Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1105
Chương 1105 : Chương 1105ĐỢI ĐÂM ĐẦU VÀO TƯỜNG
Bà Phó là người có đôi mắt tinh tường. Lúc ở Miami, bà đã sớm nhìn ra Diệp Thủy Tiên đối xử với Hà Cảnh Hành (lúc ấy vẫn là Trác Việt) không bình thường.
Nghĩ cũng biết, hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua nhiều trắc trở, trắc trở nào cũng là chuyện lớn liên quan đến sống còn. Diệp Thủy Tiên không màng đến tính mạng nằm vùng bên Trác Lực, chẳng phải là vì giúp Trác Việt báo thù rửa hận hay sao?
Đó là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể không màng đến tính mạng của mình cũng phải giúp anh?
Bà Phó thở dài, lắc đầu khuyên nhủ: “Không phải mẹ muốn giội nước lạnh lên đầu con. Con và Cảnh Hành không nên miễn cưỡng sẽ tốt hơn, mẹ chỉ muốn tốt cho con, mẹ sợ con phải chịu thiệt thòi.”
“Mẹ, mẹ…”
“Tình cảm giữa hai đứa nó thế nào? Không phải anh em ruột nhưng chắc chắn còn sâu đậm hơn anh em ruột. Bọn nó là những người bạn cùng đi qua lửa đạn chiến tranh, kiểu tình bạn này vô cùng bền vững. Dựa vào tác phong xử sự của Cảnh Hành, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Diệp Thủy Tiên. Đến lúc đó, cậu ta không thể buông bỏ bên nào thì người chịu uất ức chỉ có thể là con, mà chúng ta lại không thể chỉ trích cậu ta điều gì. Con nói xem đúng không?”
Phó Bạch Tuyết im lặng. Những đạo lí này cô đều hiểu, nhưng chuyện này đột nhiên xảy đến với cô, cô phải cắt đứt thế nào đây!?
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ngoài trời lạnh lắm, mau về nhà thôi.”
“Haizz, con bé ngốc này. Mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng chuyện này thường là người ngoài cuộc hiểu rõ, kẻ trong cuộc thì u mê. Trừ khi Cảnh Hành có thể hạ quyết tâm bỏ mặc Diệp Thủy Tiên, nếu không, chuyện giữa ba đứa các con sẽ mãi mãi không giải quyết được, rồi con sẽ càng đau khổ hơn.”
“Sao anh ấy có thể bỏ mặc Thủy Tiên được? Nếu là con, con cũng không thể làm vậy.”
“Vậy con nên dứt bỏ sớm đi, càng kéo dài càng đau khổ.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, bảo con hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
“Con tin cậu ta ư?”
“Con tin!!!”
Thấy không thuyết phục được con gái, bà Phó ngán ngẩm lắc đầu: “Vậy con đợi đâm đầu vào tường đi.”
Phó Bạch Tuyết không nói thêm lời nào, hai mẹ con đều im lặng. Gió lạnh của cái rét tháng ba thật sự không khách sáo chút nào, thổi qua như mang theo gươm dao, vừa sắc vừa bén, tàn nhẫn và vô tình cứa vào má mọi người.
…
Không lâu sau đó, Diệp Thủy Tiên xuất viện, cả nhà họ Hà đều đến đón cô về nhà.
Trong phòng bệnh, Diệp Thủy Tiên đã thu xếp xong tất cả đồ đạc, ông bà nội ngồi bên cạnh cô. Hà Cảnh Hành đi làm thủ tục xuất viện, làm xong mới có thể xuất viện.
Lâm Thiển cũng đến, sau khi thăm Diệp Thủy Tiên xong thì cô vội đi tìm Phó Bạch Tuyết.
Phó Bạch Tuyết đã trực liên tục hai đêm liền, quầng thâm lộ rõ, người cũng tiều tụy hơn.
Biết Phó Bạch Tuyết bận nên Lâm Thiển cố ý ngồi đợi cô tan ca mới tới nói chuyện với cô.
“Bạch Tuyết, rảnh không?”
Phó Bạch Tuyết sững người, chắc do thức đêm nhiều nên phản ứng của cô hơi chậm chạp.
Những sinh viên y khoa như bọn họ, chưa phải thực tập sinh, cũng chưa phải bác sĩ chính thức nên cơ năng trong cơ thể vẫn chưa thích ứng với thời gian của công việc này.
“Ôi trời ơi, sao cô lại thành ra thế này vậy?” Lâm Thiển thấy Bạch Tuyết gầy hốc, mắt đờ đẫn, da dẻ cũng không trắng sáng như trước, trông như một đóa hoa thiếu nước, khô cằn và thiếu sức sống.
Phó Bạch Tuyết hơi bất ngờ, suy nghĩ khoảng năm sáu giây mới hỏi: “Cô đến đón bác sĩ Diệp xuất viện hả?”
Lâm Thiển lắc đầu: “Rất nhiều người đến đón cô ấy, không phải mình tôi, tôi tới thăm cô.”
Ánh mắt Phó Bạch Tuyết hơi lảng tránh, nhìn trái ngó phải: “Ha ha, tôi vẫn khỏe, thực tập rất bận, mấy ngày trước cô hẹn tôi, quả thật tôi không có thời gian.”
“Tôi biết, nên tôi cố tình đến đây để gặp cô đấy.”
Phó Bạch Tuyết hơi mờ mịt, cũng hơi bất lực. Cô linh cảm được điều Lâm Thiển muốn nói với cô. Cô không muốn nghe.
Lâm Thiển ngày càng tinh mắt, vừa nhìn là biết tâm tư của Phó Bạch Tuyết: “Bạch Tuyết, không phải tôi đến khuyên cô chia tay, đừng từ chối tôi, tôi thật lòng quan tâm cô mà.”
Phó Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ năm xưa, lúc cô đau khổ trong thời gian yêu thầm, là Lâm Thiển luôn khích lệ cô. Bây giờ người nhà cô phản đối cuộc tình của cô và Hà Cảnh Hành nhưng Lâm Thiển vẫn ủng hộ cô như cũ.
Nghĩ tới đây, sống mũi cô cay cay, nước mắt chực trào: “Thật sao?”
Lâm Thiển chợt có cảm giác xót xa tựa như người mẹ đau lòng cho con gái, “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà, xe tôi đang đỗ bên ngoài, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lâm Thiển vội vàng kéo Phó Bạch Tuyết đang sắp khóc đi ra ngoài. Cô liên tục vỗ mu bàn tay Phó Bạch Tuyết để an ủi.
Lần này cô đến đây, Cố Thành Kiêu rất phản đối. Anh cảm thấy cô không nên lo chuyện bao đồng. Nhưng Lâm Thiển là người không để một hạt bụi nào vướng trong mắt. Không những thế, cô còn là người đối đãi với bạn bè rất trượng nghĩa. Muốn cô mặc kệ chuyện này, thật sự cô không làm được.
Có điều Cố Thành Kiêu chỉ khuyên Lâm Thiển ngoài miệng, trên thực tế vẫn giúp cô điều tra những chuyện cô muốn biết, hơn nữa còn bảo đảm đúng sự thật.
Lâm Thiển đỗ xe ở ngoài cổng. Vì sợ Phó Bạch Tuyết khó xử nên cô cố ý không để Trương Khai lái xe. Cô tự lái xe đến đây, chỉ có hai người họ tâm sự với nhau.
Lên xe, Phó Bạch Tuyết hỏi trước: “Khi nào bác sĩ Diệp xuất viện?”
Lâm Thiển: “Tôi với anh tôi rời khỏi phòng bệnh cùng lúc, anh ấy đi làm thủ tục xuất viện, chắc giờ đã về tới nhà rồi.”
Phó Bạch Tuyết hỏi thêm: “Về nhà họ Hà sao?”
Lâm Thiển đáp: “Ừ, bây giờ người nhà họ Hà đều rất lo cho Thủy Tiên, sợ cô ấy lại nghĩ quẩn. Chuyện cô ấy tự sát đã lan truyền ra ngoài. Mẹ chồng tôi nghe được tin con gái nuôi vừa nhận của nhà họ Hà tự sát từ trong giới, lí do là bị con trai nhà họ Hà vứt bỏ.”
“…” Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, điều này ám chỉ cái gì?
Lâm Thiển tiếp lời: “Mọi người đều đang nghe ngóng, tò mò anh tôi đã thích ai mà đột nhiên biến người bạn gái đã cùng trải qua bao hoạn nạn với mình thành em gái nuôi, thậm chí còn có người đồn khó nghe hơn, nói anh tôi tay ôm vợ sắp cưới, tay ôm em gái nuôi.”
Phó Bạch Tuyết: “…”
Lâm Thiển: “Thành Kiêu đã điều tra rồi, có người cố ý tung những tin đồn này. Những chuyện khó nghe ngày càng lan rộng, nếu không ngăn chặn, e rằng cô sẽ bị tóm ra.”
Phó Bạch Tuyết ngạc nhiên đến há hốc mồm. Cô cảm thấy máu nóng đang dồn lên não, “Sao... sao có thể như vậy?”
Lâm Thiển bất bình: “Phải, sao có thể như vậy chứ? Nếu chúng ta không dập tắt tin đồn, nước bẩn sẽ giội hết lên người cô. Diệp Thủy Tiên lại không có bạn, còn ở một mình, bệnh viện có truyền bậy tin đồn của bệnh nhân không?”
Phó Bạch Tuyết lắc đầu. Ngày đầu tiên bệnh viện có dò hỏi, nhưng bác sĩ y tá đều hỏi với thái độ quan tâm bác sĩ Diệp, không lan tuyền lung tung. Còn nữa, Hà Cảnh Hành thường xuyên ra vào bệnh viện đưa đón cô, ai cũng biết anh là bạn trai cô, nếu bệnh viện lan truyền tin đồn, e rằng cái tên Phó Bạch Tuyết đã bị sỉ nhục từ lâu rồi.
Lâm Thiển: “Thế còn người hàng xóm đã đưa cô ta vào bệnh viện thì sao? Càng không thể.”
“Đúng vậy, người hàng xóm đó còn không biết chuyện này, sao có thể loan tin được?”
“Cuối cùng là ai cố ý tung tin đồn này?” Phó Bạch Tuyết thắc mắc.
Bà Phó là người có đôi mắt tinh tường. Lúc ở Miami, bà đã sớm nhìn ra Diệp Thủy Tiên đối xử với Hà Cảnh Hành (lúc ấy vẫn là Trác Việt) không bình thường.
Nghĩ cũng biết, hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua nhiều trắc trở, trắc trở nào cũng là chuyện lớn liên quan đến sống còn. Diệp Thủy Tiên không màng đến tính mạng nằm vùng bên Trác Lực, chẳng phải là vì giúp Trác Việt báo thù rửa hận hay sao?
Đó là tình cảm sâu đậm cỡ nào mới có thể không màng đến tính mạng của mình cũng phải giúp anh?
Bà Phó thở dài, lắc đầu khuyên nhủ: “Không phải mẹ muốn giội nước lạnh lên đầu con. Con và Cảnh Hành không nên miễn cưỡng sẽ tốt hơn, mẹ chỉ muốn tốt cho con, mẹ sợ con phải chịu thiệt thòi.”
“Mẹ, mẹ…”
“Tình cảm giữa hai đứa nó thế nào? Không phải anh em ruột nhưng chắc chắn còn sâu đậm hơn anh em ruột. Bọn nó là những người bạn cùng đi qua lửa đạn chiến tranh, kiểu tình bạn này vô cùng bền vững. Dựa vào tác phong xử sự của Cảnh Hành, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Diệp Thủy Tiên. Đến lúc đó, cậu ta không thể buông bỏ bên nào thì người chịu uất ức chỉ có thể là con, mà chúng ta lại không thể chỉ trích cậu ta điều gì. Con nói xem đúng không?”
Phó Bạch Tuyết im lặng. Những đạo lí này cô đều hiểu, nhưng chuyện này đột nhiên xảy đến với cô, cô phải cắt đứt thế nào đây!?
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ngoài trời lạnh lắm, mau về nhà thôi.”
“Haizz, con bé ngốc này. Mẹ biết trong lòng con khó chịu, nhưng chuyện này thường là người ngoài cuộc hiểu rõ, kẻ trong cuộc thì u mê. Trừ khi Cảnh Hành có thể hạ quyết tâm bỏ mặc Diệp Thủy Tiên, nếu không, chuyện giữa ba đứa các con sẽ mãi mãi không giải quyết được, rồi con sẽ càng đau khổ hơn.”
“Sao anh ấy có thể bỏ mặc Thủy Tiên được? Nếu là con, con cũng không thể làm vậy.”
“Vậy con nên dứt bỏ sớm đi, càng kéo dài càng đau khổ.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, bảo con hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
“Con tin cậu ta ư?”
“Con tin!!!”
Thấy không thuyết phục được con gái, bà Phó ngán ngẩm lắc đầu: “Vậy con đợi đâm đầu vào tường đi.”
Phó Bạch Tuyết không nói thêm lời nào, hai mẹ con đều im lặng. Gió lạnh của cái rét tháng ba thật sự không khách sáo chút nào, thổi qua như mang theo gươm dao, vừa sắc vừa bén, tàn nhẫn và vô tình cứa vào má mọi người.
…
Không lâu sau đó, Diệp Thủy Tiên xuất viện, cả nhà họ Hà đều đến đón cô về nhà.
Trong phòng bệnh, Diệp Thủy Tiên đã thu xếp xong tất cả đồ đạc, ông bà nội ngồi bên cạnh cô. Hà Cảnh Hành đi làm thủ tục xuất viện, làm xong mới có thể xuất viện.
Lâm Thiển cũng đến, sau khi thăm Diệp Thủy Tiên xong thì cô vội đi tìm Phó Bạch Tuyết.
Phó Bạch Tuyết đã trực liên tục hai đêm liền, quầng thâm lộ rõ, người cũng tiều tụy hơn.
Biết Phó Bạch Tuyết bận nên Lâm Thiển cố ý ngồi đợi cô tan ca mới tới nói chuyện với cô.
“Bạch Tuyết, rảnh không?”
Phó Bạch Tuyết sững người, chắc do thức đêm nhiều nên phản ứng của cô hơi chậm chạp.
Những sinh viên y khoa như bọn họ, chưa phải thực tập sinh, cũng chưa phải bác sĩ chính thức nên cơ năng trong cơ thể vẫn chưa thích ứng với thời gian của công việc này.
“Ôi trời ơi, sao cô lại thành ra thế này vậy?” Lâm Thiển thấy Bạch Tuyết gầy hốc, mắt đờ đẫn, da dẻ cũng không trắng sáng như trước, trông như một đóa hoa thiếu nước, khô cằn và thiếu sức sống.
Phó Bạch Tuyết hơi bất ngờ, suy nghĩ khoảng năm sáu giây mới hỏi: “Cô đến đón bác sĩ Diệp xuất viện hả?”
Lâm Thiển lắc đầu: “Rất nhiều người đến đón cô ấy, không phải mình tôi, tôi tới thăm cô.”
Ánh mắt Phó Bạch Tuyết hơi lảng tránh, nhìn trái ngó phải: “Ha ha, tôi vẫn khỏe, thực tập rất bận, mấy ngày trước cô hẹn tôi, quả thật tôi không có thời gian.”
“Tôi biết, nên tôi cố tình đến đây để gặp cô đấy.”
Phó Bạch Tuyết hơi mờ mịt, cũng hơi bất lực. Cô linh cảm được điều Lâm Thiển muốn nói với cô. Cô không muốn nghe.
Lâm Thiển ngày càng tinh mắt, vừa nhìn là biết tâm tư của Phó Bạch Tuyết: “Bạch Tuyết, không phải tôi đến khuyên cô chia tay, đừng từ chối tôi, tôi thật lòng quan tâm cô mà.”
Phó Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ năm xưa, lúc cô đau khổ trong thời gian yêu thầm, là Lâm Thiển luôn khích lệ cô. Bây giờ người nhà cô phản đối cuộc tình của cô và Hà Cảnh Hành nhưng Lâm Thiển vẫn ủng hộ cô như cũ.
Nghĩ tới đây, sống mũi cô cay cay, nước mắt chực trào: “Thật sao?”
Lâm Thiển chợt có cảm giác xót xa tựa như người mẹ đau lòng cho con gái, “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà, xe tôi đang đỗ bên ngoài, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lâm Thiển vội vàng kéo Phó Bạch Tuyết đang sắp khóc đi ra ngoài. Cô liên tục vỗ mu bàn tay Phó Bạch Tuyết để an ủi.
Lần này cô đến đây, Cố Thành Kiêu rất phản đối. Anh cảm thấy cô không nên lo chuyện bao đồng. Nhưng Lâm Thiển là người không để một hạt bụi nào vướng trong mắt. Không những thế, cô còn là người đối đãi với bạn bè rất trượng nghĩa. Muốn cô mặc kệ chuyện này, thật sự cô không làm được.
Có điều Cố Thành Kiêu chỉ khuyên Lâm Thiển ngoài miệng, trên thực tế vẫn giúp cô điều tra những chuyện cô muốn biết, hơn nữa còn bảo đảm đúng sự thật.
Lâm Thiển đỗ xe ở ngoài cổng. Vì sợ Phó Bạch Tuyết khó xử nên cô cố ý không để Trương Khai lái xe. Cô tự lái xe đến đây, chỉ có hai người họ tâm sự với nhau.
Lên xe, Phó Bạch Tuyết hỏi trước: “Khi nào bác sĩ Diệp xuất viện?”
Lâm Thiển: “Tôi với anh tôi rời khỏi phòng bệnh cùng lúc, anh ấy đi làm thủ tục xuất viện, chắc giờ đã về tới nhà rồi.”
Phó Bạch Tuyết hỏi thêm: “Về nhà họ Hà sao?”
Lâm Thiển đáp: “Ừ, bây giờ người nhà họ Hà đều rất lo cho Thủy Tiên, sợ cô ấy lại nghĩ quẩn. Chuyện cô ấy tự sát đã lan truyền ra ngoài. Mẹ chồng tôi nghe được tin con gái nuôi vừa nhận của nhà họ Hà tự sát từ trong giới, lí do là bị con trai nhà họ Hà vứt bỏ.”
“…” Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng, điều này ám chỉ cái gì?
Lâm Thiển tiếp lời: “Mọi người đều đang nghe ngóng, tò mò anh tôi đã thích ai mà đột nhiên biến người bạn gái đã cùng trải qua bao hoạn nạn với mình thành em gái nuôi, thậm chí còn có người đồn khó nghe hơn, nói anh tôi tay ôm vợ sắp cưới, tay ôm em gái nuôi.”
Phó Bạch Tuyết: “…”
Lâm Thiển: “Thành Kiêu đã điều tra rồi, có người cố ý tung những tin đồn này. Những chuyện khó nghe ngày càng lan rộng, nếu không ngăn chặn, e rằng cô sẽ bị tóm ra.”
Phó Bạch Tuyết ngạc nhiên đến há hốc mồm. Cô cảm thấy máu nóng đang dồn lên não, “Sao... sao có thể như vậy?”
Lâm Thiển bất bình: “Phải, sao có thể như vậy chứ? Nếu chúng ta không dập tắt tin đồn, nước bẩn sẽ giội hết lên người cô. Diệp Thủy Tiên lại không có bạn, còn ở một mình, bệnh viện có truyền bậy tin đồn của bệnh nhân không?”
Phó Bạch Tuyết lắc đầu. Ngày đầu tiên bệnh viện có dò hỏi, nhưng bác sĩ y tá đều hỏi với thái độ quan tâm bác sĩ Diệp, không lan tuyền lung tung. Còn nữa, Hà Cảnh Hành thường xuyên ra vào bệnh viện đưa đón cô, ai cũng biết anh là bạn trai cô, nếu bệnh viện lan truyền tin đồn, e rằng cái tên Phó Bạch Tuyết đã bị sỉ nhục từ lâu rồi.
Lâm Thiển: “Thế còn người hàng xóm đã đưa cô ta vào bệnh viện thì sao? Càng không thể.”
“Đúng vậy, người hàng xóm đó còn không biết chuyện này, sao có thể loan tin được?”
“Cuối cùng là ai cố ý tung tin đồn này?” Phó Bạch Tuyết thắc mắc.
Bình luận facebook