-
Chương 479
Ăn bữa tối xong, Cố Thành Kiêu muốn đi về.
Nam Nam lưu luyến không rời, lôi kéo tay anh đến cửa thang máy. Chỉ ở bên nhau có mấy tiếng mà cô bé đã bắt đầu dựa dẫm anh. Còn anh cũng rất yêu thích cô nhóc này. “Chú Tiểu Mã, bao giờ thì chú trở lại?” Cố Thành Kiêu lùi về phía sau nhìn Lâm Thiển, Lâm Thiển đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ, như sợ anh sẽ mang con gái của cô chạy mất. “Lần2sau có thời gian rảnh chủ sẽ đến thăm Nam Nam.” “Là lúc nào vậy ạ?” Lâm Thiển lên tiếng, “Nam Nam, chú phải về rồi, con quay vào nhà đi.” Nam Nam kéo kéo tay Cố Thành Kiêu, ý nói anh ngồi xuống.
Cố Thành Kiêu khó hiểu ngồi xuống, Nam Nam nhón chân, ghé miệng sát tại anh len lén nói: “Chú Tiểu Mã, nếu mẹ cháu không thích chú, thì chú đừng thèm xếp hàng nữa. Chú theo đuổi cháu đi, cháu thích chú.”
Cố Thành Kiêu bật cười từ6đáy lòng. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, dường như bao muộn phiền chất chứa trong tim liền bị quét sạch. Anh trìu mến xoa xoa cái đầu nhỏ của Nam Nam, “Được.” “Ngoéo tay.” Nam Nam mở to đôi mắt trong veo nhìn anh.
“Được.”
“Ngoéo tay này là cả trăm năm, không cho nuốt lời, nuốt lời là thành cún con. Được rồi, hẹn gặp lại chủ Tiểu Mã.” Trái tim Cố Thành Kiêu xót xa, lưỡng lự đi vào thang máy, vẫy tay với Nam Nam, cũng vẫy tay9với Lâm Thiển, “Hẹn gặp lại.” Nhìn cảnh này, không phải trong lòng Lâm Thiển không có cảm giác. Thật ra cô rất mâu thuẫn, vừa vui mừng vì anh bình yên trở về, vừa tức giận vì anh đã đưa cô đơn thỏa thuận ly hôn. Cô vừa muốn các con có được một gia đình trọn vẹn, vừa sợ mọi chuyện không được như ý muốn, cô lại mất con. Mất con, cô không dám nghĩ đến hậu quả này. Cho dù có nắm chắc chắn phần thì cô6cũng không muốn cược. Cô sợ thay đổi nên không muốn thay đổi. Cô không thể chịu đựng nổi nếu phải mất đi bất kỳ đứa con nào.
Sau nửa đêm Bắc Bắc lại sốt cao.
Lâm Thiển nằm bên cạnh mà cảm giác người con tỏa ra hơi nóng như lò than.
“Alo, Phạn Phạn, thật có lỗi, muộn thế này còn gọi cậu.” “Sao vậy cậu Thiển?” Phạn Phạn mơ mơ màng màng, cảm giác giọng còn chưa tỉnh. “Bắc Bắc bị sốt, 40,3 độ. Tớ đã cho nó uống thuốc hạ8sốt nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm, tớ phải mang nó đến bệnh viện ngay. Nhưng tớ không yên tâm để Nam Nam ở nhà một mình.”
Cuối cùng Phạn Phạn cũng nghe rõ, “Cậu nên gọi tớ từ sớm. Cậu mau dẫn Bắc Bắc đi bệnh viện đi, tớ sang nhà cậu ngay đây.” “Được, cảm ơn.” Cúp điện thoại, Lâm Thiển không dám trì hoãn, lập tức mặc quần áo vào cho Bắc Bắc rồi bế con ra cửa. Cả người Bắc Bắc nóng như than. Càng làm cho Lâm Thiển lo lắng chính là cô gọi cậu bé mà cậu bé không hề có phản ứng. Chạy ra khỏi khu nhà, Lâm Thiển bối rối. Xe cổ vẫn còn ở bệnh viện. Ba giờ sáng, đêm khuya vắng người, trên đường không có lấy một chiếc xe. Lâm Thiển khẽ cắn răng nghĩ cách chạy tới bệnh viện. Đúng lúc này, chiếc xe đang đậu ven đường đột nhiên nháy đèn, ánh sáng chói mắt làm cô không mở mắt ra được. Cô nheo mắt nhìn về phía trước, là xe của Cố Thành Kiêu. Vậy mà anh vẫn chưa đi. Cố Thành Kiêu vội vã chạy đến, không nói gì liền đỡ Bắc Bắc từ tay cô, “Lại sốt cao à?” “Ừ, uống thuốc hạ sốt mà nhiệt độ cũng không giảm, sốt đến 40,3 độ rồi.” “Nghe anh đi bệnh viện từ sớm có phải tốt không. Mau lên xe đi!” Lúc này đây Lâm Thiển cũng chẳng thèm để ý nhiều như vậy, theo anh lên xe.
Vừa lái xe Cố Thành Kiêu vừa hỏi: “Nam Nam ở nhà một mình sao?”
“Tôi gọi Phạn Phạn rồi, cậu ấy sẽ đến.”
“Mất bao lâu cô ấy mới đến được?”
“Nhanh thì 20 phút.” “Vậy trong khoảng thời gian này Nam Nam chỉ có một mình thôi à?”
“Em thật liều lĩnh, sao không đi từ sớm?” Cố Thành Kiêu đắn đo một lúc, lo âu dặn dò, “Nhắn cô ấy đến nhà thì gọi báo cho em, xác nhận Nam Nam không xảy ra chuyện.”
Lâm Thiển sốt ruột tự trách, ôm chặt Bắc Bắc. Nhìn tiểu quỷ bình thường hay vui vẻ gây chuyện giờ ỉu xìu mà cô đau lòng khôn nguôi. Nhà có hai đứa trẻ, cô đã sớm trở thành chuyên gia. Trẻ con cảm mạo nóng sốt là chuyện bình thường. Ở nước ngoài làm gì có chuyện cấp cứu, muốn gặp bác sĩ còn phải hẹn trước, chờ hẹn được thì con đã khỏi bệnh rồi. Cô vẫn luôn xử lý như vậy, đâu biết lần này Bắc Bắc lại bị nặng đến thế.
Đến bệnh viện, Cố Thành Kiêu ôm cậu bé chạy thẳng vào trong. Xét nghiệm máu thấy số lượng bạch cầu quá cao, nhiễm khuẩn nghiêm trọng, phải truyền nước biển.
Truyền nước biển thì phải thử nghiệm da. Vừa chọc kim vào Bắc Bắc đã bừng tỉnh, khóc ré lên vì đau. Cố Thành Kiêu ôm cậu bé, khẽ dùng sức đè lại lấy cánh tay. Tay cậu nhóc này nhỏ như thế mà rất có lực. Lâm Thiển che kín mắt con, an ủi: “Bắc Bắc, chịu khó một chút, chịu khó một chút.” Nửa tiếng sau, kết quả thử nghiệm da đã có, không có phản ứng thuốc, có thể truyền nước biển. Đi vào đến phòng truyền nước, y tá định dùng kim chọc vào mu bàn tay Bắc Bắc. Bắc Bắc còn chưa phản ứng thì Lâm Thiển đã nóng nảy, “Kim dài như vậy sao? To như vậy à? Y tá, cô có chắc đây là kim chích cho trẻ em không?” Y tá đã quen với những phản ứng thế này nên cũng không trách giận, kiên nhẫn giải thích: “Chích vào rồi thì kim cứng sẽ được rút ra, chỉ để lại ống mềm bên trong, có thể lưu được ba ngày. Dùng kim cứng thì sẽ dễ tiêm hơn. Hơn nữa, ngày mai còn truyền nước biển tiếp, nên cũng phải tính để chỉ cần lấy ven một lần thôi.” Ở nước ngoài, cảm mạo nóng sốt không cần truyền nước biển. Nhưng về nước, bác sĩ rất chuộng dùng nước biển. Lâm Thiển cũng không thể đùa với sức khỏe của con, nên đành phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Thế nhưng cái kim này chọc vào mu bàn tay Bắc Bắc thì cũng giống như đâm vào tim cô vậy. “Mẹ, đừng sợ, con không sợ đau.” Bắc Bắc nói, “Chị y tá, chị nhẹ tay một chút nhé.” Y tá cười, “Được, em thật dũng cảm.”
Lấy ven xong, truyền được nước, Cố Thành Kiêu bể cậu bé tìm một chiếc giường nằm.
Đây là khu truyền nước biển cho trẻ em. Cũng như bọn họ, có rất nhiều bố mẹ đứng chăm sóc con truyền nước. Mặc dù mọi người không quen biết nhau, nhưng trong lòng đều có cùng một nỗi lo âu.
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ngồi xuống mép giường gỗ. Bận rộn vừa qua đi, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã ló dạng. “Phạn Phạn báo bình an chưa?”
“Rồi, Nam Nam vẫn ngủ ngon, còn chưa tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Thiển quay sang nhìn Cố Thành Kiêu thấp giọng nói: “Tôi không nghĩ Bắc Bắc bị ốm nặng như vậy. Làm mẹ như tôi thật thất trách... Lần này, thật sự cảm ơn anh...” “Không cần phải khách khi với anh như vậy. Cho dù em có muốn hay không, anh cũng là chỗ dựa của mẹ con em.” “...” Lâm Thiển không biết đáp lại như thế nào. Cố Thành Kiêu lẳng lặng nhìn Bắc Bắc, một giây cũng không thể rời mắt. Lúc nhìn Nam Nam, anh chỉ cảm thấy cô bé này chính là bản sao của Lâm Thiển, ngoài ra anh không nghĩ tới điều gì khác. Nhưng khi nhìn Bắc Bắc, loại cảm giác kỳ diệu khó tin kia ngày càng trỗi dậy rõ ràng.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook