Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250
Chương 251
“Vợ của anh…cô Thẩm, chúng tôi đã cố gắng hết sức cấp cứu suốt sáu tiếng đồng hồ. Cô ấy bị tiêm một loại thuốc phá hủy thần kinh. Thông thường chỉ cần một liều đã khiến người †a sống không bằng chết, nhưng chúng tôi đã kiểm tra ra, có tổng cộng năm liều ở trong cơ thể cô ấy, não cô ấy bây giờ đã bị tổn thương, xuất huyết…”
Trước mắt Lệ Đình Phong đã bắt đầu tối sầm lại, thật lâu sau anh mới khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cô ấy bây giờ đã trở thành người thực vật” Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lệ Đình Phong vô cùng nhợt nhạt, đôi môi dưới ánh đèn cũng trở nên trắng bệch.
Lệ Đình Phong biết loại thuốc phá hủy thần kinh đó, bởi vì trước đây anh đã từng dùng nó để tra tấn kẻ phản bội. Anh còn nhớ, chỉ một liều thôi đã khiến tên phạm nhân ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng trực tiếp phát điên.
Anh chưa từng nghĩ, loại thuốc đó sẽ được sử dụng trên người Thẩm An Nhiên, mà còn là năm liều, trong đầu anh hiện ra một cảnh tượng.
VietWriter
“Lệ Đình Phong, anh có biết trước đây em đã gặp phải chuyện gì không! Nếu như em gặp chuyện gì bất trắc…
Anh chưa từng nghĩ tới Thẩm An Nhiên sẽ gặp phải những chuyện này, nếu anh biết anh đã không bị cô đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm khó chịu, anh nghiến răng cắn chặt môi ho khan một tiếng, vậy mà lại nếm được mùi máu trong cổ họng, mặn đẳng đến đau lòng.
Người thực vật, Thẩm An Nhiên người đã kết hôn với anh bốn năm, đã trở thành người thực vật.
Cô sẽ không còn cười với anh, mắng anh, tủi thân khóc lóc với anh, càng không thể để đèn cho anh mỗi tối trở về ăn cơm.
Một tay Lệ Đình Phong giữ chặt chiếc áo trắng của bác sĩ, tay kia ấn mạnh vào trái tim mình, nơi đó đang đập dữ dội như có ai đó đang dùng búa, ra sức đập lên nó hết lần này đến lần khác.
Dưới cơn đau âm ỉ này, anh có chút nghẹt thở nhưng không dám thở mạnh, giống như hít vào không phải là không khí mà là băng tuyết, lạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng không chỗ nào là không đau.
“Anh Lệ, bây giờ anh có thể vào rồi…”
Lệ Đình Phong không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt khô khốc, suy sụp hỏi: “Người thực vật sẽ tỉnh lại, đúng không?”
“Tỷ lệ người thực vật tỉnh lại là có, nhưng tình trạng của cô Thẩm thì khác. Với căn bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối của cô ấy, cho dù có tỉnh lại cũng không sống được bao lâu”
“Anh nói cô ấy bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối?”
Bác sĩ khó khăn gật đầu.
“Ha…” Lệ Đình Phong cười ra tiếng, anh loạng choạng đứng dậy: “Quả nhiên các người đang phối hợp để lừa tôi!”
Thẩm An Nhiên bị ung thư dạ dày “Có phải cô ấy đã sớm tỉnh lại bảo các anh nói dối đúng không? Lúc trước cô ấy nói dối tôi cô ấy bị ung thư dạ dày, lần này cũng giống như vậy, lại còn người thực vật nữa chứ!” Lệ Đình Phong kích động nói: “Cô ấy muốn rời khỏi tôi, mới bịa ra lời nói dối như vậy để tôi buông tha cho cô ấy, lần này tôi sẽ không tin đâu!”
Bác sĩ lùi lại hai bước, nhìn anh nổi điên như vậy, thoáng chốc không nói nên lời.
“Anh Lệ… Anh ta vừa lên tiếng, đã nhìn thấy Lệ Đình Phong trước mặt bất chấp tất cả xông vào phòng ICU.”
Cánh cửa bị đẩy ra ầm một tiếng, anh đột nhiên dừng lại.
Thẩm An Nhiên yên tĩnh nằm trên giường giống như đang ngủ say. Một ống dẫn cắm vào sâu trong cổ cô, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí và một ống dẫn khí đưa vào sâu trong mũi.
Hiện tại, cô không thể tự mình hô hấp, phải dựa vào máy móc phục vụ cho những nhu cầu thông thường nhất của mạng sống. Trên máy đo nhịp tim, đường cong của nhịp tim vô cùng yếu ớt, gần như là thẳng tắp.
Trước mắt Lệ Đình Phong tối sầm, suýt chút nữa không thể đứng vững, anh gắt gao ôm ngực, một ngụm máu nữa nghẹn ra từ cổ họng.
Đây là Thẩm An Nhiên?
“Vợ của anh…cô Thẩm, chúng tôi đã cố gắng hết sức cấp cứu suốt sáu tiếng đồng hồ. Cô ấy bị tiêm một loại thuốc phá hủy thần kinh. Thông thường chỉ cần một liều đã khiến người †a sống không bằng chết, nhưng chúng tôi đã kiểm tra ra, có tổng cộng năm liều ở trong cơ thể cô ấy, não cô ấy bây giờ đã bị tổn thương, xuất huyết…”
Trước mắt Lệ Đình Phong đã bắt đầu tối sầm lại, thật lâu sau anh mới khàn giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cô ấy bây giờ đã trở thành người thực vật” Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lệ Đình Phong vô cùng nhợt nhạt, đôi môi dưới ánh đèn cũng trở nên trắng bệch.
Lệ Đình Phong biết loại thuốc phá hủy thần kinh đó, bởi vì trước đây anh đã từng dùng nó để tra tấn kẻ phản bội. Anh còn nhớ, chỉ một liều thôi đã khiến tên phạm nhân ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng trực tiếp phát điên.
Anh chưa từng nghĩ, loại thuốc đó sẽ được sử dụng trên người Thẩm An Nhiên, mà còn là năm liều, trong đầu anh hiện ra một cảnh tượng.
VietWriter
“Lệ Đình Phong, anh có biết trước đây em đã gặp phải chuyện gì không! Nếu như em gặp chuyện gì bất trắc…
Anh chưa từng nghĩ tới Thẩm An Nhiên sẽ gặp phải những chuyện này, nếu anh biết anh đã không bị cô đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm khó chịu, anh nghiến răng cắn chặt môi ho khan một tiếng, vậy mà lại nếm được mùi máu trong cổ họng, mặn đẳng đến đau lòng.
Người thực vật, Thẩm An Nhiên người đã kết hôn với anh bốn năm, đã trở thành người thực vật.
Cô sẽ không còn cười với anh, mắng anh, tủi thân khóc lóc với anh, càng không thể để đèn cho anh mỗi tối trở về ăn cơm.
Một tay Lệ Đình Phong giữ chặt chiếc áo trắng của bác sĩ, tay kia ấn mạnh vào trái tim mình, nơi đó đang đập dữ dội như có ai đó đang dùng búa, ra sức đập lên nó hết lần này đến lần khác.
Dưới cơn đau âm ỉ này, anh có chút nghẹt thở nhưng không dám thở mạnh, giống như hít vào không phải là không khí mà là băng tuyết, lạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng không chỗ nào là không đau.
“Anh Lệ, bây giờ anh có thể vào rồi…”
Lệ Đình Phong không nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt khô khốc, suy sụp hỏi: “Người thực vật sẽ tỉnh lại, đúng không?”
“Tỷ lệ người thực vật tỉnh lại là có, nhưng tình trạng của cô Thẩm thì khác. Với căn bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối của cô ấy, cho dù có tỉnh lại cũng không sống được bao lâu”
“Anh nói cô ấy bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối?”
Bác sĩ khó khăn gật đầu.
“Ha…” Lệ Đình Phong cười ra tiếng, anh loạng choạng đứng dậy: “Quả nhiên các người đang phối hợp để lừa tôi!”
Thẩm An Nhiên bị ung thư dạ dày “Có phải cô ấy đã sớm tỉnh lại bảo các anh nói dối đúng không? Lúc trước cô ấy nói dối tôi cô ấy bị ung thư dạ dày, lần này cũng giống như vậy, lại còn người thực vật nữa chứ!” Lệ Đình Phong kích động nói: “Cô ấy muốn rời khỏi tôi, mới bịa ra lời nói dối như vậy để tôi buông tha cho cô ấy, lần này tôi sẽ không tin đâu!”
Bác sĩ lùi lại hai bước, nhìn anh nổi điên như vậy, thoáng chốc không nói nên lời.
“Anh Lệ… Anh ta vừa lên tiếng, đã nhìn thấy Lệ Đình Phong trước mặt bất chấp tất cả xông vào phòng ICU.”
Cánh cửa bị đẩy ra ầm một tiếng, anh đột nhiên dừng lại.
Thẩm An Nhiên yên tĩnh nằm trên giường giống như đang ngủ say. Một ống dẫn cắm vào sâu trong cổ cô, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí và một ống dẫn khí đưa vào sâu trong mũi.
Hiện tại, cô không thể tự mình hô hấp, phải dựa vào máy móc phục vụ cho những nhu cầu thông thường nhất của mạng sống. Trên máy đo nhịp tim, đường cong của nhịp tim vô cùng yếu ớt, gần như là thẳng tắp.
Trước mắt Lệ Đình Phong tối sầm, suýt chút nữa không thể đứng vững, anh gắt gao ôm ngực, một ngụm máu nữa nghẹn ra từ cổ họng.
Đây là Thẩm An Nhiên?
Bình luận facebook