-
Chương 481
Lần này Bắc Bắc bị ốm nặng, truyền nước liên tục sáu ngày, cứ hai ngày lại làm xét nghiệm máu để xem chỉ số bạch cầu. Đến khi thử máu lần thứ ba thì bạch cầu mới hạ xuống tới mức bình thường.
Hai mu bàn tay Bắc Bắc đều có lỗ kim, tím một mảng lớn. Mấy ngày này Cố Thành Kiêu đưa đón ba mẹ con. Lúc Bắc Bắc đi truyền nước biển thì Cố Thành Kiêu chăm, còn Lâm Thiển phải vào phòng hồi sức cấp cứu thăm ba.
Lâm Húc vẫn như trước, không hề có dấu hiệu2thức tỉnh. Theo y tá nói thì Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất chỉ đến thăm ba ngày đầu tiên, đứng ở ngoài. Sau đó bọn họ đã không đến thêm lần nào nữa. Đến cả tiền thuốc thang của Lâm Húc cũng không đóng kịp thời. “Cái gì, đến cả tiền thuốc thang bọn họ cũng không đóng sao?” “Đúng vậy, đây là tờ đơn thuốc cần nộp.” Lâm Thiển nhận giấy từ tay y tá, tức giận đến run cả tay.
Hóa đơn cho thấy ba trăm nghìn đã thanh toán hết, còn lại hơn năm mươi nghìn. Nhà6họ Lâm đồ sộ như vậy, tài sản đến cả trăm triệu, mấy trăm nghìn tiền thuốc chỉ như cái móng tay. Mỗi cái túi Lâm Duy Nhất tùy tiện mua cũng phải từ mấy trăm nghìn cho đến hơn một triệu. Số tiền thuốc này quá lắm cũng chỉ bằng một bữa cơm của bọn họ thôi.
Hơn nữa đây chính là Lâm Húc, là chồng của Dung Tử Khâm, là ba ruột Lâm Duy Nhất, Sao bọn họ lại có thể làm như vậy? Bọn họ thật sự muốn trơ mắt nhìn Lâm Húc chết sao?
Trưởng khoa nhìn thấy người9nhà bệnh nhân liền đến hỏi thăm, “Lâm tiểu thư, Lâm tiên sinh có vết máu tụ trong não. Tôi đã thử mọi loại thuốc nhưng hiệu quả không rõ ràng. Nếu máu bầm nguy hiểm đến tính mạng thì e rằng phải phẫu thuật mở não một lần nữa để loại bỏ vết máu tụ.”
Lâm Thiển nghe được thì thật kinh hồn vía, “Bác sĩ, vậy ba tôi... Ba tôi có thể tỉnh lại được không?” “Tôi không thể đảm bảo, chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“...” Lâm Thiển hoảng hốt. Ba của cô là cây cao bóng cả,6che gió che mưa cho cô, vì cô mà chống đỡ từng ngày. Bỗng dưng cây đổ, cô biết làm sao bây giờ? “Nên tôi muốn xin ý kiến của người nhà, có đồng ý làm phẫu thuật không? Tốt nhất là cô nên bàn bạc với người nhà một chút.” “Nếu bọn họ không đồng ý thì làm sao đây?”
“Chuyện này... người trong nhà nên bàn bạc với nhau rồi sớm cho tôi câu trả lời chắc chắn. Đây chỉ là phẫu thuật dự phòng, không nhất định phải làm. Nhưng cũng có thể tùy theo tình hình của bệnh8nhân mà cần làm phẫu thuật ngay.” “Được, tôi hiểu. Tôi sẽ cho bác sĩ câu trả lời chắc chắn.” Lâm Thiển ngơ ngẩn ra khỏi phòng cách ly, tay run run rút điện thoại gọi cho Dung Tử Khâm.
Điện thoại vang thật lâu Dung Tử Khâm mới nghe máy. Vừa nghe máy thì thái độ đã không hề cầu thị, “Cô tìm tôi có chuyện gì? Mọi chuyện giao cho luật sư hết rồi, có chuyện gì thì nói luật sư liên lạc với luật sư của tôi.” “Không phải chuyện ở tòa, là chuyện của ba tôi. Bác sĩ nói ba tôi có thể phải làm phẫu thuật lần nữa, vì vết máu bầm trong não không loại bỏ bằng thuốc được.”
Đầu dây điện thoại bên kia không có tiếng đáp, Lâm Thiển thúc giục: “Bệnh viện yêu cầu tôi cần phải đưa ra quyết định của gia đình người bệnh. Nếu bà đồng ý thì hôm nay đến đây ký một chữ.” Cuối cùng Dung Tử Khâm cũng lên tiếng hỏi: “Cô đồng ý?”
“Tôi có thể không đồng ý sao? Bác sĩ nói nếu huyết áp não quá cao, gây ra hiện tượng máu ứ mà không biết thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ba.”
Dung Tử Khâm suy nghĩ lưỡng lự giằng co một hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: “Cô đồng ý thì cô ký tên đi. Mọi hậu quả cô sẽ tự chịu trách nhiệm.” “Dì... dì có ý gì?” Lại không có động tĩnh. “Dì Dung, không lẽ dì định không cho ba điều trị nữa sao? Tiền thuốc cũng chưa đóng, chẳng lẽ dì muốn ba tôi chết à?” “Lâm Thiển, cô chú ý lời ăn tiếng nói của cô. Ba cô ngã cầu thang là tại con trai cô. Cô phải là người có trách nhiệm nhiều nhất. Nếu ba cô có chuyện bất trắc thì cũng đều do con trai cô làm hại.”
“Dì đừng có già mồm át lẽ phải, không nên quá đáng như vậy.”
“Là cô không nên quá đáng! Lâm Húc luôn miệng nói muốn đền bù che chở cho cô, nếu vậy thì giờ ông ấy gặp nạn, sao đứa con cưng như cô không báo hiếu ông ấy đi?” “Ý của dì là... dù không xen vào chuyện của ba tôi nữa phải không?”
“Tối nên nghĩa vợ chồng với ông ấy hai mươi năm. Dung Tử Khâm tôi cho ông ấy tất cả mọi thứ, không nợ nần bất kỳ điều gì. Bây giờ ông ấy bị nạn, nhà họ Dung cũng không thể bị liên lụy, một mình tôi phải đứng mũi chịu sào. Tôi có trách nhiệm của người thừa kế duy nhất của nhà họ Dung, ông ấy sẽ hiểu điều này.”
“...” Lâm Thiển nghe xong thì trong lòng lạnh từng cơn. “Tôi chỉ nói đến thế thôi. Sau này thì để hai bên luật sư trao đổi với nhau đi. Nghe thấy tiếng của cô là tôi thấy lợm giọng rồi.” Nói xong Dung Tử Khâm cúp điện thoại. Lâm Thiển hít sâu vào từng cơn. Cô ngẩng đầu lên, mí mắt căng ra hết mức, cắn chặt răng, tuyệt đối không để nước mắt rơi xuống.
Cô chưa bao giờ mê tín, không tin thần linh. Nhưng lần này có thật sự không thể không nghi ngờ, liệu mình có sổ khắc tinh bẩm sinh không? Tại sao người thân nào bên cạnh cô cũng cứ lần lượt gặp nạn.
“Mẹ...” Đột nhiên tiếng gọi trong trẻo của Bắc Bắc truyền đến từ bên cạnh.
Lâm Thiển tỉnh lại thì thấy Cố Thành Kiêu bế Bắc Bắc đứng nhìn cô. Nhất thời cô không phản ứng kịp, ngây người như phỗng đứng tại chỗ. Cố Thành Kiêu đi đến nói: “Bác sĩ đã xem kết quả xét nghiệm máu, các chỉ số đều bình thường, tất cả đều ổn.”
Lâm Thiển trì trệ gật đầu. “Ba em thế nào rồi?” Lâm Thiển đờ đẫn chớp chớp mắt, “Có lẽ... phải làm phẫu thuật...” Cố Thành Kiêu nghĩ cô quá nóng ruột nên mới động viên: “Em phải tin tưởng bác sĩ. Bác sĩ Trương là thầy của Ninh Trí Viễn, y thuật rất cao siêu. Nếu như ông ấy làm phẫu thuật thì chắc chắn sẽ thành công.” Lâm Thiển hít sâu, nhìn khuôn mặt gầy gò tiều tụy bé nhỏ của Bắc Bắc, cẩn trọng nhẹ giọng hỏi: “Bắc Bắc, lúc ở nhà ông ngoại, con có vứt xe ô tô bừa bãi không?” “Mẹ, mẹ hỏi con nhiều lần lắm rồi.”
“Vậy con nhớ kỹ lại xem, con có vứt xe ô tô ở cầu thang không?” “Không đâu. Mỗi lần chơi xong con đều cất ô tô đi, không bao giờ quên.” Trong mắt Lâm Thiển lóe lên tia vui mừng xen lẫn khổ sở. Cô tin tưởng con mình, nhưng làm thế nào khiến cho người khác cũng tin một đứa bé trong sáng đây? Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất cũng nói Lâm Húc đạp phải xe đồ chơi của Bắc Bắc mà ngã cầu thang. Bây giờ ai cũng chỉ trích Bắc Bắc không hiểu chuyện, rồi trách cô làm mẹ không tốt. Tất cả tội trạng đều đổ hết lên đầu hai mẹ con cô.
Cô thì không sao, nhưng còn Bắc Bắc, trẻ con non nớt như vậy, chuyện gì cũng không hiểu. Kể cả cậu bé có đứng ra nói mình không vứt đồ chơi bừa bãi thì ai sẽ tin? “Mẹ, mẹ không tin con sao?” “Không, mẹ tin con, cũng tin tưởng ông ngoại con phúc phần lớn, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.” “Mẹ, con muốn nhìn ông ngoại một chút.”
“Con ngoan, chờ ông ngoại khỏe hơn một chút thì vào thăm nhé. Bây giờ mình phải để ông dưỡng bệnh thật tốt.”
Lâm Thiển quay đầu lại nói với Cố Thành Kiêu: “Tôi đi nộp viện phí. Phiền anh bể thằng bé một lúc nữa.”
“Không sao đâu. Em đi đi.” Cố Thành Kiêu liếc mắt thấy tờ đơn giục viện phí thì hơi nhíu mày, đuổi theo hỏi: “DÌ Dung bỏ mặc ba sao?” “...” Lâm Thiển than thầm trong bụng, thật sự không có chuyện gì qua nổi mắt anh. “Bà ta làm vậy thật quá đáng. Vậy tiếp theo... em phải làm sao đây?” Lâm Thiển kiên định nói: “Dù thế nào tôi cũng sẽ không bỏ mặc ba tôi!”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook