• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (5 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Ba mẹ kinh ngạc

"Ông nội, có cần con đi tra bối cảnh của Diệp Tinh không?" Triệu Mạc suy nghĩ một lát rồi nói.

"Không cần." Triệu Sơn Nham lắc đầu, nói: "Nếu như đối phương thật sự có bối cảnh, con tra xét dẫn tới cảnh giác sẽ không tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi."

Ông trịnh trọng nói: "Việc tiếp theo của cửa hàng thú cưng cháu mau chóng làm cho xong đi, đối với chúng ta mà nói, thêm một người bạn là thêm một con đường, như vậy mới có thể đi xa hơn."

"Vâng!" Triệu Mạc gật đầu.

. . .

"Chỉ trong khoảng thời gian mấy ngày mà tài khoản đã có thêm năm mươi tám vạn!" Đi ở trên đường, tâm tình Diệp Tinh vô cùng tốt, nhưng trên mặt hắn cũng không đặc biệt biểu hiện ra, vui giận không đổi sắc.

Trên thực tế, kiếp trước cuối cùng hắn đạt tới Hoàng Cảnh, thực lực đứng trên đỉnh Trái Đất, chiến đấu với những dị thú vô cùng khủng bố đó, vậy nên đối mặt với một vị đại gia đứng đầu thành phố Thượng Hải, tất nhiên không có gì phải sợ hãi.

Năng lực tự kiềm chế của hắn rất mạnh, trong lòng có mất bình tĩnh hơn nữa, cũng sẽ không biểu hiện ra.

"Đi chuyển tiền trước, sau đó đến bệnh viện."

Kiếm được tiền, Diệp Tinh nghĩ ngay tới ba mẹ của mình, khóe miệng nở một nụ cười, hắn bước nhanh về phía bệnh viện.

. . .

Trong phòng điều trị của bệnh viện thành phố Thượng Hải, Diệp Kiến An đang ở cùng Lưu Mai.

"Kiến An, chuyện vay tiền gần đây thế nào?" Lưu Mai mặc đồ bệnh nhân, im lặng một chút hỏi.

"Chuyện tiền bà không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết." Diệp Kiến An liền vội vàng nói.

"Kiến An, có phải càng ngày càng khó vay tiền không?” sắc mặt Lưu Mai trắng bệch nói: "Ung thư gan giai đoạn cuối gần như đã tuyên án tử với tôi, tôi cũng không muốn sống, liên lụy tới ông và Tiểu Tinh."

Con trai bà vì bà bị bệnh mà nghỉ học, trong lòng bà tràn ngập sự áy náy.

Mặt Diệp Kiến An biến sắc, hơi tức giận nói: "Nói bậy gì đó? Trên mạng vẫn có một vài người ung thư gan gia đoạn cuối chữa trị thành công, chỉ cần bà an tâm chữa trị, nhất định có thể khỏe lại. Chuyện tiền đã có tôi và Tiểu Tinh, mặc dù chân tôi có chút vấn đề, nhưng khoảng thời gian này đã khôi phục rất nhanh, đi lại không có vấn đề gì, có thể kiếm tiền."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Kiến An lại chua chát.

Nhà người thân có thể vay tiền hầu như đã vay cả rồi, nhưng số tiền vay được càng ngày càng ít, hiện tại tiêu tiền như nước, theo chiều hướng này, ước chừng cũng chẳng kiên trì được mấy tháng.

Bệnh ung thư, đủ phá tan một gia đình bình thường trong thời gia ngắn.

"Tít!"

Lời nói vừa dứt, điện thoại của Diệp Kiến An bỗng nhiên vang lên, ông cầm lấy điện thoại mở ra nhìn một chút, nhưng sau đó lập tức ngẩn người.

"Sao vậy? Kiến An?" Lưu Mai không nhịn được hỏi.

Mặt Diệp Kiến An thoáng hiện vẻ khiếp sợ nói: "Tiểu Mai, thẻ ngân hàng nhận được 300 nghìn, là. . . Tiểu Tinh chuyển tới."

"300 nghìn? Tiểu Tinh? Sao có thể?" Lưu Mai cả kinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Tiểu Tinh nó là một học sinh, sao nháy mắt lại có nhiều tiền như vậy? Không phải nó làm gì phạm pháp chứ ?"

300 nghìn đối với hai vợ chồng bọn họ mà hoàn toàn à một khoản tiền lớn khó có thể tưởng tượng ra được.

Việc đầu tiên mà Lưu Mai nghĩ là có phải Diệp Tinh đã làm gì hay không.

Dẫu sao ở trong lòng bà, Diệp Tinh chỉ là người bình thường, dù có kiếm tiền như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng kiếm nhiều như thế.

"Tôi gọi điện thoại hỏi một chút." Diệp Kiến An vội vàng nói.

"Đúng, mau hỏi Tiểu Tinh, nếu như nguồn tiền không bình thường, bảo nó tức trả lại." Lưu Mai lo lắng đến mức rơi lệ.

Dù như thế nào, bàcũng không muốn con trai mình làm chuyện phạm pháp.

Điện thoại gọi đi, rất nhanh được bắt máy.

"Alo Tiểu Tinh, bây giờ con đang ở đâu. . ." Diệp Kiến An nhanh chóng hỏi.

Nhưng chỉ nói được vài giây, điện thoại lại bị cúp.

"Thế nào? Tiểu Tinh nó nói như thế nào?" Lưu Mai liền vội vàng hỏi.

Diệp Kiến An an ủi: "Không cần lo lắng, Tiểu Tinh nói nó sẽ lập tức tới đây."

Mười mấy phút sau đó, Diệp Tinh sải bước đi tới.

"Tiểu Tinh, 300 nghìn kia của con . ." Thấy Diệp Tinh, Diệp Kiến An lập tức hỏi.

"Tiểu Tinh, cho dù mẹ không chữa bệnh, cũng không muốn con làm chuyện xấu." Lưu Mai cũng không nhịn được nói.

Nhìn ba mẹ của mình, Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, đây là con kiếm tiền một cách hợp pháp."

Nhưng Diệp Tinh cũng hiểu, không thể nói Diệp Kiến An, Lưu Mai không tin hắn, cho dù là ai trong hoàn cảnh này bỗng nhiên có được 300 nghìn cũng sẽ dẫn tới rất nhiều suy nghĩ.

"Trước đây con quen biết với một cụ già rất có lòng trong việc huến luyện vẹt nói chuyện, vì trong lúc vô tình giúp ông ấy mấy lần, vậy nên ông ấy dạy con cách huấn luyện vẹt nói chuyện. Không nghĩ tới con rất có thiên phú, rất nhanh đã học được. Khoảng thời gia này con mua một ít vẹt, vẫn luôn huấn luyện chúng, vừa hay gặp được một khách hàng lớn, ông ấy đang thiếu nguồn hàng vẹt biết nói chuyện, nên đã trả 500 nghìn mua năm con vẹt của con. . ."

Diệp Tinh mau chóng kể lại sự việc, tất nhiên, hắn đã giấu đi một vài chi tiết.

Tin tức về Linh Khởi Thuật quá mức kinh hãi, hắn không định nói ra.

"Năm mươi vạn. . ." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau một cái, khó nén được vẻ khiếp sợ trong mắt.

Bọn họ bận rộn cả một đời, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Trước đó bán vẹt được tám vạn, cộng thêm 500 nghìn này, nói chính xác là năm mươi tám vạn." Diệp Tinh cười nói.

Diệp Kiến An cùng Lưu Mai có chút không tỉnh táo, con trai bọn họ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Con gửi cho 30 vạn, còn lại 28 vạn, sau này con định mở một tiệm thú cưng đặc biệt chuyên bán vẹt cùng với cácloài chim khác, cửa hàng mặt tiền đã tìm xong, đến lúc đó huấn luyện một chút, tốc độ kiếm tiền chắc hẳn rất nhanh."

Diệp Tinh nhìn ba mẹ, cười nói: "Đến lúc đó ba có thể đi tiệm thú cưng nhìn một chút, con trai của hai người là thanh niên ba tốt, sao có thể đi làm chuyện xấu được."

Thấy Diệp Tinh nói như vậy, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai cuối cùng cũng yên lòng.

"Tiểu Tinh, nếu là ông cụ ấy đã truyền lại kỹ thuật cho con, để con kiếm được nhiều tiền như vậy, con ngươi nhất định phải cảm ơn ông ấy tử tế." Diệp Kiến nghiêm túc nói.

"Làm người nhất định phải học cách báo ơn, đây là điều ba đã dạy con từ nhỏ."

"Con biết rồi, ba." Diệp Tinh nghiêm túc gật đầu.

Hắn nhân cơ hội khuyên nhủ: "Mẹ, giờ con đã có thể kiếm tiền, vậy hai người cũng không cần tiếc, cứ mua thuốc điều trị tốt nhất, cả ba nữa, chân ba cũng phải tìm bác sĩ tốt nhất để chữa, xem xem có thể chữa hay không, còn việc chăm sóc mẹ, chúng ta có thể tìm một bảo mẫu chuyên nghiệp."

Chân Diệp Kiến An bị thương, nhưng mới chỉ điều trị một chút. Tổn thương đến gân cốt 100 ngày, kiếp trước bởi vì Diệp Kiến An không tu dưỡng tốt, sau này đi bộ bước thấp bước cao.

Xương bị thương, dựa vào bản lĩnh của Diệp Tinh, cần đạt tới Vương Cảnh mới có thể giải quyết.

"Những việc này con không cần lo lắng, ba và mẹ con tự có tính toán." Diệp Kiến An nói.

Diệp Tinh đành chịu, Diệp Kiến An nói như vậy rõ ràng là không cân nhắc tới đề nghị của hắn, dù sao hiện tại thêm ba mươi vạn, tiền cũng không được coi là nhiều lắm.

Ung thư gan giai đoạn cuối chính là một cái động không đáy, phí điều trị sau này phải tốn bao nhiêu, không ai biết trước được.

Nhưng mà, Diệp Tinh cũng không vội, chờ tiệm thú cưng mở cửa, hắn kiếm được nhiều tiền hơn, cách nghĩ của Diệp Kiến An chắc chắn sẽ thay đổi.
Chương 12 Chuẩn bị làm việc

Ngồi lại bệnh viện một lát, Diệp Kiến An nói: "Tiểu Tinh, giờ con mở cửa hàng thú cưng chắc hẳn rất bận, không cần ở lại với ba mẹ."

Đối với việc tiệm thú cưng ông cũng không rõ lắm, nhưng trong thời gian ngắn như vậy Diệp Tinh kiếm được hẳn năm mươi tám vạn, tương đương với số tiền mà ông và Lưu Mai kiếm cả đời, ông cũng sẽ không ngăn cản con trai.

Diệp Tinh gật đầu một cái, bây giờ quả thực hắn có việc cần phải làm.

"Ba, mẹ, con đi trước, đợi tiệm thú cưng khai trương, con đưa hai người đi xem." Diệp Tinh cười nói, nói xong sải bước rời đi.

"Con trai trưởng thành thật rồi." Trên giường bệnh, Lưu Mai nhìn Diệp Tinh rời đi, lau nước mắt nói .

Bình thường bà thấy Diệp Tinh còn không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bỗng nhiên lại có thể gánh vác được trách nhiệm gia đình.

"Đúng là hiểu chuyện hơn nhiều." Diệp Kiến An gật đầu một cái nói.

Trên mặt Lưu Mai mang vẻ tươi cười: "Kiến An, con trai có bản lĩnh hơn ông."

"Có bản lĩnh tới đâu đi nữa, tôi cũng là bố nó, tôi muốn đánh nó liền đánh." Diệp Kiến An nhất thời nói .

Dù nói như vậy, nhưng lúc này trong mắt ông có một tia vui vẻ yên tâm, còn có một chút nhẹ nhõm.

Giờ đây, áp lực trên người hắn cũng giảm đi rất nhiều.

. . .

Sau khi rời bệnh viện, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới chim thú lân cận, bắt đầu chọn mua vẹt cùng với một ít loài chim cảnh đẹp.

Còn về tiệm thú cưng, hắn đãđại khái đã có ý tưởng.

Gọi một chiếc taxi, tới gần chợ chim thú thì dừng lại. Xe taxi không cách nào đi vào sâu bên trong.

Diệp Tinh đứng ở một bên vỉa hè, nhàm chán chờ đèn đỏ.

"Hửm?" Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về phía một cái bé gái cách đó không xa.

Nhìn qua dnasg vẻ bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi, trong tay còn cầm một cái lồng chim non.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mịn nhưng mắt lại rưng rưng, nhìn qua giống như một cô bé đáng thương.

Nàng bé mắt nhìn khắp nơi, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, sau đó liền đi tới bên lề đường, đứng cách Diệp Tinh rất gần.

"Bé gái này lạc mất người nhà?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bỗng nhiên sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.

Giờ vẫn đang là đèn đỏ, nhưng mà ánh mắt bé gái lại sáng lên, chạy về phía trước.

Hai bên đường, mấy chiếc xe vẫn đang đi qua đi lại với tốc độ rất nhanh.

"Có xe đi tới, vậy mà đứa nhỏ còn muốn băng qua đường."

"Nguy hiểm."

. . .

Xa xa, một vài người thấy tình hình của bé gái, nhất thời không nhịn được kinh hô.

Nhưng mà, bé gái mới vừa chạy được hai bước, lại phát hiện thân thể mình bỗng nhiên bay lên trời, đôi mắt nhấn nước của bé nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, tay nhỏ, chân nhỏ đang không ngừng vùng vẫy, tựa như đang suy nghĩ tại sao đột nhiên mình lại bay lên?

"Cô bé, ba mẹ của bé không có dạy bé lúc đèn đỏ không thể qua đường à?" Tay phải Diệp Tinh đem bé gái xách lên, bất đắc dĩ nói.

Bé gái vừa nãy mới bước được mấy bước, liền bị hắn trực tiếp túm về.

Bé gái nghi ngờ, sau đó quay người lại, nhìn thấy Diệp Tinh, miệng của bé hơi chu ra, ánh mắt rưng rưng, sau đó há to miệng, nước mắt giống như diều đứt dây, oa oa khóc rống lên.

Mặc dù Diệp Tinh không lo chuyện bao đồng, nhưng hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn một sinh mạng biến mất mắt mình.

"Đồng Đồng." Bỗng nhiên, một giọng nói đầy lo lắng vang lên, sau đó một chàng trai thân cao 1m75 nhanh chóng chạy tới.

"Anh." Cô bé Đồng Đồng nhìn thấy chàng trai, vừa gọi lớn vừa khóc.

Chnagf trai chạy tới, lập tức ôm bé gái vào trong ngực, an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi."

An ủi hai câu, tiếng khóc của bé gái mới dần dần dừng lại, bé rúc vào trong ngực chàng trai, sợ hãi len lén liếc nhìn Diệp Tinh, sau đó lại vội vàng rụt lại.

"Tôi đáng sợ vậy à?" Diệp Tinh bất đắc dĩ.

"Anh trai, cám ơn anh lần này đã cứu em gái tôi.” Chàng trai ôm bé gái, nhìn về phía Diệp Tinh cảm kích nói.

Trông dáng vẻ cậu ta cũng không lớn hơn Diệp Tinh là bao.

Chàng trai nói xong, nhanh chóng rút từ trong túi ra một nghìn năm trăm tệ, hơi ngại nói, nói: "Những thứ này cho anh.”

Đây là tất cả tiền trên người cậu.

Vừa rồi cậu đứng phía xa trông thấy tình huống của em gái mình, nhưng muốn chạy tới cũng phải mất chút thời gian, may mà có Diệp Tinh kịp thời ra tay.

"Không sao, lần sau trông chừng đứa nhỏ cẩn thận một chút." Diệp Tinh thuận miệng nói.

Hắn cũng không lấy tiền của chàng trai, thấy đèn đã chuyển xanh, trực tiếp đi về phía bên kia đường.

"Ấy, anh trai." Chàng trai há hốc miệng, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.

Cậu ta nhìn bé gái trong ngực mình, nói: "Đồng Đồng, không phỉa anh đã dặn là đợi anh một chút sao?"

Hắn mới vừa rồi đi vệ sinh, bảo bé gái chờ một lát.

"Anh, không thấy tiểu Đồng Đồng nữa. Nó phá cửa lồng bay mất rồi." Bé gái quệt miệng, tủi thân nói.

"Không sao, mấy ngày nữa anh lại mua con khác giống hệt cho em." Chàng trai đành phải an ủi.

Tiểu Đồng Đồng là một con chim thú cưng mà cậu mua cho em gái mình.

"Giờ đến bệnh viện một chuyến, xem em có bị dọa tới chỗ nào không." Chàng trai hít sâu một hơi, tim vẫn còn đang đập bình bịch.

Vừa rồi bé gái có bị dọa hay không cậu không biết, nhưng cậu bị dọa hết hồn.

Nếu như em gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu thật sự không biết mình phải làm gì.

. . .

Đi vào chợ chim thú, Diệp Tinh bắt đầu mua các loại chim thú một cách phung phí.

Sau đó hắn đem toàn bộ những con thú cưng này mang về nhà.

Rất nhiều loài chim, tất cả đều đặt trong phòng, kêu ríu ra ríu rít.

Nhưng sau khi dùng Linh Khởi Thuật mở ra linh trí, những con chim này liền đều yên tĩnh lại, dưới sự căn dặn của Diệp Tinh, chúng đói có thể tự đến khu vực ăn, đi vệ sinh cũng sẽ đến một chỗ đã quy định.

Theo tu luyện, thực lực của Diệp Tinh càng ngày càng mạnh, thi triển Linh Khởi Thuật cũng càng lúc càng dễ dàng, mấy phút là có thể thi triển nguyên vẹn một lần.

Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài một chuyến, mua một số lượng các loài chim về, thuần phục sau đó bắt đầu tu luyện.

Thời gian nháy mắt đã trôi qua ba ngày.

"Lại tiến bộ thêm một chút." Diệp Tinh ngồi khoanh chân dưới đất, khóe miệng nở một nụ cười.

Cơ thể con người có ngũ tạng phân là tim, gan, lá lách, phổi, thận; lục phủ là dạ dày, ruột già, ruột non, tam tiêu* , bọng đái, mật, tổng cộng mười một phần, hiện tại Diệp Tinh đã kết thúc rèn luyện bộ phận thứ hai!

_*Tam tiêu chỉ thượng tiêu, trung tiêu, và hạ tiêu. Thượng tiêu là phần cuống họng trở lên, trung tiêu là phần giữa của dạ dày, và hạ tiêu phần cuống dưới của dạ dày._

_*Tam tiêu chỉ thượng tiêu, trung tiêu, và hạ tiêu. Thượng tiêu là phần cuống họng trở lên, trung tiêu là phần giữa của dạ dày, và hạ tiêu phần cuống dưới của dạ dày._

Cảm nhận thấy sức mạnh tăng lên, trong lòng Diệp Tinh vui sướng.

Hiện tại, hắn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa dẫn đầu tất cả mọi người trên Trái Đất!

Cho dù hai năm sau thời kì tận thế đen tối giáng xuống, hắn cũng tuyệt đối chiếm vị trí đỉnh cao trên Trái Đất!

"Reng. . ."

Tẩy rửa thân thể một chút, điện thoại bên cạnh reo lên, Diệp Tinh cầm điện thoại lên nhìn, lập tức bắt máy.

"Diệp Tinh, giờ anh đnag ở đâu?" Một âm thanh trong trẻo vang lên, là Lâm Tiểu Ngư gọi tới.

"Ở nhà, sao vậy?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.

Giờ đang là thời gian học quân sự của Lâm Tiểu Ngư.

"Nội dung huấn luyện của đại học Thượng Hải của bọn em hôm nay là tham quan bảo tàng văn hóa thành phố Thượng Hải, cách chỗ anh rất gần." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Diệp Tinh kinh ngạc nói: "Đây cũng là nội dung huấn luyện à?"

"Đúng vậy, bồi dưỡng ý thức vinh quang của bản thân.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.

Diệp Tinh cũng cười, nói: "Anh lập tức tới tìm em."
Chương 13 Bạn Cùng Phòng Của Lâm Tiểu Ngư

Khoảng thời gian này Lâm Tiểu Ngư vẫn luôn học quân sự, sáng sớm bắt đầu, buổi sáng, buổi chiều, thậm chí buổi tối cũng tiến hành huấn luyện hoặc là các hoạt động văn nghệ, đến tận mười giờ tối mới kết thúc.

Những ngày này hai người cũng chỉ có thể gọi video nói chuyện.

Tốn mười mấy phút, Diệp Tinh đi vào trong bảo tàng to lớn, lúc này nơi đây có rất nhiều thanh niên, thiếu nữ mặc trang phục huấn luyện.

Trừ bọn họ ra, còn có một vài du khách.

"Diệp Tinh, ở đây." Xa xa, tiếng gọi trong trẻo như tiếng chim sơn ca vang lên, một cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa đang vẫy tay gọi, mắt cô cười híp lại, trông rất hoạt bát.

Nhìn thấy cô gái ấy, Diệp Tinh sải bước đi tới.

"Đi quân sự một thời gian rồi, nhưng hình như em không bị đen đi." Diệp Tinh nhìn kỹ Lâm Tiểu Ngư cười nói.

"Em vốn đã xinh đẹp rồi, có phơi thế nào thì cũng không đen đi được." Lâm Tiểu Ngư tự đắc nói, cô nhìn Diệp Tinh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một chút ngạc nhiên, nói: "Ấy? Diệp Tinh, da anh hình như tốt hơn rồi."

Cô sờ sờ mặt Diệp Tinh, trên mặt không có bất cứ chất bẩn nào.

"Tiểu Ngư." Xa xa, bỗng nhiên có hai tiếng nói vang lên, phía đó có hai cô gái mặc đồ huấn luyện đi tới.

Hai cô gái, một người khoảng 1m67, cũng khá xinh, trên mặt có một ít tàn nhang, vóc người mảnh mai, nhưng ngực lại khá đồ sộ.

Người còn lại hơi lùn một chút, có vẻ như chưa tới 1m6, nhưng khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn dễ thương.

"Các cậu tới rồi?" Lâm Tiểu Ngư nhìn về phía hai người, lại nhìn Diệp Tinh, cười giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng của em Hạ Lâm và Trương Mộng, đây là Diệp Tinh mà trước đây tôi đã nhắc với các cậu."

Cô gái có vóc người rất đẹp tên là Hạ Lâm, nhỏ nhắn dễ thương là Trương Mộng.

"Chào các cậu." Diệp Tinh cười chào hỏi.

"Cậu chính là Diệp Tinh?" Hạ Lâm quan sát Diệp Tinh từ trên xuống dưới, nói: "Cậu cũng là sinh viên ngành kinh tế đại học Thượng Hải chúng tôi, còn là người duy nhất xin nghỉ học, trong lớp chúng tôi có vài người khá có hứng thú với cậu."

"Có chút việc, cho nên nghỉ học một thời gian." Diệp Tinh cười nói.

Hạ Lâm cười khẽ một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Còn về cô gái nhỏ nhắn kia, chỉ tùy tiện chào hỏi Diệp Tinh một tiếng, sau đó kéo Lâm Tiểu Ngư nói chuyện ríu rít không ngừng.

"Tiểu Ngư." Bỗng nhiên, lại có mấy tiếng gọi vang lên, sau đó có ba người đi tới.

Theo chân ba người đi tới, ánh mắt của rất nhiều nam sinh nơi này đều đổ dồn về.

Chính xác mà nói, ánh mắt bọn họ hẳn là tập trung ở trên người một nữ sinh trong đó.

Nữ sinh này trông rất xinh đẹp, mặt trái xoan tiêu chuẩn, da thịt trắng nõn, cô cao khoảng 1m7, một đôichân dài miên man rất thu hút ánh mắt người khác.

Diệp Tinh liếc nhìn nữ sinh này một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, trong lòng không có bất kỳ gợn sóng nào.

"Là Chu Lãnh Huyên."

"Người xinh đẹp nhất năm nhất khoa kinh tế đại học Thượng Hải chúng ta, mới vừa nhập học, đã được mấy đàn anh khóa trên đưa thư tỏ tình."

"Nữ thần của tôi."

. . .

Một vài nam sinh nhìn Chu Lãnh Huyên, không nhịn được nhỏ giọng nói.

Nữ sinh xinh đẹp cho dù là ở đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người.

Giống như Chu Lãnh Huyên trước mắt này, cho dù đều mặc đồ quân sự giống mọi người, nhưng vẫn biến thành tiêu điểm chú ý ccuar mọi người trong nháy mắt.

"Diệp Tinh, đây là ba người bạn cùng phòng khác của em, Chu Lãnh Huyên, Chu San, Tiền Giai Giai. . ." Lâm Tiểu Ngư giới thiệu.

Chu Lãnh Huyên chính là cô gái xinh đẹp nhất, bên cạnh cô là Chu San cao hơn 1m6, tóc nhuộm thành màu vàng.

Còn về Tiền Giai Giai mà nói, là một nữ sinh mặt tròn. So sánh với những người khác, khuôn mặt Tiền Giai Giai được xem là bình thường nhất, da ngăm đen, tóc ngắn, không thú hút chút nào.

"Đây là bạn trai tôi, Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư lại tự nhiên hào phóng mà giới thiệu Diệp Tinh.

"Chào các cậu." Diệp Tinh mỉm cười chào hỏi.

Chu Lãnh Huyên nhìn về phía Diệp Tinh, khẽ gật đầu, coi như đã biết.

Nữ sinh mặt tròn Tiền Giai Giai có vẻ hơi khó chịu, giống như sợ người lạ vậy: "Xin. . . Xin chào."

Cuối cùng là Chu San nhuộm tóc vàng tỏ ra hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, cây cải trắng tươi non Tiểu Ngư này của chúng tôi được nhiều người chú ý lắm đó, Tiểu ngư vẫn luôn nói đã có bạn trai, giờ là lần đầu tiên gặp mặt. Không biết nhà cậu làm gì?"

"Gia đình bình thường mà thôi." Diệp Tinh mỉm cười nói, không nói thêm gì nhiều.

"San San, nào có chuyện vừa gặp mặt đã tra hỏi hộ khẩu nhà người ta vậy?" Hạ Lâm nói .

"Lãnh Huyên, San San. . . Mọi người đi chơi đi, tôi và Diệp Tinh đi dạo một chút." Lâm Tiểu Ngư nhìn năm người bạn cùng phòng nói .

"Đi thôi, đi thôi, vừa thấy bạn trai liền không quan tâm chúng ta nữa.” Trương Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn đnág yêu cười hì hì nói: "Đợi trở về kí túc sẽ phạt cậu một trận."

Lắc đầu bất đắc dĩ, Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh đi về phía xa xa.

Đợi sau khi hai người bọn họ rời đi, năm người Chu Lãnh Huyên vẫn đứng ở chỗ này, Hạ Lâm bỗng nhiên nói: "Dáng dấp tạm được, đáng tiếc hình như quá bình thường, quần áo trên người đều là đồ rẻ tiền, mỗi một món đều không vượt quá một trăm tệ, đoán chừng gia cảnh cũng bình thường thôi. Diệp Tinh này kém hơn so với dự đoán của chúng ta một chút."

"Hạ Lâm, chúng ta nói kiểm định sẽ thay Tiểu Ngư, cậu vừa gặp lần đầu đã phủ định Diệp Tinh này?" Trương Mộng mở to mắt nói: "Tôi cảm thấy khá tốt, hiện tại còn trẻ, nghèo một chút hoàn toàn có thể phấn đấu."

Nghe vậy, Hạ Lâm nhất thời bất mãn, nói: "Nói trước là cùng nhau kiểm định, tôi chỉ là nói ra lời trong lòng mà thôi, nói các cậu lại cảm thấy quá đáng?"

"Mộng Mộng, tớ cảm thấy chị Hạ Lâm nói rất đúng, bây giờ không phải nhìn tiền à? Diệp Tinh này cao, đẹp trai đều đạt têu cầu, nhưng tài phú thì không ổn." Chu San cũng nói.

"Biết rồi, cậu là cô gái ham tiền." Trương Mộng cười nói.

Chu San phản bác: "Ham tiền thì thế sao? Xã hội này cần chính là tiền. Trước đây chị họ tôi và một nam sinh yêu nhau tới chết đi sống lại, thậm chí bỏ trốn, để hai nhà đồng ý cho bọn họ kết hôn, kết quả vì phía nhà trai kia không có tiền, vẻn vẹn không tới ba tháng đã li hôn."

"Diệp Tinh là có tiềm lực, nhưng vừa lên đại học năm nhất đã nghỉ học, cuối cùng khả năng đến bằng đại học cũng không lấy được, bước ra ngoài xã hội như vậy căn bản là không có chút ưu thế nào, chỉ có thể làm công việc khổ nhất mệt mỏi nhất mà thôi."

Trương Mộng im lặng nhìn Chu San, nhưng cô cũng không nói gì thêm.

Mỗi người đều có tam quan* của riêng mình. Cô không có ác cảm gì với Diệp Tinh, nhưng cũng chẳng có hảo cảm gì.

_*Tam quan bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thế giới quan chính là cách bạn đối đãi với thế giới này như thế nào. Nhân sinh quan chính là bạn cảm thấy cuộc sống này ra sao. Còn giá trị quan tức là điều gì quan trọng đối với bạn._

_*Tam quan bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Thế giới quan chính là cách bạn đối đãi với thế giới này như thế nào. Nhân sinh quan chính là bạn cảm thấy cuộc sống này ra sao. Còn giá trị quan tức là điều gì quan trọng đối với bạn._

Mặc dù Diệp Tinh đẹp trai, nhưng những nam sinh theo đuổi cô đều ưu tú hơn Diệp Tinh một chút.

Trong 5 người, sắc mặt Chu Lãnh Huyên lạnh lùng vô cùng, rất ít nói, cũng không có bất cứ phát biểu ý kiến gì vưới Diệp Tinh.

Tiền Giai Giai vẫn luôn im lặng, giống như một người trong suốt vậy, cũng chẳng nói gì.

"Được rồi, không nói nữa, vất vả lắm mới tới được nơi này để thả lỏng, chúng ta phải đi dạo một vòng mới được." Trương Mộng cười nói.

"Giai Giai, chẳng phải lúc mới vào phòng cậu đã nói một trong những nguyện vọng của cậu là tới nơi này tham quan à?"

Cô ra kéo Tiền Giai Giai, dẫn đầu đi phía trước.
Chương 14 Cửa Tiệm Sửa Sang Xong

"Diệp Tinh, bác gái, bác trai thế nào rồi?" Một nơi khác, Lâm Tiểu Ngư hỏi: "Chuyện tiền em có thể giúp một chút."

"Vẫn ổn." Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cười nói: "Mẹ anh bây giờ đang tích cực chữa trị, mà chuyện tiền. . . Cũng đã được giải quyết, trong thời gian ngắn không cần lo lắng."

Hắn muốn nói chuyện bán vẹt ra, nhưng trong lòng chợt suy nghĩ, lựa chọn không nói nữa.

"Vậy có chuyện nhất định không được giấu ở trong lòng, nhất định phải tìm emcho dù thế nào, hai người nghĩ cách chắc chắn sẽ hơn một người!" Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc nói.

"Biết rồi, Tiểu Ngư thân yêu nhất của anh." Diệp Tinh cười nói.

Hiện tại hắn rất thích trêu chọc người đẹp.

Thiếu nữ xinh đẹp đứng ở nơi đó, gió nhẹ thổi qua, tóc nhẹ nhàng bay múa, một chút sắc đỏ bò từ cổ cô lên.

"Đi, chúng ta đi tham quan bảo tàng này một chút, đây là lần đầu tiên em tới nơi này đó.” Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh đi về phía trước.

Đi dạo ở đây một tiếng, sau đó giảng viên huấn luyện quân sự kêu gọi tập hợp, bắt đầu trở lại trường học.

Mà Diệp Tinh cũng tạm biệt Lâm Tiểu Ngư.

. . .

Trên đường đi về, thầm nghĩ Diệp Tinh trong lòng.

"Còn hơn 2 tháng nữa là sinh nhật Tiểu Ngư, việc của tiệm thú trước tiên không nói với cô ấy, để xem khoảng thời gian này mình có thể tìm ra một con chim chiến hay không?"

Một vài động vật sau khi sử dụng Linh Khởi Thuật, không những có thể mở linh trí, mà tự thân nó cũng sẽ phát sinh biến hoá nhất định, sinh ra khả năng công kích, có thể được sử dụng để làm thú chiến.

Nếu như có thể phát hiện một con chim chiến, sau đó tặng cho Lâm Tiểu Ngư, vậy thú chiến hoàn toàn có thể thời thời khắc khắc bảo vệ cô.

Phải biết, mỗi một con thú chiến thực lực thấp nhất cũng tương đương với con người trong giai đoạn Luyện Thể, nếu như xuất hiện, vậy thực lực còn mạnh hơn Diệp Tinh bây giờ!

. . .

Mặt trời tháng chín vẫn chói chang như thế, thời gian tiếp theo, sinh viên của các trường đại học vẫn phải chịu sự dày vò của huấn luyện quân sự dưới ánh mặt trời như cũ, mà Diệp Tinh cũng rất bận.

Lúc này bên trong gian phòng mà hắn thuê, đầy ắp lồng chim, nhưng những lồng chim này đều đang ở trạng thái mở, vài chú chim non bay vào bay ra, mặc dù chủng loại rất nhiều, nhưng cả căn nhà nhìn rất sạch sẽ, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của phân chim.

Rất nhiều loại thức ăn, ngũ cốc đặt ở một góc, những chú chim non này trực tiếp bay đến đống đồ ăn đó, ăn rất "ưu nhã".

Lúc này trong phòng ngủ, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân.

Ý thức của hắn nối liền với hạt giống linh lực ở tim, tiếp tục rèn luyện.

Linh lực trong không khí bị hắn hút vào trong cơ thể, di chuyển theo một quỹ tích đặc biệt dưới tác dụng của hạt giống linh lực, chậm rãi rèn luyện cơ thể Diệp Tinh.

Một lúc lâu sau, Diệp Tinh ngừng lại.

"Ngũ tạng đều đã rèn luyện xong!" Trên mặt hắn nở một nụ cười.

Thời gian đã qua 10 ngày, hắn tiến bộ rất lớn.

"Dựa theo tốc độ này, qua mười ngày nữa giai đoạn Luyện Thể đầu tiên của mình có thể kết thúc rồi!"

Luyện thể phân thành lục phủ ngũ tạng, xương, kinh mạch, huyết dịch, da thịt năm giai đoạn, giai đoạn thứ nhất Diệp Tinh đã hoàn thành một nửa.

Mặc dù chỉ hấp thụ linh khí trong không khí nhưng đã có được tốc độ như vậy, hắn vẫn rất là hài lòng.

"Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục tu luyện!"

Diệp Tinh quyết định xong, nhưng mới ngồi xuống tu luyện một lúc hắn lại ngừng lại, có người gọi, là Triệu Sơn Nham gọi tới.

Tiệm thú cưng đã chuẩn bị xong.

. . .

Đường Viêm Tâm xe cộ tấp nập, Diệp Tinh mau chóng chạy tới nơi này, lúc này Triệu Mạc đã đợi sẵn ở đó.

"Đi thôi, Diệp Tinh, tôi đưa anh đi xem tiệm thú cừn của anh trông như thế nào?" Triệu Mạc thấy Diệp Tinh tới liền cười to nói.

Đi không bao xa, Diệp Tinh đã đến trước một căn nhà hai tầng to lớn, phía trên được treo một chiếc biển hiệu lớn.

"Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện"

Tên này là do Diệp Tinh đạt, hai bên biểm hiệu còn vẽ hai con vẹt màu sắc sặc sỡ, nhưng lúc này cửa tiệm vẫn đang khoá.

Mở cửa, Triệu Mạc đưa Diệp Tinh đi vào.

Không gian hai trăm ba mươi mét vuông, phía trong cùng còn có hai căn phòng nhỏ, một phòng là phòng nghỉ ngơi của nhân viên, phòng còn lại là nhà vệ sinh.

Những không gian khác thì được thiết kế dựa theo từng loài chim, những chiếc lồng được bày ngăn nắp khắp nơi, trên tường còn dán một ít kiến thức về các loài chim cùng các loại giấy tờ cần có như "Giấy phép vệ sinh" "Giấy hành nghề bác sĩ thú y" vân vân....

Nhìn tổng thể thì không có gì phức tạp, tạo cho người nhìn cảm giác rất gọn gàng,

Lên tầng hai, trừ vậy hai căn phòng nhỏ được ngăn ra, tổng thể hầu như trống rỗng, cũng không có đồ gì khác.

"Anh đã nói trước tầng hai không cần xử lí, vậy nên tôi cũng không động vào.” Triệu Mạc nói.

Diệp Tinh gật đầu, trên thực tế nguồn cung cấp hàng hóa để mở tiệm thú cưng rất quan trọng, mà hắn sau khi mua được hàng còn cần phải huấn luyện, chung quy cũng không thể để nguồn hàng trong nhà mãi được, sau khi huấn luyện xong lại mang tới đây.

Vậy nên, Diệp Tinh quyết định biến tầng hai của tiệm thú cưng thành nơi huấn luyện, sau này mua vẹt và các loại chim khác xong trực tiếp chuyển tới tầng hai, nơi này hắn cũng không cho phép những người khác tiến vào.

Tầng một là khu vực buôn bán, nguồn hàng không đủ thì lấy từ tầng hai bổ sung vào.

"Cảm ơn anh Triệu." Kiểm tra một chút, Diệp Tinh rất hài lòng, hắn nhìn Triệu Mạc nói cảm ơn.

"Chuyện nhỏ mà thôi." Triệu Mạc xua tay, cậu ta bàn giao chìa khoá của tiệm thú cho Diệp Tinh, sau đó hỏi: "Anh chuẩn bị khai trương vào lúc nào?"

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nói: "Đợi chuyển hết thú cưng cần bán vào, sau đó tuyển thêm vài người, lúc đó sẽ khai trương."

" Ừ, đến lúc khai trương nhất định phải báo cho chúng tôi đó." Triệu Mạc cười nói.

"Nhất định!" Diệp Tinh gật đầu.

Nói mấy câu, Triệu Mạc liền rời khỏi nơi này.

"Không biết tiệm thú cưng khai trương sẽ như thế nào?" Diệp Tinh nhìn cửa tiệm thuộc về mình, khóe miệng nở một nụ cười.

"Gửi tiền thuê một tháng trước."

Thu hồi tâm trạng, hắn gửi năm vạn tệ vào số tài khoản ghi trên hợp đồng.

Triệu Sơn Nham đã cho hắn ưu đãi lớn, hắn cũng không thể kéo dài tiền thuê nhà tới cuối tháng mới nộp.

Sau đó, Diệp Tinh đóng cửa hàng, còn khóa cửa lại

"Anh trai!" Hắn đang định rời khỏi nơi này, bỗng nhiên phía xa truyền tới một tiếng nói đầy hưng phấn.

Diệp Tinh quay đầu nhìn, một chàng trai nhanh chân chạy tới.

"Anh trai, lại gặp được anh, lần trước còn chưa kịp cảm ơn." Chàng trai thấy Diệp Tinh, vô cùng kích động nói.

"Là cậu à." Diệp Tinh nhìn về phía chàng trai này, cười nói.

Bé gái lần trước hắn cứu được là em gái của chàng trai này.

"Tôi tên Tôn Việt." Chàng trai tự giới thiệu, cậu ta nhìn sang cửa tiệm bên cạnh, ánh mắt sáng lên nói: "Anh trai, tôi vừa mới nhìn thấy anh đi từ trong này ra, anh muốn mở tiệm vẹt à?"

"Tôi tên Diệp Tinh." Diệp Tinh cười gật đầu, nói: "Tiệm này là của tôi, chỉ là vẫn chưa khai trương.”

Nghe vậy, Tôn Việt lập tức hưng phấn lấy điện thoại ra, nói: "Anh Diệp, số điện thoại của anh là gì, chúng ta kết bạn trước, đợi tới khi cửa tiệm của anh khai trương thì báo cho tôi, tôi tới tuyên truyền cho anh. Tôi đã lăn lộn một thời gian dài ở các hàng thú cưng lớn, nhất định có thể kéo vài vị khách tới."

"Tuyên truyền?" Trong lòng Diệp Tinh động một cái.

Có người tuyên truyền, tiệm thú cưng của hắn chắc chắn sẽ làm ăn tốt hơn.
Chương 15 Tuyển người

Diệp Tinh rất có lòng tin với tiệm thú cưng của mình, nhưng cho dù có rất nhiều người muốn mua, thì những người đó cũng không biết hắn mở tiệm này, vậy nên cũng chẳng có tác dụng gì.

Gật đầu một cái, hai bên trao đổi số điện thoại vớ nhau.

Tôn Việt rất phấn khởi, lần trước Diệp Tinh cứu em gái cậu, cậu còn không biết cảm ơn thế nào, trong lòng hạ quyết tâm lần này nhất định phải giúp Diệp Tinh tuyên truyền thật tốt mới được.

Nói vài câu, Diệp Tinh rời đi.

Hắn tìm một chiếc xe hàng lớn, sau đó xếp tất cả số chim mười mấy ngày qua đã huấn luyện lên, sau đó lại chuyển tới tiệm thú cưng.

Trong căn phòng trống trải, mặc dù có rất nhiều chim non, nhưng cũng rất yên tĩnh.

"Bây giờ, bắt đầu dựa theo giá cả, giống loài để phân loại." Diệp Tinh không ngừng phân phó từng con chim non tiến vào trong những cái lồng tương ứng.

Những con chim này rất là khôn ngoan, tấ cả đều nghe theo sự căn dặn của Diệp Tinh.

Tốn hơn một tiếng, một trăm con vẹt, còn có hơn 200 loài chim khác tất cả đều đang ở trong khu vực tương ứng.

Những chú chim này đều đã được Diệp Tinh sử dụng Linh Khởi Thuật.

Ngoài chim ra, trên một vài chiếc kệ còn có thức ăn cho chim, sổ tay thú cưng v.v.....

"Cuối cùng cũng xong! Tiếp theo là tuyển nhân viên!" Trong lòng thở phào một cái, Diệp Tinh bắt đầu đăng tin trên vài trang mạng tuyển người nổi tiếng.

Yêu cầu của hắn rất đơn giản, có kinh nghiệm đối với công việc bán thú cưng, thông thạo kiến thức về bác sĩ thú y.

Mặc dù xác định những con chim mình bán sẽ không bị bệnh, nhưng cũng nên phòng trừ trường hợp bất trắc, tìm người chuyên nghiệp là tốt nhất.

Còn về tiền lương, hắn không có nói ra, ghi là gặp mặt trao đổi.

Khoảng chừng một tiếng sau khi tin tức được đăng lên, đã có một người liên lạc hắn.

. . .

Lý Thiến là một nhân viên tiệm thú cưng, nhưng một tháng trước chủ tiệm thú cưng đó vỡ nợ. Trong một tháng này, cô vẫn đang tìm việc làm, muốn làm việc trong một tiệm thú cưng.

Cô thích động vật nhỏ, làm việc ở tiệm thú cưng cô không thấy mệt mỏi chút nào, mà là đang hưởng thụ quá trình làm việc đó.

Mơ ước của cô chính là sau này kiếm đủ tiền, tự mình mở một tiệm thú cưng.

Nhưng khoảng thời gian này, cô căn bản không thu hoạch được gì. Những tiệm thú cưng khác cũng không thiếu người.

"Reng reng reng. . ."

Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại trong trẻo vui tai vang lên, Lý Thiến nhanh chóng bắt máy.

"Ba."

Đây là ba cô gọi tới.

"Tiểu Thiến, con tìm được việc chưa? À, vẫn chưa à? Mẹ con giới thiệu con cho một xưởng may trên trấn, đã liên hệ xong rồi, con có thể trực tiếp vào làm. Không có kỹ thuật sao? Không sao, mẹ con đã nói với ông chủ rồi, con có thể học trước một thời gian, vừa mới làm lương sẽ rất thấp, sau này sẽ từ từ tăng lên. . ."

Ba không ngừng nói gì đó.

Mãi tới mấy phút sau, mắt Lý Thiến mới mang theo sự mệt mỏi mà cúp điện thoại.

Khoảng thời gian này, ba mẹ vẫn luôn gọi điện thoại giục cô về nhà.

"Chẳng lẽ thật sự phải về nhà làm việc trong xưởng may sao?” Lý Thiến nhìn đô thị phồn hoa này, có chút không cam lòng.

Nhà cô có bốn anh chị em, cô muốn thi đại học, nhưng vì nhà nghèo, học hết lớp mười hai thì nghỉ, tới Thượng Hải phồn hoa làm thuê.

Trước kia ở tiệm thú cưng khá tốt, mỗi tháng còn có thể gửi một ít tiền về nhà, nhưng giờ thất nghiệp đã một tháng, không có bất kỳ thu nhập gì, trong lòng cô rất lo lắng.

Ba mẹ cũng hy vọng cô trở về đi làm thuê, không ở nơi này nữa.

Thở dài một cái, mở app xin việc trong điện thoại lên, tìm kiếm một vài tiệm thú cưng.

Thuần thục mở tất cả tin tức ra, bỗng nhiên ánh mắt Lý Thiến dừng ở một dòng tin tức, nơi đó xuất hiện một tin tức tuyển người mới toanh.

"Thành phố Thượng Hải lại mới mở một tiệm thú cưng?" Ánh mắt cô sáng lên, nhanh chóng bấm số điện thoại mà cửa hàng ghi, sau đó gọi đi.

Sau khi hai bên liên lạc xong, Lý Thiến bắt một chiếc taxi, mất hai mươi mấy phút mới đến được nơi này.

“ Cửa hàng mặt tiền lớn như vậy?" Lý Thiến nhìn cửa tiệm thú cưng chiếm diện tích lớn, lúc này trước biển hiệu của tiệm thú cưng viết tạm chưa buôn bán.

Cô hơi dừng lại một chút, sau đó đi vào.

Vừa đi vào, Lý Thiến liền thấy một chàng trai trông rất trẻ tuổi. Anh chàng đẹp trai đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Dường như cảm nhận được có người tới, chàng trai mở mắt.

"Xin chào." Lý Thiến lễ phép nói.

Nghe thấy tiếng cô Diệp Tinh cười nói: "Cô là Lý Thiến đúng không? Người vừa liên lạc với tôi"

"Anh là ông chủ Diệp? Người đăng tin tuyển người?" Trong lòng Lý Thiến có chút kinh ngạc.

Tiệm thú cưng lớn như vậy, diện tích cũng phải hơn 200 mét vuông, hơn nữa còn chia thành hai tầng, giá cả của cửa hàng trong thành phố Thượng Hải vô cùng đắt đỏ, cửa hàng lớn như vậy tiền thuê một tháng chắc cũng phải bằng một năm tiền lương của cô, không ngờ tới nơi này lại thuộc về chàng trai trông có vẻ trẻ hơn cô rất nhiều.

"Phải, tôi là Diệp Tinh, cũng là chủ nhân của tiệm thú cưng này." Diệp Tinh giới thiệu một chút về mình.

Cô gái trước mắt khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng vẫn mặc một bộ tây trang công sở, trông giống như làm việc rất có phong độ.

Xác định thân phận Diệp Tinh xong, Lý Thiến lấy toàn bộ hồ sơ của mình trong túi xách ra, đưa cho Diệp Tinh nói: "Xin chào Diệp tổng, đây là về kinh nghiệm làm việc của tôi."

Diệp Tinh nhận lấy, kiểm tra một chút, không khỏi ngạc nhiên nhìn Lý Thiến một chút.

Lý Thiến nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng đã có kinh nghiệm làm việc ở tiệm thú cưng bảy năm.

" Rất tốt." Diệp Tinh gật đầu, nói: "Cô có thể trở thành nhân viên tiệm thú cưng. Thời gian làm việc từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, tiền ăn trưa do cửa hàng thanh toán. Còn về tiền lương, lương cơ bản 3 nghìn, được trích 1% mỗi sản phẩm, tháng nghỉ 4 ngày. . ."

Hắn nói ra một lượt điều kiện của mình.

"Lương cơ bản 3 nghìn? Được trích 1% thêm phần trăm?" Nghe tới đây, sắc mặt Lý Thiến khẽ biến

Ba nghìn tệ tiền lương ở những thành phố khác cũng được coi là tầm trung, nhưng ở thành phố Thượng Hải thì lại rất thấp, hơn nữa bán thú mà nói, một tháng cộng lại bán cũng không được bao nhiêu tiền, có thể một tháng tiền lương thưởng cũng không vượt quá bốn ngàn, số tiền lương này so với tiệm thú cưng trước đây mà cô làm ít hơn nhiều.

"Diệp tổng, tiền lương có phỉa hơi thấp không?" Nhìn Diệp Tinh, Lý Thiến không nhịn được hỏi.

Nói thật, cô không hìa lòng với mức lương này, chắc chắn phải nói ra.

"Không cần vội, cô có thể làm quen với của hàng trước." Diệp Tinh giơ tay, dẫn Lý Thiến đi tham quan cửa hàng một vòng.

"500, 1000, 3000, 10000. . ." Nhìn giá cả dán trên lồng, trong mắt Lý Thiến lộ ra vẻ khiếp sợ.

Những thú cưng này giá đắt quá, vượt xa giá thú cưng cảu các tiệm khác.

Các loài chim khác còn tốt, nhưng mà các loại vẹt, rẻ nhất giá cũng tới 10 ngàn.

"Diệp tổng, định giá cao như vậy, chỗ chim này có thể bán được sao?" Lý Thiến không nhịn được hỏi.

Dẫu sao chim cảnh chỉ là một loại để thưởng thức, giá rẻ có rất nhiều, rất nhiều nơi có thể mua được.

Diệp Tinh khẽ mỉm cười, hắn đi về phía một cái lồng, vẫy tay một cái, một con chim non trong lồng liền bay ra, đậu trên bả vai Diệp Tinh, nghiêng đầu nhỏ, tò mò nhìn Lý Thiến.

Sau đó, con chim này lại bay đến bả vai Lý Thiến.

Lúc này Lý Thiến chợt phát hiện, tất cả lồng trong tiệm thú cưng vậy mà lại đang mở cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom