Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300 - Chương 300BƯƠM BƯỚM LẤY MẠNG
Chương 300BƯƠM BƯỚM LẤY MẠNG
Vương Như Vân nằm bệnh viện ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn từ bên ngoài, cô ấy luôn bị vây hãm trong trạng thái hôn mê, nhưng chính cơ thể cô ấy cũng tự chữa trị cho mình, ba ngày cô ấy hôn mê cũng tương đương với ba ngày ngủ thoải mái. Vương Như Vân cảm thấy đây chính là lần đầu tiên mình ngủ thoải mái nhất kể từ khi chồng mất, có lẽ là do đã nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa cũng đã trút hết buồn bực, cho nên ngoại trừ hơi đói ra thì cơ bản không khác lắm với người bình thường.
Nghiêm Bảo Bình ở cùng phòng bệnh còn xui xẻo hơn cả cô ấy, Nghiêm Bảo Bình không chỉ mất chồng mà còn mất luôn cả đứa con trai duy nhất, có thể nói là nhà tan cửa nát. Cho nên mấy ngày gần đây, Nghiêm Bảo Bình gần như luôn bị mất ngủ, cũng luôn không có tinh thần gì. Ban ngày thì lấy nước mắt rửa mặt, ăn cũng rất ít, buổi tối thì trằn trọc khó ngủ, nhớ tới chuyện cũ lại đau lòng, tưởng nhớ người thân đã rời đi, đôi khi còn nghiêm trọng tới mức ngay cả đi WC cũng khó, còn phải nhờ bác Nghiêm chăm sóc. Hiện giờ Vương Như Vân đã tỉnh, sau khi biết được thân phận và cảnh ngộ mà đối phương gặp phải, cũng là người có cùng cảnh ngộ nên Vương Như Vân đã chủ động tới chăm sóc và khuyên nhủ Nghiêm Bảo Bình.
Lưu Tử Thần và Khang Thoa rơi vào bế tắc, họ đã dò hỏi bên ngoài khu vực khai thác mỏ mấy ngày liền nhưng không có bất cứ thu hoạch gì, nhất là việc điều tra kẻ thù của Vương Ma Tử và Tào Bảo cũng không có thêm manh mối nào, hai người dựa theo phát hiện của Thẩm Minh Nguyệt để quyết định cùng nhau tới bệnh viện, cố ý hỏi người trưởng thành ở địa phương như bác Nghiêm và Vương Như Vân về tin tức của ông lão trong khe núi.
Bác Nghiêm quả là người đã sống ở khu vực khai thác mỏ mấy chục năm, cuối cùng lần này Lưu Tử Thần cũng tìm được đúng người, vừa nhắc tới ông lão kia, bác Nghiêm đã vỗ đùi nói: “Trời ơi! Không nghĩ tới cả kẻ điên kia mà các cháu cũng điều tra ra được, xem ra văn phòng thám tử của mấy đứa quả thật rất lợi hại đấy, còn rất cẩn thận nữa. Như Vân à, vụ án của chúng ta nhất định sẽ được phá, cháu xem, bọn họ thật là có trách nhiệm!”
Lưu Tử Thần hơi xấu hổ bởi lời khen bất ngờ này, chị mỉm cười nói: “Bác khen chúng cháu quá lời rồi, đã nhiều ngày trôi qua mà bọn cháu vẫn chưa kết án được đã là không tốt rồi, bác nói như vậy thật sự khiến bọn cháu vô cùng xấu hổ đấy!”
Vương Như Vân cũng hào hứng, giúp Lưu Tử Thần đặt câu hỏi: “Bác nói kẻ điên nào thế? Sao cháu không biết bên kia có người ở nhỉ?”
Bác Nghiêm uống một ngụm nước ấm rồi mới chậm rãi nói: “Đám thanh niên các cháu chắc chắn là không biết rồi, cho dù là người lớn tuổi cũng rất ít khi đi qua phía bên phải của khu vực khai thác mỏ. Chỗ đó có một khe núi tên là thung lũng Bướm, nơi đó có một ông lão sinh sống, hình như từ lúc bác hiểu chuyện, ông ta đã ở đó rồi, mấy đứa nói xem đã bao nhiêu năm rồi? Lúc còn trẻ, bác đã gặp ông ta vài lần, nhưng người này không thích nói chuyện, cũng không đến thôn trấn, cũng không có quan hệ gì với mỏ than, chỉ một mực nuôi dưỡng đám bướm đó. Một lần nuôi cũng đã được mấy chục năm, cho nên lớp người già chúng ta mới gọi ông ta là lão già điên.”
“Ý bác là ông ta vẫn luôn ở trong khe núi đó, dựa vào chuyện nuôi mấy con bướm đó mà sống sao? Ông ta không có người thân nào à?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Con bé này, cháu nói không đúng, vừa rồi bác đã nói, ông ta nuôi mấy con bướm đó không phải vì kiếm tiền nên mới bị gọi là lão già điên đấy! Còn chuyện chi tiêu trong cuộc sống của ông ta ra sao thì bác không biết. Ông ta chắc chắn không có người nhà, cho tới bây giờ, bác vẫn chưa từng gặp mặt hay nghe qua, ông ta cũng đáng thương lắm, một người đã sống hơn nửa đời người, tinh thần khó tránh khỏi bị vài bệnh.” Bác Nghiêm kiên nhẫn giải thích, cái nhìn của bà về lão già điên này thật ra cũng có nghĩa là không ít người biết chuyện này ở khu vực khai thác mỏ.
Nghe bà nói xong, đại khái Lưu Tử Thần cũng hiểu, số lượng bướm nhiều như vậy cũng là do lão già điên đó nuôi, khó trách chúng lại nghe lời ông ta như thế. Lưu Tử Thần đoán Thẩm Minh Nguyệt tùy tiện xâm nhập vào hang động, kinh động tới đám bướm, mà ông lão già điên ở đó ra tay cũng là vì muốn bảo vệ đàn bướm do mình nuôi mà thôi, mặc dù hành vi có hơi cực đoan nhưng căn bản cũng không có ác ý gì.
Vương Như Vân về cơ bản đã gần bình phục, nhưng nghe được chuyện về con bướm thì trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Loại sợ hãi này gần như đã khắc sâu trong lòng, con bướm đã nghiễm nhiên trở thành ác ma trong lòng cô ấy rồi.
Lưu Tử Thần nhận ra vẻ khác thường của cô ấy, tốt bụng hỏi: “Cô sao vậy? Tôi thấy cô hơi run, có phải cô cảm thấy khó chịu không?”
Vương Như Vân cắn chặt răng, cố hít sâu vài hơi, một lúc sau mới chậm rãi bình thường trở lại: “Không phải khó chịu, chỉ là tôi không muốn nghe thấy từ kia mà thôi.” Vietwriter.vn
“Từ nào? Ý cô là từ ‘bướm’ sao?” Lưu Tử Thần mạnh dạn đoán.
“Chính là nó!” Vương Như Vân tuyệt đối không muốn nghe thấy từ này, từ miệng mình nói ra còn cảm thấy đáng sợ hơn.
Lưu Tử Thần rất hiểu tâm tình của Vương Như Vân, nhưng chị lại càng nóng lòng muốn biết thêm về vụ án, khi tìm thấy Vương Như Vân, trạng thái tinh thần của đối phương rất kém cho nên chị không thể lấy được bất cứ tin tức gì từ miệng nhân chứng này, hôm nay chính là cơ hội hiếm có, Lưu Tử Thần không muốn bỏ qua nó.
Cho nên chị tiếp tục dẫn dắt Vương Như Vân nói ra lý do tại sao mình lại sợ nó đến thế, đương nhiên cũng không nóng vội, cố gắng để đối phương chậm rãi giải tỏa tâm trạng. Hơn nữa chị cũng nhìn ra trạng thái của Vương Như Vân đã ổn hơn lúc trước rất nhiều, hình như mấy ngày qua đã nghỉ ngơi đủ nên đã khiến Vương Như Vân thoải mái hơn nhiều.
Đúng như những gì Lưu Tử Thần đoán, trong lòng Vương Như Vân quả thật cất giấu một bí mật vô cùng lớn, cũng chính là nguyên nhân cô ấy sợ bướm tới thế.
Thì ra sập tối ngày hôm đó, sau khi Vương Ma Tử tan tầm trở về thì thái độ trở nên khác thường, cứ ngồi ngẩn người một mình trong vườn, mà mọi khi Vương Ma Tử về nhà thường sẽ nói chuyện phiếm với mình, cho nên Vương Như Vân mới cảm thấy kỳ lạ. Sau một hồi gặng hỏi, chồng Vương Như Vân mới nói cho cô ấy biết mình đã nhìn thấy bướm mặt quỷ trong truyền thuyết, chỉ e là cách cái chết không còn xa nữa.
Vương Như Vân đã sống ở khu vực khai thác mỏ nhiều năm, tất nhiên cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về bướm quỷ nhưng cô ấy chưa bao giờ tin. Lần này chồng mình lại tận mắt chứng kiến, mặc dù cô ấy có hơi lo lắng nhưng vẫn không để trong lòng, cảm thấy chỉ là một con bướm mà thôi, không cần phải quá để ý như thế. Không nghĩ tới chồng mình lại dặn dò hậu sự cho mình nhanh như thế, thậm chí còn dặn dò mình nếu hắn ta chết thì phải nhanh chóng rời khỏi đây, điều này khiến Vương Như Vân bắt đầu cảm thấy lo sợ. Khiến cô ấy càng không thể chấp nhận chính là ngay một tuần sau khi Vương Ma Tử nói nhìn thấy bướm mặt quỷ thì hắn ta đã chết bất đắc kỳ tử ngay trong hầm lò, hơn nữa tới nay, vụ án này vẫn chưa được kết luận.
Sau khi biết tin chồng chết, Vương Như Vân lập tức cho rằng việc này liên quan đến bướm mặt quỷ như lời Vương Ma Tử nói, trong sự đau khổ, nỗi sợ hãi đối với con bướm bắt đầu phát ra, căn bản không thể gạt đi. Một khi nhắc tới hoặc là gặp phải, cô ấy liền cảm thấy vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy rất nhiều bướm bên cạnh hồ nước, nhất thời thậm chí còn cho rằng chúng tới lấy mạng cô ấy, cho nên mới hoảng sợ tới mức nhảy vào hồ nước, may mà được Tiểu Quả Viên cứu lên mới cứu được một mạng trở về.
Vương Như Vân nằm bệnh viện ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn từ bên ngoài, cô ấy luôn bị vây hãm trong trạng thái hôn mê, nhưng chính cơ thể cô ấy cũng tự chữa trị cho mình, ba ngày cô ấy hôn mê cũng tương đương với ba ngày ngủ thoải mái. Vương Như Vân cảm thấy đây chính là lần đầu tiên mình ngủ thoải mái nhất kể từ khi chồng mất, có lẽ là do đã nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa cũng đã trút hết buồn bực, cho nên ngoại trừ hơi đói ra thì cơ bản không khác lắm với người bình thường.
Nghiêm Bảo Bình ở cùng phòng bệnh còn xui xẻo hơn cả cô ấy, Nghiêm Bảo Bình không chỉ mất chồng mà còn mất luôn cả đứa con trai duy nhất, có thể nói là nhà tan cửa nát. Cho nên mấy ngày gần đây, Nghiêm Bảo Bình gần như luôn bị mất ngủ, cũng luôn không có tinh thần gì. Ban ngày thì lấy nước mắt rửa mặt, ăn cũng rất ít, buổi tối thì trằn trọc khó ngủ, nhớ tới chuyện cũ lại đau lòng, tưởng nhớ người thân đã rời đi, đôi khi còn nghiêm trọng tới mức ngay cả đi WC cũng khó, còn phải nhờ bác Nghiêm chăm sóc. Hiện giờ Vương Như Vân đã tỉnh, sau khi biết được thân phận và cảnh ngộ mà đối phương gặp phải, cũng là người có cùng cảnh ngộ nên Vương Như Vân đã chủ động tới chăm sóc và khuyên nhủ Nghiêm Bảo Bình.
Lưu Tử Thần và Khang Thoa rơi vào bế tắc, họ đã dò hỏi bên ngoài khu vực khai thác mỏ mấy ngày liền nhưng không có bất cứ thu hoạch gì, nhất là việc điều tra kẻ thù của Vương Ma Tử và Tào Bảo cũng không có thêm manh mối nào, hai người dựa theo phát hiện của Thẩm Minh Nguyệt để quyết định cùng nhau tới bệnh viện, cố ý hỏi người trưởng thành ở địa phương như bác Nghiêm và Vương Như Vân về tin tức của ông lão trong khe núi.
Bác Nghiêm quả là người đã sống ở khu vực khai thác mỏ mấy chục năm, cuối cùng lần này Lưu Tử Thần cũng tìm được đúng người, vừa nhắc tới ông lão kia, bác Nghiêm đã vỗ đùi nói: “Trời ơi! Không nghĩ tới cả kẻ điên kia mà các cháu cũng điều tra ra được, xem ra văn phòng thám tử của mấy đứa quả thật rất lợi hại đấy, còn rất cẩn thận nữa. Như Vân à, vụ án của chúng ta nhất định sẽ được phá, cháu xem, bọn họ thật là có trách nhiệm!”
Lưu Tử Thần hơi xấu hổ bởi lời khen bất ngờ này, chị mỉm cười nói: “Bác khen chúng cháu quá lời rồi, đã nhiều ngày trôi qua mà bọn cháu vẫn chưa kết án được đã là không tốt rồi, bác nói như vậy thật sự khiến bọn cháu vô cùng xấu hổ đấy!”
Vương Như Vân cũng hào hứng, giúp Lưu Tử Thần đặt câu hỏi: “Bác nói kẻ điên nào thế? Sao cháu không biết bên kia có người ở nhỉ?”
Bác Nghiêm uống một ngụm nước ấm rồi mới chậm rãi nói: “Đám thanh niên các cháu chắc chắn là không biết rồi, cho dù là người lớn tuổi cũng rất ít khi đi qua phía bên phải của khu vực khai thác mỏ. Chỗ đó có một khe núi tên là thung lũng Bướm, nơi đó có một ông lão sinh sống, hình như từ lúc bác hiểu chuyện, ông ta đã ở đó rồi, mấy đứa nói xem đã bao nhiêu năm rồi? Lúc còn trẻ, bác đã gặp ông ta vài lần, nhưng người này không thích nói chuyện, cũng không đến thôn trấn, cũng không có quan hệ gì với mỏ than, chỉ một mực nuôi dưỡng đám bướm đó. Một lần nuôi cũng đã được mấy chục năm, cho nên lớp người già chúng ta mới gọi ông ta là lão già điên.”
“Ý bác là ông ta vẫn luôn ở trong khe núi đó, dựa vào chuyện nuôi mấy con bướm đó mà sống sao? Ông ta không có người thân nào à?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Con bé này, cháu nói không đúng, vừa rồi bác đã nói, ông ta nuôi mấy con bướm đó không phải vì kiếm tiền nên mới bị gọi là lão già điên đấy! Còn chuyện chi tiêu trong cuộc sống của ông ta ra sao thì bác không biết. Ông ta chắc chắn không có người nhà, cho tới bây giờ, bác vẫn chưa từng gặp mặt hay nghe qua, ông ta cũng đáng thương lắm, một người đã sống hơn nửa đời người, tinh thần khó tránh khỏi bị vài bệnh.” Bác Nghiêm kiên nhẫn giải thích, cái nhìn của bà về lão già điên này thật ra cũng có nghĩa là không ít người biết chuyện này ở khu vực khai thác mỏ.
Nghe bà nói xong, đại khái Lưu Tử Thần cũng hiểu, số lượng bướm nhiều như vậy cũng là do lão già điên đó nuôi, khó trách chúng lại nghe lời ông ta như thế. Lưu Tử Thần đoán Thẩm Minh Nguyệt tùy tiện xâm nhập vào hang động, kinh động tới đám bướm, mà ông lão già điên ở đó ra tay cũng là vì muốn bảo vệ đàn bướm do mình nuôi mà thôi, mặc dù hành vi có hơi cực đoan nhưng căn bản cũng không có ác ý gì.
Vương Như Vân về cơ bản đã gần bình phục, nhưng nghe được chuyện về con bướm thì trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Loại sợ hãi này gần như đã khắc sâu trong lòng, con bướm đã nghiễm nhiên trở thành ác ma trong lòng cô ấy rồi.
Lưu Tử Thần nhận ra vẻ khác thường của cô ấy, tốt bụng hỏi: “Cô sao vậy? Tôi thấy cô hơi run, có phải cô cảm thấy khó chịu không?”
Vương Như Vân cắn chặt răng, cố hít sâu vài hơi, một lúc sau mới chậm rãi bình thường trở lại: “Không phải khó chịu, chỉ là tôi không muốn nghe thấy từ kia mà thôi.” Vietwriter.vn
“Từ nào? Ý cô là từ ‘bướm’ sao?” Lưu Tử Thần mạnh dạn đoán.
“Chính là nó!” Vương Như Vân tuyệt đối không muốn nghe thấy từ này, từ miệng mình nói ra còn cảm thấy đáng sợ hơn.
Lưu Tử Thần rất hiểu tâm tình của Vương Như Vân, nhưng chị lại càng nóng lòng muốn biết thêm về vụ án, khi tìm thấy Vương Như Vân, trạng thái tinh thần của đối phương rất kém cho nên chị không thể lấy được bất cứ tin tức gì từ miệng nhân chứng này, hôm nay chính là cơ hội hiếm có, Lưu Tử Thần không muốn bỏ qua nó.
Cho nên chị tiếp tục dẫn dắt Vương Như Vân nói ra lý do tại sao mình lại sợ nó đến thế, đương nhiên cũng không nóng vội, cố gắng để đối phương chậm rãi giải tỏa tâm trạng. Hơn nữa chị cũng nhìn ra trạng thái của Vương Như Vân đã ổn hơn lúc trước rất nhiều, hình như mấy ngày qua đã nghỉ ngơi đủ nên đã khiến Vương Như Vân thoải mái hơn nhiều.
Đúng như những gì Lưu Tử Thần đoán, trong lòng Vương Như Vân quả thật cất giấu một bí mật vô cùng lớn, cũng chính là nguyên nhân cô ấy sợ bướm tới thế.
Thì ra sập tối ngày hôm đó, sau khi Vương Ma Tử tan tầm trở về thì thái độ trở nên khác thường, cứ ngồi ngẩn người một mình trong vườn, mà mọi khi Vương Ma Tử về nhà thường sẽ nói chuyện phiếm với mình, cho nên Vương Như Vân mới cảm thấy kỳ lạ. Sau một hồi gặng hỏi, chồng Vương Như Vân mới nói cho cô ấy biết mình đã nhìn thấy bướm mặt quỷ trong truyền thuyết, chỉ e là cách cái chết không còn xa nữa.
Vương Như Vân đã sống ở khu vực khai thác mỏ nhiều năm, tất nhiên cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về bướm quỷ nhưng cô ấy chưa bao giờ tin. Lần này chồng mình lại tận mắt chứng kiến, mặc dù cô ấy có hơi lo lắng nhưng vẫn không để trong lòng, cảm thấy chỉ là một con bướm mà thôi, không cần phải quá để ý như thế. Không nghĩ tới chồng mình lại dặn dò hậu sự cho mình nhanh như thế, thậm chí còn dặn dò mình nếu hắn ta chết thì phải nhanh chóng rời khỏi đây, điều này khiến Vương Như Vân bắt đầu cảm thấy lo sợ. Khiến cô ấy càng không thể chấp nhận chính là ngay một tuần sau khi Vương Ma Tử nói nhìn thấy bướm mặt quỷ thì hắn ta đã chết bất đắc kỳ tử ngay trong hầm lò, hơn nữa tới nay, vụ án này vẫn chưa được kết luận.
Sau khi biết tin chồng chết, Vương Như Vân lập tức cho rằng việc này liên quan đến bướm mặt quỷ như lời Vương Ma Tử nói, trong sự đau khổ, nỗi sợ hãi đối với con bướm bắt đầu phát ra, căn bản không thể gạt đi. Một khi nhắc tới hoặc là gặp phải, cô ấy liền cảm thấy vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy rất nhiều bướm bên cạnh hồ nước, nhất thời thậm chí còn cho rằng chúng tới lấy mạng cô ấy, cho nên mới hoảng sợ tới mức nhảy vào hồ nước, may mà được Tiểu Quả Viên cứu lên mới cứu được một mạng trở về.