Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 - Chương 74RẮN HỔ MANG CHÚA
Bách Vị Bích bị động tĩnh ở ven đường làm cho hoảng sợ, trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, hình như có loài động vật nào đó làm người ta sợ hãi đang di chuyển, dù cẩn thận dò xét kiểm tra nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, có lẽ là con rắn nhỏ nào đó, nên anh ta không để ý tới nữa.
Bây giờ sức khỏe của anh ta đã dần bình phục lại, cho nên việc lên núi cũng không quá khó khăn, tuy rằng nghe đồn bang HN đã bị giải tán, nhưng khi đến gần hang ổ của bang HN trong truyền thuyết, lòng anh ta vẫn còn sợ hãi. Anh ta vẫn còn nhớ rõ ánh dao liều mạng bổ xuống người mình và vô số máu tươi phun ra tung toé, chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể ma diệt đoạn trí nhớ ấy.
Nhưng bây giờ phải đi tìm Tiểu Lâm, anh ta thật sự không nghĩ ra còn có con đường nào khác, sau khi lên núi, anh ta chỉ có thể trốn trong bụi cây xa xa để quan sát động tĩnh bên trong quán trọ Vui Vẻ. Anh ta vừa hy vọng nhìn thấy Tiểu Lâm, lại sợ nhìn thấy Tiểu Lâm, tâm lý này thực sự mâu thuẫn, nếu Tiểu Lâm và A Hải thật sự thành đôi thì mình là gì chứ.
Là kẻ ngốc hay sao? Chẳng lẽ mấy bà tám ở tiệm cắt tóc đó nói đúng.
Cũng may mà anh ta quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện quán trọ Vui Vẻ có động tĩnh gì, dường như người ở bên trong đều đã chết hết vậy. Lúc này, Bách Vị Bích cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nếu người ở bên trong đang ngủ khò khò thì chẳng phải mình đã làm chuyện vô ích rồi sao.
Đúng lúc này, trong bụi cây rậm rạp cách đó không xa truyền đến tiếng động sột soạt, làm người ta sởn cả gai ốc, nhưng khi anh ta quay đầu nhìn lại thì vẫn không phát hiện ra thứ gì cả.
Bách Vị Bích ở trên đảo nhiều năm như vậy, rất ít khi đến quán trọ Vui Vẻ, tuy rằng anh ta biết nơi này, tiếng tăm của quán trọ Vui Vẻ trên đảo Loan Nguyệt không thua gì bang HN. Nhưng ngoài A Hải ra, những người khác rất có thể đều không biết anh ta, bang HN bây giờ đã nghèo túng, anh ta tin rằng mặc dù gặp A Hải nhưng sẽ không giống như trước nữa. Cho nên anh ta cố lấy dũng khí, dùng sức đẩy mạnh hai cánh cửa kính dày và dán đầy quảng cáo kia ra.
Trong phòng khách quả nhiên không có ai, ngay cả người phụ nữ trung niên thường thường ra ngoài tiếp đón cũng không thấy đâu, Bách Vị Bích hơi suy tư một thoáng, không ra tiếng gọi, chỉ ngồi trên sô pha mà Lý Nhất Đình từng ngồi để lẳng lặng chờ đợi, so với rừng cây nhỏ đầy bụi gai rậm rạp bên ngoài, ngồi ở đây chắc chắn thoải mái hơn nhiều, hơn nữa Tiểu Lâm có ở đây hay không, tất nhiên anh ta sẽ biết.
***
Thời gian lại trôi qua hơn một giờ, vẫn không hề có động tĩnh nào, Bách Vị Bích cũng bắt đầu không ngồi yên được, anh ta đứng dậy bước thong thả trong đại sảnh, ước chừng gần mười phút, anh ta càng nghĩ càng thấy bất thường. Chẳng lẽ mọi người ở nơi này đều về hết rồi sao, nhưng lúc bước vào thì nơi này vẫn sạch sẽ như cũ, không giống như từng có người vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bách Vị Bích cẩn thận đi về phía cánh cửa tầng một, anh ta đã tới đây một lần, lúc ấy vẫn chưa quen biết Tiểu Lâm, đây là văn phòng quản lý của quán trọ Vui Vẻ, anh ta khẽ đẩy cửa, không khóa.
Sau đó, anh ta liếc trộm qua khe cửa, căn phòng rỗng tuếch, đồ đạc bài trí mặc dù có chút bừa bộn nhưng không nhiễm một hạt bụi, cũng không có ai. Anh ta đột nhiên sinh ra một dự cảm không rõ, liệu Tiểu Lâm có ở nơi này hay không, liệu có gặp phải bất trắc gì hay không? Anh ta lập tức bối rối, bịch bịch bịch mà chạy lên tầng, tiếng bước chân nặng nề của anh ta không đưa tới bất cứ phản ứng nào, xem ra nơi này thật sự là một tòa nhà trống rỗng, có lẽ... là một tòa nhà chết!
Bách Vị Bích không dám nghĩ tiếp, bây giờ, anh ta chỉ muốn biết Huệ Nguyệt Lâm có ở nơi này hay không, anh ta lục soát từng gian phòng một, vẫn là tình huống tương tự, sạch sẽ đến mức không có một bóng người.
Cuối cùng chỉ còn lại phòng của A Hải trên tầng ba là chưa kiểm tra, trước khi đẩy cửa ra, anh ta do dự hồi lâu, trong lòng cực kỳ bất an, nếu nhìn thấy A Hải và Tiểu Lâm ở đây thì mình sẽ có cảm tưởng thế nào, vài phút trôi qua, anh ta chậm chạp, vẫn không thể cố lấy dũng khí được.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai thê lương cắt ngang bầu không khí yên tĩnh, là tiếng của Tiểu Lâm! Bách Vị Bích không còn chần chờ nữa, anh ta lập tức phá cửa mà vào, cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa đã khiến linh hồn của anh ta xuất khiếu.
Chỉ thấy một cô gái có vẻ kinh hồn bạt vía đang đứng trong phòng, hai mắt trống rỗng, thần chí mơ hồ, hai tay vươn ra giữa không trung nhưng lại cứng ngắc đến mức không thể buông xuống, tiếng thét vừa rồi là của cô ấy; mà trước mặt cô là hai người hoàn toàn cứng còng đang nằm, một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ trung niên, hai người chẳng những nhuốm đầy máu tươi mà hai mắt còn trừng to, họ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên đã bị mất mạng.
Bách Vị Bích vội vàng bước lên đỡ lấy cơ thể mềm mại lung lay sắp đổ của Huệ Nguyệt Lâm, anh ta vốn định dìu cô nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng anh ta nhận thấy cả người Tiểu Lâm cũng cứng ngắc, dường như không thể di chuyển được, anh ta lo lắng gọi: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, là anh đây, anh là Vị Bích...”
Huệ Nguyệt Lâm không trả lời, thậm chí không hề quay đầu lại mà là ngỡ ngàng chỉ vào cửa sổ trống rỗng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rắn, rắn, rắn...”
Bách Vị Bích cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta khẩn trương đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra sinh vật dị thường nào, cửa sổ này là của tầng ba, liếc một cái là có thể nhìn thấy bầu không trung xanh thẳm, các cửa sổ xung quanh thì chỉ liếc một cái là thấy rõ. Nhưng anh ta vẫn chạy vội đến cửa sổ, cực kỳ đề phòng mà kiểm tra bên ngoài, đúng lúc ấy, một cái đuôi giống như thằn lằn chợt xẹt qua, khóe mắt anh ta bắt giữ được, nhưng nó đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Anh ta dụi dụi mắt, không chắc thứ mình vừa nhìn thấy có thật sự tồn tại hay không, nhưng ngay lúc nhớ lại thì anh ta bỗng nghe thấy có tiếng động dị thường, suy nghĩ sâu trong lòng anh ta đã không còn phụ thuộc vào việc anh ta có tin hay không nữa. Tiểu Lâm lúc này vẫn đứng chỗ cũ mà vung tay, miệng liên tục lẩm bẩm, Bách Vị Bích tỉnh táo lại, anh ta biết dù có rắn thì nó cũng đã bỏ đi rồi.
Anh ta đi đến gần, nghiêm túc quan sát tình hình của người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trung niên, đưa tay thử kiểm tra hơi thở, sớm đã không còn nữa, người phụ nữ trung niên thì anh ta đã từng gặp, nghe nói là vợ cả của đại ca Tiêu; người thanh niên này lại chỉ thoáng quen mặt, nhưng không phải A Hải mà anh ta tưởng (anh ta đương nhiên không biết người này chính là con trai của đại ca Tiêu), nhưng người này là ai mà trông quen mắt như vậy?
Khuôn mặt vốn ưa nhìn của người trẻ tuổi nằm trên mặt đất lúc này vì hoảng sợ mà hơi biến dạng, nhưng lại kích phát trí nhớ của Bách Vị Bích, đây không phải tên yêu râu xanh điên cuồng đã tấn công Ninh Hiểu Mạn hay sao? Chẳng qua, trạng thái dữ tợn không giống lúc ấy mà thôi. Đêm đó rất tối, anh ta chỉ cầm đèn pin chiếu thẳng vào người này, nên tất nhiên không thể nhìn rõ, sau đó còn trúng một phát súng, lại ngất xỉu, lúc này có thể nhớ lại đã là rất không dễ dàng. Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu hai người kia đã chết, Tiểu Lâm vẫn bình yên vô sự, thì phải là vạn hạnh trong sự bất hạnh; Bách Vị Bích không dám dừng lại, anh ta đưa tay ôm ngang Huệ Nguyệt Lâm vẫn còn run rẩy lên. Lúc đầu, Huệ Nguyệt Lâm còn giãy giụa vài cái, nhưng lại nhanh chóng chìm vào hôn mê trong lòng anh ta.
Sức khỏe của Bách Vị Bích hiện giờ vẫn chưa phải là trạng thái tốt nhất, nhưng vào thời khắc khẩn cấp này, tiềm năng của anh ta đã bị kích phát ra, ôm Huệ Nguyệt Lâm ba bước cũng làm thành hai bước, lao xuống tầng và đi ra cửa đại sảnh mà chỉ mất hơn hai phút, mau rời khỏi nơi thị phi này là suy nghĩ duy nhất của anh ta.
Một người ôm một người chạy như điên trong ánh hoàng hôn, thế mà không bị người qua đường nào nhìn thấy, đúng là kỳ quặc, không đúng!
Nói đến chuyện này mới biết, trong một góc cực kỳ bí mật, luôn có một đôi mắt âm u rét lạnh đang nhìn chằm chằm hai người kia nghiêng ngả lảo đảo mà chạy xuống núi, đó là một người trẻ tuổi có thân hình cao lớn, khuôn mặt ưa nhìn, cơ thể cường tráng.
Nhưng ánh mắt của anh ta hơi quái dị, không biết là lạnh lùng, sắc bén, hay là kinh ngạc.
Hơn nữa trông người trẻ tuổi đó hình như chỉ vừa mới đến nơi này.
Đối với chuyện xảy ra bên trong quán trọ Vui Vẻ, có lẽ người này hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ sức khỏe của anh ta đã dần bình phục lại, cho nên việc lên núi cũng không quá khó khăn, tuy rằng nghe đồn bang HN đã bị giải tán, nhưng khi đến gần hang ổ của bang HN trong truyền thuyết, lòng anh ta vẫn còn sợ hãi. Anh ta vẫn còn nhớ rõ ánh dao liều mạng bổ xuống người mình và vô số máu tươi phun ra tung toé, chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể ma diệt đoạn trí nhớ ấy.
Nhưng bây giờ phải đi tìm Tiểu Lâm, anh ta thật sự không nghĩ ra còn có con đường nào khác, sau khi lên núi, anh ta chỉ có thể trốn trong bụi cây xa xa để quan sát động tĩnh bên trong quán trọ Vui Vẻ. Anh ta vừa hy vọng nhìn thấy Tiểu Lâm, lại sợ nhìn thấy Tiểu Lâm, tâm lý này thực sự mâu thuẫn, nếu Tiểu Lâm và A Hải thật sự thành đôi thì mình là gì chứ.
Là kẻ ngốc hay sao? Chẳng lẽ mấy bà tám ở tiệm cắt tóc đó nói đúng.
Cũng may mà anh ta quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện quán trọ Vui Vẻ có động tĩnh gì, dường như người ở bên trong đều đã chết hết vậy. Lúc này, Bách Vị Bích cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nếu người ở bên trong đang ngủ khò khò thì chẳng phải mình đã làm chuyện vô ích rồi sao.
Đúng lúc này, trong bụi cây rậm rạp cách đó không xa truyền đến tiếng động sột soạt, làm người ta sởn cả gai ốc, nhưng khi anh ta quay đầu nhìn lại thì vẫn không phát hiện ra thứ gì cả.
Bách Vị Bích ở trên đảo nhiều năm như vậy, rất ít khi đến quán trọ Vui Vẻ, tuy rằng anh ta biết nơi này, tiếng tăm của quán trọ Vui Vẻ trên đảo Loan Nguyệt không thua gì bang HN. Nhưng ngoài A Hải ra, những người khác rất có thể đều không biết anh ta, bang HN bây giờ đã nghèo túng, anh ta tin rằng mặc dù gặp A Hải nhưng sẽ không giống như trước nữa. Cho nên anh ta cố lấy dũng khí, dùng sức đẩy mạnh hai cánh cửa kính dày và dán đầy quảng cáo kia ra.
Trong phòng khách quả nhiên không có ai, ngay cả người phụ nữ trung niên thường thường ra ngoài tiếp đón cũng không thấy đâu, Bách Vị Bích hơi suy tư một thoáng, không ra tiếng gọi, chỉ ngồi trên sô pha mà Lý Nhất Đình từng ngồi để lẳng lặng chờ đợi, so với rừng cây nhỏ đầy bụi gai rậm rạp bên ngoài, ngồi ở đây chắc chắn thoải mái hơn nhiều, hơn nữa Tiểu Lâm có ở đây hay không, tất nhiên anh ta sẽ biết.
***
Thời gian lại trôi qua hơn một giờ, vẫn không hề có động tĩnh nào, Bách Vị Bích cũng bắt đầu không ngồi yên được, anh ta đứng dậy bước thong thả trong đại sảnh, ước chừng gần mười phút, anh ta càng nghĩ càng thấy bất thường. Chẳng lẽ mọi người ở nơi này đều về hết rồi sao, nhưng lúc bước vào thì nơi này vẫn sạch sẽ như cũ, không giống như từng có người vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bách Vị Bích cẩn thận đi về phía cánh cửa tầng một, anh ta đã tới đây một lần, lúc ấy vẫn chưa quen biết Tiểu Lâm, đây là văn phòng quản lý của quán trọ Vui Vẻ, anh ta khẽ đẩy cửa, không khóa.
Sau đó, anh ta liếc trộm qua khe cửa, căn phòng rỗng tuếch, đồ đạc bài trí mặc dù có chút bừa bộn nhưng không nhiễm một hạt bụi, cũng không có ai. Anh ta đột nhiên sinh ra một dự cảm không rõ, liệu Tiểu Lâm có ở nơi này hay không, liệu có gặp phải bất trắc gì hay không? Anh ta lập tức bối rối, bịch bịch bịch mà chạy lên tầng, tiếng bước chân nặng nề của anh ta không đưa tới bất cứ phản ứng nào, xem ra nơi này thật sự là một tòa nhà trống rỗng, có lẽ... là một tòa nhà chết!
Bách Vị Bích không dám nghĩ tiếp, bây giờ, anh ta chỉ muốn biết Huệ Nguyệt Lâm có ở nơi này hay không, anh ta lục soát từng gian phòng một, vẫn là tình huống tương tự, sạch sẽ đến mức không có một bóng người.
Cuối cùng chỉ còn lại phòng của A Hải trên tầng ba là chưa kiểm tra, trước khi đẩy cửa ra, anh ta do dự hồi lâu, trong lòng cực kỳ bất an, nếu nhìn thấy A Hải và Tiểu Lâm ở đây thì mình sẽ có cảm tưởng thế nào, vài phút trôi qua, anh ta chậm chạp, vẫn không thể cố lấy dũng khí được.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai thê lương cắt ngang bầu không khí yên tĩnh, là tiếng của Tiểu Lâm! Bách Vị Bích không còn chần chờ nữa, anh ta lập tức phá cửa mà vào, cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa đã khiến linh hồn của anh ta xuất khiếu.
Chỉ thấy một cô gái có vẻ kinh hồn bạt vía đang đứng trong phòng, hai mắt trống rỗng, thần chí mơ hồ, hai tay vươn ra giữa không trung nhưng lại cứng ngắc đến mức không thể buông xuống, tiếng thét vừa rồi là của cô ấy; mà trước mặt cô là hai người hoàn toàn cứng còng đang nằm, một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ trung niên, hai người chẳng những nhuốm đầy máu tươi mà hai mắt còn trừng to, họ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên đã bị mất mạng.
Bách Vị Bích vội vàng bước lên đỡ lấy cơ thể mềm mại lung lay sắp đổ của Huệ Nguyệt Lâm, anh ta vốn định dìu cô nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng anh ta nhận thấy cả người Tiểu Lâm cũng cứng ngắc, dường như không thể di chuyển được, anh ta lo lắng gọi: “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, là anh đây, anh là Vị Bích...”
Huệ Nguyệt Lâm không trả lời, thậm chí không hề quay đầu lại mà là ngỡ ngàng chỉ vào cửa sổ trống rỗng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rắn, rắn, rắn...”
Bách Vị Bích cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta khẩn trương đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra sinh vật dị thường nào, cửa sổ này là của tầng ba, liếc một cái là có thể nhìn thấy bầu không trung xanh thẳm, các cửa sổ xung quanh thì chỉ liếc một cái là thấy rõ. Nhưng anh ta vẫn chạy vội đến cửa sổ, cực kỳ đề phòng mà kiểm tra bên ngoài, đúng lúc ấy, một cái đuôi giống như thằn lằn chợt xẹt qua, khóe mắt anh ta bắt giữ được, nhưng nó đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Anh ta dụi dụi mắt, không chắc thứ mình vừa nhìn thấy có thật sự tồn tại hay không, nhưng ngay lúc nhớ lại thì anh ta bỗng nghe thấy có tiếng động dị thường, suy nghĩ sâu trong lòng anh ta đã không còn phụ thuộc vào việc anh ta có tin hay không nữa. Tiểu Lâm lúc này vẫn đứng chỗ cũ mà vung tay, miệng liên tục lẩm bẩm, Bách Vị Bích tỉnh táo lại, anh ta biết dù có rắn thì nó cũng đã bỏ đi rồi.
Anh ta đi đến gần, nghiêm túc quan sát tình hình của người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trung niên, đưa tay thử kiểm tra hơi thở, sớm đã không còn nữa, người phụ nữ trung niên thì anh ta đã từng gặp, nghe nói là vợ cả của đại ca Tiêu; người thanh niên này lại chỉ thoáng quen mặt, nhưng không phải A Hải mà anh ta tưởng (anh ta đương nhiên không biết người này chính là con trai của đại ca Tiêu), nhưng người này là ai mà trông quen mắt như vậy?
Khuôn mặt vốn ưa nhìn của người trẻ tuổi nằm trên mặt đất lúc này vì hoảng sợ mà hơi biến dạng, nhưng lại kích phát trí nhớ của Bách Vị Bích, đây không phải tên yêu râu xanh điên cuồng đã tấn công Ninh Hiểu Mạn hay sao? Chẳng qua, trạng thái dữ tợn không giống lúc ấy mà thôi. Đêm đó rất tối, anh ta chỉ cầm đèn pin chiếu thẳng vào người này, nên tất nhiên không thể nhìn rõ, sau đó còn trúng một phát súng, lại ngất xỉu, lúc này có thể nhớ lại đã là rất không dễ dàng. Nguồn : Vietwriter.vn
Nếu hai người kia đã chết, Tiểu Lâm vẫn bình yên vô sự, thì phải là vạn hạnh trong sự bất hạnh; Bách Vị Bích không dám dừng lại, anh ta đưa tay ôm ngang Huệ Nguyệt Lâm vẫn còn run rẩy lên. Lúc đầu, Huệ Nguyệt Lâm còn giãy giụa vài cái, nhưng lại nhanh chóng chìm vào hôn mê trong lòng anh ta.
Sức khỏe của Bách Vị Bích hiện giờ vẫn chưa phải là trạng thái tốt nhất, nhưng vào thời khắc khẩn cấp này, tiềm năng của anh ta đã bị kích phát ra, ôm Huệ Nguyệt Lâm ba bước cũng làm thành hai bước, lao xuống tầng và đi ra cửa đại sảnh mà chỉ mất hơn hai phút, mau rời khỏi nơi thị phi này là suy nghĩ duy nhất của anh ta.
Một người ôm một người chạy như điên trong ánh hoàng hôn, thế mà không bị người qua đường nào nhìn thấy, đúng là kỳ quặc, không đúng!
Nói đến chuyện này mới biết, trong một góc cực kỳ bí mật, luôn có một đôi mắt âm u rét lạnh đang nhìn chằm chằm hai người kia nghiêng ngả lảo đảo mà chạy xuống núi, đó là một người trẻ tuổi có thân hình cao lớn, khuôn mặt ưa nhìn, cơ thể cường tráng.
Nhưng ánh mắt của anh ta hơi quái dị, không biết là lạnh lùng, sắc bén, hay là kinh ngạc.
Hơn nữa trông người trẻ tuổi đó hình như chỉ vừa mới đến nơi này.
Đối với chuyện xảy ra bên trong quán trọ Vui Vẻ, có lẽ người này hoàn toàn không biết gì cả.