Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Ám hành
Và rồi nó đã sử dụng mọi cách để lôi kéo, dụ dỗ, khiến cho linh hồn thuần khiết kia từng bước rơi xuống vực sâu không đáy.
Câu chuyện này dạy cho chúng ta bài học: Dù tâm hồn có thuần khiết đến đâu, đến sau cùng cũng không thể ngăn được ham muốn trong lòng.
Loài người đúng là yếu đuối, thiếu nghị lực...
Đây là một phần trong luận văn tôi đã viết khi tốt nghiệp đại học.
Khi đó, tôi thường nghĩ tới chuyện, nếu như Mephisto đến bên cạnh mình, tôi có thể chống lại được sự cám dỗ không? Hay phải nói rằng, tôi vẫn luôn muốn bị nó dụ dỗ?
“...
Ngày 28, tại đường số 28 khu Thành Trung lại phát hiện một thi thể nam giới.
Đây đã là vụ giết người thứ năm liên tiếp trong những ngày gần đây.
Hiện cảnh sát đã mở rộng phạm vi điều tra...”
Lại là án giết người liên hoàn...
Rốt cuộc cái thành phố này bị sao thế?
Tu Chi nằm trên giường bệnh, tắt tivi đi rồi sờ lên ngực mình.
Chỗ đó vẫn còn hơi đau.
Đã qua một thời gian rồi, chuyện tối đó cũng chỉ tựa như một giấc mơ.
Nhưng vết thương này thì lại là thật.
“Cho hỏi anh Tu Chi có đây không?”
Người tới là một anh chàng cao to, mặc áo khoác dài màu đen, trông không giống tới thăm bệnh.
Tu Chi liếc mắt nhìn, vẻ mặt không mấy hoan nghênh: “Tôi đây.
Có chuyện gì vậy?”
Anh chàng cao lớn kia đi tới bên cạnh Tu Chi, chìa thẻ của mình ra: “Tôi là đội trưởng đội cảnh sát số 3.
Tôi tới để tìm hiểu thêm về tình hình khi đó.”
“Tình hình?”
“Đúng vậy.
Trong đêm anh gặp sự cố, người ta đã phát hiện hai thi thể nữ tại thùng rác trong ngõ nhỏ, hơn nữa thì thể còn bị tách rời.
Chúng tôi muốn hỏi thêm xem liệu anh có từng trông thấy hung thủ không?”
“Ô? Thế nào, chờ tôi nói ra rồi, các anh lại định coi tôi là hung thủ đấy phỏng?” Tu Chi nhíu chặt mày, tiếp tục nói với vẻ mặt đầy khinh thường: “Vậy thì thật ngại quá, tôi chẳng phát hiện điều gì cả...”
“Không phải thế.
Anh bình tĩnh đã...”
“Bình tĩnh? Tôi còn cần bình tĩnh nữa à? Nếu không phải tại đám cảnh sát các người, sao tôi có thể rơi vào tình cảnh này? Nói cho các người biết, đời này ông đây ghét nhất là cảnh sát.
Cho dù các người nói gì đi nữa, ông đây cũng không trả lời đâu!”
Tu Chi biểu đạt một lèo toàn bộ những oán hận và khó chịu dành cho cảnh sát mà cậu vẫn giấu trong lòng.
Chàng trai cao to thầy cảm xúc của Tu Chi có vẻ không ổn định thì cũng không có ý ép hỏi thêm.
Anh ta chỉ nói đơn giản: “Được rồi.
Nếu sau này mà cậu có gì muốn nói thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
Tôi họ Trần.
Giờ tôi xin phép, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa...”
Nói xong, chàng trai cao lớn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tu Chi thì vẫn đang lải nhải như thể chưa phát hiện ra.
“Này này, sao cậu lại ngồi tự nói chuyện một mình như thằng ngốc thế?“.
Một giọng nữ cao đột nhiên vang lên bên tai Tu Chi.
Cậu quay phắt lại, hai mắt tròn xoe, ngay cả người.
“Có uống thuốc đúng giờ không đó?” “Giọng nói tràn đầy tình cảm lại còn dịu dàng thế này, không cần hỏi cũng biết, chính là thiên sứ Mỹ Phong rồi...” Gương mặt với nụ cười mỉm, bộ đồ y tá dáng hơi ôm khiến đường cong lung linh của cô gái hoàn toàn được thể hiện ra.
Đôi chân thẳng tắp, thon dài, bất kể là người đàn ông nào trông thấy hẳn là cũng không chống lại nối sự hấp dẫn ấy.
“Ôi dào, lệch trọng tâm câu hỏi rồi đấy.
Tôi hỏi, cậu CÓ uống thuốc đúng giờ không cơ mà?”
Tu Chi dùng ánh mắt si mê nhìn cô y tá, miệng trả lời mà nước miếng xém chảy ra: “Nếu đã là chuyện mà tiểu thư Mỹ Phong căn dặn, tại hạ nhất định ghi lòng tạc dạ.”
“Ừ, vậy mới ngoan.” Thế mới nói, dù là loại đàn ông nào đi nữa, khi ở trước mặt gái đẹp đều sẽ ngoan ngoãn như con thỏ cả thôi...
“Phải rồi, anh Tu Chi.
Bác sĩ nói, nếu sức khỏe của anh không còn vấn đề gì nữa thì mai là có thể ra viện.” “Ôi...
Thế chẳng phải tôi sẽ không được gặp Mỹ Phong nữa sao?” “Anh...
thực sự hy vọng thường xuyên được gặp tôi à?”
Ánh mắt Mỹ Phong đột nhiên âm trầm, khiến Tu Chi cảm thấy rét lạnh từng cơn.
Cậu lập tức nói với vẻ rất đứng đắn: “Đương...
Đương nhiên là không rồi.
Thiên tài như tôi làm sao lại có lần sau được.”
“Phải rồi, tôi nghe cảnh sát nói, người ta đã phát hiện hai thi thể ngay tại ngõ nhỏ mà cậu nằm ngất, hơn nữa thi thể còn bị tách rời.
Anh không thấy rõ mặt hung thủ sao?”
Tu Chi nhớ lại chuyện đêm đó, cả cô nàng có sức mạnh kinh khủng và sinh vật kỳ quái kia, thấy thế nào cũng không giống con người.
Nhưng nếu mình nói ra, sợ là đám cảnh sát kia lại tới lèo nhèo mất.
Thôi vậy, tốt nhất là không nên vợ phiền phức vào mình.
Tại sảnh Cục Cảnh sát của khu Đông Phương, đội trưởng Trần nhíu mi nhăn mày nhìn tờ báo trên mặt bàn, dường như nội dung trong bài báo ấy khiến ông cảm thấy phiền não.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, vài giây sau đội trưởng Trần mới hoàn hồn.
“Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, một đôi chân dài đi tất đen bước vào.
Người vừa đến mặc âu phục, gương mặt thanh tú đoan trang, khi tiến vào còn không quên mỉm cười.
“Linh Nguyệt à, có chuyện gì không?” Đội trưởng Trần hỏi bâng quơ.
Đôi môi xinh xắn của Linh Nguyệt hé mở: “Thưa sếp, loạt án bên khu An Định có phát hiện mới.”
Đội trưởng Trần nghe xong thoáng nhướng mày, nhìn về phía Linh Nguyệt.
“Ố? Cô nói ra tôi nghe xem nào.
Chỗ tôi còn phải xử lý mấy vụ nữa.”
Linh Nguyệt mở tập tài liệu trên tay ra, bắt đầu trình bày.
“Hai tuần trước, phát hiện ra hai thi thể trong một hẻm nhỏ tại đầu con phố thương mại Đông Phương của khu An Định.
Thủ pháp gây án giống hệt như những vụ án trước.
Suy đoán bước đầu là do cùng một hung thủ gây ra, lúc đó còn có một nhân chứng tại hiện trường.
Chúng tôi đã thử đến điều tra vị nhân chứng này, nhưng người đó lại nói mình không trông thấy gì cả.
Hiện vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra.”
Đội trưởng Trần nghe xong thì xoa cằm, hít một hơi thật sâu.
“Vậy chuyện mà cô muốn nói với tôi, là nghi ngờ nhân chứng kia có liên quan đến hung thủ, hay là nghi ngờ nhân chứng kia chính là hung thủ?”
“Tuy chỉ là phỏng đoản, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua đầu mối này được.”
Đội trưởng Trần khẽ gật đầu, nở một nụ cười lịch sự.
“Được rồi, vụ này tạm thời do cô xử lý, lát nữa tôi còn phải ra sân bay.”
“Sân bay?”
Đội trưởng Trần đứng lên, ngón tay gõ nhẹ lên tờ báo trên mặt bàn.
Linh Nguyệt cầm lấy tờ báo đó lên nhìn theo bản năng.
Trên mặt báo là một hàng tít cực lớn, viết vô cùng rõ ràng: [Toàn bộ hành khách trong chuyến bay 951 từ Bắc Kinh đến Cam Túc hôm 21 đã mất tích!]
“Cái gì? Mất tích toàn bộ? Rốt...
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đội trưởng Trần cười bất đắc dĩ, duỗi người vặn mình một cái rồi đáp: “Đây là một chuyến bay từ Bắc Kinh đến Cam Túc.
Lúc chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay, máy bay không may gặp phải một luồng không khí mạnh.
Thế nhưng sau khi hạ cánh, tổ điều tra bảo tin về răng: Trong quá trình máy bay đáp xuống, mọi thứ trong khoang đều bình thường, kiểm tra camera thì khi ấy hành khách đều còn nguyên tại chỗ ngồi.
Song ngay lúc vừa hạ cánh xong, camera giám sát đột nhiên bị thứ gì đó làm hỏng, chỉ còn nghe được tiếng hành khách la hét.
Sau đó, khi nhân viên đi vào, trong khoang đã không còn một ai.”
Đội trưởng Trần vò đầu rồi nói tiếp.
“Ôi giời, phía cấp trên đã nhắc chúng ta tăng tốc độ điều tra nhanh hơn.
Thế nhưng một năm gần đây không ngừng xảy ra mấy vụ án kỳ quái kiểu này.
Đúng là khiến người ta đau đầu.”
Thu dọn đồ đạc xong, có vẻ như đội trưởng Trần chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
“Giờ sếp định qua sân bay để điều tra ạ?“.
“Hiện giờ Cục Cảnh sát đang thiếu người nghiêm trọng.
Tôi cũng phải đi điều tra thôi.
Hoài niệm cái lúc còn thảnh thơi quá.”
Linh Nguyệt tiến lên một bước.
“Vậy thì tôi cũng muốn đi cùng anh xem thử.”
“Hả? Không phải cô đang theo mấy vụ bên khu An Định à?” Linh Nguyệt thoáng do dự, nhưng vẫn kiên quyết đáp: “Xin hãy cho tôi đi cùng.
Tôi cảm thấy, chưa biết chừng hai chuyện này lại có liên quan đến nhau.”
Đội trưởng Trần và Linh Nguyệt nhìn nhau vài giây, sau rồi ông mỉm cười.
“Được rồi.
Xem ra sự hiếu kỳ của cô vẫn còn lớn lắm.
Có điều, đối với một cảnh sát mà nói thì đây cũng là một chuyện tốt.” Hai người cứ thế đi tới sân bay.
Ở đó, có một chiếc máy bay đã được dải ngăn cách bao quanh.
Có thể thấy được, đây hẳn là chiếc máy bay 951 đã xảy ra sự cố.
Trông máy bay có vẻ không bị tổn hại gì.
Cảnh sát và nhân viên sân bay có mặt thấy đội trưởng Trần đến thì hơi ngạc nhiên.
“Sếp Trần tự mình đến điều tra ạ?”
Một nhân viên cảnh sát trông khá trẻ, ăn mặc không giống những cảnh sát khác bước đến trước mặt đội trưởng Trần chào hỏi.
“Ừ.
Tiểu Triết, nói đại khái tình huống tôi nghe xem?”
“Vâng.
Chuyến bay này vốn là từ Bắc Kinh tới Cam Túc.
Khi chuẩn bị hạ cánh thì đột nhiên gặp phải luồng không khí mạnh, sau đó thì máy bay bị mất liên lạc.
Tới khi máy bay hạ cánh, nhân viên mặt đất mở cửa khoang máy bay ra thì phát hiện bên trong không một bóng người.”
“Nói vậy tức là, mấy chục hành khách của chuyến bay, toàn bộ đều mất tích chỉ trong mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà máy bay hạ cánh?” “Vâng...
Trong khoang chở hàng, chúng tôi phát hiện một tiếp viên hàng không bị hôn mê.
Có điều đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Chúng tôi có thể qua xem xét khoang máy bay không?” Lúc này, Linh Nguyệt không nhịn được, bước ra hỏi Tiểu Triết.
Tiểu Triết quay sang mới phát hiện ra Linh Nguyệt, anh ta ngạc nhiên: “Ơ kìa? Hóa ra Linh đại tiểu thư cũng tới điều tra vụ án này à?”
Linh Nguyệt đanh mặt, đáp: “Ô? Tôi đến đây thì có gì lạ lắm à?” Giọng điệu lạnh tanh như hoa trên núi tuyết nháy mắt khiến Tiểu Triết rét run cả người.
“Ừ...
Không có gì lạ...”
“Được rồi, mau đưa chúng tôi đi xem thử!” Tiểu Triết đưa đội trưởng Trần và Linh Nguyệt vào trong khoang máy bay.
Nơi này tối đen.
Bởi vì nguồn điện trong máy bay đã bị ngắt, nên chỉ có thể dùng đèn pin để chiếu sáng.
Bốn phía yên ắng tới đáng sợ, ngay cả tiếng bước chân cũng rõ rệt hơn bình thường.
Đội trưởng Trần đang soi đèn ra xung quanh.
Đột nhiên, hai mắt ông trợn tròn lên, chân lùi về sau mấy bước.
“Tiểu Triết, cậu chắc chắn là hành khách mất tích cả chứ?” “Vâng, bởi vì không còn bằng chứng có hiệu lực nào khác.” “Có...
hiệu lực? Còn cần có hiệu lực nữa à?”
Giọng nói của đội trưởng Trần trở nên run rẩy.
Ông chậm rãi quay lại, dùng đèn pin chiếu lên từng hàng ghế ngồi và cả phía trên cửa sổ.
Ông chậm rãi đi tới bên một chiếc ghế, cúi đầu rồi nhẹ nhàng dùng tay miết qua, đưa lên mũi ngửi.
Bất thình lình, ông quay lại nói với mọi người.
“Này này, đây không phải chuyện đùa đâu.
Thay vì nói là mất tích, chi bằng nội toàn bộ những hành khách này...
đều đã gặp nạn...” Tiểu Triết và Linh Nguyệt trợn tròn mắt, đồng thanh nói: “Cái gì?”
Đội trưởng Trần vô cùng bình tĩnh dùng đèn pin chiếu vào nơi tay mình vừa quẹt qua.
“Nếu mất tích...
Tại sao lại có nhiều vết máu như vậy?”
“Cái gì cơ?”
Tiểu Triết cùng Linh Nguyệt quan sát xung quanh dù trong không gian kín mít thế này, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ rọi vào.
Hai người cẩn thận dùng đèn pin soi thử.
Đích thực là khắp nơi đều có vết máu, như thể nơi này đã xảy ra một trận chém giết ác liệt.
Nhưng còn thi thể thì sao? Ở đây có nhiều máu đến thế nhưng lại chẳng có lấy một cỗ thi thể hay bộ phận cơ thể nào sót lại.
“Rốt cuộc là...”
“Tít tít tít...”
Lúc này, điện thoại của Tiểu Triết đột ngột kêu lên.
Tiểu Triết kìm nén sự kinh ngạc, lấy di động ra bắt máy.
“A lô? Ừ...
Cái gì?” Anh ta đột nhiên ngắt máy rồi nói với đội trưởng Trần.
“Thưa sếp! Tiếp viên hàng không kia tỉnh rồi.”
Ba người vội vàng đi về phía phòng y tế ở nhà ga sân bay.
Khi ba người tới nơi, tiếp viên hàng không kia đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đờ đẫn, hô hấp dồn dập.
Khi thấy mấy người đội trưởng Trần tới, vẻ mặt cô lại càng thêm hoảng sợ.
“Chúng tôi là người của Cục Cảnh sát.
Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các hành khách đi đâu cả rồi?” Người tiếp viên kia cúi đầu, hai mắt đờ đẫn, miệng run rẩy đáp.
“Mọi người...
mọi người đều bị những thứ đó...”
“Thứ đó?”
“A aa a a!”
Tựa như bị thứ gì đó kích thích, người tiếp viên đột nhiên điên cuồng vò đầu bứt tóc, vùng vẫy la hét.
“Này, tỉnh táo lại đi!”
Nhân viên khác và bác sĩ phải tiến vào giữ người lại rồi tiêm thuốc an thần mới khiến cô từ từ thiếp đi.
“Sếp, phải làm sao bây giờ?”
Đội trưởng Trần ngẩn người.
Ông xoa cằm, dường như vừa liên tưởng đến điều gì.
“Những thứ đó? Rốt cuộc là thứ gì nhỉ? Chẳng lẽ...”
Bình luận facebook