• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 13

Đối với Hà Tư Ca mà nói, có những thứ này để giết thời gian cũng không phải là một chuyện xấu.

Ít nhất, cô không sẽ phát điên.

Còn ghen thì... cô cười lạnh, cái chữ này căn bản không hề liên quan gì đến cô.

Nhưng Phó Cẩm Hành hạ quyết tâm như vậy rồi, sẽ không chịu bỏ qua cho cô. Hơn ba giờ chiều, hắn trở về. Phó Cẩm Hành vừa về nhà đã vội vàng đi tắm, thay quần áo, hình như buổi tối có tiệc xã giao.

“Hình như cô sống không tệ.” Thấy trong thùng rác ở phòng bếp có một đống túi đựng đồ ăn nhanh, thậm chí còn có hai cái vỏ trứng, Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi xông vào phòng ngủ, lôi Hà Tư Ca dậy.

Cô ăn trưa xong là lăn ra ngủ, nghe thấy hắn về, Hà Tư Ca chỉ trở mình, cũng không hề dậy.

“Chẳng lẽ anh muốn tôi tự tìm cái chết à?”

Cô lim dim buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt lười biếng, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp mơ màng dụ người.

“Có!”

Dễ nhận thấy Phó Cẩm Hành có chút tức giận. Cúi đầu liếc một cái, hắn nhìn thấy những tờ giấy tán loạn kia, biết Hà Tư Ca đã xem thứ mình để lại rồi. “Cô đọc rồi? Đã biết cô ấy là ai rồi à?” Phó Cẩm Hành cố ý hỏi. Hà Tư Ca phì cười một tiếng, không trả lời.

Trong biểu cảm của cô tràn đầy vẻ khinh thường không quan tâm, không phải là giả vờ. Phó Cẩm Hành híp mắt lại, mặc cho đầu ngón tay qua lại trên mặt cô. “Phải nói cô và cô ấy thật sự có chút giống nhau! Mặc dù kiểu dáng của hàng giả không bằng hàng thật, nhưng cũng khá tốt, hỏng cũng không đau lòng!” Hắn mấp máy đôi môi mỏng, phun ra mấy chữ làm tổn thương người khác.

Quả nhiên, sắc mặt Hà Tư Ca đã thay đổi. Cô không để ý tên ác ma này có quan hệ như thế nào với cô gái khác, nhưng cô cũng không cho phép hắn chà đạp lên tôn nghiêm của cô.

“Chẳng qua là anh không có được hàng thật mà thôi. Anh chẳng khác nào những kẻ phàm tục học làm sang, tưởng là treo thư hoạ mô phỏng của danh nhân đầy tường thì có văn hóa! Làm người ta buồn nôn!”

Hà Tư Ca chế giễu lại.

Cô vừa nói xong, trên môi đã nhói đau. Hắn cắn người!

Liếm vết máu giữa răng và môi, Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Một thứ hàng giả không có năng lực phản kháng.”

Hà Tư Ca trợn mắt nhìn hắn, không nói một lời.

Cô không muốn nói chuyện, bởi vì vết thương rất đau, rách ra, sưng lên.

Thế nhưng vẫn chưa xong, Phó Cẩm Hành gọi điện thoại, nửa tiếng sau tên trợ lý như ma quỷ của hắn lại xuất hiện, còn cầm mấy cái túi lớn trên tay. “Thay những thứ này vào, còn nữa, trang điểm cho mình một chút.” Hắn chỉ đống đồ dưới đất.

Hà Tư Ca lạnh mặt nhìn hắn: “Đừng có nằm mơ, tôi sẽ không đi tiệc xã giao với anh đâu.”

Thế nhưng Phó Cẩm Hành lại cười: “Vậy tôi cắt nối biên tập phát video ở hiện trường bữa tiệc từ thiện, nhất định sẽ rất náo động.” Cô chết đứng người nhìn hắn.

“Tử Hân tổ chức hoạt động bán hàng từ thiện Ái Tâm, đương nhiên tôi phải đi cổ vũ. Nhưng tối nay cô ấy rất bận, không có thời gian đi với tôi, cô đi.”

Phó Cẩm Hành cầm cái khuy măng sét lên, thong thả ung dung cài xong, lúc này mới nhấc mí mắt lên nhìn Hà Tư Ca một cái.

“Anh tưởng là tôi sẽ vì anh có người phụ nữ khác mà ầm ĩ một trận à? Nực cười, tôi chỉ mong anh mau chóng ly hôn với tôi, bởi vì năm chữ 'vợ của Phó Cẩm Hànhỏ này với tôi mà nói là một sự sỉ nhục, không phải vinh dự!” Cô khom người, cầm bộ lễ phục trong túi lên, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Xuất phát từ tâm lý chán ghét Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca cố ý trang điểm thật đậm.

Nhưng kiểu trang điểm xinh đẹp này lại rất hợp với chiếc váy dài nhung tơ màu xanh đậm trên người cô. Cô nhìn cơ thể bị bọc kín mít của mình, nhất là cái thiết kế cao cổ đó, không nhịn được chế giễu: “Tôi còn tưởng là anh muốn tôi đóng vai gái tiếp khách nữa đấy.”

Nghe vậy, sự kinh ngạc trong đáy mắt Phó Cẩm Hành lập tức biến mất. Hắn lạnh lùng trả lời: “Bình hoa không phải là thứ ai cũng có thể làm được, cô cùng lắm chỉ coi là một cái bát sứ thôi.”

Hà Tư Ca không chút dao động: “Bát sứ cũng phải xem là nung từ cái lò nào ra!”.

“Miệng lưỡi sắc bén!” Phó Cẩm Hành hơi tức giận, thấp giọng mắng một câu, kéo cô đi ra khỏi chung cư.

Vì đề phòng Hà Tư Ca chạy trốn, cho dù ra ngoài hay về nhà đều cần mật mã. Mật mã vào nhà là một chuỗi con số, ai cũng có thể nhập vào, nhưng mật mã ra ngoài lại là dấu vân tay của Phó Cẩm Hành, chỉ có hắn mở được, còn không ai làm được cả. Quan sát được chi tiết này, trái tim Hà Tư Ca hoàn toàn lạnh lẽo.

“Cứ nhìn chằm chằm thể, định chạy trốn à?”

Phát hiện thỉnh thoảng cô lại nhìn lên tay mình, Phó Cẩm Hành nhạy bén ý thức được loại khả năng này.

Đương nhiên Hà Tư Ca không chịu thừa nhận. Cô chỉ đành tùy ý tìm một cái cớ: “Anh là đồ súc sinh, thế nhưng lại có một đôi tay đẹp, đúng là không công bằng.”

Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra, phát ra một tiếng hừ mũi nhẹ: “Trên người tôi rất nhiều chỗ đẹp.”

Cuối cùng cũng qua được cửa, Hà Tư Ca thở phào nhẹ nhõm. Buổi bán hàng từ thiện Ái Tâm của Trương Tử Hân tổ chức ở trong một nông trang ngoại ô thành phố, nghĩ cũng đúng, nếu như một cái hoạt động quyên góp tràn đầy mùi vị xa hoa, hình như sẽ bị biến chất mất.

Đây là một người phụ nữ rất biết suy đoán lòng người, cô ta biết công chúng mong muốn cái gì. Phó Cẩm Hành lấy thiệp mời ra, giao cho nhân viên nghiệp vụ mặc đồng phục. “Anh Phó, hoan nghênh anh!”

Nhân viên nghiệp vụ đó nhiệt tình thăm hỏi. Thế nhưng, lúc nhìn thấy bên cạnh Phó Cẩm Hành còn có một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm, ánh mắt của đối phương lóe lên một cái. Trương Tử Hân là một trong số những người khởi xướng của nông trang Ái Tâm. Cô ta và Phó Cẩm Hành đã đến đây mấy lần, cho nên nhân viên nghiệp vụ ở nơi này đều biết hắn.

Vốn tưởng là hắn sẽ đến một mình, không ngờ lại còn dẫn theo bạn gái?! Đương nhiên Hà Tư Ca nhận ra ánh mắt những người đó ném lên người mình. Hơn nữa, thái độ của đại đa số đối với cô cũng không thân thiện là bao.

Cô không những không tức giận, ngược lại còn rất hài lòng. Mùi vị nhân vật phản diện nữ phụ bị người ta căm hận thật thoải mái! “Cô đang cao hứng cái gì thế?” Phó Cẩm Hành vừa nhìn xung quanh, gật đầu hỏi thăm với người quen, vừa nhẹ giọng hỏi Hà Tư Ca. Cô thuận tay nhận lấy hai ly champagne, đưa cho hắn một ly: “Tù nhân ra ngoài hóng gió, đương nhiên là cao hứng rồi!”

Nhấp một ngụm champagne, ừm, là loại hảo hạng, không tệ. “Đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng lát nữa cô lại khóc đấy!” Hắn tức giận uy hiếp cô.

Ý cười của Hà Tư Ca lập tức cứng lại trên mặt, không phải là bởi vì câu nói kia của Phó Cẩm Hành, mà là bởi vì cô nhìn thấy Trương Tử Hân đang đi về phía này.

Trước kia cô không quan tâm đến người trong giới giải trí, chỉ là nghe nói mình và Trương Tử Hân hơi giống nhau, Hà Tư Ca vốn cũng không tin. Nhưng bây giờ cô không tin cũng không được nữa rồi! Quả thật rất giống, có thể có đến bảy phần tương tự, nhưng mà lại không nói ra được không giống nhau chỗ nào. Tuổi tác Trương Tử Hân xấp xỉ Hà Tư Ca, dáng người cô ta yểu điệu, mặc một bộ lễ phục màu trắng cổ khoét hình chữ V, trên cánh tay dán một tờ giấy Ái Tâm màu đỏ, thể hiện cô ta là người phụ trách của buổi bán hàng từ thiện tối nay.

“Tử Hân.”

Vừa nhìn thấy cô ta, Phó Cẩm Hành đã chủ động mở miệng, nụ cười của hắn như cây trong gió xuân. Trương Tử Hân nhẹ giọng nói: “Gần đây anh bận như vậy sao còn phải cất công đi một chuyến chứ? Sáng nay em đã nhận được chi phiếu rồi.”

Hắn lắc đầu: “Đương nhiên phải đích thân đến đây mới coi là ủng hộ em, chỉ lấy tiền chắc chắn không được.” Trương Tử Hân cười nhẹ với Phó Cẩm Hành, dường như lúc này mới chú ý đến Hà Tư Ca, cô ta có chút kinh ngạc, nhưng vẫn duy trì được nụ cười khéo léo như cũ: “Cô đây là...”
\r\n
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom