• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện ngôn tình thầy trò (2 Viewers)

  • Mãi mãi là bao xa - Chương 11 - Phần 1

CHƯƠNG 11


Đúng vào giờ tan học, sinh viên từ trong giảng đường đổ ra, vội vàng đi về phía nhà ăn. Lăng Lăng đang suy nghĩ xem có nên nói với Dương Lam Hàng về quyết định ra nước ngoài của mình không thì Dương Lam Hàng gọi cho cô. Giọng anh đầy vẻ nôn nóng chưa từng thấy: “Lăng Lăng, anh nghe nói nhà trường sắp xếp cho em ra nước ngoài.”


Bàn tay cô run lên, chiếc điện thoại suýt rơi xuống đất. Cô vẫn còn chưa nghĩ được phải nói với anh như thế nào thì anh đã biết. “Vâng! Em đã chấp nhận rồi. Đó là một cơ hội tốt với em.”


“Sao em không hỏi ý kiến anh?”


Nếu hỏi, anh sẽ đồng ý chăng? Tất nhiên là không, vì thế cô đã không hỏi. “Em cảm thấy sự sắp xếp này của nhà trường rất tốt. Đối với em, với anh và với cả nhà trường đều là cách giải quyết tốt nhất. Anh chẳng có lý do gì để không đồng ý cả! Em tạm thời đi học, chờ mấy năm sau mọi người đều đã quên chuyện này, chúng ta lại được ở bên nhau, như thế chẳng phải sẽ rất tốt sao?”


“Rất tốt?” Dương Lam Hàng cố giữ cho nhịp thở bình thường. “Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em.”


“Bây giờ thì không tiện. Đợi đến tối chúng ta sẽ nói chuyện.”


Tắt máy rồi Lăng Lăng mới phát hiện ra mình đã đi tới cửa nhà ăn và đang đứng giữa đám đông. Nhiều nữ sinh đưa mắt nhìn cô, rồi cúi đầu thì thầm bàn tán, còn các nam sinh cũng chăm chú nhìn cô. Chả trách một số nữ minh tinh thích tạo ra các vụ scandal, tác dụng của các scandal này rất rõ rệt, chỉ trong một ngày, chuyện tình yêu giữa cô và Dương Lam Hàng hầu như ai cũng biết.


“Bạch Lăng Lăng?” Một tiếng gọi bất ngờ và có vẻ vui mừng vang lên. Cô biết giọng nói của Minh Hạo rất trong và cuốn hút nhưng lúc này nó thực sự rất vô nghĩa.


Lăng Lăng mỉm cười, quay đầu lại. Cô thấy ngay khuôn mặt rất điển trai của Trịnh Minh Hạo trong đám đông, còn có cả Lý Vi và Cao Nguyên. “Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Các anh đến nhà ăn cả à?”


“Đúng thế!” Trịnh Minh Hạo đi về phía cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô. “Xem ra thần sắc của em không tốt!”


“Vẫn rất tốt!” Cô ngẩng đầu, cười rạng rỡ. “Vẫn sống được!”


Lý Vi không hiểu nội tình, vỗ vỗ vai cô vẻ trượng nghĩa. “Cây ngay không sợ chết đứng! Người ta nói gì mặc họ, em cứ nghĩ rằng những cô gái vô duyên ấy đang ghen với em là được.”


Tiếp đó, Lý Vi lại nói một câu đầy triết lý: “Khi có người ghen tỵ với em, có nghĩa là em đã rất thành công trong cuộc sống.”


Lăng Lăng gật đầu thật mạnh. “Nói như vậy thì em sẽ phải mời mọi người một bữa mới được, để chúc mừng thành công của em chứ.”


“Phải đấy!” Lý Vi nói, vẻ mặt như Chúa cứu thế. “Gần đây anh cứ phải vùi đầu vào việc lập trình, đầu óc như muốn nổ tung. Ngày nào cũng mong được người đẹp mời cơm.”


Cô gái phía sau véo mạnh vào cánh tay anh một cái.


Trịnh Minh Hạo không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, đôi mày hơi nhíu lại vẻ rất lung.


Lăng Lăng vừa định khen rằng trông anh ngày càng có vẻ sâu sắc hơn thì anh nói: “Hay là thế này, em hãy làm bạn gái của anh đi, để người khác khỏi phải bàn tán lắm chuyện.”


“Trịnh Minh Hạo!” Lăng Lăng lườm anh. “Anh đừng có giậu đổ bìm leo được không?”


“Anh đã hy sinh rất nhiều!”


“Chưa cần đến cậu phải hy sinh đâu...” Nghe thấy giọng nói đó vang lên, Lăng Lăng chợt sững sờ, vì cô nhìn thấy Dương Lam Hàng đang đi về phía họ. Sự ồn ào trước nhà ăn bỗng chốc lắng xuống, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Dương Lam Hàng...


Anh chậm rãi bước đến, không thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh.


Lăng Lăng cứ chăm chăm nhìn về phía Dương Lam Hàng.


Lăng Lăng như bị rơi vào giấc mơ gặp ma quỷ, cô cảm thấy bất lực, trái tim thắt lại, không thể nào giữ được vẻ cứng rắn giả tạo.


Đúng lúc đó, Trịnh Minh Hạo ôm chầm lấy cô.


Trước cửa nhà ăn đầy người, dưới cái nhìn dò xét của rất nhiều cặp mắt, anh ôm chặt lấy cô, nói to: “Lăng Lăng, anh thực lòng rất yêu em, hãy làm bạn gái của anh nhé!”


“Em...”


Cô định từ chối Minh Hạo thì anh lại nói bằng giọng mà chỉ có cô mới nghe thấy được: “Em lại nợ anh một lần nữa đấy.”


Cô cười gượng gạo, không dám nhìn vẻ mặt của Dương Lam Hàng. “Cảm ơn!”


Đây đúng là một cách chấm dứt những lời bàn tán linh tinh một cách hiệu quả nhất.


“Em hãy nghĩ xem nên cảm ơn anh như thế nào đi.”


“Em sẽ ghi nhớ trong lòng.” Nói xong, Lăng Lăng đi nhanh khỏi đám người đang vây quanh để xem, rồi chạy về khu ký túc xá.


May mà Dương Lam Hàng không đuổi theo cô.


Lăng Lăng về đến phòng, Quan Tiểu Úc không có nhà, nhìn lớp bụi bám trên bàn có thể thấy cũng đã mấy ngày rồi cô ấy không về phòng.


Như thế cũng tốt, cô sẽ không phải cố chống chọi trước mặt người khác. Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, nghĩ tới rất nhiều chuyện.


Nghĩ đến chuyện cô và Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính nghiên cứu những đường gấp khúc hoàn mỹ, thảo luận kết quả của mỗi lần thí nghiệm, lúc đó cô luôn cảm thấy họ ở cùng một thế giới.


Còn nữa, khi Dương Lam Hàng giảng cho cô về cách tính toán công thức, cô đã lặng lẽ vuốt ve ngón tay anh, hơi thở của anh bỗng như ngừng lại. Lúc đó cô cảm thấy người thầy giáo trí tuệ và sâu sắc rất yêu cô.


Tất cả những điều đó dường như chỉ là một giấc mơ đẹp...


Cô mở mắt, nhìn thấy chiếc máy tính trên bàn, một cảm giác lâu ngày không gặp lại bỗng dâng lên trong lòng.


Lăng Lăng ngồi dậy, mở máy tính, mấy giây sau, tấm hình bán thân trọc đầu sáng lên.


Cô cố gắng lấy lại nhịp tim bình thường, kích chuột vào đó.


Trên màn hình hiện lên mấy chữ: “Hãy cho anh một lời giải thích.”


Lăng Lăng biết, khi Dương Lam Hàng nói thẳng ngay vào vấn đề, có nghĩa là anh đang rất tức giận.


Lăng Lăng suy nghĩ một hồi lâu, và chỉ trả lời bằng ba chữ: “Em yêu anh!”


“Đó chính là lý do mà em ôm Trịnh Minh Hạo ngay trước mặt anh?”


“Vâng!”


Mấy phút sau, anh lại gửi tới một câu: “Lăng Lăng, hãy cho anh một chút thời gian! Anh sẽ nhanh chóng xin thôi việc và kết hôn với em!”


“Vì em không muốn anh thôi việc nên em mới làm như vậy! Hãy đồng ý với em, anh hãy ở lại trường T, làm những việc mà anh muốn làm. Em sẽ trở về, chờ tới một ngày, khi em đã xứng với anh, nhất định em sẽ trở về.”


“Có phải em cho rằng thời gian bốn năm là rất ngắn, và Nhật Bản cũng không phải là xa?”


“Em còn có lựa chọn khác sao? Ai cũng có thể thấy được hiệu trưởng rất kỳ vọng vào anh, muốn bồi dưỡng anh làm người kế nghiệp ông ấy. Nếu anh từ bỏ như vậy, anh sẽ phải nói với ông ấy thế nào? Còn cả cha anh nữa, ông ấy đã mở đường cho anh, luôn mong mỏi anh có thể làm được điều gì đó trong giới học thuật, không lẽ anh nhẫn tâm để cha anh thất vọng... Lam Hàng, anh đã nỗ lực mười mấy năm trời, không lẽ anh lại để ý tới bốn năm nữa sao?”


“Lăng Lăng, những chuyện này em không phải lo, anh có thể giải quyết ổn thỏa.”


“Em rất biết anh. Nhưng em thực sự muốn ra nước ngoài, muốn học một chút gì đó, phụ nữ không phải là vật trang sức kèm theo, em không thể sống suốt đời trong sự che chở của anh... Em muốn học cách trưởng thành, học cách dựa vào chính mình.”


Không chờ Dương Lam Hàng trả lời, cô gõ tiếp: “Trong mắt người khác, em không xứng với anh, em cũng biết mình không xứng với anh, vì thế em luôn lo sợ, sợ không theo nổi bước chân anh, sẽ càng ngày càng xa anh hơn, sợ khi sự nồng nhiệt bớt đi, anh sẽ nhận ra rằng em là một cô gái quá đỗi bình thường... Anh đã từng nói, cảm giác an toàn là do mình, vì vậy em không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này.”


“Em nhất định sẽ ra đi?”


“Vâng, em đã quyết định rồi, mong anh tôn trọng lựa chọn của em.”


Anh gửi lại một câu trả lời trống không.


Không biết đó là do không có từ ngữ nào diễn tả được cảm giác của anh, hay là vì anh sợ khi nóng giận sẽ nói ra những lời làm tổn thương cô.


Lăng Lăng vê ngón tay cứng nhắc, tiếp tục gõ: “Anh có thể cho rằng em rất ích kỷ, em cũng nghĩ mình thực sự là ích kỷ... Nhưng nếu anh thực lòng yêu em, hãy cho em một cơ hội, hãy để em trưởng thành...”


“Lăng Lăng, rốt cuộc là em muốn gì?”


“Em muốn có được sự tự tin! Tự tin, anh hiểu không? Em không có sự tự tin rằng em xứng với anh, em không có sự tự tin rằng anh sẽ không bao giờ rời xa em, em cũng không tự tin là em có thể bước chân vào gia đình anh, khiến cha mẹ anh đều thích em.”


Anh không trả lời.


Cô đã ngồi trước máy tính chờ cả buổi chiều, biểu tượng QQ của anh vẫn sáng, nhưng anh không nói gì, không biết có phải anh cũng ngồi yên lặng trước máy tính như cô không...


Lăng Lăng bắt đầu thấy ghét mạng internet, nó đã ngăn cách khiến cô không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của Dương Lam Hàng, và cô không thể biết được nỗi đau của anh sâu sắc đến ngần nào.


Dương Lam Hàng cũng không nhìn thấy những dòng nước mắt của cô nhỏ trên bàn phím. Có cô gái nào không muốn được ở bên một người con trai hoàn mỹ như Dương Lam Hàng, sống một cuộc sống không lo cái ăn cái mặc. Nhưng cô phải rời xa anh, không phải là vì bản thân mình mà là vì anh.


Sáu giờ tối, Trịnh Minh Hạo gọi điện cho cô từ dưới sân của ký túc xá. “Anh đang chờ em ở dưới sân.”


Lăng Lăng thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Trịnh Minh Hạo ôm một bó hoa hồng to tướng. “Anh làm gì thế?”


Anh đáp vẻ phớt đời: “Em đừng có chạy vội xuống, hãy chờ cho tới khi cả trường này biết rằng anh đang chờ em rồi hãy xuống.”


Cách làm của anh đúng là rất hiệu quả. Lăng Lăng tắt máy tính, chạy xuống sân chỉ mất hơn một phút.


“Anh hãy tha cho em.” Lăng Lăng nói với giọng trách móc, cầu xin, nhìn Trịnh Minh Hạo lúc đó với vẻ mặt rất đắc chí. “Anh thấy rằng mọi người chửi rủa em chưa đủ sao?”


“Theo kinh nghiệm theo dõi các lần luận đàm nhiều năm nay, muốn chấm dứt một vấn đề nóng thì cách làm tốt nhất là hãy tạo ra một vấn đề nóng hơn.”


Nghe thì thấy không phải là không có lý.


Trịnh Minh Hạo nhét bó hoa trong tay vào lòng Lăng Lăng. “Đi nào! Muốn để cho mọi người nghĩ rằng quan hệ giữa em với Dương Lam Hàng trong sáng thì hãy đi cùng anh.”


Lăng Lăng ôm bó hoa, đứng nguyên tại chỗ.


Trịnh Minh Hạo kéo tay cô. “Sao không đi? Bọn Lý Vi đang chờ ở nhà hàng đấy, em đã nhận lời mời mọi người ăn cơm rồi cơ mà.”


“Minh Hạo, anh đã làm rất nhiều điều vì em.”


Trịnh Minh Hạo nở nụ cười tinh quái: “Không phải là anh giúp em đâu, anh muốn thử cảm giác được làm bạn trai của em đấy.”


“Chắc chắn anh sẽ rất thất vọng.”


“Thế thì tốt, quả nho không ăn được thường rất ngọt, nếu nếm rồi sẽ thấy nó chua, sau này sẽ không còn thấy thèm nữa!” Thấy Lăng Lăng vẫn do dự, anh quyết định ôm lấy cánh tay cô, lôi đi.


Cảnh tượng hai người giằng co đã thu hút sự chú ý của không ít người.


Lăng Lăng thấy rất may là trường đã đóng BBS, chứ nếu không cô lại phải xuất hiện trên đó.


Kể từ khi chia tay với Uông Đào, Lăng Lăng không có dịp nào ăn cơm cùng với Lý Vi, Cao Nguyên. Tính kỹ, thoắt một cái cũng đã hai năm rồi.


Bọn họ, ngoài việc đã có thêm bạn gái vẫn không thay đổi gì, và vẫn thích nói năng thoải mái như trước. Nhất là Lý Vi, sau khi uống hết hai chai bia, lại bắt đầu nói linh tinh: “Bạch Lăng Lăng này, Trịnh Minh Hạo quyết một lòng theo đuổi em như vậy, dù thế nào thì em cũng phải cho cậu ấy một danh phận chứ?”


“...” Cô im lặng, Lý Vi nói cứ như thể tình cảm giữa cô và Trịnh Minh Hạo là hữu thực vô danh.


Trịnh Minh Hạo lên tiếng giải vây cho cô, chỉ vào Lý Vi nói: “Phục vụ, hãy cho cậu ấy thêm năm chai nữa.”


“Được!” Lý Vi vội nói. “Cứ coi như tôi không nói gì!”


Im lặng một lúc, Lý Vi lại hỏi Lăng Lăng: “Em muốn đi Nhật à?”


“Vâng...”


“Em đừng đi! Người Nhật kỳ quặc lắm, họ sẽ hành hạ cho em đến đầu gối cũng chẳng còn.”


Lăng Lăng liếc xéo anh ta một cái, câu nói đó khiến cho người ta không thể... không suy nghĩ lại!


Cao Nguyên ngồi bên cạnh Lý Vi kéo anh, nhắc khéo: “Anh Ba, anh đừng hiểu lầm, cô ấy đi học tiến sĩ cơ mà.”


Lý Vi nói với vẻ rất nghiêm chỉnh, đàng hoàng: “Này, tôi nói đến việc đi học tiến sĩ, thế mà cậu lại nghĩ đến chuyện gì thế?!”


Cao Nguyên không nói được câu gì, tránh sang một bên để suy nghĩ.


Lý Vi quay mặt lại nói với Lăng Lăng: “Năm ngoái phòng thí nghiệm của bọn anh có một người được cử đi Nhật Bản, tháng trước mới về. Người gầy rộc hẳn đi, nhìn thấy một cửa hàng ăn thì mắt sáng lên, người không biết lại tưởng là dân tị nạn mới từ châu Phi về. Anh nghe cậu ấy nói, Người Nhật Bản rất kỳ quặc, lúc làm việc họ không ăn, không uống, không ngủ và còn quên cả mạng sống. Học thạc sĩ ở Nhật bản chắc sẽ phải lột mất một lớp da, nếu học tiến sĩ chắc là đến cả xương cũng bị đẽo mất.”


Lăng Lăng nghe Lý Vi nói, chỉ còn biết trợn tròn mắt. “Thật thế à?”


“Thật, có thời gian anh sẽ đưa em tới gặp cậu ấy. Đúng là rất tàn tạ, héo hon...”


Mặt Lăng Lăng đỏ bừng, cô ngượng ngùng quay mặt đi.


Trịnh Minh Hạo lớn tiếng nói: “Uống bia đi, sao mà nói nhiều thế?!”


Lý Vi đưa mắt ra hiệu, ý như muốn nói: “Tôi đang giúp cậu đấy!”


Trịnh Minh Hạo đáp lại bằng cái nhìn lạnh lùng, ý muốn bảo: “Không cần!”


“Minh Hạo!” Lăng Lăng kéo ghế lại gần Minh Hạo, khẽ nói: “Anh có thể nói cho em biết địa chỉ IP của phông trên BBS được không? Em muốn biết ai là người đã đưa ra cái tin đó.”


“Là Lô Thanh, nhà trường đang xem xét xem có nên đuổi học cô ấy không.”


Lô Thanh?! Dù có nằm mơ Lăng Lăng cũng không thể nghĩ rằng chuyện này là do Lô Thanh gây ra.


“Không thể. Tuyệt đối không thể là cậu ấy.” Trong ấn tượng của cô thì Lô Thanh là một cô gái thuần khiết và chăm chỉ. Cô ấy rất ngưỡng mộ Dương Lam Hàng, cô ấy cẩn thận sưu tầm những cuốn sách và bài viết của anh. Một cô gái như vậy không đời nào lại làm tổn thương Dương Lam Hàng, dồn anh vào hoàn cảnh khó khăn đến thế. Huống chi Lô Thanh đã biết rất rõ sự thật thì việc gì lại bóp méo đi để cố tình hại cô.


Trịnh Minh Hạo đã cho cô một đáp án: “Cô ấy và Uông Đào là đồng hương.”


“Uông Đào?” Lăng Lăng sững người, Lô Thanh là đồng hương của Uông Đào ư? Sao chưa ai nói gì với cô? Uông Đào chưa bao giờ nói, Lô Thanh cũng chưa bao giờ nói.


“Trước khi Uông Đào quen em, cậu ấy và Lô Thanh rất thân thiết, gần gũi, cùng học với nhau, thỉnh thoảng lại cùng đi ăn cơm. Nhưng kể từ khi quen em, cậu ta không qua lại với Lô Thanh nữa.”


Lăng Lăng cảm thấy như ngột thở, cô cố gắng hít vào. “Cô ấy là bạn gái của Uông Đào?”


“Thực ra, cũng chưa hẳn là bạn gái. Uông Đào chưa bao giờ yêu cô ấy, chỉ vì cảm thấy buồn nên mới gần gũi với cô ấy thôi... Uông Đào sợ em hiểu lầm, không cho bọn anh nhắc đến Lô Thanh trước mặt em. Nhưng nếu em không xuất hiện thì rất có thể tình cảm của họ đã tiến triển hơn.”


“Chỉ vì Uông Đào chuyển mục tiêu mà cô ấy hận em đến thế sao?” Lăng Lăng vẫn cảm thấy thật khó tin, thì ra sự ghen ghét của phụ nữ đáng sợ như thế đó, đáng sợ tới mức nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên, vẫn muốn trả thù.


Trịnh Minh Hạo nhìn cô rất lâu. “Dương Lam Hàng không nói cho em biết về chuyện Lô Thanh yêu thầy ấy sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom