Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72 - Chương 72
TRO TÀN LẠI CHÁY
Lý Nhất Đình gọi điện lại cho Kim Hoán Chiêu, tình hình mà Kim Hoán Chiêu cung cấp rất đơn giản, đảo Loan Nguyệt lại có đại ca mới xuất hiện, hơn nữa so với bang HN, hình như chỉ có hơn chứ không kém, điều này làm Lý Nhất Đình thầm giật mình. Ông nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Trần Thiên Vũ, không ngờ tên này quả nhiên có năng lực tiên tri, xem ra chuyện đảo Loan Nguyệt còn lâu mới chấm dứt, nhưng bây giờ, Bắc Đình vừa mới thành lập, vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nếu ngàn dặm bôn ba lại uổng công vô ích thì chẳng phải đã kéo một Bắc Đình vừa mới sinh ra vào cuộc tranh đấu của bọn xã hội đen hay sao, đây là điều mà thám tử Bắc Đình luôn theo đuổi sao? Huống hồ, chuyện thế lực xã hội đen lại không có khả năng giải quyết trong thời gian ngắn, cho nên ông tạm thời chưa cho Kim Hoán Chiêu câu trả lời chắc chắn.
Nhưng mà nghe giọng của Kim Hoán Chiêu thì quả thật là cực kỳ lo lắng, sự thái bình mà anh ta đã phải dùng cả tính mạng đổi lấy lại bị người ta dễ dàng lấy đi kết quả thắng lợi như thế, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi. Nhưng Bắc Đình có năng lực làm được gì đâu, bang phái mới này vừa có quyền có thế, nhược điểm chắc chắn sẽ không nhiều, hơn nữa lại có vết xe đổ là bang HN, muốn tiêu diệt bọn chúng nào có dễ dàng đến vậy; điều mà trong lòng ông lo lắng nhất chính là, cho dù Bắc Đình có giúp đỡ tiêu diệt thế lực đen tối này, nhưng liệu còn có thế lực thứ ba xuất hiện hay không, thế thì có khác gì bị rơi vào một cái hố không đáy, Bắc Đình còn hoạt động được nữa hay không? Liệu vẫn còn là văn phòng thám tử không?
Mỗi khi thế này, người thứ nhất mà ông nghĩ đến tất nhiên chính là Trần Thiên Vũ.
Sau khi nghe ông tóm tắt xong, Trần Thiên Vũ lại không có nhiều kinh ngạc, nhưng khi ông nghe Lý Nhất Đình nói rằng đại ca mới của đảo Loan Nguyệt là Hứa Văn Dũng của thành phố Z thì lại không khỏi trầm ngâm một lát. Chuyện ở Đảo Loan Nguyệt vẫn chưa chấm dứt, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, bởi vì còn có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa được cởi bỏ, nhưng mà trước kia, sự hiểu biết về Hứa Văn Dũng thì lại gần như bằng không, người này dường như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi nào quan trọng cả, cũng không thấy ai nhắc tới hắn đã làm việc gì xấu xa, tại sao có thể quật khởi nhanh như vậy được? Chỉ bởi vì bang HN bị đắm nên tất nhiên đến lượt hắn, hay là người này đã có chuẩn bị từ sớm hoặc là có dự mưu từ lâu rồi? Nói không chừng, cái chết của đại ca Tiêu bang HN không thể không liên quan đến hắn? Khả năng này hoàn toàn có thể.
Về cái chết của đại ca Tiêu, Trần Thiên Vũ đã sớm có hoài nghi, lão đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, khiến người ta không tài nào hiểu nổi, không phải là Lý Nhất Đình không hoài nghi, mà là quá nhiều thứ tham gia vào trong chuyện đó, dẫn đến tâm tình lạc quan quá mức, tinh lực của con người dù sao cũng có hạn, chuyện này không thể trách Nhất Đình được. Hơn nữa, Trần Thiên Vũ cũng chưa cẩn thận thảo luận vấn đề này với ông.
Cái thứ trực giác này, không thể tùy tiện lấy ra để nói được, chứng cứ rất quan trọng, bây giờ lại càng thêm quan trọng.
Rốt cuộc thì đảo Loan Nguyệt còn có bao nhiêu bí mật không muốn ai biết đây?
***
Trần Thiên Vũ quyết định lao tới đảo Loan Nguyệt trước, chỉ dẫn theo một trợ thủ là Vạn Vĩnh Khôn.
Văn phòng thám tử Bắc Đình sở dĩ thành lập vì vụ án cần được phá, mà bây giờ đang có một vụ án, tự nhiên là lấy vụ án làm trọng tâm; Đối với công tác chuẩn bị, để người có kinh nghiệm phong phú như Lý Nhất Đình ở lại lo liệu, còn có vài người khác hỗ trợ, vấn đề hẳn là không lớn.
Không ngờ lần này, Lưu Tử Thần lại kiên quyết yêu cầu đi cùng, lý do của chị cũng đơn giản, đó là Trần Thiên Vũ cần chị, Lý Nhất Đình gật đầu đồng ý, nghiêm mặt nói: “Tử Thần đi theo anh, có thể giúp anh bình tĩnh hơn.”
Trần Thiên Vũ cười nói: “Cậu toàn nói linh tinh thôi. Tôi đâu có lúc nào không bình tĩnh đâu? Người nóng tính là cậu mới đúng.”
Lưu Tử Thần lắc đầu đánh gãy đoạn hội thoại của bọn họ: “Thiên Vũ, em cảm thấy vụ án đảo Loan Nguyệt này, không có em thì anh chưa chắc đã phá được đâu...” Đây vẫn là lần đầu tiên chị đưa ra cái nhìn như vậy trong chuyện phá án điều tra.
Cho nên ngay cả Lý Nhất Đình cũng kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Đảo Loan Nguyệt người tốt người xấu lẫn lộn, có vài tin tức mà đàn ông các anh chưa chắc đã có thể tìm được. Lúc này trở lại đảo Loan Nguyệt, chỉ sợ phải cần cả văn phòng tiến hành điều tra mới được, lần điều tra trước quá trôi chảy, nếu tiếp tục điều tra như vậy thì chúng ta rất có thể sẽ thất bại.” Lưu Tử Thần thản nhiên nói.
Trần Thiên Vũ thở dài: “Có lẽ em nói đúng, đối với chuyện cần ngược dòng lịch sử, em thành thạo hơn anh... Được rồi, tổ ba người nông thôn chúng ta sẽ đến đảo Loan Nguyệt một chuyến, việc lập kế hoạch xây dựng Bắc Đình thì vất vả Nhất Đình nhé...” Ông biết đây quả thật là sự sắp xếp tốt nhất.
Lý Nhất Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của ông, nói: “Ở đây thì anh cứ yên tâm, nhưng xã hội đen ở đảo Loan Nguyệt hung hăng ngang ngược, mọi người phải thật cẩn thận đấy.”
Trần Thiên Vũ cả giận, nói: “Sao mà cứ làm như sinh ly tử biệt ấy, lề mề quá, tôi và Vĩnh Khôn có chuyện gì là không làm được đâu.”
Lý Nhất Đình mỉm cười nói: “Em đâu nói anh, ý của em là mọi người hãy bảo vệ Tử Thần thật tốt, anh nghĩ nhiều rồi đấy, chứ chuyện hai người chết hay sống, làm sao em lo nổi.”
Lưu Tử Thần lại am hiểu lòng người: “Anh Lý, anh cứ yên tâm đi, hai người họ chưa bao giờ đáng tin cậy cả, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Lý Nhất Đình lúc này mới yên tâm mà gật đầu.
Không biết tại sao, từ khi văn phòng thám tử Bắc Đình được thành lập, ông vẫn luôn có một nỗi lo khó hiểu. Mọi việc đều rất thuận lợi hoặc là quá hoàn mỹ, liệu có xảy ra chuyện xấu hay bất hạnh gì không?
Lý Nhất Đình cẩn thận suy nghĩ, lập tức lấy từ trong áo túi ra cái huy hiệu mà nghe nói đã từng được khai quang và giao cho Trần Thiên Vũ. Ông đã sớm thảo luận với Trần Thiên Vũ chuyện này rồi, cho nên Trần Thiên Vũ không nói gì, chỉ nhận lấy rồi cất vào túi.
“Trước khi rời khỏi đảo Loan Nguyệt, em có đi tìm Khang Thoa. Nếu cần thiết thì hẳn là người này sẽ toàn lực hỗ trợ.” Cuối cùng, ông dặn dò.
***
Rạng sáng ngày hôm sau, đoàn người Lưu Tử Thần xuất phát, tận dụng một ngày trước khi đi, bọn họ vẫn thận trọng sắp xếp xong các công việc liên quan đến mình, để tránh ngày sau ảnh hưởng đến quá trình hoạt động bình thường của văn phòng thám tử Bắc Đình. Ngoài chữ ký, chụp hình, tự tay điền hồ sơ tư liệu liên quan ra, bọn họ còn cần trao đổi riêng với Đới Lạc thật chi tiết.
Nguồn : Vietwriter.vn
Chính Trần Thiên Vũ đã chủ động yêu cầu như vậy, ông cảm thấy có một số việc vẫn nên nghe ý kiến của tên cáo già kia một chút, dù sao gừng càng già càng cay. Tuy rằng miệng ông chưa bao giờ gọi sư phụ, nhưng người này quả thực đúng là ân sư vỡ lòng của mình, cũng là người rất có khả năng sẽ trợ giúp mình thực hiện giấc mộng trong tương lai.
Về tình hình ở đảo Loan Nguyệt, Trần Thiên Vũ cũng từng báo cáo một phần, nhưng vẫn không có hệ thống, không được đầy đủ, cho nên ông mất khoảng hơn hai giờ để trình bày tiền căn hậu quả của cả sự việc, cố gắng đạt tới mức cẩn thận và thấu triệt, đương nhiên, mục đích chính yếu của ông là muốn đưa ra vài yêu cầu.
Từ đầu tới cuối, Đới Lạc đều không nói một câu nào, nhưng trông ông ấy có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, không ai hiểu biết Trần Thiên Vũ hơn ông ấy cả, cậu nhóc này kiên nhẫn kể về vụ án kỹ càng với mình như thế, có thể nói là “phi gian tức đạo*”. Cho nên ông ấy ngồi vững như núi Thái Sơn, lẳng lặng chờ đợi hồ ly lộ cái đuôi ra.
* Phi gian tức đạo trong câu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” tức là khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Cuối cùng, Trần Thiên Vũ mới thở dài một hơi, nói: “Sự khó khăn lớn nhất bây giờ của bọn em chính là không có biện pháp nói chuyện trực tiếp với các cơ quan thuộc chính phủ, rất khó nắm giữ rất nhiều tình hình, đặc biệt là một vài tư liệu quan trọng, bọn em cũng rất khó được tiếp xúc.”
Đới Lạc gật đầu, chậm rãi nói: “Chuyện này, anh đã sớm nghĩ đến cho chú rồi, thật ra cũng dễ thôi, văn phòng của bọn anh cho chú một tờ giấy chứng nhận là được.”
Trần Thiên Vũ không hề lộ ra biểu cảm vui sướng gì, ngược lại còn nói: “Một tờ giấy chứng nhận có thể làm được gì chứ.”
Đới Lạc buồn cười mà nhìn cái tên dối trá này, bất đắc dĩ nói: “Văn phòng chỉ giúp chú có giấy tờ chứng minh, còn cá nhân anh nữa mà, anh sẽ giúp chú xin phép viện trưởng Viện kiểm sát, cho chú một con dấu đỏ chót của VKSNDTC, vậy là đủ rồi đúng không?”
“Vậy mới được chứ.” Trần Thiên Vũ miễn cưỡng nói: “Phần phạm vi ủy quyền nhớ phải viết toàn diện một chút, kẻo em bị vướng chân vướng tay đấy.”
Đới Lạc hừ một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Yêu cầu của chú đúng là không thấp, đừng làm xằng bậy cho anh đấy.” Ông ấy cầm lấy điện thoại di động để gọi, đúng là tác phong nhanh nhẹn và mạnh mẽ, kiên quyết ủng hộ giúp đỡ, trong lòng ông ấy cũng hiểu rằng “danh bất chính, ngôn bất thuận” quả thật rất bất lợi cho việc phá án, chút yêu cầu ấy thật ra cũng coi như hợp lý.
“Được rồi đấy, anh đã làm thỏa đáng cho chú cả rồi. Còn vấn đề gì nữa không?” Đới Lạc cười khổ nói.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Thiên Vũ cuối cùng cũng thoáng lộ ra một nụ cười, ông vươn tay ra và nói: “Cho em chút kinh phí đi, thu nhập của bọn em gần đây thật sự eo hẹp quá.”
Đới Lạc hất tay ông đi, cả giận nói: “Chú còn khóc than với anh cơ à? Nhà hàng trăm triệu mà còn muốn xin kinh phí, không có đâu.... Chú muốn bao nhiêu tiền?” Cuối cùng, ông vẫn hỏi.
Trần Thiên Vũ vươn ba ngón tay, Đới Lạc cực kỳ mất hứng, nói: “Ba mươi nghìn? Chút tiền ấy thì tự chú chìa ra đi.”
Trần Thiên Vũ ừ một tiếng, lắc đầu: “Là ba triệu.”
Đới Lạc lúc này thật sự sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: “Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chú tưởng ngành nghề bọn anh béo bở lắm sao...”
“Sau khi phá xong vụ án, em tuyệt đối sẽ trả thêm không ít lợi nhuận.” Trần Thiên Vũ không giống như đang nói đùa.
Đới Lạc dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn ông một hồi lâu, rồi bỗng nhiên thở dài: “Mấy năm nay, chú thật sự đã tiêu hết số tiền kiếm được ở Hoa Vũ rồi à?”
“Em vốn không hề lấy của tập đoàn Hoa Vũ một xu nào cả, em vẫn để lại chút cổ phần công ty nhiều năm như vậy, từ lâu đã khô kiệt rồi, chứ anh nghĩ thế nào, giúp anh xây dựng cả một đoàn đội như vậy mà không cần tiêu tiền sao? Chỗ Nhất Đình còn phải chi tiêu đấy, có phải là...” Trần Thiên Vũ thản nhiên nói.
Vẻ giảo hoạt xẹt qua trong mắt Đới Lạc, ông lạnh lùng thốt lên: “Chú hỏi vay cấp dưới của chú trước đi, chỗ anh thì không có đâu. Nhưng nếu các chú thành công phá được vụ án ở đảo Loan Nguyệt thì anh sẽ xin sếp một số tiền thưởng hậu hĩnh cho các chú. Vừa lòng chưa... Một khoản tiền lớn đấy!” Ông nhấn mạnh từng chữ một.
Trần Thiên Vũ đương nhiên cực kỳ vừa lòng, da mặt Lý Nhất Đình mỏng, chuyện xin kinh phí thì chỉ có thể để ông ra tay, nếu đã đạt được mục đích rồi thì ông cũng nên chuẩn bị cáo từ thôi, trước khi đi, ông hỏi: “Anh có tư liệu về vương tộc Bố Y của đảo Loan Nguyệt không, photo cho em một bản để em mang theo.”
“Có nơi nào xa xôi thì cút ngay đi cho anh! Nếu anh có thì còn cần chú làm gì nữa?” Giọng cực to, đủ để đánh bay Trần Thiên Vũ ra khỏi ghế.
Trần Thiên Vũ lúc này không nói hai lời, thật sự cút ngay lập tức.
Nhìn bóng dáng Trần Thiên Vũ vội vàng rời đi, Đới Lạc cười ra tiếng rất thật lòng.
Lý Nhất Đình gọi điện lại cho Kim Hoán Chiêu, tình hình mà Kim Hoán Chiêu cung cấp rất đơn giản, đảo Loan Nguyệt lại có đại ca mới xuất hiện, hơn nữa so với bang HN, hình như chỉ có hơn chứ không kém, điều này làm Lý Nhất Đình thầm giật mình. Ông nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Trần Thiên Vũ, không ngờ tên này quả nhiên có năng lực tiên tri, xem ra chuyện đảo Loan Nguyệt còn lâu mới chấm dứt, nhưng bây giờ, Bắc Đình vừa mới thành lập, vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nếu ngàn dặm bôn ba lại uổng công vô ích thì chẳng phải đã kéo một Bắc Đình vừa mới sinh ra vào cuộc tranh đấu của bọn xã hội đen hay sao, đây là điều mà thám tử Bắc Đình luôn theo đuổi sao? Huống hồ, chuyện thế lực xã hội đen lại không có khả năng giải quyết trong thời gian ngắn, cho nên ông tạm thời chưa cho Kim Hoán Chiêu câu trả lời chắc chắn.
Nhưng mà nghe giọng của Kim Hoán Chiêu thì quả thật là cực kỳ lo lắng, sự thái bình mà anh ta đã phải dùng cả tính mạng đổi lấy lại bị người ta dễ dàng lấy đi kết quả thắng lợi như thế, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi. Nhưng Bắc Đình có năng lực làm được gì đâu, bang phái mới này vừa có quyền có thế, nhược điểm chắc chắn sẽ không nhiều, hơn nữa lại có vết xe đổ là bang HN, muốn tiêu diệt bọn chúng nào có dễ dàng đến vậy; điều mà trong lòng ông lo lắng nhất chính là, cho dù Bắc Đình có giúp đỡ tiêu diệt thế lực đen tối này, nhưng liệu còn có thế lực thứ ba xuất hiện hay không, thế thì có khác gì bị rơi vào một cái hố không đáy, Bắc Đình còn hoạt động được nữa hay không? Liệu vẫn còn là văn phòng thám tử không?
Mỗi khi thế này, người thứ nhất mà ông nghĩ đến tất nhiên chính là Trần Thiên Vũ.
Sau khi nghe ông tóm tắt xong, Trần Thiên Vũ lại không có nhiều kinh ngạc, nhưng khi ông nghe Lý Nhất Đình nói rằng đại ca mới của đảo Loan Nguyệt là Hứa Văn Dũng của thành phố Z thì lại không khỏi trầm ngâm một lát. Chuyện ở Đảo Loan Nguyệt vẫn chưa chấm dứt, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, bởi vì còn có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa được cởi bỏ, nhưng mà trước kia, sự hiểu biết về Hứa Văn Dũng thì lại gần như bằng không, người này dường như chưa bao giờ xuất hiện ở nơi nào quan trọng cả, cũng không thấy ai nhắc tới hắn đã làm việc gì xấu xa, tại sao có thể quật khởi nhanh như vậy được? Chỉ bởi vì bang HN bị đắm nên tất nhiên đến lượt hắn, hay là người này đã có chuẩn bị từ sớm hoặc là có dự mưu từ lâu rồi? Nói không chừng, cái chết của đại ca Tiêu bang HN không thể không liên quan đến hắn? Khả năng này hoàn toàn có thể.
Về cái chết của đại ca Tiêu, Trần Thiên Vũ đã sớm có hoài nghi, lão đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, khiến người ta không tài nào hiểu nổi, không phải là Lý Nhất Đình không hoài nghi, mà là quá nhiều thứ tham gia vào trong chuyện đó, dẫn đến tâm tình lạc quan quá mức, tinh lực của con người dù sao cũng có hạn, chuyện này không thể trách Nhất Đình được. Hơn nữa, Trần Thiên Vũ cũng chưa cẩn thận thảo luận vấn đề này với ông.
Cái thứ trực giác này, không thể tùy tiện lấy ra để nói được, chứng cứ rất quan trọng, bây giờ lại càng thêm quan trọng.
Rốt cuộc thì đảo Loan Nguyệt còn có bao nhiêu bí mật không muốn ai biết đây?
***
Trần Thiên Vũ quyết định lao tới đảo Loan Nguyệt trước, chỉ dẫn theo một trợ thủ là Vạn Vĩnh Khôn.
Văn phòng thám tử Bắc Đình sở dĩ thành lập vì vụ án cần được phá, mà bây giờ đang có một vụ án, tự nhiên là lấy vụ án làm trọng tâm; Đối với công tác chuẩn bị, để người có kinh nghiệm phong phú như Lý Nhất Đình ở lại lo liệu, còn có vài người khác hỗ trợ, vấn đề hẳn là không lớn.
Không ngờ lần này, Lưu Tử Thần lại kiên quyết yêu cầu đi cùng, lý do của chị cũng đơn giản, đó là Trần Thiên Vũ cần chị, Lý Nhất Đình gật đầu đồng ý, nghiêm mặt nói: “Tử Thần đi theo anh, có thể giúp anh bình tĩnh hơn.”
Trần Thiên Vũ cười nói: “Cậu toàn nói linh tinh thôi. Tôi đâu có lúc nào không bình tĩnh đâu? Người nóng tính là cậu mới đúng.”
Lưu Tử Thần lắc đầu đánh gãy đoạn hội thoại của bọn họ: “Thiên Vũ, em cảm thấy vụ án đảo Loan Nguyệt này, không có em thì anh chưa chắc đã phá được đâu...” Đây vẫn là lần đầu tiên chị đưa ra cái nhìn như vậy trong chuyện phá án điều tra.
Cho nên ngay cả Lý Nhất Đình cũng kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Đảo Loan Nguyệt người tốt người xấu lẫn lộn, có vài tin tức mà đàn ông các anh chưa chắc đã có thể tìm được. Lúc này trở lại đảo Loan Nguyệt, chỉ sợ phải cần cả văn phòng tiến hành điều tra mới được, lần điều tra trước quá trôi chảy, nếu tiếp tục điều tra như vậy thì chúng ta rất có thể sẽ thất bại.” Lưu Tử Thần thản nhiên nói.
Trần Thiên Vũ thở dài: “Có lẽ em nói đúng, đối với chuyện cần ngược dòng lịch sử, em thành thạo hơn anh... Được rồi, tổ ba người nông thôn chúng ta sẽ đến đảo Loan Nguyệt một chuyến, việc lập kế hoạch xây dựng Bắc Đình thì vất vả Nhất Đình nhé...” Ông biết đây quả thật là sự sắp xếp tốt nhất.
Lý Nhất Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của ông, nói: “Ở đây thì anh cứ yên tâm, nhưng xã hội đen ở đảo Loan Nguyệt hung hăng ngang ngược, mọi người phải thật cẩn thận đấy.”
Trần Thiên Vũ cả giận, nói: “Sao mà cứ làm như sinh ly tử biệt ấy, lề mề quá, tôi và Vĩnh Khôn có chuyện gì là không làm được đâu.”
Lý Nhất Đình mỉm cười nói: “Em đâu nói anh, ý của em là mọi người hãy bảo vệ Tử Thần thật tốt, anh nghĩ nhiều rồi đấy, chứ chuyện hai người chết hay sống, làm sao em lo nổi.”
Lưu Tử Thần lại am hiểu lòng người: “Anh Lý, anh cứ yên tâm đi, hai người họ chưa bao giờ đáng tin cậy cả, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Lý Nhất Đình lúc này mới yên tâm mà gật đầu.
Không biết tại sao, từ khi văn phòng thám tử Bắc Đình được thành lập, ông vẫn luôn có một nỗi lo khó hiểu. Mọi việc đều rất thuận lợi hoặc là quá hoàn mỹ, liệu có xảy ra chuyện xấu hay bất hạnh gì không?
Lý Nhất Đình cẩn thận suy nghĩ, lập tức lấy từ trong áo túi ra cái huy hiệu mà nghe nói đã từng được khai quang và giao cho Trần Thiên Vũ. Ông đã sớm thảo luận với Trần Thiên Vũ chuyện này rồi, cho nên Trần Thiên Vũ không nói gì, chỉ nhận lấy rồi cất vào túi.
“Trước khi rời khỏi đảo Loan Nguyệt, em có đi tìm Khang Thoa. Nếu cần thiết thì hẳn là người này sẽ toàn lực hỗ trợ.” Cuối cùng, ông dặn dò.
***
Rạng sáng ngày hôm sau, đoàn người Lưu Tử Thần xuất phát, tận dụng một ngày trước khi đi, bọn họ vẫn thận trọng sắp xếp xong các công việc liên quan đến mình, để tránh ngày sau ảnh hưởng đến quá trình hoạt động bình thường của văn phòng thám tử Bắc Đình. Ngoài chữ ký, chụp hình, tự tay điền hồ sơ tư liệu liên quan ra, bọn họ còn cần trao đổi riêng với Đới Lạc thật chi tiết.
Nguồn : Vietwriter.vn
Chính Trần Thiên Vũ đã chủ động yêu cầu như vậy, ông cảm thấy có một số việc vẫn nên nghe ý kiến của tên cáo già kia một chút, dù sao gừng càng già càng cay. Tuy rằng miệng ông chưa bao giờ gọi sư phụ, nhưng người này quả thực đúng là ân sư vỡ lòng của mình, cũng là người rất có khả năng sẽ trợ giúp mình thực hiện giấc mộng trong tương lai.
Về tình hình ở đảo Loan Nguyệt, Trần Thiên Vũ cũng từng báo cáo một phần, nhưng vẫn không có hệ thống, không được đầy đủ, cho nên ông mất khoảng hơn hai giờ để trình bày tiền căn hậu quả của cả sự việc, cố gắng đạt tới mức cẩn thận và thấu triệt, đương nhiên, mục đích chính yếu của ông là muốn đưa ra vài yêu cầu.
Từ đầu tới cuối, Đới Lạc đều không nói một câu nào, nhưng trông ông ấy có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, không ai hiểu biết Trần Thiên Vũ hơn ông ấy cả, cậu nhóc này kiên nhẫn kể về vụ án kỹ càng với mình như thế, có thể nói là “phi gian tức đạo*”. Cho nên ông ấy ngồi vững như núi Thái Sơn, lẳng lặng chờ đợi hồ ly lộ cái đuôi ra.
* Phi gian tức đạo trong câu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” tức là khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Cuối cùng, Trần Thiên Vũ mới thở dài một hơi, nói: “Sự khó khăn lớn nhất bây giờ của bọn em chính là không có biện pháp nói chuyện trực tiếp với các cơ quan thuộc chính phủ, rất khó nắm giữ rất nhiều tình hình, đặc biệt là một vài tư liệu quan trọng, bọn em cũng rất khó được tiếp xúc.”
Đới Lạc gật đầu, chậm rãi nói: “Chuyện này, anh đã sớm nghĩ đến cho chú rồi, thật ra cũng dễ thôi, văn phòng của bọn anh cho chú một tờ giấy chứng nhận là được.”
Trần Thiên Vũ không hề lộ ra biểu cảm vui sướng gì, ngược lại còn nói: “Một tờ giấy chứng nhận có thể làm được gì chứ.”
Đới Lạc buồn cười mà nhìn cái tên dối trá này, bất đắc dĩ nói: “Văn phòng chỉ giúp chú có giấy tờ chứng minh, còn cá nhân anh nữa mà, anh sẽ giúp chú xin phép viện trưởng Viện kiểm sát, cho chú một con dấu đỏ chót của VKSNDTC, vậy là đủ rồi đúng không?”
“Vậy mới được chứ.” Trần Thiên Vũ miễn cưỡng nói: “Phần phạm vi ủy quyền nhớ phải viết toàn diện một chút, kẻo em bị vướng chân vướng tay đấy.”
Đới Lạc hừ một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Yêu cầu của chú đúng là không thấp, đừng làm xằng bậy cho anh đấy.” Ông ấy cầm lấy điện thoại di động để gọi, đúng là tác phong nhanh nhẹn và mạnh mẽ, kiên quyết ủng hộ giúp đỡ, trong lòng ông ấy cũng hiểu rằng “danh bất chính, ngôn bất thuận” quả thật rất bất lợi cho việc phá án, chút yêu cầu ấy thật ra cũng coi như hợp lý.
“Được rồi đấy, anh đã làm thỏa đáng cho chú cả rồi. Còn vấn đề gì nữa không?” Đới Lạc cười khổ nói.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Thiên Vũ cuối cùng cũng thoáng lộ ra một nụ cười, ông vươn tay ra và nói: “Cho em chút kinh phí đi, thu nhập của bọn em gần đây thật sự eo hẹp quá.”
Đới Lạc hất tay ông đi, cả giận nói: “Chú còn khóc than với anh cơ à? Nhà hàng trăm triệu mà còn muốn xin kinh phí, không có đâu.... Chú muốn bao nhiêu tiền?” Cuối cùng, ông vẫn hỏi.
Trần Thiên Vũ vươn ba ngón tay, Đới Lạc cực kỳ mất hứng, nói: “Ba mươi nghìn? Chút tiền ấy thì tự chú chìa ra đi.”
Trần Thiên Vũ ừ một tiếng, lắc đầu: “Là ba triệu.”
Đới Lạc lúc này thật sự sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: “Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chú tưởng ngành nghề bọn anh béo bở lắm sao...”
“Sau khi phá xong vụ án, em tuyệt đối sẽ trả thêm không ít lợi nhuận.” Trần Thiên Vũ không giống như đang nói đùa.
Đới Lạc dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn ông một hồi lâu, rồi bỗng nhiên thở dài: “Mấy năm nay, chú thật sự đã tiêu hết số tiền kiếm được ở Hoa Vũ rồi à?”
“Em vốn không hề lấy của tập đoàn Hoa Vũ một xu nào cả, em vẫn để lại chút cổ phần công ty nhiều năm như vậy, từ lâu đã khô kiệt rồi, chứ anh nghĩ thế nào, giúp anh xây dựng cả một đoàn đội như vậy mà không cần tiêu tiền sao? Chỗ Nhất Đình còn phải chi tiêu đấy, có phải là...” Trần Thiên Vũ thản nhiên nói.
Vẻ giảo hoạt xẹt qua trong mắt Đới Lạc, ông lạnh lùng thốt lên: “Chú hỏi vay cấp dưới của chú trước đi, chỗ anh thì không có đâu. Nhưng nếu các chú thành công phá được vụ án ở đảo Loan Nguyệt thì anh sẽ xin sếp một số tiền thưởng hậu hĩnh cho các chú. Vừa lòng chưa... Một khoản tiền lớn đấy!” Ông nhấn mạnh từng chữ một.
Trần Thiên Vũ đương nhiên cực kỳ vừa lòng, da mặt Lý Nhất Đình mỏng, chuyện xin kinh phí thì chỉ có thể để ông ra tay, nếu đã đạt được mục đích rồi thì ông cũng nên chuẩn bị cáo từ thôi, trước khi đi, ông hỏi: “Anh có tư liệu về vương tộc Bố Y của đảo Loan Nguyệt không, photo cho em một bản để em mang theo.”
“Có nơi nào xa xôi thì cút ngay đi cho anh! Nếu anh có thì còn cần chú làm gì nữa?” Giọng cực to, đủ để đánh bay Trần Thiên Vũ ra khỏi ghế.
Trần Thiên Vũ lúc này không nói hai lời, thật sự cút ngay lập tức.
Nhìn bóng dáng Trần Thiên Vũ vội vàng rời đi, Đới Lạc cười ra tiếng rất thật lòng.