Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308: Lệ Đình Phong phun ra máu
Lục Cảnh Xuyên nhéo nhéo dái tai lạnh như băng của mình, bị người khác mạnh mẽ kéo rách tai, chắc hẳn sẽ vô cùng đau đúng không?
Chín năm trước, Thẩm An Nhiên quên mình, không để ý nhảy xuống nước cứu người, thế nhưng tổn hết thời gian cả đời cũng không ngờ, cô sẽ bị người mà cô từng cứu hại tan nhà nát cửa, thương tích đầu mình, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn đám lửa lan tới chỗ mình.
Đúng là một cô gái quá ngu ngốc, rõ ràng sợ lạnh thế nhưng vẫn nhảy xuống nước cứu người dưới trời đông lạnh giá.
Số phận hẩm hiu thế nhưng cô chưa bao giờ vứt bỏ sự lương thiện của mình, cô đổi xử tử tế với người khác thế nhưng ông trời lại chưa bao giờ đối xử tử tế với cô.
Nếu như việc nhận nhầm người cũng là tội thì cô cũng không đáng tội chết.
Ngài Đông Quách và chó sói, người nông dân cùng rắn, câu chuyện như thế lại thể hiện vô cùng tinh tế trên người Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong không đáng chết, anh chỉ có thể sống trong đau khổ, anh chết chỉ làm bẩn đường luân hồi của Thẩm An Nhiên.
Cả đời này, Lục Cảnh Xuyên đã hành hạ không ít người, không ngờ tới khi làm việc tốt lại là giết chết một người phụ nữ.
Ban đầu, Thẩm An Nhiên muốn sống hơn bất kì ai, về sau cô lại sống không bằng chết, cô cắt cổ tay mình, nhảy lầu, chạy ra ngoài cho xe tông, cô là khách quen của bệnh viện bị thông báo về tình trạng nguy kịch không dưới mười lần, cô còn từng cầu xin anh ta hãy giết mình.
Thẩm An Nhiên chịu vô số nỗi đau, mà nỗi đau cuối cùng này được gọi là giải thoát.
…
Lệ Đình Phong quy xuống đất, trong miệng toàn là máu, Lục Cảnh Xuyên rời khỏi đó từ lúc nào anh cũng không biết. Anh quy xuống đất một tay che bụng, một tay che miệng mình lại, lòng bàn tay ấm ướt khó chịu, anh ngây ngẩn nhìn bàn tay phải bị nhuốm máu đỏ tươi của mình.
Hóa ra đau dạ dày lại khó chịu như thế, giống như bị cây có gai quấn quanh, những chiếc gai nhọn đâm từ trong ra ngoài, dạ dày co quắp gần như muốn nứt ra.
Thẩm An Nhiên sợ đâu thể mà lại bị cơn đau như thế hành hạ suốt ba bốn năm, tại sao năm đó khi nhìn thấy cô hộc máu, anh lại không tin cô bị ung thư bao tử? Rõ ràng cô đau đớn như thế tại sao anh lại cho rằng cô đang giả vờ?
Lệ Cảnh Thâm ôm bụng, cơ thể đau tới mức phát run, anh ta có thể nhịn đau, cho dù có đau thể nào cũng cắn răng không lên tiếng. Thật sự không nhịn được nữa, anh ta há miệng nôn,
Dạ dày co quắp, thứ anh nôn ra không phải là máu mà là nước chua, cuống họng anh đau rát, hốc mất anh đỏ ửng, huyết dịch sẽn sệt trên đất tạo thành màu đỏ, một mùi hôi thối xộc lên mũi anh.
Lệ Đình Phong há miệng, điên dại lên tiếng: “Hóa ra đau dạ dày khó chịu như thế… hóa ra khi hộc máu sẽ có cảm giác mất nửa cái mạng… hóa ra những năm nay Thẩm An Nhiên đều chịu như thế…”
Lệ Đình Phong chỉ cảm thấy bụng mình như bị dao cắt, mỗi khi phun ra một ngụm máu cổ họng anh lại vô cùng đau đớn, giống như khi bóp nát thuốc bắt rồi nhét vào trong cuống họng, không thể nuốt được cũng không thể vun ra.
“Thẩm An Nhiên sợ khổ như thế, sao cô có thể chịu đựng nổi?”
Anh chợt nhớ tới câu nói mà Thẩm An Nhiên đã từng nói.
“Lệ Đình Phong, con người tôi sợ đau như thế mà còn dám yêu anh, thế nhưng anh đã đối xử với tối thế nào?”
Đúng thế, anh đã đối xử với cô thế nào? Lệ Đình Phong che đi đôi mắt đau nhức của mình, khóc tới mức nghẹn ngào không thở được.
Những năm trước, mỗi khi anh ra ngoài uống rượu xã giao đến tận khuya mới trở về, Thẩm An Nhiên lo rằng anh sẽ bị đau dạ dày nên thường sẽ nấu canh giải rượu cho anh, phục vụ sữa bò nóng, sưởi ấm anh từ trong ra ngoài.
Còn anh đối xử với cô thế nào? Mỗi khi Thẩm An Nhiên dè dặt cầm lấy ly nước nóng bảo anh uống, anh đều sẽ vì không thích mà hất vào mặt cô.
Anh biết cô sợ đau thế nhưng anh đánh cô, vỗ vào cánh tay cô, bắt cô quỳ trên mảnh thủy tinh khiến đầu gối cô đầm đìa máu tươi, thậm chí còn cưỡng bức cô trên giường vì muốn trút giận.
Thế mà Thẩm An Nhiên chưa bao giờ than phần, cô sợ đau thế nhưng cũng là người giỏi chịu đau, ngày hôm sau kéo theo cơ thể thảm hại thể nhưng vẫn đối xử tốt với anh như thường.
Anh muốn Thẩm An Nhiên, chưa bao giờ muốn như thế, anh phải tìm cô trở về, phải ở cùng cô… anh nghĩ rằng sau này đổi lại anh sẽ đổi xử tốt với Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong lảo đảo đứng dậy, mở cửa đâm đầu vào ông quản gia, ông quản gia thấy dáng vẻ cả người dính đầy máu của anh ta thì sợ hết hồn.
“Cậu chủ, cậu bị sao thế? Sao lại thành ra như thế này, tôi sẽ đi gọi bác sĩ, cậu đợi một chút…
Lệ Đình Phong giống như không nghe thấy, vịn vào tường tập tễnh đi về phía trước, tầm mắt anh trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng cảm thấy thế giới rơi vào một mảng tăm tối, chỉ có một luồng sáng ở phía trước, mà Thẩm An Nhiên đang đứng ở vầng sáng phía cuối con đường đưa tay ra với anh.
Anh đi tới, muốn bắt được vàng sáng đó thế nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
“Tôi muốn Thẩm An Nhiên, tôi muốn cô ấy, mùa đông năm nay tôi vẫn chưa đưa cô ấy đi xem tuyết. Tôi phải đi về thắt tóc cho cô ấy, đưa khăn quàng cổ mới đan cho cô ấy, ông có biết cô ấy đi đâu không?” Ảnh mắt Lệ Đình Phong đỏ thảm, bỗng nhiên bắt lấy tay ông quản gia, sốt ruột lên tiếng hỏi.
“Ông có thể nói cho tôi biết Thẩm An Nhiên đi đâu rồi không? Tôi phải tìm cô ấy, cô ấy không cần tôi, tôi không tìm được cô ấy…
Tự làm tự chịu, mất đi rồi mới nhớ tới, đúng là đáng đời.
Cảm giác đau dạ dày chậm rãi giảm xuống, thế nhưng mấy ngày này anh vẫn luôn ở trong phòng lạnh, cơ thể bị lạnh, hôm nay còn phải chịu một đả kích lớn như thế, bây giờ đầu óc anh choáng váng, giống như sự hợp tác giữa băng và lửa.
Anh mấp máy đôi môi khô khốc, ông quản gia còn định đến đỡ anh lại bị anh đẩy sang một bên, anh ôm lấy bụng mình, tự mình di chuyển ra phía trước.
Ông quản gia đứng ở phía sau nhìn chằm chằm cơ thể đang chuyển động của Lệ Đình Phong, tay chân không bị cản trở, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ lo âu, ông ta nhanh chóng đến tìm ông cụ Lệ kể lại tình hình của Lệ Đình Phong cho ông cụ nghe.
“Ông cụ, tôi lo cậu chủ..”
Ông cụ Lệ thấp giọng nói: “Có gì phải lo lắng, người chỉ điên thôi chứ không chết được, tôi sẽ bảo Triệu Việt kích thích nó một chút, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trong lòng ông quản gia thầm nói: “Hy vọng à như thế, thế nhưng dáng vẻ của Lệ Đình Phong không giống như không có chuyện gì, phun ra nhiều máu như thế”
Lệ Đình Phong đi ra ngoài cũng không cầm lấy áo khoác, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo lông thế nhưng lại không cảm nhận được chút lạnh nào, bởi vì trong lòng còn lạnh lẽo hơn bên ngoài nhiều.
Tài xế thấy anh bước ra, sau khi xuống xe thì chạy tới mở cửa xe bên kia: “Tổng giám đốc Lệ, anh không sao chứ?”
“Đi về thôi, tôi phải về gặp Thẩm An Nhiên. Lệ Đình Phong vẫn luôn miệng lẩm nhầm câu nói này.
Tài xế đỡ anh lên xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, lái xe vô cùng ổn định, lúc về tới nhà cũng đã gần bốn giờ.
Triệu Việt đứng ở cho cửa sổ sát đất thầy xe đã về tới, nhíu mày, sớm hơn tưởng tượng của anh ta nhiều. Thế nhưng trong vòng mấy tiếng đồng hồ này, hai người Thẩm An Phú đã thu xếp ổn thỏa thí thể của Thẩm An Nhiên rồi đúng không?
Lệ Đình Phong xuống xe, không cần tài xế đỡ, lảo đảo đi vào trong phòng.
“Tổng giám đốc Lệ…” Triệu Việt lên tiếng, Lệ Đình Phong cũng không thèm nhìn anh ta mà đi thẳng vào phòng lạnh, mang theo một luồng gió rét lạnh thấu xương.
“Thẩm An Nhiên, anh về rồi..” Lệ Đình Phong còn chưa nói hết, anh cho rằng khi anh quay về sẽ lại thấy Thẩm An Nhiên nằm trong cỗ quan tài băng kính giống như bình thường. Thế nhưng lúc này bên trong phòng lạnh lớn như thế lại trống rỗng, Thẩm An Nhiên không có trong cổ quan tài bằng kính, sự sợ hãi không có chỗ lần trốn xen kẽ vào trong cơ thể anh, anh dựa lưng vào bức tường lạnh như băng.
Trong lúc bất chợt anh còn cho là mình đi nhầm phòng, nếu không vì sao cỗ quan tài và người nam bên trong lại biến mất không còn thấy đâu chứ?
Triệu Việt đứng sau lưng anh, nói: “Tổng giám đốc Lệ, trong lúc anh rời khỏi đây, người bên phía cục cảnh sát đã tới đây đưa cô chủ đi rồi”
Lệ Đình Phong quay đầu nắm lấy cổ áo Triệu Việt, liều mạng siết chặt, giận dữ hét lên: “Không phải tôi đã dặn cậu phải trông chừng cô ấy thật kỹ rồi sao? Tại sao cậu lại để người ta đưa cô ấy đi? Tại sao!”