Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314: Kiếp sau hãy để cho tôi làm một người lạnh lùng và tuyệt tình
Nếu như nói, phải đợi cho người cuối cùng nhớ rõ cô quên cô đi thì cô mới có thể tan biến, vậy cô phải đợi đến khi nào chứ?
Giữa không trung, Thẩm An Nhiên hờ hững nhìn tất cả mọi thứ trước mắt mình, hóa ra con người một khi chết đi, dù cho tình cảm lúc còn sống có sôi trào thế nào thì cũng sẽ trở nên bình lặng.
Sau khi Thẩm An Nhiên chết, cô sẽ biến thành một linh hồn cô độc. Trước khi cô chết, cô đã nghĩ về đủ loại khả năng có thể xảy ra sau khi chết, chẳng hạn như Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn, đụng phải Diêm Vương hoặc là Tây Phương Tát Đán, nếu không thì cũng sẽ nhìn thấy người chết như cô, bố, mẹ, ông, còn có Bạch Hải Châu trước khi chết cũng không quên chuyện anh ta muốn đưa có về nhà…
Nhưng không phải, trên thế giới này chỉ còn sự tồn tại đặc biệt của cô thôi, cô có thể nhìn thấy người đời còn bọn họ thì lại không thể nhìn thấy cô.
Trên mạng có một đoạn nói như thế này: Nếu người chết biến thành linh hồn đã lâu mà chưa siêu thoát đi, vậy nhất định là do chấp niệm của người đó quá sâu hoặc là không cam lòng với nỗi oán hận lúc còn sống, vì thế họ biến thành cô hồn dã quỷ, lang thang trên thế gian.
Nhưng với cô thì không, đối với cô cái chết là một sự giải thoát, căn bệnh ung thư dạ dày giày vò cô, nỗi đau gãy đứt hai chân, nỗi đau mất đi người quan trọng và nỗi tuyệt vọng vì bị Lệ Đình Phong giam cầm, tất cả đều theo ngọn lửa tiêu tan thành mây khói.
Nhưng mà chuyện cô biến thành linh hồn phiêu dạt giữa không trung thì phải giải thích thế nào đây?
Ngày đầu tiên Thẩm An Nhiên mất, nhìn những người lính cứu hỏa đang xử lý đống đồ đổ nát, cô bay qua và nói lời xin lỗi với họ: “Thật xin lỗi vì tôi là đã làm cho nơi này trở nên hoang tàn, lại còn phải làm phiền các anh dọn dẹp hiện trường nữa..
Những người lính cứu hỏa và nhân viên y tế у đang bận rộn, họ không nghe thấy giọng nói của cô, cô chỉ có thể dùng lực vẫy tay thật mạnh và cô hy vọng mình có thể ngăn chặn được tuyết đang rơi để không làm cho họ đóng băng.
…
Ngày thứ hai Thẩm An Nhiên mất, cô đã bay đi lang thang, bay qua con đường mà cô đã đi trong suốt cuộc đời của mình.
…
Ngày thứ ba Thẩm An Nhiên mất, cô nhìn thấy Lệ Đình Phong đang ôm thi thể bị thiêu rụi của cô đặt trong quan tài thủy tinh, anh còn đặc biệt tìm người làm một gian phòng lạnh, cô vừa nhìn đã cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng cũng may cô đã chết nên không cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.
Ngày thứ từ Thẩm An Nhiên mất, khi nhận được tin báo, thím Trưởng đã vội vã chạy về, bà đã khóc rất lâu trong căn biệt thự đổ nát, cô bay qua, ở cạnh bên bà và nói với bà rằng mình không sao, nhưng thím Trương càng khóc thương tâm hơn.
Cô cứ đi theo thím Trương, nhìn bà thay chiếc áo len màu vàng dệt cho con gái thành kích cỡ của cô.
Ngày thứ năm Thẩm An Nhiên mất, cô bay đến bệnh viện và nhìn thấy Niên Quả, con mèo Ragdoll xinh đẹp đã không còn bộ dạng như trước nữa, khắp nơi đều bị lửa thiêu rụi trần trụi, tai cũng không còn cái nào, đuôi của nó cũng bị cụt mất một đoạn ngắn, cô nhẹ nhàng dừng ở trước mặt nó và hôn lên mắt nó:
“Niên Quả, nếu em không chống đỡ nổi nữa thì đừng có cổ nữa, chị đồng ý với em, kiếp sau đổi lại chị sẽ đến tìm em”
…
Ngày thứ sáu Thẩm An Nhiên mất, cô đến Sài Gòn và nhìn thấy Thẩm An Phủ nhận được điện thoại từ cục công an thành phố Giang Nam, sau đó họ thông báo cho anh ta tin cô đã chết. Cô và Thẩm An Phú ngồi dưới đất và cùng nhau
nhớ lại quá khứ, thành thật mà nói, cô chưa bao giờ
nghĩ rằng Thẩm An Phú sẽ khóc sau khi cô qua đời.
Cô vấp ngã cả một đời và cuối cùng dừng lại khi tuổi đời hai mươi bảy, sinh ra đã là chuyện ngoài ý muốn, cô lại bị đè chết trong tuyệt vọng từ ngày này qua ngày khác. Có kết quả như ngày hôm nay, cô không trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân cô có mắt như mù.
Vốn dĩ cô là cô cả kiểu ngạo của nhà họ Thẩm ở Sài Gòn, nhưng cô lại hủy hoại cả cuộc đời mình chỉ vì nhận nhầm một người trong suốt chín năm trời.
Một khi trái tim của con người ngừng đập, cho dù có không cam tâm đi chăng nữa thì cũng sẽ không có cảm giác gì.
…
Ngày thứ tám Thám An Nhiên mất, vì cô mà Tần Minh và Thẩm An Phú đã đánh nhau một trận, Tần Minh tự trách mình rồi khóc, còn Thẩm An Phú hét đến khàn cả cổ.
Tần Minh nói rằng tất cả bọn họ đều là đồng lõa hại chết cô, nhưng thực ra không phải, cô chết… là vì chính cô thôi.
…
Ngày thứ chín Thẩm An Nhiên chết, cô lại trở về thành phố Giang Nam, khi cô nghe Lục Cảnh Xuyên nói ra sự thật chín năm trước với Lệ Đình Phong, cùng với chuyện vết sẹo trên tai cô, cô đưa tay sờ lên tại mà xúc động biết dường nào.
Thật không ngờ, Lục Cảnh Xuyên còn hiểu rõ cô hơn cả Lệ Đình Phong nữa, nhìn xem…cô sống thật nực cười biết bao.
Ngày thứ chín chắc chắn là ngày dài nhất, có lúc cô đi theo Lệ Đình Phong trở về, cô nhìn thấy anh nôn ra máu trên mặt đất và nói anh đã hối hận rồi, có lúc cô nhìn thấy cơ thể của mình được đưa vào trong lò hóa thiêu, sau tiếng vang lốp bốp, cuối cùng thì cũng trở thành trở cốt bỏ vào trong hũ tro cốt nhỏ.
Tần Minh không quên những lời cô nói trước khi lâm chung, anh ta mang theo tro cốt của cô rãi ra bờ biển.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh ta: “Tần Minh, em xin lỗi anh vì đã không thể nói một câu tạm biệt đàng hoàng với anh. Em không trách anh đâu, thật đấy, anh là người bạn tốt nhất của em trên thế giới này, nhưng em lại không thể vui vẻ sống tiếp như anh đã kỳ vọng.”
…
Thẩm An Nhiên đã đầu rơi máu chảy vì cuộc đời ngắn ngủi này, cô đã nhiều lần có ý định từ bỏ bởi vì cuộc sống quá khó khăn đối với cô, nhưng cuối cùng cô vẫn kiên trì, bởi vì thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên cô luôn khao khát được yêu thương.
Cô bị người thân lạnh lùng theo dõi, bị người minh tin tưởng phản bội, cô tự cho rằng người mình yêu từ đầu tới cuối cùng chỉ là một sự sai lầm.
Nhưng cho dù số phận có bạc bẽo và người trên đời này đối xử không mấy thân thiện với cô, nhưng sau khi cô chết cô cũng không muốn mình biến thành lệ quỷ, cô lựa chọn một cái chết bình thản, hối hận cũng được, quên đi cũng tốt, tất cả đều là duyên phận đã được định trước cả rồi.
Những hành vi mang tính tự sát mà Lệ Đình phong đã làm sau khi cô mất vẫn luôn hiện lên trong mắt cô, nhưng liệu có ý nghĩa gì nữa không? Cô cũng đã chết rồi.
Cho dù anh ấy có nếm qua tất cả những đau đớn mà cô phải chịu trước đây thì cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi, cô sẽ không thương xót cho anh chứ đừng nói đến cảm thông và tha thứ cho anh.
Những vết thương đã tạo thành thì cũng đã tạo thành rồi, cho dù vết sẹo có chữa lành và biến mất, nhưng những đau đớn mà cô từng trải qua là chính cô tự minh vượt qua, ai cũng không có tư cách khuyên cô tha thứ và buông xuống mọi chuyện. Vết thương không ở trên người bạn thì bạn sẽ không biết được nó đau đến nhường nào đâu.
Bốn mạng người, cộng thêm cô nữa, tổng cộng là năm mạng người, Lệ Đình Phong lấy cái gì để trả lai?
Trên đời này không có nếu như, bọn họ đã gặp sai người và sai thời điểm, đã định trước cả đời này sẽ không có kết quả tốt đẹp, hơn nữa cô không hiếm thấy sự dịu dàng của anh.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Thẩm An Nhiên đã nhìn thấy tất cả mọi thứ trên thế giới này, dần dần hồn phách của cô càng ngày càng trở nên trong suốt, vô số quang ảnh của kiếp trước và kiếp này đan xen nhau, minh tấu ra một lời từ biệt long trọng trước mắt cô.
Khi cô sắp tan biến, một giọng nói theo cô truyền đến từ trên không trung:
“Cô nói cả đời này của cô đều là những sai lầm, vậy nếu ta cho cô một cơ hội để bắt đầu lại thì cô có muốn sống lại không?”.
Thẩm An Nhiên nghiêm túc đáp: “Tôi không
cần”
“Tại sao vậy?”
“Cuộc sống mà tôi mong muốn nhất trong đời này là có được hai, ba người bạn tốt, một con mèo và một người tôi thích. Những điều này tôi cũng đã có cả rồi, tôi có Tần Minh thương yêu tôi như người thân trong gia đình, có Tô Thanh Kiều, có Niên Quả, có Bạch Hải Châu, cuộc đời này của tôi miễn cưỡng cũng được xem là đã đủ cả rồi, tôi không muốn bắt đầu lại… Sự xuất hiện của tôi cũng sẽ mang lại cho họ sự bất hạnh và tôi muốn bọn họ sống tốt hơn, giống như từ trước cho đến nay tôi chưa bao giờ xuất hiện.
Nếu như cô không xuất hiện thì mẹ cô sẽ không bảo vệ cô dẫn đến khó sinh mà chết, bà ấy sẽ cùng Thẩm Đại Nam yêu thương cả một đời và họ sẽ dạy dỗ tốt cho Thẩm An Phú.
Nếu như có không xuất hiện thì Bạch Hải Châu cũng sẽ không vì có mà rơi vào một cái chết không toàn thấy như vậy.
Nếu như cô không xuất hiện, vậy người dây dưa với Lệ Đình Phong sẽ là người khác, như vậy quỹ đạo của tất cả mọi người sẽ được thay đổi.
Giọng nói đó im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ cô không hận những người đã từng làm tổn thương cô ư? Cô thấy bọn họ hối hận rồi thì việc cô sống lại có lẽ lại thay đổi được cái gì đó chứ?”
“Tôi chết, bọn họ chỉ cảm thấy áy náy. Dù cho tôi có quay trở lại quá khứ đi nữa thì tôi vẫn không thay đổi được cái gì hết, thì so ra, tôi thà đầu thai, bắt đầu lại từ đầu thì hơn.”
Thẩm An Nhiên dừng một chút, sau đó cô ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi còn chưa biết bạn là ai?”
“Cô có tin vào thần linh không?”
Thẩm An Nhiên cười: “Nếu thật sự có thần lĩnh thi kiếp sau xin hãy để cho tôi làm một người lạnh lùng và tuyệt tình, không bị tình cảm trổi buộc, không yêu và không quan tâm đến bất kỳ ai cả.”
“Thần linh đồng ý với cô”.
Ánh sáng yếu ớt, giống như sao băng bay vụt qua đêm tối, vào thời khắc đó, nở rộ ra một thứ ánh sáng rực rỡ nhất, Thẩm An Nhiên không ngờ minh còn có thể nhìn thấy được một thứ ánh sáng đẹp đến như vậy… cô càng không ngờ mình còn có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình nữa.