịch liệt. May mà ký túc xá nữ có lệnh cấm, không ai dám đi lại trong đó nên không có người bị thương.
Sau đó, theo thông tin mà tôi biết được, bên ký túc xá nữ chúng tôi như thế cũng còn đỡ. Ký túc xá nam bên kia bờ hồ, có phòng còn gỡ luôn song cửa sổ ném xuống sân, bởi thế nhà trường đã xử phạt một nhóm người.
Khi mới nhập học, các sinh viên mới nhận được đủ kiểu giáo dục với rất nhiều quy định như: ai vi phạm nội quy thì sẽ không được tốt nghiệp, không được cấp chứng chỉ, blah, blah, blah. Những quy tắc rườm rà của trường được in thành một quyển sổ tay nhỏ, phát đến tận tay các tân sinh viên, mỗi người một cuốn, còn dày hơn bản báo cáo công tác chính phủ mỗi năm của Thủ tướng Ôn. Tôi không khỏi nghi ngờ liệu mình có xuôi chèo mát mái tốt nghiệp thuận lợi được không?
Vì vậy, tôi tưởng tượng cuộc sống đại học thành chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh, đợi lúc tôi trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì xem như thành công.
Giờ nhờ sự giúp đỡ của Mộ Thừa Hòa, chúng tôi lại độ qua một kiếp rồi.
Hôm nay là ngày có thời khóa biểu nặng nhất. Sáng chiều đều có tiết. Tiết một, hai học đọc hiểu xong, lại phải học tiếp tiết nghe nói.
Vì đêm qua lao động vất vả nên bây giờ cả tôi và Bạch Lâm không còn sức chống cự nữa, chúng tôi đeo tai nghe, đứa trước đứa sau ngồi đúng chỗ của mình, rồi trốn giảng viên ngủ gà ngủ gật.
Cô giáo Ngô dạy tiết nghe nói của chúng tôi rất xinh đẹp, cô vừa đi du học về mấy năm trước. Phương pháp dạy học mà cô thích nhất chính là cho chúng tôi xem những bộ phim điện ảnh ít người để ý tới của Anh và Mỹ. Thỉnh thoảng cô bấm dừng đột ngột, rồi ngẫu nhiên chọn một người bất kỳ, hỏi nhân vật đó vừa nói gì. Nếu lắp bắp, không trả lời được, cô sẽ vạch một gạch lạnh lẽo lên phiếu theo dõi học tập, kèm theo câu nói: “Trừ năm điểm trong tổng điểm thành tích.”
Khi mới bắt đầu, chúng tôi còn cảm thấy khá mới mẻ và gay cấn, dần dà rồi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, hơn nữa còn thấy thấp thỏm trong lòng.
Bạch Lâm thì cao tay hơn.
Thông thường, thời gian chiếu một bộ phim cộng thêm thời gian để sinh viên trả lời câu hỏi cũng đến bốn, năm tiết. Bạch Lâm lên mạng tải luôn bộ phim đó về xem một lần, cóp luôn cả lời thoại, in ra mang vào lớp để đọc.
Tống Kỳ Kỳ luôn đứng đầu lớp nhưng kỹ năng nghe của cô ấy lại là điểm yếu.
Cô ấy cũng xem lời thoại, nhưng khác với chúng tôi, sau khi đọc xong, Tống Kỳ Kỳ sẽ dùng thời gian rảnh rỗi để học thuộc lòng. Động cơ như nhau, nhưng mức độ chịu khó của cô ấy thì thật phải khiến người khác giương mắt lên mà nhìn. Sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém chính là ở điểm này.
Tôi lâu nay luôn lập chí làm một sinh viên tốt, nhưng chỉ thiếu một chút nghị lực thôi.
5
Tuy nói thế, nhưng vẫn cảm thấy tôi có thể làm một giáo viên tốt.
Cái mác “sinh viên Học viện Ngoại ngữ Đại học A” thực ra cũng rất có giá, chỉ cần dán một tờ giấy quảng cáo nhỏ ở ngoài đường, ắt sẽ có rất nhiều phụ huynh gọi điện đến mời phụ đạo Anh văn cho con họ.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ đều gia nhập đội ngũ gia sư.
Xét về cơ bản, thị trường gia sư có hai quãng thời gian sôi động nhất, một là trước khi khai giảng, hai là lúc gần thi cuối kỳ. Giá thị trường trung bình là hai mươi lăm đồng một tiếng, sau đó tùy theo bậc học của học sinh mà tăng hay giảm.
Cậu nhóc mà tôi dạy kèm tên là Bành Vũ, chuẩn bị vào lớp mười. Kỳ nghỉ hè này, mẹ cậu nhóc sợ con mình bị yếu thế trong ngôi trường phổ thông đầy những cao thủ Anh văn, thấy ngữ pháp của con mình còn yếu nên đã nhờ tôi phụ đạo cho cậu khoảng hai tháng, một tuần ba buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.
Trường đại học rất khuyến khích sinh viên đi dạy thêm, nhưng luôn nhấn mạnh đến vấn đề an toàn, cũng căn dặn sinh viên không được tùy tiện đến nhà học sinh. Nhưng Bành Vũ là do một đồng nghiệp của mẹ tôi giới thiệu, nên tôi không có gì phải lo sợ.
Tháng Chín, sau khi khai giảng, mẹ của Bành Vũ bảo cô chủ nhiệm lớp cậu ấy cũng dạy môn Anh văn, bảo các học sinh đến nhà cô ấy học phụ đạo, do đó đã khéo léo lựa lời để kết thúc hợp đồng với tôi.
Tôi cũng hiểu giáo viên trong trường uy bằng trời, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm.
Sau đó, trong hai tháng rảnh rỗi, tôi vẫn chưa tìm được học sinh nào thích hợp.
Cho đến thứ Sáu tuần vừa rồi, Bành Vũ gọi điện cho tôi, bảo học thêm ở chỗ của cô chủ nhiệm đông người quá nên không quen, hy vọng tôi có thể tiếp tục giảng bài cho nó.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhận lời, điều kiện duy nhất là tôi chỉ có thể dạy cho cậu bé một buổi một tuần. Như thế tính ra vẫn nhẹ nhàng hơn đồng hương của Tiểu Bạch đi làm ở quán ăn rất nhiều, dù sao cũng đã có thể giảm nhẹ gánh nặng kinh tế cho gia đình.
Bành Vũ rất thông minh, mập mạp trắng trẻo, đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, nhiều lúc tôi cảm thấy chỉ cần không gặp một tuần thôi, nó đã cao thêm mấy centimét.
Lần đầu tiên khi gặp nó, thấy nó chỉ cao hơn tôi một chút, giờ mới chưa đến nửa năm, nó đã cao hơn tôi nhiều rồi.
Nó thường xem thường tôi: “Cô Tiết, không phải là cô đã luyện qua Xúc cốt công[13] chứ?”
[13] Xúc cốt công: một môn võ trong bộ Cửu Dương Thần Công, tự co rút xương lại cho thân hình bé đi.
“Đi, đi, đi!” Tôi nói. “Không cao không thấp gì ở đây cả, cô vẫn là cô giáo của em.”
Tôi vốn dĩ nhỏ nhắn, nếu dùng lời lẽ thiếu đạo đức để hình dung về tôi thì đó chính là sau khi qua thời thiếu nữ, hình như tôi không dậy thì nữa. Bọn Bạch Lâm chê cười tôi thì đã đành, ngay đến cả tên nhóc con này cũng dám châm chọc tôi.
Để khai trí thêm nhận thức cho Bành Vũ về khuôn viên trường đại học, nhằm tăng thêm khát vọng học tập của nó, mẹ Bành Vũ nói với tôi, cô ấy hy vọng Bành Vũ có thể đến trường tôi để mở rộng tầm hiểu biết, nhận thức chân thật hơn thế nào là một tổ chức giáo dục đại học. Tôi liền đồng ý.
Chủ nhật, tôi đứng chờ nó ở cửa Bắc, nhưng chờ nửa ngày trời cũng không thấy nó đâu.
Tôi còn chưa kịp nổi nóng thì nó đã gọi điện cho tôi trước: “Cô Tiết, cô làm cái gì vậy? Bỏ em đứng ở đây một mình nửa ngày rồi.”
“Thì cô đang đứng đợi em ở cổng này.”
“Không thể nào!” Nó tức giận nói.
“Sao lại không thể nào chứ?” Tôi còn tức hơn.
Miêu tả nửa ngày trời mới vỡ lẽ, nó gọi xe, nói đi đến Đại học A, tài xế theo lẽ đương nhiên sẽ chở nó đến trụ sở chính của trường, còn tôi thì cứ tưởng nó biết tôi ở khu Tây.
Tôi nói: “Em đứng đó, tôi đến tìm em.”
Cũng may mà có xe buýt đi từ khu Tây đến trụ sở chính, mười phút một chuyến.
Tôi tìm thấy Bành Vũ, chuẩn bị kéo nó lên xe về khu Tây thì nó nói: “Cô Tiết, không phải là cô giả danh sinh viên Đại học A đấy chứ?”
“Tại sao?” Tôi tức tối quay lại nhìn nó.
“Sao cô không học ở đây mà lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?”
Tôi bực bội giải thích: “Trường của chúng tôi đều như thế, cơ sở chính chỉ có sinh viên năm thứ tư và nghiên cứu sinh thôi.”
“Nghiên cứu sinh?” Bành Vũ nghe thấy từ này, hai mắt lập tức sáng bừng. “Tức là thạc sĩ và tiến sĩ rồi?”
“Ừm, cũng gần như vậy.” Tôi gật đầu, cho dù bây giờ không phải thì sau này cũng phải.
Nó nhìn những người ra vào cổng với ánh mắt sùng bái: “Vậy tức là, họ không phải tiến sĩ thì cũng là thạc sĩ nhỉ?” Cường độ của tia sáng phát ra từ mắt nó còn mạnh hơn cả khi đồng hương của Tiểu Bạch nhìn thấy những anh chàng đẹp trai.
“Thật ra, tiến sĩ... họ cũng là người mà.”
Bắt đầu từ khi làm cô giáo, tôi đã hiểu sâu sắc một điều, đó là, khi gặp phải một học sinh vô địch thì cô giáo sẽ bất lực đến mức nào.
Bành Vũ sống chết bắt tôi phải dắt nó đi tham quan trụ sở chính, không thèm đoái hoài tới khu Tây, nơi tôi đang ở.
Đến thư viện, nó cảm thán: “Thư viện lớn nhất tỉnh chúng ta là đây ư!”
Đến nhà ăn, nó kinh ngạc: “Nhà ăn có nhiều thang cuốn nhất trong truyền thuyết là đây ư!”
Đến sân thể thao, nó tán dương: “Hiện trường nơi từng tổ chức Hội thể thao sinh viên toàn quốc là đây ư!”
Đến cửa khoa Vật lý, nó hô lớn: “Trung tâm nghiên cứu Vật lý thể lỏng lớn nhất nước ta là đây ư!”
Nói thật lòng, tôi rất sợ cái cằm của nó sẽ bị rớt vì “ư”, đến lúc trở về nhà, sẽ không biết phải nói sao với mẹ nó.
Khả năng xác định phương hướng của tôi không giỏi, thêm nữa, ngoài những lần có nhiệm vụ đặc biệt ra, rất ít khi tôi đến cơ sở chính của trường. Vì vậy, tôi rất ngạc nhiên, nó còn hiểu trường tôi hơn cả tôi.
Tôi hỏi: “Cái gì lỏng lẻo cơ?”
Nó khoái chí nói: “Vật lý thể lỏng.”
Tôi nói: “Ồ! Lúc nãy vừa nghe giật mình còn tưởng là trung tâm chảy nước mũi[14].”
[14] Chữ “chảy nước mũi” - 流涕 /liu ti/ đọc hơi giống với chữ 流体 /liu ti/, chỉ khác ở thanh điệu.
Bành Vũ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, nói: “Cô ơi, em thật sự cảm thấy buồn thay cho cô và cả trường của cô.”
Nhưng sau khi đi được một nửa hành trình, Bành Vũ phát hiện ra một hiện tượng. Nó nói: “Em cảm thấy chất lượng ngoại hình của nam, nữ trường này đều không cao.”
“Là sao?” Tôi cảm thấy ngoài mấy người trong phòng tôi ở ký túc xá thì cả trí tuệ và thể chất của sinh viên và giảng viên của trường chúng tôi đều rất cao.
“Vóc dáng không cao lắm.” Nó tiếp tục.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt đục ngầu. Chẳng lẽ thằng nhóc này là hội viên của Hiệp hội ngoại hình?
Nhưng giờ ở trước mặt nó, tôi là một cô giáo, nên kiểu gì cũng phải tỏ ra sâu sắc một chút, tôi bèn nói: “Đó là vì mọi người đều siêng năng học tập, không để tâm đến việc trưng diện và chăm chút ngoại hình.”
Đúng, tư thế của giáo viên phải được thể hiện.
“Ồ!” Nó bán tín bán nghi.
Vừa đi được vài bước, nó lại nói: “Nhưng mà cũng có ngoại lệ đấy, cô nhìn kìa, anh ở phía trước đẹp trai quá!”
Nghe nó khen, ít nhiều tôi cũng cảm thấy lấy lại được chút sĩ diện cho Đại học A, bèn hứng khởi nhìn qua hướng nó chỉ, đồng thời cũng muốn xem mặt người bạn học giành lại vinh quang cho trường.
Nhưng nét mặt của tôi bị đông cứng.
Người đó chẳng phải là Mộ Thừa Hòa sao?
Lão mặc áo khoác màu đen, trong tay là vài quyển sách, đang từ thư viện bước ra, đi trên con đường đá đối diện.
“Anh ấy chắc chắn cũng là thạc sĩ hay tiến sĩ nhỉ?” Bành Vũ hỏi.
“Không phải, đó là thầy giáo.”
“Thầy giáo?” Bành Vũ mở to mắt. “Thầy giáo của tiến sĩ, tức là cao hơn tiến sĩ rồi?”
“... Không tính như em đâu.” Tôi nói. “Đó chỉ là một giảng viên dạy thay thôi.”
“Sao cô biết đó là giảng viên dạy thay chứ?” Bành Vũ không tin, tiếp tục hỏi.
“Vì người đó đang dạy thay cho thầy của cô!” Tôi giải thích bằng giọng giận dữ.
“Ồ...” Nó gật đầu.
Tôi tưởng nó đã bị ngữ khí mạnh mẽ của tôi thuyết phục rồi. Ngờ đâu, hai giây sau, Bành Vũ dùng ánh mắt sáng bừng hơn nữa để nhìn Mộ Thừa Hòa, nói một câu đủ để khiến tôi thổ huyết: “Thầy giáo của cô Tiết ư? Vậy tức là tổ sư gia của em rồi. Thật là vĩ đại ư!”
6
Thầy tổ sư gia kia nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua nhìn hai chúng tôi. Lúc này, cho dù tôi có lập tức kéo Bành Vũ chạy trốn thì cũng không kịp nữa.
Bành Vũ tự nhiên đi tới đó, khom người cúi đầu chào: “Chào thầy tổ sư gia, em là học sinh của cô giáo Tiết.”
Mộ Thừa Hòa nghe Bành Vũ gọi mình như vậy, đầu tiên có chút nghi hoặc, sau khi nghe lời giải thích phía sau, hai môi liền mím lại ra vẻ đã hiểu. Tuy không cười thành tiếng nhưng tôi dám cá, chắc chắn là trong lòng lão vui lắm đây.
Tình thế ép buộc, tôi đành bước tới chào lão và giải thích: “Em dạy thêm ở ngoài, Bành Vũ là học sinh học Anh văn của em.”
Lão hỏi: “Em đang làm thêm à?”
“Dạ! Chỉ có một người thôi. Bành Vũ lên cấp ba rồi, cậu ấy muốn đến tham quan trường chúng ta.”
Lão đổi tay cầm sách sang tay kia: “Cũng trưa rồi, hai em ăn cơm chưa?”
Bành Vũ lập tức thành thật khai báo: “Dạ chưa!”
“Vừa đúng lúc, tôi mời hai em ăn cơm.” Tổ sư gia mở lòng thiện tâm nói.
Tôi nghĩ ngợi, chẳng lẽ cách xưng hô của Bành Vũ khiến lão ta vui đến không chịu được nên quyết định nén nỗi đau cắt thịt đãi khách sao?
Nhưng tôi là một người có tín ngưỡng vô cùng thành khẩn đối với thức ăn. Chỉ cần có đồ ăn ngon, cho dù bắt tôi giả danh gặp bạn trên mạng hay ăn với một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã làm tổ sư gia, tôi cũng chịu đựng được.
Ba chúng tôi cùng đi ra cổng trường Đại học A, vào một quán ăn Trung Quốc. Tính thế nào thì ăn xong cũng sẽ thiếu lão một bữa thôi, chi bằng chém mạnh tay một chút.
Lúc cầm đũa lên, tôi chú ý thấy Mộ Thừa Hòa dùng tay trái.
Không chỉ có tôi biết, cả Bành Vũ cũng phát hiện ra.
Bành Vũ hỏi: “Thưa thầy, thầy thuận tay trái ạ?”
Mộ Thừa Hòa cười: “Thói quen thôi.”
Nói thế làm tôi nhớ ra một chuyện. Đêm đó, tôi nhìn thấy lão làm việc trên máy tính, lúc nhìn cứ thấy có gì đó kỳ lạ, hóa ra là lúc đó lão viết bằng tay trái.
Nhưng ngày thường bất luận là viết trên bảng, hay là ký giấy cho chúng tôi, lão đều dùng tay phải.
Việc này thì tôi cũng hiểu được, theo truyền thống, người Trung Quốc thường không chấp nhận kẻ thuận tay trái, cho nên dùng tay phải sẽ tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của người khác.
Nhưng lão có thể viết chữ bằng cả hai tay, thật là thần kỳ!
Bành Vũ nói: “Em cảm thấy những người thuận tay trái cực kỳ thông minh, chắc thầy cũng rất thông minh nhỉ?”
Mộ Thừa Hòa cười: “Người thuận tay trái không giỏi giang như người ta nghĩ đâu.”
Tôi đả kích Bành Vũ: “Thôi đi, không thì bắt đầu từ hôm nay em tập viết tay trái đi, xem có thể thành thiên tài không!”
Bành Vũ không cam tâm: “Vốn dĩ là vậy mà, nghe nói Beethoven, Newton, Einstein, cả Bill Gates nữa, họ đều thuận tay trái.”
Tôi nói: “Vậy ngoài những nhân vật em kể ra, trăm trăm ngàn ngàn những vĩ nhân khác thì sao? Chẳng phải đều thuận tay phải sao? Do đó, xét về tổng thể, vẫn là thuận tay phải thông minh hơn.”
Bành Vũ cãi: “Cô Tiết nói vô lý quá!”
Tôi nói: “Cô chỉ nói theo lý lẽ!”
Tóm lại, tôi không chịu thừa nhận người thuận tay trái đang có mặt ở đây tài giỏi hơn chúng tôi đâu. Ai kia chắc chắn là đồ thoái hóa, chứ tuyệt đối không phải là tiến hóa.
Tôi và Bành Vũ tranh luận căng thẳng trên bàn ăn, chính bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tôi đang cãi nhau với một đứa nhỏ tuổi hơn, thậm chí là một học sinh gọi tôi bằng cô giáo.
Lúc này, tổ sư gia điềm đạm đứng ra chủ trì công bằng.
Mộ Thừa Hòa nói: “Thật ra, tôi là người nửa thuận tay trái.”
“Nửa thuận?” Bành Vũ hồ nghi.
“Có lúc tôi cũng dùng tay phải.”
“Tại sao?”
“Tôi không phải là người lúc nào cũng dùng tay trái. Quan niệm của người phương Đông, trong đó có người Trung Quốc và người ngoại quốc có những điểm không giống nhau, có thể nói lúc tôi còn nhỏ, quan điểm của phụ huynh lúc ấy khác với quan điểm của phụ huynh bây giờ.”
“Khác như thế nào?” Bành Vũ hỏi rất nghiêm túc.
“Có lẽ em sẽ không có cảm giác này vì em sinh ra ở thời đại sau, nhưng Tiết Đồng có thể sẽ đồng cảm hơn.” Mộ Thừa Hòa nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Khi tôi còn nhỏ, người lớn trong gia đình hễ phát hiện con mình dùng tay trái đều bắt chỉnh lại, cho dù ở nhà không chỉnh được, đến trường giáo viên cũng sẽ bắt dùng tay phải.”
“Tại sao phải kỳ thị như vậy?” Bành Vũ không hiểu.
“Việc đó cũng giống như con người cho rằng màu trắng là tượng trưng cho thuần khiết, màu đen là tà ác, không có tại sao hết.” Tôi nói.
Mộ Thừa Hòa gật đầu: “Đại khái là vì người Trung Quốc không thích điều này, do đó những từ có liên quan đến bên trái đều trở thành từ mang nghĩa không tốt. Tôi cũng bị chỉnh lại, nhưng vì tôi cứng đầu, cảm thấy dùng tay trái thoải mái hơn nên buổi sáng ở trước mặt người lớn tôi dùng tay phải, buổi tối khi làm bài thì dùng tay trái.”
“Nếu bị phát hiện thì có bị đánh không?” Bành Vũ tò mò.
“Không để họ phát hiện ra là được rồi, giấu mà.” Mộ Thừa Hòa nháy mắt với Bành Vũ. “Hơn nữa, người lớn thường chỉ quan tâm em viết chữ bằng tay nào thôi, ăn cơm, đánh bóng, vắt khăn họ không để tâm. Tôi vắt khăn cũng vắt ngược đấy, nên lúc trước vắt mãi không khô, chơi cầu lông thì có lợi thế hơn, lúc cần đánh trái tay, tôi chuyển qua tay phải là được. Khi học tiểu học, vì dùng tay trái nên lúc viết chữ tôi đặt vở trên bàn viết ngược, ngoài tôi ra, không ai hiểu được, còn có thể dùng làm mật mã nữa.”
Bành Vũ cười lớn: “Thú vị thật!”
Thật ra, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe Mộ Thừa Hòa kể chuyện lúc nhỏ, tôi cũng cảm thấy say mê, hứng thú nên đã chăm chú lắng nghe.
“Nhưng cũng có lúc gặp phiền phức, rất nhiều dụng cụ đều thiết kế dành cho người thuận tay phải, hoàn toàn không suy nghĩ đến yêu cầu của người thuận tay trái. Ví dụ tôi ghét nhất là dùng kéo, vì nếu không dùng tay phải thì không thể cắt được. Hơn nữa khi dùng máy vi tính công cộng, không thể dùng quen con chuột của người khác. Tóm lại, tay trái và tay phải sẽ có cuộc tranh đấu cả đời.”
“Phải đó!” Tôi quay qua nhìn Bành Vũ, đắc ý nói: “Cho nên vẫn là thuận tay phải tốt hơn.”
Mộ Thừa Hòa lườm tôi một cái, khóe môi nhếch lên nhưng không nói gì.
Tôi quay mặt nhìn ra ngoài qua tấm kính trong suốt, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài tòa nhà chuyên bán máy vi tính ở bên kia đường có treo bảng quảng cáo rất to, bên trái là một nữ thần gợi cảm mặc váy màu đỏ, tay cầm laptop màu đỏ, bên cạnh in hai dòng chữ, dòng thứ nhất: “Siêu mỏng siêu nhẹ, gợi cảm quyến rũ”, dòng thứ hai: “Giá cả tuyệt vời: 6888”.
Mẫu quảng cáo bên phải là hình máy vi tính mang nhãn hiệu của một công ty nổi tiếng trong nước, trên đó có hình máy tính để bàn màu đen, viết một dòng đơn giản “Mừng Giáng sinh, giá ưu đãi bất ngờ dành cho sinh viên: 3999”.
Bành Vũ vẫn không chịu thua, nói: “Nhưng mà em nghe nói người thuận tay trái rất dễ thành thiên tài, đặc biệt là năng lực về tư duy trừu tượng và số học thường vượt trội hơn người khác.”
Tôi cười khì: “Thôi được rồi, cứ cho là tính giỏi đi, chẳng lẽ có thể nhanh hơn máy tính được sao?”
Bành Vũ phồng má nói: “Chưa chắc đâu đấy!”
Tôi chỉ tay ra ngoài, hướng về phía hai mẫu quảng cáo, tận tình khuyên bảo: “Sao lại không chắc, chẳng lẽ 6888 đem nhân 3999 có thể đọc ra đáp án ngay sao?”
Trong lúc hai chúng tôi đang tranh cãi thao thao bất tuyệt thì nghe thấy Mộ Thừa Hòa ngồi ở đối diện bình tĩnh nói: “27545112.” Gần như không cần suy nghĩ.
“Hả?” Tôi và Bành Vũ cùng ngẩn người ra.
“Tôi nói đáp án là 27545112.” Lão nhìn chúng tôi đang mắt tròn mắt dẹt, lặp lại một lần nữa, khẩu khí bình tĩnh và điềm đạm vô cùng.
Sáng hôm sau, Mộ Thừa Hòa thực hiện lời hứa, đích thân lái xe đưa tôi và Bạch Lâm về trường.
Lúc xuống xe, tôi quay đầu lại đóng cửa, thấy Bạch Lâm đang gật đầu khom lưng cảm ơn. Lão cười cười, thần thái tươi tỉnh khiến người trước mặt hoàn toàn không thể biết được lão đã không chợp mắt suốt đêm qua, chỉ có quầng thâm nhạt nhạt phía dưới hốc mắt là điểm duy nhất tiết lộ bí mật này.
Bạch Lâm nhìn xe của Mộ Thừa Hòa đi xa, cảm thán: “Thật là đẹp trai quá đi mất, chiếc CR-V bình thường vậy mà vào tay thầy lại như được nâng cấp hẳn.”
“CR-V gì?” Tôi không hiểu.
“Thì chính là chiếc xe thể thao của thầy đó, Honda CR-V, đơn giản, thực dụng, lại ưa nhìn. Nào giống như những chiếc xe bố mình thích, mục đích duy nhất khi lái xe ra ngoài đường chính là để người ta biết mình là một người vừa giàu lên nhờ vận may.”
Bố của Bạch Lâm rất đáng mến.
Ngày sinh viên năm nhất đến đăng ký nhập học, bố Bạch Lâm đã chở cô ấy bằng xe Hummer. Trước ngày hôm đó, tôi không hề biết Hummer là gì, nhìn từ xa chỉ thấy một chiếc xe thể thao như mặc áo giáp, đậu ngay trước cửa ra vào cổng ký túc xá nữ, khiến mọi người muốn ra vào đều giống như con cua, phải xoay ngang để đi, vì thế mà thu hút được ánh mắt của rất nhiều người. Do đó, chỉ trong ngày đầu tiên, Bạch Lâm đã được lên trang nhất của Học viện Ngoại ngữ chúng tôi, trở thành thiên kim tiểu thư mà mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng điều khiến Bạch Lâm buồn bực không hẳn là vì lý do này, mãi sau này cô ấy mới than thở với chúng tôi: “Nếu Hummer đó là của ông ấy thật thì mình cũng nhận quách cho xong. Khổ nỗi đó là xe đi thuê.”
“Không phải chứ!” Cả ba chúng tôi đồng thanh nói vẻ kinh ngạc.
“Bố mình nói người thành thị thường kỳ thị người dưới quê, nếu như người nhà quê chạy Hummer đi học thì mấy cậu sẽ không dám hiếp đáp mình nữa, vì thế ông ấy đã đi thuê xe, các cậu nói xem, mình có oan không chứ?”
Nghe cô ấy nói xong, tôi, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường đều khoanh tay bó gối, im thin thít.
Quả thực là oan. Nhưng kẻ bị hàm oan phải là chúng tôi mới đúng, chúng tôi như thế này mà bị hình dung thành những đóa hoa bá vương ức hiếp người yếu ớt.
Ăn đi đậu phụ (A Di Đà Phật)...
Thật ra, Bạch Lâm tuy không được xem là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không phải con bé nha đầu quê mùa ngốc nghếch. Nhà cô ấy ở thị trấn của thành phố B kế bên, chú Bạch là nhà doanh nghiệp có tiếng ở thị trấn đó, trông lên không bằng ai nhưng trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình.
Ngoại trừ phí sinh hoạt mỗi tháng hơn chúng tôi rất nhiều lần ra, Bạch Lâm không có gì đặc biệt hơn. Nhưng càng như thế càng khiến mọi người cảm thấy cô ấy thần bí. Những lời đồn đại kiểu này khiến rất nhiều bạn khác giới thêm tò mò, thế là, ngay từ năm nhất đã có rất nhiều nam sinh chủ động tìm đến phòng chúng tôi để kết bạn. Trước lễ Giáng sinh của học kỳ đầu tiên, ít nhất đã có năm, sáu bạn nam gọi điện hẹn hò Bạch Lâm.
Sau đó, có một nữ sinh quen biết nhà Bạch Lâm đã đứng ra bóc trần bí mật này, cô ấy nói bố của Bạch Lâm chỉ là thuê xe đến trường để ra oai thôi.
Tính tình Bạch Lâm thường ngày rất nóng nảy, nhưng lần ấy lại không tìm cô gái kia để cãi lý.
Bạch Lâm than thở: “Haizz, đã bảo ông ấy đừng làm như vậy, bây giờ hại mình thân bại danh liệt, thật là đau lòng.” Nhưng trong ngữ khí của cô ấy chẳng nghe ra có một chút nào là đau lòng cả.
Cho dù những nam sinh kia đến vì tin đồn rồi lại ra đi vì tin đồn thì vẫn còn duy nhất một người từ đầu đến cuối luôn ân cần với Bạch Lâm, người đó chính là Lý sư huynh bên khoa Vậy lý có lòng tốt muốn đóng thêm cái chốt cửa cho chúng tôi. Do đó, dù cho Bạch Lâm không hề có tình ý gì với anh ấy nhưng chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn dành cho anh ấy những thiện cảm tốt đẹp.
Tôi và Bạch Lâm cùng chạy về phòng lấy sách rồi chuẩn bị lao tới lớp học. Chạy đến bãi đất trống bên dưới phòng ký túc, nhìn những chai nước khoáng và phích nước vỡ vụn, mới nhận ra sự việc đêm qua khá kịch liệt. May mà ký túc xá nữ có lệnh cấm, không ai dám đi lại trong đó nên không có người bị thương.
Sau đó, theo thông tin mà tôi biết được, bên ký túc xá nữ chúng tôi như thế cũng còn đỡ. Ký túc xá nam bên kia bờ hồ, có phòng còn gỡ luôn song cửa sổ ném xuống sân, bởi thế nhà trường đã xử phạt một nhóm người.
Khi mới nhập học, các sinh viên mới nhận được đủ kiểu giáo dục với rất nhiều quy định như: ai vi phạm nội quy thì sẽ không được tốt nghiệp, không được cấp chứng chỉ, blah, blah, blah. Những quy tắc rườm rà của trường được in thành một quyển sổ tay nhỏ, phát đến tận tay các tân sinh viên, mỗi người một cuốn, còn dày hơn bản báo cáo công tác chính phủ mỗi năm của Thủ tướng Ôn. Tôi không khỏi nghi ngờ liệu mình có xuôi chèo mát mái tốt nghiệp thuận lợi được không?
Vì vậy, tôi tưởng tượng cuộc sống đại học thành chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh, đợi lúc tôi trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì xem như thành công.
Giờ nhờ sự giúp đỡ của Mộ Thừa Hòa, chúng tôi lại độ qua một kiếp rồi.
Hôm nay là ngày có thời khóa biểu nặng nhất. Sáng chiều đều có tiết. Tiết một, hai học đọc hiểu xong, lại phải học tiếp tiết nghe nói.
Vì đêm qua lao động vất vả nên bây giờ cả tôi và Bạch Lâm không còn sức chống cự nữa, chúng tôi đeo tai nghe, đứa trước đứa sau ngồi đúng chỗ của mình, rồi trốn giảng viên ngủ gà ngủ gật.
Cô giáo Ngô dạy tiết nghe nói của chúng tôi rất xinh đẹp, cô vừa đi du học về mấy năm trước. Phương pháp dạy học mà cô thích nhất chính là cho chúng tôi xem những bộ phim điện ảnh ít người để ý tới của Anh và Mỹ. Thỉnh thoảng cô bấm dừng đột ngột, rồi ngẫu nhiên chọn một người bất kỳ, hỏi nhân vật đó vừa nói gì. Nếu lắp bắp, không trả lời được, cô sẽ vạch một gạch lạnh lẽo lên phiếu theo dõi học tập, kèm theo câu nói: “Trừ năm điểm trong tổng điểm thành tích.”
Khi mới bắt đầu, chúng tôi còn cảm thấy khá mới mẻ và gay cấn, dần dà rồi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, hơn nữa còn thấy thấp thỏm trong lòng.
Bạch Lâm thì cao tay hơn.
Thông thường, thời gian chiếu một bộ phim cộng thêm thời gian để sinh viên trả lời câu hỏi cũng đến bốn, năm tiết. Bạch Lâm lên mạng tải luôn bộ phim đó về xem một lần, cóp luôn cả lời thoại, in ra mang vào lớp để đọc.
Tống Kỳ Kỳ luôn đứng đầu lớp nhưng kỹ năng nghe của cô ấy lại là điểm yếu.
Cô ấy cũng xem lời thoại, nhưng khác với chúng tôi, sau khi đọc xong, Tống Kỳ Kỳ sẽ dùng thời gian rảnh rỗi để học thuộc lòng. Động cơ như nhau, nhưng mức độ chịu khó của cô ấy thì thật phải khiến người khác giương mắt lên mà nhìn. Sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém chính là ở điểm này.
Tôi lâu nay luôn lập chí làm một sinh viên tốt, nhưng chỉ thiếu một chút nghị lực thôi.
5
Tuy nói thế, nhưng vẫn cảm thấy tôi có thể làm một giáo viên tốt.
Cái mác “sinh viên Học viện Ngoại ngữ Đại học A” thực ra cũng rất có giá, chỉ cần dán một tờ giấy quảng cáo nhỏ ở ngoài đường, ắt sẽ có rất nhiều phụ huynh gọi điện đến mời phụ đạo Anh văn cho con họ.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ đều gia nhập đội ngũ gia sư.
Xét về cơ bản, thị trường gia sư có hai quãng thời gian sôi động nhất, một là trước khi khai giảng, hai là lúc gần thi cuối kỳ. Giá thị trường trung bình là hai mươi lăm đồng một tiếng, sau đó tùy theo bậc học của học sinh mà tăng hay giảm.
Cậu nhóc mà tôi dạy kèm tên là Bành Vũ, chuẩn bị vào lớp mười. Kỳ nghỉ hè này, mẹ cậu nhóc sợ con mình bị yếu thế trong ngôi trường phổ thông đầy những cao thủ Anh văn, thấy ngữ pháp của con mình còn yếu nên đã nhờ tôi phụ đạo cho cậu khoảng hai tháng, một tuần ba buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.
Trường đại học rất khuyến khích sinh viên đi dạy thêm, nhưng luôn nhấn mạnh đến vấn đề an toàn, cũng căn dặn sinh viên không được tùy tiện đến nhà học sinh. Nhưng Bành Vũ là do một đồng nghiệp của mẹ tôi giới thiệu, nên tôi không có gì phải lo sợ.
Tháng Chín, sau khi khai giảng, mẹ của Bành Vũ bảo cô chủ nhiệm lớp cậu ấy cũng dạy môn Anh văn, bảo các học sinh đến nhà cô ấy học phụ đạo, do đó đã khéo léo lựa lời để kết thúc hợp đồng với tôi.
Tôi cũng hiểu giáo viên trong trường uy bằng trời, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm.
Sau đó, trong hai tháng rảnh rỗi, tôi vẫn chưa tìm được học sinh nào thích hợp.
Cho đến thứ Sáu tuần vừa rồi, Bành Vũ gọi điện cho tôi, bảo học thêm ở chỗ của cô chủ nhiệm đông người quá nên không quen, hy vọng tôi có thể tiếp tục giảng bài cho nó.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhận lời, điều kiện duy nhất là tôi chỉ có thể dạy cho cậu bé một buổi một tuần. Như thế tính ra vẫn nhẹ nhàng hơn đồng hương của Tiểu Bạch đi làm ở quán ăn rất nhiều, dù sao cũng đã có thể giảm nhẹ gánh nặng kinh tế cho gia đình.
Bành Vũ rất thông minh, mập mạp trắng trẻo, đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, nhiều lúc tôi cảm thấy chỉ cần không gặp một tuần thôi, nó đã cao thêm mấy centimét.
Lần đầu tiên khi gặp nó, thấy nó chỉ cao hơn tôi một chút, giờ mới chưa đến nửa năm, nó đã cao hơn tôi nhiều rồi.
Nó thường xem thường tôi: “Cô Tiết, không phải là cô đã luyện qua Xúc cốt công[13] chứ?”
[13] Xúc cốt công: một môn võ trong bộ Cửu Dương Thần Công, tự co rút xương lại cho thân hình bé đi.
“Đi, đi, đi!” Tôi nói. “Không cao không thấp gì ở đây cả, cô vẫn là cô giáo của em.”
Tôi vốn dĩ nhỏ nhắn, nếu dùng lời lẽ thiếu đạo đức để hình dung về tôi thì đó chính là sau khi qua thời thiếu nữ, hình như tôi không dậy thì nữa. Bọn Bạch Lâm chê cười tôi thì đã đành, ngay đến cả tên nhóc con này cũng dám châm chọc tôi.
Để khai trí thêm nhận thức cho Bành Vũ về khuôn viên trường đại học, nhằm tăng thêm khát vọng học tập của nó, mẹ Bành Vũ nói với tôi, cô ấy hy vọng Bành Vũ có thể đến trường tôi để mở rộng tầm hiểu biết, nhận thức chân thật hơn thế nào là một tổ chức giáo dục đại học. Tôi liền đồng ý.
Chủ nhật, tôi đứng chờ nó ở cửa Bắc, nhưng chờ nửa ngày trời cũng không thấy nó đâu.
Tôi còn chưa kịp nổi nóng thì nó đã gọi điện cho tôi trước: “Cô Tiết, cô làm cái gì vậy? Bỏ em đứng ở đây một mình nửa ngày rồi.”
“Thì cô đang đứng đợi em ở cổng này.”
“Không thể nào!” Nó tức giận nói.
“Sao lại không thể nào chứ?” Tôi còn tức hơn.
Miêu tả nửa ngày trời mới vỡ lẽ, nó gọi xe, nói đi đến Đại học A, tài xế theo lẽ đương nhiên sẽ chở nó đến trụ sở chính của trường, còn tôi thì cứ tưởng nó biết tôi ở khu Tây.
Tôi nói: “Em đứng đó, tôi đến tìm em.”
Cũng may mà có xe buýt đi từ khu Tây đến trụ sở chính, mười phút một chuyến.
Tôi tìm thấy Bành Vũ, chuẩn bị kéo nó lên xe về khu Tây thì nó nói: “Cô Tiết, không phải là cô giả danh sinh viên Đại học A đấy chứ?”
“Tại sao?” Tôi tức tối quay lại nhìn nó.
“Sao cô không học ở đây mà lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?”
Tôi bực bội giải thích: “Trường của chúng tôi đều như thế, cơ sở chính chỉ có sinh viên năm thứ tư và nghiên cứu sinh thôi.”
“Nghiên cứu sinh?” Bành Vũ nghe thấy từ này, hai mắt lập tức sáng bừng. “Tức là thạc sĩ và tiến sĩ rồi?”
“Ừm, cũng gần như vậy.” Tôi gật đầu, cho dù bây giờ không phải thì sau này cũng phải.
Nó nhìn những người ra vào cổng với ánh mắt sùng bái: “Vậy tức là, họ không phải tiến sĩ thì cũng là thạc sĩ nhỉ?” Cường độ của tia sáng phát ra từ mắt nó còn mạnh hơn cả khi đồng hương của Tiểu Bạch nhìn thấy những anh chàng đẹp trai.
“Thật ra, tiến sĩ... họ cũng là người mà.”
Bắt đầu từ khi làm cô giáo, tôi đã hiểu sâu sắc một điều, đó là, khi gặp phải một học sinh vô địch thì cô giáo sẽ bất lực đến mức nào.
Bành Vũ sống chết bắt tôi phải dắt nó đi tham quan trụ sở chính, không thèm đoái hoài tới khu Tây, nơi tôi đang ở.
Đến thư viện, nó cảm thán: “Thư viện lớn nhất tỉnh chúng ta là đây ư!”
Đến nhà ăn, nó kinh ngạc: “Nhà ăn có nhiều thang cuốn nhất trong truyền thuyết là đây ư!”
Đến sân thể thao, nó tán dương: “Hiện trường nơi từng tổ chức Hội thể thao sinh viên toàn quốc là đây ư!”
Đến cửa khoa Vật lý, nó hô lớn: “Trung tâm nghiên cứu Vật lý thể lỏng lớn nhất nước ta là đây ư!”
Nói thật lòng, tôi rất sợ cái cằm của nó sẽ bị rớt vì “ư”, đến lúc trở về nhà, sẽ không biết phải nói sao với mẹ nó.
Khả năng xác định phương hướng của tôi không giỏi, thêm nữa, ngoài những lần có nhiệm vụ đặc biệt ra, rất ít khi tôi đến cơ sở chính của trường. Vì vậy, tôi rất ngạc nhiên, nó còn hiểu trường tôi hơn cả tôi.
Tôi hỏi: “Cái gì lỏng lẻo cơ?”
Nó khoái chí nói: “Vật lý thể lỏng.”
Tôi nói: “Ồ! Lúc nãy vừa nghe giật mình còn tưởng là trung tâm chảy nước mũi[14].”
[14] Chữ “chảy nước mũi” - 流涕 /liu ti/ đọc hơi giống với chữ 流体 /liu ti/, chỉ khác ở thanh điệu.
Bành Vũ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, nói: “Cô ơi, em thật sự cảm thấy buồn thay cho cô và cả trường của cô.”
Nhưng sau khi đi được một nửa hành trình, Bành Vũ phát hiện ra một hiện tượng. Nó nói: “Em cảm thấy chất lượng ngoại hình của nam, nữ trường này đều không cao.”
“Là sao?” Tôi cảm thấy ngoài mấy người trong phòng tôi ở ký túc xá thì cả trí tuệ và thể chất của sinh viên và giảng viên của trường chúng tôi đều rất cao.
“Vóc dáng không cao lắm.” Nó tiếp tục.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt đục ngầu. Chẳng lẽ thằng nhóc này là hội viên của Hiệp hội ngoại hình?
Nhưng giờ ở trước mặt nó, tôi là một cô giáo, nên kiểu gì cũng phải tỏ ra sâu sắc một chút, tôi bèn nói: “Đó là vì mọi người đều siêng năng học tập, không để tâm đến việc trưng diện và chăm chút ngoại hình.”
Đúng, tư thế của giáo viên phải được thể hiện.
“Ồ!” Nó bán tín bán nghi.
Vừa đi được vài bước, nó lại nói: “Nhưng mà cũng có ngoại lệ đấy, cô nhìn kìa, anh ở phía trước đẹp trai quá!”
Nghe nó khen, ít nhiều tôi cũng cảm thấy lấy lại được chút sĩ diện cho Đại học A, bèn hứng khởi nhìn qua hướng nó chỉ, đồng thời cũng muốn xem mặt người bạn học giành lại vinh quang cho trường.
Nhưng nét mặt của tôi bị đông cứng.
Người đó chẳng phải là Mộ Thừa Hòa sao?
Lão mặc áo khoác màu đen, trong tay là vài quyển sách, đang từ thư viện bước ra, đi trên con đường đá đối diện.
“Anh ấy chắc chắn cũng là thạc sĩ hay tiến sĩ nhỉ?” Bành Vũ hỏi.
“Không phải, đó là thầy giáo.”
“Thầy giáo?” Bành Vũ mở to mắt. “Thầy giáo của tiến sĩ, tức là cao hơn tiến sĩ rồi?”
“... Không tính như em đâu.” Tôi nói. “Đó chỉ là một giảng viên dạy thay thôi.”
“Sao cô biết đó là giảng viên dạy thay chứ?” Bành Vũ không tin, tiếp tục hỏi.
“Vì người đó đang dạy thay cho thầy của cô!” Tôi giải thích bằng giọng giận dữ.
“Ồ...” Nó gật đầu.
Tôi tưởng nó đã bị ngữ khí mạnh mẽ của tôi thuyết phục rồi. Ngờ đâu, hai giây sau, Bành Vũ dùng ánh mắt sáng bừng hơn nữa để nhìn Mộ Thừa Hòa, nói một câu đủ để khiến tôi thổ huyết: “Thầy giáo của cô Tiết ư? Vậy tức là tổ sư gia của em rồi. Thật là vĩ đại ư!”
6
Thầy tổ sư gia kia nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua nhìn hai chúng tôi. Lúc này, cho dù tôi có lập tức kéo Bành Vũ chạy trốn thì cũng không kịp nữa.
Bành Vũ tự nhiên đi tới đó, khom người cúi đầu chào: “Chào thầy tổ sư gia, em là học sinh của cô giáo Tiết.”
Mộ Thừa Hòa nghe Bành Vũ gọi mình như vậy, đầu tiên có chút nghi hoặc, sau khi nghe lời giải thích phía sau, hai môi liền mím lại ra vẻ đã hiểu. Tuy không cười thành tiếng nhưng tôi dám cá, chắc chắn là trong lòng lão vui lắm đây.
Tình thế ép buộc, tôi đành bước tới chào lão và giải thích: “Em dạy thêm ở ngoài, Bành Vũ là học sinh học Anh văn của em.”
Lão hỏi: “Em đang làm thêm à?”
“Dạ! Chỉ có một người thôi. Bành Vũ lên cấp ba rồi, cậu ấy muốn đến tham quan trường chúng ta.”
Lão đổi tay cầm sách sang tay kia: “Cũng trưa rồi, hai em ăn cơm chưa?”
Bành Vũ lập tức thành thật khai báo: “Dạ chưa!”
“Vừa đúng lúc, tôi mời hai em ăn cơm.” Tổ sư gia mở lòng thiện tâm nói.
Tôi nghĩ ngợi, chẳng lẽ cách xưng hô của Bành Vũ khiến lão ta vui đến không chịu được nên quyết định nén nỗi đau cắt thịt đãi khách sao?
Nhưng tôi là một người có tín ngưỡng vô cùng thành khẩn đối với thức ăn. Chỉ cần có đồ ăn ngon, cho dù bắt tôi giả danh gặp bạn trên mạng hay ăn với một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã làm tổ sư gia, tôi cũng chịu đựng được.
Ba chúng tôi cùng đi ra cổng trường Đại học A, vào một quán ăn Trung Quốc. Tính thế nào thì ăn xong cũng sẽ thiếu lão một bữa thôi, chi bằng chém mạnh tay một chút.
Lúc cầm đũa lên, tôi chú ý thấy Mộ Thừa Hòa dùng tay trái.
Không chỉ có tôi biết, cả Bành Vũ cũng phát hiện ra.
Bành Vũ hỏi: “Thưa thầy, thầy thuận tay trái ạ?”
Mộ Thừa Hòa cười: “Thói quen thôi.”
Nói thế làm tôi nhớ ra một chuyện. Đêm đó, tôi nhìn thấy lão làm việc trên máy tính, lúc nhìn cứ thấy có gì đó kỳ lạ, hóa ra là lúc đó lão viết bằng tay trái.
Nhưng ngày thường bất luận là viết trên bảng, hay là ký giấy cho chúng tôi, lão đều dùng tay phải.
Việc này thì tôi cũng hiểu được, theo truyền thống, người Trung Quốc thường không chấp nhận kẻ thuận tay trái, cho nên dùng tay phải sẽ tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của người khác.
Nhưng lão có thể viết chữ bằng cả hai tay, thật là thần kỳ!
Bành Vũ nói: “Em cảm thấy những người thuận tay trái cực kỳ thông minh, chắc thầy cũng rất thông minh nhỉ?”
Mộ Thừa Hòa cười: “Người thuận tay trái không giỏi giang như người ta nghĩ đâu.”
Tôi đả kích Bành Vũ: “Thôi đi, không thì bắt đầu từ hôm nay em tập viết tay trái đi, xem có thể thành thiên tài không!”
Bành Vũ không cam tâm: “Vốn dĩ là vậy mà, nghe nói Beethoven, Newton, Einstein, cả Bill Gates nữa, họ đều thuận tay trái.”
Tôi nói: “Vậy ngoài những nhân vật em kể ra, trăm trăm ngàn ngàn những vĩ nhân khác thì sao? Chẳng phải đều thuận tay phải sao? Do đó, xét về tổng thể, vẫn là thuận tay phải thông minh hơn.”
Bành Vũ cãi: “Cô Tiết nói vô lý quá!”
Tôi nói: “Cô chỉ nói theo lý lẽ!”
Tóm lại, tôi không chịu thừa nhận người thuận tay trái đang có mặt ở đây tài giỏi hơn chúng tôi đâu. Ai kia chắc chắn là đồ thoái hóa, chứ tuyệt đối không phải là tiến hóa.
Tôi và Bành Vũ tranh luận căng thẳng trên bàn ăn, chính bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tôi đang cãi nhau với một đứa nhỏ tuổi hơn, thậm chí là một học sinh gọi tôi bằng cô giáo.
Lúc này, tổ sư gia điềm đạm đứng ra chủ trì công bằng.
Mộ Thừa Hòa nói: “Thật ra, tôi là người nửa thuận tay trái.”
“Nửa thuận?” Bành Vũ hồ nghi.
“Có lúc tôi cũng dùng tay phải.”
“Tại sao?”
“Tôi không phải là người lúc nào cũng dùng tay trái. Quan niệm của người phương Đông, trong đó có người Trung Quốc và người ngoại quốc có những điểm không giống nhau, có thể nói lúc tôi còn nhỏ, quan điểm của phụ huynh lúc ấy khác với quan điểm của phụ huynh bây giờ.”
“Khác như thế nào?” Bành Vũ hỏi rất nghiêm túc.
“Có lẽ em sẽ không có cảm giác này vì em sinh ra ở thời đại sau, nhưng Tiết Đồng có thể sẽ đồng cảm hơn.” Mộ Thừa Hòa nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Khi tôi còn nhỏ, người lớn trong gia đình hễ phát hiện con mình dùng tay trái đều bắt chỉnh lại, cho dù ở nhà không chỉnh được, đến trường giáo viên cũng sẽ bắt dùng tay phải.”
“Tại sao phải kỳ thị như vậy?” Bành Vũ không hiểu.
“Việc đó cũng giống như con người cho rằng màu trắng là tượng trưng cho thuần khiết, màu đen là tà ác, không có tại sao hết.” Tôi nói.
Mộ Thừa Hòa gật đầu: “Đại khái là vì người Trung Quốc không thích điều này, do đó những từ có liên quan đến bên trái đều trở thành từ mang nghĩa không tốt. Tôi cũng bị chỉnh lại, nhưng vì tôi cứng đầu, cảm thấy dùng tay trái thoải mái hơn nên buổi sáng ở trước mặt người lớn tôi dùng tay phải, buổi tối khi làm bài thì dùng tay trái.”
“Nếu bị phát hiện thì có bị đánh không?” Bành Vũ tò mò.
“Không để họ phát hiện ra là được rồi, giấu mà.” Mộ Thừa Hòa nháy mắt với Bành Vũ. “Hơn nữa, người lớn thường chỉ quan tâm em viết chữ bằng tay nào thôi, ăn cơm, đánh bóng, vắt khăn họ không để tâm. Tôi vắt khăn cũng vắt ngược đấy, nên lúc trước vắt mãi không khô, chơi cầu lông thì có lợi thế hơn, lúc cần đánh trái tay, tôi chuyển qua tay phải là được. Khi học tiểu học, vì dùng tay trái nên lúc viết chữ tôi đặt vở trên bàn viết ngược, ngoài tôi ra, không ai hiểu được, còn có thể dùng làm mật mã nữa.”
Bành Vũ cười lớn: “Thú vị thật!”
Thật ra, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe Mộ Thừa Hòa kể chuyện lúc nhỏ, tôi cũng cảm thấy say mê, hứng thú nên đã chăm chú lắng nghe.
“Nhưng cũng có lúc gặp phiền phức, rất nhiều dụng cụ đều thiết kế dành cho người thuận tay phải, hoàn toàn không suy nghĩ đến yêu cầu của người thuận tay trái. Ví dụ tôi ghét nhất là dùng kéo, vì nếu không dùng tay phải thì không thể cắt được. Hơn nữa khi dùng máy vi tính công cộng, không thể dùng quen con chuột của người khác. Tóm lại, tay trái và tay phải sẽ có cuộc tranh đấu cả đời.”
“Phải đó!” Tôi quay qua nhìn Bành Vũ, đắc ý nói: “Cho nên vẫn là thuận tay phải tốt hơn.”
Mộ Thừa Hòa lườm tôi một cái, khóe môi nhếch lên nhưng không nói gì.
Tôi quay mặt nhìn ra ngoài qua tấm kính trong suốt, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài tòa nhà chuyên bán máy vi tính ở bên kia đường có treo bảng quảng cáo rất to, bên trái là một nữ thần gợi cảm mặc váy màu đỏ, tay cầm laptop màu đỏ, bên cạnh in hai dòng chữ, dòng thứ nhất: “Siêu mỏng siêu nhẹ, gợi cảm quyến rũ”, dòng thứ hai: “Giá cả tuyệt vời: 6888”.
Mẫu quảng cáo bên phải là hình máy vi tính mang nhãn hiệu của một công ty nổi tiếng trong nước, trên đó có hình máy tính để bàn màu đen, viết một dòng đơn giản “Mừng Giáng sinh, giá ưu đãi bất ngờ dành cho sinh viên: 3999”.
Bành Vũ vẫn không chịu thua, nói: “Nhưng mà em nghe nói người thuận tay trái rất dễ thành thiên tài, đặc biệt là năng lực về tư duy trừu tượng và số học thường vượt trội hơn người khác.”
Tôi cười khì: “Thôi được rồi, cứ cho là tính giỏi đi, chẳng lẽ có thể nhanh hơn máy tính được sao?”
Bành Vũ phồng má nói: “Chưa chắc đâu đấy!”
Tôi chỉ tay ra ngoài, hướng về phía hai mẫu quảng cáo, tận tình khuyên bảo: “Sao lại không chắc, chẳng lẽ 6888 đem nhân 3999 có thể đọc ra đáp án ngay sao?”
Trong lúc hai chúng tôi đang tranh cãi thao thao bất tuyệt thì nghe thấy Mộ Thừa Hòa ngồi ở đối diện bình tĩnh nói: “27545112.” Gần như không cần suy nghĩ.
“Hả?” Tôi và Bành Vũ cùng ngẩn người ra.
“Tôi nói đáp án là 27545112.” Lão nhìn chúng tôi đang mắt tròn mắt dẹt, lặp lại một lần nữa, khẩu khí bình tĩnh và điềm đạm vô cùng.