Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
**********
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 14:
Bạc Tuấn Phong nhận lấy cái bút trong tay cậu bé, cầm bức tranh trong lòng bàn tay lần nữa, vung vài bút, đã vẽ ra được một người đàn ông.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh chưa từng học mỹ thuật, nhưng ở phương diện vẽ tranh, từ nhỏ Bạc Tuấn Phong đã có thiên phú trời cho, không học tự biết.
Nhưng Bạc Vũ Minh không di truyền điểm này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Vũ Minh nhanh chóng nhận ra, đây là cha.
Cậu bé nâng mắt, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới ánh đèn, bức tranh chỗ sáng chỗ tối Theo góc độ của cậu bé nhìn, Bạc Tuấn Phong cúi đầu, sườn mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt phượng tinh xảo, cái môi mỏng góc cạnh rõ ràng, ôm lấy độ cong nhàn nhạt.
Ngón tay người đàn ông thon dài, nằm lấy bút, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay như ngọc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lại vẽ vài nét, vẽ ra một đứa bé.
Đứa bé có mái tóc đen mềm mại, nằm lấy tay người đàn ông, biểu cảm mang theo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
lạnh lùng.
Gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Bạc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vũ Minh ửng đỏ.
Đây là cậu bé.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đôi môi mỏng của Bạc Tuấn Phong hơi nhếch lên.
Anh cười rộ lên còn đẹp hơn nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng anh không thích cười.
Chỉ khi đối mặt với Vũ Minh, hiếm khi anh cười một lát, không thế dùng từ ngữ để hình dung anh tuấn của anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, Bạc Tuấn Phong lại vẽ một người phụ nữ trông rất sống động.
Người phụ nữ mặc váy dài trằng tinh, hai tay để sau lưng, cái đầu nhẹ nhàng tựa vào sườn vai của người đàn ông, mái tóc màu đen buông xuống vai, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Vũ Minh lập tức ngẩn ra.
Bản lĩnh vẽ của Bạc Tuấn Phong rất cao, tuy chỉ vài nét, nhưng thần thái sống động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé nhận ra được, người phụ nữ này không phải là Vân Ngọc Hân.
“Đây không phải mẹ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đúng vậy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là mị Đôi mắt như mặc ngọc của Vũ Minh, đột nhiên xuất hiện ngôi sao.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé vô thức vươn tay, lòng ngón tay.
chạm lên gương mặt người phụ nữ trên giấy, chỉ trong nháy mắt, có một dòng nước ấm không tên lao nhanh vào tim.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ.
Cho dù là bức tranh, nhưng không hiểu sao lại khiến trong lòng cậu bé dâng lên chân tình ấm áp kỳ lạ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lại vẽ ra gương mặt hai đứa bé.
Một đứa con trai, một đứa con gái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là Hai đứa bé chết non của anh và Vân Giai Kỳ.
Nếu còn sống…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất định sẽ có bộ dạng vô cùng đáng yêu Lúc vẽ đôi mắt cô bé, động tác cầm bút của anh hơi cứng đờ.
Không biết vì sao, Bạc Tuấn Phong đột nhiên nhớ tới lolita ở trong văn phòng hiệu trưởng, lúc ấy anh vô ý liếc một cái, được Vân Giai Kỳ che chở trong lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đôi mắt giống như đôi nai con, không khác gì Vân Giai Kỳ lắm.
Nếu là con gái, đôi mắt nhất định sẽ như mắt cô, xinh đẹp, đáng yêu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong vô thức vẽ đôi mắt, cùng với cái mũi xinh xắn đáng yêu.
Bạc Vũ Minh hơi nhếch miệng: “Đây là…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mạn Nhi?”
“Mạn Nhĩ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừm, cha vẽ giống y Mạn Nhi.”
Vũ Minh mờ mịt nhìn về phía Bạc Tuấn Phong: “Vì sao cha lại vẽ Mạn Nhi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
*.. Bạc Tuấn Phong nhíu mày, trong đầu lóe lên ánh sáng trằng.
Giống như có chỉ tiết quan trọng, bị anh bỏ quên Vũ Minh nhận lấy bút của anh, thêm vài nét trên mặt Mạn Nhi: “Miệng Mạn Nhị, rất nhỏ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé gian nan vẽ cái miệng, dùng bút màu hồng vẽ bề ngoài: “Như v: Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn về phía bức tranh, một bức ảnh gia đình, vô cùng nhuần nhuyễn xuất hiện trước mắt.
Anh nhìn bốn người trong tranh, vậy mà có chút đăm chiêu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền tới giọng nói tức giận của ông cụ Bạc.
“Tuấn Phong ở đâu?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu chủ ở trên lầu.”
Bạc Tuấn Phong biết ông cụ Bạc trở lại, nói với Bạc Vũ Minh: “Con vẽ trước đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ”
Bạc Vũ Minh cũng nghe thấy giọng ông cụ Bạc, nhưng mắt điếc tai ngơ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở nhà họ Bạc, ngoại trừ Bạc Tuấn Phong ra, không ai có thể thân thiết với cậu bé.
Cậu bé cũng không để ý bất cứ người nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong đi ra khỏi phòng làm việc, mới đi tới phòng khách ở dưới lầu, thì thấy ông cụ Bạc đứng trong phòng khách, giận dữ.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đi xuống, vô cùng tức giận, lập tức cầm chén trà lên ném về phía anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chén trà cùng với cả nước trà hắt lên áo.
sơ mi anh, vỡ vụn trên đất ở bên chân anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Choang” một tiếng.
Mảnh gốm sứ vỡ vụn, lập tức làm mu bàn tay anh bị thương.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nâng mắt, nhìn về phía ông cụ Bạc.
“Ông nội tức giận thật lớn”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu cũng biết ông tức giận sao? Cháu đã nói gì với Ngọc Hân?”
“Cháu nói gì với cô ta à, cháu sẽ hủy hôn ước với cô ta.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc trợn tròn mắt: “Cháu nói cái gì?
“Ông nội không nghe rõ, cháu không ngại lặp lại một lân nữa”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong không chút hay.
đổi giãm lên mảnh nhỏ trên đất, toàn thân lạnh lùng bước đi, mãi đến khi đi tới trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
mặt ông cụ Bạc, anh mới dừng chân gẵn từng chữ: “Cháu muốn hủy bỏ hôn ước, với côta”
Anh nói mỗi một chữ, đều dừng một đoạn, giống như sợ ông ta không nghe rõ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ông không cho phép!”
Nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh, ông cụ Bạc càng tức giận: “Không lý do, hủy bỏ hôn ước làm gì? Quả thực là hoang đường!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ông nội bảo cháu cưới một người phụ nữ cháu không thích, mới gọi là hoang đường”
“Cháu…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc nghẹn họng.
Bạc Tuấn Phong dừng một lát, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Nếu ông nội thích cô ta như vậy, không bằng ông nội cưới cô ta đi”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vô liêm sỉ!” Ông cụ Bạc giận không kiềm chế được, giơ tay lên tát anh một cái.
Ông cụ Bạc dùng lực rất mạnh, nhưng gương mặt Bạc Tuấn Phong không nghiêng một chút, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
ta.
“Cháu muốn chọc giận ông có phải không? Loại lời nói vô liêm sỉ như vậy mà cháu cũng nói ra miệng được?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bạc Tuấn Phong cháu chỉ có một vợ, cô ấy tên Vân Giai Kỳ”
Vừa nghe tới tên Vân Giai Kỳ, ông cụ Bạc lại tức giận: “Cháu còn nhớ người phụ nữ kia sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc tức giận thở hổn hển nói: “Cô ta đã chết năm năm rồi! Chẳng lẽ, cháu còn muốn đào mộ cô ta lên sao?”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh muốn dời mộ.
Nếu Vân Giai Kỳ còn sống, như vậy người an táng trong nghĩa trang của gia tộc nhà họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc, là một người khác hoàn toàn “Cho dù cô ta còn sống, có thể so được.
với Ngọc Hân sao? Cô ta chỉ là một con nhóc do gái nhảy nuôi dưỡng, cho dù cô ta là thiên kim của nhà họ Vân thật, nhưng cô ta có điểm nào so được với Ngọc Hân?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dừng một lát, ông cụ Bạc xoay mặt: “Ông nói không cho phép là không cho phép! Hôn ước giữa hai nhà, tin tức đã truyền ra, cậu lại hủy bỏ hôn ước vào lúc này, cháu muốn nhà họ Vân phải làm sao đây?”
“Bạc Tuấn Phong cháu, còn chưa nể mặt nhà họ Vân sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bây giờ cánh cháu cứng rồi, ngay cả lời ông nói, cháu cũng dám làm trái? Cháu muốn tạo phản à?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhíu mày, cho dù đối mặt với ông cụ Bạc, anh vẫn có gương mặt nghiêm nghị: “Bây giờ nhà họ Bạc do.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
cháu làm chủ, tổng giám đốc Thiên Ngạo là cháu, cháu không muốn cưới, ông ép cháu cưới, cái gì gọi là làm trái?”
“Buồn cười! Quả thực… Quả thực là làm càn! Cháu thực sự muốn lấy thúng úp voi sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc gõ cây gậy: “Bây giờ Vân Ngọc Hân đang ở bệnh bởi vì những lời cháu nói khổ sở không chịu ăn cơm, cháu không đau lòng chút nào sao?”
“Nói đã nói đến nước này, những lời nên nói cháu đều đã nói.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Bạc Tuấn Phong nói xong, anh xoay người đi lên lầu.
Ông cụ Bạc tức giận nhìn bóng lưng anh, tức giận tới mức gương mặt đỏ bừng: “Đứng lại đó cho ông! Nếu cháu cố ý muốn làm vậy, vậy thì đừng trách ông dùng thủ đoạn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không dừng lại.
------
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chương 14:
Bạc Tuấn Phong nhận lấy cái bút trong tay cậu bé, cầm bức tranh trong lòng bàn tay lần nữa, vung vài bút, đã vẽ ra được một người đàn ông.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh chưa từng học mỹ thuật, nhưng ở phương diện vẽ tranh, từ nhỏ Bạc Tuấn Phong đã có thiên phú trời cho, không học tự biết.
Nhưng Bạc Vũ Minh không di truyền điểm này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Vũ Minh nhanh chóng nhận ra, đây là cha.
Cậu bé nâng mắt, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới ánh đèn, bức tranh chỗ sáng chỗ tối Theo góc độ của cậu bé nhìn, Bạc Tuấn Phong cúi đầu, sườn mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt phượng tinh xảo, cái môi mỏng góc cạnh rõ ràng, ôm lấy độ cong nhàn nhạt.
Ngón tay người đàn ông thon dài, nằm lấy bút, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay như ngọc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lại vẽ vài nét, vẽ ra một đứa bé.
Đứa bé có mái tóc đen mềm mại, nằm lấy tay người đàn ông, biểu cảm mang theo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
lạnh lùng.
Gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Bạc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vũ Minh ửng đỏ.
Đây là cậu bé.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đôi môi mỏng của Bạc Tuấn Phong hơi nhếch lên.
Anh cười rộ lên còn đẹp hơn nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng anh không thích cười.
Chỉ khi đối mặt với Vũ Minh, hiếm khi anh cười một lát, không thế dùng từ ngữ để hình dung anh tuấn của anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, Bạc Tuấn Phong lại vẽ một người phụ nữ trông rất sống động.
Người phụ nữ mặc váy dài trằng tinh, hai tay để sau lưng, cái đầu nhẹ nhàng tựa vào sườn vai của người đàn ông, mái tóc màu đen buông xuống vai, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Vũ Minh lập tức ngẩn ra.
Bản lĩnh vẽ của Bạc Tuấn Phong rất cao, tuy chỉ vài nét, nhưng thần thái sống động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé nhận ra được, người phụ nữ này không phải là Vân Ngọc Hân.
“Đây không phải mẹ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đúng vậy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là mị Đôi mắt như mặc ngọc của Vũ Minh, đột nhiên xuất hiện ngôi sao.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé vô thức vươn tay, lòng ngón tay.
chạm lên gương mặt người phụ nữ trên giấy, chỉ trong nháy mắt, có một dòng nước ấm không tên lao nhanh vào tim.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mẹ.
Cho dù là bức tranh, nhưng không hiểu sao lại khiến trong lòng cậu bé dâng lên chân tình ấm áp kỳ lạ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lại vẽ ra gương mặt hai đứa bé.
Một đứa con trai, một đứa con gái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là Hai đứa bé chết non của anh và Vân Giai Kỳ.
Nếu còn sống…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất định sẽ có bộ dạng vô cùng đáng yêu Lúc vẽ đôi mắt cô bé, động tác cầm bút của anh hơi cứng đờ.
Không biết vì sao, Bạc Tuấn Phong đột nhiên nhớ tới lolita ở trong văn phòng hiệu trưởng, lúc ấy anh vô ý liếc một cái, được Vân Giai Kỳ che chở trong lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đôi mắt giống như đôi nai con, không khác gì Vân Giai Kỳ lắm.
Nếu là con gái, đôi mắt nhất định sẽ như mắt cô, xinh đẹp, đáng yêu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong vô thức vẽ đôi mắt, cùng với cái mũi xinh xắn đáng yêu.
Bạc Vũ Minh hơi nhếch miệng: “Đây là…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mạn Nhi?”
“Mạn Nhĩ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừm, cha vẽ giống y Mạn Nhi.”
Vũ Minh mờ mịt nhìn về phía Bạc Tuấn Phong: “Vì sao cha lại vẽ Mạn Nhi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
*.. Bạc Tuấn Phong nhíu mày, trong đầu lóe lên ánh sáng trằng.
Giống như có chỉ tiết quan trọng, bị anh bỏ quên Vũ Minh nhận lấy bút của anh, thêm vài nét trên mặt Mạn Nhi: “Miệng Mạn Nhị, rất nhỏ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu bé gian nan vẽ cái miệng, dùng bút màu hồng vẽ bề ngoài: “Như v: Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn về phía bức tranh, một bức ảnh gia đình, vô cùng nhuần nhuyễn xuất hiện trước mắt.
Anh nhìn bốn người trong tranh, vậy mà có chút đăm chiêu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền tới giọng nói tức giận của ông cụ Bạc.
“Tuấn Phong ở đâu?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu chủ ở trên lầu.”
Bạc Tuấn Phong biết ông cụ Bạc trở lại, nói với Bạc Vũ Minh: “Con vẽ trước đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Dạ”
Bạc Vũ Minh cũng nghe thấy giọng ông cụ Bạc, nhưng mắt điếc tai ngơ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở nhà họ Bạc, ngoại trừ Bạc Tuấn Phong ra, không ai có thể thân thiết với cậu bé.
Cậu bé cũng không để ý bất cứ người nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong đi ra khỏi phòng làm việc, mới đi tới phòng khách ở dưới lầu, thì thấy ông cụ Bạc đứng trong phòng khách, giận dữ.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đi xuống, vô cùng tức giận, lập tức cầm chén trà lên ném về phía anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chén trà cùng với cả nước trà hắt lên áo.
sơ mi anh, vỡ vụn trên đất ở bên chân anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Choang” một tiếng.
Mảnh gốm sứ vỡ vụn, lập tức làm mu bàn tay anh bị thương.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nâng mắt, nhìn về phía ông cụ Bạc.
“Ông nội tức giận thật lớn”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu cũng biết ông tức giận sao? Cháu đã nói gì với Ngọc Hân?”
“Cháu nói gì với cô ta à, cháu sẽ hủy hôn ước với cô ta.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc trợn tròn mắt: “Cháu nói cái gì?
“Ông nội không nghe rõ, cháu không ngại lặp lại một lân nữa”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong không chút hay.
đổi giãm lên mảnh nhỏ trên đất, toàn thân lạnh lùng bước đi, mãi đến khi đi tới trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
mặt ông cụ Bạc, anh mới dừng chân gẵn từng chữ: “Cháu muốn hủy bỏ hôn ước, với côta”
Anh nói mỗi một chữ, đều dừng một đoạn, giống như sợ ông ta không nghe rõ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ông không cho phép!”
Nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh, ông cụ Bạc càng tức giận: “Không lý do, hủy bỏ hôn ước làm gì? Quả thực là hoang đường!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ông nội bảo cháu cưới một người phụ nữ cháu không thích, mới gọi là hoang đường”
“Cháu…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc nghẹn họng.
Bạc Tuấn Phong dừng một lát, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Nếu ông nội thích cô ta như vậy, không bằng ông nội cưới cô ta đi”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vô liêm sỉ!” Ông cụ Bạc giận không kiềm chế được, giơ tay lên tát anh một cái.
Ông cụ Bạc dùng lực rất mạnh, nhưng gương mặt Bạc Tuấn Phong không nghiêng một chút, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
ta.
“Cháu muốn chọc giận ông có phải không? Loại lời nói vô liêm sỉ như vậy mà cháu cũng nói ra miệng được?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bạc Tuấn Phong cháu chỉ có một vợ, cô ấy tên Vân Giai Kỳ”
Vừa nghe tới tên Vân Giai Kỳ, ông cụ Bạc lại tức giận: “Cháu còn nhớ người phụ nữ kia sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc tức giận thở hổn hển nói: “Cô ta đã chết năm năm rồi! Chẳng lẽ, cháu còn muốn đào mộ cô ta lên sao?”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh muốn dời mộ.
Nếu Vân Giai Kỳ còn sống, như vậy người an táng trong nghĩa trang của gia tộc nhà họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc, là một người khác hoàn toàn “Cho dù cô ta còn sống, có thể so được.
với Ngọc Hân sao? Cô ta chỉ là một con nhóc do gái nhảy nuôi dưỡng, cho dù cô ta là thiên kim của nhà họ Vân thật, nhưng cô ta có điểm nào so được với Ngọc Hân?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dừng một lát, ông cụ Bạc xoay mặt: “Ông nói không cho phép là không cho phép! Hôn ước giữa hai nhà, tin tức đã truyền ra, cậu lại hủy bỏ hôn ước vào lúc này, cháu muốn nhà họ Vân phải làm sao đây?”
“Bạc Tuấn Phong cháu, còn chưa nể mặt nhà họ Vân sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bây giờ cánh cháu cứng rồi, ngay cả lời ông nói, cháu cũng dám làm trái? Cháu muốn tạo phản à?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhíu mày, cho dù đối mặt với ông cụ Bạc, anh vẫn có gương mặt nghiêm nghị: “Bây giờ nhà họ Bạc do.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
cháu làm chủ, tổng giám đốc Thiên Ngạo là cháu, cháu không muốn cưới, ông ép cháu cưới, cái gì gọi là làm trái?”
“Buồn cười! Quả thực… Quả thực là làm càn! Cháu thực sự muốn lấy thúng úp voi sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Bạc gõ cây gậy: “Bây giờ Vân Ngọc Hân đang ở bệnh bởi vì những lời cháu nói khổ sở không chịu ăn cơm, cháu không đau lòng chút nào sao?”
“Nói đã nói đến nước này, những lời nên nói cháu đều đã nói.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Bạc Tuấn Phong nói xong, anh xoay người đi lên lầu.
Ông cụ Bạc tức giận nhìn bóng lưng anh, tức giận tới mức gương mặt đỏ bừng: “Đứng lại đó cho ông! Nếu cháu cố ý muốn làm vậy, vậy thì đừng trách ông dùng thủ đoạn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạc Tuấn Phong ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không dừng lại.
------
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
Bình luận facebook