Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1413
Chương 1413
Trên boong tàu, người người nhốn nháo, trên mặt mỗi người đều biểu lộ vẻ tuyệt vọng.
Tên cầm đầu bất lấy cánh tay Bạc Tuấn Phong, nói với anh: ‘Tôi đã kêu thuyền của chúng ta rút lui, nếu còn không đi khỏi, vụ nổ tan tành của con tàu du lịch này sẽ liên lụy đến nó.”
Đến lúc đó, thuyền cứu nạn cũng không kịp để xuống, chiếc tàu du lịch này sẽ bị phá huỷ chỉ trong phút chốc, nổ tung phá huỷ toàn bộ.
“Chúng ta làm sao rời khỏi đây?”
“Chúng tôi có để lại một chiến hạm, có thế theo cầu thang của khoang thuyền rời khỏi”
Bạc Tuấn Phong “ừ” một tiếng.
Hai người vừa mới đến boong tàu thì bị đám đông đang hoảng loạn vùi lấp, Có một chiếc thuyền của Thiên Ngao Hải Vận vẫn chưa rời đi, đây là thuyền dành cho Bạc Tuấn Phong Nhưng không ít người đã nhìn thấy bốn chữ “Thiên Ngao Hải Vận” thì dấy lên hy vọng.
“Là thuyền của Thiên Ngao!”
“Có cầu thang!”
Chiếc cầu thang di tản duy nhất này đã biến thành hy vọng của bọn họ.
Bạc Tuấn Phong chỉ nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm khắp nơi trên boong tàu, tất cả mọi người trên boong tàu đều hỗn loạn, anh đẩy tôi xô.
Bạc Tuấn Phong không dám vượt qua đám người.
Quá nhiều người, rất hung hăng, ai cũng muốn sống tiếp.
Bạc Tuấn Phong đứng trơ mắt nhìn đám người giống như lưông thép lớn, dòng chảy liên tục ép người chen lấn đạp người ngã.
Mọi người đổ xô về phía cầu thang với những lời đe dọa.
Sức chịu lực của cầu thang có hạn, người phía trước vừa bò lên thì người phía sau cũng không đợi được mà leo lên, vừa đấy vừa kéo sợ bị rơi xuống, Những tạp âm chửi bới, mảng nhiếc, tiếng la khóc không ngừng bên tai.
Tên cầm đầu vừa định xông tới, Bạc Tuấn Phong túm lấy cánh tay.
“Đứng lại”
“Bạc gia?”
“Bọn họ điên hết rồi Bạc Tuấn Phong nhìn cái thang yếu ớt kia, trơ mắt nhìn cầu thang gãy đôi rơi xuống từ độ cao này, một số bị cuốn vào cánh quạt, số kia thì chôn thân dưới đáy biển.
“Không được chen lấn!”
Đàn người áo đen chạy ra từ nhiều lối khác nhau.
Bọn họ nóng vội muốn xuống thuyền cứu nạn nhưng vô số người chặn ở vị trí quan trọng, bọn họ không có cách nào để xuống thuyền cứu nạn.
Trong tình thế cấp bách, người đàn ông áo đen dương súng bắt đầu bản vào đám đông “Đi chỗ khác!”
“Tránh ra!”
Họng súng lập loè tia lửa.
Một số người ngã xuống trong đám đông, đạn liên tục bay đến đám đông.
‘Tên cầm đầu bảo vệ Bạc Tuấn Phong, dùng thân mình cản trước mặt anh, sạc gia, ở đây rất nguy hiểm. Tôi đã yêu cầu máy bay trực thăng đến chỉ viện, bây giờ chúng ta đến tăng tám của boong tàu, chỗ đó có một sân bay, tôi đưa ngài đi!”
Ừm”
Hai người đi về phía tầng tám của boong tàu.
“Ầm ầm”, vị trí trung tâm của tàu du lịch có dấu hiệu vỡ ra!
Thân tàu theo đó mà nghiêng về một phía, Bạc Tuấn Phong chỉ cảm thấy có người từ trên cao rơi xuống và bay về phía mình, anh nhanh nhẹn tránh được, nằm chặt lấy chỗ cố định, thân tàu nghiêng đi làm anh suýt đã bay ra ngọ; Bạc Tuấn Phong ốn định lại tinh thần, đi đến tầng tám vừa đến sân bay đã nghe thấy tiếng cánh quạt ‘phạch phạch phạch phạch”.
Trên boong tàu, người người nhốn nháo, trên mặt mỗi người đều biểu lộ vẻ tuyệt vọng.
Tên cầm đầu bất lấy cánh tay Bạc Tuấn Phong, nói với anh: ‘Tôi đã kêu thuyền của chúng ta rút lui, nếu còn không đi khỏi, vụ nổ tan tành của con tàu du lịch này sẽ liên lụy đến nó.”
Đến lúc đó, thuyền cứu nạn cũng không kịp để xuống, chiếc tàu du lịch này sẽ bị phá huỷ chỉ trong phút chốc, nổ tung phá huỷ toàn bộ.
“Chúng ta làm sao rời khỏi đây?”
“Chúng tôi có để lại một chiến hạm, có thế theo cầu thang của khoang thuyền rời khỏi”
Bạc Tuấn Phong “ừ” một tiếng.
Hai người vừa mới đến boong tàu thì bị đám đông đang hoảng loạn vùi lấp, Có một chiếc thuyền của Thiên Ngao Hải Vận vẫn chưa rời đi, đây là thuyền dành cho Bạc Tuấn Phong Nhưng không ít người đã nhìn thấy bốn chữ “Thiên Ngao Hải Vận” thì dấy lên hy vọng.
“Là thuyền của Thiên Ngao!”
“Có cầu thang!”
Chiếc cầu thang di tản duy nhất này đã biến thành hy vọng của bọn họ.
Bạc Tuấn Phong chỉ nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm khắp nơi trên boong tàu, tất cả mọi người trên boong tàu đều hỗn loạn, anh đẩy tôi xô.
Bạc Tuấn Phong không dám vượt qua đám người.
Quá nhiều người, rất hung hăng, ai cũng muốn sống tiếp.
Bạc Tuấn Phong đứng trơ mắt nhìn đám người giống như lưông thép lớn, dòng chảy liên tục ép người chen lấn đạp người ngã.
Mọi người đổ xô về phía cầu thang với những lời đe dọa.
Sức chịu lực của cầu thang có hạn, người phía trước vừa bò lên thì người phía sau cũng không đợi được mà leo lên, vừa đấy vừa kéo sợ bị rơi xuống, Những tạp âm chửi bới, mảng nhiếc, tiếng la khóc không ngừng bên tai.
Tên cầm đầu vừa định xông tới, Bạc Tuấn Phong túm lấy cánh tay.
“Đứng lại”
“Bạc gia?”
“Bọn họ điên hết rồi Bạc Tuấn Phong nhìn cái thang yếu ớt kia, trơ mắt nhìn cầu thang gãy đôi rơi xuống từ độ cao này, một số bị cuốn vào cánh quạt, số kia thì chôn thân dưới đáy biển.
“Không được chen lấn!”
Đàn người áo đen chạy ra từ nhiều lối khác nhau.
Bọn họ nóng vội muốn xuống thuyền cứu nạn nhưng vô số người chặn ở vị trí quan trọng, bọn họ không có cách nào để xuống thuyền cứu nạn.
Trong tình thế cấp bách, người đàn ông áo đen dương súng bắt đầu bản vào đám đông “Đi chỗ khác!”
“Tránh ra!”
Họng súng lập loè tia lửa.
Một số người ngã xuống trong đám đông, đạn liên tục bay đến đám đông.
‘Tên cầm đầu bảo vệ Bạc Tuấn Phong, dùng thân mình cản trước mặt anh, sạc gia, ở đây rất nguy hiểm. Tôi đã yêu cầu máy bay trực thăng đến chỉ viện, bây giờ chúng ta đến tăng tám của boong tàu, chỗ đó có một sân bay, tôi đưa ngài đi!”
Ừm”
Hai người đi về phía tầng tám của boong tàu.
“Ầm ầm”, vị trí trung tâm của tàu du lịch có dấu hiệu vỡ ra!
Thân tàu theo đó mà nghiêng về một phía, Bạc Tuấn Phong chỉ cảm thấy có người từ trên cao rơi xuống và bay về phía mình, anh nhanh nhẹn tránh được, nằm chặt lấy chỗ cố định, thân tàu nghiêng đi làm anh suýt đã bay ra ngọ; Bạc Tuấn Phong ốn định lại tinh thần, đi đến tầng tám vừa đến sân bay đã nghe thấy tiếng cánh quạt ‘phạch phạch phạch phạch”.
Bình luận facebook