Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Thẩm An Nhiên ngẩng đầu lên, một dòng nước mắt tuôn ra từ con người xinh đẹp, đôi mắt lẽ ra sáng ngời thì lúc này trở nên xám xịt lại, dường như Lê Đình Phong có thể xuyên thấu qua đôi mắt ấy thấy được nội tâm đã sớm hóa tro tàn của cô.
Dạ dày cô vẫn còn đang quặn đau, Thẩm An Nhiên đã chán ghét cơn đau này, cô mở to đôi mắt chua xót: “Lệ Đình Phong, nhà của tôi đã tan nát rồi, những thứ tôi nợ anh cũng đã trả sạch rồi.”
“Trả sạch cái gì cơ?” Thẩm An Nhiên còn chưa nói xong, Lệ Đình Phong đã lạnh lùng cắt đứt lời cô, đôi mắt anh híp lại phát ra tia sáng lạnh lẽo: “Thẩm An Nhiên, những thứ cô nợ tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ trả hết, đừng đem toàn bộ cái chết của bố cô đổ lên đầu tôi, bố cô chết nhưng vẫn còn có anh trai cô, nếu không muốn anh trai cô cũng giống như bố mình thì tốt nhất cô nên thu hồi toàn bộ suy nghĩ trong đầu đi, cô biết là tôi có thể làm những gì mà”
Nếu như Thẩm An Nhiên đã khẳng định anh vô cùng tàn nhẫn, vậy anh sẽ tàn nhẫn cho cô xem, nếu không anh thật sự cảm thấy có lỗi với những lời cô nói.
Lệ Đình Phong đứng ở trước mặt cô, người của anh rất cao, quay lưng lại với ánh sáng, bóng tối càng làm cho vẻ mặt của anh thêm phần tàn ác.
“Anh dùng Thẩm An Phú để uy hiếp tôi?”
“Khoan hãy nói đến việc uy hiếp, tôi làm gì còn phải tùy theo tâm trạng, nếu cô làm cho tôi vui vẻ, tôi sẽ để lại cho anh ta một con đường sống, nếu có khiến cho tôi không vui, tôi sẽ khiến anh ta chết còn thảm hơn bố của cô”
Nói xong, khóe môi Lệ Đình Phong cong lên, giống như một con quỷ khát máu từ từ đến gần Thẩm An Nhiên nói lời dụ dỗ: “Thẩm An Nhiên, cô có thể buông tay không cần xen vào, hiện giờ những người nhà còn lại của cô có gì khác với kẻ thù của cô? Cô sống đến bây giờ đã lần nào họ thật sự quan tâm cô hay chưa? Tôi dám khẳng định nếu đổi lại người lâm vào nguy hiểm là cô, tuyệt đối bọn họ sẽ không phí thời gian quan tâm”
Nói một cách khó nghe thì Thẩm An Nhiên chính là một thánh mẫu, bản thân lo không xong còn đi lo lắng cho người khác, cô không đau thì ai đau? Nếu cô không thể cắt đứt những thứ này, vậy thì nên để nó trở thành công cụ của anh.
Thẩm An Nhiên nắm chặt hai tay, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô đang cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, một người phụ nữ như cô không thể đánh lại Lê Đình Phong, nói cũng nói không được.
Lê Đình Phong quả thật đã nói rõ ràng với cô, anh nói cũng đúng, nhưng cô có nên mặc kệ hay không?
Chỉ cần cô nghĩ đến việc mặc kệ, những lời nói của Thẩm Đại Nam trước lúc chết sẽ không ngừng lặp lại trong đầu cô, hai lỗ tai đều bị âm thanh đó không ngừng tác động.
Cô sắp chết rồi, sống cũng không quá hai năm, nếu dùng hai năm này đổi lấy vài chục năm của Thẩm An Phú, theo quan điểm thời gian mà nói thì rất đáng giá.
Mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm An Nhiên đều không thể tránh thoát khỏi ánh mắt của Lê Đình Phong, thấy cô im lặng, anh liền biết là cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Những lời vừa rồi của anh nói với cô đều là những lời khuyên thật lòng, là chính cô không thể buông bỏ được tình cảm, mới đúng là người đáng trách.
Đời này của Thẩm An Nhiên đừng nghĩ đến việc sẽ thoát khỏi anh, cho dù có bay đi đâu thì cũng có một sợi dây vô hình trói chặt chân cô lại, giống như một con diều, chỉ cần anh nhẹ nhàng kéo một cái, cô sẽ lại quay về bên cạnh anh.
Lê Đình Phong đưa cái chén trong tay đến bên miệng Thẩm An Nhiên, nhìn thấy cô há miệng uống, anh liền lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thẩm An Nhiên, chỉ cần cô ngoan ngoãn, chúng ta sẽ tốt thôi” Kiên nhẫn của anh có hạn, không muốn nghe hai chữ ly hôn phát ra từ miệng có thêm lần nào nữa.
Thẩm An Nhiên khép hai mắt lại.
VietWriter
Bỗng nhiên Âm một tiếng, cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, còn chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói truyền tới.
“An Nhiên”
Lê Đình phong đứng ở đầu giường, che kín chặt chẽ cho Thẩm An Nhiên: “Cô ấy đã ngủ rồi.”
Tần Minh mở miệng, nói thẳng ra mục đích: “Tôi muốn đưa An Nhiên trở về nhà của tôi” Lệ Đình Phong này rất nguy hiểm, Thẩm An Nhiên ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, anh ta không thể bỏ mặc thể được.
Lệ Đình Phong cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói: “Sợ rằng bác sĩ Minh đã quên mất Thẩm An Nhiên là vợ của tôi, cậu lấy tư cách gì mà đòi mang cô ấy rời đi?”
“Người như Lê Đình Phong cậu đây mà cũng xứng để nói ra những lời này hay sao? An Nhiên sẽ sớm ly hôn với cậu thôi!”
Xem thái độ chắc chắn như thế, xem ra Thẩm An Nhiên đã không ít lần nói ở bên tai Tần Minh việc sẽ ly hôn với anh, nghĩ đến Thẩm An Nhiên quanh co với người đàn ông này, làm những việc thân mật với anh ta ở nơi mà anh không nhìn thấy, thì trong bụng anh cháy lên một đống lửa.
“Thật sao?” Lê Đình Phong cười châm biếm: “Chỉ là cô ấy vừa mới nói rằng sẽ không ly hôn với tôi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm vợ của tôi.”
Lê Đình Phong rất giỏi việc ngụy trang cảm xúc, dù trong lòng có tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, làm cho người khác không thể nhìn thấy những ý nghĩ xấu xa trong lòng anh.
Lúc này Tần Minh mới phản bác lại: “Không có khả năng, Lệ Đình Phong cậu hại An Nhiên còn chưa đủ thảm sao? Sao cô ấy còn có thể bằng lòng ở cùng một chỗ với cậu”
“Cô ấy để tiện như vậy đấy” Trong lời nói của Lệ Đình Phong tràn đầy vẻ đùa cợt.
Thân thể Tân Minh cứng đờ, anh ta biết Lệ Đình Phong không tốt với Thẩm An Nhiên, nhưng không nghĩ đến được việc anh ở trước mặt anh ta nói Thẩm An Nhiên để tiện.
Không thể kìm chế được cơn tức giận, Tần Minh mắng to một câu: “Đồ cầm thú!” Liền giơ nắm đấm lao về phía trước.
Đôi mắt Lệ Đình Phong lạnh lùng, tránh được bàn tay của anh ta, một tay anh bắt lấy áo của Tân Minh, dùng lực quảng anh ta ngã xuống đất, Tân Minh rơi xuống đất kêu lên một tiếng đau đớn, đang định đánh trả lại thì lại bị Lệ Đình Phong khuất phục hai ba lần, trên mặt còn bị trúng một cái nắm tay.
Sức lực của Tần Minh không thể so được với Lệ Đình Phong, anh ta là người học y, mà Lệ Đình Phong lại từng giành quán quân Tán đả, cái kiểu tài năng này đôi khi cũng đã đủ gây sức ép đối với người khác.
Tần Minh bị đánh đến choáng đầu hoa mắt, miệng nếm được mùi vị rỉ sắt, nhưng dù có bị đánh bao nhiêu, dù vết thương có đau đớn thế nào anh ta cũng không từ bỏ ý định đưa Thẩm An Nhiên rời đi.
“Các người muốn đánh nhau thì có thể đổi chỗ khác hay không? Thẩm An Nhiên nhịn không được mà lên tiếng.
Tay Lê Đình Phong vẫn còn đang túm lấy cổ Tần Minh, nắm đấm dừng lại trên không trung, nghe được tiếng nói yếu ớt của Thẩm An Nhiên, anh quay đầu lại thản nhiên nhìn Thẩm An Nhiên, bộ dạng cười như không cười: “Như thế nào? Chịu không nổi mà đau lòng cho cậu ta rồi sao?”
Ánh mắt Lệ Đình Phong rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức làm cho người ta không đoán được anh có đang tức giận hay không, chẳng qua là lời nói vẫn chói tại như mọi khi.
Tần Minh đang bị áp chế không nhịn được hét lên: “An Nhiên em theo anh trở về đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sớm muộn gì cũng mất mạng!”
Xem ra anh đánh vẫn còn nhẹ, bàn tay bóp chặt cổ Tân Minh thật mạnh, nhìn thấy anh ta vì nghẹt thở mà đỏ cả mặt, liền nở nụ cười: “Cho dù tôi có chơi đùa cô ấy đến chết thì cũng không đến lượt cậu ở đây quan tâm, chỉ cần một ngày Thẩm An Nhiên còn là vợ của tôi, thì cậu cũng chỉ có thể ở bên cạnh đứng nhìn mà thôi!”
Những lời này không phải nói cho riêng Tần Mình nghe mà cũng là để nói cho Thẩm An Nhiên nghe, anh muốn nói cho cô biết cho dù có chết cô cũng không thể trốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
“Lệ Đình Phong cậu là đồ cầm thú…A!”
Chỉ nghe một tiếng răng rắc và tiếng hét thảm của Tần Minh, Lê Đình Phong bẻ gãy bàn tay của Tần Minh.
Chuyện vừa mới diễn ra không một ai có thể lường trước được, Thẩm An Nhiên ngồi ở trên giường đã hoàn toàn cứng đờ, tim cô đột nhiên ngừng đập, giống như bị bóp chặt khiến cô không thể thở được.
Tần Minh là bác sĩ phẫu thuật, tay của anh ta đã từng cứu bao nhiêu người? Nhưng hiện tại lại vì cô mà bị Lệ Đình Phong hủy hoại.
Bỗng nhiên Thẩm An Nhiên cảm thấy thân thể mình rất lạnh, nhưng không chỉ riêng thân thể, mà cả trái tim cô cũng như bị cắt ra một vết nứt, vù vù một cơn gió lạnh thổi qua.
Lê Đình Phong vốn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Tần Minh, lúc này cô càng tỏ ra lo lắng Tần Minh bao nhiêu thì Lê Đình Phong lại càng tức giận bấy nhiêu, cho nên cô không thể tỏ ra quan tâm một chút nào.
Thẩm An Nhiên dùng sức siết chặt ga trải giường, giọng nói bình tĩnh nhưng lúc này trở nên run rẩy: “Lệ Đình Phong anh buông Tân Minh ra đi, để tôi nói chuyện rõ ràng với anh ấy”
Cô cúi đầu nhìn Tần Minh đang đau đớn trên mặt đất, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Tần Minh, em sẽ không ly hôn với Lệ Đình Phong, em thích anh ấy, cho dù là bị coi thường thì vẫn thích anh ấy, anh đừng khuyên em nữa, cũng đừng nói đến việc ly hôn trước mặt bọn em, làm ảnh hưởng đến tình cảm của em và anh ấy.”
“An Nhiên em có biết mình đang nói cái gì không? Có phải là do Lê Đình Phong uy hiếp em hay không?” Tần Minh không tin.
“Không có ai uy hiếp em cả, chỉ là em muốn thật hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy, anh đi đi, sau này đừng đến làm phiền em.”
“Sớm nói như vậy thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi không phải sao?” Lệ Đình Phong cảm thấy hài lòng với những lời vừa rồi của Thẩm An Nhiên, anh nở nụ cười, nhưng trên môi lại là vẻ lạnh lùng, anh đến gần Tần Minh, nói với giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Thẩm An Nhiên không phải là người mà cậu có thể nghĩ đến”
Anh buông Tần Minh ra rồi đứng dậy, nhấc chân đá anh ta đến chỗ góc tường, phát ra một tiếng Âm thật lớn.
“Tần Minh.” Thẩm An Nhiên không nghĩ đến cô đã nói những lời mà Lê Đình Phong muốn, mà anh vẫn còn có thể đối xử với Tần Minh như thế.
Giọng nói của cô dần dần biến mất trước biểu tình đầy sát khí của Lệ Đình Phong.
Lê Đình Phong đi đến bên giường của Thẩm An Nhiên, nhìn thứ nước thuốc đã sắp cạn kiệt treo giữa không trung, một tay anh cầm lấy bàn tay lạnh băng run rẩy của cô, định rút kim tiêm trên đó ra, Thẩm An Nhiên lại như bị điện giật rút tay về một cách thô bạo, kim tiêm bị làm cho lệch đi, máu từ trong tĩnh mạch chảy ra làm kim tiêm dần bị nhiễm đỏ.
Sắc mặt Lệ Đình Phong trở nên lạnh lùng, anh siết chặt lấy cổ tay đang né tránh của cô, nhanh chóng nhổ cây kim tiêm đã bị ngoằn ngoèo ra, máu trong tĩnh mạch lập tức trào ra, anh giật mình, thuận tay lấy một tờ giấy đè lên miệng vết thương của cô, cho đến khi máu ngừng chảy anh mới buông ra.
Nhìn thấy mu bàn tay cô bị sưng phồng lên, Lệ Đình Phong nói: “Đổi bệnh viện đi” Nói dứt lời, anh xoay người bị Thẩm An Nhiên đứng lên.
Thẩm An Nhiên còn có thể nói cái gì? Tất cả sự phản kháng của cô không gây ảnh hưởng gì với Lệ Đình Phong. Mím chặt môi lại, Thẩm An Nhiên bình ổn lại hơi thở, chịu đựng cảm xúc sôi trào trong lồng ngực.
Tần Minh đau đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Lệ Đình Phong bỗng chốc trầm xuống, ngay cả nụ cười giả dối trên mặt cũng không còn: “Sau này không được một mình đi gặp Tân Minh, đối với những tên đàn ông có mục đích riêng với cô thì cô nên tránh xa một chút, nếu để tôi biết được cô và cậu ta có mối quan hệ đáng xấu hổ nào, thì sẽ không chỉ đơn giản là bẻ gãy tay cậu ta.”
Lê Đình Phong, tâm tư của anh có cần phải xấu xa như vậy không?” Anh nghi ngờ cô và Tần Minh có quan hệ tình cảm, vậy tại sao không nghĩ đến chuyện tình nóng bỏng của anh và Hạ Minh Nguyệt?
Lê Đình Phong giận dữ trả cho cô một nụ cười, Thẩm An Nhiên có lẽ còn không biết Tần Minh nhìn cô thế nào, cái vẻ mặt chăm chú đó, tuyệt đối không phải biểu hiện mà bạn bè bình thường nên có.
“Chờ cô khỏi bệnh rồi, tôi sẽ cho cô cảm nhận một chút cái gì gọi là xấu xa thực sự!”
Thẩm An Nhiên cảm nhận được ác ý sâu sắc của anh, thân thể cô cứng ngắc dựa vào trong lòng Lê Đình Phong nói sang chuyện khác: “Bố của tôi ở đâu?”
“Ở nơi hỏa táng, cô muốn đi xem thử không? Nhìn thấy người rồi, chẳng lẽ còn muốn đến để xem một đống tro tàn hay sao?”
“Mộ của bố tôi, tôi sẽ tự mình chọn”
“Được.” Chỉ cần Thẩm An Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, mọi thứ anh đều theo ý cô.
Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên đến một phòng khám khác, bác sĩ vừa nhìn đã biết tình huống của Thẩm An Nhiên, hỏi: “Cô có muốn kiểm tra toàn thân hay không?”
Lê Đình Phong cảm thấy phiền phức: “Không cần, lúc trước ở bệnh viện thành phố đã kiểm tra qua rồi, xuất huyết dạ dày, ông cứ dựa vào những thông tin này mà kê thuốc là được.”
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất ở Sài Gòn, chuyển đến đây hiển nhiên là bệnh không nghiêm trọng, bác sĩ cũng không tiếp tục hỏi mà theo ý của Lê Đình Phong sắp xếp phòng bệnh, sau đó sẽ sắp xếp thuốc dạ dày.
Thẩm An Nhiên muốn chọn cho bố cô một ngôi mộ ngay bên cạnh ngôi mộ của mẹ cô, vì đời này của Thẩm Đại Nam ngoại trừ yêu nhất chính bản thân ông thì người còn lại chính là mẹ của cô.
Tang lễ cũng không có tổ chức, sau khi được hỏa táng xong sẽ tiếp tục được thu xếp cho việc chôn cất, Thẩm An Nhiên yếu ớt cũng không vội vã đến xem, đợi khi có thể tự mình đứng dậy cô mới để cho Lệ Đình Phong đưa cô đến nghĩa trang.
Sài Gòn gần đây mưa nhỏ liên tục, ba ngày mưa sau đó quang đãng hai ngày, ở những nơi khác đã bắt đầu vào mùa hè, nhưng ở Sài Gòn vẫn còn se se lạnh.
Vốn tưởng rằng trời hôm nay sẽ mưa rồi sẽ trong xanh trở lại, nhưng không nghĩ đến xe mới chạy được nửa đường mưa lại tiếp tục đổ xuống, đã thể mưa còn càng ngày càng lớn, bên ngoài gió thổi không ngừng, những hạt mưa đá lớn đập vào đầu xe, âm thanh thùng thùng rung động như sắp đập vỡ kính xe.
Sau khi tới nghĩa trang mưa mới rơi nhỏ lại, tài xế bước xuống xe, cầm ô đi ra phía sau mở cửa che mưa cho Lê Đình Phong.
Dạ dày cô vẫn còn đang quặn đau, Thẩm An Nhiên đã chán ghét cơn đau này, cô mở to đôi mắt chua xót: “Lệ Đình Phong, nhà của tôi đã tan nát rồi, những thứ tôi nợ anh cũng đã trả sạch rồi.”
“Trả sạch cái gì cơ?” Thẩm An Nhiên còn chưa nói xong, Lệ Đình Phong đã lạnh lùng cắt đứt lời cô, đôi mắt anh híp lại phát ra tia sáng lạnh lẽo: “Thẩm An Nhiên, những thứ cô nợ tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ trả hết, đừng đem toàn bộ cái chết của bố cô đổ lên đầu tôi, bố cô chết nhưng vẫn còn có anh trai cô, nếu không muốn anh trai cô cũng giống như bố mình thì tốt nhất cô nên thu hồi toàn bộ suy nghĩ trong đầu đi, cô biết là tôi có thể làm những gì mà”
Nếu như Thẩm An Nhiên đã khẳng định anh vô cùng tàn nhẫn, vậy anh sẽ tàn nhẫn cho cô xem, nếu không anh thật sự cảm thấy có lỗi với những lời cô nói.
Lệ Đình Phong đứng ở trước mặt cô, người của anh rất cao, quay lưng lại với ánh sáng, bóng tối càng làm cho vẻ mặt của anh thêm phần tàn ác.
“Anh dùng Thẩm An Phú để uy hiếp tôi?”
“Khoan hãy nói đến việc uy hiếp, tôi làm gì còn phải tùy theo tâm trạng, nếu cô làm cho tôi vui vẻ, tôi sẽ để lại cho anh ta một con đường sống, nếu có khiến cho tôi không vui, tôi sẽ khiến anh ta chết còn thảm hơn bố của cô”
Nói xong, khóe môi Lệ Đình Phong cong lên, giống như một con quỷ khát máu từ từ đến gần Thẩm An Nhiên nói lời dụ dỗ: “Thẩm An Nhiên, cô có thể buông tay không cần xen vào, hiện giờ những người nhà còn lại của cô có gì khác với kẻ thù của cô? Cô sống đến bây giờ đã lần nào họ thật sự quan tâm cô hay chưa? Tôi dám khẳng định nếu đổi lại người lâm vào nguy hiểm là cô, tuyệt đối bọn họ sẽ không phí thời gian quan tâm”
Nói một cách khó nghe thì Thẩm An Nhiên chính là một thánh mẫu, bản thân lo không xong còn đi lo lắng cho người khác, cô không đau thì ai đau? Nếu cô không thể cắt đứt những thứ này, vậy thì nên để nó trở thành công cụ của anh.
Thẩm An Nhiên nắm chặt hai tay, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô đang cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, một người phụ nữ như cô không thể đánh lại Lê Đình Phong, nói cũng nói không được.
Lê Đình Phong quả thật đã nói rõ ràng với cô, anh nói cũng đúng, nhưng cô có nên mặc kệ hay không?
Chỉ cần cô nghĩ đến việc mặc kệ, những lời nói của Thẩm Đại Nam trước lúc chết sẽ không ngừng lặp lại trong đầu cô, hai lỗ tai đều bị âm thanh đó không ngừng tác động.
Cô sắp chết rồi, sống cũng không quá hai năm, nếu dùng hai năm này đổi lấy vài chục năm của Thẩm An Phú, theo quan điểm thời gian mà nói thì rất đáng giá.
Mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm An Nhiên đều không thể tránh thoát khỏi ánh mắt của Lê Đình Phong, thấy cô im lặng, anh liền biết là cô đang suy nghĩ điều gì đó.
Những lời vừa rồi của anh nói với cô đều là những lời khuyên thật lòng, là chính cô không thể buông bỏ được tình cảm, mới đúng là người đáng trách.
Đời này của Thẩm An Nhiên đừng nghĩ đến việc sẽ thoát khỏi anh, cho dù có bay đi đâu thì cũng có một sợi dây vô hình trói chặt chân cô lại, giống như một con diều, chỉ cần anh nhẹ nhàng kéo một cái, cô sẽ lại quay về bên cạnh anh.
Lê Đình Phong đưa cái chén trong tay đến bên miệng Thẩm An Nhiên, nhìn thấy cô há miệng uống, anh liền lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thẩm An Nhiên, chỉ cần cô ngoan ngoãn, chúng ta sẽ tốt thôi” Kiên nhẫn của anh có hạn, không muốn nghe hai chữ ly hôn phát ra từ miệng có thêm lần nào nữa.
Thẩm An Nhiên khép hai mắt lại.
VietWriter
Bỗng nhiên Âm một tiếng, cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, còn chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói truyền tới.
“An Nhiên”
Lê Đình phong đứng ở đầu giường, che kín chặt chẽ cho Thẩm An Nhiên: “Cô ấy đã ngủ rồi.”
Tần Minh mở miệng, nói thẳng ra mục đích: “Tôi muốn đưa An Nhiên trở về nhà của tôi” Lệ Đình Phong này rất nguy hiểm, Thẩm An Nhiên ở bên cạnh anh thì sớm muộn gì cũng bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, anh ta không thể bỏ mặc thể được.
Lệ Đình Phong cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nói: “Sợ rằng bác sĩ Minh đã quên mất Thẩm An Nhiên là vợ của tôi, cậu lấy tư cách gì mà đòi mang cô ấy rời đi?”
“Người như Lê Đình Phong cậu đây mà cũng xứng để nói ra những lời này hay sao? An Nhiên sẽ sớm ly hôn với cậu thôi!”
Xem thái độ chắc chắn như thế, xem ra Thẩm An Nhiên đã không ít lần nói ở bên tai Tần Minh việc sẽ ly hôn với anh, nghĩ đến Thẩm An Nhiên quanh co với người đàn ông này, làm những việc thân mật với anh ta ở nơi mà anh không nhìn thấy, thì trong bụng anh cháy lên một đống lửa.
“Thật sao?” Lê Đình Phong cười châm biếm: “Chỉ là cô ấy vừa mới nói rằng sẽ không ly hôn với tôi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm vợ của tôi.”
Lê Đình Phong rất giỏi việc ngụy trang cảm xúc, dù trong lòng có tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, làm cho người khác không thể nhìn thấy những ý nghĩ xấu xa trong lòng anh.
Lúc này Tần Minh mới phản bác lại: “Không có khả năng, Lệ Đình Phong cậu hại An Nhiên còn chưa đủ thảm sao? Sao cô ấy còn có thể bằng lòng ở cùng một chỗ với cậu”
“Cô ấy để tiện như vậy đấy” Trong lời nói của Lệ Đình Phong tràn đầy vẻ đùa cợt.
Thân thể Tân Minh cứng đờ, anh ta biết Lệ Đình Phong không tốt với Thẩm An Nhiên, nhưng không nghĩ đến được việc anh ở trước mặt anh ta nói Thẩm An Nhiên để tiện.
Không thể kìm chế được cơn tức giận, Tần Minh mắng to một câu: “Đồ cầm thú!” Liền giơ nắm đấm lao về phía trước.
Đôi mắt Lệ Đình Phong lạnh lùng, tránh được bàn tay của anh ta, một tay anh bắt lấy áo của Tân Minh, dùng lực quảng anh ta ngã xuống đất, Tân Minh rơi xuống đất kêu lên một tiếng đau đớn, đang định đánh trả lại thì lại bị Lệ Đình Phong khuất phục hai ba lần, trên mặt còn bị trúng một cái nắm tay.
Sức lực của Tần Minh không thể so được với Lệ Đình Phong, anh ta là người học y, mà Lệ Đình Phong lại từng giành quán quân Tán đả, cái kiểu tài năng này đôi khi cũng đã đủ gây sức ép đối với người khác.
Tần Minh bị đánh đến choáng đầu hoa mắt, miệng nếm được mùi vị rỉ sắt, nhưng dù có bị đánh bao nhiêu, dù vết thương có đau đớn thế nào anh ta cũng không từ bỏ ý định đưa Thẩm An Nhiên rời đi.
“Các người muốn đánh nhau thì có thể đổi chỗ khác hay không? Thẩm An Nhiên nhịn không được mà lên tiếng.
Tay Lê Đình Phong vẫn còn đang túm lấy cổ Tần Minh, nắm đấm dừng lại trên không trung, nghe được tiếng nói yếu ớt của Thẩm An Nhiên, anh quay đầu lại thản nhiên nhìn Thẩm An Nhiên, bộ dạng cười như không cười: “Như thế nào? Chịu không nổi mà đau lòng cho cậu ta rồi sao?”
Ánh mắt Lệ Đình Phong rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức làm cho người ta không đoán được anh có đang tức giận hay không, chẳng qua là lời nói vẫn chói tại như mọi khi.
Tần Minh đang bị áp chế không nhịn được hét lên: “An Nhiên em theo anh trở về đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sớm muộn gì cũng mất mạng!”
Xem ra anh đánh vẫn còn nhẹ, bàn tay bóp chặt cổ Tân Minh thật mạnh, nhìn thấy anh ta vì nghẹt thở mà đỏ cả mặt, liền nở nụ cười: “Cho dù tôi có chơi đùa cô ấy đến chết thì cũng không đến lượt cậu ở đây quan tâm, chỉ cần một ngày Thẩm An Nhiên còn là vợ của tôi, thì cậu cũng chỉ có thể ở bên cạnh đứng nhìn mà thôi!”
Những lời này không phải nói cho riêng Tần Mình nghe mà cũng là để nói cho Thẩm An Nhiên nghe, anh muốn nói cho cô biết cho dù có chết cô cũng không thể trốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
“Lệ Đình Phong cậu là đồ cầm thú…A!”
Chỉ nghe một tiếng răng rắc và tiếng hét thảm của Tần Minh, Lê Đình Phong bẻ gãy bàn tay của Tần Minh.
Chuyện vừa mới diễn ra không một ai có thể lường trước được, Thẩm An Nhiên ngồi ở trên giường đã hoàn toàn cứng đờ, tim cô đột nhiên ngừng đập, giống như bị bóp chặt khiến cô không thể thở được.
Tần Minh là bác sĩ phẫu thuật, tay của anh ta đã từng cứu bao nhiêu người? Nhưng hiện tại lại vì cô mà bị Lệ Đình Phong hủy hoại.
Bỗng nhiên Thẩm An Nhiên cảm thấy thân thể mình rất lạnh, nhưng không chỉ riêng thân thể, mà cả trái tim cô cũng như bị cắt ra một vết nứt, vù vù một cơn gió lạnh thổi qua.
Lê Đình Phong vốn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Tần Minh, lúc này cô càng tỏ ra lo lắng Tần Minh bao nhiêu thì Lê Đình Phong lại càng tức giận bấy nhiêu, cho nên cô không thể tỏ ra quan tâm một chút nào.
Thẩm An Nhiên dùng sức siết chặt ga trải giường, giọng nói bình tĩnh nhưng lúc này trở nên run rẩy: “Lệ Đình Phong anh buông Tân Minh ra đi, để tôi nói chuyện rõ ràng với anh ấy”
Cô cúi đầu nhìn Tần Minh đang đau đớn trên mặt đất, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Tần Minh, em sẽ không ly hôn với Lệ Đình Phong, em thích anh ấy, cho dù là bị coi thường thì vẫn thích anh ấy, anh đừng khuyên em nữa, cũng đừng nói đến việc ly hôn trước mặt bọn em, làm ảnh hưởng đến tình cảm của em và anh ấy.”
“An Nhiên em có biết mình đang nói cái gì không? Có phải là do Lê Đình Phong uy hiếp em hay không?” Tần Minh không tin.
“Không có ai uy hiếp em cả, chỉ là em muốn thật hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy, anh đi đi, sau này đừng đến làm phiền em.”
“Sớm nói như vậy thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi không phải sao?” Lệ Đình Phong cảm thấy hài lòng với những lời vừa rồi của Thẩm An Nhiên, anh nở nụ cười, nhưng trên môi lại là vẻ lạnh lùng, anh đến gần Tần Minh, nói với giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Thẩm An Nhiên không phải là người mà cậu có thể nghĩ đến”
Anh buông Tần Minh ra rồi đứng dậy, nhấc chân đá anh ta đến chỗ góc tường, phát ra một tiếng Âm thật lớn.
“Tần Minh.” Thẩm An Nhiên không nghĩ đến cô đã nói những lời mà Lê Đình Phong muốn, mà anh vẫn còn có thể đối xử với Tần Minh như thế.
Giọng nói của cô dần dần biến mất trước biểu tình đầy sát khí của Lệ Đình Phong.
Lê Đình Phong đi đến bên giường của Thẩm An Nhiên, nhìn thứ nước thuốc đã sắp cạn kiệt treo giữa không trung, một tay anh cầm lấy bàn tay lạnh băng run rẩy của cô, định rút kim tiêm trên đó ra, Thẩm An Nhiên lại như bị điện giật rút tay về một cách thô bạo, kim tiêm bị làm cho lệch đi, máu từ trong tĩnh mạch chảy ra làm kim tiêm dần bị nhiễm đỏ.
Sắc mặt Lệ Đình Phong trở nên lạnh lùng, anh siết chặt lấy cổ tay đang né tránh của cô, nhanh chóng nhổ cây kim tiêm đã bị ngoằn ngoèo ra, máu trong tĩnh mạch lập tức trào ra, anh giật mình, thuận tay lấy một tờ giấy đè lên miệng vết thương của cô, cho đến khi máu ngừng chảy anh mới buông ra.
Nhìn thấy mu bàn tay cô bị sưng phồng lên, Lệ Đình Phong nói: “Đổi bệnh viện đi” Nói dứt lời, anh xoay người bị Thẩm An Nhiên đứng lên.
Thẩm An Nhiên còn có thể nói cái gì? Tất cả sự phản kháng của cô không gây ảnh hưởng gì với Lệ Đình Phong. Mím chặt môi lại, Thẩm An Nhiên bình ổn lại hơi thở, chịu đựng cảm xúc sôi trào trong lồng ngực.
Tần Minh đau đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Lệ Đình Phong bỗng chốc trầm xuống, ngay cả nụ cười giả dối trên mặt cũng không còn: “Sau này không được một mình đi gặp Tân Minh, đối với những tên đàn ông có mục đích riêng với cô thì cô nên tránh xa một chút, nếu để tôi biết được cô và cậu ta có mối quan hệ đáng xấu hổ nào, thì sẽ không chỉ đơn giản là bẻ gãy tay cậu ta.”
Lê Đình Phong, tâm tư của anh có cần phải xấu xa như vậy không?” Anh nghi ngờ cô và Tần Minh có quan hệ tình cảm, vậy tại sao không nghĩ đến chuyện tình nóng bỏng của anh và Hạ Minh Nguyệt?
Lê Đình Phong giận dữ trả cho cô một nụ cười, Thẩm An Nhiên có lẽ còn không biết Tần Minh nhìn cô thế nào, cái vẻ mặt chăm chú đó, tuyệt đối không phải biểu hiện mà bạn bè bình thường nên có.
“Chờ cô khỏi bệnh rồi, tôi sẽ cho cô cảm nhận một chút cái gì gọi là xấu xa thực sự!”
Thẩm An Nhiên cảm nhận được ác ý sâu sắc của anh, thân thể cô cứng ngắc dựa vào trong lòng Lê Đình Phong nói sang chuyện khác: “Bố của tôi ở đâu?”
“Ở nơi hỏa táng, cô muốn đi xem thử không? Nhìn thấy người rồi, chẳng lẽ còn muốn đến để xem một đống tro tàn hay sao?”
“Mộ của bố tôi, tôi sẽ tự mình chọn”
“Được.” Chỉ cần Thẩm An Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, mọi thứ anh đều theo ý cô.
Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên đến một phòng khám khác, bác sĩ vừa nhìn đã biết tình huống của Thẩm An Nhiên, hỏi: “Cô có muốn kiểm tra toàn thân hay không?”
Lê Đình Phong cảm thấy phiền phức: “Không cần, lúc trước ở bệnh viện thành phố đã kiểm tra qua rồi, xuất huyết dạ dày, ông cứ dựa vào những thông tin này mà kê thuốc là được.”
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất ở Sài Gòn, chuyển đến đây hiển nhiên là bệnh không nghiêm trọng, bác sĩ cũng không tiếp tục hỏi mà theo ý của Lê Đình Phong sắp xếp phòng bệnh, sau đó sẽ sắp xếp thuốc dạ dày.
Thẩm An Nhiên muốn chọn cho bố cô một ngôi mộ ngay bên cạnh ngôi mộ của mẹ cô, vì đời này của Thẩm Đại Nam ngoại trừ yêu nhất chính bản thân ông thì người còn lại chính là mẹ của cô.
Tang lễ cũng không có tổ chức, sau khi được hỏa táng xong sẽ tiếp tục được thu xếp cho việc chôn cất, Thẩm An Nhiên yếu ớt cũng không vội vã đến xem, đợi khi có thể tự mình đứng dậy cô mới để cho Lệ Đình Phong đưa cô đến nghĩa trang.
Sài Gòn gần đây mưa nhỏ liên tục, ba ngày mưa sau đó quang đãng hai ngày, ở những nơi khác đã bắt đầu vào mùa hè, nhưng ở Sài Gòn vẫn còn se se lạnh.
Vốn tưởng rằng trời hôm nay sẽ mưa rồi sẽ trong xanh trở lại, nhưng không nghĩ đến xe mới chạy được nửa đường mưa lại tiếp tục đổ xuống, đã thể mưa còn càng ngày càng lớn, bên ngoài gió thổi không ngừng, những hạt mưa đá lớn đập vào đầu xe, âm thanh thùng thùng rung động như sắp đập vỡ kính xe.
Sau khi tới nghĩa trang mưa mới rơi nhỏ lại, tài xế bước xuống xe, cầm ô đi ra phía sau mở cửa che mưa cho Lê Đình Phong.
Bình luận facebook