• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện ngôn tình thầy trò (1 Viewer)

  • Mãi mãi là bao xa - Chương 10 - Phần 3

Buổi tối, cô gối đầu vào cánh tay Dương Lam Hàng, nói: “Lam Hàng, em có linh cảm chuyện của chúng ta không thể giấu được nữa.”


“Cái gì đến sẽ đến, hãy mặc cho nó theo lẽ tự nhiên...”


Lăng Lăng vốn đã chuẩn bị tinh thần trước, nghĩ rằng ít nhiều thì cũng sẽ có những lời xì xầm bàn tán, và hai người sẽ coi như không nghe thấy gì và kín đáo hơn một chút là được.


Nhưng cô không thể ngờ rằng, tin về tình yêu giữa cô với Dương Lam Hàng lại lan ra khắp trường như một trái bom tấn.


Lúc đầu, có một bản tin đăng trên mục BBS của trang mạng nội bộ trường T, khi Lăng Lăng đọc nó, cô cảm thấy mình chẳng khác gì một cô gái đê tiện nhất trên thế gian này!


Những lời lẽ đúng là không thể nào lọt tai được. Lăng Lăng không sao nhớ được, đại ý là: Để thi đỗ cao học, Lăng Lăng đã bỏ người bạn trai yêu nhau được hơn một năm. Người con trai yêu cô rất sâu sắc đã đứng dưới sân ký túc xá nữ sinh cả một ngày để cầu xin, thế mà cô không thèm nhìn lấy một cái... Cô đã dựa vào sắc đẹp của mình để cám dỗ thầy giáo, từ đó vượt qua kỳ thi đầu vào và thi lại, sau đó để có được bản thành tích xuất sắc và được giữ học tiếp lên tiến sĩ, cô đã ở cùng với thầy hướng dẫn...


Những dòng chữ xấu xa tồi tệ khiến trời đất cũng phải giận dữ liên tiếp được đưa lên, vốn đã rất thu hút sự chú ý của mọi người, thế mà họ còn bổ sung một câu: thầy giáo đó chính là phó giáo sư trẻ nhất và có tiền đồ nhất trường, Dương Lam Hàng.


Nếu là thầy giáo khác thì có lẽ cũng không sao, cùng lắm là Lăng Lăng bị mọi người phỉ nhổ một phen! Nhưng chuyện lại động đến Dương Lam Hàng, một nhân vật vốn rất được học trò kính trọng, mọi vấn đề liên quan đến anh luôn là điểm nóng được chú ý nhất.


Tin tức đó vừa được phát ra, giống như việc ném một hòn đá tảng xuống nước, làm dậy lên hàng ngàn con sóng.


Chuyện như thế này bị chửi rủa vốn cũng chẳng có gì, chửi chán họ sẽ thôi.


Chỉ sợ chuyện này sẽ có người bênh vực, có người chửi, những người có ý kiến trái ngược nhau sẽ cào cấu nhau, người này một câu, người kia một câu, chỉ trong một đêm mà đã có tới cả chục ý kiến, nhanh chóng trở thành chủ đề tranh luận khắp trường.


Sau một hôm, tất cả mọi ý kiến trên đó đều được gỡ xuống, không ít IP bị phong tỏa.


Lập tức có người post một bản: “Tự do và ngôn luận.”


Cuộc tranh cãi lần này dữ dội hơn.


Thậm chí, có người còn lôi cả chuyện Uông Đào và Trịnh Minh Hạo đánh nhau vì Lăng Lăng ra.


Vì thế, bất hạnh thay, Lăng Lăng được thêm một tội danh nữa, đó là lối sống phóng đãng. Rất nhiều nữ sinh đã dùng những lời lẽ cay độc, nói rằng trong khi yêu Uông Đào cô còn tìm cách cám dỗ Trịnh Minh Hạo!


Khi chuyện của Trịnh Minh Hạo được lôi ra, Lăng Lăng mới biết cái tên đó có sức ảnh hưởng như thế nào trong trường, vì vậy những lời chửi rủa cô không còn bút nào tả hết.


Gỡ các ý kiến bình luận xuống cũng chẳng có tác dụng gì, càng gỡ càng làm cho đám đông phẫn nộ. Phong tỏa IP cũng vậy, rất nhiều IP trong trường đều ghi lại các ý kiến và khôi phục lại nội dung một cách không mệt mỏi.


Điều khiến mọi người sửng sốt hơn cả là, Trịnh Minh Hạo đã xuất hiện với ID của quản trị mạng, viết một câu: Tôi yêu Bạch Lăng Lăng là chuyện của tôi, tôi chấm dứt mối quan hệ với Uông Đào là việc của tôi, chẳng có liên quan gì đến Bạch Lăng Lăng, càng không có liên quan gì đến mọi người!


Sau đó những lời kêu oan cho Trịnh Minh Hạo xuất hiện liên tục, có rất nhiều cô gái đã phải than lên trước sự si tình của anh.


Lăng Lăng ngồi trước máy tính, lướt đọc những ý kiến trên BBS, mắt đau nhức.


Dương Lam Hàng về đến nhà, thấy cô đang đọc những lời lẽ trên đó trong trạng thái như muốn phát điên, vội giằng lấy con chuột trong tay cô.


“Đừng xem nữa, sao lại phải giày vò bản thân như thế?!”


“Em đang nghĩ... sẽ phải comment lại như thế nào.”


“Không sao, anh sẽ xử lý việc này.” Con chuột trong tay anh di chuyển lên phía trên, lời nhắn của Trịnh Minh Hạo xuất hiện trên màn hình, ngón tay anh hơi dừng lại, rồi sau đó lướt nhanh đến phần bình luận của mọi người đối với Trịnh Minh Hạo, anh cười với vẻ chua chát: “Trịnh Minh Hạo đúng là người có khí phách đấy, lúc này người nên bảo vệ em là anh, chứ không phải cậu ta.”


“Anh muốn nói gì trên BBS? Nói rằng chuyện tình yêu giữa thầy giáo và học trò ầm ĩ này là chuyện của một mình anh? Hay là nói chuyện chúng ta sống chung là chuyện của một mình anh? Nếu anh nói rằng, anh lợi dụng quyền lực của giáo viên hướng dẫn, đe dọa em phải quan hệ với anh, em cũng không phản đối... Dù sao thì cũng coi đó là một hình phạt, nhiều nhất cũng là án treo!”


Anh cười càng có vẻ gượng gạo, rồi đưa tay ra ôm cô vào lòng. “Em yên tâm, chuyện này sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi.”


“Chủ nhiệm khoa nói sao? Nhà trường định xử lý ra sao?”


“Hiện trên mạng đều đang bàn tán về chuyện này, dù là thật hay giả thì cũng ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của nhà trường.” Anh thở dài. “Phía nhà trường hy vọng anh cân nhắc đến uy tín của trường, xuất đầu lộ diện để làm rõ, sau đó...”


Dương Lam Hàng không nói tiếp, cánh tay ôm cô càng chặt hơn, như muốn cho cô hiểu rằng, tình yêu của anh không bao giờ thay đổi.


“Sau đó thì cắt đứt quan hệ với em, đúng không?”


Dương Lam Hàng không phủ nhận, mà nói như tự trách mình: “Lúc đầu anh đã làm mọi việc mà rất thiếu suy nghĩ, vì thế mới để em bị tổn thương thế này.”


“Không liên quan đến anh đâu...” Trong căn phòng tối om, chỉ thấy hơi ẩm lạnh của mùa thu. Cô run rẩy nắm chặt cánh tay anh, toàn thân lạnh toát. Một lúc sau, cô từ từ ngồi xuống, chuyện đã đến nước này thì ngoài việc chia tay, chỉ còn cách thôi học. “Lam Hàng, hay là em thôi học vậy. Em thôi học thì sẽ không còn là học trò của anh nữa, như vậy mọi việc sẽ qua đi.”


“Dù em có thôi học cũng không giải quyết được vấn đề.” Anh nhìn cô chăm chú. “Lăng Lăng, chúng ta... kết hôn đi!”


Đối với những người yêu nhau thì lời đề nghị này có lẽ là điều hạnh phúc nhất, nhưng trong giờ phút này, Lăng Lăng không hề có cảm giác đó, vì cô biết, đối với Dương Lam Hàng, đó là một sự lựa chọn khó khăn không thể nói ra. Cô hoàn toàn có thể hình dung ra phản ứng của phía nhà trường như thế nào khi nghe tin họ sẽ lấy nhau. “Anh có thể sẽ bị cho thôi việc và mất chỗ đứng trong giới học thuật vì chuyện này đấy.”


“Cùng lắm thì anh không làm nghiên cứu khoa học nữa, anh sẽ làm một công việc khác.” Thái độ của Dương Lam Hàng rất kiên quyết. “Lăng Lăng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ em đâu.”


Cô cố gắng mỉm cười thật tươi. “Lam Hàng, chắc anh đói rồi phải không? Để em đi làm cơm cho anh.”


Không chờ Dương Lam Hàng trả lời, Lăng Lăng chạy ngay vào bếp. Có câu nói đó của anh, với cô như thế là đủ. Vì cô, Dương Lam Hàng đã phải vứt bỏ rất nhiều, nếu buộc anh phải từ bỏ cả việc nghiên cứu khoa học thì cô sẽ không thể tha thứ cho mình được.


Trong khi đang bận trong bếp, Lăng Lăng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Dương Lam Hàng.


“Cha.” Dương Lam Hàng nghe điện. Con dao trong tay Lăng Lăng lệch một cái, máu ở ngón tay tuôn ra. Nhưng cô không hề cảm thấy đau, cô rón rén đi vào thư phòng, lắng nghe.


Vì tức giận nên giọng nói trong điện thoại rất to: “Rốt cuộc con đã chọn một đứa con gái như thế nào hả? Vừa mới bắt đầu mà đã kéo theo nhiều chuyện như vậy... Hai cậu sinh viên kia có quan hệ như thế nào với con bé ấy?”


“Cha, cha đừng có tin vào những lời ấy, cô ấy không phải là loại người đó.”


Trong điện thoại lúc này là giọng của mẹ anh: “Lam Hàng, cha mẹ tuyệt đối tôn trọng sự lựa chọn của con, con hãy đưa Lăng Lăng đến đây, bố mẹ muốn nói chuyện với nó.”


“Chuyện của con, con có thể tự giải quyết được.”


“Con giải quyết thế nào?! Lam Hàng, không phải là mẹ coi thường nó, nhưng con thực sự phải nghĩ cho kỹ, gia đình chúng ta không phải là gia đình bình thường, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Dương mà đến cả một chút gánh vác cũng không có. Vừa mới xảy ra chuyện đã vội vàng chạy nấp sau lưng con, để con phải chịu trách nhiệm, gánh vác cho nó, không lẽ con định cả đời sẽ bảo vệ nó như vậy sao?”


“Con là bạn trai của cô ấy, tất nhiên là con phải bảo vệ cô ấy, và gánh vác cho cô ấy...” Dương Lam Hàng che bớt ống nghe, bước tới bên cửa sổ, vì thế Lăng Lăng không nghe được những lời còn lại.


Nhưng chỉ mấy câu đầu tiên ấy thôi đã đủ khiến cô rơi xuống địa ngục.


Lăng Lăng rón rén quay trở về bếp, tiếp tục thái rau.


Chuyện tình yêu giữa hai người diễn ra như vậy, những người trong gia đình anh sẽ nhìn nhận cô như thế nào? Cho dù họ tôn trọng sự lựa chọn của Lam Hàng, chấp nhận cô, nhưng sau này cô làm sao dám ngẩng mặt lên trước những người nhà anh.


Sau đó, nhà trường không thể làm ngơ được nữa, đóng ngay BBS và thông báo trên trang chủ là số liệu của đài sau BBS xảy ra sự cố phải bảo trì.


Chủ nhiệm khoa cho gọi cô tới văn phòng để nói chuyện. Sau khi bước vào trong phòng làm việc của ông, Lăng Lăng lặng lẽ ngồi xuống. Chủ nhiệm khoa rót cho cô một cốc trà, thái độ tỏ ra rất nghiêm túc, khách sáo. “Bạch Lăng Lăng, tôi tin rằng không cần nói ra em cũng biết tôi cho gọi em tới đây là có việc gì, đúng không?”


“Em biết ạ.”


Lăng Lăng cúi đầu, nhìn lá chè màu xanh đen đang nở dần ra trên mặt cốc nước rồi chìm dần xuống.


“Chuyện của hai người nếu kín đáo hơn một chút thì nhà trường có thể không can thiệp, vì dù sao thì hai người cũng đã trưởng thành. Vấn đề là, hiện nay chuyện đã đồn ầm lên và liên quan đến cả việc công bằng, rõ ràng của nhà trường, như vậy sẽ ảnh hưởng khá lớn đến uy tín của nhà trường.”


“Em biết.”


“Bây giờ chuyện đã đến mức này, nhà trường phải phủ nhận chuyện trên, nếu quan hệ yêu đương giữa hai người tiếp tục thì sớm muộn gì chuyện nghiêm trọng hơn cũng sẽ xảy ra, đến lúc đó uy tín của nhà trường chắc còn tệ hại hơn nữa. Ý của tôi, em có hiểu không?”


“Em hiểu.”


Chủ nhiệm khoa cầm một túi hồ sơ từ bàn lên đưa cho Lăng Lăng. “Hiệu phó Lý bảo tôi đưa nó cho em.”


Lăng Lăng mở hồ sơ ra, trong đó là công văn hỗ trợ kinh phí của quỹ nhà nước và mấy bản cam kết.


“Cái này...”


“Nhà trường đã xin cho em ra nước ngoài theo diện nhà nước, mọi chi phí cho việc ra nước ngoài đều do nhà nước hỗ trợ. Chỉ cần em bằng lòng rời khỏi trường, nhà trường sẽ chuyển em sang diện học thẳng lên tiến sĩ, không cần phải qua bảo vệ luận văn thạc sĩ, em sang đó học mấy năm, sau khi trở về, bảo vệ thẳng luận văn tiến sĩ là được.”


Lăng Lăng thực sự không còn lời nào để phản bác, dường như nhà trường đã dành cho cô một sự đãi ngộ rất hậu hĩnh.


Nhưng sự đãi ngộ hậu hĩnh này có ý nghĩa gì đối với cô và Dương Lam Hàng?


Cô cúi đầu nhìn công văn hỗ trợ kinh phí nặng trĩu trong tay, Nhật Bản, bốn năm...


Anh đã phải vượt qua một chặng đường xa xôi mới về được, thế mà bây giờ họ lại phải chờ đợi thêm bốn năm nữa?


Bốn năm, tình cảm của họ liệu có thể vượt qua được một lần chờ đợi nữa không?


“Bạch Lăng Lăng, nhà trường đã đóng BBS rồi, ngày mai sẽ công khai đăng thông tin trên mạng.” Chủ nhiệm khoa chỉ một túi hồ sơ trên bàn ông. “Nếu em không có ý kiến gì thì hãy ký vào đó. Trước khi em đi, nên về nhà nghỉ ngơi một thời gian để tránh cho mọi người nhìn thấy em và Dương Lam Hàng ở bên nhau, kẻo mọi người lại tiếp tục hiểu lầm...”


Thấy Lăng Lăng vẫn có vẻ do dự, chủ nhiệm khoa nói: “Nếu em từ chối ký vào đó thì nhà trường sẽ xử lý chuyện của hai người theo phép công, đến lúc đó có thể còn liên lụy cả đến chuyện lộ đề thi chuyên ngành, thi lại và làm sai, còn cả chuyện sửa điểm thi nữa... Những điều này đối với em thì không có gì, nhưng như vậy thì tương lai, tiền đồ của Dương Lam Hàng sẽ bị hủy hoại trong tay em.”


Đây là câu nói mà cô sợ phải nghe thấy nhất.


“Tôi không ngại tiết lộ với em điều này, chuyện bầu chọn giáo sư đối với Dương Lam Hàng cơ bản đã xong rồi. Hiệu phó Lý rất coi trọng cậu ấy, nên không tiếc công bồi dưỡng, để cậu ấy có đủ điều kiện tham gia cuộc bầu chọn những thanh niên tiêu biểu của quốc gia. Hiệu phó Lý đã đề nghị rất nhiều vấn đề dưới danh nghĩa của cậu ấy.” Chủ nhiệm khoa thở dài. “Với khả năng và hoàn cảnh của Dương Lam Hàng, thì tiền đồ có thể nói là rất tốt đẹp.”


“Thầy có thể... cho em thêm một chút thời gian để em suy nghĩ kỹ hơn không?”


“Thôi được, tôi cho em nửa ngày, chiều nay em hãy trả lời tôi. Thật ra, ra nước ngoài học cũng là một chuyện tốt đối với em, rất nhiều người mong ước có cơ hội này đấy. Hơn nữa, cho dù em có ở lại thì cũng chẳng có gì tốt cho em. Bị người khác nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng... chắc em cũng không dễ chịu gì, đúng không?”


“...” Đối với cô, đây đúng là một sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng cô không biết Dương Lam Hàng sẽ nghĩ như thế nào.


Cô đứng dậy, cúi đầu chào, rồi đi về phía cửa.


“Thầy cứ yên tâm, ngày mai trường có thông báo tin gì, em cũng đều có thể chịu đựng được. Em sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy chúng em ở bên nhau nữa đâu.”


Chủ nhiệm khoa gật đầu. “Là chủ nhiệm khoa Vật liệu, tôi đã nói hết những điều cần nói, nhưng là người bạn thân của cha Lam Hàng, tôi muốn nói thêm mấy lời: Nhật Bản rất gần, chỉ cần bay ba tiếng đồng hồ thôi, tình cảm giữa hai người chắc không phải là không chịu được một chút khoảng cách này, đúng không? Thời gian bốn năm đúng là không ngắn, nhưng đối với đề tài và sự trưởng thành của em thì cũng không phải là rất dài...”


“Cảm ơn thầy, em hiểu rồi.”


Ra khỏi phòng làm việc của thầy chủ nhiệm khoa, cô bất giác đi tới trước cửa phòng làm việc của Dương Lam Hàng, do dự một lát, rồi rời khỏi đó. Cô tới quán giải khát gọi một cốc kem trái cây. Lúc này, cô rất cần sự yên tĩnh, cần phải suy nghĩ cho thật kỹ con đường tương lai sẽ phải đi. Nhưng một cú điện thoại đã phá tan sự yên tĩnh của cô. Cô tưởng đó là Dương Lam Hàng nên vội vàng mở máy, không ngờ, đó là một số lạ. Do dự một lát, cô cũng mở máy nghe. Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của mẹ Dương Lam Hàng.


Bà đã nói với Lăng Lăng rất nhiều, nhưng không có lời nào làm tổn thương cô, mà từng lời từng chữ đi sâu vào lòng người.


Lăng Lăng không dám nói nhiều, và cũng chẳng có lời nào để nói. Cô đặt điện thoại xuống, cầm cốc kem lên, vừa nhìn nó tan ra, vừa nhớ lại những lời của mẹ Dương Lam Hàng.


“Lăng Lăng, bác biết cháu và Lam Hàng yêu nhau thật lòng, cũng biết là cháu phải chịu khổ sở... Lam Hàng rất muốn hai đứa có lời giao hẹn với nhau, nhưng chuyện này trong giới học thuật không phải là chuyện nhỏ. Hiệu phó Lý và hiệu phó Trịnh đã nói chuyện với nó rất nhiều lần, bảo nó phải rất chú ý đến chuyện tương lai, phải nghĩ đến suy nghĩ của họ và vị thế của nhà trường. Hơn nữa, hiệu phó Lý cách đây không lâu đã đề nghị xây dựng một quỹ chuyên ngành hàng triệu đồng dưới danh nghĩa của Lam Hàng, ông ấy đã phải mất rất nhiều tâm huyết cho hạng mục này, bây giờ đang là giai đoạn xem xét cuối cùng... Chắc là cháu hiểu cho cái khó của Lam Hàng, cháu hãy cho nó một thời gian...


Bác cũng mong nó sớm lập gia đình, không làm nghiên cứu khoa học nữa cũng được, bác vốn không thích để nó theo ngành học thuật... Hồi còn trẻ, phần lớn thời gian bác trai cũng dành cho phòng thí nghiệm, có lúc ông ấy còn để bác phải mang cơm, mang quần áo đến tận nơi cho... Bác thực lòng không muốn con trai mình cũng phải khổ như vậy. Nhưng từ nhỏ Lam Hàng đã rất độc lập, chuyện gì cũng tự mình quyết định...


Lam Hàng một lòng một dạ muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại... Hồi nhỏ, nó thích để ảnh của Einstein ở đầu giường... Có lúc, bác thực sự không hiểu cha con ông ấy nghĩ gì nữa... Bài viết đăng trên Science hoặc Nature thì có tác dụng gì, một xu thù lao cũng không có... Có thể, bác không hiểu về khoa học, nhưng bác tôn trọng sự lựa chọn của nó...


Năm mười sáu tuổi, Lam Hàng sang học tại MIT, học đến tận năm hai mươi bảy tuổi. Mười năm ấy là quãng thời gian vô tư nhất trong đời một con người, thế mà nó đã trải qua một mình trong phòng thí nghiệm ở nước ngoài... Thầy giáo của nó nói với bác rằng, Lam Hàng là học trò miệt mài, chăm chỉ nhất mà ông ấy từng dạy... Cháu có biết không, MIT không giống với những trường khác, sinh viên ở đó không có mấy người được ngủ đủ tám tiếng mỗi ngày... Lúc ấy, thực lòng bác chỉ muốn đưa ngay nó về nước... Nhưng nó nói, nó thích như vậy, nó sẽ không bỏ cuộc... Tính nó là thế, chỉ cần nó thích thì dù có phải trả bằng một cái giá lớn hơn nó cũng không tiếc...


Lăng Lăng, bác nói với cháu những điều này, không có ý gì khác... Bác chỉ muốn cho cháu biết, nó rất yêu cháu... thậm chí yêu hơn chính bản thân nó... Cháu hãy hiểu cho tấm lòng của nó...”


Sao Lăng Lăng lại không hiểu được mục đích của những lời nói này của mẹ Dương Lam Hàng. Đó là sự tôn trọng ước mơ và sự lo lắng cho tương lai con trai của một người mẹ.


Bà muốn nói với Lăng Lăng rằng, Dương Lam Hàng không muốn phủ nhận tình cảm của hai người, nhưng cũng không thể công nhận, nên dù thế nào anh cũng gặp khó khăn...


Vì vậy, mong cô hãy hiểu cho tấm lòng của anh, không nên để một mình anh phải gánh chịu tất cả.


Hôn nhân là chuyện của hai người, và cũng là chuyện của hai gia đình. Lăng Lăng rất rõ, cô muốn bước chân vào nhà họ Dương thì rất dễ, nhưng muốn được mẹ anh chấp nhận một cô gái bình thường như cô, cho rằng cô xứng đáng với con trai bà thì rất khó.


“Bác, bác muốn cháu phải làm gì ạ?” Lăng Lăng bình tĩnh hỏi.


“Bác không có ý làm khó cháu, bác chỉ mong cháu hiểu, chuyện đã đến nước này thì cháu cũng nên hiểu cho nỗi khổ của Lam Hàng, và nghĩ cho nó một chút...”


Lăng Lăng rất muốn mẹ anh nói thẳng với cô rằng: “Cháu hãy đi đi, sang Nhật học.” Nhưng tất nhiên là bà không nói ra, một người từng trải như bà sao không biết trước được phản ứng của anh một khi biết rõ chuyện này!


Ý bà muốn nói cô đã rõ, rũ bỏ hết mọi trách nhiệm.


Lăng Lăng không còn sự lựa chọn nào khác, đành nói: “Cháu hiểu rồi, bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ giải quyết tốt việc này.”


Cuối cùng, cô cầm điện thoại lên, bấm số máy phòng làm việc của chủ nhiệm khoa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho một lượng không khí lớn tràn khắp cơ thể trống trải của cô, để cô không cảm thấy sự bất ổn trong trái tim.


“Thưa thầy, em nghĩ kỹ rồi. Em bằng lòng ra nước ngoài. Em sẽ cố gắng thu xếp đồ đạc, làm xong thủ tục rồi nhanh chóng rời trường.”


“Tốt rồi. Nếu ở nước ngoài có khó khăn gì có thể liên hệ với tôi”, chủ nhiệm khoa nói.


“Cảm ơn thầy!”


Tắt điện thoại, cho tài liệu vào trong túi hồ sơ, Lăng Lăng thử mấy lần mới đứng dậy được và ra về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom