Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8THU HOẠCH NGOÀI Ý MUỐN
Lý Nhất Đình cần bố trí lại ván cờ bị quấy rầy này.
Ông bảo Vạn Vĩnh Khôn nhắn cho Hứa Kinh Nam gặp ở số nhà 38, phố Phân Bò, bây giờ là lúc cần nhân lực, hơn nữa tốt nhất phải nhanh nhẹn, ngộ nhỡ đối phương nhìn ra kỹ xảo của ông, chỉ cần đơn giản lướt qua đồn cảnh sát mà gửi thẳng thư chất vấn cho cục thành phố là tất cả sẽ lập tức trở thành “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
Thật ra, ông cũng không nắm chắc mười phần, chỉ nắm chắc một điều duy nhất là tập hồ sơ mà Trần Thiên Vũ cung cấp, nghĩ vậy, ông lại mắng một câu “tên què chết tiệt” theo thói quen.
Lần hành động này hoàn toàn có thể nói là đánh cược một phen.
Hứa Kinh Nam cũng hơi tin là thật, một phần là do anh đã tận mắt nhìn thấy đủ loại biểu hiện khác thường ở tên Mạnh Tiêu này, một phần là do Chu Văn Cảng thường xuyên gửi tin nhắn kể rõ điểm dị thường - tuy rằng anh không để ý đến cậu ta, nhưng lúc này, anh thật sự dễ dàng nhận ra cái chữ “Giả” kia.
Đâu còn lời giải thích nào hợp lý hơn chứ?
Nếu Mạnh Tiêu là một tên giả mạo thì các chi tiết đều nhanh chóng trở nên hợp lý, những người có đặc điểm rất dễ bắt chước, điều này được chứng minh vô số lần trên sân khấu, anh nghĩ đến Lý Nhất Đình từng nhắc tới người ẩn hình, biến một người vốn quan trọng thành một người cực kỳ bình thường là một loại ẩn hình, như vậy thì biến một người bình thường thành người cực kỳ đặc biệt, tự nhiên cũng coi như ẩn hình.
Từ mất tích đến đột nhiên xuất hiện thì hợp lý, ở trong chợ lại tỏ ra không quen biết bạn cùng phòng như Chu Văn Cảng là bởi vì hắn căn bản không biết Chu Văn Cảng, còn chuyện khi trở lại cơ quan lại bỗng dưng tỏ ra bình thường, có thể phỏng đoán là hắn đã nhận được chỉ thị của quan trên.
Tất cả, tất cả có thể bắt đầu diễn giải mà không hề quỷ dị như mặt ngoài.
Hứa Kinh Nam thầm than từ tận đáy lòng, Chu Văn Cảng ơi Chu Văn Cảng, cái tên không làm việc đàng hoàng này, bây giờ lại đi lên giữa sân khấu, biến thành nhân chứng quan trọng, rốt cuộc thì cậu còn biết gì nữa?
Xem ra đã đến lúc hẹn gặp cậu thư sinh nho nhã yếu ớt này rồi.
***
Nhận được tin nhắn hẹn đi ăn của Hứa Kinh Nam, Chu Văn Cảng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì cuối cùng cũng có người bằng lòng lắng nghe suy nghĩ của mình, “Đấng Cứu Thế” mà cậu ta luôn chờ đợi đã xuất hiện, lúc này, dù thế nào cũng phải tìm được câu trả lời cho những nghi ngờ của mình mới được; lo chính là nếu lần này cảnh sát Hứa vẫn không tin lý do của mình, muốn mình cung cấp chứng cứ rõ ràng thì nên làm gì bây giờ?
Cậu ta đã ôm tâm tình như vậy để đến quán lẩu ở phố Phân Bò gặp Hứa Kinh Nam, lần này, Hứa Kinh Nam thận trọng hơn, yêu cầu gian phòng duy nhất kia.
Họ không gọi lẩu, chỉ gọi một đĩa cá lưỡi trâu và một đĩa lạc, cộng với sáu chai bia và một bao thuốc lá, đây là bàn cơm tiêu chuẩn khi làm việc.
Chu Văn Cảng căn bản không lòng dạ nào để ăn uống, vừa vào phòng đã vội vã nói: “Anh Hứa, em muốn báo cáo một chuyện rất quan trọng.”
Hứa Kinh Nam gật đầu, đưa cậu ta một chai bia, còn mở nắp hộ, nhẹ giọng cười nói: “Uống một cốc đã rồi nói.”
“Được.” Chu Văn Cảng bưng cốc bia kia lên, uống ừng ực mấy ngụm, có lẽ cậu ta thực sự hơi khô miệng.
Hứa Kinh Nam cười thầm dưới đáy lòng, người này đúng là đơn giản, dường như người ta chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu cậu ta từ đầu đến lòng bàn chân, người như vậy, rốt cuộc đã sinh tồn trong xã hội phức tạp này như thế nào? Có lẽ chỉ cần làm nhân viên kỹ thuật là được, Hứa Kinh Nam cuối cùng cũng buông vướng mắc trong lòng xuống, không còn mất đi lý trí phán đoán vì cái danh “đại học nổi tiếng” giả dối nữa.
“Xem ra, không cho cậu được nói nhanh thì cậu sẽ bị nghẹn chết mất nhỉ.” Anh trêu chọc.
Chu Văn Cảng đột nhiên không sốt ruột nữa, cậu ta cũng cảm thấy dường như hơi mất mặt, muốn chần chừ rụt rè mà lại không biết xử lý ra sao.
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi mới thấp giọng nói: “Em hoài nghi tên Mạnh Tiêu bây giờ căn bản không phải Mạnh Tiêu thật....” Cậu ta nói xong mới phát hiện Hứa Kinh Nam không hề có phản ứng gì, thậm chí ngay cả một chút biểu cảm kinh ngạc cũng không có, cậu ta không khỏi hơi nghi hoặc.
“Anh Hứa không tin à?”
Thật ra, trong lòng Hứa Kinh Nam lại rất vui sướng, không ngờ phán đoán của Lý Nhất Đình lại không hẹn mà trùng với suy đoán của Chu Văn Cảng, nhưng anh vẫn tỏ ra ung dung mà lắc đầu nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi.”
Chu Văn Cảng kinh ngạc nói: “Anh đã biết rồi? Anh làm sao mà biết được, em cũng chỉ là đoán thôi.”
Hứa Kinh Nam cười nói: “Nhìn vẻ mặt của cậu, hiển nhiên không phải hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ, khẳng định có lý do chính đáng mới có thể cho ra kết luận bất thường như vậy, dù là vô căn cứ cũng không thể đoán ra kết quả như thế được.”
Chu Văn Cảng bội phục vươn ngón tay cái lên.
“Thần thám!” Cậu ta cầm một cốc bia, trực tiếp rót thẳng vào trong miệng, sau đó thò đầu tới gần Hứa Kinh Nam mà nói: “Anh Hứa, anh là người cơ trí nhất mà em từng gặp... Lợi hại quá!”
Hứa Kinh Nam nghĩ thầm, người cơ trí là người khác, nhưng anh không phản bác, lẳng lặng chờ đợi thanh niên ngây ngô này có thể nói ra những tin tức đáng kinh ngạc.
Quả nhiên, Chu Văn Cảng không khiến anh phải thất vọng, cậu ta lấy một cái bọc màu đen trong ba lô thể thao sau lưng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn gỗ.
Đưa ra chứng cứ? Hứa Kinh Nam hơi hưng phấn giơ tay lấy, sau khi cởi lớp vỏ bằng băng dán và ba tầng túi nhựa màu đen, lộ ra một tập tiền đỏ - một trăm nghìn nhân dân tệ.
Anh nhanh chóng hiểu ra, nhưng lại hơi thất vọng một chút, hiển nhiên đây là một trăm nghìn nhân dân tệ mà Mạnh Tiêu dùng để đút lót.
“Đây là tiền mặt mà Mạnh Tiêu để lại ký túc xá, nhưng tới tận bây giờ, anh ấy vẫn chưa từng hỏi em về số tiền này.”
Hứa Kinh Nam gật đầu: “Một trăm nghìn đối với Mạnh Tiêu mà nói không phải là số lượng nhỏ, không có khả năng anh ta lại vứt đi như vậy được.” Anh đột nhiên đổi giọng: “Nhưng điều này vẫn không thể chứng minh được gì, càng không thể làm chứng cứ xác thực. Nói không chừng, anh ta nhất thời quên thì sao?”
Hứa Kinh Nam không muốn để lộ suy nghĩ thực sự của mình quá sớm, anh muốn nhiều tin tức có ích hơn.
Chu Văn Cảng trở nên kích động: “Tuyệt đối không thể nào! Người này bình thường luôn tính toán chi li, sao có thể quên được? Huống chi, số tiền này vốn là sính lễ mà anh ấy đã khổ sở dành dụm được vì Đường Thanh đấy.”
Hứa Kinh Nam lập tức bắt giữ được trọng điểm: “Đường Thanh là ai?”
“Đường Thanh?” Ánh mắt Chu Văn Cảng đột nhiên có vẻ chột dạ: “Việc này không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Lời này nghe có vẻ giấu đầu lòi đuôi, Hứa Kinh Nam sao có thể bỏ qua được, anh truy vấn: “Tôi biết không liên quan gì, nhưng tôi nhìn ra được hình như cậu cũng có ý với cô Đường Thanh này thì phải.”
Khuôn mặt trắng nõn của Chu Văn Cảng thoáng chốc đỏ ửng lên, không biết là tác dụng của cồn hay là hơi chột dạ mà cậu ta lại ngập ngừng nói: “Đường Thanh được công nhận là đại mỹ nhân, còn là bạn học cũ của em nữa, sao em có thể có suy nghĩ không yên phận chứ.” Nói thì nói như vậy, nhưng Hứa Kinh Nam đã chú ý tới mồ hôi đang rịn ra trên trán cậu ta.
Anh không tiếp tục hỏi, bởi vì đã có đáp án.
“Ai cũng thích chưng diện cả, người anh em, bình thường mà, bình thường.” Hứa Kinh Nam giả vờ như không phát hiện ra.
Chu Văn Cảng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp Hứa Kinh Nam cúi đầu uống rượu mà lén lấy cổ tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Lúc này, Hứa Kinh Nam chủ động lên tiếng: “Chuyện này không liên quan gì đến vụ án cả, cậu tiếp tục nói về Mạnh Tiêu đi.”
Chu Văn Cảng lúc này mới buông chút đề phòng, nhưng cậu ta không vội vã nói chuyện nữa mà cầm lấy đũa kẹp một củ lạc, nhưng mãi vẫn không kẹp được, vì thế phải kẹp một con cá cho vào miệng.
Hứa Kinh Nam nhịn cười, nhưng anh vẫn không quên nhiệm vụ.
Anh bưng chai bia lên cụng với Chu Văn Cảng một cái, tiếp tục dẫn đường: “Có phải Mạnh Tiêu còn có một vài điểm dị thường nào khác hay không, nếu không thì tôi nghĩ cậu sẽ không sốt ruột muốn gặp tôi đến thế.”
Nói đến chuyện chính, Chu Văn Cảng cuối cùng cũng tập trung hơn.
“Đúng vậy, Mạnh Tiêu trước khi mất tích và Mạnh Tiêu sau khi trở về hoàn toàn chính là hai người. Sở thích, thói quen trong cuộc sống, cách nói năng hay thậm chí biểu cảm cũng hoàn toàn không giống lúc trước. Thuốc lá thì một điếu cũng không hút, trước kia thì cực kỳ lôi thôi bẩn thịu, bây giờ thì ngày nào cũng tắm tận ba lần, có vẻ như bị bệnh sạch sẽ ấy. Nói năng thì rất rõ ràng, mạch suy nghĩ cũng không rối bời như trước kia, thật sự là cứ như hai người vậy, trước kia thì vẻ mặt chất phác, mặt to ngốc nghếch, bây giờ… âm u lắm, em dám nói anh ta tuyệt đối không phải Mạnh Tiêu mà em quen biết!”
Hứa Kinh Nam nói chen vào: “Thế anh ta còn nhớ rõ Đường Thanh không?”
Chu Văn Cảng bĩu môi nói: “Chuyện này thì làm sao có thể quên nổi cơ chứ.”
Hứa Kinh Nam nói: “Bọn họ là người yêu à, tôi thật hiếu kỳ, tại sao hoa khôi viện nghiên cứu các cậu lại thích một người vô dụng như cậu nói thế nhỉ?”
Không ngờ Chu Văn Cảng cũng kích động: “Em cũng không rõ lắm, thật ra, trước khi em vào làm ở đơn vị này, bọn họ đã là người yêu rồi, vừa rồi em cũng nói rằng mối quan hệ này hẳn là đã tới mức tính đến chuyện kết hôn, chỉ là anh ta rất ít nhắc đến, em cũng ngại hỏi; nhưng em có thể cảm giác được mối quan hệ của anh ta và Đường Thanh có chút vấn đề.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Hứa Kinh Nam nói: “Là vấn đề gì?”
Chu Văn Cảng ngẫm nghĩ: “Có lẽ vẫn là vấn đề dòng dõi, dù sao thì điều kiện của Mạnh Tiêu chắc chắn thấp hơn, so với Đường Thanh thì chênh lệch khá lớn đấy.”
Hứa Kinh Nam nói: “Ý của cậu là Đường Thanh hơi khinh thường Mạnh Tiêu?”
Chu Văn Cảng gật đầu dù không chắc lắm: “Em cảm thấy thế, ít nhất thì khi từng là bạn học, Đường Thanh chưa từng nhắc tới Mạnh Tiêu trước mặt em.” Cậu ta bỗng nhiên không muốn nói gì nữa, mỗi lần nhắc tới Đường Thanh, vẻ mặt Chu Văn Cảng lại hơi mất tự nhiên.
“Nếu tên Mạnh Tiêu này là giả, em không muốn Đường Thanh bị tổn thương đâu.” Cuối cùng, cậu ta nói ra nguyên nhân quan trọng nhất vì sao mình lại quan tâm đến vụ án như thế.
Hứa Kinh Nam đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh hỏi: “Nếu tôi không nhớ lầm, lãnh đạo đơn vị của các cậu từng nói rằng khi Mạnh Tiêu mất tích có mang đi một tập tài liệu cơ mật, viện nghiên cứu không truy xét chuyện này sao?”
Chu Văn Cảng thở dài: “Trong viện này vốn luôn gió êm sóng lặng nhiều năm, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều hơi luống cuống tay chân, tập tài liệu cơ mật thật ra không bị mất, chỉ là có đồng sự khi đăng ký dùng đã quên ký tên mà thôi, mẫn cảm quá nên trông gà hoá cuốc.”
“Sao cậu biết rõ thế? Chỉ sợ cậu vẫn chưa có tư cách được tiếp xúc với tài liệu cơ mật đâu.” Hứa Kinh Nam nói.
Chu Văn Cảng gật đầu nói: “Tất nhiên rồi. Nhưng chuyện này quả thật là do giám đốc Liễu tự mình ra mặt làm sáng tỏ, thông báo trong cuộc họp với các quản lý, lúc ấy em phụ trách bưng trà rót nước, nên vô tình nghe thấy.”
Hứa Kinh Nam không hỏi lại, anh cần tập trung suy nghĩ một lúc, cuộc gặp mặt hôm nay đã giúp anh đạt được điều mình mong muốn, còn những vấn đề sâu hơn thì anh biết Chu Văn Cảng không trả lời được.
Vì thế anh giơ chai bia lên, cười nói: “Có tình hình gì mới thì cứ liên hệ với tôi nhé, tôi nhất định sẽ giúp cậu. Hôm nay, chúng ta cứ uống vài chén đã, chuyện vụ án thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cậu hãy yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt người nên được bảo vệ.”
Chu Văn Cảng không yên lòng mà gật đầu.
Không biết tại sao, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy hơi ủ rũ.
Hôm nay có phải cậu ta đã nói hơi nhiều với người ngoài hay không? Đặc biệt là chuyện về Đường Thanh, cậu ta đột nhiên hơi hối hận.
***
Lý Nhất Đình nghe Hứa Kinh Nam báo cáo xong, vẻ mặt trở nên khá ngưng trọng, nếu tên Mạnh Tiêu này quả nhiên là giả thì rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Nếu vụ án vừa mới bắt đầu, những kẻ phía sau màn thao túng đến tột cùng còn có âm mưu gì không muốn ai biết? Lúc này bại lộ mục tiêu đến tột cùng là dừng gây án giữa đường hay là rút dây động rừng? Nếu không quả quyết thì liệu có phải ngay cả thời cơ tốt nhất để điều tra cũng sẽ mất đi hay không?
Điều quan trọng nhất là, người bị hại kế tiếp chính là ai?
Đây là điều mà ông lo lắng nhất trước mắt, cục diện quá bình tĩnh thường thường khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Ông quyết định thảo luận với tứ ca xem sao, đương nhiên lần này không thể lại dùng cách viết thư được, trực tiếp gọi điện thoại thì hơn.
“Sau khi ‘gõ núi chấn hổ’ thì tốt nhất nên yên tĩnh xem xét tình hình, nếu có một số việc thật sự phải xảy ra thì có lẽ ngay cả cậu với tôi cũng khó có thể ngăn cản được.” Bên kia điện thoại, Trần Thiên Vũ im lặng một lát: “Có lẽ cô gái tên Đường Thanh này biết chuyện gì đó, thích hợp để bảo vệ cũng đúng.”
Ông vừa mới cúp điện thoại thì một người khác lại gọi đến, không ngờ lại là Từ Cảnh Nguyên.
“Lãnh đạo của viện nghiên cứu đồng ý lập lại án lần nữa, nhưng bọn họ yêu cầu âm thầm điều tra, không được quấy rầy công việc và cuộc sống bình thường của bọn họ.” Tin tức mà Từ Cảnh Nguyên mang đến không khỏi khiến Lý Nhất Đình cực kỳ chấn động, không ngờ chiêu “gõ núi chấn hổ” lại dễ dàng có hiệu quả đến thế, thật sự nằm ngoài dự kiến của mình.
Ông quyết định ngày mai phải đi dò xét điều tra về tổ chức thần bí này mới được.
Tuy rằng trên đỉnh đầu được dán nhãn “văn phòng thám tử tối cao”, nhưng chưa chắc đã hữu dụng bằng cái chức trưởng phòng giả này của ông, ông hiểu quá rõ điểm này.
Nếu thân phận bị vạch trần thì đừng nói đến chuyện điều tra, có khi ngay cả cánh cửa viện nghiên cứu cũng không thể bước vào được.
Phải thừa dịp lúc kẻ địch bất ngờ, mình tốc chiến tốc thắng mới được.
Ông bảo Vạn Vĩnh Khôn nhắn cho Hứa Kinh Nam gặp ở số nhà 38, phố Phân Bò, bây giờ là lúc cần nhân lực, hơn nữa tốt nhất phải nhanh nhẹn, ngộ nhỡ đối phương nhìn ra kỹ xảo của ông, chỉ cần đơn giản lướt qua đồn cảnh sát mà gửi thẳng thư chất vấn cho cục thành phố là tất cả sẽ lập tức trở thành “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
Thật ra, ông cũng không nắm chắc mười phần, chỉ nắm chắc một điều duy nhất là tập hồ sơ mà Trần Thiên Vũ cung cấp, nghĩ vậy, ông lại mắng một câu “tên què chết tiệt” theo thói quen.
Lần hành động này hoàn toàn có thể nói là đánh cược một phen.
Hứa Kinh Nam cũng hơi tin là thật, một phần là do anh đã tận mắt nhìn thấy đủ loại biểu hiện khác thường ở tên Mạnh Tiêu này, một phần là do Chu Văn Cảng thường xuyên gửi tin nhắn kể rõ điểm dị thường - tuy rằng anh không để ý đến cậu ta, nhưng lúc này, anh thật sự dễ dàng nhận ra cái chữ “Giả” kia.
Đâu còn lời giải thích nào hợp lý hơn chứ?
Nếu Mạnh Tiêu là một tên giả mạo thì các chi tiết đều nhanh chóng trở nên hợp lý, những người có đặc điểm rất dễ bắt chước, điều này được chứng minh vô số lần trên sân khấu, anh nghĩ đến Lý Nhất Đình từng nhắc tới người ẩn hình, biến một người vốn quan trọng thành một người cực kỳ bình thường là một loại ẩn hình, như vậy thì biến một người bình thường thành người cực kỳ đặc biệt, tự nhiên cũng coi như ẩn hình.
Từ mất tích đến đột nhiên xuất hiện thì hợp lý, ở trong chợ lại tỏ ra không quen biết bạn cùng phòng như Chu Văn Cảng là bởi vì hắn căn bản không biết Chu Văn Cảng, còn chuyện khi trở lại cơ quan lại bỗng dưng tỏ ra bình thường, có thể phỏng đoán là hắn đã nhận được chỉ thị của quan trên.
Tất cả, tất cả có thể bắt đầu diễn giải mà không hề quỷ dị như mặt ngoài.
Hứa Kinh Nam thầm than từ tận đáy lòng, Chu Văn Cảng ơi Chu Văn Cảng, cái tên không làm việc đàng hoàng này, bây giờ lại đi lên giữa sân khấu, biến thành nhân chứng quan trọng, rốt cuộc thì cậu còn biết gì nữa?
Xem ra đã đến lúc hẹn gặp cậu thư sinh nho nhã yếu ớt này rồi.
***
Nhận được tin nhắn hẹn đi ăn của Hứa Kinh Nam, Chu Văn Cảng vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì cuối cùng cũng có người bằng lòng lắng nghe suy nghĩ của mình, “Đấng Cứu Thế” mà cậu ta luôn chờ đợi đã xuất hiện, lúc này, dù thế nào cũng phải tìm được câu trả lời cho những nghi ngờ của mình mới được; lo chính là nếu lần này cảnh sát Hứa vẫn không tin lý do của mình, muốn mình cung cấp chứng cứ rõ ràng thì nên làm gì bây giờ?
Cậu ta đã ôm tâm tình như vậy để đến quán lẩu ở phố Phân Bò gặp Hứa Kinh Nam, lần này, Hứa Kinh Nam thận trọng hơn, yêu cầu gian phòng duy nhất kia.
Họ không gọi lẩu, chỉ gọi một đĩa cá lưỡi trâu và một đĩa lạc, cộng với sáu chai bia và một bao thuốc lá, đây là bàn cơm tiêu chuẩn khi làm việc.
Chu Văn Cảng căn bản không lòng dạ nào để ăn uống, vừa vào phòng đã vội vã nói: “Anh Hứa, em muốn báo cáo một chuyện rất quan trọng.”
Hứa Kinh Nam gật đầu, đưa cậu ta một chai bia, còn mở nắp hộ, nhẹ giọng cười nói: “Uống một cốc đã rồi nói.”
“Được.” Chu Văn Cảng bưng cốc bia kia lên, uống ừng ực mấy ngụm, có lẽ cậu ta thực sự hơi khô miệng.
Hứa Kinh Nam cười thầm dưới đáy lòng, người này đúng là đơn giản, dường như người ta chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu cậu ta từ đầu đến lòng bàn chân, người như vậy, rốt cuộc đã sinh tồn trong xã hội phức tạp này như thế nào? Có lẽ chỉ cần làm nhân viên kỹ thuật là được, Hứa Kinh Nam cuối cùng cũng buông vướng mắc trong lòng xuống, không còn mất đi lý trí phán đoán vì cái danh “đại học nổi tiếng” giả dối nữa.
“Xem ra, không cho cậu được nói nhanh thì cậu sẽ bị nghẹn chết mất nhỉ.” Anh trêu chọc.
Chu Văn Cảng đột nhiên không sốt ruột nữa, cậu ta cũng cảm thấy dường như hơi mất mặt, muốn chần chừ rụt rè mà lại không biết xử lý ra sao.
Cậu ta suy nghĩ một lát rồi mới thấp giọng nói: “Em hoài nghi tên Mạnh Tiêu bây giờ căn bản không phải Mạnh Tiêu thật....” Cậu ta nói xong mới phát hiện Hứa Kinh Nam không hề có phản ứng gì, thậm chí ngay cả một chút biểu cảm kinh ngạc cũng không có, cậu ta không khỏi hơi nghi hoặc.
“Anh Hứa không tin à?”
Thật ra, trong lòng Hứa Kinh Nam lại rất vui sướng, không ngờ phán đoán của Lý Nhất Đình lại không hẹn mà trùng với suy đoán của Chu Văn Cảng, nhưng anh vẫn tỏ ra ung dung mà lắc đầu nói: “Tôi đã biết chuyện này rồi.”
Chu Văn Cảng kinh ngạc nói: “Anh đã biết rồi? Anh làm sao mà biết được, em cũng chỉ là đoán thôi.”
Hứa Kinh Nam cười nói: “Nhìn vẻ mặt của cậu, hiển nhiên không phải hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ, khẳng định có lý do chính đáng mới có thể cho ra kết luận bất thường như vậy, dù là vô căn cứ cũng không thể đoán ra kết quả như thế được.”
Chu Văn Cảng bội phục vươn ngón tay cái lên.
“Thần thám!” Cậu ta cầm một cốc bia, trực tiếp rót thẳng vào trong miệng, sau đó thò đầu tới gần Hứa Kinh Nam mà nói: “Anh Hứa, anh là người cơ trí nhất mà em từng gặp... Lợi hại quá!”
Hứa Kinh Nam nghĩ thầm, người cơ trí là người khác, nhưng anh không phản bác, lẳng lặng chờ đợi thanh niên ngây ngô này có thể nói ra những tin tức đáng kinh ngạc.
Quả nhiên, Chu Văn Cảng không khiến anh phải thất vọng, cậu ta lấy một cái bọc màu đen trong ba lô thể thao sau lưng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn gỗ.
Đưa ra chứng cứ? Hứa Kinh Nam hơi hưng phấn giơ tay lấy, sau khi cởi lớp vỏ bằng băng dán và ba tầng túi nhựa màu đen, lộ ra một tập tiền đỏ - một trăm nghìn nhân dân tệ.
Anh nhanh chóng hiểu ra, nhưng lại hơi thất vọng một chút, hiển nhiên đây là một trăm nghìn nhân dân tệ mà Mạnh Tiêu dùng để đút lót.
“Đây là tiền mặt mà Mạnh Tiêu để lại ký túc xá, nhưng tới tận bây giờ, anh ấy vẫn chưa từng hỏi em về số tiền này.”
Hứa Kinh Nam gật đầu: “Một trăm nghìn đối với Mạnh Tiêu mà nói không phải là số lượng nhỏ, không có khả năng anh ta lại vứt đi như vậy được.” Anh đột nhiên đổi giọng: “Nhưng điều này vẫn không thể chứng minh được gì, càng không thể làm chứng cứ xác thực. Nói không chừng, anh ta nhất thời quên thì sao?”
Hứa Kinh Nam không muốn để lộ suy nghĩ thực sự của mình quá sớm, anh muốn nhiều tin tức có ích hơn.
Chu Văn Cảng trở nên kích động: “Tuyệt đối không thể nào! Người này bình thường luôn tính toán chi li, sao có thể quên được? Huống chi, số tiền này vốn là sính lễ mà anh ấy đã khổ sở dành dụm được vì Đường Thanh đấy.”
Hứa Kinh Nam lập tức bắt giữ được trọng điểm: “Đường Thanh là ai?”
“Đường Thanh?” Ánh mắt Chu Văn Cảng đột nhiên có vẻ chột dạ: “Việc này không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Lời này nghe có vẻ giấu đầu lòi đuôi, Hứa Kinh Nam sao có thể bỏ qua được, anh truy vấn: “Tôi biết không liên quan gì, nhưng tôi nhìn ra được hình như cậu cũng có ý với cô Đường Thanh này thì phải.”
Khuôn mặt trắng nõn của Chu Văn Cảng thoáng chốc đỏ ửng lên, không biết là tác dụng của cồn hay là hơi chột dạ mà cậu ta lại ngập ngừng nói: “Đường Thanh được công nhận là đại mỹ nhân, còn là bạn học cũ của em nữa, sao em có thể có suy nghĩ không yên phận chứ.” Nói thì nói như vậy, nhưng Hứa Kinh Nam đã chú ý tới mồ hôi đang rịn ra trên trán cậu ta.
Anh không tiếp tục hỏi, bởi vì đã có đáp án.
“Ai cũng thích chưng diện cả, người anh em, bình thường mà, bình thường.” Hứa Kinh Nam giả vờ như không phát hiện ra.
Chu Văn Cảng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp Hứa Kinh Nam cúi đầu uống rượu mà lén lấy cổ tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Lúc này, Hứa Kinh Nam chủ động lên tiếng: “Chuyện này không liên quan gì đến vụ án cả, cậu tiếp tục nói về Mạnh Tiêu đi.”
Chu Văn Cảng lúc này mới buông chút đề phòng, nhưng cậu ta không vội vã nói chuyện nữa mà cầm lấy đũa kẹp một củ lạc, nhưng mãi vẫn không kẹp được, vì thế phải kẹp một con cá cho vào miệng.
Hứa Kinh Nam nhịn cười, nhưng anh vẫn không quên nhiệm vụ.
Anh bưng chai bia lên cụng với Chu Văn Cảng một cái, tiếp tục dẫn đường: “Có phải Mạnh Tiêu còn có một vài điểm dị thường nào khác hay không, nếu không thì tôi nghĩ cậu sẽ không sốt ruột muốn gặp tôi đến thế.”
Nói đến chuyện chính, Chu Văn Cảng cuối cùng cũng tập trung hơn.
“Đúng vậy, Mạnh Tiêu trước khi mất tích và Mạnh Tiêu sau khi trở về hoàn toàn chính là hai người. Sở thích, thói quen trong cuộc sống, cách nói năng hay thậm chí biểu cảm cũng hoàn toàn không giống lúc trước. Thuốc lá thì một điếu cũng không hút, trước kia thì cực kỳ lôi thôi bẩn thịu, bây giờ thì ngày nào cũng tắm tận ba lần, có vẻ như bị bệnh sạch sẽ ấy. Nói năng thì rất rõ ràng, mạch suy nghĩ cũng không rối bời như trước kia, thật sự là cứ như hai người vậy, trước kia thì vẻ mặt chất phác, mặt to ngốc nghếch, bây giờ… âm u lắm, em dám nói anh ta tuyệt đối không phải Mạnh Tiêu mà em quen biết!”
Hứa Kinh Nam nói chen vào: “Thế anh ta còn nhớ rõ Đường Thanh không?”
Chu Văn Cảng bĩu môi nói: “Chuyện này thì làm sao có thể quên nổi cơ chứ.”
Hứa Kinh Nam nói: “Bọn họ là người yêu à, tôi thật hiếu kỳ, tại sao hoa khôi viện nghiên cứu các cậu lại thích một người vô dụng như cậu nói thế nhỉ?”
Không ngờ Chu Văn Cảng cũng kích động: “Em cũng không rõ lắm, thật ra, trước khi em vào làm ở đơn vị này, bọn họ đã là người yêu rồi, vừa rồi em cũng nói rằng mối quan hệ này hẳn là đã tới mức tính đến chuyện kết hôn, chỉ là anh ta rất ít nhắc đến, em cũng ngại hỏi; nhưng em có thể cảm giác được mối quan hệ của anh ta và Đường Thanh có chút vấn đề.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Hứa Kinh Nam nói: “Là vấn đề gì?”
Chu Văn Cảng ngẫm nghĩ: “Có lẽ vẫn là vấn đề dòng dõi, dù sao thì điều kiện của Mạnh Tiêu chắc chắn thấp hơn, so với Đường Thanh thì chênh lệch khá lớn đấy.”
Hứa Kinh Nam nói: “Ý của cậu là Đường Thanh hơi khinh thường Mạnh Tiêu?”
Chu Văn Cảng gật đầu dù không chắc lắm: “Em cảm thấy thế, ít nhất thì khi từng là bạn học, Đường Thanh chưa từng nhắc tới Mạnh Tiêu trước mặt em.” Cậu ta bỗng nhiên không muốn nói gì nữa, mỗi lần nhắc tới Đường Thanh, vẻ mặt Chu Văn Cảng lại hơi mất tự nhiên.
“Nếu tên Mạnh Tiêu này là giả, em không muốn Đường Thanh bị tổn thương đâu.” Cuối cùng, cậu ta nói ra nguyên nhân quan trọng nhất vì sao mình lại quan tâm đến vụ án như thế.
Hứa Kinh Nam đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh hỏi: “Nếu tôi không nhớ lầm, lãnh đạo đơn vị của các cậu từng nói rằng khi Mạnh Tiêu mất tích có mang đi một tập tài liệu cơ mật, viện nghiên cứu không truy xét chuyện này sao?”
Chu Văn Cảng thở dài: “Trong viện này vốn luôn gió êm sóng lặng nhiều năm, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều hơi luống cuống tay chân, tập tài liệu cơ mật thật ra không bị mất, chỉ là có đồng sự khi đăng ký dùng đã quên ký tên mà thôi, mẫn cảm quá nên trông gà hoá cuốc.”
“Sao cậu biết rõ thế? Chỉ sợ cậu vẫn chưa có tư cách được tiếp xúc với tài liệu cơ mật đâu.” Hứa Kinh Nam nói.
Chu Văn Cảng gật đầu nói: “Tất nhiên rồi. Nhưng chuyện này quả thật là do giám đốc Liễu tự mình ra mặt làm sáng tỏ, thông báo trong cuộc họp với các quản lý, lúc ấy em phụ trách bưng trà rót nước, nên vô tình nghe thấy.”
Hứa Kinh Nam không hỏi lại, anh cần tập trung suy nghĩ một lúc, cuộc gặp mặt hôm nay đã giúp anh đạt được điều mình mong muốn, còn những vấn đề sâu hơn thì anh biết Chu Văn Cảng không trả lời được.
Vì thế anh giơ chai bia lên, cười nói: “Có tình hình gì mới thì cứ liên hệ với tôi nhé, tôi nhất định sẽ giúp cậu. Hôm nay, chúng ta cứ uống vài chén đã, chuyện vụ án thì chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, cậu hãy yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt người nên được bảo vệ.”
Chu Văn Cảng không yên lòng mà gật đầu.
Không biết tại sao, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy hơi ủ rũ.
Hôm nay có phải cậu ta đã nói hơi nhiều với người ngoài hay không? Đặc biệt là chuyện về Đường Thanh, cậu ta đột nhiên hơi hối hận.
***
Lý Nhất Đình nghe Hứa Kinh Nam báo cáo xong, vẻ mặt trở nên khá ngưng trọng, nếu tên Mạnh Tiêu này quả nhiên là giả thì rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Nếu vụ án vừa mới bắt đầu, những kẻ phía sau màn thao túng đến tột cùng còn có âm mưu gì không muốn ai biết? Lúc này bại lộ mục tiêu đến tột cùng là dừng gây án giữa đường hay là rút dây động rừng? Nếu không quả quyết thì liệu có phải ngay cả thời cơ tốt nhất để điều tra cũng sẽ mất đi hay không?
Điều quan trọng nhất là, người bị hại kế tiếp chính là ai?
Đây là điều mà ông lo lắng nhất trước mắt, cục diện quá bình tĩnh thường thường khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Ông quyết định thảo luận với tứ ca xem sao, đương nhiên lần này không thể lại dùng cách viết thư được, trực tiếp gọi điện thoại thì hơn.
“Sau khi ‘gõ núi chấn hổ’ thì tốt nhất nên yên tĩnh xem xét tình hình, nếu có một số việc thật sự phải xảy ra thì có lẽ ngay cả cậu với tôi cũng khó có thể ngăn cản được.” Bên kia điện thoại, Trần Thiên Vũ im lặng một lát: “Có lẽ cô gái tên Đường Thanh này biết chuyện gì đó, thích hợp để bảo vệ cũng đúng.”
Ông vừa mới cúp điện thoại thì một người khác lại gọi đến, không ngờ lại là Từ Cảnh Nguyên.
“Lãnh đạo của viện nghiên cứu đồng ý lập lại án lần nữa, nhưng bọn họ yêu cầu âm thầm điều tra, không được quấy rầy công việc và cuộc sống bình thường của bọn họ.” Tin tức mà Từ Cảnh Nguyên mang đến không khỏi khiến Lý Nhất Đình cực kỳ chấn động, không ngờ chiêu “gõ núi chấn hổ” lại dễ dàng có hiệu quả đến thế, thật sự nằm ngoài dự kiến của mình.
Ông quyết định ngày mai phải đi dò xét điều tra về tổ chức thần bí này mới được.
Tuy rằng trên đỉnh đầu được dán nhãn “văn phòng thám tử tối cao”, nhưng chưa chắc đã hữu dụng bằng cái chức trưởng phòng giả này của ông, ông hiểu quá rõ điểm này.
Nếu thân phận bị vạch trần thì đừng nói đến chuyện điều tra, có khi ngay cả cánh cửa viện nghiên cứu cũng không thể bước vào được.
Phải thừa dịp lúc kẻ địch bất ngờ, mình tốc chiến tốc thắng mới được.