Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309: Hỏa táng theo vợ
Cho dù Lệ Đình Phong bệnh thì lực tay vẫn rất lớn, bàn tay đang siết chặt cổ áo của Triệu Việt nổi đầy gân xanh, nếu như lực tay đó mà đặt trên cổ tay thì có thể bóp chết người.
Lúc này, Triệu Việt vừa khó thở vừa sợ hãi.
“Tại sao cậu không trông chừng cô ấy thật kỹ, để người khác đưa cô ấy đi?” Bắp thịt trên tay Lệ Đình Phong căng lên, vành mắt sắp nứt ra, nước mắt trong hốc mắt trào ra trông như một tù nhân giãy giụa trong lúc sắp chết.
Triệu Việt thấy Lệ Đình Phong trong như người điên, bàn tay run rẩy kịch liệt, bắp chân luồng cuống, cả người anh không khống chế được trượt xuống. Nếu Lệ Đình Phong không nắm lấy cổ áo anh ta thì e rằng anh ta đã xụi lơ trên mặt đất.
“Cô ấy bị đưa đi đâu? Tôi phải đi tìm cô ấy”
Triệu Việt lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nói:
“Tổng giám đốc Lệ à, vô ích thôi, Thẩm An Nhiên đã được anh trai cô ấy đưa đi rồi.”
“Cậu nói Thẩm An Phú sao?”.
Triệu Việt khó khăn trả lời: “Vâng”
“Thẩm An Phú là cái thứ gì chứ? Từ trước đến giờ anh ta không hề để ý đến Thẩm An Nhiên, anh ta mằng cô ấy, mắng cô ấy, anh ta có tư cách gì mà đưa cô ấy đi!”
Triệu Việt không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghe thấy những lời Lệ Đình Phong nói.
“Tổng giám đốc lệ, cho dù Thẩm An Phủ không tốt thì anh ta vẫn là người thân duy nhất của Thẩm An Nhiên, trên đời này làm gì có người nào có đủ tư cách để đưa cô ấy đi hơn anh ta chứ. Còn anh, anh cũng chỉ là chồng trước của cô ấy, anh mới là người không có tư cách giữ cô ấy lại.”
Lúc này, Triệu Việt cũng không sợ gì cảm cùng lầm thì bị đánh một trận, anh ta đi theo Lệ Đình Phong nhiều năm như thế, cũng lừa gạt anh quá nhiều, anh không nghĩ mình sẽ lại tiếp tục lừa mình dối người như thế nữa.
Hô hấp Lệ Đình Phong dần chậm lại, đầu lưỡi tựa như bị cần trúng thứ gì, anh ngừng thở theo phản xạ có điều kiện, con ngươi mờ mờ, ảm đạm không có ánh sáng, tựa như mất đi linh hồn.
Bầu không khí đột nhiên ngừng lại, không ai nói gì, bên trong phòng lạnh mờ tối trông như một phần mộ cô đơn, tĩnh mịch.
“Tôi chỉ còn lại một mình cô ấy, tại sao lại không chịu để cô ấy lại cho tôi, tại sao… cô ấy đi đâu?” Tiếng khóc nặng nề, Lê Đình Phong ôm lấy người mình ngồi xổm xuống đất, qua loa cào cào lên mớ tóc lộn xộn của mình.
Triệu Việt chính mắt nhìn thấy có mấy sợi tóc bạc nằm lẫn trong tóc Lệ Đình Phong, anh còn chưa tới ba mươi tuổi, mấy ngày mất đi Thẩm An Nhiên đã khiến anh già đi mấy tuổi.
Triệu Việt khăn giọng nói: “Tổng giám đốc Lê tối hôm qua tôi nằm mơ thấy cô chủ, cô ấy nói mình lạnh..”
Nhìn Lệ Đình Phong ngước cặp mắt đầy tơ máu lên, Triệu Việt nghẹn ngào, buồn bực nói tiếp: “Anh nghĩ xem, ngay cả giấc mơ của anh cô ấy cũng không muốn bước vào cũng đủ để thấy cô ấy hận anh thế nào… anh biết rõ lúc còn sống cô ấy rất sợ lạnh thể mà anh còn nhốt cô ấy vào phòng lạnh âm hai mươi độ như thế này. Cô ấy vẫn luôn oán trách anh thế nhưng cô ấy không thể nói chuyện được. Tổng giám đốc Lệ, anh buông tha cho cô ấy cũng là buông tha cho mình đi”
Vẻ mặt Lệ Đình Phong như hóa đá, anh trợn mắt nhìn nước mắt không ngừng chảy xuống từ con ngươi đỏ như máu kia.
Thẩm An Nhiên là mạng sống của anh, làm sao anh có thể buông bỏ cô ấy được chứ?
“Anh luôn nói rằng mình sẽ đền bù cho cô ấy thật tốt, thế nhưng ngay cả mong muốn của cô ấy là gì anh cũng không biết. Tổng giám đốc Lệ, thứ mà cô ấy luôn muốn chính là rời khỏi anh”
Lục Cảnh Xuyên và Triệu Việt dường như đã có giao hẹn, anh ta cứ thọt dâm về phía Lệ Đình Phong, anh giống như ngã vào vực sâu, trước có chó sói sau lưng có hổ, từng bước từng bước xé nát anh.
Anh có thể không cần gì cả thế nhưng lại không thể không có Thẩm An Nhiên, tại sao lại không để cô lại?
Lệ Đình Phong tựa vào chỗ tường lạnh như băng co người lại ôm chặt lấy đầu mình, cổ họng không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Một cảm giác đau khó diễn tả bằng lời đánh thẳng vào ngực anh, khí huyết bao phủ đầu, cảnh tượng trước mắt trở nên trống rỗng.
Triệu Việt nhìn Lệ Đình Phong ngồi dưới đất, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống kẽ tay anh, thẩm ướt ống tay áo.
Vào lúc này trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở của Lệ Đình Phong, nặng nề cộng thêm kìm nén. Triệu Việt yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho cục cảnh sát.
“Đội trưởng Trương, tôi muốn hỏi một chút không biết thi thể Thẩm An Nhiên đã bị đưa đi chưa? Sắp xếp thế nào…”
Triệu Việt mở loa ngoài, Lệ Đình Phong vừa nghe thấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bên trong đối mắt đỏ ngầu ánh lên hy vọng, anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay Triệu Việt, cực kỳ giống như một đứa trẻ cướp đi món đồ chơi yêu thích, muốn lấy lại thế nhưng lại không dám, chỉ có thể trốn trong góc phòng nhìn trộm.
“Buổi trưa, người nhà của cô ấy đã đến đưa thi thể của cô ấy đi rồi”
Triệu Việt lại hỏi lại: “Mang đi đâu thế?”
“Nhà hỏa táng”
Triệu Việt ngẩng ra, anh ta không ngờ thi thể của Thẩm An Nhiên sẽ được đưa thẳng tới nhà hỏa táng.
Buổi trưa đi, bây giờ đã là bốn giờ, e rằng thi thể của cô đã sớm trở thành tro bụi, Triệu Việt ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Phong.
Sắc mặt anh ta không tốt, thậm chí còn trông khó coi hơn, tựa như bị một thứ gì đó cắn nuốt linh hồn và thần trí của anh.
Lệ Đình Phong vẫn nhìn chăm chăm vào điện thoại di động trên tay Triệu Việt, cho đến khi nghe thấy anh ta nói cảm ơn rồi ngắt máy, sau đó tắt điện thoại di động đi, lúc này Lệ Đình Phong mới nhanh chóng chạy tới.
Trong mùa đông giá rét như thế này lại giống như bị tạt một gáo nước lạnh, rét lạnh từ ngoài vào trong, dây thần kinh căng thẳng càng lúc càng chặt, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Lệ Đình Phong hốt hoảng đứng dậy: “Tôi phải đi tìm cô ấy, phải đi tìm cô ấy… Anh ta đi được hai bước, đầu óc choáng váng, hai chân cũng nhũn ra, yếu ớt ngã quỵ xuống đất, anh thử đứng dậy thể nhưng ngay cả việc bò về trước cũng không làm được.
Anh nhìn chăm châm chân mình, người trưởng thành tan vỡ chỉ trong nháy mắt, anh chợt siết chặt nằm đấm dùng sức đập vào bắp đùi mình, khăn giọng lên tiếng: “Đi đi! Đồ rác rưởi vô dụng này! Lệ Đình Phong, mày chính là đồ rác rưởi vô dụng! Ngay cả nhìn cô ấy lần cuối cũng không thể thấy được!”
Anh dùng hết tất cả sức lực thế nhưng năm tay nện lên đùi anh lại trở nên mềm nhũn giống như đã bị đứt gân tay. Anh cắn cắn môi dưới, Triệu Việt bị hành động này của anh dọa sợ, vội vàng đưa tay ngăn anh lại, bảo anh không nên làm tổn thương mình.
Trên người Lệ Đình Phong run rẩy như một cái sàng, cổ họng như bị lửa đốt trở nên đau rát, dường như máu khô đọng lại ở nơi đó, lên không được mà xuống cũng không xong cứ cắm rễ trong cổ họng khiến anh khó thở.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đưa anh đi tìm cô ấy”
Triệu Việt trước mặt cứ mở miệng nói gì đó, cho đến câu cuối cùng Lệ Đình Phong mới nghe rõ.
Triệu Việt ngồi xổm xuống cõng Lệ Đình Phong lên, vừa chạy ra ngoài vừa lên chiếc xe đang đặt ở cửa lái thẳng đến nhà hóa tăng.
Tài xế biết chuyện này không thể chậm trên, thấy Triệu Việt nhét Lệ Đình Phong vào xe thì lập tức đạp chân ga.
Từ chỗ này đến nhà hỏa táng cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, tài xế cố gắng lái xe thật nhanh, nửa đường còn vượt cả đèn đỏ, thế nên khi đến nhà hỏa táng chỉ mấy khoảng bốn mươi phút.
Xe vẫn chưa ngừng hắn, Lệ Đình Phong đã mở cửa bước xuống xe, anh lảo đảo nhảy xuống xe lao thẳng về phía lò thiêu bên trong nhà hỏa táng.
Triệu Việt theo sát sau lưng anh, nhìn bóng lưng lảo đảo ngã nghiêng của Lệ Đình Phong, anh ta đột nhiên nhớ tới một đoạn tin vô cùng sốt dẻo trên mạng.
“Hỏa táng cùng vợ” đây cũng không phải là lò hỏa táng sao?
Đến lúc này Lệ Đình Phong vẫn có suy nghĩ, Thẩm An Nhiên vẫn chưa bị bỏ vào lò thiêu, thi thể của cô vẫn đang ngủ ngon bên trong cỗ quan tài băng kính.
Thế nhưng đến khi hỏi nhân viên làm việc, cuối cùng bọn họ cũng đến trễ một bước, thi thể của Thẩm An Nhiên đã bị bỏ vào lò thiêu lúc một giờ, đã bị đốt thành tro mang đi rồi.
Lệ Đình Phong run rẩy hỏi: “Mang đi đâu thế?”
“Người kia ôm lấy hộp tro cốt hỏi một câu, đường đến bờ biển đi hướng nào…”