• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Truy Tìm Bóng Đêm (1 Viewer)

  • Chương 8: Xuất hiện

94325.png
Lúc này, lòng bàn tay Tu Chi ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng như da đầu đều run lên, toàn thân toát mồ hôi.



Trái tim cậu tựa như gắn mô tơ gia tốc, tim đập ngày càng nhanh.



Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên ắng, Tu Chi có thể nghe tiếng bước chân rất rõ ràng, từng bước từng bước tiến gần tới cảnh cửa phòng cậu.



Dù chỉ một tiếng động rất nhỏ cũng có thể vọng vào tai Tu Chi một cách rõ ràng.



Chẳng lẽ...



lại là ả quái lực kia?



Hay là...



“Cốc cốc cốc”



“A a a a!”



Tiếng đập cửa thình lình vang lên khiến Tu Chi sợ tới mức tái mét mặt mày.



Cậu không cẩn thận ngã nhào xuống đất, ánh mắt đầy khủng hoảng, gắt gao dán chặt lên cánh cửa.



Tiếng gõ vẫn còn đang vang lên.



Mồ hôi trên thái dương thi nhau rơi xuống.



Cậu nuốt nước miếng một cách khó nhọc, không dám cử động lấy tí ti nào, dù là một âm thanh nhỏ cũng không dám phát ra.



“Cốc cốc cốc...”



Tiếng đập cửa vẫn vang lên.



Tu Chi thở hổn hển.



Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, dù do dự nhưng vẫn thận trọng bước tới phía cửa ra vào.



Tu Chi nhìn cánh cửa, cuối cùng gỉ đầu sát vào chỗ mắt mèo, nhìn ra ngoài cửa.



“Ha?”



Bên ngoài là một cô nàng tóc ngắn, không phải nữ quái nhân kia.



Tâm trạng Tu Chi bỗng chốc bình tĩnh hẳn lại.



Cậu hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.



Đập vào mắt Tu Chi là một cô gái lạ mặt với mái tóc ngắn ngang tai, trông nhẹ nhàng lại rất mốt.



Cô ta đang mặc một bộ đồ thoải mái, vừa vặn.



Tu Chi quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt.



“Ờ...



cô là?”



Cô gái mỉm cười lễ phép.



Mà Tu Chi giống như vẫn bị ảnh hưởng từ nỗi sợ ban nãy, chỉ ngây ngốc nhìn cô ta.



“Hi, tôi mới chuyển tới đây, ở ngay bên cạnh nhà anh.



Tôi quên đóng tiền nước lúc dọn tới.



Tôi có thể dùng nhờ nhà tắm của anh không?”



“Hả? Đư...



được chứ, tất nhiên là được rồi!” Tu Chi mở rộng cửa, cô gái kia mỉm cười bước vào.



“À, cho hỏi cô tên gì vậy?” “Ấy? Vừa rồi tôi quên chưa giới thiệu.”



Cô nàng xoay người, cúi chào Tu Chi một cách lễ phép: “Em tên Vương Tĩnh Ninh, anh có thể gọi tên cúng cơm của em là Ninh Nhi cũng được nha.” Xem ra là một em gái hoạt bát, sáng sủa, Tu Chi thả lỏng cảnh giác, nói với cô gái: “Tôi tên Tu Chi, lúc nãy...



tôi đang ngủ nên ra mở cửa hơi lâu, xin lỗi ha!”



“Hì hì...



không sao đâu!”



Ninh Nhi bước vào trong nhà tắm rồi, gương mặt Tu Chi không giấu được vẻ hạnh phúc...



“A...



Đáng yêu quá đi mất, không ngờ Tu Chi này cũng có lúc được gái đến chơi nhà.



Quả nhiên là mình có sức hấp dẫn mà ha!”



Tu Chi đắc ý vô cùng, dường như đã quên tiết chuyện kinh hoàng ban nãy.



Cậu ngồi trên giường, mặt vẫn còn dương dương đắc chí.



“Tit tit...”



Chuông di động đột nhiên vang lên, Tu Chi vui vẻ nghe máy mà không buồn nhìn người gọi tới là ai.



“A lô, ai gọi vậy?” Đầu dây bên kia vang tới giọng nữ rất quen thuộc, là Linh Nguyệt gọi đến.



“Tôi là Linh Nguyệt.



Tu Chi, giờ cậu hãy nghe tôi nói...”



“Hả? Linh Nguyệt? Làm sao cô có số điện thoại của tôi?”



“Ôi giời! Đừng quan tâm chuyện này vội.



Giờ cậu hãy mau rời khỏi phòng của mình đi!”



Giọng nói của người ở đầu dây bên kia vô cùng sốt ruột.



Tu Chi còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng nổ từ bên kia cánh cửa đã truyền tới.



Một tiếng “ầm” vang lên.



Theo khói bụi tràn ngập không gian, một bóng người thoắt cái đã tiến vào trong tầm mắt của Tu Chi.



“Cái...



cái gì?” “Ê, nhóc con, đã lâu không gặp.



Có nhớ chị không?” Một đôi chân dài mê người bước vào trong nhà.



Làn da màu lúa mạch, mái tóc đen chảy dài trên vai và đôi môi tím khẽ nhếch lên.



“Là...



là cô!” Đây chính là cô gái đã đột kích Tu Chi vào đêm nọ, lần này cô ta trực tiếp đến nhà viếng thăm.



Chuyện này hoàn toàn khiến Tu Chi sợ hãi tới nỗi mặt mày tái mét.



“A! Tiếng gì vậy?”



Ninh Nhi quấn khăn tắm kín nửa người trên xong liền chạy ra luôn.



Nữ quái kia vừa thấy Ninh Nhi liền xông tới, dùng một tay bóp cổ Ninh Nhi rồi nói với Tu Chi.



“Mau đưa Hoa Bóng Đêm ra đây! Nếu không bạn gái chủ sẽ bị chị đây bóp nát đấy!”



“A a a a...”



Tu Chi nheo mắt lại, một núi hỏi chấm xuất hiện trên đỉnh đầu, như thể mấy thứ cô nàng vừa nói chẳng khác nào thiên thư với cậu vậy, làm cậu chẳng biết nên hỏi gì cho phải.



“Ở...



trước tiên, cô ấy...



không phải bạn gái của tôi.



Còn nữa, cô nói hoa đêm gì gì ấy, tôi cũng chưa từng thấy bao giờ.



Cô tập kích tôi ba lần bốn lượt, rốt cục là có mục đích gì?” “Hả? Đừng có giả vờ, mau đem Hoa Bóng Đêm ra.



Còn không thì đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây!” Mấy cái lời này sao nghe giống lời thoại trong mấy bộ phim gia đình hạng ba thế nhở? Tu Chi bất đắc dĩ lắc đầu.



“Thực lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết gì hết!” Cô ả thẳng tay ném Ninh Nhi ra, sau đó chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tu Chi.



Oa! Dịch chuyển tức thời à? Cô ả kia tung một quyền vào bụng Tu Chi.



Không ngờ nắm tay bé nhỏ ấy lại có thể đánh văng Tu Chi ra xa mấy mét, khiến cậu quỳ rạp trên mặt đất.



“A...



Đáng ghét, cái đồ con gái quải lực!” “Hừ, cứ tiếp theo sẽ không nhẹ như vậy đâu!”



Nữ quái đi tới trước mặt Tu Chi.



Đầu móng tay của cô ả đột nhiên mọc dài ra, năm ngón tay khép lại tựa như lưỡi dao sắc bén.



Khi chúng chuẩn bị xuyên vào đầu Tu Chi thì Ninh Nhi đột nhiên bắt lấy tay



“Này? Cô là ai!?”



Á ta quay đầu, nhưng lúc này nụ cười trên mặt Ninh Nhi càng lúc càng xán lạn.



“Hì hì, tôi sẽ không để cô làm anh ấy bị thương đâu!” “Tiểu đội B xác định vị trí của mục tiêu thành công, hiện tại đề nghị đội A xuất kích!”



“Nguy rồi!”



Cô ả trợn trừng mắt.



Nhận ra bản thân đã bị trúng bẫy, ả ta nhanh chóng thoát khỏi Ninh Nhi, phi thân phá vỡ cửa sổ để thoát ra ngoài.



Nhưng ngay khoảnh khắc ả ta đập vỡ cửa sổ, chỉ trong nháy mắt, tiếng súng vang lên, toàn thân ả bị ghim chặt lên vách tường.



“Cải...



Cái gì?”



Không đợi cho ả ta kịp phản ứng, hai người mặc đồ trắng chẳng biết từ đầu xuất hiện đã đứng ngay bên cạnh.



Bọn họ lấy từ trong chiếc túi trắng ra một sợi dây xích, đem cô ả trói chặt lại mà chẳng tốn công tốn sức gì nhiều.



“A? Cái gì?”



Trong khi Tu Chi đang giơ tay che vết thương trên mặt, còn chưa kịp hiểu những chuyện vừa xảy ra, thì một đôi bàn tay trắng nõn nà xuất hiện ở trước mặt cậu...



“Này...



Anh không sao chứ?” Tu Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt với nụ cười dịu dàng ấy.



“Khụ khụ...



đi mau!”



Ninh Nhi đỡ Tu Chi dậy, nói với cậu: “Không sao cả rồi anh Tu Chi, chúng tôi đã bắt được cô gái kia rồi!”



“A? Cái gì cơ?” “Phạch phạch...”



Tiếng máy bay trực thăng dần dần dội vào tai.



“Tít, hành động truy bắt con nít cấp A thành công, xin tổng bộ cho phép toàn đội rút lui!” Đôi mắt của Tu Chi trợn trắng giống như mắt đám cá muối phơi dưới trời nắng gắt, sắc mặt âm trầm vô cùng.



“Này, anh Tu Chi, anh ổn chứ?”



Ninh Nhi an ủi Tu Chi, song khuôn mặt Tu Chi lại tràn ngập sự mê man, giống như hoàn toàn mất phương hướng.



“Hiện tại...



Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra không?”



“Nói cho anh nghe thì anh cũng không tiêu hóa được ngay.



Chúng tôi chỉ có thể nói với anh một cách ngắn gọn rằng, chúng tôi là người của Tập đoàn Thiên Tự, cô nàng đuổi giết anh vừa rồi là kẻ bị dính lời nguyền, hiện đã bị chúng tôi bắt giữ.



Anh đã được an toàn rồi.”



“Được rồi, lại là mấy chuyện kỳ quái kiểu này.



Nghe nói bên cảnh sát phá mấy vụ như vậy đến hỏi cả đầu, mấy người lợi hại như vậy sao không báo cảnh sát?”



Ninh Nhi lắc lắc đầu.



Ờ thì, chúng tôi là tập đoàn tư nhân, không chịu sự quản lý của chính phủ.



Hơn nữa, chúng tôi cũng có hướng phát triển riêng, sẽ không hỗ trợ cho phía cảnh sát.” Nói xong, Ninh Nhi đứng dậy vẫy tay chào Tu Chi.



“Cứ biết vậy đi, tôi phải đi rồi.”



Tu Chi nhìn cảnh tan hoang xung quanh, thở dài.



“Rốt cuộc là chuyện quái gì thế không biết!”



Hở



Đúng lúc cúi đầu xuống, cậu cảm thấy bụng mình như có thứ gì đó đang động đậy.



Chạm tay vào, là một cục gì đó mềm mềm.



Cậu cầm lên xem thì thấy đó là một cục bông đen thùi lùi, hơn nữa còn không ngừng cử động.



“Á? Cái quỷ gì thế này!”



Ngay khoảnh khắc đó, cái cục bông đen sì ấy mở to con mắt cỡ ngón tay, nằm chính giữa cục bông.



Tu Chi lập tức hoảng hốt, nhanh tay ném cái cục bông đen sì đó ra và hét lớn: “Á a a a a a! Đây là cái quái gì vậy?”



Khoảnh khắc bị Tu Chi ném đi, cục bông đen đã tự dừng lại, trôi bồng bềnh giữa không trung.



[Trời ạ! Loài người đúng là thứ cục súc.



Bổn vương vừa đỡ giúp mi một đòn, thế mà đến một lời cảm ơn mi cũng không biết nói sao?] “Oa! Cục bông biết nói!” Chuyện xảy ra ngày hôm nay tựa hồ trùng khớp với lời ông nội cậu từng nói, trên đời không có chuyện gì gọi là kỳ lạ.



Nhưng khi trong lòng thấy kỳ lạ thì mọi chuyện sẽ trở nên kỳ lạ thôi,



[Chậc, loài người đúng là phiền phức.]



Tu Chi thấy cục bông này không có vẻ gì là muốn gây bất lợi cho mình nên cũng bình tĩnh hơn.



“Mày...



mày là cái giống gì vậy?” Cục bông đen trôi tới phía trước mặt Tu Chi, mắt của nó dường như có thể nhìn thấy giống như mắt của loài người.



[Ê sâu bọ! Nghe cho kĩ đây, bản vương chính là ác ma Mephisto lừng lẫy bốn phương!]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom