• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Truy Tìm Bóng Đêm (3 Viewers)

  • Chương 9: Ác ma?

94326.png
Toàn thân được phủ một lớp lông đen, trên lưng có đôi cánh lớn.



Tiền tài, quyền lực, sắc đẹp, tất cả đều là những thứ mà hắn dùng để dụ dỗ con người sa đọa.



Thế nhưng Mephisto xuất hiện trước mặt Tu Chi bây giờ lại chẳng hề giống như trong sách đã giới thiệu.



IÊ! Thằng nhóc kia, ở trước mặt bản vương mà còn không quỳ xuống?]



Ở giữa cục bông màu đen sì này có một con mắt, hơn nữa quanh viền còn có rất nhiều xúc tu đang không ngừng ngọ nguậy.



Tu Chi chớp chớp mắt, nhìn cục bông đen.



Cậu tóm lấy nó, cảm giác cũng giống cục bông thật.



“Uầy, mềm thật này.” [Ê! Đừng có bóp người ta! Loài người đáng ghét!] Giọng nói của nó có vẻ rất già dặn, mà ánh mắt còn thay đổi theo tâm trạng vui buồn tức giận nữa.



“Ê? Mày nói mày là ác ma Mephisto, thì ra ác ma có bộ dạng thế này hả?” [Hứ! Dốt nát, chẳng qua thân thể của bản vương đang bị phong ấn.



Đây chỉ là một phần nhỏ trong ý thức bản thể của bản vương mà thôi.] Cục bông giãy giụa thoát ra khỏi tay Tu Chi, tiếp tục nói với giọng có vẻ rất tức giận.



[Mi đó! Nếu không phải bản vương vừa mới ra tay, khéo mi đã mất mạng trong tay người phụ nữ đó từ lâu rồi.]



“ẶC...



Nói như vậy phải cảm ơn mày rồi, chờ đã...



Mày nói cho tao nghe xem, rốt cuộc mày chạy từ trong người tạo ra như thế nào vậy?” [Ta vẫn luôn tồn tại trong cơ thể mi, chẳng qua là ta không chui ra thôi.



Hôm nay là trường hợp đặc biệt nên ta mới ra ngoài.



Cộp cộp cộp...



Là tiếng giày cao gót...



Tu Chi dường như nhận ra điều gì đó, lập tức tóm lấy Mephisto bỏ vào túi quần.



“Này! Tu Chi! Cậu không sao chứ?”



Giọng nói sốt ruột của Linh Nguyệt truyền tới từ phía cánh cửa đã nát tươm, Tu Chi lập tức quay người cười ngây ngô nhìn cô.



“Ha ha ha...



Không sao! Chỉ là bị tập kích một phen mà thôi...”



“Quả nhiên...”



Linh Nguyệt nhìn đống hỗn loạn xung quanh.



Bên cạnh còn có cánh cửa bị phá nát, còn cả những mảnh kính cửa sổ vỡ rơi đầy dưới đất nữa.



“Vậy...



cậu không sao chứ?”



“À ha ha, ông đây là thiên tài đó nhé, làm sao mà bị gì được?”



Linh Nguyệt cau mày, bước qua chỗ Tu Chi, nhòm bốn phía quanh người cậu rồi bắt đầu hỏi.



“Máy theo dõi vừa nãy tôi đặt trên người cậu hiển thị có phản ứng năng lượng rất mạnh, tôi còn tưởng nhà cậu bị đặt bom nữa cơ.”



“Hả? Bom? Ha ha ha đừng đùa nữa, vừa rồi chẳng qua chỉ là có một người phụ nữ kỳ lạ đến đánh úp tôi thôi.



Có điều cô ta vẫn bị thiên tài tôi đây đánh bại rồi.”



[Này! Thằng nhóc, mi đừng có mạnh miệng...] “Bốp!”



Tu Chi vừa cười ngu vừa không ngừng vỗ túi quần mình.



[Đáng...



đáng...



đáng ghét...



Loài người đáng ghét...



dám...



bắt nạt...



bản vương!]



Linh Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn đống đổ nát xung quanh.



“Được rồi...



Cậu đúng là đến đâu cũng chẳng được yên lành, theo tôi về cục một chuyến đi.”



Tu Chi làm một bản điều tra đơn giản.



Cậu nhìn chằm chằm về phía Linh Nguyệt, nước mắt lưng tròng như thể đứa trẻ không có nhà để về vậy.



“Hả? Cậu...



làm gì thế?”



“Thì là...



Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ bà chủ trọ, phòng tôi ở đã bị phá tanh bành cả.



Nên là...



bị bà chủ đuổi thẳng cổ rồi.” “Ừm...



Thì là, cô nói xem có thể lại...”



“Xin lỗi, không thể! Không bao giờ! Tuyệt đối không được!”



Tu Chi cúi đầu, dựa vào tường, vẻ mặt hết sức chán chường, thậm chí miệng còn không ngừng kêu la.



“Đúng thế, tôi là trẻ mồ côi, loại trẻ mồ côi mà chẳng ai cần.



Có lẽ tối nay tôi ở ngoài đường một mình, sau đó bị tên sát nhân nào đó giết luôn, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xác...



Hu hu hu...



Cuộc đời ơi...



Ánh mắt của Linh Nguyệt vẫn không thay đổi chút nào.



Hừ, chẳng lẽ người phụ nữ này là động vật máu lạnh sao?



“Thôi...



Thôi được, đội trưởng cũng nói, thời gian này cần phải bảo vệ cậu mọi lúc.



Đành vậy, vì công việc...” Linh Nguyệt quay lại nhìn cậu, để rồi giật bắn cả người với cảnh tượng trước mắt.



“Hở! Cậu làm gì vậy?”



Tu Chi đã lấy xong hành lý, mà nhìn số lượng giống hệt như là chuẩn bị đi du lịch nữa.



Cậu nói với vẻ mặt vô cùng chân thành: “Tôi đã chuẩn bị xong, cảm ơn cô, Linh Nguyệt.



Tôi sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho cô đâu!”



“...



Được rồi được rồi, chỉ cần trật tự là được.” Cứ như vậy, Tu Chi đi theo Linh Nguyệt về nhà cô.



Có điều, lần này Tu Chi tới đây với thân phận là khách trọ.



“Ừm...



Không thể ngờ rằng, cuối cùng Tu Chi tôi cũng có ngày được ở cùng một mái nhà với con gái, đúng là thời khắc lịch sử.



Tôi phải ghi ngày hôm nay vào trong các ngày lễ hằng năm mới được.”



“Bốp!” “Ê, sao lại gõ đầu tôi?”



Linh Nguyệt day trán, hít một hơi thật sâu.



“Cục đen đen trên ngực cậu là cái gì vậy?” Nghe Linh Nguyệt nói như vậy, Tu Chi cúi đầu xuống mới phát hiện ra trước ngực mình quả thực có một thứ đen đen dính trên áo.



“Me...



Mephisto...”



“Me...



cái gì?”



“Không...



Không có gì, ha ha, đây là phụ kiện của áo thôi, cô xem!”



Tu Chi bắt lấy Mephisto rồi tung lên tung xuống.



[Này! Thằng quỷ...



Đừng đừng đừng!] Tu Chi lập tức bỏ Mephisto vào túi quần, Linh Nguyệt không hề quan tâm, quay đầu đi đến sô pha, ngồi xuống.



“Tôi ấy, không tốt bụng tới nỗi cho cậu ở miễn phí...”



Tu Chi nở nụ cười, hơi khom người xuống, làm một động tác lễ phép mà không kém phần tạo nhã.



“Đúng vậy, đại tiểu thư, cô cần tôi phục vụ gì ạ?” Một cái gối ôm bỗng nhiên phi thẳng vào mặt Tu Chi, hình như còn vương hương hoa nhài.



“Nghĩ cái gì thế hả? Ở nhà tôi đồng nghĩa với việc hợp tác với cảnh sát.



Cậu làm trợ lý của tôi đi, cũng vừa tiện để bảo vệ cậu...” “Hả? Dù cho cô có nói thế...



Tôi cũng phải đi làm chứ, tôi đã nghỉ phép nhiều ngày lắm rồi.” Linh Nguyệt lại thở dài, vén mái tóc lên, dáng vẻ trông như phải hao tổn tâm trí rất nhiều.



“Vậy thì đừng làm nữa, ở đây làm công chức nhà nước, bao ăn bao ở.”



“Nghe cũng khá hay ho, nhưng đời này, Tu Chi tôi sẽ không bao giờ làm cảnh sát!”



Ánh mắt Linh Nguyệt trở nên rất nghiêm túc.



Cô cũng được coi là mỹ nhân, ảnh nhìn của cô lúc này vô cùng sắc bén, quả thực khiến Tu Chi mất bình tĩnh.



“Tuy tôi cũng biết vụ án một năm trước cậu bị oan, nhưng tôi đâu có kêu cậu làm cảnh sát.



Làm trợ lý của tôi, tức là bình thường lúc rảnh rỗi thì làm chân sai vặt, bưng bê rót nước gì đó.” “Hả? Vậy chẳng phải tôi thành người dưới của cô sao? Tôi đường đường là một đấng nam nhi, chưa kể còn là một thiên tài hả lại...” Một nắm đấm khẽ vượt qua má Tu Chi...



“Nhớ cho kĩ, bây giờ cậu đang ở nhà của ai.”



Nắm đấm lại rút về sát qua má Tu Chi mà không hề báo trước.



“Xin lỗi nữ vương đại nhân, thuộc hạ đã mạo phạm ngài.”



Linh Nguyệt lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, rút một điếu, gõ gõ đầu lọc, động tác thuần thục hệt như một ông chủ trung niên.



Cô dùng bật lửa châm thuốc cải xoẹt, hít một hơi rồi nhả khói ra phù một tiếng, đoạn nhìn Tu Chi với vẻ mặt của người bề trên.



“Này, bên chúng tôi đã có tin mới về vụ án hôm qua rồi.”



“Hả?”



“Chúng tôi đã cho điều tra lại toàn bộ thông tin về những nạn nhân của các vụ trong mấy tháng này, bọn họ đều có một đặc điểm chung.”



“Hả? Đặc điểm gì vậy?” Nghe thấy câu hỏi của tôi, Linh Nguyệt lập tức trở nên vô cùng hàng hải.



“Theo như điều tra cho thấy, bọn họ đều là công nhân trong dây chuyền sản xuất của Tập đoàn Thiên Tự.” “Ô? Công nhân trong dây chuyền sản xuất? Tại sao mục tiêu lại lựa chọn Tập đoàn Thiên Tự? Mà lại còn là công nhân của dây chuyền sản xuất?” “Không biết, hiện tại vẫn còn đang trong quá trình điều tra.



Thời gian này có lẽ tôi sẽ phải ra ngoài nhiều, cậu rảnh rỗi thì ở yên trong nhà, đừng chạy nhảy lung tung giùm tôi.” Tu Chi tỏ vẻ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu.



“Vậy chẳng phải tôi thành con rùa sao...”



“Được rồi, cậu với rùa cũng chẳng khác nhau gì đâu.



Mang hành lý vào trong phòng đi, lát nữa còn phải ra ngoài một chuyến với tôi đấy.” “Hở, không phải chứ? Vừa đến đã phải làm rồi.”



Tại Cục Cảnh sát, Tu Chi theo Linh Nguyệt tới tổ hồ sơ.



Vì mấy ngày nay thường xuyên phát sinh vụ án mới nên cả tổ hồ sơ đều bị điều tra ngoài làm việc rồi, văn phòng trống không có vẻ cực kỳ quạnh que.



“Cầm lấy.



Đây là các vụ án phát sinh trong mấy tháng qua.”



Linh Nguyệt đưa toàn bộ hồ sơ cho Tu Chi xem qua một lượt.



Tu Chi cũng không phải người trong ngành cảnh sát, những thứ này đối với cậu chẳng khác gì xem sách trời cả.



Nhưng rốt cuộc cậu vẫn miễn cưỡng hiểu được một số nội dung.



Đại khái là những vụ án xảy ra trong mấy tháng này đều tập trung ở tỉnh Cam Túc, hơn nữa đa số đều xảy ra vào buổi tối.



“Tôi từng nói với cô rồi đúng không, những vụ này có thể không phải do người làm.”



Linh Nguyệt vẫn không tài nào tin được lời Tu Chi nói, cô thở dài một hơi.



“Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, các vụ án công nghệ cao cỡ nào cũng đều có khả năng xảy ra.



Tôi sẽ không tin mấy cái thuyết quỷ thần ấy đâu.” Quả thực, bây giờ khoa học kỹ thuật đã rất phát triển, rất nhiều hiện tượng khó hiểu trước đây đều đã được giải thích.



Ngay đến cả thần thoại cũng có thể bị lật đổ hàng loạt.



Nhưng đối với Tu Chi mà nói, cục bông đen trong túi áo cậu lúc này đã đủ chứng minh, cậu chắc chắn rằng trên thế giới này vẫn có rất nhiều chuyện không thể giải thích bằng khoa học được.



“Đa số nạn nhân đều là công nhân trong dây chuyền sản xuất của Tập đoàn Thiên Tự, bên chúng tôi cũng điều tra Thiên Tự nhiều ngày rồi.



Tập đoàn bọn họ chuyên sản xuất dược phẩm.” “Dược phẩm?”



Tu Chi nhớ ra, người phụ nữ đó từng bắt mình đưa Hoa Bóng Đêm gì gì đó cho cô ta, chẳng lẽ cái Hoa Bóng Đêm này cũng là một loại dược liệu? Vậy nên cô ta mới đi tìm hỏi những công nhân trong dây chuyền đó?



Tu Chi lật qua đống hồ sơ.



Đột nhiên, một tờ giấy kẹp trong tập hồ sơ số 518 rơi ra.



Cậu nhặt lên, tò mò nhìn vào.



Đó là một trang giấy đã ngả vàng, trên đó viết một chuỗi ký hiệu mà cậu đọc không hiểu.



Lật mặt sau xem thì ra là một tấm ảnh, do đã quá cũ nên một số chỗ bị ố đen đến mức hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy là ảnh chụp một người đàn ông trung niên dắt tay một cô bé, còn đâu không nhìn ra được mặt hai người.



“Hả? Đây là?!”



Đột nhiên khung cảnh phía sau khiến cậu không khỏi chú ý.



Đó là nơi mà cậu đã rất quen thuộc.



“Ấy? Tấm ảnh này cậu lấy ở đâu ra vậy?” Linh Nguyệt cầm lấy tấm ảnh xem thử.



Thế nhưng Tu Chi lập tức nghiêm mặt lại, mở tập hồ sơ số 518 này ra đọc.



Ngày 17 tháng 3 năm 2006, cách hiện tại khoảng mười hai năm, khung cảnh này là trong giảng đường lớn của Đại học Thanh Hoa.



Vụ án lúc đó là một vụ án cường gian rồi giết hại.



Nạn nhân là cô bé trong ảnh, còn thủ phạm cũng chính là người đàn ông trung niên này.



Điểm đáng ngờ đã tạo ra mối liên hệ giữa hai vụ án là thủ đoạn gây án cực kỳ giống nhau.



Đều là mọi sạch nội tạng của nạn nhân và cả chất lỏng sền sệt màu xanh phát hiện trên cơ thể cô bé nữa.



Trên góc trái của bức ảnh có một hàng chữ nhỏ, nhìn kĩ thì ra là tiệm ảnh đã rửa tấm ảnh này.



“À, đúng rồi.



Tôi phải về phòng viết báo cáo cho đội trưởng.



Cậu có thể ở lại xem hồ sơ, hoặc đi loanh quanh trong này, nhưng không được phép rời khỏi đây.



Tối nay còn có việc phải làm.”



Linh Nguyệt nói với Tu Chi bằng ngữ khí ra lệnh.



“Vâng vâng, tối nay không ở lại cũng chẳng có cơm ăn.



Tôi đâu có ngốc đến vậy.” Thấy Linh Nguyệt đã đi khuất rồi, túi quần Tu Chi bỗng bắt đầu động đậy không thôi.



“Ê ê, mày đừng có gấp chứ!” Tu Chi vội vàng lôi cục bông đen ra.



[Hừ! Mi muốn ngạt chết bản vương hử?]



Cục bông tự xưng là ác ma Mephisto này cuối cùng cũng mở mắt ra, bay đến trước mặt Tu Chi, ánh mắt trông cực kỳ bất mãn.



Nó dùng những xúc tu xung quanh làm tay chọc vào má Tu Chi.



[Này nhóc, sao mi không thay một cái quần rộng hơn hả? Cái tủi chật bỏ mợ vậy.]



Tu Chi gật đầu phụ họa, cậu nghĩ cục bông này có lẽ sẽ biết những vụ án này là thế nào.



“Này, cục bông, mi nói mi là ác ma, vậy mi nói cho ta nghe coi, tại sao mi lại ở trong cơ thể ta?”



[Cái này mi không cần biết, mì chỉ là một vấn cược của bọn ta mà thôi.]



“Ván cược?” Tu Chi nghe xong hoàn toàn mông lung, nhưng vẫn mơ hồ hiểu được gì đó.



“Được rồi, mấy chuyện đó của mày tao không quan tâm.



Nói chung, bây giờ ở Cam Túc xuất hiện nhiều vụ án ly kỳ như thế này, mày biết nguyên nhân trong đó không?”



Mephisto nghi hoặc nhìn Tu Chi, hai người nhìn nhau khoảng mấy chục giây, sau đó Mephisto nhảy lên trên tấm ảnh mà Tu Chi đang cầm trên tay.



[Này nhóc, ta khuyên mi tốt hơn là đừng nên nhúng tay vào những chuyện này.



Mi chỉ cần ngoan ngoãn sống cuộc sống của mình là được rồi, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ mi.]



Qua những lời lẽ thấm thía mà Mephisto nói với mình, Tu Chi càng thêm tò mò, rốt cuộc những chuyện này có liên quan gì đến mình đây? “Này, tao nói nè cục bông.



Ngày nào còn chưa giải quyết xong những chuyện này, thì cuộc sống của tao sẽ vẫn không thể trở về như trước đây được.”



[Những chuyện này không phải chuyện mi có thể nhúng tay.



Mi không phải thần cũng chẳng phải ma.



Nếu mi muốn dùng sức mạnh thì có thể tìm ta làm giao dịch bất cứ lúc nào, nhưng ta nghĩ mi chắc chắn sẽ không chịu.



Vậy nên tốt nhất là mi để thuận theo tự nhiên đi.]



Tu Chi dời ánh mắt, chìm vào trầm tư.



Nếu thật sự giống như nó nói, đây chắc chắn là một con đường rất nguy hiểm.



Nhưng mình là thiên tài cơ mà, nếu mất mạng một cách vô nghĩa như thế này chẳng phải là lỗ to rồi sao? Không được không được.



“Ừ...



Nghe mày nói như vậy cũng hợp lý, có điều bây giờ tao đang là trợ lý của người phụ nữ này, nói thế nào cũng phải làm gì đó chứ, đúng không?” [Vừa khéo.



Ê, tấm ảnh này có liên quan đến mấy vụ án dạo gần đây, hơn nữa cũng không phải chuyện nguy hiểm gì lắm.



Mi tìm theo địa chỉ ở góc dưới bên trái tấm ảnh đó là được rồi.] “Ủa? Sao mi biết địa chỉ trên tấm ảnh có liên quan đến vụ án?”



Ánh mắt Mephisto toát ra vẻ đắc ý.



[Này nhóc, trên thế giới này không có chuyện gì ta không biết.



Ta là thần và cũng là ma.] Tu Chi nhìn tấm ảnh, nửa tin nửa ngờ.



[Xem ra mi vẫn không tin.



Được thôi, vậy ta kể chi tiết cho mi nghe một lần...]



Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Tu Chi dường như hiểu ra gì đó, gật gật đầu.



“Thì ra là vậy.



Tuy rất khó tưởng tượng, nhưng để lừa cô nàng kia thì vẫn thoải mái.” “Cốc cốc cốc! Tu Chi, xuất phát thôi.”



Giọng nói của Linh Nguyệt bỗng nhiên truyền tới từ phía cửa đến tai Tu Chi.



Cậu lập tức quay người bắt lấy Mephisto, nhét vào túi quần nhanh như chớp.



“Ờ ờ, tới ngay tới ngay!”



Phù...



Hủ hồn...



“Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”



Tu Chi vừa đi ra khỏi Cục Cảnh sát vừa hỏi Linh Nguyệt.



“Mấy vụ của tỉnh Cam Túc chúng ta đã hoàn toàn kinh động đến trung ương rồi.



Bây giờ trung ương đã cử người đến điều tra, chúng ta phải đi báo cáo tình hình với mấy người đó...” “À...



Vậy rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?” “Bộ Tư lệnh Cảnh sát cơ động trung ương!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom