-
Chương 286-290
Chương 286 Luồng khí xám có biến đổi!
Suy nghĩ một chút, Tôn Giai Di ngồi xuống, sau đó vận chuyển công pháp.
Ầm ầm!
Nhất thời, linh lực chung quanh hướng về phía cô ấy không ngừng hội tụ, đám người Lâm Tiểu Ngư rõ ràng cảm ứng được linh lực chung quanh nhanh chóng giảm bớt đi, lúc này thân thể Tôn Giai Di phảng phất trở thành một vòng xoáy linh lực.
Chỉ là kiên trì vài giây, Tôn Giai Di liền ngừng lại, ngượng ngùng nói: "Chị Tiểu Ngư, thân thể của em hấp thu linh lực đã đạt tới bão hòa, khó có thể hấp thu nữa."
"Không có việc gì." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, nói: "Giai Di, em ở chỗ này trước đi, chị không biết tình huống của em, chờ Diệp Tinh trở về hỏi anh ấy một chút."
"Được." Tôn Giai Di gật đầu.
......
Hai ngày trôi qua.
Diệp Tinh lái xe trở về tiểu khu Thư Hương Tây An.
"Anh Diệp Tinh." Đàm Nguyên Nguyên đang ở ngoài cửa,nhìn thấy Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng chạy tới.
"Mấy chị Tiểu Ngư có việc tìm anh."
"Có việc tìm anh?" Diệp Tinh nhìn Đàm Nguyên Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn đi thẳng đến nơi Lâm Tiểu Ngư sống.
Chờ đến khi tới nơi, không chỉ có Lâm Tiểu Ngư ở đây, lúc này còn có một nữ sinh khác.
"Tôn Giai Di?" Diệp Tinh nhìn nữ sinh này, trong nháy mắt nhận ra.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, khí lưu màu xám trong đầu hắn vẫn an ổn tồn tại, lại chậm rãi gia tăng bạo động.
Hầu như tất cả khí lưu màu xám đều ngưng tụ ở một chỗ, dĩ nhiên tạo thành một quả chấm nhỏ màu đen.
Đồng thời Diệp Tinh nhận thức được một cỗ tin tức kỳ dị.
"Chuyển hóa?"
Diệp Tinh cảm thụ được tin tức kỳ quái này, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những khí lưu màu xám này từ khi hắn đạt tới cảnh giới thức tỉnh liền xuất hiện, mỗi lần đột phá đều sẽ tăng mạnh, bình thường đều ổn định tăng trưởng, hắn cũng không biết nó rốt cuộc là sinh ra như thế nào.
Nhưng Diệp Tinh suy đoán những thứ này cùng chuyện hắn trọng sinh hẳn là có quan hệ nào đó.
-Không chuyển hóa!
Diệp Tinh trong lòng vừa động, ý thức đưa ra mệnh lệnh này, nhất thời chấm nhỏ màu đen lại biến thành đông đảo khí lưu màu xám tro.
"Không có biến hóa nữa?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Hắn hơi yên lòng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn có thể cảm thấy những khí lưu màu xám này hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn.
"Diệp Tinh, anh đã trở lại? Sự tình đã giải quyết xong chưa?" Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng.
Lúc trước Diệp Tinh đi Bắc Kinh chiến đấu cùng Phong Diệp Cốc, trong lòng cô rất lo lắng.
"Giải quyết xong rồi, Phong Diệp Cốc hiện tại đã không tồn tại nữa." Diệp Tinh cười nói.
"Anh Diệp Tinh." Tôn Giai Di nhìn thấy Diệp Tinh, vội vàng chào hỏi.
Diệp Tinh gật gật đầu với cô ấy, sau đó lại nhìn Lâm Tiểu Ngư cười nói: "Anh nghe Nguyên Nguyên nói em tìm anh?"
Lâm Tiểu Ngư gật đầu, nói: "Là chuyện của Giai Di."
Cô đem chuyện Tôn Giai Di tu luyện nói một lần nữa.
"Vẻn vẹn chỉ một ngày đã đạt tới đỉnh phong luyện thể, thậm chí còn chỉ là hấp thu linh lực mà đạt được?" Diệp Tinh trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
\- Chẳng lẽ là bởi vì thiên phú tu luyện rất mạnh? Diệp Tinh suy nghĩ một chút nói.
"Thiên phú?" Trên mặt Lâm Tiểu Ngư có một tia nghi hoặc.
Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Tiểu Ngư, hiện tại các em đã tu luyện một đoạn thời gian, hẳn là phát hiện có người tu luyện nhanh một chút, nhưng có người tu luyện rất chậm, tu luyện nhanh tức thiên phú tự nhiên mạnh hơn rất nhiều!"
Có người chiếm được công pháp đỉnh cấp liền có thể nhanh chóng quật khởi, bởi vì hắn cũng là thông qua công pháp tu luyện mà tiến bộ rất nhanh, tương đối mà nói chính là hấp thu linh lực nhanh.
Một số người cho dù đạt được công pháp cũng không thể xuống tay, bởi vì đều không cảm ứng được linh lực, cho dù cảm ứng được cũng không cách nào hấp thu, hoặc là hấp thu rất gian nan, những thứ này chính là thiên phú tu luyện kém.
Không có thiên phú thì cho dù có được điều kiện tốt nhất, khả năng đạt tới đỉnh phong của cảnh giới thức tỉnh sẽ kết thúc.
Lâm Tiểu Ngư bừng tỉnh, tốc độ tu luyện của cô còn tốt, ba mẹ cô cũng chiếm được công pháp đỉnh cấp, thế nhưng tốc độ tu luyện rõ ràng so với cô chậm hơn rất nhiều, cho dù đồng dạng hấp thu linh thạch cũng là như vậy.
Diệp Tinh phân tích: "Có khả năng thiên phú của Giai Di đạt tới trình độ cực mạnh, vượt xa người khác, thậm chí vượt qua chúng ta, cho nên khả năng hấp thu linh lực nhanh, tương lai đạt tới vương cảnh, hoàng cảnh khẳng định cũng nhanh hơn!"
Nói đến đây, Diệp Tinh bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Theo suy nghĩ trong lòng, khí lưu màu xám trong đầu hắn lại bắt đầu sinh ra dao động kịch liệt, sau đó hầu như tất cả khí lưu màu xám ngưng tụ thành một điểm sáng màu đen, lại là một cỗ tin tức truyền đến.
-Chuyển hóa!
Diệp Tinh trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ kinh người, tùy thời ý thức trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Ầm ầm!
Nhất thời, điểm sáng màu đen nhanh chóng rời khỏi trong đầu Diệp Tinh, sau đó hóa thành vô số điểm nhỏ phân tán ra, sau đó biến mất không thấy.
"Dung nhập vào thân thể mình sao?" Diệp Tinh cả kinh.
Chương 287 Sao chép hoàn hảo 1
Lúc này khí lưu màu xám tro trong đầu hắn chỉ còn lại có hai tia, lúc này đang chậm rãi gia tăng, không biết phải mất bao lâu mới khôi phục lại số lượng trước đó.
Lâm Tiểu Ngư nghe Diệp Tinh nói, tò mò nói: "Nói như vậy Giai Di không có chuyện gì?"
"Không rõ ràng lắm, chỉ là tạm thời hẳn là không có việc gì." Diệp Tinh suy nghĩ một chút nói, "Có thể hấp thu càng nhiều linh lực hẳn là chuyện tốt, nhưng mà anh cũng chưa từng gặp qua người hấp thu linh lực nhanh như vậy."
Trên thực tế, Diệp Tinh đối với việc này cũng không có bao nhiêu hiểu biết, kiếp trước chính hắn cũng có chút tự lo không xong, làm sao quản được tình huống thiên phú của người khác.
Ở chỗ này một hồi, sau đó Diệp Tinh rời đi trở về nhà mình.
Sau khi gặp ba mẹ, hắn bước vào phòng mình.
"Khí lưu màu xám?"
Diệp Tinh trong ánh mắt có vẻ suy tư, sau đó vung tay lên, trước mắt liền có hơn mười đạo quang đoàn công pháp xuất hiện.
Những thứ này đều là công pháp đỉnh cấp.
Bỗng nhiên, trong đó có hai đạo quang đoàn tản mát từng đợt dao động.
"Đây là... Công pháp thuộc tính hắc ám!"
Diệp Tinh sửng sốt, bình thường công pháp thuộc các loại ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ loại rất nhiều, đại bộ phận người thức tỉnh dị năng lực cũng là năm loại này, tiếp theo là thuộc tính lôi điện, những thứ khác ngược lại rất hiếm thấy.
Diệp Tinh tay phải nắm chặt, một đạo công pháp hắc ám đi tới trong tay hắn.
\- Ám Nguyên Quyết! Công pháp hoàn chỉnh tiến vào trong đầu hắn.
Diệp Tinh thử vận chuyển công pháp, hấp thu linh lực.
Ầm ầm!
Linh lực chung quanh thân thể hắn nhất thời bao trùm mà đến, tốc độ vô cùng kinh người, so với tốc độ hấp thu bình thường của Diệp Tinh nhanh hơn rất nhiều lần.
Mà hạt giống linh lực ở trái tim hắn cơ hồ trong mười mấy giây liền ngưng tụ thành công
"Tốc độ nhanh như vậy sao?" Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia kinh sợ, hắn cảm giác khả năng hấp thu linh lực của chính bản thân mình trở nên vô cùng thuận lợi.
Khả năng hấp thu linh lực lúc tu luyện Tinh Hỏa Quyết giống như là tốc độ khi bình thường giải một đề toán vậy, nếu muốn tìm ra đáp án phải chậm rãi giải từng bước.
Nhưng hiện tại tu luyện Ám Nguyên Quyết lại giống như đề thi trước mắt rất đơn giản, giống như đề 1 cộng 1, nhìn lướt qua liền tìm ra đáp án, rất thuận lợi, không có một chút cản trở nào.
Trong lòng Diệp Tinh chuyển động rất nhiều ý nghĩ, hắn tiếp tục hấp thu, một tiếng... hai tiếng... ba tiếng...
Qua sáu tiếng đồng hồ, Diệp Tinh mới ngừng lại.
"Giai đoạn luyện cốt của cảnh giới luyện thể đã xong."
Đi ra ngoài một chút, Diệp Tinh tiếp tục tu luyện.
Bốn tiếng... năm tiếng...
Thời gian không ngừng trôi qua, lúc này đông đảo linh lực vẫn còn đang không ngừng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Diệp Tinh.
Chẳng bao lâu thời gian một ngày đã trôi qua.
Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, một lúc sau bỗng nhiên mở mắt.
"Linh lực đã đạt tới bão hòa?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.
Hắn cảm giác mình đã không còn cách nào hấp thu linh lực nữa.
"Thực lực của mình bây giờ đạt tới... đỉnh phong luyện thể rồi"
Diệp Tinh hơi kinh hãi, luyện thể chia làm năm giai đoạn lục phủ ngũ tạng, xương cốt, kinh mạch, huyết dịch, da thịt.
Lúc vừa mới trọng sinh trở về, Diệp Tinh dựa vào linh huyền thảo, còn có hấp thu linh thạch, đều là tốn thời gian tận mấy tháng mới đạt tới đỉnh phong luyện thể.
Nhưng hiện tại chỉ cần một ngày bình thường hấp thu linh lực trong không khí đã làm được rồi.
"Tôn Giai Di cũng vậy, chỉ trong một ngày đã đạt tới đỉnh phong luyện thể, nếu như đó là một loại thiên phú thì những khí lưu màu xám trong đầu mình hẳn là đang cướp đoạt thiên phú của Tôn Giai Di. Không đúng, không nên nói là cướp, phải nói là sao chép y nguyên mới đúng!"
Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ, cảm thụ được khí lưu màu xám không ngừng gia tăng trong đầu.
Lúc này khí lưu màu xám đã sắp xuất hiện tia thứ ba.
Tôn Giai Di một ngày đạt tới đỉnh phong luyện thể, hiện tại hắn cũng như thế, điều này chứng tỏ thiên phú của hai người hiện tại hoàn toàn giống nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn căn bản không có bất kỳ khác biệt nào.
"Nếu những luồng khí màu xám này tiếp tục phát triển, mình có thể tiếp tục sao chép hoàn hảo các tài năng khác không nhỉ?"
Diệp Tinh thầm nghĩ: "Suy nghĩ về lâu dài một chút, nếu như khí lưu màu xám phát triển không hạn chế thì liệu có phải thiên phú cường đại hơn mình cũng đều có thể sao chép hay không?"
Nếu thật sự là như vậy thì năng lực của khí lưu màu xám kia quá mạnh.
Trong đầu Diệp Tinh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trọng sinh trở về, chuyện duy nhất phát sinh ngoài ý muốn chính là khí lưu màu xám trong đầu, hắn hoàn toàn không biết vì sao nó lại xuất hiện.
Cho dù hiện tại có thể tu luyện, có thể khống chế các loại năng lực như lửa, nước.., những thứ này đều là một chuyện rất thần kỳ, nhưng tương đối mà nói, trọng sinh càng thêm ly kỳ, chứ đừng nói đến trở lại mười năm trước.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Tinh cau mày, hiện tại hắn đã biết rõ một phần năng lực của khí lưu màu xám, nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào đối với việc trọng sinh.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh vẫn không có bất kỳ đầu mối nào.
Lắc đầu, hắn đem suy nghĩ trong lòng thu liễm lại.
\- Nếu đã có năng lực này, mình liền tiếp tục tu luyện, chờ thực lực của mình mạnh hơn, hẳn là có thể phát hiện thêm một chút đúng chứ?" Diệp Tinh trong lòng thầm nói.
Chương 288 Sao chép hoàn hảo 2
Trước kia hắn không có phát hiện ra tác dụng của khí lưu màu xám này, hiện tại rốt cục hiểu được một phần, theo tu luyện, hắn chắc chắn sẽ hiểu rõ càng nhiều.
......
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua mười lăm ngày, mười lăm ngày này Diệp Tinh một mực gia tăng thực lực của mình.
Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, nắm quả trong tay, không ngừng hấp thu linh lực bên trong nó.
Trên người hắn có đầy đủ tài nguyên tu luyện như linh quả, dược thảo, người khác có thể phải đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên tìm kiếm bảo vật linh lực, thế nhưng hắn lại không cần.
Hắn có thể duy trì tốc độ tiến bộ nhanh nhất.
Hấp thu xong linh lực bên trong một quả linh quả, Diệp Tinh ngừng lại.
"Muốn qua trung kỳ hoàng cảnh còn kém một chút, chỉ là chắc qua mười ngày nữa là có thể." Diệp Tinh cảm thụ một chút thực lực của mình, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
\- Nhưng mà dị năng hắc ám của mình hiện tại đều đã đạt tới trung kỳ vương cảnh rồi!
Hắn lại kiểm tra tu luyện ở phương diện khác của mình, dị năng hắc ám sau khi đạt tới đỉnh phong luyện thể lại nhanh chóng tiến bộ, đột phá đến cảnh giới thức tỉnh, sau đó lại đột phá tới vương cảnh!
Tốc độ tu luyện như vậy khiến cho Diệp Tinh đều cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này mới ngắn ngủi mười lăm ngày thôi!
Vẻn vẹn chỉ mười lăm ngày, lại đủ để tương đương với kết quả tu luyện mấy năm của người bình thường. Đương nhiên, đây là kết quả do Diệp Tinh toàn lực sử dụng linh quả, dược thảo tu luyện.
"Ừm?" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Diệp Tinh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
......
Bên ngoài tiểu khu Thư Hương, lại có mấy người ở chỗ này, hai người đàn ông trung niên, còn có hai người con gái.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư đang ở cùng hai cô gái này.
"Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên." Lâm Tiểu Ngư cười hô.
Hai người này chính là chị em Chu Vũ Huyên.
"Tiểu Ngư, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này." Trên mặt Chu Lãnh Huyên hiếm thấy lộ ra một nụ cười, trong mắt có một tia kích động.
Thời gian một tháng này thế giới thay đổi rất nhiều, các cô thoạt nhìn cũng trưởng thành lên rất nhiều.
Ba người không ngừng nói chuyện, ở thế giới này đối với ai cũng tràn ngập cảnh giác, gặp được một người bạn khẳng định rất kích động.
"Đúng rồi, Lãnh Huyên, cậu có biết Hạ Lâm, San San thế nào rồi không?" Nói vài câu, Lâm Tiểu Ngư hỏi.
Nghe vậy, Chu Lãnh Huyên lắc đầu, nói: "Không biết. Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc khi tận thế đến.”
\- Hai người lập tức trầm mặc.
Một tháng trước Lâm Tiểu Ngư nói tận thế đen tối sẽ đến, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai, Trương Mộng tin cô nên làm một ít chuẩn bị, nhưng Hạ Lâm cùng Chu San hoàn toàn không tin, những người khác cũng không có cách nào khuyên được.
Các cô rời đi, Hạ Lâm cùng Chu San tiếp tục đi học, sau khi tận thế đen tối giáng xuống tín hiệu hoàn toàn đứt đoạn, hiện tại ai cũng không biết tình huống của bọn họ rốt cuộc như thế nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Lãnh Huyên nhìn về phía cách đó không xa, sâu trong đáy mắt xuất hiện một tia vui sướng.
Ở nơi đó có Diệp Tinh đang đi tới.
"Cậu Diệp." Hai anh em Chu Kinh Thiên nhìn thấy Diệp Tinh, nhanh chóng đi tới.
Chu Kinh Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chuyện lần này cảm ơn cậu Diệp nhắc nhở, nếu cậu Diệp có chuyện gì cứ phân phó, chỉ cần là chuyện có thể làm được tôi tuyệt đối không từ chối!"
Trong lòng ông ta cảm thấy may mắn khi quyết định tin tưởng Diệp Tinh, bằng không hiện tại còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Ở trong Tây An, nghe người từ nơi khác chạy tới đây nói tình huống bên ngoài, trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi.
Tây An vẫn duy trì ổn định, bên ngoài đã bị sụp đổ gần hết.
"Diệp Tinh, cám ơn cậu." Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên cũng đi tới trước mặt Diệp Tinh, trịnh trọng nói cảm ơn.
Các cô có một loại cảm xúc khó hiểu đối với Diệp Tinh, thế nhưng cũng biết không có khả năng, trong lòng chỉ đành đem cảm xúc này chôn ở đáy lòng.
Diệp Tinh khoát tay, nói: "Tôi chỉ nói một chút thôi, nên làm như thế nào là do các người."
Nói vài câu, thấy Diệp Tinh không có hứng thú nói chuyện gì nữa, Chu Kinh Thiên liền nói: "Cậu Diệp, chúng tôi hiện tại đang ở cách đây không xa, có chuyện gì cứ phân phó."
Chu Kinh Thiên thật vất vả mới tra được Diệp Tinh ở chỗ này, cho nên ông ta hao phí rất nhiều tinh lực mua nhà chung quanh đây.
Có thể dự đoán được tình huống tận thế, Diệp Tinh ở trong lòng ông ta có phân lượng rất lớn, theo ông ta thấy muốn sống sót trong tận thế đen tối này, nhất định phải ôm chặt đùi Diệp Tinh.
"Ồ? Ở lại đây?" Diệp Tinh nhìn Chu Kinh Thiên một cái.
Chỉ là hắn cũng không có nói cái gì, người khác mua bán nhà cửa thế nào hắn cũng không quản được.
Sau đó, bốn người Chu Kinh Thiên rời đi.
"Tiểu Ngư." Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
"Có động tĩnh?"
Diệp Tinh trong lòng khẽ động, điện thoại di động của hắn đã hơn một tháng không có phản ứng rồi.
\- Diệp Tinh, có tín hiệu rồi! Lâm Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, vẻ mặt mừng rỡ nói.
Diệp Tinh cũng lấy ra, trong lòng lại không có bao nhiêu dao động, kiếp trước hơn một tháng sau khi tám cây cột khổng lồ kia đến, tín hiệu trên trái đất cũng khôi phục.
Hắn bật điện thoại lên.
Hàng ngàn cuộc gọi nhỡ, hàng trăm tin nhắn, và các trình duyệt lớn buộc phải gửi tin nhắn trang web, tất cả đều liên quan đến ngày tận thế đen tối.
Chương 289 Tín hiệu khôi phục
Mở WeChat ra, lúc này nhóm lớp đại học Thượng Hải của Diệp Tinh đã điên rồi, tin tức đang điên cuồng chớp động.
\- Rốt cục có tín hiệu rồi!
"Tận thế đen tối này đã tồn tại một tháng, có ai biết khi nào biến mất không?"
"Không biết! Có thể vĩnh viễn tồn tại đi!"
“Tận thế chết tiệt, tôi hiện tại ở ngoài thành thị, bên ngoài có tiếng gầm đáng sợ của động vật truyền đến, tôi không biết còn có thể sống bao lâu nữa?"
“Tôi hiện tại ở Tây An,chỗ này hiện tại rất an toàn, không có mấy con dị thú, các cậu có thể đến Tây An.”
\- Các cậu chiếm được quang đoàn không? Tôi nghe nói người chiếm được quang đoàn có thể tu luyện. ”
......
Từng dòng tin nhắn không ngừng xuất hiện trong nhóm lớp.
Tuy nhiên, tin nhắn được gửi đi đều là của những người không nghe Diệp Tinh, vẫn có rất nhiều người không có bất kỳ hồi âm nào.
Những người đó có thể không tìm thấy tín hiệu điện thoại di động, hoặc có thể bọn họ không bao giờ phát hiện ra nó nữa.
Tất cả các loại tin tức đều xuất hiện trên trang web.
Mặt trời biến mất, bóng tối đến!
Sự khởi đầu của ngày tận thế tối tăm!
Các trang tin tức lớn cũng hiển thị các tin tức tương tự.
Thậm chí ở đầu trang web có phông chữ lớn: phân tích tình hình ngày tận thế,giải thích chi tiết.
Tin tức này hoàn toàn ở vị trí hàng đầu, sau khi mở tin tức đầu tiên nhìn thấy là như vậy, tại thời điểm này số lượt truy cập vào tin tức bắt đầu tăng nhanh chóng.
Bên dưới có rất nhiều ý kiến.
Hầu hết các ý kiến này rõ ràng là không hài lòng với ngày tận thế, thậm chí còn xuất hiện một số tuyệt vọng trong bình luận của họ.
Thế nhưng cũng có một bộ phận người chờ mong biến hóa của ngày tận thế, những người này trên cơ bản đều là chiếm được quang đoàn, bước lên con đường tu luyện.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện thoại, cô đang liên lạc với Trương Mộng, Tiền Giai Giai, nhưng Hạ Lâm và Chu San cô lại không liên lạc được, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Màn hình ánh sáng khổng lồ trên tòa nhà Tây An cũng xuất hiện hình ảnh.
"Đài truyền hình Hoa Hạ, đài truyền hình Hoa Hạ, thời đại đen tối giáng lâm, động vật xảy ra biến dị, mọi người chuẩn bị tâm lý tốt, nhất định phải đoàn kết ở cùng một chỗ. Thời đại đen tối mang đến mặc dù là khảo nghiệm nghiêm trọng, nhưng cũng mang đến cơ duyên tu luyện, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, tất có thể đạt được thắng lợi cuối cùng..."
Ngay sau khi xuất hiện, những video này được lặp đi lặp lại và được phát đồng thời ở tất cả các thành phố lớn.
Diệp Tinh lắc đầu, kiếp trước tận thế đen tối kéo dài tám năm, nhưng cuối cùng tình huống lại càng ngày càng tồi tệ, sau đó rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào, không có ai biết.
Nhưng bây giờ tín hiệu đã được khôi phục, hắn có thể làm cái gì đó.
"Tiểu Ngư." Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư nói: "Anh chuẩn bị đi Thượng Hải một chuyến."
"Đi Thượng Hải?" Lâm Tiểu Ngư sửng sốt hỏi: " Thượng Hải hiện tại không phải đang ở trong tình trạng nguy hiểm sao?"
"Anh đi kiểm tra một thứ." Diệp Tinh giải thích.
Thượng Hải có hai nơi đặc thù, một là đồng ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên, chỗ đó liên tục xuất hiện linh huyền thảo, không tinh thạch, tuyệt đối có chỗ đặc thù.
Thứ hai chính là núi Hỗn Nguyên, Diệp Tinh nhớ đến thi thể con thú khổng lồ nhìn thấy ở chỗ vết nứt không gian trong núi Hỗn Nguyên.
Trái đất rất thần bí, thi thể con thú kia tuyệt đối vượt xa hoàng cảnh, đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại tín hiệu đã khôi phục, cho dù hắn đi Thượng Hải cũng có thể nhanh chóng liên lạc với người nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể xử lý kịp thời.
\- Vậy anh nhất định phải cẩn thận! Lâm Tiểu Ngư dặn dò.
Ở chỗ này ngoại trừ Diệp Tinh ra, cũng chỉ có cô mạnh nhất, cô cùng Diệp Tinh không thể cùng nhau rời đi.
"Anh sẽ cẩn thận, cách một đoạn thời gian anh sẽ liên hệ với em một chút." Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư.
Hắn cũng muốn ở lại chỗ này, chỉ là hiện tại không phải là thời điểm hưởng phúc, tận thế đen tối tràn ngập nguy cơ, Diệp Tinh muốn tìm ra một ít manh mối, bằng không, chuyện hắn lo lắng vẫn có thể phát sinh!
Cùng người nhà nói một tiếng, Diệp Tinh nhanh chóng lái xe đi tới Thượng Hải.
\- Rống!
Cả đường không ngừng nghe được tiếng gầm giận dữ của dị thú, theo thời gian trôi qua, những dị thú này bắt đầu trở nên nhiều hơn, hơn nữa càng mạnh hơn.
Vùng hoang dã rất lớn, chúng ẩn nấp ở khắp mọi nơi tìm kiếm cơ hội để phục kích con người gần đó.
Dọc theo đường đi, Diệp Tinh chỉ cần gặp phải liền trực tiếp đánh chết không chút lưu tình.
Một ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã đến Thượng Hải.
Lúc này rất nhiều nơi ở Thượng Hải đều hóa thành một mảnh phế tích.
Cả thành phố trên đường không có người, trống rỗng, thỉnh thoảng có mấy tiếng dị thú gầm lên.
Trên cửa sổ của một số tòa nhà, mơ hồ có bóng người lắc lư, hiển nhiên còn có người ở.
Thành phố khổng lồ, không có khả năng tất cả mọi người sẽ rút lui, khẳng định có rất nhiều người sẽ ở lại trốn ở trong nhà mình.
Lương thực chỉ cần tiết kiệm một chút, kiên trì vẫn có thể sống được mấy tháng.
Diệp Tinh yên lặng đi trên đường, lúc này trên đường cái Thượng Hải khắp nơi đều là xe cộ, hơn nữa hỗn loạn không chịu nổi, căn bản không cách nào đi như bình thường.
Hắn đi tới một chỗ, đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên một thân ảnh vọt ra, ngăn ở trước mặt Diệp Tinh.
Chương 290 Không gian giới tử! 1
"Hả?" Diệp Tinh nhìn bóng dáng này, là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, gầy như khỉ.
"Anh không thể đến đó, nơi đó có một con vật vô cùng khủng bố, em đã tận mắt nhìn thấy." Cậu bé Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói.
\- Dị thú sao? Diệp Tinh cẩn thận cảm ứng một chút, quả thật ở xa xa cảm ứng được khí tức dị thú.
"Cảm ơn đã nhắc nhở anh." Diệp Tinh gật đầu cảm ơn với cậu bé Lý Dương.
Nhưng hắn vẫn đi về phía đó.
"Không thể đi." Lý Dương kéo Diệp Tinh, rõ ràng có chút nóng nảy: “Em biết phía trước xa xa có một con đường, em dẫn anh đi, con đường đó rất an toàn."
Diệp Tinh cười nhìn cậu bé, nói: "Không cần lo lắng, những dị thú kia không đánh nổi anh đâu."
Hắn tiến lên một bước, không chút lo lắng.
Cậu bé mặc dù sắc mặt lo lắng, nhưng không dám nói cái gì, chỉ đành trốn ở phía sau, xa xa nhìn bóng dáng Diệp Tinh.
\- Rống!
Không đến một phút đồng hồ, khi Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một sinh vật giống báo xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Thân hình dài chừng hai mét, đôi mắt đỏ tươi, nhìn qua rất đáng sợ.
\- Xuất hiện rồi! Xa xa, trong mắt cậu bé đang trốn kia nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cậu đã thấy ai đó đến đó và bị con báo cắn chết.
\- Gào!
Sau khi dị thú giống báo rống giận, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.
Trong mắt cậu bé, tay phải Diệp Tinh nắm chặt, nhất thời thân thể từ trên không trung rơi xuống, sau đó bị một tầng hỏa diễm vây quanh.
Không quá một giây, dị thú giống báo này đã chết, thậm chí thành tro tàn dưới ngọn lửa hóa, biến mất không thấy tăm hơi.
\- Dễ dàng bị đánh chết như vậy á? Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt cậu bé nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.
Cậu ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy về phía Diệp Tinh.
\- Anh là người tu luyện sao? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.
\- Em có biết người tu luyện là gì không? Diệp Tinh đang tìm kiếm bốn phía, nghe vậy thuận miệng hỏi.
Cậu bé gật đầu, nói: "Tất nhiên, bây giờ điện thoại di động có thể truy cập Internet, em có thể truy vấn rất nhiều thông tin."
Trên điện thoại di động còn có mấy người tu luyện lập group chat , trao đổi chuyện tu luyện với nhau.
Diệp Tinh nở nụ cười, hỏi: "Ba mẹ em ở đâu? Sao em không ở cùng ba mẹ em?"
Nghe Diệp Tinh hỏi, cậu bé nhất thời có chút mất mát, nói: "Lúc trước trong nhà có dị thú, ba mẹ em bảo em trốn đi, bọn họ sau đó cũng đi ra ngoài. Sau nửa giờ chờ đợi thì ba mẹ em cũng đã mất tích rồi, em đã không nhìn thấy họ trong mười ngày rồi. "
Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ hơi mất mát, ở tuổi này cậu đã hiểu chuyện rồi, có lẽ cũng đã biết ba mẹ của mình sẽ không bao giờ trở lại?
Diệp Tinh im lặng, tận thế đen tối này làm không biết bao nhiêu nhà trở nên không trọn vẹn, nhưng không có biện pháp, đây chính là tận thế, hắn cũng chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, bất lực với những người khác.
Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, cậu bé Lý Dương lấy dũng khí tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt mong muốn nói: "Đại ca, ở thành phố này em có thể đi theo anh không? Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ điều gì anh cũng có thể nói với em.”
\- Cậu trên mạng thấy được tin tức của người tu luyện, vừa rồi Diệp Tinh bày ra thực lực rõ ràng so với người tu luyện bình thường cường đại hơn rất nhiều, đi theo phía sau Diệp Tinh cũng khẳng định an toàn hơn.
"Anh còn có việc phải làm." Diệp Tinh lắc đầu.
Hắn quay người lại rời khỏi đây.
Cậu bé thấy Diệp Tinh rời đi, trong mắt giãy dụa một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, đi theo phía sau Diệp Tinh.
Thế nhưng chạy vài phút, bóng dáng Diệp Tinh đã biến mất không thấy.
Cậu bé hơi mất mát, đành dừng lại, sau đó ủ rũ trở về.
Trên lầu cao, Diệp Tinh nhìn Lý Dương.
Lý Dương tâm địa không tệ, vừa rồi còn nhắc nhở hắn nguy hiểm, ngăn cản hắn không cho hắn đi tới nơi nguy hiểm, nếu trở về hắn có thể thuận tiện mang theo cậu ấy, bởi vì cũng không tiêu hao được tinh lực gì của hắn, chỉ là thuận tiện mà thôi.
Nhưng bây giờ những gì hắn định làm là đặc biệt, mang theo một cậu bé rõ ràng là lãng phí thời gian.
\- Hiện tại đi bờ ruộng nhà Nguyên Nguyên kiểm tra một chút! Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ.
Xoẹt!
Thân ảnh hắn xẹt qua, trong nháy mắt tốc độ trở nên vô cùng kinh người.
Chẳng bao lâu hắn đã đến một nơi.
Nơi này là một ngôi làng ở nông thôn cũ nát, lúc này tất cả nhà cửa đều không có người, trên mặt đất còn có một vài thi thể, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn ngủ.
Nông thôn nuôi gà, vịt, chó và các loài động vật khác tương đối nhiều, số lượng động vật này chuyển hóa thành dị thú tuyệt đối nhiều hơn thành phố, cũng càng thêm nguy hiểm.
\- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó mấy con dị thú xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn về phía Diệp Tinh, không chút sợ hãi phát động công kích về phía hắn.
-Bùng !
Nhưng mà, còn chưa tiếp cận Diệp Tinh, trên người những dị thú này liền xuất hiện lửa, sau đó hóa thành tro tàn.
"Hả? Lại có bảo vật?" Diệp Tinh đi tới chỗ bờ ruộng kia, lúc này trên đó rõ ràng có thêm một vài thứ. –
Không tinh thạch, còn có khối đá kỳ dị màu đen!
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem tất cả thu lại.
Không Tinh Thạch có hai khối, về phần khối đá màu đen thì có bảy khối!
Suy nghĩ một chút, Tôn Giai Di ngồi xuống, sau đó vận chuyển công pháp.
Ầm ầm!
Nhất thời, linh lực chung quanh hướng về phía cô ấy không ngừng hội tụ, đám người Lâm Tiểu Ngư rõ ràng cảm ứng được linh lực chung quanh nhanh chóng giảm bớt đi, lúc này thân thể Tôn Giai Di phảng phất trở thành một vòng xoáy linh lực.
Chỉ là kiên trì vài giây, Tôn Giai Di liền ngừng lại, ngượng ngùng nói: "Chị Tiểu Ngư, thân thể của em hấp thu linh lực đã đạt tới bão hòa, khó có thể hấp thu nữa."
"Không có việc gì." Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, nói: "Giai Di, em ở chỗ này trước đi, chị không biết tình huống của em, chờ Diệp Tinh trở về hỏi anh ấy một chút."
"Được." Tôn Giai Di gật đầu.
......
Hai ngày trôi qua.
Diệp Tinh lái xe trở về tiểu khu Thư Hương Tây An.
"Anh Diệp Tinh." Đàm Nguyên Nguyên đang ở ngoài cửa,nhìn thấy Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng chạy tới.
"Mấy chị Tiểu Ngư có việc tìm anh."
"Có việc tìm anh?" Diệp Tinh nhìn Đàm Nguyên Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn đi thẳng đến nơi Lâm Tiểu Ngư sống.
Chờ đến khi tới nơi, không chỉ có Lâm Tiểu Ngư ở đây, lúc này còn có một nữ sinh khác.
"Tôn Giai Di?" Diệp Tinh nhìn nữ sinh này, trong nháy mắt nhận ra.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, khí lưu màu xám trong đầu hắn vẫn an ổn tồn tại, lại chậm rãi gia tăng bạo động.
Hầu như tất cả khí lưu màu xám đều ngưng tụ ở một chỗ, dĩ nhiên tạo thành một quả chấm nhỏ màu đen.
Đồng thời Diệp Tinh nhận thức được một cỗ tin tức kỳ dị.
"Chuyển hóa?"
Diệp Tinh cảm thụ được tin tức kỳ quái này, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những khí lưu màu xám này từ khi hắn đạt tới cảnh giới thức tỉnh liền xuất hiện, mỗi lần đột phá đều sẽ tăng mạnh, bình thường đều ổn định tăng trưởng, hắn cũng không biết nó rốt cuộc là sinh ra như thế nào.
Nhưng Diệp Tinh suy đoán những thứ này cùng chuyện hắn trọng sinh hẳn là có quan hệ nào đó.
-Không chuyển hóa!
Diệp Tinh trong lòng vừa động, ý thức đưa ra mệnh lệnh này, nhất thời chấm nhỏ màu đen lại biến thành đông đảo khí lưu màu xám tro.
"Không có biến hóa nữa?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Hắn hơi yên lòng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn có thể cảm thấy những khí lưu màu xám này hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn.
"Diệp Tinh, anh đã trở lại? Sự tình đã giải quyết xong chưa?" Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng.
Lúc trước Diệp Tinh đi Bắc Kinh chiến đấu cùng Phong Diệp Cốc, trong lòng cô rất lo lắng.
"Giải quyết xong rồi, Phong Diệp Cốc hiện tại đã không tồn tại nữa." Diệp Tinh cười nói.
"Anh Diệp Tinh." Tôn Giai Di nhìn thấy Diệp Tinh, vội vàng chào hỏi.
Diệp Tinh gật gật đầu với cô ấy, sau đó lại nhìn Lâm Tiểu Ngư cười nói: "Anh nghe Nguyên Nguyên nói em tìm anh?"
Lâm Tiểu Ngư gật đầu, nói: "Là chuyện của Giai Di."
Cô đem chuyện Tôn Giai Di tu luyện nói một lần nữa.
"Vẻn vẹn chỉ một ngày đã đạt tới đỉnh phong luyện thể, thậm chí còn chỉ là hấp thu linh lực mà đạt được?" Diệp Tinh trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
\- Chẳng lẽ là bởi vì thiên phú tu luyện rất mạnh? Diệp Tinh suy nghĩ một chút nói.
"Thiên phú?" Trên mặt Lâm Tiểu Ngư có một tia nghi hoặc.
Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Tiểu Ngư, hiện tại các em đã tu luyện một đoạn thời gian, hẳn là phát hiện có người tu luyện nhanh một chút, nhưng có người tu luyện rất chậm, tu luyện nhanh tức thiên phú tự nhiên mạnh hơn rất nhiều!"
Có người chiếm được công pháp đỉnh cấp liền có thể nhanh chóng quật khởi, bởi vì hắn cũng là thông qua công pháp tu luyện mà tiến bộ rất nhanh, tương đối mà nói chính là hấp thu linh lực nhanh.
Một số người cho dù đạt được công pháp cũng không thể xuống tay, bởi vì đều không cảm ứng được linh lực, cho dù cảm ứng được cũng không cách nào hấp thu, hoặc là hấp thu rất gian nan, những thứ này chính là thiên phú tu luyện kém.
Không có thiên phú thì cho dù có được điều kiện tốt nhất, khả năng đạt tới đỉnh phong của cảnh giới thức tỉnh sẽ kết thúc.
Lâm Tiểu Ngư bừng tỉnh, tốc độ tu luyện của cô còn tốt, ba mẹ cô cũng chiếm được công pháp đỉnh cấp, thế nhưng tốc độ tu luyện rõ ràng so với cô chậm hơn rất nhiều, cho dù đồng dạng hấp thu linh thạch cũng là như vậy.
Diệp Tinh phân tích: "Có khả năng thiên phú của Giai Di đạt tới trình độ cực mạnh, vượt xa người khác, thậm chí vượt qua chúng ta, cho nên khả năng hấp thu linh lực nhanh, tương lai đạt tới vương cảnh, hoàng cảnh khẳng định cũng nhanh hơn!"
Nói đến đây, Diệp Tinh bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Theo suy nghĩ trong lòng, khí lưu màu xám trong đầu hắn lại bắt đầu sinh ra dao động kịch liệt, sau đó hầu như tất cả khí lưu màu xám ngưng tụ thành một điểm sáng màu đen, lại là một cỗ tin tức truyền đến.
-Chuyển hóa!
Diệp Tinh trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ kinh người, tùy thời ý thức trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Ầm ầm!
Nhất thời, điểm sáng màu đen nhanh chóng rời khỏi trong đầu Diệp Tinh, sau đó hóa thành vô số điểm nhỏ phân tán ra, sau đó biến mất không thấy.
"Dung nhập vào thân thể mình sao?" Diệp Tinh cả kinh.
Chương 287 Sao chép hoàn hảo 1
Lúc này khí lưu màu xám tro trong đầu hắn chỉ còn lại có hai tia, lúc này đang chậm rãi gia tăng, không biết phải mất bao lâu mới khôi phục lại số lượng trước đó.
Lâm Tiểu Ngư nghe Diệp Tinh nói, tò mò nói: "Nói như vậy Giai Di không có chuyện gì?"
"Không rõ ràng lắm, chỉ là tạm thời hẳn là không có việc gì." Diệp Tinh suy nghĩ một chút nói, "Có thể hấp thu càng nhiều linh lực hẳn là chuyện tốt, nhưng mà anh cũng chưa từng gặp qua người hấp thu linh lực nhanh như vậy."
Trên thực tế, Diệp Tinh đối với việc này cũng không có bao nhiêu hiểu biết, kiếp trước chính hắn cũng có chút tự lo không xong, làm sao quản được tình huống thiên phú của người khác.
Ở chỗ này một hồi, sau đó Diệp Tinh rời đi trở về nhà mình.
Sau khi gặp ba mẹ, hắn bước vào phòng mình.
"Khí lưu màu xám?"
Diệp Tinh trong ánh mắt có vẻ suy tư, sau đó vung tay lên, trước mắt liền có hơn mười đạo quang đoàn công pháp xuất hiện.
Những thứ này đều là công pháp đỉnh cấp.
Bỗng nhiên, trong đó có hai đạo quang đoàn tản mát từng đợt dao động.
"Đây là... Công pháp thuộc tính hắc ám!"
Diệp Tinh sửng sốt, bình thường công pháp thuộc các loại ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ loại rất nhiều, đại bộ phận người thức tỉnh dị năng lực cũng là năm loại này, tiếp theo là thuộc tính lôi điện, những thứ khác ngược lại rất hiếm thấy.
Diệp Tinh tay phải nắm chặt, một đạo công pháp hắc ám đi tới trong tay hắn.
\- Ám Nguyên Quyết! Công pháp hoàn chỉnh tiến vào trong đầu hắn.
Diệp Tinh thử vận chuyển công pháp, hấp thu linh lực.
Ầm ầm!
Linh lực chung quanh thân thể hắn nhất thời bao trùm mà đến, tốc độ vô cùng kinh người, so với tốc độ hấp thu bình thường của Diệp Tinh nhanh hơn rất nhiều lần.
Mà hạt giống linh lực ở trái tim hắn cơ hồ trong mười mấy giây liền ngưng tụ thành công
"Tốc độ nhanh như vậy sao?" Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia kinh sợ, hắn cảm giác khả năng hấp thu linh lực của chính bản thân mình trở nên vô cùng thuận lợi.
Khả năng hấp thu linh lực lúc tu luyện Tinh Hỏa Quyết giống như là tốc độ khi bình thường giải một đề toán vậy, nếu muốn tìm ra đáp án phải chậm rãi giải từng bước.
Nhưng hiện tại tu luyện Ám Nguyên Quyết lại giống như đề thi trước mắt rất đơn giản, giống như đề 1 cộng 1, nhìn lướt qua liền tìm ra đáp án, rất thuận lợi, không có một chút cản trở nào.
Trong lòng Diệp Tinh chuyển động rất nhiều ý nghĩ, hắn tiếp tục hấp thu, một tiếng... hai tiếng... ba tiếng...
Qua sáu tiếng đồng hồ, Diệp Tinh mới ngừng lại.
"Giai đoạn luyện cốt của cảnh giới luyện thể đã xong."
Đi ra ngoài một chút, Diệp Tinh tiếp tục tu luyện.
Bốn tiếng... năm tiếng...
Thời gian không ngừng trôi qua, lúc này đông đảo linh lực vẫn còn đang không ngừng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Diệp Tinh.
Chẳng bao lâu thời gian một ngày đã trôi qua.
Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, một lúc sau bỗng nhiên mở mắt.
"Linh lực đã đạt tới bão hòa?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.
Hắn cảm giác mình đã không còn cách nào hấp thu linh lực nữa.
"Thực lực của mình bây giờ đạt tới... đỉnh phong luyện thể rồi"
Diệp Tinh hơi kinh hãi, luyện thể chia làm năm giai đoạn lục phủ ngũ tạng, xương cốt, kinh mạch, huyết dịch, da thịt.
Lúc vừa mới trọng sinh trở về, Diệp Tinh dựa vào linh huyền thảo, còn có hấp thu linh thạch, đều là tốn thời gian tận mấy tháng mới đạt tới đỉnh phong luyện thể.
Nhưng hiện tại chỉ cần một ngày bình thường hấp thu linh lực trong không khí đã làm được rồi.
"Tôn Giai Di cũng vậy, chỉ trong một ngày đã đạt tới đỉnh phong luyện thể, nếu như đó là một loại thiên phú thì những khí lưu màu xám trong đầu mình hẳn là đang cướp đoạt thiên phú của Tôn Giai Di. Không đúng, không nên nói là cướp, phải nói là sao chép y nguyên mới đúng!"
Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ, cảm thụ được khí lưu màu xám không ngừng gia tăng trong đầu.
Lúc này khí lưu màu xám đã sắp xuất hiện tia thứ ba.
Tôn Giai Di một ngày đạt tới đỉnh phong luyện thể, hiện tại hắn cũng như thế, điều này chứng tỏ thiên phú của hai người hiện tại hoàn toàn giống nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn căn bản không có bất kỳ khác biệt nào.
"Nếu những luồng khí màu xám này tiếp tục phát triển, mình có thể tiếp tục sao chép hoàn hảo các tài năng khác không nhỉ?"
Diệp Tinh thầm nghĩ: "Suy nghĩ về lâu dài một chút, nếu như khí lưu màu xám phát triển không hạn chế thì liệu có phải thiên phú cường đại hơn mình cũng đều có thể sao chép hay không?"
Nếu thật sự là như vậy thì năng lực của khí lưu màu xám kia quá mạnh.
Trong đầu Diệp Tinh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trọng sinh trở về, chuyện duy nhất phát sinh ngoài ý muốn chính là khí lưu màu xám trong đầu, hắn hoàn toàn không biết vì sao nó lại xuất hiện.
Cho dù hiện tại có thể tu luyện, có thể khống chế các loại năng lực như lửa, nước.., những thứ này đều là một chuyện rất thần kỳ, nhưng tương đối mà nói, trọng sinh càng thêm ly kỳ, chứ đừng nói đến trở lại mười năm trước.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Tinh cau mày, hiện tại hắn đã biết rõ một phần năng lực của khí lưu màu xám, nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào đối với việc trọng sinh.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh vẫn không có bất kỳ đầu mối nào.
Lắc đầu, hắn đem suy nghĩ trong lòng thu liễm lại.
\- Nếu đã có năng lực này, mình liền tiếp tục tu luyện, chờ thực lực của mình mạnh hơn, hẳn là có thể phát hiện thêm một chút đúng chứ?" Diệp Tinh trong lòng thầm nói.
Chương 288 Sao chép hoàn hảo 2
Trước kia hắn không có phát hiện ra tác dụng của khí lưu màu xám này, hiện tại rốt cục hiểu được một phần, theo tu luyện, hắn chắc chắn sẽ hiểu rõ càng nhiều.
......
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt lại trôi qua mười lăm ngày, mười lăm ngày này Diệp Tinh một mực gia tăng thực lực của mình.
Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, nắm quả trong tay, không ngừng hấp thu linh lực bên trong nó.
Trên người hắn có đầy đủ tài nguyên tu luyện như linh quả, dược thảo, người khác có thể phải đi khắp nơi tìm kiếm cơ duyên tìm kiếm bảo vật linh lực, thế nhưng hắn lại không cần.
Hắn có thể duy trì tốc độ tiến bộ nhanh nhất.
Hấp thu xong linh lực bên trong một quả linh quả, Diệp Tinh ngừng lại.
"Muốn qua trung kỳ hoàng cảnh còn kém một chút, chỉ là chắc qua mười ngày nữa là có thể." Diệp Tinh cảm thụ một chút thực lực của mình, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
\- Nhưng mà dị năng hắc ám của mình hiện tại đều đã đạt tới trung kỳ vương cảnh rồi!
Hắn lại kiểm tra tu luyện ở phương diện khác của mình, dị năng hắc ám sau khi đạt tới đỉnh phong luyện thể lại nhanh chóng tiến bộ, đột phá đến cảnh giới thức tỉnh, sau đó lại đột phá tới vương cảnh!
Tốc độ tu luyện như vậy khiến cho Diệp Tinh đều cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này mới ngắn ngủi mười lăm ngày thôi!
Vẻn vẹn chỉ mười lăm ngày, lại đủ để tương đương với kết quả tu luyện mấy năm của người bình thường. Đương nhiên, đây là kết quả do Diệp Tinh toàn lực sử dụng linh quả, dược thảo tu luyện.
"Ừm?" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Diệp Tinh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
......
Bên ngoài tiểu khu Thư Hương, lại có mấy người ở chỗ này, hai người đàn ông trung niên, còn có hai người con gái.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư đang ở cùng hai cô gái này.
"Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên." Lâm Tiểu Ngư cười hô.
Hai người này chính là chị em Chu Vũ Huyên.
"Tiểu Ngư, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này." Trên mặt Chu Lãnh Huyên hiếm thấy lộ ra một nụ cười, trong mắt có một tia kích động.
Thời gian một tháng này thế giới thay đổi rất nhiều, các cô thoạt nhìn cũng trưởng thành lên rất nhiều.
Ba người không ngừng nói chuyện, ở thế giới này đối với ai cũng tràn ngập cảnh giác, gặp được một người bạn khẳng định rất kích động.
"Đúng rồi, Lãnh Huyên, cậu có biết Hạ Lâm, San San thế nào rồi không?" Nói vài câu, Lâm Tiểu Ngư hỏi.
Nghe vậy, Chu Lãnh Huyên lắc đầu, nói: "Không biết. Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc khi tận thế đến.”
\- Hai người lập tức trầm mặc.
Một tháng trước Lâm Tiểu Ngư nói tận thế đen tối sẽ đến, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai, Trương Mộng tin cô nên làm một ít chuẩn bị, nhưng Hạ Lâm cùng Chu San hoàn toàn không tin, những người khác cũng không có cách nào khuyên được.
Các cô rời đi, Hạ Lâm cùng Chu San tiếp tục đi học, sau khi tận thế đen tối giáng xuống tín hiệu hoàn toàn đứt đoạn, hiện tại ai cũng không biết tình huống của bọn họ rốt cuộc như thế nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Lãnh Huyên nhìn về phía cách đó không xa, sâu trong đáy mắt xuất hiện một tia vui sướng.
Ở nơi đó có Diệp Tinh đang đi tới.
"Cậu Diệp." Hai anh em Chu Kinh Thiên nhìn thấy Diệp Tinh, nhanh chóng đi tới.
Chu Kinh Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chuyện lần này cảm ơn cậu Diệp nhắc nhở, nếu cậu Diệp có chuyện gì cứ phân phó, chỉ cần là chuyện có thể làm được tôi tuyệt đối không từ chối!"
Trong lòng ông ta cảm thấy may mắn khi quyết định tin tưởng Diệp Tinh, bằng không hiện tại còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Ở trong Tây An, nghe người từ nơi khác chạy tới đây nói tình huống bên ngoài, trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi.
Tây An vẫn duy trì ổn định, bên ngoài đã bị sụp đổ gần hết.
"Diệp Tinh, cám ơn cậu." Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên cũng đi tới trước mặt Diệp Tinh, trịnh trọng nói cảm ơn.
Các cô có một loại cảm xúc khó hiểu đối với Diệp Tinh, thế nhưng cũng biết không có khả năng, trong lòng chỉ đành đem cảm xúc này chôn ở đáy lòng.
Diệp Tinh khoát tay, nói: "Tôi chỉ nói một chút thôi, nên làm như thế nào là do các người."
Nói vài câu, thấy Diệp Tinh không có hứng thú nói chuyện gì nữa, Chu Kinh Thiên liền nói: "Cậu Diệp, chúng tôi hiện tại đang ở cách đây không xa, có chuyện gì cứ phân phó."
Chu Kinh Thiên thật vất vả mới tra được Diệp Tinh ở chỗ này, cho nên ông ta hao phí rất nhiều tinh lực mua nhà chung quanh đây.
Có thể dự đoán được tình huống tận thế, Diệp Tinh ở trong lòng ông ta có phân lượng rất lớn, theo ông ta thấy muốn sống sót trong tận thế đen tối này, nhất định phải ôm chặt đùi Diệp Tinh.
"Ồ? Ở lại đây?" Diệp Tinh nhìn Chu Kinh Thiên một cái.
Chỉ là hắn cũng không có nói cái gì, người khác mua bán nhà cửa thế nào hắn cũng không quản được.
Sau đó, bốn người Chu Kinh Thiên rời đi.
"Tiểu Ngư." Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
"Có động tĩnh?"
Diệp Tinh trong lòng khẽ động, điện thoại di động của hắn đã hơn một tháng không có phản ứng rồi.
\- Diệp Tinh, có tín hiệu rồi! Lâm Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, vẻ mặt mừng rỡ nói.
Diệp Tinh cũng lấy ra, trong lòng lại không có bao nhiêu dao động, kiếp trước hơn một tháng sau khi tám cây cột khổng lồ kia đến, tín hiệu trên trái đất cũng khôi phục.
Hắn bật điện thoại lên.
Hàng ngàn cuộc gọi nhỡ, hàng trăm tin nhắn, và các trình duyệt lớn buộc phải gửi tin nhắn trang web, tất cả đều liên quan đến ngày tận thế đen tối.
Chương 289 Tín hiệu khôi phục
Mở WeChat ra, lúc này nhóm lớp đại học Thượng Hải của Diệp Tinh đã điên rồi, tin tức đang điên cuồng chớp động.
\- Rốt cục có tín hiệu rồi!
"Tận thế đen tối này đã tồn tại một tháng, có ai biết khi nào biến mất không?"
"Không biết! Có thể vĩnh viễn tồn tại đi!"
“Tận thế chết tiệt, tôi hiện tại ở ngoài thành thị, bên ngoài có tiếng gầm đáng sợ của động vật truyền đến, tôi không biết còn có thể sống bao lâu nữa?"
“Tôi hiện tại ở Tây An,chỗ này hiện tại rất an toàn, không có mấy con dị thú, các cậu có thể đến Tây An.”
\- Các cậu chiếm được quang đoàn không? Tôi nghe nói người chiếm được quang đoàn có thể tu luyện. ”
......
Từng dòng tin nhắn không ngừng xuất hiện trong nhóm lớp.
Tuy nhiên, tin nhắn được gửi đi đều là của những người không nghe Diệp Tinh, vẫn có rất nhiều người không có bất kỳ hồi âm nào.
Những người đó có thể không tìm thấy tín hiệu điện thoại di động, hoặc có thể bọn họ không bao giờ phát hiện ra nó nữa.
Tất cả các loại tin tức đều xuất hiện trên trang web.
Mặt trời biến mất, bóng tối đến!
Sự khởi đầu của ngày tận thế tối tăm!
Các trang tin tức lớn cũng hiển thị các tin tức tương tự.
Thậm chí ở đầu trang web có phông chữ lớn: phân tích tình hình ngày tận thế,giải thích chi tiết.
Tin tức này hoàn toàn ở vị trí hàng đầu, sau khi mở tin tức đầu tiên nhìn thấy là như vậy, tại thời điểm này số lượt truy cập vào tin tức bắt đầu tăng nhanh chóng.
Bên dưới có rất nhiều ý kiến.
Hầu hết các ý kiến này rõ ràng là không hài lòng với ngày tận thế, thậm chí còn xuất hiện một số tuyệt vọng trong bình luận của họ.
Thế nhưng cũng có một bộ phận người chờ mong biến hóa của ngày tận thế, những người này trên cơ bản đều là chiếm được quang đoàn, bước lên con đường tu luyện.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện thoại, cô đang liên lạc với Trương Mộng, Tiền Giai Giai, nhưng Hạ Lâm và Chu San cô lại không liên lạc được, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Màn hình ánh sáng khổng lồ trên tòa nhà Tây An cũng xuất hiện hình ảnh.
"Đài truyền hình Hoa Hạ, đài truyền hình Hoa Hạ, thời đại đen tối giáng lâm, động vật xảy ra biến dị, mọi người chuẩn bị tâm lý tốt, nhất định phải đoàn kết ở cùng một chỗ. Thời đại đen tối mang đến mặc dù là khảo nghiệm nghiêm trọng, nhưng cũng mang đến cơ duyên tu luyện, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, tất có thể đạt được thắng lợi cuối cùng..."
Ngay sau khi xuất hiện, những video này được lặp đi lặp lại và được phát đồng thời ở tất cả các thành phố lớn.
Diệp Tinh lắc đầu, kiếp trước tận thế đen tối kéo dài tám năm, nhưng cuối cùng tình huống lại càng ngày càng tồi tệ, sau đó rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào, không có ai biết.
Nhưng bây giờ tín hiệu đã được khôi phục, hắn có thể làm cái gì đó.
"Tiểu Ngư." Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư nói: "Anh chuẩn bị đi Thượng Hải một chuyến."
"Đi Thượng Hải?" Lâm Tiểu Ngư sửng sốt hỏi: " Thượng Hải hiện tại không phải đang ở trong tình trạng nguy hiểm sao?"
"Anh đi kiểm tra một thứ." Diệp Tinh giải thích.
Thượng Hải có hai nơi đặc thù, một là đồng ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên, chỗ đó liên tục xuất hiện linh huyền thảo, không tinh thạch, tuyệt đối có chỗ đặc thù.
Thứ hai chính là núi Hỗn Nguyên, Diệp Tinh nhớ đến thi thể con thú khổng lồ nhìn thấy ở chỗ vết nứt không gian trong núi Hỗn Nguyên.
Trái đất rất thần bí, thi thể con thú kia tuyệt đối vượt xa hoàng cảnh, đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại tín hiệu đã khôi phục, cho dù hắn đi Thượng Hải cũng có thể nhanh chóng liên lạc với người nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể xử lý kịp thời.
\- Vậy anh nhất định phải cẩn thận! Lâm Tiểu Ngư dặn dò.
Ở chỗ này ngoại trừ Diệp Tinh ra, cũng chỉ có cô mạnh nhất, cô cùng Diệp Tinh không thể cùng nhau rời đi.
"Anh sẽ cẩn thận, cách một đoạn thời gian anh sẽ liên hệ với em một chút." Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư.
Hắn cũng muốn ở lại chỗ này, chỉ là hiện tại không phải là thời điểm hưởng phúc, tận thế đen tối tràn ngập nguy cơ, Diệp Tinh muốn tìm ra một ít manh mối, bằng không, chuyện hắn lo lắng vẫn có thể phát sinh!
Cùng người nhà nói một tiếng, Diệp Tinh nhanh chóng lái xe đi tới Thượng Hải.
\- Rống!
Cả đường không ngừng nghe được tiếng gầm giận dữ của dị thú, theo thời gian trôi qua, những dị thú này bắt đầu trở nên nhiều hơn, hơn nữa càng mạnh hơn.
Vùng hoang dã rất lớn, chúng ẩn nấp ở khắp mọi nơi tìm kiếm cơ hội để phục kích con người gần đó.
Dọc theo đường đi, Diệp Tinh chỉ cần gặp phải liền trực tiếp đánh chết không chút lưu tình.
Một ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã đến Thượng Hải.
Lúc này rất nhiều nơi ở Thượng Hải đều hóa thành một mảnh phế tích.
Cả thành phố trên đường không có người, trống rỗng, thỉnh thoảng có mấy tiếng dị thú gầm lên.
Trên cửa sổ của một số tòa nhà, mơ hồ có bóng người lắc lư, hiển nhiên còn có người ở.
Thành phố khổng lồ, không có khả năng tất cả mọi người sẽ rút lui, khẳng định có rất nhiều người sẽ ở lại trốn ở trong nhà mình.
Lương thực chỉ cần tiết kiệm một chút, kiên trì vẫn có thể sống được mấy tháng.
Diệp Tinh yên lặng đi trên đường, lúc này trên đường cái Thượng Hải khắp nơi đều là xe cộ, hơn nữa hỗn loạn không chịu nổi, căn bản không cách nào đi như bình thường.
Hắn đi tới một chỗ, đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên một thân ảnh vọt ra, ngăn ở trước mặt Diệp Tinh.
Chương 290 Không gian giới tử! 1
"Hả?" Diệp Tinh nhìn bóng dáng này, là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, gầy như khỉ.
"Anh không thể đến đó, nơi đó có một con vật vô cùng khủng bố, em đã tận mắt nhìn thấy." Cậu bé Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói.
\- Dị thú sao? Diệp Tinh cẩn thận cảm ứng một chút, quả thật ở xa xa cảm ứng được khí tức dị thú.
"Cảm ơn đã nhắc nhở anh." Diệp Tinh gật đầu cảm ơn với cậu bé Lý Dương.
Nhưng hắn vẫn đi về phía đó.
"Không thể đi." Lý Dương kéo Diệp Tinh, rõ ràng có chút nóng nảy: “Em biết phía trước xa xa có một con đường, em dẫn anh đi, con đường đó rất an toàn."
Diệp Tinh cười nhìn cậu bé, nói: "Không cần lo lắng, những dị thú kia không đánh nổi anh đâu."
Hắn tiến lên một bước, không chút lo lắng.
Cậu bé mặc dù sắc mặt lo lắng, nhưng không dám nói cái gì, chỉ đành trốn ở phía sau, xa xa nhìn bóng dáng Diệp Tinh.
\- Rống!
Không đến một phút đồng hồ, khi Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một sinh vật giống báo xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Thân hình dài chừng hai mét, đôi mắt đỏ tươi, nhìn qua rất đáng sợ.
\- Xuất hiện rồi! Xa xa, trong mắt cậu bé đang trốn kia nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cậu đã thấy ai đó đến đó và bị con báo cắn chết.
\- Gào!
Sau khi dị thú giống báo rống giận, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.
Trong mắt cậu bé, tay phải Diệp Tinh nắm chặt, nhất thời thân thể từ trên không trung rơi xuống, sau đó bị một tầng hỏa diễm vây quanh.
Không quá một giây, dị thú giống báo này đã chết, thậm chí thành tro tàn dưới ngọn lửa hóa, biến mất không thấy tăm hơi.
\- Dễ dàng bị đánh chết như vậy á? Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt cậu bé nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.
Cậu ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy về phía Diệp Tinh.
\- Anh là người tu luyện sao? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.
\- Em có biết người tu luyện là gì không? Diệp Tinh đang tìm kiếm bốn phía, nghe vậy thuận miệng hỏi.
Cậu bé gật đầu, nói: "Tất nhiên, bây giờ điện thoại di động có thể truy cập Internet, em có thể truy vấn rất nhiều thông tin."
Trên điện thoại di động còn có mấy người tu luyện lập group chat , trao đổi chuyện tu luyện với nhau.
Diệp Tinh nở nụ cười, hỏi: "Ba mẹ em ở đâu? Sao em không ở cùng ba mẹ em?"
Nghe Diệp Tinh hỏi, cậu bé nhất thời có chút mất mát, nói: "Lúc trước trong nhà có dị thú, ba mẹ em bảo em trốn đi, bọn họ sau đó cũng đi ra ngoài. Sau nửa giờ chờ đợi thì ba mẹ em cũng đã mất tích rồi, em đã không nhìn thấy họ trong mười ngày rồi. "
Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ hơi mất mát, ở tuổi này cậu đã hiểu chuyện rồi, có lẽ cũng đã biết ba mẹ của mình sẽ không bao giờ trở lại?
Diệp Tinh im lặng, tận thế đen tối này làm không biết bao nhiêu nhà trở nên không trọn vẹn, nhưng không có biện pháp, đây chính là tận thế, hắn cũng chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, bất lực với những người khác.
Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, cậu bé Lý Dương lấy dũng khí tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt mong muốn nói: "Đại ca, ở thành phố này em có thể đi theo anh không? Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ điều gì anh cũng có thể nói với em.”
\- Cậu trên mạng thấy được tin tức của người tu luyện, vừa rồi Diệp Tinh bày ra thực lực rõ ràng so với người tu luyện bình thường cường đại hơn rất nhiều, đi theo phía sau Diệp Tinh cũng khẳng định an toàn hơn.
"Anh còn có việc phải làm." Diệp Tinh lắc đầu.
Hắn quay người lại rời khỏi đây.
Cậu bé thấy Diệp Tinh rời đi, trong mắt giãy dụa một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, đi theo phía sau Diệp Tinh.
Thế nhưng chạy vài phút, bóng dáng Diệp Tinh đã biến mất không thấy.
Cậu bé hơi mất mát, đành dừng lại, sau đó ủ rũ trở về.
Trên lầu cao, Diệp Tinh nhìn Lý Dương.
Lý Dương tâm địa không tệ, vừa rồi còn nhắc nhở hắn nguy hiểm, ngăn cản hắn không cho hắn đi tới nơi nguy hiểm, nếu trở về hắn có thể thuận tiện mang theo cậu ấy, bởi vì cũng không tiêu hao được tinh lực gì của hắn, chỉ là thuận tiện mà thôi.
Nhưng bây giờ những gì hắn định làm là đặc biệt, mang theo một cậu bé rõ ràng là lãng phí thời gian.
\- Hiện tại đi bờ ruộng nhà Nguyên Nguyên kiểm tra một chút! Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ.
Xoẹt!
Thân ảnh hắn xẹt qua, trong nháy mắt tốc độ trở nên vô cùng kinh người.
Chẳng bao lâu hắn đã đến một nơi.
Nơi này là một ngôi làng ở nông thôn cũ nát, lúc này tất cả nhà cửa đều không có người, trên mặt đất còn có một vài thi thể, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn ngủ.
Nông thôn nuôi gà, vịt, chó và các loài động vật khác tương đối nhiều, số lượng động vật này chuyển hóa thành dị thú tuyệt đối nhiều hơn thành phố, cũng càng thêm nguy hiểm.
\- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó mấy con dị thú xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn về phía Diệp Tinh, không chút sợ hãi phát động công kích về phía hắn.
-Bùng !
Nhưng mà, còn chưa tiếp cận Diệp Tinh, trên người những dị thú này liền xuất hiện lửa, sau đó hóa thành tro tàn.
"Hả? Lại có bảo vật?" Diệp Tinh đi tới chỗ bờ ruộng kia, lúc này trên đó rõ ràng có thêm một vài thứ. –
Không tinh thạch, còn có khối đá kỳ dị màu đen!
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem tất cả thu lại.
Không Tinh Thạch có hai khối, về phần khối đá màu đen thì có bảy khối!
Bình luận facebook