-
Chương 291-295
Chương 291 Không gian giới tử! 2
Ngoài ra trên bờ ruộng rõ ràng có dấu vết linh huyền thảo sinh trưởng, ít nhất có mấy trăm gốc cây, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại có một ít rễ.
\- Những linh huyền thảo mọc ra này hẳn là bị những dị thú này ăn!
Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Bên trong linh huyền thảo ẩn chứa linh lực, dị thú kia khẳng định có thể cảm ứng được, cho nên ăn nó.
Đối với dị thú mà nói, không tinh thạch cùng khối đá màu đen kia ngược lại không có tác dụng gì mới để nó lại.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh đem không tinh thạch thu vào trong nhẫn không gian của mình.
Mà hắn đem cái kén màu đen kia lấy ra, đặt cùng một chỗ với khối đá màu đen này.
Trong nháy mắt, giống như hai nửa nam châm, cái kén màu đen này trực tiếp dính chặt với khối đá màu đen.
Dưới ánh mắt của Diệp Tinh, ánh sáng phía trên khối đá màu đen cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần trở nên ảm đạm, thậm chí xuất hiện từng khe nứt.
Rất nhanh, khối đá màu đen toàn bộ hóa thành đá vụn, Diệp Tinh nhẹ nhàng chạm một cái liền hóa thành bột phấn.
"Tảng đá màu đen này là gì nhỉ?"
Diệp Tinh trong mắt có nghi hoặc.
Hắn ở bên trong cây cột khổng lồ kia chiếm được rất nhiều bảo vật, thế nhưng không sinh ra bất kỳ hấp dẫn nào đối với kén đen thần bí.
Chỉ có khối đá màu đen này mới có thể khiến cho kén đen dị động.
Mà khối đá thàn bí này trên cơ bản đều là ở chỗ này lấy được.
Mấy khối đá màu đen cơ hồ toàn bộ bị kén đen hấp thu, chỉ là hấp thu xong kén đen vẫn là không có bất kỳ phản ứng gì.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh lưu lại một khối, chuẩn bị sau này nghiên cứu thật kỹ.
Sau đó ngay cả kén đen cùng khối đá màu đen hắn đều thu vào trong nhẫn không gian.
Ầm ầm!
Diệp Tinh yên lặng đứng thẳng, bỗng nhiên khí tức trên người hắn hoàn toàn bộc phát ra, nồng nặc linh lực hỏa diễm đem bốn phía bao vây lại hoàn toàn.
"Hả? Tựa hồ có một chút bất đồng?" Diệp Tinh cảm thụ một chút, bỗng nhiên nhìn về phía một bên, linh lực nơi đó cùng chung quanh có một chút khác biệt.
Diệp Tinh thực lực đạt tới tình trạng hiện tại, rốt cuộc cũng phát hiện nơi này một chỗ đặc thù.
"Chỉ có thể cảm ứng được, nhưng vẫn không mở được! Nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi này hẳn là có một không gian giới tử, chẳng qua khó có thể hiện ra nó!" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Đông đảo bảo vật hiển nhiên không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tinh ở chỗ này kiểm tra một hồi nhưng vẫn là không mở được không gian, chỉ có thể buông tha.
Sau đó hắn lại đi tới núi Hỗn Nguyên.
Nhưng vết nứt không gian của núi Hỗn Nguyên hắn hoàn toàn không cảm ứng được nữa, cũng không phát hiện ra tinh thạch màu tím nào.
Kiểm tra một chút, Diệp Tinh đành phải trở về.
Chỉ đơn giản điều tra, hắn chiếm được hai khối không tinh thạch, bảy khối đá màu đen thần bí, thu hoạch này vẫn là rất tốt.
"Thằng bé đâu nhỉ?" Chờ đến khi Diệp Tinh trở về muốn tìm chút tung tích của cậu bé kia.
Thằng bé kia không tệ, hiện tại hắn trở về Tây An, có thể thuận tiện mang nó đi cùng.
Tuy nhiên, cậu bé không còn ở đó nữa.
"Phía trước có động tĩnh?" Đang tìm kiếm, bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía một bên, hắn nhanh chóng đi tới.
Trong một gian phòng, có ba người thanh niên còn có hai người đàn ông trung niên tụ tập cùng một chỗ.
Bên cạnh bọn họ, còn có mười mấy đứa trẻ, những đứa trẻ này lớn nhất mới mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ có bảy tuổi, lúc này chúng nó ngồi cùng một chỗ, trông mong nhìn một bên phòng.
Ở đó, có một nồi cơm điện đang nấu, một mùi hương kỳ lạ lan rộng, làm cho những đứa trẻ này không tự chủ được nuốt nước bọt.
-Ầm!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, sau đó một thanh niên mặc áo giáp kỳ lạ đi vào, lúc này trên tay anh ta còn nắm lấy một đứa trẻ mười hai tuổi, gầy như khỉ, chính là Lý Dương.
"Đại ca, ở bên ngoài gặp thằng nhóc này, nhìn qua rất thông minh,em liền bắt nó tới đây." Thanh niên cười nói.
\- Buông tôi ra! Lý Dương giãy dụa.
"Xem ra rất có tính tình." Một tên đàn ông trung niên cầm đầu đi tới cười nói: "Trói lại cho nó nhịn đói hai ngày sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi."
Ông ta mở nồi đang nấu ra, bên trong có thức ăn.
Nói là thức ăn, kỳ thật giống như cháo, hơn phân nửa đều là nước, trong nước trôi nổi một ít mì tôm, còn có một ít giống như xúc xích giăm bông, rất nhiều thứ hỗn hợp nấu với nhau, nhưng mà cũng không bằng một chén cháo loãng.
\- Được rồi, ăn cơm thôi! Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhất thời những đưa trẻ kia đều cao hứng đứng dậy, đến một chỗ mỗi người cầm một cái chén nhỏ, xếp hàng chờ nhận thức ăn.
Cái thìa kia giống như cái thìa múc canh trong nhà, nhưng chỉ múc một phần nhỏ vào bát của mỗi người, thức ăn trong mỗi chén đều chỉ đủ cho người bình thường ăn một miếng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé của những đứa trẻ này lại tràn đầy kích động, ngồi trên mặt đất vui vẻ ăn.
Hơn mười chén đồ ăn của trẻ em mà chỉ làm cho toàn bộ nồi thức ăn giảm hơn một nửa, những người đàn ông trung niên và thanh niên còn lại đều múc một bát lớn để ăn.
Chương 292 Cặn bã
Có vẻ như những người này cũng đói, ăn rất nhanh.
Ăn xong, trong bụng ấm áp, một tên thanh niên nhìn tên đàn ông trung niên cầm đầu, cười nói: "Đại ca, em điều tra một chút, có một chỗ có thể có thức ăn, chỉ là nguy hiểm hay không không biết, chúng ta phải có người đi dò xét một chút."
"Chỉ có nó đi, nếu thành công lấy được thức ăn, đồ ăn của nó có thể tăng thêm một chút." Người đàn ông trung niên nghe vậy gật đầu, theo ngón tay hướng về phía một cô bé mười tuổi.
Cô bé này trên mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không dám nói cái gì, một bộ tay chân luống cuống ôm chén nhỏ của mình.
"Các ông sao có thể để cho những đứa trẻ này giúp các ông đi dò xét chứ." Lý Dương rất thông minh, từ trong lời nói của những người này thoáng cái nghe ra một ít chuyện, nhất thời phẫn nộ nói.
"Thằng nhóc này rất thông minh a." Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dương, lạnh nhạt nói: "Vì sao không thể? Tao ở đây để cung cấp thức ăn, cho chúng nó sự sống, mà không có chúng tao, những đứa trẻ này có thể sống bao nhiêu ngày? Nếu tao cung cấp thức ăn, như vậy bọn nó tự nhiên cũng phải trả giá một cái gì đó. – Người đàn ông trung niên lại không cho rằng mình làm sai chút nào.
Trẻ em kiểm soát tốt, lượng thức ăn nhỏ, sẽ không tiêu thụ nhiều thức ăn.
Hiện tại dị thú trong Thượng Hải rất nhiều, ai cũng không biết nó ẩn nấp ở nơi nào, có những đứa trẻ này đi dò xét trước, bọn họ cũng có thể an toàn hơn rất nhiều.
Ở Thượng Hải còn có mấy nhóm như họ, nhưng một số là kiểm soát người lớn, mà người lớn không phải là dễ dàng kiểm soát, lượng thức ăn lớn, rất dễ dàng để xuất vài thứ không mong muốn, bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy.
\- Ác ma, các người là ác ma! Lý Dương hét lớn.
"Ác ma?" Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Mày còn chưa từng thấy qua ác ma chân chính đâu, chờ mày hai ngày nữa không ăn cái gì, lúc đói bụng, mày liền biết vì ăn mày cái gì cũng nguyện ý làm."
Trong ngày tận thế đen tối này, tất cả những gì họ phải làm là sống sót.
Vì thế bất luận làm chuyện gì bọn họ cũng không tiếc.
"Thằng nhóc này để đói bốn ngày đi, đến lúc đó lại nhìn một chút." Người đàn ông trung niên phân phó.
Thanh niên lập tức gật đầu, cười to nói: "Đại ca, phỏng chừng đến lúc đó thằng nhóc này khóc lóc cầu xin anh muốn ăn."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại mang con bé này lên, sau đó để nó bắt đầu hấp dẫn những động vật kia." Người đàn ông trung niên chỉ vào cô bé.
"Ô oa." Cô bé nhất thời sợ tới mức khóc lên, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Mặc dù cô còn bé nhưng cô biết những gì sắp xảy ra.
Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi gian phòng, bỗng nhiên xa xa một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi tựa hồ nghe được động tĩnh nơi này, nhanh chóng chạy tới.
Cô ta nhìn thấy cô bé lập tức trở nên kích động, nói: "Nam Nam."
"Mẹ." Cô bé nhìn thấy người phụ nữ cũng lập tức hét lên, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, muốn chạy qua, nhưng bị bắt lại.
"Mẹ nó, vậy mà có mẹ nó tìm tới cửa." Người đàn ông trung niên mắng nhẹ một tiếng.
"Tiểu Trí, đi lên giải quyết." Ông ta chỉ chỉ một tên thanh niên nói.
\- Không thành vấn đề! Tên thanh niên kia nhìn về phía người phụ nữ, cười hắc hắc, trong tay cầm một thanh rìu, tản ra hàn quang.
"Nam Nam, con gái của tôi, cầu xin các người buông tha cho con gái của tôi." Người phụ nữ nhìn thấy mấy người, vội vàng cầu xin tha thứ, thậm chí quỳ xuống.
"Không thành vấn đề, chúng tao còn muốn con gái mày hấp dẫn những động vật đáng sợ kia, nếu như nó vận khí tốt, khẳng định sẽ không chết."
Thanh niên cười hắc hắc nói, trên mặt lại vô cùng tàn khốc.
Lúc đầu, anh ta còn nôn mửa trong một thời gian dài khi giết người, nhưng bây giờ anh ta đã quen với nó.
Ầm ầm!
Nhưng anh ta vừa dứt lời, trên người trong nháy mắt xuất hiện lửa, sau đó cả người bị thiêu đốt.
"Ai?" Thấy thế, người đàn ông trung niên kia nhất thời đứng lên, tràn đầy cảnh giác nói.
Thanh âm của ông ta vừa hạ xuống, trên người cũng xuất hiện lửa, xa xa, một thanh niên chậm rãi đi tới, lạnh như băng nhìn bọn họ.
"Ta..."
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt kinh hãi, muốn nói cái gì, nhưng căn bản nói không nên lời, sau đó hoàn toàn bị lửa nuốt chửng.
\- Cặn bã! Diệp Tinh lạnh như băng nói.
Những đứa trẻ này xem ra có ba mẹ, cũng không phải một mình, lại bị những người này bắt được đem tới nơi này, còn để cho bọn trẻ con hấp dẫn sự chú ý của động vật, loại hành vi này quả thực không bằng cầm thú.
Người phụ nữ kia thấy tất cả những người đàn ông này đều bị hỏa diễm nuốt chửng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Tinh, chỉ là cô ta không biết lá gan từ đâu tới, cũng mặc kệ Diệp Tinh, vội vàng chạy đến bên người con gái của mình, gắt gao ôm, sau đó sợ hãi nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh không để ý tới cô ta, đi vào trong phòng kia, vừa lúc nhìn thấy Lý Dương bị trói, miệng còn bị dùng băng dính chặn lại.
Hắn vung tay lên, dây thừng trói Lý Dương liền bị đứt.
"Mày...mày" Những người khác nhìn về phía Diệp Tinh, sợ hãi không dám tiến lên.
Diệp Tinh tay phải vung lên, sau đó trên người những người này cũng đều bị lửa vây quanh, hóa thành tro tàn.
-Đại ca, là anh! Lý Dương tay phải xé băng keo, vẻ mặt kích động nhìn thấy Diệp Tinh.
Chương 293 Dị thú công thành!
Đối với việc Diệp Tinh đánh chết người khác cậu tuy rằng có chút sợ hãi, thế nhưng những người này quá đáng ghét, cho dù bị giết, trong lòng cậu cũng không có gì đáng tiếc.
Diệp Tinh cười gật đầu với Lý Dương, nói: "Không phải em muốn đi theo anh sao? Anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ.”
\- Hắn đối với cậu bé này rất có hảo cảm, nếu trở về Tây An có thể thuận tiện mang theo cậu đi cùng.
\- Đại ca, anh sẽ ở lại Thượng Hải sao? Lý Dương nhìn Diệp Tinh hỏi.
Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Không, lần này anh sẽ đi Tây An."
Trên mặt Lý Dương nhất thời lộ ra vẻ giãy dụa, suy nghĩ trong vài giây, cậu lắc đầu nói: "Đại ca, em không thể cùng anh đi Tây An, em muốn ở lại chỗ này chờ ba mẹ em. Nếu họ quay lại mà không tìm thấy em nhất định sẽ lo lắng.”
\- Tuy rằng ba mẹ đi ra ngoài, hơn mười ngày cũng không có trở về, nhưng rốt cuộc tình huống như thế nào cậu cũng không biết, trong lòng còn ôm một tia chờ mong.
Nếu như Diệp Tinh ở trong Thượng Hải,cậu nhất định sẽ đi theo. Bởi vì như vậy cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Lý Dương một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.
Đứa nhỏ như vậy thế nhưng buông tha ý định đi đến nơi an toàn, chỉ vì chờ người nhà mình.
Nhưng cậu bé này cũng có sự kiên trì của riêng mình, hắn không thể nói bất cứ điều gì.
"Đã như vậy, vậy em liền ở tại chỗ này đi." Diệp Tinh gật gật đầu, tay phải hắn vung lên, sau đó một ít quang đoàn bay ở trước mặt cậu.
Một đạo quang đoàn trong đó bắt đầu dao động.
"Đại ca, đây là... quang đoàn tu luyện?" Lý Dương nhìn thấy quang đoàn này, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.
Cậu có điện thoại di động, biết rất nhiều tin tức, cũng biết chuyện quang đoàn tu luyện cùng người tu luyện.
"Đúng, đạo quang đoàn này cho em." Diệp Tinh cười cười nói.
Vung tay lên, một đạo quang đoàn liền đi tới trong tay Lý Dương.
"Cám ơn anh đại ca." Lý Dương vô cùng cảm kích nói, nắm quang đoàn, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Cậu cũng phi thường cảm thấy hứng thú đối với việc trở thành người tu luyện. Nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cũng có thể bảo vệ ba mẹ mình.
Lục soát bốn phía, sau đó Diệp Tinh mở ra một cánh cửa khóa, bên trong có ba túi gạo còn có ba thùng mì ăn liền.
"Thức ăn!"
Lúc này người phụ nữ ba mươi mấy tuổi cố nén sợ hãi, trước tới nơi này muốn cảm ơn Diệp Tinh một chút, nhìn thấy ba túi gạo cùng mì ăn liền này lập tức kích động, những đứa trẻ kia cũng trông mong nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tất cả họ đều không ăn đủ, tất cả đều trong tình trạng đói.
Diệp Tinh nhìn một chút, không có lấy đi.
Đây là lương thực mà mấy người đàn ông trung niên cất giữ, vẫn cất giấu ở chỗ này.
"Được rồi, Lý Dương, anh đi đây." Diệp Tinh nói thẳng với cậu bé. Hắn cũng không có ý định ở lại chỗ này, về phần ba túi lương thực cùng mì ăn liền, để cho người phụ nữ kia cùng Lý Dương xử lý đi.
!!!
Diệp Tinh vừa dứt lời, chỗ xa tựa hồ truyền đến tiếng của dị thú. Thanh âm dị thú này truyền từ một khoảng cách rất xa, Diệp Tinh nơi này hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng lại nghe được.
Nó giống như một con rắn, âm thanh làm cho da đầu của người tê dại.
\- Rống! Rống!
Sau khi âm thanh này qua đi, lại có âm thanh khác liên tiếp vang lên.
"Đây là... âm thanh dị thú vương cảnh?" Nghe được âm thanh này, Diệp Tinh lại biến sắc.
\- Dị thú công thành?
Những dị thú này bị dị năng của cột khổng lồ cải tạo, hoàn toàn kích phát hung tính trong cơ thể, hơn nữa trí tuệ rất cao.
Những dị thú này tràn ngập địch ý đối với nhân loại, chấp niệm duy nhất trong lòng chính là phá hủy những công trình do nhân loại xây dựng.
Kiếp trước ở Tô Châu nhiều lần xảy ra dị thú công thành, Lâm Tiểu Ngư chiến đấu với những dị thú công thành này quật khởi, trở thành băng vương nổi danh Hoa Hạ.
Nhưng cuối cùng cũng chết khi thi triển bí pháp cường đại chiến đấu với dị thú công thành,chấp nhận đồng quy vu tận với dị thú hoàng cảnh, dị thú vương cảnh công thành.
Cơ hồ mỗi thành phố đều bị dị thú công kích, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại công kích này càng ngày càng thường xuyên hơn.
Tám năm sau ngày tận thế đen tối, toàn bộ thế giới cơ hồ đều là đống tàn tích, năng lực chống cự của nhân loại càng ngày càng yếu, có thể kiên trì không được vài năm, toàn bộ trái đất sẽ bị dị thú thống trị.
Trong lòng nghĩ, thân ảnh Diệp Tinh xẹt qua, nhanh chóng lướt tới hướng xa xa.
Những dị thú khác hắn cũng không lo được nhiều lắm, nhưng dị thú vương cảnh hắn nhất định phải đánh chết.
Cuộc chiến đấu giữa nhân loại và dị thú là không tránh khỏi. Hôm nay những dị thú này công kích Thượng Hải, có thể không bao lâu nữa sẽ tiến công Tây An.
\- Đại ca! Cậu bé Lý Dương nhìn thấy Diệp Tinh, tuy cậu nghe được âm thanh dị thú ở xa xa có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng, thật cẩn thận đi theo Diệp Tinh.
......
Một khu vực ở Thượng Hải, một con trăn khổng lồ dài tới mười ba mét xoay quanh trên phế tích của một tòa nhà, ánh mắt lạnh như băng nhìn tòa thành thị ngàn vạn khổng lồ trước mắt này.
Lôi điện trên người vờn quanh, giống như lôi thần đang chấp chưởng trừng phạt.
Ở phía sau con trăn khổng lồ này, từng con dị thú xuất hiện, gào thét vang dội.
---
SK 1/3 - 10/3 ĐẨY 10KP NHẬN 1000 TLT hoặc CODE GIẢM GIÁ
- ĐẨY 30 KP - Tặng CODE 20% - ĐẨY 50 KP - Tặng CODE 25% - ĐẨY 100 KP - Tặng CODE 30% - ĐẨY 150 KP - Tặng CODE 35% - ĐẨY 200 KP - Tặng CODE 40%
(Nhận code vui lòng check tn web)
Chương 294 Ra tay chấn động! 1
Những dị thú này cộng lại khoảng mấy trăm con.
"Kia... kia là cái gì vậy?"
“ Con trăn khổng lồ dài hơn mười mét? Làm sao có thể?"
“Trên người con trăn này còn có lôi điện!”
“ Nhân loại chúng ta có người tu luyện lôi điện, nhưng những người tu luyện kia cũng không đạt tới trình độ như vậy đâu phải không?"
......
Trong một vài chung cư có người ẩn nấp, bọn họ vụng trộm nhìn những dị thú này, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Lúc này, trên màn hình lớn của Thượng Hải, bỗng nhiên tất cả hình ảnh biến đổi, biến thành hình ảnh mấy trăm dị thú ở cùng một chỗ.
"Chú ý! Chú ý! Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, chú ý an toàn cho mình, người phụ cận Thượng Hải cũng xin nhanh chóng rút lui..."
Những video có tiếng nói này nhanh chóng được phát ra.
Không chỉ có Thượng Hải, lúc này còn có những thành phố khác, trên màn hình ánh sáng của các tòa nhà, trên máy tính, điện thoại di động đều xuất hiện một hình ảnh này.
\- Trời ạ, con trăn thật khủng bố!
-Cả người bao bọc bởi lôi điện, đây là sinh vật trong thần thoại sao?
......
Vô số người nhìn thấy video, đặc biệt là con trăn khổng lồ lơ lửng trên đống đổ nát của Thượng Hải trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Dưới sự dẫn dắt của con trăn lôi điện khổng lồ này, hàng trăm con dị thú liên hợp cùng một chỗ, muốn phát động tập kích con người!
"Thế giới này rốt cuộc là sao vậy? Thật sự đã là tận thế sao?"
Nhìn vào video, một số người tỏ ra tuyệt vọng trong mắt.
Tám cây cột màu đen từ trên trời giáng xuống, mặt trời biến mất, trái đất rơi vào bóng tối, động vật bắt đầu điên cuồng tập kích con người, hiện tại thậm chí lại xuất hiện sinh vật khủng bố như vậy, toàn bộ thế giới trở thành thứ gì bọn họ hoàn toàn không biết.
Cuộc sống yên ổn không còn ở đây, họ chỉ có thể chờ mong bóng tối có thể vượt qua càng sớm càng tốt.
\- Gào!
Một tiếng gào thét khiến da đầu người ta tê dại truyền đến, nghe được thanh âm này, dị thú bắt đầu nhanh chóng tiến lên, hướng các nơi ở Thượng Hải.
"Rầm rầm !"
Trong mắt một con dị thú giống sói hiện lên vẻ lạnh như băng, tung người nhảy tới trước một căn phòng, cửa sổ phòng này dễ dàng bị xé vỡ như đậu hũ, sau đó thủy tinh bị đập vỡ.
"Ah !!!"
Không quá hai giây, một âm thanh vô cùng thê thảm vang lên, sau đó dị thú giống sói một lần nữa từ trong căn phòng đi ra.
Dưới hàm răng bén nhọn của nó còn cắn cổ một người, máu tươi chảy ròng ròng.
Không chỉ ở đây, mà còn có những người sống sót ở những nơi khác liên tục bị tìm thấy, sau đó cũng bị cắn chết bởi các dị thú khác
Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua hoàn toàn là tàn sát toàn diện.
\- Động vật biến dị chết tiệt!
Nhìn thấy hành vi của những con vật biến dị này, hầu như tất cả mọi người xem video đều nắm tay, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, còn có bi thương.
Đây là đồng loại của bọn họ, nhưng hiện tại không hề có lực phản kháng nào đều bị tàn sát toàn bộ!
\- Nhân loại chúng ta trong tay những động vật biến dị này thật sự không có lực phản kháng nào sao?
"Thân nhân của tôi đều chết trong tay những con thú này rồi, chỉ có tôi may mắn sống sót. Tôi muốn trả thù, nhưng không có khả năng.”
"Ai có thể cứu họ?"
“Ai có thể cứu nhân loại chúng ta đây?"
......
Trong lòng mọi người bi thương, rất nhiều người trong số họ lúc trước đều bị dị thú công kích qua rồi.
Nhưng đối mặt với dị thú bị kích phát hoàn toàn hung tính, nhân loại bọn họ trên cơ bản không phải là đối thủ, phần lớn đều tử vong.
Nhưng không ai có thể ngăn cản chúng.
Nhìn lôi điện quấn quanh trên người con trăn khổng lồ kia, trong mắt mọi người càng có một tia tuyệt vọng.
Sinh vật thần thoại như vậy, có nhân loại nào có thể ngăn cản được?
"Con gái, con gái tôi!"
Một người phụ nữ ôm một bé gái vài tuổi trong tình huống hoảng loạn bỏ chạy, nhưng mảnh đất nứt ra khiến cô ta ngã xuống, sau đó bị tách ra khỏi con gái mình.
\- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, vừa lúc một dị thú giống mèo đi tới bên cạnh con gái của cô ta, mở ra hàm răng bén nhọn, chuẩn bị cắn một cái.
"Mẹ." Cô bé sợ hãi, liên tục khóc.
-Không! Trong mắt người phụ nữ kia lộ ra một tia tuyệt vọng.
Chồng cô đã chết rồi, đứa con là hy vọng duy nhất để cô tiếp tục sống.
-Bùng!
Bỗng nhiên, dị thú giống mèo đang muốn cắn cô bé lại đột nhiên trên người xuất hiện một ngọn lửa, sau đó toàn bộ thân thể nhanh chóng hóa thành hư vô,
"Con của tôi!" Thấy dị thú tử vong, người phụ nữ kia cũng không để ý ngọn lửa, vội vàng tiến lên ôm chặt con gái của mình vào trong ngực.
Cách đó không xa, Diệp Tinh từng bước đi tới, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.
Hắn nhìn dị thú tàn sát bừa bãi, trong mắt tràn đầy sát ý.
-Tê!
Con trăn khổng lồ xoay quanh tòa nhà phế tích kia tựa hồ chú ý tới Diệp Tinh nơi này, rít lên vài tiếng.
\- Rống!
Nhất thời dị thú đang hướng bốn phía công kích mọi người trở về, cơ hồ toàn bộ đánh về phía Diệp Tinh.
Nguyên tắc công kích của dị thú chính là trước hết diệt trừ một trong những người nguy hiểm nhất, nếu người nguy hiểm nhất không trừ bỏ, chúng nó cũng sẽ không đối phó với những người khác, đây tựa hồ là chấp niệm đã bị cây cột khổng lồ cải tạo qua.
Chương 295 Ra tay chấn động! 2
Nhưng mà, những dị thú kia sau khi tiếp cận Diệp Tinh, trên người tất cả đều bao phủ một tầng lửa, sau đó hóa thành tro tàn biến mất.
"Những động vật biến dị kia bị lửa vây quanh."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
......
Trong mắt người đang xem video lộ ra một tia khiếp sợ.
Trong mắt bọn họ, dị thú từ bốn phương tám hướng bao trùm mà đến, nhưng khi đi tới một chỗ, tất cả đều hóa thành lửa.
Toàn bộ tràng diện nhìn qua rất cổ quái,rất nhiều lửa vây thành một vòng tròn lửa lớn, hơn nữa vòng tròn lửa này còn đang không ngừng dao động.
Mọi người nhìn kỹ, rốt cục trên video bày ra tình cảnh rõ ràng, trên phế tích một thanh niên đang đi lại, theo người thanh niên này đi tới, đông đảo dị thú không ngừng tử vong.
\- Là Tiểu Tinh!
Trong tiểu khu Thư Hương thành phố Tây An, đám người Diệp Kiến An đều khẩn trương xem video, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trong video, nhất thời kinh hô.
"Là anh ấy! Ha ha, anh quá giỏi! Những dị thú này tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ấy!” Diệp Phong cũng đang xem video, trên mặt tràn đầy tươi cười nói.
Cậu đã gặp qua thủ đoạn của Diệp Tinh, cho dù là con trăn lôi điện khổng lồ kia cũng tuyệt đối sẽ bị Diệp Tinh chém giết.
Lúc trước Lý Khuê Mộc cũng có thể khống chế lôi điện, cực kỳ cường đại, nhưng cuối cùng đối mặt với Diệp Tinh lại không có một tia phản kháng nào đấy thôi.
......
\- Tiểu Ngư, là Diệp Tinh! Trịnh Đình Đình đứng bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn thấy bóng dáng trong video, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cái thằng nhóc không có việc gì liền chạy đến nhà Lâm Tiểu Ngư kia bây giờ lại có năng lực khủng bố như vậy!
Lúc trước Diệp Tinh ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đều cười ha hả, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nhìn bộ dáng lạnh như băng hiện tại, tựa hồ giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
\- Diệp Tinh!
Lâm Tiểu Ngư cũng đang xem video, tuy rằng biết Diệp Tinh nhất định sẽ thắng, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được khẩn trương.
......
Trong hình ảnh, Diệp Tinh một mình đi tới chỗ dị thú, tựa như thần linh chân chính, tràng diện kia nhìn qua cực kỳ rung động.
\- Là một người thanh niên!
"Trời ạ, đây là chiêu thức mà người thanh niên này thi triển sao? Cái này cũng quá mạnh đi?"
“Thanh niên kia hình như là thiên tài thương nghiệp Diệp Tinh xuất hiện trên mạng gần một năm trước!"
......
Mọi người khẩn trương nhìn hình ảnh trong video, một số người mới nhìn đã nhận ra Diệp Tinh, một số khác cũng không xác định.
Dưới ánh đèn mờ tối, nhìn đồ vật cũng không phải đặc biệt rõ ràng.
\- Tê!
Con trăn lôi điện lượn lờ trên tòa nhà phế tích, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Xoẹt!
Bỗng nhiên nó động, toàn bộ thân thể lại trực tiếp bay lên bầu trời, giống như một mũi tên sắc bén bắn về phía Diệp Tinh.
\- Ầm ầm!
Trên không trung, từng đạo lôi điện chớp động, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
\- Dị thú lôi điện kia muốn công kích!
\- Không biết người thanh niên kia có thể ngăn cản được hay không?
......
Nhìn thấy dị thú trăn bỗng nhiên công kích,trong lòng mọi người hốt hoảng thay Diệp Tinh.
Con trăn dài tới hơn mười mét, thậm chí trên người còn có lôi điện vây quanh, thực lực tuyệt đối cường đại gấp nhiều lần so với động vật biến dị khác.
Diệp Tinh có thể đánh chết động vật biến dị khác, nhưng không nhất định có thể đối phó được con này.
\- Tới đúng lúc lắm! Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng.
Ầm ầm!
Thân thể của hắn thế nhưng trực tiếp bay lên, sau đó hai bàn tay toàn là lửa, cứ như vậy đứng ở trên không trung, hoàn toàn đem dị thú trăn từ xa bắt vào tay.
\- Bắt được rồi!
"Trời ạ, thanh niên này lại có thể đứng trên không trung! Đây là thần linh sao?"
......
Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Tinh cứ như vậy không bằng bất cứ cái gì đứng ở trong hư không, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Đứng trên không trung, chỉ có lục địa thần tiên mới làm được.
\- Tê!
Con trăn lôi điện khổng lồ gầm thét, nhưng miệng nó lại hoàn toàn bị Diệp Tinh bắt được, căn bản không cách nào cắn xé.
"Con trăn khổng lồ này hẳn là đã xảy ra một ít biến dị thì hình thể mới trở nên lớn như vậy." Diệp Tinh nhìn trăn đoán.
Bình thường hình thể hung thú vương cảnh cũng sẽ không có nhiều biến hóa, ngoại trừ một ít kỹ năng đặc thù thì chỉ sau khi đạt tới hoàng cảnh hình thể chúng mới có thể lớn lên.
\- Chỉ là sau khi đạt tới vương cảnh, trên người một vài dị thú có bảo vật. Dị thú vương cảnh loại rắn này trân quý nhất chính là mật rắn!
Thứ trân quý nhất của rắn vốn là mật rắn, mật rắn vương cảnh càng có lực hấp dẫn cực lớn, hoàn toàn có thể giải bách độc, tác dụng so với quả độc nguyên kia không biết trân quý hơn bao nhiêu lần.
Quả độc nguyên chỉ có thể giải một ít độc tố rất nhỏ mà thôi, đối mặt với độc tố của dị thú độc hại, căn bản không giải được.
Tay phải nắm chặt, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay Diệp Tinh, sau đó trực tiếp hướng bụng con trăn khổng lồ kia xẹt qua một đường.
\- Đâm rồi!
Vị trí bụng con trăn khổng lồ nhất thời xuất hiện một vết thương.
\- Tê!
Đau nhức truyền đến, dị thú trăn khổng lồ tiếp tục điên cuồng giãy dụa, nhưng tất cả hiển nhiên đều là vô ích.
Ngoài ra trên bờ ruộng rõ ràng có dấu vết linh huyền thảo sinh trưởng, ít nhất có mấy trăm gốc cây, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại có một ít rễ.
\- Những linh huyền thảo mọc ra này hẳn là bị những dị thú này ăn!
Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Bên trong linh huyền thảo ẩn chứa linh lực, dị thú kia khẳng định có thể cảm ứng được, cho nên ăn nó.
Đối với dị thú mà nói, không tinh thạch cùng khối đá màu đen kia ngược lại không có tác dụng gì mới để nó lại.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh đem không tinh thạch thu vào trong nhẫn không gian của mình.
Mà hắn đem cái kén màu đen kia lấy ra, đặt cùng một chỗ với khối đá màu đen này.
Trong nháy mắt, giống như hai nửa nam châm, cái kén màu đen này trực tiếp dính chặt với khối đá màu đen.
Dưới ánh mắt của Diệp Tinh, ánh sáng phía trên khối đá màu đen cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần trở nên ảm đạm, thậm chí xuất hiện từng khe nứt.
Rất nhanh, khối đá màu đen toàn bộ hóa thành đá vụn, Diệp Tinh nhẹ nhàng chạm một cái liền hóa thành bột phấn.
"Tảng đá màu đen này là gì nhỉ?"
Diệp Tinh trong mắt có nghi hoặc.
Hắn ở bên trong cây cột khổng lồ kia chiếm được rất nhiều bảo vật, thế nhưng không sinh ra bất kỳ hấp dẫn nào đối với kén đen thần bí.
Chỉ có khối đá màu đen này mới có thể khiến cho kén đen dị động.
Mà khối đá thàn bí này trên cơ bản đều là ở chỗ này lấy được.
Mấy khối đá màu đen cơ hồ toàn bộ bị kén đen hấp thu, chỉ là hấp thu xong kén đen vẫn là không có bất kỳ phản ứng gì.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh lưu lại một khối, chuẩn bị sau này nghiên cứu thật kỹ.
Sau đó ngay cả kén đen cùng khối đá màu đen hắn đều thu vào trong nhẫn không gian.
Ầm ầm!
Diệp Tinh yên lặng đứng thẳng, bỗng nhiên khí tức trên người hắn hoàn toàn bộc phát ra, nồng nặc linh lực hỏa diễm đem bốn phía bao vây lại hoàn toàn.
"Hả? Tựa hồ có một chút bất đồng?" Diệp Tinh cảm thụ một chút, bỗng nhiên nhìn về phía một bên, linh lực nơi đó cùng chung quanh có một chút khác biệt.
Diệp Tinh thực lực đạt tới tình trạng hiện tại, rốt cuộc cũng phát hiện nơi này một chỗ đặc thù.
"Chỉ có thể cảm ứng được, nhưng vẫn không mở được! Nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi này hẳn là có một không gian giới tử, chẳng qua khó có thể hiện ra nó!" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
Đông đảo bảo vật hiển nhiên không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tinh ở chỗ này kiểm tra một hồi nhưng vẫn là không mở được không gian, chỉ có thể buông tha.
Sau đó hắn lại đi tới núi Hỗn Nguyên.
Nhưng vết nứt không gian của núi Hỗn Nguyên hắn hoàn toàn không cảm ứng được nữa, cũng không phát hiện ra tinh thạch màu tím nào.
Kiểm tra một chút, Diệp Tinh đành phải trở về.
Chỉ đơn giản điều tra, hắn chiếm được hai khối không tinh thạch, bảy khối đá màu đen thần bí, thu hoạch này vẫn là rất tốt.
"Thằng bé đâu nhỉ?" Chờ đến khi Diệp Tinh trở về muốn tìm chút tung tích của cậu bé kia.
Thằng bé kia không tệ, hiện tại hắn trở về Tây An, có thể thuận tiện mang nó đi cùng.
Tuy nhiên, cậu bé không còn ở đó nữa.
"Phía trước có động tĩnh?" Đang tìm kiếm, bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía một bên, hắn nhanh chóng đi tới.
Trong một gian phòng, có ba người thanh niên còn có hai người đàn ông trung niên tụ tập cùng một chỗ.
Bên cạnh bọn họ, còn có mười mấy đứa trẻ, những đứa trẻ này lớn nhất mới mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ có bảy tuổi, lúc này chúng nó ngồi cùng một chỗ, trông mong nhìn một bên phòng.
Ở đó, có một nồi cơm điện đang nấu, một mùi hương kỳ lạ lan rộng, làm cho những đứa trẻ này không tự chủ được nuốt nước bọt.
-Ầm!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, sau đó một thanh niên mặc áo giáp kỳ lạ đi vào, lúc này trên tay anh ta còn nắm lấy một đứa trẻ mười hai tuổi, gầy như khỉ, chính là Lý Dương.
"Đại ca, ở bên ngoài gặp thằng nhóc này, nhìn qua rất thông minh,em liền bắt nó tới đây." Thanh niên cười nói.
\- Buông tôi ra! Lý Dương giãy dụa.
"Xem ra rất có tính tình." Một tên đàn ông trung niên cầm đầu đi tới cười nói: "Trói lại cho nó nhịn đói hai ngày sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi."
Ông ta mở nồi đang nấu ra, bên trong có thức ăn.
Nói là thức ăn, kỳ thật giống như cháo, hơn phân nửa đều là nước, trong nước trôi nổi một ít mì tôm, còn có một ít giống như xúc xích giăm bông, rất nhiều thứ hỗn hợp nấu với nhau, nhưng mà cũng không bằng một chén cháo loãng.
\- Được rồi, ăn cơm thôi! Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhất thời những đưa trẻ kia đều cao hứng đứng dậy, đến một chỗ mỗi người cầm một cái chén nhỏ, xếp hàng chờ nhận thức ăn.
Cái thìa kia giống như cái thìa múc canh trong nhà, nhưng chỉ múc một phần nhỏ vào bát của mỗi người, thức ăn trong mỗi chén đều chỉ đủ cho người bình thường ăn một miếng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé của những đứa trẻ này lại tràn đầy kích động, ngồi trên mặt đất vui vẻ ăn.
Hơn mười chén đồ ăn của trẻ em mà chỉ làm cho toàn bộ nồi thức ăn giảm hơn một nửa, những người đàn ông trung niên và thanh niên còn lại đều múc một bát lớn để ăn.
Chương 292 Cặn bã
Có vẻ như những người này cũng đói, ăn rất nhanh.
Ăn xong, trong bụng ấm áp, một tên thanh niên nhìn tên đàn ông trung niên cầm đầu, cười nói: "Đại ca, em điều tra một chút, có một chỗ có thể có thức ăn, chỉ là nguy hiểm hay không không biết, chúng ta phải có người đi dò xét một chút."
"Chỉ có nó đi, nếu thành công lấy được thức ăn, đồ ăn của nó có thể tăng thêm một chút." Người đàn ông trung niên nghe vậy gật đầu, theo ngón tay hướng về phía một cô bé mười tuổi.
Cô bé này trên mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không dám nói cái gì, một bộ tay chân luống cuống ôm chén nhỏ của mình.
"Các ông sao có thể để cho những đứa trẻ này giúp các ông đi dò xét chứ." Lý Dương rất thông minh, từ trong lời nói của những người này thoáng cái nghe ra một ít chuyện, nhất thời phẫn nộ nói.
"Thằng nhóc này rất thông minh a." Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dương, lạnh nhạt nói: "Vì sao không thể? Tao ở đây để cung cấp thức ăn, cho chúng nó sự sống, mà không có chúng tao, những đứa trẻ này có thể sống bao nhiêu ngày? Nếu tao cung cấp thức ăn, như vậy bọn nó tự nhiên cũng phải trả giá một cái gì đó. – Người đàn ông trung niên lại không cho rằng mình làm sai chút nào.
Trẻ em kiểm soát tốt, lượng thức ăn nhỏ, sẽ không tiêu thụ nhiều thức ăn.
Hiện tại dị thú trong Thượng Hải rất nhiều, ai cũng không biết nó ẩn nấp ở nơi nào, có những đứa trẻ này đi dò xét trước, bọn họ cũng có thể an toàn hơn rất nhiều.
Ở Thượng Hải còn có mấy nhóm như họ, nhưng một số là kiểm soát người lớn, mà người lớn không phải là dễ dàng kiểm soát, lượng thức ăn lớn, rất dễ dàng để xuất vài thứ không mong muốn, bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy.
\- Ác ma, các người là ác ma! Lý Dương hét lớn.
"Ác ma?" Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Mày còn chưa từng thấy qua ác ma chân chính đâu, chờ mày hai ngày nữa không ăn cái gì, lúc đói bụng, mày liền biết vì ăn mày cái gì cũng nguyện ý làm."
Trong ngày tận thế đen tối này, tất cả những gì họ phải làm là sống sót.
Vì thế bất luận làm chuyện gì bọn họ cũng không tiếc.
"Thằng nhóc này để đói bốn ngày đi, đến lúc đó lại nhìn một chút." Người đàn ông trung niên phân phó.
Thanh niên lập tức gật đầu, cười to nói: "Đại ca, phỏng chừng đến lúc đó thằng nhóc này khóc lóc cầu xin anh muốn ăn."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại mang con bé này lên, sau đó để nó bắt đầu hấp dẫn những động vật kia." Người đàn ông trung niên chỉ vào cô bé.
"Ô oa." Cô bé nhất thời sợ tới mức khóc lên, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Mặc dù cô còn bé nhưng cô biết những gì sắp xảy ra.
Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi gian phòng, bỗng nhiên xa xa một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi tựa hồ nghe được động tĩnh nơi này, nhanh chóng chạy tới.
Cô ta nhìn thấy cô bé lập tức trở nên kích động, nói: "Nam Nam."
"Mẹ." Cô bé nhìn thấy người phụ nữ cũng lập tức hét lên, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, muốn chạy qua, nhưng bị bắt lại.
"Mẹ nó, vậy mà có mẹ nó tìm tới cửa." Người đàn ông trung niên mắng nhẹ một tiếng.
"Tiểu Trí, đi lên giải quyết." Ông ta chỉ chỉ một tên thanh niên nói.
\- Không thành vấn đề! Tên thanh niên kia nhìn về phía người phụ nữ, cười hắc hắc, trong tay cầm một thanh rìu, tản ra hàn quang.
"Nam Nam, con gái của tôi, cầu xin các người buông tha cho con gái của tôi." Người phụ nữ nhìn thấy mấy người, vội vàng cầu xin tha thứ, thậm chí quỳ xuống.
"Không thành vấn đề, chúng tao còn muốn con gái mày hấp dẫn những động vật đáng sợ kia, nếu như nó vận khí tốt, khẳng định sẽ không chết."
Thanh niên cười hắc hắc nói, trên mặt lại vô cùng tàn khốc.
Lúc đầu, anh ta còn nôn mửa trong một thời gian dài khi giết người, nhưng bây giờ anh ta đã quen với nó.
Ầm ầm!
Nhưng anh ta vừa dứt lời, trên người trong nháy mắt xuất hiện lửa, sau đó cả người bị thiêu đốt.
"Ai?" Thấy thế, người đàn ông trung niên kia nhất thời đứng lên, tràn đầy cảnh giác nói.
Thanh âm của ông ta vừa hạ xuống, trên người cũng xuất hiện lửa, xa xa, một thanh niên chậm rãi đi tới, lạnh như băng nhìn bọn họ.
"Ta..."
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt kinh hãi, muốn nói cái gì, nhưng căn bản nói không nên lời, sau đó hoàn toàn bị lửa nuốt chửng.
\- Cặn bã! Diệp Tinh lạnh như băng nói.
Những đứa trẻ này xem ra có ba mẹ, cũng không phải một mình, lại bị những người này bắt được đem tới nơi này, còn để cho bọn trẻ con hấp dẫn sự chú ý của động vật, loại hành vi này quả thực không bằng cầm thú.
Người phụ nữ kia thấy tất cả những người đàn ông này đều bị hỏa diễm nuốt chửng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Tinh, chỉ là cô ta không biết lá gan từ đâu tới, cũng mặc kệ Diệp Tinh, vội vàng chạy đến bên người con gái của mình, gắt gao ôm, sau đó sợ hãi nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh không để ý tới cô ta, đi vào trong phòng kia, vừa lúc nhìn thấy Lý Dương bị trói, miệng còn bị dùng băng dính chặn lại.
Hắn vung tay lên, dây thừng trói Lý Dương liền bị đứt.
"Mày...mày" Những người khác nhìn về phía Diệp Tinh, sợ hãi không dám tiến lên.
Diệp Tinh tay phải vung lên, sau đó trên người những người này cũng đều bị lửa vây quanh, hóa thành tro tàn.
-Đại ca, là anh! Lý Dương tay phải xé băng keo, vẻ mặt kích động nhìn thấy Diệp Tinh.
Chương 293 Dị thú công thành!
Đối với việc Diệp Tinh đánh chết người khác cậu tuy rằng có chút sợ hãi, thế nhưng những người này quá đáng ghét, cho dù bị giết, trong lòng cậu cũng không có gì đáng tiếc.
Diệp Tinh cười gật đầu với Lý Dương, nói: "Không phải em muốn đi theo anh sao? Anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ.”
\- Hắn đối với cậu bé này rất có hảo cảm, nếu trở về Tây An có thể thuận tiện mang theo cậu đi cùng.
\- Đại ca, anh sẽ ở lại Thượng Hải sao? Lý Dương nhìn Diệp Tinh hỏi.
Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Không, lần này anh sẽ đi Tây An."
Trên mặt Lý Dương nhất thời lộ ra vẻ giãy dụa, suy nghĩ trong vài giây, cậu lắc đầu nói: "Đại ca, em không thể cùng anh đi Tây An, em muốn ở lại chỗ này chờ ba mẹ em. Nếu họ quay lại mà không tìm thấy em nhất định sẽ lo lắng.”
\- Tuy rằng ba mẹ đi ra ngoài, hơn mười ngày cũng không có trở về, nhưng rốt cuộc tình huống như thế nào cậu cũng không biết, trong lòng còn ôm một tia chờ mong.
Nếu như Diệp Tinh ở trong Thượng Hải,cậu nhất định sẽ đi theo. Bởi vì như vậy cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Lý Dương một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.
Đứa nhỏ như vậy thế nhưng buông tha ý định đi đến nơi an toàn, chỉ vì chờ người nhà mình.
Nhưng cậu bé này cũng có sự kiên trì của riêng mình, hắn không thể nói bất cứ điều gì.
"Đã như vậy, vậy em liền ở tại chỗ này đi." Diệp Tinh gật gật đầu, tay phải hắn vung lên, sau đó một ít quang đoàn bay ở trước mặt cậu.
Một đạo quang đoàn trong đó bắt đầu dao động.
"Đại ca, đây là... quang đoàn tu luyện?" Lý Dương nhìn thấy quang đoàn này, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.
Cậu có điện thoại di động, biết rất nhiều tin tức, cũng biết chuyện quang đoàn tu luyện cùng người tu luyện.
"Đúng, đạo quang đoàn này cho em." Diệp Tinh cười cười nói.
Vung tay lên, một đạo quang đoàn liền đi tới trong tay Lý Dương.
"Cám ơn anh đại ca." Lý Dương vô cùng cảm kích nói, nắm quang đoàn, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Cậu cũng phi thường cảm thấy hứng thú đối với việc trở thành người tu luyện. Nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cũng có thể bảo vệ ba mẹ mình.
Lục soát bốn phía, sau đó Diệp Tinh mở ra một cánh cửa khóa, bên trong có ba túi gạo còn có ba thùng mì ăn liền.
"Thức ăn!"
Lúc này người phụ nữ ba mươi mấy tuổi cố nén sợ hãi, trước tới nơi này muốn cảm ơn Diệp Tinh một chút, nhìn thấy ba túi gạo cùng mì ăn liền này lập tức kích động, những đứa trẻ kia cũng trông mong nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tất cả họ đều không ăn đủ, tất cả đều trong tình trạng đói.
Diệp Tinh nhìn một chút, không có lấy đi.
Đây là lương thực mà mấy người đàn ông trung niên cất giữ, vẫn cất giấu ở chỗ này.
"Được rồi, Lý Dương, anh đi đây." Diệp Tinh nói thẳng với cậu bé. Hắn cũng không có ý định ở lại chỗ này, về phần ba túi lương thực cùng mì ăn liền, để cho người phụ nữ kia cùng Lý Dương xử lý đi.
!!!
Diệp Tinh vừa dứt lời, chỗ xa tựa hồ truyền đến tiếng của dị thú. Thanh âm dị thú này truyền từ một khoảng cách rất xa, Diệp Tinh nơi này hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng lại nghe được.
Nó giống như một con rắn, âm thanh làm cho da đầu của người tê dại.
\- Rống! Rống!
Sau khi âm thanh này qua đi, lại có âm thanh khác liên tiếp vang lên.
"Đây là... âm thanh dị thú vương cảnh?" Nghe được âm thanh này, Diệp Tinh lại biến sắc.
\- Dị thú công thành?
Những dị thú này bị dị năng của cột khổng lồ cải tạo, hoàn toàn kích phát hung tính trong cơ thể, hơn nữa trí tuệ rất cao.
Những dị thú này tràn ngập địch ý đối với nhân loại, chấp niệm duy nhất trong lòng chính là phá hủy những công trình do nhân loại xây dựng.
Kiếp trước ở Tô Châu nhiều lần xảy ra dị thú công thành, Lâm Tiểu Ngư chiến đấu với những dị thú công thành này quật khởi, trở thành băng vương nổi danh Hoa Hạ.
Nhưng cuối cùng cũng chết khi thi triển bí pháp cường đại chiến đấu với dị thú công thành,chấp nhận đồng quy vu tận với dị thú hoàng cảnh, dị thú vương cảnh công thành.
Cơ hồ mỗi thành phố đều bị dị thú công kích, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại công kích này càng ngày càng thường xuyên hơn.
Tám năm sau ngày tận thế đen tối, toàn bộ thế giới cơ hồ đều là đống tàn tích, năng lực chống cự của nhân loại càng ngày càng yếu, có thể kiên trì không được vài năm, toàn bộ trái đất sẽ bị dị thú thống trị.
Trong lòng nghĩ, thân ảnh Diệp Tinh xẹt qua, nhanh chóng lướt tới hướng xa xa.
Những dị thú khác hắn cũng không lo được nhiều lắm, nhưng dị thú vương cảnh hắn nhất định phải đánh chết.
Cuộc chiến đấu giữa nhân loại và dị thú là không tránh khỏi. Hôm nay những dị thú này công kích Thượng Hải, có thể không bao lâu nữa sẽ tiến công Tây An.
\- Đại ca! Cậu bé Lý Dương nhìn thấy Diệp Tinh, tuy cậu nghe được âm thanh dị thú ở xa xa có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng, thật cẩn thận đi theo Diệp Tinh.
......
Một khu vực ở Thượng Hải, một con trăn khổng lồ dài tới mười ba mét xoay quanh trên phế tích của một tòa nhà, ánh mắt lạnh như băng nhìn tòa thành thị ngàn vạn khổng lồ trước mắt này.
Lôi điện trên người vờn quanh, giống như lôi thần đang chấp chưởng trừng phạt.
Ở phía sau con trăn khổng lồ này, từng con dị thú xuất hiện, gào thét vang dội.
---
SK 1/3 - 10/3 ĐẨY 10KP NHẬN 1000 TLT hoặc CODE GIẢM GIÁ
- ĐẨY 30 KP - Tặng CODE 20% - ĐẨY 50 KP - Tặng CODE 25% - ĐẨY 100 KP - Tặng CODE 30% - ĐẨY 150 KP - Tặng CODE 35% - ĐẨY 200 KP - Tặng CODE 40%
(Nhận code vui lòng check tn web)
Chương 294 Ra tay chấn động! 1
Những dị thú này cộng lại khoảng mấy trăm con.
"Kia... kia là cái gì vậy?"
“ Con trăn khổng lồ dài hơn mười mét? Làm sao có thể?"
“Trên người con trăn này còn có lôi điện!”
“ Nhân loại chúng ta có người tu luyện lôi điện, nhưng những người tu luyện kia cũng không đạt tới trình độ như vậy đâu phải không?"
......
Trong một vài chung cư có người ẩn nấp, bọn họ vụng trộm nhìn những dị thú này, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Lúc này, trên màn hình lớn của Thượng Hải, bỗng nhiên tất cả hình ảnh biến đổi, biến thành hình ảnh mấy trăm dị thú ở cùng một chỗ.
"Chú ý! Chú ý! Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, chú ý an toàn cho mình, người phụ cận Thượng Hải cũng xin nhanh chóng rút lui..."
Những video có tiếng nói này nhanh chóng được phát ra.
Không chỉ có Thượng Hải, lúc này còn có những thành phố khác, trên màn hình ánh sáng của các tòa nhà, trên máy tính, điện thoại di động đều xuất hiện một hình ảnh này.
\- Trời ạ, con trăn thật khủng bố!
-Cả người bao bọc bởi lôi điện, đây là sinh vật trong thần thoại sao?
......
Vô số người nhìn thấy video, đặc biệt là con trăn khổng lồ lơ lửng trên đống đổ nát của Thượng Hải trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Dưới sự dẫn dắt của con trăn lôi điện khổng lồ này, hàng trăm con dị thú liên hợp cùng một chỗ, muốn phát động tập kích con người!
"Thế giới này rốt cuộc là sao vậy? Thật sự đã là tận thế sao?"
Nhìn vào video, một số người tỏ ra tuyệt vọng trong mắt.
Tám cây cột màu đen từ trên trời giáng xuống, mặt trời biến mất, trái đất rơi vào bóng tối, động vật bắt đầu điên cuồng tập kích con người, hiện tại thậm chí lại xuất hiện sinh vật khủng bố như vậy, toàn bộ thế giới trở thành thứ gì bọn họ hoàn toàn không biết.
Cuộc sống yên ổn không còn ở đây, họ chỉ có thể chờ mong bóng tối có thể vượt qua càng sớm càng tốt.
\- Gào!
Một tiếng gào thét khiến da đầu người ta tê dại truyền đến, nghe được thanh âm này, dị thú bắt đầu nhanh chóng tiến lên, hướng các nơi ở Thượng Hải.
"Rầm rầm !"
Trong mắt một con dị thú giống sói hiện lên vẻ lạnh như băng, tung người nhảy tới trước một căn phòng, cửa sổ phòng này dễ dàng bị xé vỡ như đậu hũ, sau đó thủy tinh bị đập vỡ.
"Ah !!!"
Không quá hai giây, một âm thanh vô cùng thê thảm vang lên, sau đó dị thú giống sói một lần nữa từ trong căn phòng đi ra.
Dưới hàm răng bén nhọn của nó còn cắn cổ một người, máu tươi chảy ròng ròng.
Không chỉ ở đây, mà còn có những người sống sót ở những nơi khác liên tục bị tìm thấy, sau đó cũng bị cắn chết bởi các dị thú khác
Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua hoàn toàn là tàn sát toàn diện.
\- Động vật biến dị chết tiệt!
Nhìn thấy hành vi của những con vật biến dị này, hầu như tất cả mọi người xem video đều nắm tay, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, còn có bi thương.
Đây là đồng loại của bọn họ, nhưng hiện tại không hề có lực phản kháng nào đều bị tàn sát toàn bộ!
\- Nhân loại chúng ta trong tay những động vật biến dị này thật sự không có lực phản kháng nào sao?
"Thân nhân của tôi đều chết trong tay những con thú này rồi, chỉ có tôi may mắn sống sót. Tôi muốn trả thù, nhưng không có khả năng.”
"Ai có thể cứu họ?"
“Ai có thể cứu nhân loại chúng ta đây?"
......
Trong lòng mọi người bi thương, rất nhiều người trong số họ lúc trước đều bị dị thú công kích qua rồi.
Nhưng đối mặt với dị thú bị kích phát hoàn toàn hung tính, nhân loại bọn họ trên cơ bản không phải là đối thủ, phần lớn đều tử vong.
Nhưng không ai có thể ngăn cản chúng.
Nhìn lôi điện quấn quanh trên người con trăn khổng lồ kia, trong mắt mọi người càng có một tia tuyệt vọng.
Sinh vật thần thoại như vậy, có nhân loại nào có thể ngăn cản được?
"Con gái, con gái tôi!"
Một người phụ nữ ôm một bé gái vài tuổi trong tình huống hoảng loạn bỏ chạy, nhưng mảnh đất nứt ra khiến cô ta ngã xuống, sau đó bị tách ra khỏi con gái mình.
\- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, vừa lúc một dị thú giống mèo đi tới bên cạnh con gái của cô ta, mở ra hàm răng bén nhọn, chuẩn bị cắn một cái.
"Mẹ." Cô bé sợ hãi, liên tục khóc.
-Không! Trong mắt người phụ nữ kia lộ ra một tia tuyệt vọng.
Chồng cô đã chết rồi, đứa con là hy vọng duy nhất để cô tiếp tục sống.
-Bùng!
Bỗng nhiên, dị thú giống mèo đang muốn cắn cô bé lại đột nhiên trên người xuất hiện một ngọn lửa, sau đó toàn bộ thân thể nhanh chóng hóa thành hư vô,
"Con của tôi!" Thấy dị thú tử vong, người phụ nữ kia cũng không để ý ngọn lửa, vội vàng tiến lên ôm chặt con gái của mình vào trong ngực.
Cách đó không xa, Diệp Tinh từng bước đi tới, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.
Hắn nhìn dị thú tàn sát bừa bãi, trong mắt tràn đầy sát ý.
-Tê!
Con trăn khổng lồ xoay quanh tòa nhà phế tích kia tựa hồ chú ý tới Diệp Tinh nơi này, rít lên vài tiếng.
\- Rống!
Nhất thời dị thú đang hướng bốn phía công kích mọi người trở về, cơ hồ toàn bộ đánh về phía Diệp Tinh.
Nguyên tắc công kích của dị thú chính là trước hết diệt trừ một trong những người nguy hiểm nhất, nếu người nguy hiểm nhất không trừ bỏ, chúng nó cũng sẽ không đối phó với những người khác, đây tựa hồ là chấp niệm đã bị cây cột khổng lồ cải tạo qua.
Chương 295 Ra tay chấn động! 2
Nhưng mà, những dị thú kia sau khi tiếp cận Diệp Tinh, trên người tất cả đều bao phủ một tầng lửa, sau đó hóa thành tro tàn biến mất.
"Những động vật biến dị kia bị lửa vây quanh."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
......
Trong mắt người đang xem video lộ ra một tia khiếp sợ.
Trong mắt bọn họ, dị thú từ bốn phương tám hướng bao trùm mà đến, nhưng khi đi tới một chỗ, tất cả đều hóa thành lửa.
Toàn bộ tràng diện nhìn qua rất cổ quái,rất nhiều lửa vây thành một vòng tròn lửa lớn, hơn nữa vòng tròn lửa này còn đang không ngừng dao động.
Mọi người nhìn kỹ, rốt cục trên video bày ra tình cảnh rõ ràng, trên phế tích một thanh niên đang đi lại, theo người thanh niên này đi tới, đông đảo dị thú không ngừng tử vong.
\- Là Tiểu Tinh!
Trong tiểu khu Thư Hương thành phố Tây An, đám người Diệp Kiến An đều khẩn trương xem video, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trong video, nhất thời kinh hô.
"Là anh ấy! Ha ha, anh quá giỏi! Những dị thú này tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ấy!” Diệp Phong cũng đang xem video, trên mặt tràn đầy tươi cười nói.
Cậu đã gặp qua thủ đoạn của Diệp Tinh, cho dù là con trăn lôi điện khổng lồ kia cũng tuyệt đối sẽ bị Diệp Tinh chém giết.
Lúc trước Lý Khuê Mộc cũng có thể khống chế lôi điện, cực kỳ cường đại, nhưng cuối cùng đối mặt với Diệp Tinh lại không có một tia phản kháng nào đấy thôi.
......
\- Tiểu Ngư, là Diệp Tinh! Trịnh Đình Đình đứng bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn thấy bóng dáng trong video, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cái thằng nhóc không có việc gì liền chạy đến nhà Lâm Tiểu Ngư kia bây giờ lại có năng lực khủng bố như vậy!
Lúc trước Diệp Tinh ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đều cười ha hả, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nhìn bộ dáng lạnh như băng hiện tại, tựa hồ giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
\- Diệp Tinh!
Lâm Tiểu Ngư cũng đang xem video, tuy rằng biết Diệp Tinh nhất định sẽ thắng, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được khẩn trương.
......
Trong hình ảnh, Diệp Tinh một mình đi tới chỗ dị thú, tựa như thần linh chân chính, tràng diện kia nhìn qua cực kỳ rung động.
\- Là một người thanh niên!
"Trời ạ, đây là chiêu thức mà người thanh niên này thi triển sao? Cái này cũng quá mạnh đi?"
“Thanh niên kia hình như là thiên tài thương nghiệp Diệp Tinh xuất hiện trên mạng gần một năm trước!"
......
Mọi người khẩn trương nhìn hình ảnh trong video, một số người mới nhìn đã nhận ra Diệp Tinh, một số khác cũng không xác định.
Dưới ánh đèn mờ tối, nhìn đồ vật cũng không phải đặc biệt rõ ràng.
\- Tê!
Con trăn lôi điện lượn lờ trên tòa nhà phế tích, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Xoẹt!
Bỗng nhiên nó động, toàn bộ thân thể lại trực tiếp bay lên bầu trời, giống như một mũi tên sắc bén bắn về phía Diệp Tinh.
\- Ầm ầm!
Trên không trung, từng đạo lôi điện chớp động, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
\- Dị thú lôi điện kia muốn công kích!
\- Không biết người thanh niên kia có thể ngăn cản được hay không?
......
Nhìn thấy dị thú trăn bỗng nhiên công kích,trong lòng mọi người hốt hoảng thay Diệp Tinh.
Con trăn dài tới hơn mười mét, thậm chí trên người còn có lôi điện vây quanh, thực lực tuyệt đối cường đại gấp nhiều lần so với động vật biến dị khác.
Diệp Tinh có thể đánh chết động vật biến dị khác, nhưng không nhất định có thể đối phó được con này.
\- Tới đúng lúc lắm! Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng.
Ầm ầm!
Thân thể của hắn thế nhưng trực tiếp bay lên, sau đó hai bàn tay toàn là lửa, cứ như vậy đứng ở trên không trung, hoàn toàn đem dị thú trăn từ xa bắt vào tay.
\- Bắt được rồi!
"Trời ạ, thanh niên này lại có thể đứng trên không trung! Đây là thần linh sao?"
......
Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Tinh cứ như vậy không bằng bất cứ cái gì đứng ở trong hư không, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Đứng trên không trung, chỉ có lục địa thần tiên mới làm được.
\- Tê!
Con trăn lôi điện khổng lồ gầm thét, nhưng miệng nó lại hoàn toàn bị Diệp Tinh bắt được, căn bản không cách nào cắn xé.
"Con trăn khổng lồ này hẳn là đã xảy ra một ít biến dị thì hình thể mới trở nên lớn như vậy." Diệp Tinh nhìn trăn đoán.
Bình thường hình thể hung thú vương cảnh cũng sẽ không có nhiều biến hóa, ngoại trừ một ít kỹ năng đặc thù thì chỉ sau khi đạt tới hoàng cảnh hình thể chúng mới có thể lớn lên.
\- Chỉ là sau khi đạt tới vương cảnh, trên người một vài dị thú có bảo vật. Dị thú vương cảnh loại rắn này trân quý nhất chính là mật rắn!
Thứ trân quý nhất của rắn vốn là mật rắn, mật rắn vương cảnh càng có lực hấp dẫn cực lớn, hoàn toàn có thể giải bách độc, tác dụng so với quả độc nguyên kia không biết trân quý hơn bao nhiêu lần.
Quả độc nguyên chỉ có thể giải một ít độc tố rất nhỏ mà thôi, đối mặt với độc tố của dị thú độc hại, căn bản không giải được.
Tay phải nắm chặt, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay Diệp Tinh, sau đó trực tiếp hướng bụng con trăn khổng lồ kia xẹt qua một đường.
\- Đâm rồi!
Vị trí bụng con trăn khổng lồ nhất thời xuất hiện một vết thương.
\- Tê!
Đau nhức truyền đến, dị thú trăn khổng lồ tiếp tục điên cuồng giãy dụa, nhưng tất cả hiển nhiên đều là vô ích.
Bình luận facebook