Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hà Tư Ca bị Phó Cẩm Hành kéo thẳng lên sân khấu. Đến khi Hà Tư Ca hoàn toàn phản ứng lại được, không chỉ là một mình cô ngẩn ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác, bao gồm người điều khiển chương trình và Trương Tử Hân.
Bọn họ trơ ra như phỗng nhìn Phó Cẩm Hành, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
“Anh Phó, anh đây là...”
Trương Tử Hân hoàn hồn lại đầu tiên. Cô ta miễn cưỡng duy trì nụ cười, cố gắng hết sức làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi. Bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, Hà Tư Ca ngứa ngáy sau lưng. Cô không thể không đứng thẳng lên, không muốn tỏ ra quá mức thảm hại. Trong lòng mơ hồ đoán được một loại khả năng, nhưng cô lại cảm thấy, chắc Phó Cẩm Hành sẽ không gian ác như vậy.... Sự thật chứng minh, Hà Tư Ca nghĩ không sai! Chỉ nghe thấy Phó Cẩm Hành cười như không cười trả lời: “Nếu như Phó mỗ đã may mắn có được sợi dây chuyền này, vậy tôi cũng thể quyết định xử lý nó như thế nào đúng không?”
Người điều khiển chương trình ở bên cạnh vội vàng mở miệng: “Đương nhiên rồi! Không biết sau khi có được nó, anh Phó định làm thế nào...”
Không đợi anh ta nói hết câu, Phó Cẩm Hành đã xoay người cầm lấy sợi dây chuyền ngọc trai từ cái khay nhân viên nữ đang bế trong tay, trực tiếp đeo lên cổ Hà Tư Ca! Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến khi mọi người đều phản ứng lại, sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh kia đã nằm trên cổ Hà Tư Ca rồi. Trên màn lớn sau lưng bọn họ là ảnh của Trương Tử Hân, rực rỡ chói mắt. Vốn dĩ ý của Phó Cẩm Hành rất đơn giản, chính là muốn làm Hà Tư Ca mất mặt. Hắn muốn để cho mọi người nhìn xem loại phụ nữ như Hà Tư Ca sẽ xấu mặt ở nơi thanh nhã này như thế nào!
Đặc biệt là khi so sánh với Trương Tử Hân nổi bật! Chỉ có điều Phó Cẩm Hành một lòng muốn làm nhục Hà Tư Ca, nhưng lại xem nhẹ cảm nhận của Trương Tử Hân.
Cô ta vốn tưởng rằng hắn mua sợi dây chuyền này, quyên góp khoản tiền kia làm từ thiện ngay tại chỗ, lúc không còn ai nữa sẽ trả lại đồ cho mình, cũng coi là một lời ước hẹn. “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, Hà Tư Ca chỉ có thể hướng về phía Phó Cẩm Hành im lặng mấp máy môi.
Hắn giơ tay chỉ vào bức ảnh của Trương Tử Hân, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được mở miệng nói: “Hà Tư Ca, bây giờ cô nên biết cái gì gọi là tự thẹn mình nhơ bẩn rồi chứ?”
Cô nghiến răng, cười lạnh một tiếng: “Anh đợi đấy!” Nói xong, Hà Tư Ca đứng thẳng người lên, chỉ thấy cô cong môi, ánh mắt lúng liếng, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh.
Nhìn thấy những người phía dưới sân khấu đầy vẻ kinh ngạc, Hà Tư Ca cảm thấy buồn cười... được lắm, không phải Phó Cẩm Hành muốn làm cho cô mất mặt sao, vậy cứ thử xem, người mất mặt là ai!
Làm việc ở trung tâm tổ chức tiệc cưới ba năm, đối với sân khấu lớn nhỏ, ánh đèn, Hà Tư Ca thật sự quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa.
Đứng ở đâu sẽ là tiêu điểm chú ý của toàn sân khấu, điều chỉnh vị trí cơ thể thể nào, cùng với làm như thế nào để cho mặt mình không bị mờ đi dưới ánh đèn, những chi tiết liên quan đến kiến thức chuyên nghiệp này, cô hiểu rõ hơn ai hết. Hơn nữa hôm nay Hà Tư Ca mặc một cái váy nhung tơ dài màu xanh đậm, vốn là phong cách phục cổ, phối hợp với ngọc trai lại càng như thêu hoa trên gấm. Cô trang điểm đậm mà không dung tục, tóc dài vấn lên sau gáy thành một búi tóc lỏng.
Trừ sợi dây chuyền ngọc trai bị Phó Cẩm Hành cưỡng ép đeo lên kia, toàn thân Hà Tư Ca không có một món đồ trang sức dư thừa nào cả. Nhìn qua đây, mọi người chỉ nhớ cô tóc đen da trắng, giữa trắng đen là đôi môi đỏ thẫm cong lên, nhìn là không quên được.
So sánh ra, Trương Tử Hân trong ảnh lại quá không nổi bật.
Không nổi bật chưa chắc đã không đẹp, nhưng cô gái trẻ tuổi trang điểm quá đơn giản thực sự không hề thích hợp với ngọc trai.
Chỉ có kiểu người đẹp thướt tha quyến rũ đó mới có thể hợp được.
Càng đừng nói là đám đàn ông ở đây đều là tay lão luyện trong chuyện phong nguyệt. Mặc dù bọn họ yêu thích vẻ thuần khiết, nhưng thứ bọn họ chân chính yêu thích vẫn là kiểu phụ nữ quyến rũ từ trong xương cốt thế này. Nhân lúc mọi người vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, Hà Tư Ca đã nhẹ nhàng nhấc viên ngọc trai lớn nhất trên sợi dây chuyền kia lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Phó, hy vọng có nhiều bạn bè có thể dấn thân vào sự nghiệp công ích như vậy. Chúng ta làm từ thiện nhiều hơn, uống ít rượu đi.”
Nói xong, cô còn nghiêng đầu cười.
Vừa dứt lời, đã có không ít đàn ông bật cười theo bản năng. Ở nơi như thế này vốn dĩ cũng không cần phụ nữ giỏi ăn nói, bọn họ chỉ cần cố gắng hết sức đóng tốt nhân vật bình hoa là được rồi.
Cho nên, căn bản sẽ không có ai để ý có phải là Hà Tư Ca nói lời đường đường chính chính gì hay không.
Chỉ cần mọi người có thể cười ha ha, ngược lại là điều tốt nhất. “Đây chính là con gái của Hà Nguyên Chính à?” “Đúng vậy, không ngờ lại xinh đẹp đến thế, nhìn cái dáng vẻ kia đi, chậc chậc..” “Anh nói nhỏ thôi, không thấy sắc mặt Phó Cẩm Hành đen lại rồi à?”
Không ít đàn ông rỉ tại thì thầm, thì thào bàn tán. Đúng như lời bọn họ nói, Phó Cẩm Hành đứng ở giữa Hà Tư Ca và Trương Tử Hân quả thật đã biến sắc. Hắn đứng ở trên sân khấu, đương nhiên có thể nhìn thấy sự tham lam lộ ra từ đáy mắt những người đàn ông kia. Mà đối tượng của sự tham lam ấy, chính là người phụ nữ đang đứng bên cạnh hắn! Cái gì gọi là chữa tốt thành xấu, bây giờ Phó Cẩm Hành cũng coi như lĩnh hội được rồi!
May mà người điều khiển chương trình phản ứng nhanh chóng. Anh ta vội vàng cầm micro,mau mồm mau miệng nói một tràng dài, cuối cùng cũng xoay chuyển được cái tình huống đột ngột xảy ra này. Hà Tư Ca chiếm hết thế thượng phong mang theo lòng phục thù, thoải mái hưởng thụ những ánh nhìn chăm chú kia.
Cho đến lúc cô lại bị Phó Cẩm Hành kéo xuống.
Lần này, hắn căn bản không trở lại chỗ ngồi trước đó, mà dẫn Hà Tư Ca trực tiếp rời khỏi nông trang Ái Tâm.
Sau khi lên xe, cô cũng không nhịn được nữa, ha ha cười lớn. Gương mặt Phó Cẩm Hành đã u ám đến mức có thể vắt ra nước.
“Vừa rồi anh cố ý muốn bêu xấu tôi, đúng không?”
Hà Tư Ca cười nửa ngày trời mới dừng lại được, lạnh lùng hỏi hắn.
“Phó Cẩm Hành, tôi nói cho anh biết, cho dù anh và tiểu minh tinh đó cái quan hệ bẩn thỉu nào, tôi căn bản không hề quan tâm! Nhưng nếu như các người muốn làm tôi mất mặt trước mặt mọi người thì tốt nhất hãy vất bỏ cái suy nghĩ đó đi, bởi vì tôi nhất định sẽ phản kích!”
Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ. Rất hiển nhiên, cô đã nhìn thấu tâm tư của Phó Cẩm Hành.
Đầu tiên là hạ thấp giá trị của Hà Nguyên Chính, tiếp đó lại để mọi người khinh thường cô, cuối cùng còn muốn khiến cô trở thành người phụ nữ thảm hại trong mắt mọi người khi so sánh với Trương Tử Hân. Nằm mơ đi!
“Còn muốn tranh sủng cơ à? Ha, Hà Tư Ca, dã tâm của cô cũng không nhỏ đâu. Bớt bớt lại đi, đối với tôi mà nói, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
Phó Cẩm Hành nheo mắt lại, đầy vẻ khinh thường nhìn Hà Tư Ca.
“Tranh cái đầu anh!” Cổ mắng, không muốn nói thêm một chữ nào nữa.
Phó Cẩm Hành vừa định mở miệng, điện thoại đã vang lên. Hắn ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng: “Tử Hân, xin lỗi, anh đi trước một bước.” Trương Tử Hân thấy Phó Cẩm Hành nổi giận đùng đùng rời đi. Ngay sau đó, cô ta cũng tìm một cái cớ trở lại phòng nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho hắn.
“Không sao chứ?”
Cô ta dè dặt hỏi Phó Cẩm Hành hỏi, đồng thời cũng muốn làm rõ, hắn và người phụ nữ đó rốt cuộc là quan hệ thế nào.
Từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Trương Tử Hân cảm thấy Hà Tư Ca không hề đơn giản. Cho dù cô chỉ là người phụ nữ do Hà Nguyên Chính chủ động đưa lên giường của Phó Cẩm Hành, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận, không phải sao?
\r\n
Bọn họ trơ ra như phỗng nhìn Phó Cẩm Hành, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
“Anh Phó, anh đây là...”
Trương Tử Hân hoàn hồn lại đầu tiên. Cô ta miễn cưỡng duy trì nụ cười, cố gắng hết sức làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi. Bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, Hà Tư Ca ngứa ngáy sau lưng. Cô không thể không đứng thẳng lên, không muốn tỏ ra quá mức thảm hại. Trong lòng mơ hồ đoán được một loại khả năng, nhưng cô lại cảm thấy, chắc Phó Cẩm Hành sẽ không gian ác như vậy.... Sự thật chứng minh, Hà Tư Ca nghĩ không sai! Chỉ nghe thấy Phó Cẩm Hành cười như không cười trả lời: “Nếu như Phó mỗ đã may mắn có được sợi dây chuyền này, vậy tôi cũng thể quyết định xử lý nó như thế nào đúng không?”
Người điều khiển chương trình ở bên cạnh vội vàng mở miệng: “Đương nhiên rồi! Không biết sau khi có được nó, anh Phó định làm thế nào...”
Không đợi anh ta nói hết câu, Phó Cẩm Hành đã xoay người cầm lấy sợi dây chuyền ngọc trai từ cái khay nhân viên nữ đang bế trong tay, trực tiếp đeo lên cổ Hà Tư Ca! Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến khi mọi người đều phản ứng lại, sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh kia đã nằm trên cổ Hà Tư Ca rồi. Trên màn lớn sau lưng bọn họ là ảnh của Trương Tử Hân, rực rỡ chói mắt. Vốn dĩ ý của Phó Cẩm Hành rất đơn giản, chính là muốn làm Hà Tư Ca mất mặt. Hắn muốn để cho mọi người nhìn xem loại phụ nữ như Hà Tư Ca sẽ xấu mặt ở nơi thanh nhã này như thế nào!
Đặc biệt là khi so sánh với Trương Tử Hân nổi bật! Chỉ có điều Phó Cẩm Hành một lòng muốn làm nhục Hà Tư Ca, nhưng lại xem nhẹ cảm nhận của Trương Tử Hân.
Cô ta vốn tưởng rằng hắn mua sợi dây chuyền này, quyên góp khoản tiền kia làm từ thiện ngay tại chỗ, lúc không còn ai nữa sẽ trả lại đồ cho mình, cũng coi là một lời ước hẹn. “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, Hà Tư Ca chỉ có thể hướng về phía Phó Cẩm Hành im lặng mấp máy môi.
Hắn giơ tay chỉ vào bức ảnh của Trương Tử Hân, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được mở miệng nói: “Hà Tư Ca, bây giờ cô nên biết cái gì gọi là tự thẹn mình nhơ bẩn rồi chứ?”
Cô nghiến răng, cười lạnh một tiếng: “Anh đợi đấy!” Nói xong, Hà Tư Ca đứng thẳng người lên, chỉ thấy cô cong môi, ánh mắt lúng liếng, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh.
Nhìn thấy những người phía dưới sân khấu đầy vẻ kinh ngạc, Hà Tư Ca cảm thấy buồn cười... được lắm, không phải Phó Cẩm Hành muốn làm cho cô mất mặt sao, vậy cứ thử xem, người mất mặt là ai!
Làm việc ở trung tâm tổ chức tiệc cưới ba năm, đối với sân khấu lớn nhỏ, ánh đèn, Hà Tư Ca thật sự quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa.
Đứng ở đâu sẽ là tiêu điểm chú ý của toàn sân khấu, điều chỉnh vị trí cơ thể thể nào, cùng với làm như thế nào để cho mặt mình không bị mờ đi dưới ánh đèn, những chi tiết liên quan đến kiến thức chuyên nghiệp này, cô hiểu rõ hơn ai hết. Hơn nữa hôm nay Hà Tư Ca mặc một cái váy nhung tơ dài màu xanh đậm, vốn là phong cách phục cổ, phối hợp với ngọc trai lại càng như thêu hoa trên gấm. Cô trang điểm đậm mà không dung tục, tóc dài vấn lên sau gáy thành một búi tóc lỏng.
Trừ sợi dây chuyền ngọc trai bị Phó Cẩm Hành cưỡng ép đeo lên kia, toàn thân Hà Tư Ca không có một món đồ trang sức dư thừa nào cả. Nhìn qua đây, mọi người chỉ nhớ cô tóc đen da trắng, giữa trắng đen là đôi môi đỏ thẫm cong lên, nhìn là không quên được.
So sánh ra, Trương Tử Hân trong ảnh lại quá không nổi bật.
Không nổi bật chưa chắc đã không đẹp, nhưng cô gái trẻ tuổi trang điểm quá đơn giản thực sự không hề thích hợp với ngọc trai.
Chỉ có kiểu người đẹp thướt tha quyến rũ đó mới có thể hợp được.
Càng đừng nói là đám đàn ông ở đây đều là tay lão luyện trong chuyện phong nguyệt. Mặc dù bọn họ yêu thích vẻ thuần khiết, nhưng thứ bọn họ chân chính yêu thích vẫn là kiểu phụ nữ quyến rũ từ trong xương cốt thế này. Nhân lúc mọi người vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, Hà Tư Ca đã nhẹ nhàng nhấc viên ngọc trai lớn nhất trên sợi dây chuyền kia lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Phó, hy vọng có nhiều bạn bè có thể dấn thân vào sự nghiệp công ích như vậy. Chúng ta làm từ thiện nhiều hơn, uống ít rượu đi.”
Nói xong, cô còn nghiêng đầu cười.
Vừa dứt lời, đã có không ít đàn ông bật cười theo bản năng. Ở nơi như thế này vốn dĩ cũng không cần phụ nữ giỏi ăn nói, bọn họ chỉ cần cố gắng hết sức đóng tốt nhân vật bình hoa là được rồi.
Cho nên, căn bản sẽ không có ai để ý có phải là Hà Tư Ca nói lời đường đường chính chính gì hay không.
Chỉ cần mọi người có thể cười ha ha, ngược lại là điều tốt nhất. “Đây chính là con gái của Hà Nguyên Chính à?” “Đúng vậy, không ngờ lại xinh đẹp đến thế, nhìn cái dáng vẻ kia đi, chậc chậc..” “Anh nói nhỏ thôi, không thấy sắc mặt Phó Cẩm Hành đen lại rồi à?”
Không ít đàn ông rỉ tại thì thầm, thì thào bàn tán. Đúng như lời bọn họ nói, Phó Cẩm Hành đứng ở giữa Hà Tư Ca và Trương Tử Hân quả thật đã biến sắc. Hắn đứng ở trên sân khấu, đương nhiên có thể nhìn thấy sự tham lam lộ ra từ đáy mắt những người đàn ông kia. Mà đối tượng của sự tham lam ấy, chính là người phụ nữ đang đứng bên cạnh hắn! Cái gì gọi là chữa tốt thành xấu, bây giờ Phó Cẩm Hành cũng coi như lĩnh hội được rồi!
May mà người điều khiển chương trình phản ứng nhanh chóng. Anh ta vội vàng cầm micro,mau mồm mau miệng nói một tràng dài, cuối cùng cũng xoay chuyển được cái tình huống đột ngột xảy ra này. Hà Tư Ca chiếm hết thế thượng phong mang theo lòng phục thù, thoải mái hưởng thụ những ánh nhìn chăm chú kia.
Cho đến lúc cô lại bị Phó Cẩm Hành kéo xuống.
Lần này, hắn căn bản không trở lại chỗ ngồi trước đó, mà dẫn Hà Tư Ca trực tiếp rời khỏi nông trang Ái Tâm.
Sau khi lên xe, cô cũng không nhịn được nữa, ha ha cười lớn. Gương mặt Phó Cẩm Hành đã u ám đến mức có thể vắt ra nước.
“Vừa rồi anh cố ý muốn bêu xấu tôi, đúng không?”
Hà Tư Ca cười nửa ngày trời mới dừng lại được, lạnh lùng hỏi hắn.
“Phó Cẩm Hành, tôi nói cho anh biết, cho dù anh và tiểu minh tinh đó cái quan hệ bẩn thỉu nào, tôi căn bản không hề quan tâm! Nhưng nếu như các người muốn làm tôi mất mặt trước mặt mọi người thì tốt nhất hãy vất bỏ cái suy nghĩ đó đi, bởi vì tôi nhất định sẽ phản kích!”
Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ. Rất hiển nhiên, cô đã nhìn thấu tâm tư của Phó Cẩm Hành.
Đầu tiên là hạ thấp giá trị của Hà Nguyên Chính, tiếp đó lại để mọi người khinh thường cô, cuối cùng còn muốn khiến cô trở thành người phụ nữ thảm hại trong mắt mọi người khi so sánh với Trương Tử Hân. Nằm mơ đi!
“Còn muốn tranh sủng cơ à? Ha, Hà Tư Ca, dã tâm của cô cũng không nhỏ đâu. Bớt bớt lại đi, đối với tôi mà nói, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
Phó Cẩm Hành nheo mắt lại, đầy vẻ khinh thường nhìn Hà Tư Ca.
“Tranh cái đầu anh!” Cổ mắng, không muốn nói thêm một chữ nào nữa.
Phó Cẩm Hành vừa định mở miệng, điện thoại đã vang lên. Hắn ấn nút nghe, giọng nói dịu dàng: “Tử Hân, xin lỗi, anh đi trước một bước.” Trương Tử Hân thấy Phó Cẩm Hành nổi giận đùng đùng rời đi. Ngay sau đó, cô ta cũng tìm một cái cớ trở lại phòng nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho hắn.
“Không sao chứ?”
Cô ta dè dặt hỏi Phó Cẩm Hành hỏi, đồng thời cũng muốn làm rõ, hắn và người phụ nữ đó rốt cuộc là quan hệ thế nào.
Từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Trương Tử Hân cảm thấy Hà Tư Ca không hề đơn giản. Cho dù cô chỉ là người phụ nữ do Hà Nguyên Chính chủ động đưa lên giường của Phó Cẩm Hành, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận, không phải sao?
\r\n
Bình luận facebook