Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1422
Chương 1422
Bạc Tuấn Phong quay lại thì thấy Vân Giai Kỳ chỉ vào TV rồi nói với anh: ‘Tôi đã từng ở trên chiếc thuyền lớn này!”
Cô vẫn còn chút sợ hãi: ‘Kẻ xấu mà tôi gặp hôm qua cũng ở trên chiếc thuyền này”
“Kẻ xấu?”
Bạc Tuấn Phong đi đến cạnh giường, nhướn mày: ‘Kẻ xấu nào?”
“Tôi đ tận mất nhìn thấy kẻ xấu đã dùng súng bản chết người” Vân Giai Kỳ tố cáo với anh: “Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng may mà tôi trốn thoát được”
Bạc Tuấn Phong nói: “May mà trốn thoát được, con tàu này đã bị chìm”
“Hả” Vân Giai Kỳ kinh ngạc nói: “Tại sao lại bị chìm?”
“Bởi vì bên trong tàu có rất nhiều thuốc nổ, thuốc nổ bị phát nổ khiến con tàu bị vỡ ra làm hai đoạn rồi chìm xuống biển”.
Vân Giai Kỳ nghe vậy nói: “Vậy những người tốt trên thuyền thì sao bọn họ như thế nào rồi?”
“Không rõ sống chết ra sao”
Vân Giai Kỳ nhíu mày lấm bẩm mấy câu: ‘Ai bảo bọn họ thông minh như tôi, biết trốn thoát ra ngoài chứ?”
“Bạc gia, quần áo đã được đem tới”
Bạc Tuấn Phong cầm lấy quần áo, khóa cửa lại, đi đến trước mặt cô, nhìn cô ngồi ở mép giường, hai chân đung đưa, còn tay thì xoa xoa bụng.
Xem ra là đói thật rồi.
Bạc Tuấn Phong nói: “Nào, để tôi thay quần áo cho em”
Nói xong, anh bước tới muốn thay quần áo cho cô.
Vân Giai Kỳ giật mình quay người nhảy xuống khỏi giường, muốn tránh tay anh. Không biết có phải do đã nẫm lâu quá không, thế nên khi chân cô vừa chạm đất đã trở nên mềm nhữn ngã bổ nhào xuống đất.
Cô kêu lên, sợ tới nỗi nhảm chặt mắt, nhưng lại cảm thấy cơ thế minh được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, tiếp theo sau đó cô thấy mình ngã vào lồng ngực ấm áp.
Vân Giai Kỳ mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu hút của người đàn ông.
Bởi vì bị mất thăng bằng thế nên cô nhanh chóng đưa tay túm lấy.
chiếc áo sơ mi trắng của anh, đôi chân ngọc trắng nốn mềm mại còn chưa đi tất, cứ thế giảm lên giày da của anh.
“Sao lại sờ mó lung tung?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi… tôi tự mặc được.” Cô không cần anh thay quần áo giúp mình.
“Để tôi giúp em thay.”
“Không cần!” Vân Giai Kỳ theo bản năng đưa hai tay khoanh lại trước ngực: “Chú là đàn ông, tôi là phụ nữ, tôi không thể để cho chú nhìn thấy cơ thể của tôi được!”
Bạc Tuấn Phong sắp bị cô chọc cười, cô trông như thế nào anh còn chưa nhìn thấy sao?
Bạc Tuấn Phong ôm chặt lấy cô, bế cô trở lại giường để cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Đúng là con gái không thể để con trai nhìn thấy cơ thể của mình, thế nhưng tôi có thể nhìn cơ thể em.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi sẽ giống như Hoàng tử nhỏ, cưới em làm Vương phi”
“Vương phi?” Vân Giai Kỳ che miệng cười: “Chú, chú muốn cưới tôi sao?
Vẻ mặt nghiêm túc của Bạc Tuấn Phong khiến Vân Giai Kỳ không thể cười nối nữa.
Bạc Tuấn Phong quay lại thì thấy Vân Giai Kỳ chỉ vào TV rồi nói với anh: ‘Tôi đã từng ở trên chiếc thuyền lớn này!”
Cô vẫn còn chút sợ hãi: ‘Kẻ xấu mà tôi gặp hôm qua cũng ở trên chiếc thuyền này”
“Kẻ xấu?”
Bạc Tuấn Phong đi đến cạnh giường, nhướn mày: ‘Kẻ xấu nào?”
“Tôi đ tận mất nhìn thấy kẻ xấu đã dùng súng bản chết người” Vân Giai Kỳ tố cáo với anh: “Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng may mà tôi trốn thoát được”
Bạc Tuấn Phong nói: “May mà trốn thoát được, con tàu này đã bị chìm”
“Hả” Vân Giai Kỳ kinh ngạc nói: “Tại sao lại bị chìm?”
“Bởi vì bên trong tàu có rất nhiều thuốc nổ, thuốc nổ bị phát nổ khiến con tàu bị vỡ ra làm hai đoạn rồi chìm xuống biển”.
Vân Giai Kỳ nghe vậy nói: “Vậy những người tốt trên thuyền thì sao bọn họ như thế nào rồi?”
“Không rõ sống chết ra sao”
Vân Giai Kỳ nhíu mày lấm bẩm mấy câu: ‘Ai bảo bọn họ thông minh như tôi, biết trốn thoát ra ngoài chứ?”
“Bạc gia, quần áo đã được đem tới”
Bạc Tuấn Phong cầm lấy quần áo, khóa cửa lại, đi đến trước mặt cô, nhìn cô ngồi ở mép giường, hai chân đung đưa, còn tay thì xoa xoa bụng.
Xem ra là đói thật rồi.
Bạc Tuấn Phong nói: “Nào, để tôi thay quần áo cho em”
Nói xong, anh bước tới muốn thay quần áo cho cô.
Vân Giai Kỳ giật mình quay người nhảy xuống khỏi giường, muốn tránh tay anh. Không biết có phải do đã nẫm lâu quá không, thế nên khi chân cô vừa chạm đất đã trở nên mềm nhữn ngã bổ nhào xuống đất.
Cô kêu lên, sợ tới nỗi nhảm chặt mắt, nhưng lại cảm thấy cơ thế minh được một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, tiếp theo sau đó cô thấy mình ngã vào lồng ngực ấm áp.
Vân Giai Kỳ mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu hút của người đàn ông.
Bởi vì bị mất thăng bằng thế nên cô nhanh chóng đưa tay túm lấy.
chiếc áo sơ mi trắng của anh, đôi chân ngọc trắng nốn mềm mại còn chưa đi tất, cứ thế giảm lên giày da của anh.
“Sao lại sờ mó lung tung?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi… tôi tự mặc được.” Cô không cần anh thay quần áo giúp mình.
“Để tôi giúp em thay.”
“Không cần!” Vân Giai Kỳ theo bản năng đưa hai tay khoanh lại trước ngực: “Chú là đàn ông, tôi là phụ nữ, tôi không thể để cho chú nhìn thấy cơ thể của tôi được!”
Bạc Tuấn Phong sắp bị cô chọc cười, cô trông như thế nào anh còn chưa nhìn thấy sao?
Bạc Tuấn Phong ôm chặt lấy cô, bế cô trở lại giường để cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Đúng là con gái không thể để con trai nhìn thấy cơ thể của mình, thế nhưng tôi có thể nhìn cơ thể em.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi sẽ giống như Hoàng tử nhỏ, cưới em làm Vương phi”
“Vương phi?” Vân Giai Kỳ che miệng cười: “Chú, chú muốn cưới tôi sao?
Vẻ mặt nghiêm túc của Bạc Tuấn Phong khiến Vân Giai Kỳ không thể cười nối nữa.
Bình luận facebook