Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-566
Chương 567: Chấn chỉnh lại
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chỉ là thân thể không thể cử động, vẫn chưa tỉnh lại, nhưng vẫn có một chút cảm giác đối với thế giới bên ngoài.
Hà Tư Ca nhớ rõ, lúc mình ngã xuống, Mộ Kính Nhất đã đỡ lấy cô.
Hắn không chỉ ôm cô, mà còn cắn mạnh lên môi cô một cái.
Cô vốn còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc nãy tắm rửa, Hà Tư Ca đặc biệt soi gương, môi dưới của cô thật sự bị sưng đỏ, vết bầm vẫn chưa tan đi.
Cho dù kế hoạch này là có chủ động đưa ra, nhưng Phó Cẩm Hành thật sự không tò mò sao? “Đương nhiên anh quan tâm rồi, chỉ là, nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho3mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.
“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.
Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.
“Em khó chịu ở đâu à?” Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sức khỏe của Hà Tư Ca.
Ai biết được sau khi bị thứ kia giật điện, liệu trong cơ thể có xuất hiện vấn đề gì khó kiểm tra ra không? Lỡ như có2di chứng, căn bản sẽ khó lòng phòng bị.
“Không...
không phải! Em chỉ...
chỉ tò mò, vì sao anh lại không hỏi, lúc ở trong khách sạn, em và Mộ Kính Nhất đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh không quan tâm một chút nào sao?” Nói đến phía sau, tâm trạng Hà Tư Ca trở nên có chút phức tạp.
Ngoài ra, cô còn cẩn thận kiểm tra thân thể mình, tạm thời không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Sao thế?” Phó Cẩm Hành vừa vặn gọi điện thoại xong, vừa quay đầu lại, đã phát hiện Hà Tư Ca đang ngẩn ra.
Hắn gọi cô mấy lần, cô mới nghe thấy.
“A? Em không sao.” Hà Tư Ca có chút lúng túng tránh ánh mắt Phó Cẩm Hành.
Cô nghĩ, nhất định hắn cũng nhìn thấy, chỉ là không3nói gì thôi.
Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.
“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.
Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.
“Đầu tiên, đây không phải là phản bội, em không cần phải có cảm giác tội lỗi.
Nếu như phải nói, cũng là anh có cảm giác tội lỗi, bởi vì anh không bảo vệ tốt cho em, mới khiến em gặp phải9chuyện này.
Tiếp theo, cho dù phải hay không phải, anh đều không để ý, bởi vì quan hệ của chúng ta không phải chỉ ở thân thể, về điểm này, anh rất rõ ràng.
Cuối cùng, em có thể hứa với anh, kể từ bây giờ, đừng bao giờ vì vấn đề này mà phiền lòng nữa, được không?” Hắn chậm rãi nói, trả lời rõ ràng mạch lạc câu hỏi của Hà Tư Ca.
Sau khi nghe xong, cô bật cười: “Còn đầu tiên với cuối cùng, anh tưởng là đang viết luận văn à? Miệng anh thật lợi hại, em không nói lại anh...” Phó Cẩm Hành chặn lấy môi Hà Tư Ca, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Miệng anh còn có lúc có thể lợi hại hơn, em có muốn thử không?” Hắn cười xấu hỏi.
Cô3không nói ra lời, chỉ có thể ưm ưm kêu lên.
Lúc hai người vừa dán vào nhau, điện thoại của Phó Cẩm Hành lại vang lên.
Hắn lưu luyến đứng lên khỏi giường, quay đầu lại nhìn Hà Tư Ca một cái, khàn giọng nói: “Anh nghe điện thoại trước, em chờ anh.” Nghe xong nội dung cuộc điện thoại, sắc mặt Phó Cẩm Hành không tốt lắm.
“Mộ Kính Nhất vừa rời khỏi Trung Hải rồi, có điều, hắn không đưa Phùng Thiên Nhu đi cùng, bây giờ chắc cô ta đang tức giận mắng chửi người rồi.” Hắn nói với Hà Tư Ca.
Cô lăn từ trên giường dậy, vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta khống chế Phùng Thiên Nhu trước đi, em thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không thật sự tốt.
Trước kia em còn cảm thấy cô ta giỏi giả ngây giả dại, nhưng qua hai lần gặp mặt, em càng ngày càng cảm thấy cô ta có vấn đề!”.
Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng, anh đã phải người qua đó rồi.
Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đầu, chỉ có thể dùng chút biện pháp, chế ngự người đã.” Dùng một chút, hắn lại không quá chắc chắn hỏi: “Em nói xem, rốt cuộc Phùng Thiên Nhu và Mộ Kính Nhất có quan hệ thế nào? Chúng ta có thể cân nhắc dùng Phùng Thiên Nhu để đàm phán với Mộ Kính Nhất không?” Phó Cẩm Hành cũng không quá thích cách làm này.
Hắn cảm thấy, như vậy không đủ quang minh lỗi lạc.
Nhưng đối phó với loại người như Mộ Kính Nhất này thì cũng không chính nhân quân tử gì cả.
“Hai người bọn họ chủ là yêu lợi dụng lẫn nhau, em cảm thấy không thể.
Hơn nữa, Phùng Thiên Nhu ghét em thể nào, không phải là anh không biết, chỉ cần là chuyện có thể khiến em khó chịu, cô ta đều muốn làm.” Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Chỉ dựa vào việc Phùng Thiên Nhu dùng mọi cách để được Mộ Kính Nhất yêu thích đã chứng minh quan hệ của bọn họ ngay từ đầu đã không bình đẳng.
Dưới tình hình như vậy, còn muốn Mộ Kính Nhật cứu Phùng Thiên Nhu? Đừng có mơ.
“Đúng thế.
Mộ Kính Nhất thua chúng ta lần này, anh nghĩ với tính cách của hắn, nhất định sẽ ghi hận trong lòng.
Có lẽ, chúng ta có thể sống mấy ngày an nhàn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hoàn toàn buông tha đâu.” Cho dù chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, nhưng đối với Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mà nói đã là tốt lắm rồi.
“Cho dù là vài ngày an nhàn cũng rất hiếm đó, em đã không nhớ cảm giác ăn ngon ngủ ngon thế nào nữa rồi...” Hà Tư Ca dùng hai tay ôm eo Phó Cẩm Hành, áp má áp vào người hắn, lẩm bẩm.
“Đợi mọi chuyện chấm dứt, chúng ta đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chỉ có anh và em thôi.” Phó Cẩm Hành có chút áy náy nói.
Kết hôn lâu như vậy, sinh hai đứa con, hắn không chỉ không có một tuần trăng mật đúng nghĩa, mà ngay cả một chuyến đi chơi cũng không có.
“Thật không? Nhưng không dẫn theo các con, em lo lắng.” Ban đầu Hà Tư Ca rất hưng phấn, nhưng lại lập tức lắc đầu.
“Có gì phải lo lắng, bọn trẻ sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, phải sống một mình.
Người sống với nhau cả đời, chỉ có hai chúng ta thôi.” Phó Cẩm Hành vuốt tóc cô, cảm khái nói.
Sự việc lần này, dưới sự giúp đỡ của Sủng Thiên Qua, cuối cùng đã giải quyết xong.
Hơn nữa, tin tức cũng không truyền đi rộng rãi, không gây ra động tỉnh quá lớn.
Ngay cả đám người Tào Cảnh Đồng và Minh Duệ Viễn cũng là chiều ngày hôm sau mới biết.
Gọi điện thoại xong, bọn họ lại gặp nhau ở nơi lần trước gặp.
“Tôi còn tưởng là chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây thêm lần nào nữa.” Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm nói.
“Vậy sao? Cũng đúng, tôi đã lấy được Minh Thị, Tào Cảnh Đồng cũng lấy được Thành Uy, anh đã lấy được thuốc, chúng ta đều có được thứ mình muốn rồi, coi như là một cái kết tốt đẹp.” Minh Duệ Viễn giả vờ không hiểu ý hắn, cố ý nói.
“Cái kết: Hình như Mộ Kính Nhất không cảm thấy bây giờ đã là hồi kết đâu, ít nhất thì đây không phải là kết cục của hắn.” Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh nhíu mày, sửa lại lời cậu ta.
“Tôi mặc kệ.” Minh Duệ Viễn nhún vai.
“Minh Đạt vẫn ổn chứ?” Phó Cẩm Hành biết rõ còn cổ hỏi.
“A...” Minh Duệ Viễn sờ cằm, suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Có lẽ sắp đến rồi, tôi sai người đích thân đưa ông ta qua, nếu như vẫn không nhận được tin tức gì, vậy chắc là tất cả đều thuận lợi.” Thấy cậu ta vẫn giả vờ giả vịt, Phó Cẩm Hành thật sự cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt.
Cái tên này không đi làm diễn viên thì thật sự đáng tiếc.
“Chắc là sắp đến chỗ Diêm Vương rồi nhỉ? Mộ Kính Nhất cũng đã khai là hắn thành công rồi, tôi không tin cậu vẫn chưa nhận được tin tức.” Phó Cẩm Hành trực tiếp vạch trần lời nói dối của Minh Duệ Viễn.
“Đúng thì đã sao? Là Mộ Kính Nhất muốn lấy mạng ông ta, không phải tôi, tôi đã làm được chuyện mình hứa rồi, không ai trách được tôi cả!” Minh Duệ Viễn lập tức trở nên nóng nảy.
“Anh Phó, Minh Đạt cũng là bị trừng phạt đúng tội, tôi nghĩ, chuyện này dừng ở đây đi.
Mục đích hôm nay chúng ta tới đây, không phải là mong muốn bàn bạc xem đối phó với Mộ Kính Nhất như thế nào sao?”
Tào Cảnh Đồng đứng lên, đi đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nghe cậu ta nói như vậy, Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn đều không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành đành mở miệng trước: “Thật ra cũng không có gì để bàn cả, chỉ là nhắc nhở hai người một câu, lần này hắn bỏ chạy, không thể không ghi hận trong lòng.
Chờ hắn chấn chỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ không dễ đối phó với hắn nữa.” Minh Duệ Viễn không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì thừa thắng xông lên đi, anh biết rõ hắn vẫn có thể ngóc đầu trở lại, vậy tại sao còn thả hổ về rừng?” Tào Cảnh Đồng không nhịn được vui vẻ: “Được đấy, năng lực biểu đạt ngôn ngữ rõ ràng tăng lên không ít, một câu còn có thể dùng ba thành ngữ, hơn nữa đều dùng đúng.” Minh Duệ Viễn lườm cậu ta một cái, tức giận nói: “Không học được sao? Sau này tôi ở lại Trung Hải rồi cũng không thể dẫn theo một phiên dịch viên bên cạnh suốt được đúng không?” “Này, nói anh đấy, tại sao anh có thể để hắn chạy như vậy hả?” Hắn lại bắt đầu trách cứ Phó Cẩm Hành: “Anh dẫn theo nhiều người như vậy mà cũng không thể đối phó với một mình Mộ Kính Nhất, có phải là vô dụng quá rồi không?” Tào Cảnh Đồng không nghe nổi nữa, vội vàng hỏi ngược lại: “Cậu có hiểu đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi không? Anh Phó là thương nhân tuân thủ pháp luật, không phải thủ lĩnh lính đánh thuê, cũng không thể vì bắt người mà không để ý đến tính mạng của thuốc hạ đúng không? Cậu lợi hại như thế, vậy cậu đi làm đi, dù sao cũng không phải là cậu không biết Mộ Kính Nhất đang ở đâu!” Với cậu ta mà nói, bất kể là ai, chỉ cần làm nhục Phó Cẩm Hành ở trước mặt cậu ta là không được.
“Anh khích tối đúng không? Chiều này đối với tôi vô dụng thôi, dù sao mục tiêu của Mộ Kính Nhất cũng không phải là tôi.” Minh Duệ Viễn dương dương đắc ý nói.
“Mục tiêu của hắn là Tư Ca.
Mộ Kính Nhất trở về, nhất định vẫn sẽ ra tay với cô ấy.
Tôi rất lo lắng, tôi không thể ở cạnh cô ấy 24/24 giờ được, khó tránh sẽ xuất hiện sơ hở” Phó Cẩm Hành đột nhiên thở dài một hơi.
“Chị ấy biết không?” Sau khi sửng sốt một chút, giọng Minh Duệ Viễn lập tức trầm hẳn.
“Tôi không muốn làm cô ấy sợ” Dừng lại một chút, Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Ngoại trừ phái người bảo vệ cô ấy ra, tạm thời tôi không thể nghĩ được cách gì khác, nếu như ngay cả tự do của cô ấy cũng không thể bảo đảm được, tôi còn có tư cách gì để đối đầu chính diện với Mộ Kính Nhất?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hà Tư Ca nhớ rõ, lúc mình ngã xuống, Mộ Kính Nhất đã đỡ lấy cô.
Hắn không chỉ ôm cô, mà còn cắn mạnh lên môi cô một cái.
Cô vốn còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc nãy tắm rửa, Hà Tư Ca đặc biệt soi gương, môi dưới của cô thật sự bị sưng đỏ, vết bầm vẫn chưa tan đi.
Cho dù kế hoạch này là có chủ động đưa ra, nhưng Phó Cẩm Hành thật sự không tò mò sao? “Đương nhiên anh quan tâm rồi, chỉ là, nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi.
Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho3mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.
“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.
Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.
“Em khó chịu ở đâu à?” Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là sức khỏe của Hà Tư Ca.
Ai biết được sau khi bị thứ kia giật điện, liệu trong cơ thể có xuất hiện vấn đề gì khó kiểm tra ra không? Lỡ như có2di chứng, căn bản sẽ khó lòng phòng bị.
“Không...
không phải! Em chỉ...
chỉ tò mò, vì sao anh lại không hỏi, lúc ở trong khách sạn, em và Mộ Kính Nhất đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh không quan tâm một chút nào sao?” Nói đến phía sau, tâm trạng Hà Tư Ca trở nên có chút phức tạp.
Ngoài ra, cô còn cẩn thận kiểm tra thân thể mình, tạm thời không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Sao thế?” Phó Cẩm Hành vừa vặn gọi điện thoại xong, vừa quay đầu lại, đã phát hiện Hà Tư Ca đang ngẩn ra.
Hắn gọi cô mấy lần, cô mới nghe thấy.
“A? Em không sao.” Hà Tư Ca có chút lúng túng tránh ánh mắt Phó Cẩm Hành.
Cô nghĩ, nhất định hắn cũng nhìn thấy, chỉ là không3nói gì thôi.
Hơn nữa, anh tin tưởng em có thể bảo vệ tốt cho mình, anh tin em.” Phó Cẩm Hành đi tới, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhẹ giọng trả lời.
“Còn có, lúc trước em bị Minh Duệ Viễn bắt đi lâu như vậy, anh cũng không hề hỏi.
Không phải đàn ông các anh đều lo lắng bị cắm sừng sao? Chẳng lẽ anh không sợ, lỡ như em đã bị hắn...” Hà Tư Ca không biết phải nói ra như thế nào nữa.
Nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe hiểu ý của cô rồi.
“Đầu tiên, đây không phải là phản bội, em không cần phải có cảm giác tội lỗi.
Nếu như phải nói, cũng là anh có cảm giác tội lỗi, bởi vì anh không bảo vệ tốt cho em, mới khiến em gặp phải9chuyện này.
Tiếp theo, cho dù phải hay không phải, anh đều không để ý, bởi vì quan hệ của chúng ta không phải chỉ ở thân thể, về điểm này, anh rất rõ ràng.
Cuối cùng, em có thể hứa với anh, kể từ bây giờ, đừng bao giờ vì vấn đề này mà phiền lòng nữa, được không?” Hắn chậm rãi nói, trả lời rõ ràng mạch lạc câu hỏi của Hà Tư Ca.
Sau khi nghe xong, cô bật cười: “Còn đầu tiên với cuối cùng, anh tưởng là đang viết luận văn à? Miệng anh thật lợi hại, em không nói lại anh...” Phó Cẩm Hành chặn lấy môi Hà Tư Ca, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Miệng anh còn có lúc có thể lợi hại hơn, em có muốn thử không?” Hắn cười xấu hỏi.
Cô3không nói ra lời, chỉ có thể ưm ưm kêu lên.
Lúc hai người vừa dán vào nhau, điện thoại của Phó Cẩm Hành lại vang lên.
Hắn lưu luyến đứng lên khỏi giường, quay đầu lại nhìn Hà Tư Ca một cái, khàn giọng nói: “Anh nghe điện thoại trước, em chờ anh.” Nghe xong nội dung cuộc điện thoại, sắc mặt Phó Cẩm Hành không tốt lắm.
“Mộ Kính Nhất vừa rời khỏi Trung Hải rồi, có điều, hắn không đưa Phùng Thiên Nhu đi cùng, bây giờ chắc cô ta đang tức giận mắng chửi người rồi.” Hắn nói với Hà Tư Ca.
Cô lăn từ trên giường dậy, vẻ mặt lo lắng: “Chúng ta khống chế Phùng Thiên Nhu trước đi, em thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không thật sự tốt.
Trước kia em còn cảm thấy cô ta giỏi giả ngây giả dại, nhưng qua hai lần gặp mặt, em càng ngày càng cảm thấy cô ta có vấn đề!”.
Phó Cẩm Hành gật đầu: “Đúng, anh đã phải người qua đó rồi.
Nhưng chắc chắn cô ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đầu, chỉ có thể dùng chút biện pháp, chế ngự người đã.” Dùng một chút, hắn lại không quá chắc chắn hỏi: “Em nói xem, rốt cuộc Phùng Thiên Nhu và Mộ Kính Nhất có quan hệ thế nào? Chúng ta có thể cân nhắc dùng Phùng Thiên Nhu để đàm phán với Mộ Kính Nhất không?” Phó Cẩm Hành cũng không quá thích cách làm này.
Hắn cảm thấy, như vậy không đủ quang minh lỗi lạc.
Nhưng đối phó với loại người như Mộ Kính Nhất này thì cũng không chính nhân quân tử gì cả.
“Hai người bọn họ chủ là yêu lợi dụng lẫn nhau, em cảm thấy không thể.
Hơn nữa, Phùng Thiên Nhu ghét em thể nào, không phải là anh không biết, chỉ cần là chuyện có thể khiến em khó chịu, cô ta đều muốn làm.” Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Chỉ dựa vào việc Phùng Thiên Nhu dùng mọi cách để được Mộ Kính Nhất yêu thích đã chứng minh quan hệ của bọn họ ngay từ đầu đã không bình đẳng.
Dưới tình hình như vậy, còn muốn Mộ Kính Nhật cứu Phùng Thiên Nhu? Đừng có mơ.
“Đúng thế.
Mộ Kính Nhất thua chúng ta lần này, anh nghĩ với tính cách của hắn, nhất định sẽ ghi hận trong lòng.
Có lẽ, chúng ta có thể sống mấy ngày an nhàn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hoàn toàn buông tha đâu.” Cho dù chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, nhưng đối với Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca mà nói đã là tốt lắm rồi.
“Cho dù là vài ngày an nhàn cũng rất hiếm đó, em đã không nhớ cảm giác ăn ngon ngủ ngon thế nào nữa rồi...” Hà Tư Ca dùng hai tay ôm eo Phó Cẩm Hành, áp má áp vào người hắn, lẩm bẩm.
“Đợi mọi chuyện chấm dứt, chúng ta đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chỉ có anh và em thôi.” Phó Cẩm Hành có chút áy náy nói.
Kết hôn lâu như vậy, sinh hai đứa con, hắn không chỉ không có một tuần trăng mật đúng nghĩa, mà ngay cả một chuyến đi chơi cũng không có.
“Thật không? Nhưng không dẫn theo các con, em lo lắng.” Ban đầu Hà Tư Ca rất hưng phấn, nhưng lại lập tức lắc đầu.
“Có gì phải lo lắng, bọn trẻ sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, phải sống một mình.
Người sống với nhau cả đời, chỉ có hai chúng ta thôi.” Phó Cẩm Hành vuốt tóc cô, cảm khái nói.
Sự việc lần này, dưới sự giúp đỡ của Sủng Thiên Qua, cuối cùng đã giải quyết xong.
Hơn nữa, tin tức cũng không truyền đi rộng rãi, không gây ra động tỉnh quá lớn.
Ngay cả đám người Tào Cảnh Đồng và Minh Duệ Viễn cũng là chiều ngày hôm sau mới biết.
Gọi điện thoại xong, bọn họ lại gặp nhau ở nơi lần trước gặp.
“Tôi còn tưởng là chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây thêm lần nào nữa.” Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm nói.
“Vậy sao? Cũng đúng, tôi đã lấy được Minh Thị, Tào Cảnh Đồng cũng lấy được Thành Uy, anh đã lấy được thuốc, chúng ta đều có được thứ mình muốn rồi, coi như là một cái kết tốt đẹp.” Minh Duệ Viễn giả vờ không hiểu ý hắn, cố ý nói.
“Cái kết: Hình như Mộ Kính Nhất không cảm thấy bây giờ đã là hồi kết đâu, ít nhất thì đây không phải là kết cục của hắn.” Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh nhíu mày, sửa lại lời cậu ta.
“Tôi mặc kệ.” Minh Duệ Viễn nhún vai.
“Minh Đạt vẫn ổn chứ?” Phó Cẩm Hành biết rõ còn cổ hỏi.
“A...” Minh Duệ Viễn sờ cằm, suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Có lẽ sắp đến rồi, tôi sai người đích thân đưa ông ta qua, nếu như vẫn không nhận được tin tức gì, vậy chắc là tất cả đều thuận lợi.” Thấy cậu ta vẫn giả vờ giả vịt, Phó Cẩm Hành thật sự cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt.
Cái tên này không đi làm diễn viên thì thật sự đáng tiếc.
“Chắc là sắp đến chỗ Diêm Vương rồi nhỉ? Mộ Kính Nhất cũng đã khai là hắn thành công rồi, tôi không tin cậu vẫn chưa nhận được tin tức.” Phó Cẩm Hành trực tiếp vạch trần lời nói dối của Minh Duệ Viễn.
“Đúng thì đã sao? Là Mộ Kính Nhất muốn lấy mạng ông ta, không phải tôi, tôi đã làm được chuyện mình hứa rồi, không ai trách được tôi cả!” Minh Duệ Viễn lập tức trở nên nóng nảy.
“Anh Phó, Minh Đạt cũng là bị trừng phạt đúng tội, tôi nghĩ, chuyện này dừng ở đây đi.
Mục đích hôm nay chúng ta tới đây, không phải là mong muốn bàn bạc xem đối phó với Mộ Kính Nhất như thế nào sao?”
Tào Cảnh Đồng đứng lên, đi đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nghe cậu ta nói như vậy, Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn đều không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành đành mở miệng trước: “Thật ra cũng không có gì để bàn cả, chỉ là nhắc nhở hai người một câu, lần này hắn bỏ chạy, không thể không ghi hận trong lòng.
Chờ hắn chấn chỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ không dễ đối phó với hắn nữa.” Minh Duệ Viễn không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì thừa thắng xông lên đi, anh biết rõ hắn vẫn có thể ngóc đầu trở lại, vậy tại sao còn thả hổ về rừng?” Tào Cảnh Đồng không nhịn được vui vẻ: “Được đấy, năng lực biểu đạt ngôn ngữ rõ ràng tăng lên không ít, một câu còn có thể dùng ba thành ngữ, hơn nữa đều dùng đúng.” Minh Duệ Viễn lườm cậu ta một cái, tức giận nói: “Không học được sao? Sau này tôi ở lại Trung Hải rồi cũng không thể dẫn theo một phiên dịch viên bên cạnh suốt được đúng không?” “Này, nói anh đấy, tại sao anh có thể để hắn chạy như vậy hả?” Hắn lại bắt đầu trách cứ Phó Cẩm Hành: “Anh dẫn theo nhiều người như vậy mà cũng không thể đối phó với một mình Mộ Kính Nhất, có phải là vô dụng quá rồi không?” Tào Cảnh Đồng không nghe nổi nữa, vội vàng hỏi ngược lại: “Cậu có hiểu đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi không? Anh Phó là thương nhân tuân thủ pháp luật, không phải thủ lĩnh lính đánh thuê, cũng không thể vì bắt người mà không để ý đến tính mạng của thuốc hạ đúng không? Cậu lợi hại như thế, vậy cậu đi làm đi, dù sao cũng không phải là cậu không biết Mộ Kính Nhất đang ở đâu!” Với cậu ta mà nói, bất kể là ai, chỉ cần làm nhục Phó Cẩm Hành ở trước mặt cậu ta là không được.
“Anh khích tối đúng không? Chiều này đối với tôi vô dụng thôi, dù sao mục tiêu của Mộ Kính Nhất cũng không phải là tôi.” Minh Duệ Viễn dương dương đắc ý nói.
“Mục tiêu của hắn là Tư Ca.
Mộ Kính Nhất trở về, nhất định vẫn sẽ ra tay với cô ấy.
Tôi rất lo lắng, tôi không thể ở cạnh cô ấy 24/24 giờ được, khó tránh sẽ xuất hiện sơ hở” Phó Cẩm Hành đột nhiên thở dài một hơi.
“Chị ấy biết không?” Sau khi sửng sốt một chút, giọng Minh Duệ Viễn lập tức trầm hẳn.
“Tôi không muốn làm cô ấy sợ” Dừng lại một chút, Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Ngoại trừ phái người bảo vệ cô ấy ra, tạm thời tôi không thể nghĩ được cách gì khác, nếu như ngay cả tự do của cô ấy cũng không thể bảo đảm được, tôi còn có tư cách gì để đối đầu chính diện với Mộ Kính Nhất?”
Bình luận facebook