Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Phó Cẩm Hành vừa định mở miệng, Hà Tư Ca đã giành trước một bước, chủ động trả lời: “Tôi là vợ mới cưới của anh ấy!” Thấy Trương Tử Hân lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt, cô không khỏi đắc ý nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Là hắn cứ ép cô nhất định phải lấy hắn, nếu đã như vậy, ở trước mặt người phụ nữ khác không sử dụng cái thân phận này một chút, há chẳng phải là đáng tiếc à?
“Anh Phó, chuyện này...” Rất nhanh, Trương Tử Hân đã hoàn hồn lại. Cô ta yếu ớt nhìn về phía Phó Cẩm Hành, trong đôi mắt long lanh tràn đầy nghi ngờ.
Phó Cẩm hung hăng trừng Hà Tư Ca một cái, lúc này mới lên tiếng nói: “Cô ta đang đùa với em đấy. Cô ta là con gái của Hà Nguyên Chính.”
Nghe thấy lời này, Trương Tử Hân lập tức hiểu ra cái gì. Cô ta kéo dài giọng, mỉm cười, gật đầu: “Ồ, hóa ra là thiên kim nhà họ Hà, thất lễ rồi.” Có điều ở trong giọng nói của cô ta không có bất cứ ý xin lỗi nào cả.
Rất hiển nhiên, Trương Tử Hân vừa nghe nói cô gái này là con gái của Hà Nguyên Chính, thái độ của cô ta đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Trong lúc nói chuyện, đã có người tụm năm tụm ba đi qua đây chào hỏi Phó Cẩm Hành.
Trương Tử Hân nói một câu “xin lỗi không tiếp chuyện được”, sau đó đi chào hỏi những người khách khác.
Không thành công khiến cho Trương Tử Hân và Phó Cẩm Hành cãi nhau, Hà Tư Ca cảm thấy hơi nản lòng.
Nhưng cô đã quyết định rồi, tối nay nhất định phải khiến cho Phó Cẩm Hành không thoải mái, mình chỉ cần tiếp tục tìm cơ hội khác là được!
“Cô gái xinh đẹp này là...” Mọi người vây quanh Phó Cẩm Hành, giống như bầy sao vây quanh mặt trăng. Thấy hắn lại dẫn theo một cô bạn gái vô cùng lạ mắt, một người đàn ông đầu hói trong đó nhiệt tình hỏi dò.
Phó Cẩm Hành không mặn không nhạt mở miệng: “Con gái của Hà Nguyên Chính.”
Nhìn điệu bộ của hắn, căn bản là đến tên cũng lười nói ra, càng đừng nói đến quan hệ giữa hai người.
Người đàn ông đầu hói có chút kinh ngạc, rất nhanh lại ngượng ngùng cười nói: “Hóa ra là thiên kim của dịch vụ ẩm thực Hà thị, ha ha!”
Nói xong, anh ta tìm một cái cớ vội vàng chuồn đi.
Những người khác cũng nhao nhao lộ ra nụ cười lúng túng mà không thất lễ, Hà Tư Ca nhìn mà đầu óc mơ hồ. Đợi những người kia đều đi cả rồi, lúc này Phó Cẩm Hành mới lên tiếng: “Đã nhìn thấy chưa? Dư luận của hà họ Hà các cô chính là như vậy. Hơn nữa, bây giờ mọi người đều biết việc làm ăn của Hà Nguyên Chính sắp kết thúc rồi. Vì vậy, ông ta dâng con gái lên giường tôi, hừ, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết.”
Chẳng trách, rốt cuộc Hà Tư Ca cũng đã hiểu. Nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì Hà Nguyên Chính là Hà Nguyên Chính, cô là cô.
“Da mặt cô dầy hơn so với tôi tưởng tượng nhiều.”
Thấy dáng vẻ Hà Tư Ca như không có chuyện gì xảy ra, Phó Cẩm Hành không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Cô gái này không phải quá ngu xuẩn, mà là quá thông minh, lại biết đạo lý lấy lui làm tiến.
“Đương nhiên rồi, sứ Thanh Hoa thượng hạng nung từ lò Hồ Điền của trấn Cảnh Đức mà ra.”
Hà Tư Ca cười lạnh nói.
Phó Cẩm Hành sờ cằm, suy nghĩ mấy giây, mới chợt hiểu ra: “Không hổ là từ trong kỹ viện” ra, đừng để bị người khác coi như kỹ nữ là được rồi.” *Nguyên văn là Ề: chữ Ề ngoài nghĩa là lò còn có nghĩa là kỹ viện. Phó Cẩm Hành đang dùng cách nói này để sỉ nhục Hà Tư Ca.
Bị hắn ngấm ngầm mắng một câu, sắc mặt Hà Tư Ca có chút khó coi. Cô biết ở trong mắt Phó Cẩm Hành, mình chẳng khác gì những người phụ nữ bán hoa kia cả. Khác nhau ở chỗ, bọn họ là buôn bán làm ăn, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu dài, mà cô là tiền trao cháo múc, một khoản quyết toán gọn gàng. May mà đúng lúc này, người điều khiển chương trình bán hàng từ thiện Ái Tâm nhắc nhở các vị có mặt ở đây nhanh chóng vào chỗ ngồi, buổi bán hàng từ thiện sắp bắt đầu.
Với thân phận và địa vị của Phó Cẩm Hành, đương nhiên hắn ngồi ở bàn chủ. Nhờ hắn ban cho, Hà Tư Ca cũng ngồi xuống bên cạnh hắn trước ánh mắt chăm chú của vô số người. Bây giờ cô nghiễm nhiên trở thành cái loại phụ nữ không biết xấu hổ nhất đó trong mắt mọi người, vì lợi ích mà hèn hạ bám lấy hắn.
Nghĩ như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được thở dài một tiếng. Đồ vật trong buổi bán hàng từ thiện tối nay phần lớn đều là do Trương Tử Hân cung cấp, nghe nói rất có giá trị kỷ niệm. Ví dụ như tranh sơn dầu cô ta tự tay vẽ, trâm cài đầu và vòng tay cô ta tự tay làm, cùng với một bộ cổ trang cô ta mặc lúc quay bộ phim đầu tiên, vv.... Dưới sân khấu không thiếu fan trung thành của Trương Tử Hân, đương nhiên bọn họ xắn tay hằm hè, vừa có thể ủng hộ nữ thần làm công ích, vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng sưu tầm của mình.
Điểm quan trọng nhất là bản thân món đồ không hề quá đắt, không đến nỗi lòe thiên hạ. “Xin mọi người nhìn về phía màn hình lớn! Ngoài cung cấp những đồ vật cá nhân ra, cô Trương Tử Hân còn chủ động tiến hành chụp ảnh lưu niệm với mỗi món đồ đấu giá! Chỉ cần tham gia buổi bán hàng từ thiện Ái Tâm, mọi người đều có thể nhận được một bức ảnh do cô Trương Tử Hân tự tay ký tên...”
Người điều khiển chương trình trên sân khấu nói hết sức phấn khởi, tạo ra những tràng vỗ tay liên tục. Ở trong những món đồ đó, thứ thu hút ánh nhìn của mọi người nhất chính là một chiếc dây chuyền ngọc trai.
Mặc dù nó không hề đắt tiền, nhưng theo lời kể của Trương Tử Hân, đây là món quà sinh nhật cô ta tự mua cho mình năm hai mươi tuổi, vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm. Trong bức ảnh, cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, phối hợp với chiếc dây chuyền ngọc trai lấp lánh.
“Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã từng ước một nguyện vọng đẹp đẽ, chính là hy vọng nó thay tôi tìm được một chân mệnh thiên tử.”
Trương Tử Hân đứng trên sân khấu, hơi ngại ngùng nói.
Mà Phó Cẩm Hành ngồi dưới sân khấu thì cùng vỗ tay với mọi người, hơn nữa còn mỉm cười chăm chú nhìn cô ta.
Nhìn dáng vẻ, hắn nhất định phải có được cái dây chuyền tràn đầy ám thị này.
Hà Tư Ca nhếch mép, tính toán trong lòng, phải làm sao mới có thể khiến cho Phó Cẩm Hành không được thoải mái. Đáng tiếc trên người mình không có một xu, nếu không cướp với hắn mấy lần khẳng định có thể làm cho hắn nổi trận lôi đình. Cô đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đột nhiên xích lại gần, nói nhỏ bên tại Hà Tư Ca: “Cô tự thẹn kém người à?”
“Tại sao?”
Hà Tư Ca không cảm thấy mình cần phải xấu hổ gì cả.
Là hắn ép cô đến đây, lại không phải là cô khóc lóc ẩmi cầu xin hắn đưa cô đến! “Cô và cô ấy nhìn giống nhau như vậy, nhưng cô lại kém cô ấy một trời một vực. Cô ấy là ngọc' trong sạch thuần khiết, mà cả nhà cô thì sao, là dục vọng khó thoả mãn!” Phó Cẩm Hành hừ lạnh nói. Hà Tư Ca giơ một tay lên che miệng, cười ngặt nghẽo: “Lần đầu tiên tôi nghe nói trong giới giải trí còn có người trong sạch thuần khiết cơ đấy!”
Hành động của cô hình như hơi lớn, khiến những người xung quanh nhao nhao liếc mắt qua.
Thấy vậy, Phó Cẩm Hành quát Hà Tư Ca dừng lại.
Không bao lâu, đã đến lúc bán từ thiện chiếc dây chuyền ngọc trai kia. Tất cả tiền bán đấu giá thu được đều dùng danh nghĩa phòng làm việc của Trương Tử Hân quyên tặng ra ngoài, tham gia sự nghiệp công ích. “Năm mươi vạn.” Lần đầu tiên giơ biển, Phó Cẩm Hành đã trực tiếp báo ra giá cao. Vừa nghe thấy cái giá này, Trương Tử Hân không nhịn được có chút kích động, hai gò má ửng đỏ.
Những người khác đều không tham gia đấu giá cùng, dù sao thì bỏ ra năm trăm nghìn tệ để mua một chiếc dây chuyền ngọc trai vốn chỉ có giá trị mấy nghìn tệ cũng quá điên rồi. Cuối cùng, quả nhiên là Phó Cẩm Hành được như mong muốn có được chiếc dây chuyền đó. Hơn nữa buổi sáng hắn đã sai trợ lý gửi chi phiếu năm mươi vạn đến, tổng cộng là tốn mất một trăm vạn.
Liên tưởng đến scandal tình ái khó biết rõ đầu đuôi giữa hai người, vẻ mặt mọi người trở nên vô cùng thú vị.
Hà Tư Ca thì nhân cơ hội gắp thức ăn. Cô lo lắng Phó Cẩm Hành sẽ để mình đói mấy ngày nữa. Chỉ dựa vào mấy thứ đồ ăn nhanh trong tủ lạnh kia, cô sẽ không chống đỡ được quá lâu. “Đừng ăn nữa, theo tôi qua đây!”
Nhìn bộ dạng ăn như hổ báo của cô, Phó Cẩm Hành tức giận, hắn kéo cổ tay Hà Tư Ca, lôi cô từ chỗ ngồi lên.
\r\n
Là hắn cứ ép cô nhất định phải lấy hắn, nếu đã như vậy, ở trước mặt người phụ nữ khác không sử dụng cái thân phận này một chút, há chẳng phải là đáng tiếc à?
“Anh Phó, chuyện này...” Rất nhanh, Trương Tử Hân đã hoàn hồn lại. Cô ta yếu ớt nhìn về phía Phó Cẩm Hành, trong đôi mắt long lanh tràn đầy nghi ngờ.
Phó Cẩm hung hăng trừng Hà Tư Ca một cái, lúc này mới lên tiếng nói: “Cô ta đang đùa với em đấy. Cô ta là con gái của Hà Nguyên Chính.”
Nghe thấy lời này, Trương Tử Hân lập tức hiểu ra cái gì. Cô ta kéo dài giọng, mỉm cười, gật đầu: “Ồ, hóa ra là thiên kim nhà họ Hà, thất lễ rồi.” Có điều ở trong giọng nói của cô ta không có bất cứ ý xin lỗi nào cả.
Rất hiển nhiên, Trương Tử Hân vừa nghe nói cô gái này là con gái của Hà Nguyên Chính, thái độ của cô ta đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Trong lúc nói chuyện, đã có người tụm năm tụm ba đi qua đây chào hỏi Phó Cẩm Hành.
Trương Tử Hân nói một câu “xin lỗi không tiếp chuyện được”, sau đó đi chào hỏi những người khách khác.
Không thành công khiến cho Trương Tử Hân và Phó Cẩm Hành cãi nhau, Hà Tư Ca cảm thấy hơi nản lòng.
Nhưng cô đã quyết định rồi, tối nay nhất định phải khiến cho Phó Cẩm Hành không thoải mái, mình chỉ cần tiếp tục tìm cơ hội khác là được!
“Cô gái xinh đẹp này là...” Mọi người vây quanh Phó Cẩm Hành, giống như bầy sao vây quanh mặt trăng. Thấy hắn lại dẫn theo một cô bạn gái vô cùng lạ mắt, một người đàn ông đầu hói trong đó nhiệt tình hỏi dò.
Phó Cẩm Hành không mặn không nhạt mở miệng: “Con gái của Hà Nguyên Chính.”
Nhìn điệu bộ của hắn, căn bản là đến tên cũng lười nói ra, càng đừng nói đến quan hệ giữa hai người.
Người đàn ông đầu hói có chút kinh ngạc, rất nhanh lại ngượng ngùng cười nói: “Hóa ra là thiên kim của dịch vụ ẩm thực Hà thị, ha ha!”
Nói xong, anh ta tìm một cái cớ vội vàng chuồn đi.
Những người khác cũng nhao nhao lộ ra nụ cười lúng túng mà không thất lễ, Hà Tư Ca nhìn mà đầu óc mơ hồ. Đợi những người kia đều đi cả rồi, lúc này Phó Cẩm Hành mới lên tiếng: “Đã nhìn thấy chưa? Dư luận của hà họ Hà các cô chính là như vậy. Hơn nữa, bây giờ mọi người đều biết việc làm ăn của Hà Nguyên Chính sắp kết thúc rồi. Vì vậy, ông ta dâng con gái lên giường tôi, hừ, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết.”
Chẳng trách, rốt cuộc Hà Tư Ca cũng đã hiểu. Nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì Hà Nguyên Chính là Hà Nguyên Chính, cô là cô.
“Da mặt cô dầy hơn so với tôi tưởng tượng nhiều.”
Thấy dáng vẻ Hà Tư Ca như không có chuyện gì xảy ra, Phó Cẩm Hành không khỏi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Cô gái này không phải quá ngu xuẩn, mà là quá thông minh, lại biết đạo lý lấy lui làm tiến.
“Đương nhiên rồi, sứ Thanh Hoa thượng hạng nung từ lò Hồ Điền của trấn Cảnh Đức mà ra.”
Hà Tư Ca cười lạnh nói.
Phó Cẩm Hành sờ cằm, suy nghĩ mấy giây, mới chợt hiểu ra: “Không hổ là từ trong kỹ viện” ra, đừng để bị người khác coi như kỹ nữ là được rồi.” *Nguyên văn là Ề: chữ Ề ngoài nghĩa là lò còn có nghĩa là kỹ viện. Phó Cẩm Hành đang dùng cách nói này để sỉ nhục Hà Tư Ca.
Bị hắn ngấm ngầm mắng một câu, sắc mặt Hà Tư Ca có chút khó coi. Cô biết ở trong mắt Phó Cẩm Hành, mình chẳng khác gì những người phụ nữ bán hoa kia cả. Khác nhau ở chỗ, bọn họ là buôn bán làm ăn, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu dài, mà cô là tiền trao cháo múc, một khoản quyết toán gọn gàng. May mà đúng lúc này, người điều khiển chương trình bán hàng từ thiện Ái Tâm nhắc nhở các vị có mặt ở đây nhanh chóng vào chỗ ngồi, buổi bán hàng từ thiện sắp bắt đầu.
Với thân phận và địa vị của Phó Cẩm Hành, đương nhiên hắn ngồi ở bàn chủ. Nhờ hắn ban cho, Hà Tư Ca cũng ngồi xuống bên cạnh hắn trước ánh mắt chăm chú của vô số người. Bây giờ cô nghiễm nhiên trở thành cái loại phụ nữ không biết xấu hổ nhất đó trong mắt mọi người, vì lợi ích mà hèn hạ bám lấy hắn.
Nghĩ như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được thở dài một tiếng. Đồ vật trong buổi bán hàng từ thiện tối nay phần lớn đều là do Trương Tử Hân cung cấp, nghe nói rất có giá trị kỷ niệm. Ví dụ như tranh sơn dầu cô ta tự tay vẽ, trâm cài đầu và vòng tay cô ta tự tay làm, cùng với một bộ cổ trang cô ta mặc lúc quay bộ phim đầu tiên, vv.... Dưới sân khấu không thiếu fan trung thành của Trương Tử Hân, đương nhiên bọn họ xắn tay hằm hè, vừa có thể ủng hộ nữ thần làm công ích, vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng sưu tầm của mình.
Điểm quan trọng nhất là bản thân món đồ không hề quá đắt, không đến nỗi lòe thiên hạ. “Xin mọi người nhìn về phía màn hình lớn! Ngoài cung cấp những đồ vật cá nhân ra, cô Trương Tử Hân còn chủ động tiến hành chụp ảnh lưu niệm với mỗi món đồ đấu giá! Chỉ cần tham gia buổi bán hàng từ thiện Ái Tâm, mọi người đều có thể nhận được một bức ảnh do cô Trương Tử Hân tự tay ký tên...”
Người điều khiển chương trình trên sân khấu nói hết sức phấn khởi, tạo ra những tràng vỗ tay liên tục. Ở trong những món đồ đó, thứ thu hút ánh nhìn của mọi người nhất chính là một chiếc dây chuyền ngọc trai.
Mặc dù nó không hề đắt tiền, nhưng theo lời kể của Trương Tử Hân, đây là món quà sinh nhật cô ta tự mua cho mình năm hai mươi tuổi, vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm. Trong bức ảnh, cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, phối hợp với chiếc dây chuyền ngọc trai lấp lánh.
“Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã từng ước một nguyện vọng đẹp đẽ, chính là hy vọng nó thay tôi tìm được một chân mệnh thiên tử.”
Trương Tử Hân đứng trên sân khấu, hơi ngại ngùng nói.
Mà Phó Cẩm Hành ngồi dưới sân khấu thì cùng vỗ tay với mọi người, hơn nữa còn mỉm cười chăm chú nhìn cô ta.
Nhìn dáng vẻ, hắn nhất định phải có được cái dây chuyền tràn đầy ám thị này.
Hà Tư Ca nhếch mép, tính toán trong lòng, phải làm sao mới có thể khiến cho Phó Cẩm Hành không được thoải mái. Đáng tiếc trên người mình không có một xu, nếu không cướp với hắn mấy lần khẳng định có thể làm cho hắn nổi trận lôi đình. Cô đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đột nhiên xích lại gần, nói nhỏ bên tại Hà Tư Ca: “Cô tự thẹn kém người à?”
“Tại sao?”
Hà Tư Ca không cảm thấy mình cần phải xấu hổ gì cả.
Là hắn ép cô đến đây, lại không phải là cô khóc lóc ẩmi cầu xin hắn đưa cô đến! “Cô và cô ấy nhìn giống nhau như vậy, nhưng cô lại kém cô ấy một trời một vực. Cô ấy là ngọc' trong sạch thuần khiết, mà cả nhà cô thì sao, là dục vọng khó thoả mãn!” Phó Cẩm Hành hừ lạnh nói. Hà Tư Ca giơ một tay lên che miệng, cười ngặt nghẽo: “Lần đầu tiên tôi nghe nói trong giới giải trí còn có người trong sạch thuần khiết cơ đấy!”
Hành động của cô hình như hơi lớn, khiến những người xung quanh nhao nhao liếc mắt qua.
Thấy vậy, Phó Cẩm Hành quát Hà Tư Ca dừng lại.
Không bao lâu, đã đến lúc bán từ thiện chiếc dây chuyền ngọc trai kia. Tất cả tiền bán đấu giá thu được đều dùng danh nghĩa phòng làm việc của Trương Tử Hân quyên tặng ra ngoài, tham gia sự nghiệp công ích. “Năm mươi vạn.” Lần đầu tiên giơ biển, Phó Cẩm Hành đã trực tiếp báo ra giá cao. Vừa nghe thấy cái giá này, Trương Tử Hân không nhịn được có chút kích động, hai gò má ửng đỏ.
Những người khác đều không tham gia đấu giá cùng, dù sao thì bỏ ra năm trăm nghìn tệ để mua một chiếc dây chuyền ngọc trai vốn chỉ có giá trị mấy nghìn tệ cũng quá điên rồi. Cuối cùng, quả nhiên là Phó Cẩm Hành được như mong muốn có được chiếc dây chuyền đó. Hơn nữa buổi sáng hắn đã sai trợ lý gửi chi phiếu năm mươi vạn đến, tổng cộng là tốn mất một trăm vạn.
Liên tưởng đến scandal tình ái khó biết rõ đầu đuôi giữa hai người, vẻ mặt mọi người trở nên vô cùng thú vị.
Hà Tư Ca thì nhân cơ hội gắp thức ăn. Cô lo lắng Phó Cẩm Hành sẽ để mình đói mấy ngày nữa. Chỉ dựa vào mấy thứ đồ ăn nhanh trong tủ lạnh kia, cô sẽ không chống đỡ được quá lâu. “Đừng ăn nữa, theo tôi qua đây!”
Nhìn bộ dạng ăn như hổ báo của cô, Phó Cẩm Hành tức giận, hắn kéo cổ tay Hà Tư Ca, lôi cô từ chỗ ngồi lên.
\r\n