-
Chương 276-280
Chương 276 Nhân viên hội tụ! 1
Trong Phong Diệp Cốc, lúc này một ông già tóc bạc trắng vẻ mặt tức giận.
"Cuồng vọng, lại dám xuất thủ đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc chúng ta, còn nói Phong Diệp Cốc chúng ta không chịu nổi một kích?" Trong mắt ông già tràn đầy sát ý.
Ở trước mắt ông ta chính là đoàn người Trịnh Cực Nguyên.
"Lý lão, Diệp Tinh ra tay đánh lén Kim lão, dùng một quyền đánh chết ngài ý, trong lòng tự nhiên cảm thấy thực lực của mình rất mạnh. Đáng tiếc cho Kim lão cũng không có phản ứng kịp.” Trịnh Cực Nguyên vội vàng nói, trên mặt còn mang theo một tia bi thương.
"Diệp Tinh kia để cho chúng ta mang theo lời qua đây, nói rằng mười ngày sau ở ngoại ô Bắc Kinh muốn cùng Phong Diệp Cốc chiến đấu, đến lúc đó sẽ chứng minh Phong Diệp Cốc không chịu nổi một kích." Một người khác vội vàng nói.
"Cuồng vọng! Cuồng vọng! Mười ngày sau ta ngược lại muốn xem Diệp Tinh này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!!" Ông già vẻ mặt tức giận, râu không ngừng run rẩy.
Ông ta chuẩn bị triệu tập mấy vị cường giả trong Phong Diệp Cốc.
Sống nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên không có khả năng tin tưởng đám người Trịnh Cực Nguyên nói đơn giản chỉ là đánh lén như vậy. Diệp Tinh có thể đánh chết một trong bảy trưởng lão Phong Diệp Cốc bọn họ, thực lực nhất định là có một phần chắc chắn.
Thế nhưng vô luận thực lực Diệp Tinh mạnh bao nhiêu, ông già đều tự tin Diệp Tinh này tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Diệp Cốc.
"Hừ! Dám trêu chọc Phong Diệp Cốc chúng ta. "Trong mắt ông già lộ ra một tia sát ý.
Đám người Trịnh Cực Nguyên liếc nhau một cái, trong lòng vui sướng.
Diệp Tinh để cho bọn họ mười ngày sau đưa ra bảo vật bảo vệ tính mạng, trong lòng bọn họ áp lực thật lớn, thế nhưng nếu Diệp Tinh bị Phong Diệp Cốc giết, vậy áp lực gì cũng sẽ không có nữa.
Cho nên bọn họ cố ý nói về Diệp Tinh như vậy, thêm dầu thêm muối, gia tăng cừu hận giữa Diệp Tinh cùng Phong Diệp Cốc, như vậy Phong Diệp Cốc mới càng có sát ý đối với Diệp Tinh.
Trên thực tế, đây cũng là điều mà Diệp Tinh muốn thấy.
Bên cạnh, trên mặt Tần Tông Lâm lộ ra vẻ cười khổ, mấy người Trịnh Cực Nguyên liên hợp lại, bọn họ muốn vì Diệp Tinh tranh luận cũng không làm được.
"Ba, Diệp Tinh trong lòng kiêu ngạo, cho dù bị giết cũng không liên quan đến chúng ta."
Chờ ông già kia rời đi, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chúng ta đều đã nhắc nhở hắn rồi."
Tần Tông Lâm cười khổ nói: "Phong Diệp Cốc này ngang ngược bá đạo, nhưng tương lai thực lực Diệp Tinh có hy vọng vượt qua bọn họ, vì sao hắn lại không muốn chờ một chút?"
Trong lòng ông ta lại thầm than đáng tiếc. Diệp Tinh có tiềm năng rất lớn, nhưng quá bốc đồng.
"Quá kiêu ngạo, cho rằng thực lực mình thiên hạ đệ nhất, chuyện này rất bình thường." Tần Nhược Hi nhẹ giọng nói: "Chờ thời điểm chính thức chiến đấu, hắn sẽ biết kiêu ngạo của mình chắc chắn không chịu nổi một kích của đám người kia."
Cô ta đã gặp qua những thủ đoạn thần thoại của Phong Diệp Cốc, ở trong mắt cô ta, đối thủ như vậy không có ai có thể chống lại! Mười ngày trôi qua.
Ngoại ô Bắc Kinh có một tòa đất bằng phẳng khổng lồ, bình thường nơi này đều có một số người đặc biệt đến du ngoạn, nhưng dưới chân trời tối tăm bao phủ, lại rất ít người dám tới nơi này nữa.
Nhưng hôm nay ngoại ô Bắc Kinh lại có rất nhiều người không ngừng đi tới đi lui.
"Hả? Phía trước sao lại có nhiều người như vậy?"
" Hiện tại ngoại thành đều không an toàn, mọi người không phải là đều phải ở trong thành sao?"
......
Xa xa có mấy người đi tới, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, trong tay bọn họ còn cầm một ít vũ khí.
Họ đến từ các thành phố khác và gặp rất nhiều nguy hiểm trên đường đi.
Thế nhưng bọn họ hiện tại đã thuộc về người tu luyện có chút thực lực.
Suy nghĩ một chút, mấy người đi về phía trước.
"Phía trước là địa điểm chiến đấu, cấm đi tới!" Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đứng trước mặt họ.
"Cấm đi về phía trước?" Người đàn ông cường tráng cầm đầu cười lạnh nói: "Vậy phía trước sao lại có người?"
Ở phía xa, một vài ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất, dường như đang nghỉ ngơi.
Ông ta huy động binh khí trong tay, muốn tiến lên.
\- Muốn chết!
Người đàn ông trang phục kỳ quái này trên mặt nhất thời lộ ra một tia lạnh như băng, chân phải trực tiếp đá ra.
\- Ha ha, còn muốn chiến đấu? Người đàn ông cường tráng cười to nói.
Ông ta chiếm được công pháp tu luyện, dọc theo đường đi đều giết hơn mười con dị thú, trong lòng đối với thực lực của mình rất tự tin.
Thế nhưng, đối mặt với công kích này, ông ta muốn ngăn cản lại căn bản không kịp, bị một cước đá trúng, cả người cứ thế bay ngược ra ngoài vài mét.
\- Đại ca!
Hai người còn lại nhất thời sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng đi đỡ người đàn ông cường tráng dậy.
"Làm sao có thể?" Lúc này vẻ mặt người đàn ông cường tráng khiếp sợ, làm sao mà thực lực của tên thanh niên mặc trang phục kỳ quái kia mạnh như vậy chứ, ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình có vấn đề, hiển nhiên đã bị thương.
Chỉ là người thanh niên kia sau khi ra tay cũng không có ra tay nữa, vẫn canh giữ ở nơi đó.
"Mấy người các ngươi lá gan không nhỏ a, dám đi trêu chọc người của Phong Diệp Cốc? Tránh xa ra. " Bên cạnh, một người đàn ông trung niên đi ngang qua nơi này, vội vàng nói.
Chương 277 Nhân viên hội tụ! 2
"Phong Diệp Cốc? Đó là nơi nào?" Người đàn ông cường tráng đứng lên, xoa xoa chỗ vết thương, nhỏ giọng hỏi.
Ông ta cũng không phải ngu ngốc, thanh niên trước mắt này đều lợi hại như vậy, ông ta không dám đi tìm phiền toái nữa.
"Phong Diệp Cốc, đây là một thế lực đột nhiên xuất hiện trong mười ngày gần đây, cũng chính là sau khi tận thế đen tối hàng lâm." Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
-Các người hiện tại hẳn là cũng chiếm được cơ duyên quang đoàn, bước lên con đường tu luyện đúng không?"
Ông ta có thể cảm giác được trên người mấy kẻ trước mắt có một ít linh lực.
"Ừm." Ba người đàn ông cường tráng gật đầu.
"Các người hiện tại xem như vừa mới bước lên cánh cửa tu luyện, mà Phong Diệp Cốc này trước khi có cây cột khổng kia đến đã tồn tại công pháp tu luyện rồi." Người đàn ông trung niên nói.
"Làm sao có thể?" Người đàn ông cường tráng nghe vậy kinh hãi, trong mắt xuất hiện một tia khó có thể tin: "Nói như vậy Phong Diệp Cốc trước đó đã có thể tu luyện rồi?"
Ông ta hiện tại vừa mới tu luyện hơn mười ngày đã cảm giác được rất nhiều chỗ tốt, nếu như tu luyện thêm vài năm, vậy thực lực sẽ biến thành như thế nào?
"Đúng vậy! Phong Diệp Cốc cũng không biết đã tồn tại bao lâu, trong cốc vẫn còn có người tu luyện. Thậm chí còn có chưởng môn cùng các vị trưởng lão, chưởng môn cùng trưởng lão này đều giống như nhân vật trong thần thoại, có thể dễ dàng khống chế lửa, lôi điện, thực lực đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!" Người đàn ông trung niên nói.
"Khống chế lửa? Lôi điện?" Mấy người đàn ông cường tráng trong lòng rung động.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người Phong Diệp Cốc đều xuất thế, thực lực mỗi một người đều mạnh hơn người tu luyện bình thường, chưởng môn cùng trưởng lão thực lực càng là khủng bố."
Ông ta cảm thán nói: "Chúng ta hiện tại chỉ tu luyện mới hơn mười ngày, mà những người đó tu luyện mấy chục năm, có thể tưởng tượng được thực lực to lớn bao nhiêu."
Ông ta chỉ chỉ khoảng đất trống xa xa, nói: "Ông xem, mấy người ngồi xếp bằng kia chính là chưởng môn cùng trưởng lão của Phong Diệp Cốc."
"Những người đó?" Người đàn ông cường tráng nhìn về phía mấy ông già đang ngồi trên mặt đất, trong lòng nhất thời có một tia may mắn.
Nếu ông ta thật sự xông vào, vậy sẽ có hậu quả gì?
"Đúng rồi, người của Phong Diệp Cốc này vì sao tụ tập ở chỗ này?" Bỗng nhiên, người đàn ông cường tráng nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi.
"Bởi vì bọn họ muốn cùng người khác chiến đấu." Người đàn ông trung niên không giấu diếm, tỉ mỉ nói.
"Chiến đấu?" Người đàn ông cường tráng sửng sốt, nói: "Giai đoạn hiện tại còn có người dám cùng Phong Diệp Cốc đánh một trận?"
"Không biết, hình như là một thanh niên, hơn nữa còn đã đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc." Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Một ít tin tức khác tôi cũng không biết, hôm nay tới đây chỉ là muốn xem trận chiến này thôi. Chiến đấu giữa cường giả thần thoại, phỏng chừng rất nhiều người cảm thấy hứng thú.” - Trong mắt ông ta cũng có một tia cảm thấy hứng thú.
\- Thì ra là như thế! Người đàn ông cường tráng cũng gật đầu. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia cảm thấy hứng thú.
"Tôi là Triệu Chí Dương của Quốc tế Cảnh Dương, có hứng thú có thể cùng nhau xem một chút." Người đàn ông trung niên Triệu Chí Dương mỉm cười nói.
Ông ta là đang lôi kéo người đàn ông cường tráng này.
" Quốc tế Cảnh Dương?" Người đàn ông cường tráng nhìn người đàn ông trung niên nhíu mày.
Quốc tế Cảnh Dương quay rất nhiều phim bom tấn, ông ta cũng nghe qua.
"Ha ha, tôi là Tôn Đại Chùy." Người đàn ông cường tráng cười nói.
Dứt lời, xa xa bỗng nhiên có bốn người đi tới, bốn người này có một người đàn ông trông có vẻ sắp sang tuổi trung niên, một người phụ nữ, ngoài ra còn có hai người con gái xinh đẹp.
"A, cô kia là đại minh tinh Khương Y, còn có đại minh tinh Ôn Hinh?" Tôn Đại Chùy nhìn hai cô gái xinh đẹp, lập tức nhận ra.
Tận thế đen tối bùng nổ mạnh mẽ, Khương Y gần như là nữ diễn viên nóng bỏng nhất, danh tiếng của Ôn Hinh cũng rất lớn.
"Đây là hai nghệ sĩ của công ty tôi. Sau trận chiến, chúng ta có thể ngồi lại với nhau và uống một ly.” Triệu Chí Dương nhìn Tôn Đại Chùy cười nói, đồng thời phân phó Trần Quân Nam.
-Vâng! Trần Quân Nam gật đầu.
Trong mắt anh ta lại có một tia cô đơn.
Thành phố Bắc Kinh tương đối ổn định, sau khi tận thế đen tối bùng nổ, Quốc tế Cảnh Dương cùng mấy tập đoàn lớn tiếp xúc, liên hợp cùng nhau, muốn ổn định cục diện trong công ty.
Công ty cũng có được một số quang đoàn cơ duyên, nhưng lại vô duyên với anh ta, nên chỉ có thể đi theo phía sau những người này cầu nguyện một đường sinh cơ.
Nhớ tới tin tức Diệp Tinh trước kia gửi cho anh ta, trong mắt anh ta lại có một tia cảm giác áy náy.
Bên cạnh Trần Quân Nam, sắc mặt Khương Y cùng Ôn Hinh có chút tái nhợt.
Mười mấy ngày trước các cô còn là đại minh tinh, đi tới đâu cũng được người khác theo đuổi, nhưng hiện tại thời kỳ tận thế đen tối ập xuống, địa vị của các cô lại lập tức thay đổi, không ai coi các cô là minh tinh nữa, các cô không có đường sống, chỉ có thể tiếp tục ở trong công ty, chờ an bài của công ty.
"Chị Lan, em không muốn ở lại đây, em muốn rời đi." Thấy Triệu Chí Dương đi nơi khác, Khương Y nhỏ giọng nói.
"Rời đi? Rời khỏi công ty rồi hai người chúng ta đi đâu?" Lan Nhược Lâm cười khổ nói: "Hiện tại trên đường đều không mua được thức ăn, chúng ta đi ra ngoài phỏng chừng sẽ bị chết đói."
Bây giờ họ không thể rời khỏi công ty.
Chương 278 Chiến đấu với Phong Diệp Cốc! 1
Bốn người yên lặng ở một bên, đứng bên ngoài quảng trường.
"Những người Phong Diệp Cốc này thật sự mạnh như vậy a?" Bên cạnh, trong mắt Ôn Hinh chớp động hào quang tò mò nói.
Trần Quân Nam gật gật đầu, nói: "Lời đồn người Phong Diệp Cốc có thể tùy ý khống chế lôi điện, lửa, tựa như thần linh, thậm chí được người ta gọi là nhóm người mạnh nhất Hoa Hạ hiện tại."
Lúc nói, trong mắt Trần Quân Nam cũng có một tia khát vọng, Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, nếu như anh ta là người trong Phong Diệp Cốc, cho dù ở trong tận thế đen tối này cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
"Thần linh à? Không biết đó là cái dạng gì?" Trong mắt Khương Y có vẻ tò mò.
Bốn người im lặng không nói gì, nhưng đều có khát vọng đối với cường giả bằng kia.
Thời đại đã thay đổi, thực lực biến thành thứ mà mỗi người đều khao khát nhất trong ngày tận thế đen tối này.
......
Một khu vực khác, Tần Tông Lâm, Tần Nhược Hi đứng thẳng, nhìn về phía quảng trường, bên cạnh bọn họ còn có Hoàng Viêm.
Sau lưng Hoàng Viêm có một thanh chiến đao màu đen, cả người đứng thẳng tắp, trên người tản ra một cỗ uy thế khó hiểu.
Ông ta trông mạnh hơn trước rất nhiều.
"Nhược Hi, cô nói Diệp Tinh nhất định sẽ tới nơi này?" Trầm mặc một chút, Hoàng Viêm hỏi.
"Ừm." Tần Nhược Hi gật gật đầu, nói: "Với tính cách cao ngạo của Diệp Tinh, lời đã nói ra không thể không làm được."
Hoàng Viêm hơi cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bốn phía khắp nơi đều là thanh âm nghị luận, trên cơ bản đều là về trận chiến này.
"Không biết khi nào bắt đầu chiến đấu?"
"Phong Diệp Cốc gần đây triển lộ ra thực lực quá khủng bố, chưởng môn cùng trưởng lão thậm chí chỉ dùng một đạo công kích đều có thể đánh nát một ngọn núi. Đã vậy còn có người dám quyết đấu với Phong Diệp Cốc.
"Nghe nói là một người tên là Diệp Tinh."
"Diệp Tinh? Thiên tài thương nghiệp trên mạng lúc trước kia không phải cũng tên là Diệp Tinh sao?"
“Hẳn là không phải cùng một người chứ. ”
......
Mọi người không ngừng nghị luận.
Một số người mơ hồ biết thân phận chân chính của Diệp Tinh, nhưng hầu hết cũng không biết rõ lắm.
Tin tức trong tận thế đen tối truyền bá vốn là chậm, những người này đại bộ đều là đến hy vọng cùng Phong Diệp Cốc có một ít quan hệ.
......
Thời gian dần dần trôi qua, đông đảo người ngóng trông, người tới nơi này không ai là không có thân phận tôn quý, hoặc là tập đoàn đỉnh cấp, hoặc là người tu luyện, vân vân.
\- Diệp Tinh tới rồi!
Đợi đến một giờ, bỗng nhiên một đạo kinh hô vang lên.
"Diệp Tinh? Thật sự là Diệp Tinh? Hắn ở đâu? Trông như thế nào?"
“Nghe nói Diệp Tinh đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc, thực lực rất mạnh. "
"Giết cái gì! Tôi nghe nói là đánh lén, một quyền làm vỡ tim vị trưởng lão kia, dẫn đến thủ đoạn thần thoại của vị trưởng lão kia còn chưa kịp thi triển. ”
......
Mọi người nghe được thanh âm, vội vàng dọc theo nguồn gốc thanh âm nhìn lại.
Ở đó, một thanh niên từ từ bước tới.
Nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên này, nhất thời trong mắt mọi người chung quanh lộ ra một tia khiếp sợ.
"Diệp Tinh? Đây không phải là thiên tài kinh doanh trên mạng sao?"
“Là hắn đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc á? Không thể nào chứ?"
“Diệp Tinh bây giờ cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!"
......
Từng đạo ánh mắt có khiếp sợ, có khó thể tin nổi.
Vị nhân vật dám khiêu khích Phong Diệp Cốc này bọn họ hiển nhiên đều biết.
"Ông chủ?" Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được.
"Là hắn?" Lan Nhược Lâm, Khương Y cũng trong nháy mắt nhận ra Diệp Tinh, khẽ há miệng, tràn đầy giật mình.
Trước đó bộ phim "Như mối tình đầu" mà Khương Y đóng vẫn do Diệp Tinh đầu tư đây.
"Tôi nói hắn sẽ tới mà." Một khu vực khác, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chưởng môn Phong Diệp Cốc cộng thêm trưởng lão tổng cộng bảy người, hắn làm sao có thể địch lại được?"
Hoàng Viêm trầm giọng nói: "Xem xem có thể tìm được cơ hội hòa hoãn cứu Diệp Tinh hay không."
Ông ta không muốn thấy Diệp Tinh cứ như vậy chết đi.
......
Ở dưới ánh mắt mọi người, Diệp Tinh sải bước đi tới, đi tới một chỗ liền ngừng lại, hắn nhìn về phía bảy ông già đang ngồi xếp bằng trên bãi đất trống kia.
\- Quả nhiên đều tới rồi! Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Phong Diệp Cốc có một vị chưởng môn, bảy vị trưởng lão, tổng cộng tám vị cường giả vương cảnh.
Chỉ là lúc trước thất trưởng lão đã bị hắn giết chết.
Hiện tại có năm vị đang ở sơ kỳ vương cảnh, một vị trung kỳ vương cảnh, một vị hậu kỳ vương cảnh, đây chính là toàn bộ thực lực của Phong Diệp Cốc!
Kiếp trước Kiếm Hoàng tiến công Phong Diệp Cốc, toàn bộ Phong Diệp Cốc cũng mới có một vị cường giả hoàng cảnh mà thôi.
"Ừm?" Bảy ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất tựa hồ cảm nhận được Diệp Tinh đến, bọn họ rốt cục chậm rãi đứng lên.
\- Oanh!
Theo đứng dậy, từng đạo khí thế dao động khủng bố chợt bộc phát ra.
Khí lưu màu xanh lưu chuyển trên người một người, mơ hồ tạo thành một thanh chiến đao màu xanh. Một vị trưởng lão khác trên người tràn ngập lửa, hoàn toàn bao bọc thân thể của ông ta, năm người khác trên người cũng có dao động, toàn bộ khu vực cơ hồ bị khí thế của bọn họ bao phủ.
Chương 279 Chiến đấu với Phong Diệp Cốc! 2
"Trời... Đây chính là thực lực của chưởng môn cùng các trưởng lão của Phong Diệp Cốc sao?"
“Vừa rồi nhìn bọn họ chỉ là bảy người như người thường, hiện tại lại bỗng nhiên biến thành khủng bố như vậy, đây là thủ đoạn thần linh mới có đúng chứ?"
......
Từng đạo ánh mắt kính sợ nhìn bảy vị lão giả.
Nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Ở trong tầm mắt mọi người, Diệp Tinh đứng ở trong sân, sắc mặt lại bình tĩnh.
\- Ngươi chính là Diệp Tinh? Lão giả trên người có chiến đao màu xanh tiến lên một bước, lưng chắp hai tay nhìn Diệp Tinh nói.
Ông ta là chưởng môn của Phong Diệp Cốc, Cốc Dụng.
"Đúng." Diệp Tinh nhìn Cốc Dụng.
"Can đảm không tệ." Cốc Dụng gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi giết trưởng lão của Phong Diệp Cốc ta, tử tội khó tránh khỏi, nhưng niệm ngươi còn trẻ, cho nên ta cho ngươi một cơ hội!"
"Ồ? Cơ hội?" Diệp Tinh bình tĩnh nói, "Cơ hội gì."
"Quỳ ở bên ngoài Phong Diệp Cốc ba tháng thì có thể tiêu trừ tội ác của ngươi, mặt khác phát ra lời thề, nhập môn làm người Phong Diệp cốc ta." Lão giả lạnh nhạt nói.
Diệp Tinh tuổi còn nhỏ như vậy mà thiên phú tuyệt đối mạnh đáng sợ, nếu như trở thành người trong Phong Diệp Cốc, vậy thực lực Phong Diệp Cốc của bọn họ sẽ càng lên một bậc thang.
"Không cần." Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười nói.
Hắn nhìn bảy người trước mắt, cũng không sốt ruột động thủ.
"Nghe đồn Phong Diệp Cốc có một kiện bảo vật truyền thừa, nếu phát ra thực lực cường đại thì nó cũng càng mạnh, kiếp trước khi cùng Kiếm Hoàng chiến đấu đến cuối cùng, người trong Phong Diệp Cốc đem bảo vật này mở ra, nhưng là chìa khóa mở nó đã bị hủy mất nên vẫn chưa mở được."
Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ.
Kiện bảo vật bị phân tán các bộ phận để cho cường giả nghiên cứu, phía trên còn có một bộ tổ hợp các phương pháp vận dụng, có thể thông qua bảo vật để thi triển.
Nhưng không có chìa khóa, bảo vật này vĩnh viễn ở trạng thái phân tán, cho dù có tổ hợp phương pháp kia, người khác cũng không có khả năng thi triển ra.
Nghĩ vậy trong lòng Diệp Tinh có một kế hoạch.
"Không cần?" Cốc Dụng ánh mắt hơi trầm xuống. "Đã như vậy, vậy thì chết đi!"
\- Oanh!
Nói xong, Cốc Dụng chân phải đạp xuống đất.
"Rầm rầm!" Toàn bộ mặt đất nhất thời xuất hiện một đạo khe nứt thật lớn, sau đó hướng hai bên lan tràn ra hơn mười mét!
Ồ lên!
Trong hư không, tất cả từng đạo kiếm quang đều hướng Diệp Tinh mà tập kích tới.
Bên kia, sáu vị trưởng lão Phong Diệp Cốc cũng đồng thời phát động công kích, bọn họ còn lâu mới quan tâm chuyện nhiều người bắt nạt một người đâu.
\- Trận chiến bắt đầu!
"Trời ạ, phương thức chiến đấu này..."
Mọi người nhìn cảnh tượng thần thoại trước mắt, trong mắt tràn đầy rung động.
Trận chiến trước mắt quả thực chính là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim thần thoại.
Vung tay lên là có thể điều động lực lượng thiên địa, đó chỉ có thể là thần linh.
"Đáng tiếc." Tần Nhược Hi nhìn rất nhiều công kích đều đánh về phía Diệp Tinh, trong lòng thầm than.
Diệp Tinh thực lực cường đại, đáng tiếc quá kiêu ngạo, căn bản không nhận rõ tình thế.
"Ông chủ." Trần Quân Nam nắm nắm đấm, nhìn Diệp Tinh.
Đám người Khương Y cũng đều đang nhìn, mặt lộ vẻ khẩn trương, các cô quen biết Diệp Tinh, lại không biết người trong Phong Diệp Cốc, trong lòng kỳ thật thiên về Diệp Tinh thắng, chỉ là nhìn bộ dáng trước mắt rất khó xác định.
\- Ra tay rồi sao? Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh.
Ầm ầm!
Trên người hắn, một cỗ khí thế khủng bố dao động chợt bộc phát ra.
Từng đạo hỏa diễm đột nhiên xuất hiện giống như là mấy ngọn lửa bình thường, cứ như vậy chắn ở trước người hắn, toàn bộ hư không tựa hồ đều run rẩy một chút.
Trên nắm tay Diệp Tinh xen lẫn hỏa diễm, hắn một quyền huy động, hướng bảy đạo liên hợp công kích cùng một chỗ hung hăng đánh tới.
Nắm đấm của hắn tựa hồ hình thành một hỏa diễm thuẫn bài, chiếu rọi chung quanh sáng như ban ngày.
-Phanh!
Hai đạo công kích ở trong hư không trực tiếp va chạm vào nhau, nhất thời, hỏa diễm cùng lôi điện đem một mảng lớn khu vực bao phủ lại, toàn bộ hư không run rẩy.
"Rầm rầm!"
Trên mặt đất, từng đạo khe nứt không ngừng xuất hiện, lan tràn hướng bốn phía.
Nhưng mà vẻn vẹn chỉ một giây, những hỏa diễm, lôi điện dao động này đều biến mất.
Trong trận chiến này, thân thể Diệp Tinh đứng thẳng tắp, hỏa diễm thuẫn bài chắn trước người, hơi phiêu đãng, toàn bộ trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào.
"Ngăn cản?"
"Chúa ơi! Diệp Tinh này thực lực thật mạnh, thế mà lại có thể ngăn cản công kích của chưởng môn cùng các trưởng lão Phong Diệp Cốc!"
Lửa!
“Diệp Tinh cũng có thể khống chế lửa, hơn nữa còn rất mạnh!
“Hắn cũng nắm giữ chiêu của thần linh!"
......
Trong đám người vây xem nhất thời phát ra một trận kinh hô.
Theo bọn họ thấy trận chiến này hẳn là một bên ngã, một bên đứng, Diệp Tinh ngăn cản không đỡ được, sẽ nhanh chóng thất bại, không nghĩ tới Diệp Tinh dĩ nhiên có thể ngăn cản.
"Cái gì?" Một người ngăn cản công kích của bảy người?"
Tần Nhược Hi nhìn thấy Diệp Tinh ra tay, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh sợ.
Chương 280 Rung chuyển trận đấu!
Trước kia cô ta nghe Hoàng Viêm nói thực lực của Diệp Tinh không thua gì Hoàng Viêm, chỉ là cũng không mạnh hơn bao nhiêu, tại sự kiện võ thuật ở Hồ Nam kia Diệp Tinh cũng không biểu hiện ra thực lực quá mạnh, trong ấn tượng của cô ta Diệp Tinh chính là lực lượng tương đối lớn mà thôi.
Nhưng thực lực chân chính hóa ra lại là như vậy.
Cô ta chính là biết những chưởng môn, trưởng lão Phong Diệp Cốc này thực lực mạnh bao nhiêu, Diệp Tinh hắn một người ngăn cản công kích của bảy người mà lại không rơi vào thế hạ phong, thậm chí lần ngay lần đầu tiên đã triển lộ ra hỏa diễm.
\- Đây mới là thực lực chân chính của cậu sao?
Tần Nhược Hi bỗng nhiên cảm thấy mặt mình bị đánh vang lên bốp bốp, lúc trước Diệp Tinh nói có nắm chắc, cô ta còn tự cho mình là đúng mà đứng ở góc độ cao nhân chỉ điểm cho Diệp Tinh, nói Diệp Tinh tất sẽ bại, thậm chí nói hắn thấy không rõ tình thế.
Bây giờ xem ra, người không thấy rõ tình thế chính là cô ta mới đúng.
Nhớ tới chuyện trước đó, Tần Nhược Hi khẽ nắm tay, có thể lúc đó dáng vẻ khi nói chuyện của cô ta trong mắt Diệp Tinh chính là một tên hề.
Trong sân, sau khi Diệp Tinh ngăn cản công kích của Cốc Dụng và bảy người, bảy người này trên mặt đều lộ ra một tia khiếp sợ.
" Hậu kỳ vương cảnh! Làm sao có thể?"
Vừa rồi Diệp Tinh triển lộ ra thực lực đã đạt tới hậu kỳ vương cảnh!
"Chả trách có thể giết được lão thất." Cốc Dụng lạnh lùng nói: "Bảy người chúng ta liên hợp cùng một chỗ, không cần tách ra."
Trong mắt ông ta cũng tràn đầy vẻ thận trọng.
Lúc trước ông ta cho rằng thực lực của Diệp Tinh đại khái ở sơ kỳ vương cảnh mà thôi, như vậy chuyện đánh lén Kim trưởng lão mới rất có thể xảy ra.
Thế nhưng coi như là sơ kỳ vương cảnh, bọn họ căn bản cũng không sợ, bọn họ chính là có một người trung kỳ vương cảnh, thậm chí còn có người đang ở hậu kỳ vương cảnh!
Không nghĩ tới Diệp Tinh không phải đang ở sơ kỳ vương cảnh mà lại là hậu kỳ vương cảnh!
Bây giờ Diệp Tinh mới bao nhiêu tuổi? Bọn họ đạt tới tình trạng hiện tại chính là mất hơn năm mươi năm thời gian!
"Tiểu tử âm hiểm, thực lực bản thân mạnh như vậy lại còn đánh lén lão Kim." Cốc Dụng lạnh lùng nói.
"Tôi cũng không có đánh lén, tôi là quang minh chính đại công kích thôi, chỉ là cái gọi là Kim trưởng lão kia ngăn cản không được mà thôi." Diệp Tinh lạnh nhạt nói.
Nhìn bảy người đến, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, trên người tràn đầy hỏa diễm, giống như một đạo sắc tiễn bay ra ngoài, tốc độ cực kỳ kinh người.
Hỏa diễm chớp động, khoảng cách mấy chục mét đối với mấy người kia rất gần, không đến một giây bọn họ liền va chạm cùng một chỗ.
\- Phanh! Phanh!
Trong sân, tám người hoàn toàn chiến đấu cùng một chỗ.
\- Ầm ầm!
Thanh âm đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, thậm chí người phụ cận đều cảm thấy màng nhĩ bị chấn động đau nhức, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Toàn bộ mọi nơi ở chiến trường này đều là vết nứt.
Mặt đất này căn bản không chịu nổi công kích của mấy người.
"Quả thật đạt tới hậu kỳ vương cảnh! Tiểu tử, ở tuổi này mà ngươi lại mạnh như vậy, tương lai tiến thêm một bước rất đơn giản, gia nhập Phong Diệp Cốc ta, vị trí chưởng môn tương lai là của ngươi. "Cốc Dụng hai tay huy động, ý đồ khuyên bảo Diệp Tinh.
Từng đạo đao mang màu xanh xoay tròn, tiến công các nơi trên thân thể Diệp Tinh.
Đối phó với hậu kỳ vương cảnh như Diệp Tinh, chỉ có ông ta mới là chủ lực, những người khác chỉ là dùng để phụ lực mà thôi.
"Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào đối với việc gia nhập Phong Diệp Cốc." Diệp Tinh huy động nắm tay, một quyền đánh vỡ vài đạo đao mang màu xanh.
Ầm ầm!
Hỏa diễm tràn ngập, lại đem mấy người chung quanh đẩy lui một lần nữa.
"Truyền thừa của Phong Diệp Cốc chúng ta rất nhiều, tuyệt đối có thể làm cho ngươi nhanh chóng thích ứng với thời đại đen tối này. Thế giới thay đổi, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn mới là chủ đạo.” Cốc Dụng cười to nói.
\- Nói như vậy các người không chuẩn bị vì thất trưởng lão mà báo thù sao? Diệp Tinh trên mặt bình tĩnh hỏi.
Cốc Dụng trong mắt chớp động vẻ khó hiểu, cười to nói: "Đối với loại người tu luyện như chúng ta mà nói, trở nên mạnh mẽ mới là chủ yếu nhất, thế giới tu luyện, cường giả vi tôn, nếu ngươi vượt qua ta, ta sẵn sàng chắp tay nhường vị trí chưởng môn cho ngươi, thế nào?"
Thời điểm nói chuyện, đao mang màu xanh của ông ta phảng phất càng thêm sắc bén, mỗi một đao đều công kích chỗ yếu hại của Diệp Tinh.
Diệp Tinh nở nụ cười, nói: "Nếu muốn mời tôi tiến vào, vậy Cốc chưởng môn ông ra tay cũng không có bất kỳ lưu tình nào sao?"
Hỏa diễm tràn ngập, ngưng tụ thành hai bàn tay hỏa diễm, đem đao mang màu xanh trước mắt nhéo nát bấy rầy.
Cốc Dụng này chiêu dụ là giả, muốn làm cho tâm tình hắn xuất hiện một ít sơ hở, sớm giải quyết hắn mới là thật.
Kiếp trước Phong Diệp Cốc thường xuyên đánh chết những người tu luyện mới quật khởi kia, chính là vì bảo trì cường thịnh của Phong Diệp Cốc.
Các công kích thanh sắc đao mang cùng hỏa diễm va chạm, bao trùm bốn phía.
"Quá... Quá mạnh!"
Mọi người vây xem nhìn chiến đấu, trong mắt đều tràn đầy vẻ rung động.
Trong Phong Diệp Cốc, lúc này một ông già tóc bạc trắng vẻ mặt tức giận.
"Cuồng vọng, lại dám xuất thủ đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc chúng ta, còn nói Phong Diệp Cốc chúng ta không chịu nổi một kích?" Trong mắt ông già tràn đầy sát ý.
Ở trước mắt ông ta chính là đoàn người Trịnh Cực Nguyên.
"Lý lão, Diệp Tinh ra tay đánh lén Kim lão, dùng một quyền đánh chết ngài ý, trong lòng tự nhiên cảm thấy thực lực của mình rất mạnh. Đáng tiếc cho Kim lão cũng không có phản ứng kịp.” Trịnh Cực Nguyên vội vàng nói, trên mặt còn mang theo một tia bi thương.
"Diệp Tinh kia để cho chúng ta mang theo lời qua đây, nói rằng mười ngày sau ở ngoại ô Bắc Kinh muốn cùng Phong Diệp Cốc chiến đấu, đến lúc đó sẽ chứng minh Phong Diệp Cốc không chịu nổi một kích." Một người khác vội vàng nói.
"Cuồng vọng! Cuồng vọng! Mười ngày sau ta ngược lại muốn xem Diệp Tinh này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!!" Ông già vẻ mặt tức giận, râu không ngừng run rẩy.
Ông ta chuẩn bị triệu tập mấy vị cường giả trong Phong Diệp Cốc.
Sống nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên không có khả năng tin tưởng đám người Trịnh Cực Nguyên nói đơn giản chỉ là đánh lén như vậy. Diệp Tinh có thể đánh chết một trong bảy trưởng lão Phong Diệp Cốc bọn họ, thực lực nhất định là có một phần chắc chắn.
Thế nhưng vô luận thực lực Diệp Tinh mạnh bao nhiêu, ông già đều tự tin Diệp Tinh này tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Diệp Cốc.
"Hừ! Dám trêu chọc Phong Diệp Cốc chúng ta. "Trong mắt ông già lộ ra một tia sát ý.
Đám người Trịnh Cực Nguyên liếc nhau một cái, trong lòng vui sướng.
Diệp Tinh để cho bọn họ mười ngày sau đưa ra bảo vật bảo vệ tính mạng, trong lòng bọn họ áp lực thật lớn, thế nhưng nếu Diệp Tinh bị Phong Diệp Cốc giết, vậy áp lực gì cũng sẽ không có nữa.
Cho nên bọn họ cố ý nói về Diệp Tinh như vậy, thêm dầu thêm muối, gia tăng cừu hận giữa Diệp Tinh cùng Phong Diệp Cốc, như vậy Phong Diệp Cốc mới càng có sát ý đối với Diệp Tinh.
Trên thực tế, đây cũng là điều mà Diệp Tinh muốn thấy.
Bên cạnh, trên mặt Tần Tông Lâm lộ ra vẻ cười khổ, mấy người Trịnh Cực Nguyên liên hợp lại, bọn họ muốn vì Diệp Tinh tranh luận cũng không làm được.
"Ba, Diệp Tinh trong lòng kiêu ngạo, cho dù bị giết cũng không liên quan đến chúng ta."
Chờ ông già kia rời đi, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chúng ta đều đã nhắc nhở hắn rồi."
Tần Tông Lâm cười khổ nói: "Phong Diệp Cốc này ngang ngược bá đạo, nhưng tương lai thực lực Diệp Tinh có hy vọng vượt qua bọn họ, vì sao hắn lại không muốn chờ một chút?"
Trong lòng ông ta lại thầm than đáng tiếc. Diệp Tinh có tiềm năng rất lớn, nhưng quá bốc đồng.
"Quá kiêu ngạo, cho rằng thực lực mình thiên hạ đệ nhất, chuyện này rất bình thường." Tần Nhược Hi nhẹ giọng nói: "Chờ thời điểm chính thức chiến đấu, hắn sẽ biết kiêu ngạo của mình chắc chắn không chịu nổi một kích của đám người kia."
Cô ta đã gặp qua những thủ đoạn thần thoại của Phong Diệp Cốc, ở trong mắt cô ta, đối thủ như vậy không có ai có thể chống lại! Mười ngày trôi qua.
Ngoại ô Bắc Kinh có một tòa đất bằng phẳng khổng lồ, bình thường nơi này đều có một số người đặc biệt đến du ngoạn, nhưng dưới chân trời tối tăm bao phủ, lại rất ít người dám tới nơi này nữa.
Nhưng hôm nay ngoại ô Bắc Kinh lại có rất nhiều người không ngừng đi tới đi lui.
"Hả? Phía trước sao lại có nhiều người như vậy?"
" Hiện tại ngoại thành đều không an toàn, mọi người không phải là đều phải ở trong thành sao?"
......
Xa xa có mấy người đi tới, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, trong tay bọn họ còn cầm một ít vũ khí.
Họ đến từ các thành phố khác và gặp rất nhiều nguy hiểm trên đường đi.
Thế nhưng bọn họ hiện tại đã thuộc về người tu luyện có chút thực lực.
Suy nghĩ một chút, mấy người đi về phía trước.
"Phía trước là địa điểm chiến đấu, cấm đi tới!" Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đứng trước mặt họ.
"Cấm đi về phía trước?" Người đàn ông cường tráng cầm đầu cười lạnh nói: "Vậy phía trước sao lại có người?"
Ở phía xa, một vài ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất, dường như đang nghỉ ngơi.
Ông ta huy động binh khí trong tay, muốn tiến lên.
\- Muốn chết!
Người đàn ông trang phục kỳ quái này trên mặt nhất thời lộ ra một tia lạnh như băng, chân phải trực tiếp đá ra.
\- Ha ha, còn muốn chiến đấu? Người đàn ông cường tráng cười to nói.
Ông ta chiếm được công pháp tu luyện, dọc theo đường đi đều giết hơn mười con dị thú, trong lòng đối với thực lực của mình rất tự tin.
Thế nhưng, đối mặt với công kích này, ông ta muốn ngăn cản lại căn bản không kịp, bị một cước đá trúng, cả người cứ thế bay ngược ra ngoài vài mét.
\- Đại ca!
Hai người còn lại nhất thời sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng đi đỡ người đàn ông cường tráng dậy.
"Làm sao có thể?" Lúc này vẻ mặt người đàn ông cường tráng khiếp sợ, làm sao mà thực lực của tên thanh niên mặc trang phục kỳ quái kia mạnh như vậy chứ, ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình có vấn đề, hiển nhiên đã bị thương.
Chỉ là người thanh niên kia sau khi ra tay cũng không có ra tay nữa, vẫn canh giữ ở nơi đó.
"Mấy người các ngươi lá gan không nhỏ a, dám đi trêu chọc người của Phong Diệp Cốc? Tránh xa ra. " Bên cạnh, một người đàn ông trung niên đi ngang qua nơi này, vội vàng nói.
Chương 277 Nhân viên hội tụ! 2
"Phong Diệp Cốc? Đó là nơi nào?" Người đàn ông cường tráng đứng lên, xoa xoa chỗ vết thương, nhỏ giọng hỏi.
Ông ta cũng không phải ngu ngốc, thanh niên trước mắt này đều lợi hại như vậy, ông ta không dám đi tìm phiền toái nữa.
"Phong Diệp Cốc, đây là một thế lực đột nhiên xuất hiện trong mười ngày gần đây, cũng chính là sau khi tận thế đen tối hàng lâm." Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
-Các người hiện tại hẳn là cũng chiếm được cơ duyên quang đoàn, bước lên con đường tu luyện đúng không?"
Ông ta có thể cảm giác được trên người mấy kẻ trước mắt có một ít linh lực.
"Ừm." Ba người đàn ông cường tráng gật đầu.
"Các người hiện tại xem như vừa mới bước lên cánh cửa tu luyện, mà Phong Diệp Cốc này trước khi có cây cột khổng kia đến đã tồn tại công pháp tu luyện rồi." Người đàn ông trung niên nói.
"Làm sao có thể?" Người đàn ông cường tráng nghe vậy kinh hãi, trong mắt xuất hiện một tia khó có thể tin: "Nói như vậy Phong Diệp Cốc trước đó đã có thể tu luyện rồi?"
Ông ta hiện tại vừa mới tu luyện hơn mười ngày đã cảm giác được rất nhiều chỗ tốt, nếu như tu luyện thêm vài năm, vậy thực lực sẽ biến thành như thế nào?
"Đúng vậy! Phong Diệp Cốc cũng không biết đã tồn tại bao lâu, trong cốc vẫn còn có người tu luyện. Thậm chí còn có chưởng môn cùng các vị trưởng lão, chưởng môn cùng trưởng lão này đều giống như nhân vật trong thần thoại, có thể dễ dàng khống chế lửa, lôi điện, thực lực đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!" Người đàn ông trung niên nói.
"Khống chế lửa? Lôi điện?" Mấy người đàn ông cường tráng trong lòng rung động.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người Phong Diệp Cốc đều xuất thế, thực lực mỗi một người đều mạnh hơn người tu luyện bình thường, chưởng môn cùng trưởng lão thực lực càng là khủng bố."
Ông ta cảm thán nói: "Chúng ta hiện tại chỉ tu luyện mới hơn mười ngày, mà những người đó tu luyện mấy chục năm, có thể tưởng tượng được thực lực to lớn bao nhiêu."
Ông ta chỉ chỉ khoảng đất trống xa xa, nói: "Ông xem, mấy người ngồi xếp bằng kia chính là chưởng môn cùng trưởng lão của Phong Diệp Cốc."
"Những người đó?" Người đàn ông cường tráng nhìn về phía mấy ông già đang ngồi trên mặt đất, trong lòng nhất thời có một tia may mắn.
Nếu ông ta thật sự xông vào, vậy sẽ có hậu quả gì?
"Đúng rồi, người của Phong Diệp Cốc này vì sao tụ tập ở chỗ này?" Bỗng nhiên, người đàn ông cường tráng nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi.
"Bởi vì bọn họ muốn cùng người khác chiến đấu." Người đàn ông trung niên không giấu diếm, tỉ mỉ nói.
"Chiến đấu?" Người đàn ông cường tráng sửng sốt, nói: "Giai đoạn hiện tại còn có người dám cùng Phong Diệp Cốc đánh một trận?"
"Không biết, hình như là một thanh niên, hơn nữa còn đã đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc." Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Một ít tin tức khác tôi cũng không biết, hôm nay tới đây chỉ là muốn xem trận chiến này thôi. Chiến đấu giữa cường giả thần thoại, phỏng chừng rất nhiều người cảm thấy hứng thú.” - Trong mắt ông ta cũng có một tia cảm thấy hứng thú.
\- Thì ra là như thế! Người đàn ông cường tráng cũng gật đầu. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia cảm thấy hứng thú.
"Tôi là Triệu Chí Dương của Quốc tế Cảnh Dương, có hứng thú có thể cùng nhau xem một chút." Người đàn ông trung niên Triệu Chí Dương mỉm cười nói.
Ông ta là đang lôi kéo người đàn ông cường tráng này.
" Quốc tế Cảnh Dương?" Người đàn ông cường tráng nhìn người đàn ông trung niên nhíu mày.
Quốc tế Cảnh Dương quay rất nhiều phim bom tấn, ông ta cũng nghe qua.
"Ha ha, tôi là Tôn Đại Chùy." Người đàn ông cường tráng cười nói.
Dứt lời, xa xa bỗng nhiên có bốn người đi tới, bốn người này có một người đàn ông trông có vẻ sắp sang tuổi trung niên, một người phụ nữ, ngoài ra còn có hai người con gái xinh đẹp.
"A, cô kia là đại minh tinh Khương Y, còn có đại minh tinh Ôn Hinh?" Tôn Đại Chùy nhìn hai cô gái xinh đẹp, lập tức nhận ra.
Tận thế đen tối bùng nổ mạnh mẽ, Khương Y gần như là nữ diễn viên nóng bỏng nhất, danh tiếng của Ôn Hinh cũng rất lớn.
"Đây là hai nghệ sĩ của công ty tôi. Sau trận chiến, chúng ta có thể ngồi lại với nhau và uống một ly.” Triệu Chí Dương nhìn Tôn Đại Chùy cười nói, đồng thời phân phó Trần Quân Nam.
-Vâng! Trần Quân Nam gật đầu.
Trong mắt anh ta lại có một tia cô đơn.
Thành phố Bắc Kinh tương đối ổn định, sau khi tận thế đen tối bùng nổ, Quốc tế Cảnh Dương cùng mấy tập đoàn lớn tiếp xúc, liên hợp cùng nhau, muốn ổn định cục diện trong công ty.
Công ty cũng có được một số quang đoàn cơ duyên, nhưng lại vô duyên với anh ta, nên chỉ có thể đi theo phía sau những người này cầu nguyện một đường sinh cơ.
Nhớ tới tin tức Diệp Tinh trước kia gửi cho anh ta, trong mắt anh ta lại có một tia cảm giác áy náy.
Bên cạnh Trần Quân Nam, sắc mặt Khương Y cùng Ôn Hinh có chút tái nhợt.
Mười mấy ngày trước các cô còn là đại minh tinh, đi tới đâu cũng được người khác theo đuổi, nhưng hiện tại thời kỳ tận thế đen tối ập xuống, địa vị của các cô lại lập tức thay đổi, không ai coi các cô là minh tinh nữa, các cô không có đường sống, chỉ có thể tiếp tục ở trong công ty, chờ an bài của công ty.
"Chị Lan, em không muốn ở lại đây, em muốn rời đi." Thấy Triệu Chí Dương đi nơi khác, Khương Y nhỏ giọng nói.
"Rời đi? Rời khỏi công ty rồi hai người chúng ta đi đâu?" Lan Nhược Lâm cười khổ nói: "Hiện tại trên đường đều không mua được thức ăn, chúng ta đi ra ngoài phỏng chừng sẽ bị chết đói."
Bây giờ họ không thể rời khỏi công ty.
Chương 278 Chiến đấu với Phong Diệp Cốc! 1
Bốn người yên lặng ở một bên, đứng bên ngoài quảng trường.
"Những người Phong Diệp Cốc này thật sự mạnh như vậy a?" Bên cạnh, trong mắt Ôn Hinh chớp động hào quang tò mò nói.
Trần Quân Nam gật gật đầu, nói: "Lời đồn người Phong Diệp Cốc có thể tùy ý khống chế lôi điện, lửa, tựa như thần linh, thậm chí được người ta gọi là nhóm người mạnh nhất Hoa Hạ hiện tại."
Lúc nói, trong mắt Trần Quân Nam cũng có một tia khát vọng, Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, nếu như anh ta là người trong Phong Diệp Cốc, cho dù ở trong tận thế đen tối này cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
"Thần linh à? Không biết đó là cái dạng gì?" Trong mắt Khương Y có vẻ tò mò.
Bốn người im lặng không nói gì, nhưng đều có khát vọng đối với cường giả bằng kia.
Thời đại đã thay đổi, thực lực biến thành thứ mà mỗi người đều khao khát nhất trong ngày tận thế đen tối này.
......
Một khu vực khác, Tần Tông Lâm, Tần Nhược Hi đứng thẳng, nhìn về phía quảng trường, bên cạnh bọn họ còn có Hoàng Viêm.
Sau lưng Hoàng Viêm có một thanh chiến đao màu đen, cả người đứng thẳng tắp, trên người tản ra một cỗ uy thế khó hiểu.
Ông ta trông mạnh hơn trước rất nhiều.
"Nhược Hi, cô nói Diệp Tinh nhất định sẽ tới nơi này?" Trầm mặc một chút, Hoàng Viêm hỏi.
"Ừm." Tần Nhược Hi gật gật đầu, nói: "Với tính cách cao ngạo của Diệp Tinh, lời đã nói ra không thể không làm được."
Hoàng Viêm hơi cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bốn phía khắp nơi đều là thanh âm nghị luận, trên cơ bản đều là về trận chiến này.
"Không biết khi nào bắt đầu chiến đấu?"
"Phong Diệp Cốc gần đây triển lộ ra thực lực quá khủng bố, chưởng môn cùng trưởng lão thậm chí chỉ dùng một đạo công kích đều có thể đánh nát một ngọn núi. Đã vậy còn có người dám quyết đấu với Phong Diệp Cốc.
"Nghe nói là một người tên là Diệp Tinh."
"Diệp Tinh? Thiên tài thương nghiệp trên mạng lúc trước kia không phải cũng tên là Diệp Tinh sao?"
“Hẳn là không phải cùng một người chứ. ”
......
Mọi người không ngừng nghị luận.
Một số người mơ hồ biết thân phận chân chính của Diệp Tinh, nhưng hầu hết cũng không biết rõ lắm.
Tin tức trong tận thế đen tối truyền bá vốn là chậm, những người này đại bộ đều là đến hy vọng cùng Phong Diệp Cốc có một ít quan hệ.
......
Thời gian dần dần trôi qua, đông đảo người ngóng trông, người tới nơi này không ai là không có thân phận tôn quý, hoặc là tập đoàn đỉnh cấp, hoặc là người tu luyện, vân vân.
\- Diệp Tinh tới rồi!
Đợi đến một giờ, bỗng nhiên một đạo kinh hô vang lên.
"Diệp Tinh? Thật sự là Diệp Tinh? Hắn ở đâu? Trông như thế nào?"
“Nghe nói Diệp Tinh đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc, thực lực rất mạnh. "
"Giết cái gì! Tôi nghe nói là đánh lén, một quyền làm vỡ tim vị trưởng lão kia, dẫn đến thủ đoạn thần thoại của vị trưởng lão kia còn chưa kịp thi triển. ”
......
Mọi người nghe được thanh âm, vội vàng dọc theo nguồn gốc thanh âm nhìn lại.
Ở đó, một thanh niên từ từ bước tới.
Nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên này, nhất thời trong mắt mọi người chung quanh lộ ra một tia khiếp sợ.
"Diệp Tinh? Đây không phải là thiên tài kinh doanh trên mạng sao?"
“Là hắn đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc á? Không thể nào chứ?"
“Diệp Tinh bây giờ cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!"
......
Từng đạo ánh mắt có khiếp sợ, có khó thể tin nổi.
Vị nhân vật dám khiêu khích Phong Diệp Cốc này bọn họ hiển nhiên đều biết.
"Ông chủ?" Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được.
"Là hắn?" Lan Nhược Lâm, Khương Y cũng trong nháy mắt nhận ra Diệp Tinh, khẽ há miệng, tràn đầy giật mình.
Trước đó bộ phim "Như mối tình đầu" mà Khương Y đóng vẫn do Diệp Tinh đầu tư đây.
"Tôi nói hắn sẽ tới mà." Một khu vực khác, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chưởng môn Phong Diệp Cốc cộng thêm trưởng lão tổng cộng bảy người, hắn làm sao có thể địch lại được?"
Hoàng Viêm trầm giọng nói: "Xem xem có thể tìm được cơ hội hòa hoãn cứu Diệp Tinh hay không."
Ông ta không muốn thấy Diệp Tinh cứ như vậy chết đi.
......
Ở dưới ánh mắt mọi người, Diệp Tinh sải bước đi tới, đi tới một chỗ liền ngừng lại, hắn nhìn về phía bảy ông già đang ngồi xếp bằng trên bãi đất trống kia.
\- Quả nhiên đều tới rồi! Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Phong Diệp Cốc có một vị chưởng môn, bảy vị trưởng lão, tổng cộng tám vị cường giả vương cảnh.
Chỉ là lúc trước thất trưởng lão đã bị hắn giết chết.
Hiện tại có năm vị đang ở sơ kỳ vương cảnh, một vị trung kỳ vương cảnh, một vị hậu kỳ vương cảnh, đây chính là toàn bộ thực lực của Phong Diệp Cốc!
Kiếp trước Kiếm Hoàng tiến công Phong Diệp Cốc, toàn bộ Phong Diệp Cốc cũng mới có một vị cường giả hoàng cảnh mà thôi.
"Ừm?" Bảy ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất tựa hồ cảm nhận được Diệp Tinh đến, bọn họ rốt cục chậm rãi đứng lên.
\- Oanh!
Theo đứng dậy, từng đạo khí thế dao động khủng bố chợt bộc phát ra.
Khí lưu màu xanh lưu chuyển trên người một người, mơ hồ tạo thành một thanh chiến đao màu xanh. Một vị trưởng lão khác trên người tràn ngập lửa, hoàn toàn bao bọc thân thể của ông ta, năm người khác trên người cũng có dao động, toàn bộ khu vực cơ hồ bị khí thế của bọn họ bao phủ.
Chương 279 Chiến đấu với Phong Diệp Cốc! 2
"Trời... Đây chính là thực lực của chưởng môn cùng các trưởng lão của Phong Diệp Cốc sao?"
“Vừa rồi nhìn bọn họ chỉ là bảy người như người thường, hiện tại lại bỗng nhiên biến thành khủng bố như vậy, đây là thủ đoạn thần linh mới có đúng chứ?"
......
Từng đạo ánh mắt kính sợ nhìn bảy vị lão giả.
Nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Ở trong tầm mắt mọi người, Diệp Tinh đứng ở trong sân, sắc mặt lại bình tĩnh.
\- Ngươi chính là Diệp Tinh? Lão giả trên người có chiến đao màu xanh tiến lên một bước, lưng chắp hai tay nhìn Diệp Tinh nói.
Ông ta là chưởng môn của Phong Diệp Cốc, Cốc Dụng.
"Đúng." Diệp Tinh nhìn Cốc Dụng.
"Can đảm không tệ." Cốc Dụng gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi giết trưởng lão của Phong Diệp Cốc ta, tử tội khó tránh khỏi, nhưng niệm ngươi còn trẻ, cho nên ta cho ngươi một cơ hội!"
"Ồ? Cơ hội?" Diệp Tinh bình tĩnh nói, "Cơ hội gì."
"Quỳ ở bên ngoài Phong Diệp Cốc ba tháng thì có thể tiêu trừ tội ác của ngươi, mặt khác phát ra lời thề, nhập môn làm người Phong Diệp cốc ta." Lão giả lạnh nhạt nói.
Diệp Tinh tuổi còn nhỏ như vậy mà thiên phú tuyệt đối mạnh đáng sợ, nếu như trở thành người trong Phong Diệp Cốc, vậy thực lực Phong Diệp Cốc của bọn họ sẽ càng lên một bậc thang.
"Không cần." Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười nói.
Hắn nhìn bảy người trước mắt, cũng không sốt ruột động thủ.
"Nghe đồn Phong Diệp Cốc có một kiện bảo vật truyền thừa, nếu phát ra thực lực cường đại thì nó cũng càng mạnh, kiếp trước khi cùng Kiếm Hoàng chiến đấu đến cuối cùng, người trong Phong Diệp Cốc đem bảo vật này mở ra, nhưng là chìa khóa mở nó đã bị hủy mất nên vẫn chưa mở được."
Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ.
Kiện bảo vật bị phân tán các bộ phận để cho cường giả nghiên cứu, phía trên còn có một bộ tổ hợp các phương pháp vận dụng, có thể thông qua bảo vật để thi triển.
Nhưng không có chìa khóa, bảo vật này vĩnh viễn ở trạng thái phân tán, cho dù có tổ hợp phương pháp kia, người khác cũng không có khả năng thi triển ra.
Nghĩ vậy trong lòng Diệp Tinh có một kế hoạch.
"Không cần?" Cốc Dụng ánh mắt hơi trầm xuống. "Đã như vậy, vậy thì chết đi!"
\- Oanh!
Nói xong, Cốc Dụng chân phải đạp xuống đất.
"Rầm rầm!" Toàn bộ mặt đất nhất thời xuất hiện một đạo khe nứt thật lớn, sau đó hướng hai bên lan tràn ra hơn mười mét!
Ồ lên!
Trong hư không, tất cả từng đạo kiếm quang đều hướng Diệp Tinh mà tập kích tới.
Bên kia, sáu vị trưởng lão Phong Diệp Cốc cũng đồng thời phát động công kích, bọn họ còn lâu mới quan tâm chuyện nhiều người bắt nạt một người đâu.
\- Trận chiến bắt đầu!
"Trời ạ, phương thức chiến đấu này..."
Mọi người nhìn cảnh tượng thần thoại trước mắt, trong mắt tràn đầy rung động.
Trận chiến trước mắt quả thực chính là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim thần thoại.
Vung tay lên là có thể điều động lực lượng thiên địa, đó chỉ có thể là thần linh.
"Đáng tiếc." Tần Nhược Hi nhìn rất nhiều công kích đều đánh về phía Diệp Tinh, trong lòng thầm than.
Diệp Tinh thực lực cường đại, đáng tiếc quá kiêu ngạo, căn bản không nhận rõ tình thế.
"Ông chủ." Trần Quân Nam nắm nắm đấm, nhìn Diệp Tinh.
Đám người Khương Y cũng đều đang nhìn, mặt lộ vẻ khẩn trương, các cô quen biết Diệp Tinh, lại không biết người trong Phong Diệp Cốc, trong lòng kỳ thật thiên về Diệp Tinh thắng, chỉ là nhìn bộ dáng trước mắt rất khó xác định.
\- Ra tay rồi sao? Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh.
Ầm ầm!
Trên người hắn, một cỗ khí thế khủng bố dao động chợt bộc phát ra.
Từng đạo hỏa diễm đột nhiên xuất hiện giống như là mấy ngọn lửa bình thường, cứ như vậy chắn ở trước người hắn, toàn bộ hư không tựa hồ đều run rẩy một chút.
Trên nắm tay Diệp Tinh xen lẫn hỏa diễm, hắn một quyền huy động, hướng bảy đạo liên hợp công kích cùng một chỗ hung hăng đánh tới.
Nắm đấm của hắn tựa hồ hình thành một hỏa diễm thuẫn bài, chiếu rọi chung quanh sáng như ban ngày.
-Phanh!
Hai đạo công kích ở trong hư không trực tiếp va chạm vào nhau, nhất thời, hỏa diễm cùng lôi điện đem một mảng lớn khu vực bao phủ lại, toàn bộ hư không run rẩy.
"Rầm rầm!"
Trên mặt đất, từng đạo khe nứt không ngừng xuất hiện, lan tràn hướng bốn phía.
Nhưng mà vẻn vẹn chỉ một giây, những hỏa diễm, lôi điện dao động này đều biến mất.
Trong trận chiến này, thân thể Diệp Tinh đứng thẳng tắp, hỏa diễm thuẫn bài chắn trước người, hơi phiêu đãng, toàn bộ trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào.
"Ngăn cản?"
"Chúa ơi! Diệp Tinh này thực lực thật mạnh, thế mà lại có thể ngăn cản công kích của chưởng môn cùng các trưởng lão Phong Diệp Cốc!"
Lửa!
“Diệp Tinh cũng có thể khống chế lửa, hơn nữa còn rất mạnh!
“Hắn cũng nắm giữ chiêu của thần linh!"
......
Trong đám người vây xem nhất thời phát ra một trận kinh hô.
Theo bọn họ thấy trận chiến này hẳn là một bên ngã, một bên đứng, Diệp Tinh ngăn cản không đỡ được, sẽ nhanh chóng thất bại, không nghĩ tới Diệp Tinh dĩ nhiên có thể ngăn cản.
"Cái gì?" Một người ngăn cản công kích của bảy người?"
Tần Nhược Hi nhìn thấy Diệp Tinh ra tay, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh sợ.
Chương 280 Rung chuyển trận đấu!
Trước kia cô ta nghe Hoàng Viêm nói thực lực của Diệp Tinh không thua gì Hoàng Viêm, chỉ là cũng không mạnh hơn bao nhiêu, tại sự kiện võ thuật ở Hồ Nam kia Diệp Tinh cũng không biểu hiện ra thực lực quá mạnh, trong ấn tượng của cô ta Diệp Tinh chính là lực lượng tương đối lớn mà thôi.
Nhưng thực lực chân chính hóa ra lại là như vậy.
Cô ta chính là biết những chưởng môn, trưởng lão Phong Diệp Cốc này thực lực mạnh bao nhiêu, Diệp Tinh hắn một người ngăn cản công kích của bảy người mà lại không rơi vào thế hạ phong, thậm chí lần ngay lần đầu tiên đã triển lộ ra hỏa diễm.
\- Đây mới là thực lực chân chính của cậu sao?
Tần Nhược Hi bỗng nhiên cảm thấy mặt mình bị đánh vang lên bốp bốp, lúc trước Diệp Tinh nói có nắm chắc, cô ta còn tự cho mình là đúng mà đứng ở góc độ cao nhân chỉ điểm cho Diệp Tinh, nói Diệp Tinh tất sẽ bại, thậm chí nói hắn thấy không rõ tình thế.
Bây giờ xem ra, người không thấy rõ tình thế chính là cô ta mới đúng.
Nhớ tới chuyện trước đó, Tần Nhược Hi khẽ nắm tay, có thể lúc đó dáng vẻ khi nói chuyện của cô ta trong mắt Diệp Tinh chính là một tên hề.
Trong sân, sau khi Diệp Tinh ngăn cản công kích của Cốc Dụng và bảy người, bảy người này trên mặt đều lộ ra một tia khiếp sợ.
" Hậu kỳ vương cảnh! Làm sao có thể?"
Vừa rồi Diệp Tinh triển lộ ra thực lực đã đạt tới hậu kỳ vương cảnh!
"Chả trách có thể giết được lão thất." Cốc Dụng lạnh lùng nói: "Bảy người chúng ta liên hợp cùng một chỗ, không cần tách ra."
Trong mắt ông ta cũng tràn đầy vẻ thận trọng.
Lúc trước ông ta cho rằng thực lực của Diệp Tinh đại khái ở sơ kỳ vương cảnh mà thôi, như vậy chuyện đánh lén Kim trưởng lão mới rất có thể xảy ra.
Thế nhưng coi như là sơ kỳ vương cảnh, bọn họ căn bản cũng không sợ, bọn họ chính là có một người trung kỳ vương cảnh, thậm chí còn có người đang ở hậu kỳ vương cảnh!
Không nghĩ tới Diệp Tinh không phải đang ở sơ kỳ vương cảnh mà lại là hậu kỳ vương cảnh!
Bây giờ Diệp Tinh mới bao nhiêu tuổi? Bọn họ đạt tới tình trạng hiện tại chính là mất hơn năm mươi năm thời gian!
"Tiểu tử âm hiểm, thực lực bản thân mạnh như vậy lại còn đánh lén lão Kim." Cốc Dụng lạnh lùng nói.
"Tôi cũng không có đánh lén, tôi là quang minh chính đại công kích thôi, chỉ là cái gọi là Kim trưởng lão kia ngăn cản không được mà thôi." Diệp Tinh lạnh nhạt nói.
Nhìn bảy người đến, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, trên người tràn đầy hỏa diễm, giống như một đạo sắc tiễn bay ra ngoài, tốc độ cực kỳ kinh người.
Hỏa diễm chớp động, khoảng cách mấy chục mét đối với mấy người kia rất gần, không đến một giây bọn họ liền va chạm cùng một chỗ.
\- Phanh! Phanh!
Trong sân, tám người hoàn toàn chiến đấu cùng một chỗ.
\- Ầm ầm!
Thanh âm đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, thậm chí người phụ cận đều cảm thấy màng nhĩ bị chấn động đau nhức, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Toàn bộ mọi nơi ở chiến trường này đều là vết nứt.
Mặt đất này căn bản không chịu nổi công kích của mấy người.
"Quả thật đạt tới hậu kỳ vương cảnh! Tiểu tử, ở tuổi này mà ngươi lại mạnh như vậy, tương lai tiến thêm một bước rất đơn giản, gia nhập Phong Diệp Cốc ta, vị trí chưởng môn tương lai là của ngươi. "Cốc Dụng hai tay huy động, ý đồ khuyên bảo Diệp Tinh.
Từng đạo đao mang màu xanh xoay tròn, tiến công các nơi trên thân thể Diệp Tinh.
Đối phó với hậu kỳ vương cảnh như Diệp Tinh, chỉ có ông ta mới là chủ lực, những người khác chỉ là dùng để phụ lực mà thôi.
"Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào đối với việc gia nhập Phong Diệp Cốc." Diệp Tinh huy động nắm tay, một quyền đánh vỡ vài đạo đao mang màu xanh.
Ầm ầm!
Hỏa diễm tràn ngập, lại đem mấy người chung quanh đẩy lui một lần nữa.
"Truyền thừa của Phong Diệp Cốc chúng ta rất nhiều, tuyệt đối có thể làm cho ngươi nhanh chóng thích ứng với thời đại đen tối này. Thế giới thay đổi, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn mới là chủ đạo.” Cốc Dụng cười to nói.
\- Nói như vậy các người không chuẩn bị vì thất trưởng lão mà báo thù sao? Diệp Tinh trên mặt bình tĩnh hỏi.
Cốc Dụng trong mắt chớp động vẻ khó hiểu, cười to nói: "Đối với loại người tu luyện như chúng ta mà nói, trở nên mạnh mẽ mới là chủ yếu nhất, thế giới tu luyện, cường giả vi tôn, nếu ngươi vượt qua ta, ta sẵn sàng chắp tay nhường vị trí chưởng môn cho ngươi, thế nào?"
Thời điểm nói chuyện, đao mang màu xanh của ông ta phảng phất càng thêm sắc bén, mỗi một đao đều công kích chỗ yếu hại của Diệp Tinh.
Diệp Tinh nở nụ cười, nói: "Nếu muốn mời tôi tiến vào, vậy Cốc chưởng môn ông ra tay cũng không có bất kỳ lưu tình nào sao?"
Hỏa diễm tràn ngập, ngưng tụ thành hai bàn tay hỏa diễm, đem đao mang màu xanh trước mắt nhéo nát bấy rầy.
Cốc Dụng này chiêu dụ là giả, muốn làm cho tâm tình hắn xuất hiện một ít sơ hở, sớm giải quyết hắn mới là thật.
Kiếp trước Phong Diệp Cốc thường xuyên đánh chết những người tu luyện mới quật khởi kia, chính là vì bảo trì cường thịnh của Phong Diệp Cốc.
Các công kích thanh sắc đao mang cùng hỏa diễm va chạm, bao trùm bốn phía.
"Quá... Quá mạnh!"
Mọi người vây xem nhìn chiến đấu, trong mắt đều tràn đầy vẻ rung động.
Bình luận facebook