• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (10 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6 Linh Khởi thuật

Bởi vì không học đại học, trình độ học vấn chỉ tới cấp ba, vậy nên rất nhiều công ty lớn căn bản không tuyển hắn.

Mãi tới một năm rưỡi sau, ba mẹ qua đời, trên người hắn còn gánh một món nợ cực lớn, mỗi một ngày đều điên cuồng làm việc trả nợ.

"Linh lực có thể vận dụng ở rất nhiều phương diện, kiếp trước những nhà khoa học kia đã không ngừng nghiên cứu, phát hiện ra rất nhiều tác dụng."

Diệp Tinh chậm rãi đi trên đường không mục đích, suy nghĩ giai đoạn linh lực hiện tại có thể dùng làm gì để kiếm tiền.

Trôi qua ba tiếng, nhưng hắn vẫn không thu hoạch được gì.

"Rốt cuộc phải làm gì đây?" Diệp Tinh ngồi ở trên ghế đá, yên lặng suy nghĩ.

"Xin chào. Xin chào."

Xa xa, bỗng nhiên một đôi nam nữ trung nên đi tới, trên tay người phụ nữ còn xách theo một chiếc lồng, trong lồng, một con vẹt màu xám tro đang không ngừng nhảy nhót.

Ở dưới sự trêu chọc của người phụ nữ, con vẹt này còn không ngừng nói "xin chào”, rất hoạt bát.

"Vẹt?" Diệp Tinh nhìn, bỗng nhiên trong mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng.

Vẹt, là một loài chim đặc thù, bởi vì có cấu tạo miệng đặc biệt nên hoàn toàn có thể bắt chước loài người nói chuyện.

Mà dựa vào năng lực nói chuyện, giá của từng con vẹt lại khác nhau.

Tất nhiên, phần lớn vẹt không thể nói chuyện, cho dù có, cũng rất khó huấn luyện thành công, thường thấy nhất là loài vẹt yến phụng, xác suất có thể nói chuyện thậm chí không tới 1%.

Lúc còn học cấp ba Diệp Tinh có một nguyện vọng, đó là muốn đưa một con vẹt biết nói chuyện cho Lâm Tiểu Ngư, nhưng giá của vẹt biết nói đều rất cao, hắn cũng không mua nổi.

Nhưng mà, đối với Diệp Tinh sống lại một đời này mà nói, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội làm ăn!

"Chắc hẳn bây giờ vẫn chưa có ai nắm giữ Linh Khởi Thuật!"

Lúc này trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ kích động.

Linh Khởi Thuật, trong trụ đen to lớn truyền ra một loại bí thuật rất đơn giản, loại bí thuật này không có tác dụng lớn với con người, nhưng là đối với động vật lại có chỗ tốt, bởi vì nó có thể mở ra linh trí của động vật.

Trong thời kì tận thế đen tối, một số động vật biến hóa thành dị thú, là địch của nhân loại, nhưng còn có một số động vật được con người huấn luyện, mà bước đầu huấn luyện chính là mở linh trí.

Động vật khác mở linh trí không tính là gì, bởi vì biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẹt một khi sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí, trên cơ bản đều có thể nói chuyện.

Sau khi mở linh trí, bọn chúng thậm chí có thể coi như một đứa trẻ, học tập bất kỳ câu nói nào.

Kiếp trước có rất nhiều người cảm thán, nếu như ở trước khi thời kì tận thế đen tối bắt đầu có thể nắm giữ Linh Khởi Thuật này, tuyệt đối có thể phát tài.

Trong lòng suy nghĩ, Diệp xem xét bản đồ Baidu trong điện thoại, nhanh chóng đi tới một nơi.

"Đến rồi!"

Tốn mười mấy phút, Diệp Tinh đi tới một nơi, nơi này là một chợ chim thú bên trong Thành phố Thượng Hải.

Bên trong chợ chim thú, các loại tiếng kêu của động vật truyền tới, từng gian hàng bày bán ở hai bên. Trừ những gian hàng này ra, còn có một vài cửa tiệm.

Mỗi một con thú đều bị nhốt trong lồng, người người lui tới nhộn nhịp, gặp phải con vật mà mình thích, giá cả thích hợp liền trực tiếp mua về.

Thành phố Thượng Hải là thành phố cao cấp của Hoa Hạ, người có tiền rất nhiều.

"Hửm? Bán vẹt?" Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về một phía, nơi đó có một gian hàng, trong gian hàng có mấy chục lồng chim, trong đó còn có một con vẹt.

"Ông chủ, con vẹt này bán thế nào?" Một thanh niên mang mắt kính tiến lên trước tò mò hỏi.

"Vẹt yến phụng bốn mươi tệ một con, vẹt má vàng năm trăm tệ một con. . ." Chủ sạp nhiệt tình giới thiệu.

"Chúng đều có thể nói chuyện sao?" Thanh niên mắt kính không nhịn được nói.

Hắn không hiểu rõ chuyện này.

"Cái này còn muốn xem chính mình huấn luyện." Chủ sạp cười nói: "Chỉ cần huấn luyện tốt, đều có thể nói chuyện được."

"Nói rất đúng! Nói rất đúng!" Chủ sạp nói xong, một con vẹt trong lồng chân hơi ngắn nghiêng đầu phụ họa.

Cái con vẹt này lông vũ chủ yếu là màu xanh lá cây, lông vũ ở bụng có màu xám tro.

"Nói chuyện? Ông chủ, đây là loại vẹt gì?" Thanh niên đeo kính không nhịn được hỏi.

Hôm nay hắn chỉ là tâm huyết dâng trào mà tới nơi này dạo vài vòng.

"Ha ha, chàng trai, đây là vẹt ngực đỏ, loài vẹt vốn có của Hoa Hạ chúng ta.” Một ông lão bên cạnh đứng xem nhiệt tình giới thiệu.

"Hơn nữa loại này loại vẹt này giá cả rất cao, thức ăn đa dạng, dễ dàng chăm sóc, năng lực nói chuyện rất mạnh."

Thanh niên đeo kính rõ ràng đã động lòng, không nhịn được hỏi: "Cái con vẹt này bao nhiêu tiền?"

"5000 tệ." Chủ sạp cười nói.

Thanh niên đeo kính mặt hơi biến sắc, đây là hơn nửa tháng tiền lương của cậu ta đó. Chỉ vì mua một con vẹt có thể nói mấy chữ, rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi có thể chấp nhận trong lòng cậu ta.

Nói chuyện với nhau một lát, cuối cùng thanh niên đeo kính mua một con vẹt má vàng có giá trị mấy trăm tệ, mặc dù cái con vẹt này không biết nói chuyện, nhưng quá trình dạy dỗ vẹt nói chuyện vẫn làm người ta rất mong đợi.

"Xem ra mối làm ăn này không tệ." Diệp Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người giao dịch vẹt.

Hắn lấy điện thoại di động ra, tra xem một ít tin tức về vẹt.

Các loại vẹt không giống nhau, giá cả khác biệt rất lớn.

Rẻ nhất thì mấy chục đồng tiền là có thể mua được, nhưng loại này căn bản là không thể nói chuyện.

Trong tình huống thông thường, có thể nói chuyện ít nhất cũng phải mấy trăm tệ trở lên, mấy nghìn có một ít, thậm chí còn có mấy loại hơn mười nghìn, vẹt Nam Mỹ thậm chí mấy chục nghìn một con!

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi khắp chợ xem một lần, sau đó ra tay mấy lần, cuối cùng trở về nhà.

Lúc này trong tay hắn có bốn cái lồng, chim bên trong lồng xòe cánh, dường như muốn bay ra ngoài.

Bốn con chim nhỏ phân thành hai loại, trong đó hai con là vẹt yến phụng bình thường nhất, ngoài ra hai con còn lại là vẹt má vàng.

Trong chợ chim thú thì hai loại vẹt này có giá rẻ hơn một chút.

"Tiếp theo thử nghiệm tác dụng của Linh Khởi Thuật một chút."

Hít sâu một hơi, Diệp Tinh trực tiếp bắt một con vẹt yến phụng ra.

Nhất thời, con chim non này điên cuồng vỗ cánh.

Không quan tâm tới chuyện khác, Diệp Tinh khai thông ý thức của hạt giống nơi trái tim, sau đó từng điểm từng điểm sáng linh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển, đi tới tay phải, hơn nữa dọc theo tay hắn tiến vào trong cơ thể của vẹt yến phụng đang nằm gọn trong lòng bàn tay.

Nháy mát, con vẹt yến phụng này lập tức xảy ra thay đổi, động tác giãy giụa hoàn toàn dừng lại.

Con ngươi nó liên tục chuyển động, tò mò nhìn Diệp Tinh, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó cảm thấy thanh niên trước mắt hình như rất thân thiết.

Từng sợi linh lực tiến vào trong cơ thể vẹt yến phụng, mà Diệp Tinh giữ động tác này một lúc lâu, dần dần, trên gò má của hắn thậm chí xuất hiện mồ hôi hột.

Mười mấy phút trôi qua, Diệp Tinh mới ngừng lại.

"Thành công rồi ư?"

Hắn mở tay phải ra.

Nhất thời, cái con vẹt yến phụng nho nhỏ liền vui sướng chớp động cánh, không ngừng bay qua bay lại trong phòng.

"Lại đây!" Diệp Tinh vẫy tay, lời hắn vừa dứt, con vẹt lại không chút do dự bay trở lại, sau đó đáp xuống tay phải Diệp Tinh.

Linh Khởi Thuật do Diệp Tinh thi triển, cho nên hiện tại con vẹt này sẽ hoàn toàn coi Diệp Tinh người thân cận nhất, thậm chí nghe theo mệnh lệnh của hắn.

"Xin chào." Diệp Tinh nhìn vẹt trong tay, cười nói.

Vẹt nghiêng đầu cái đầu nhỏ, tò mò, không hiểu nhìn Diệp Tinh.

"Xin chào." Diệp Tinh lại nói nhiều lần.

Đến lần thứ bảy, cái con vẹt yến phụng này bỗng nhiên phát ra tiếng non nớt: "Xin chào."
Chương 7 Vẹt biết kể chuyện

"Thành công rồi?" Nhất thời, trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ vui mừng.

"Không hổ là Linh Khởi Thuật, lúc này chỉ số thông minh của con vẹt yến phụng này hẳn là tương đương với một đứa trẻ nhỉ?"

Năng lực nói chuyện cảu vẹt yến phụng thấp, nhưng dưới sự trợ giúp của Linh Khởi Thuật, lại có thể dễ dàng học được cách nói chuyện!

Tất nhiên, đây cũng là vì có hắn dẫn dắt, nếu để những người khác dạy dỗ, độ khó tuyệt lớn hơn hắn rất nhiều.

"Thử một con khác xem."

Diệp Tinh lại lấy ra một con vẹt yến phụng khác, tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật. Nhưng hắn thi triển chừng bảy phút thì dừng lại.

Lúc này con vẹt yến phụng cũng khôn khéo đậu trên bả vai Diệp Tinh.

Lần này Diệp Tinh tốn gần 10 phút mới có thể khiến cho con vẹt yến phụng này nói ra hai chữ "Xin chào".

"Không thi triển hoàn toàn Linh Khởi Thuật, năng lực nói chuyện của vẹt yến phụng yếu khá nhiều, như vậy mình có thể tùy tiện khống chế tình hình khai mở linh trí của mỗi một con vẹt." Diệp Tinh khẽ mỉm cười.

Linh Khởi Thuật cũng không phải là không thể thi triển hoàn toàn, những loại bí thuật kiểu này rất nhiều nhưng không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng, dĩ nhiên, so sánh với tác dụng của bí thuật hoàn chỉnh yếu hơn rất nhiều.

Thu hồi tâm trạng, Diệp Tinh chuẩn bị tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật với con vẹt thứ 3, nhưng bỗng dưng cả người chợt cảm thấy một trận choáng váng.

"Thực lực còn yếu quá."

Diệp Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngừng lại.

Kiếp trước hắn ở đạt được Linh Khởi Thuật giai đoạn Thức Tỉnh, thi triển dễ như trở bàn tay, dường như không có gánh nặng gì.

Nhưng hiện tại, hắn trước mới Nhập Môn thành công mấy tiếng, Luyện Thể còn chưa bắt đầu, thi triển Linh Khởi Thuật cũng là gánh nặng rất lớn đối với cơ thể mình.

Khôi phục một chút, Diệp Tinh tiếp tục thi triển, lại tốn một tiếng cuối cùng cũng cải tạo xong hai con vẹt còn lại.

Hai con vẹt má vàng, một con thi triển Linh Khởi Thuật hoàn chỉnh, một con thi triển một phần.

Cải tạo xong, Diệp Tinh mệt mỏi quá độ.

"Phù! Phải tăng thực lực nhanh một chút mới được!" Diệp Tinh hít sâu một hơi thầm nghĩ.

Nhưng Luyện Thể không gấp được, hiện tại thân thể hắn rất yếu, chỉ có thể thông qua hạt giống linh lực chậm rãi cọ rửa thân xác.

. . .

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua ba ngày, mà thời gian ba ngày này, Diệp Tinh bắt đầu sử dụng hạt giống linh lực rèn luyện tim.

Tim là một trong những bộ phận trọng yếu nhất của cơ thể, mỗi ngày vận hành đưa máu đi khắp các nơi liên tục không ngừng.

Rất nhiều bệnh đều vì tim xảy ra vấn đề mà ra.

"Thịch!" "Thịch!"

Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, ngực hắn một nhịp lại một nhịp, bên trong căn phòng yên tĩnh, mơ hồ có tiếng trống truyền tới.

Một lúc lâu sau, Diệp Tinh mở mắt, đứng dậy.

"Sức mạnh lại tăng lên một chút!" Cảm nhận một chút biến hóa của bản thân, Diệp Tinh vui mừng trong lòng.

Hắn cọ rửa cơ thể, sau đó xách bốn cái lồng chim rời khỏi nhà, nhanh chóng đi tới một khu chợ chim thú trong Thành phố Thượng Hải.

Nộp một khoản phí nhất định, Diệp Tinh đi thẳng tới một gian hàng còn trống, sau đó đem bốn chiếc lồng đựng bốn con vẹt đặt ở phía trên quầy hàng.

"Ồ? Bán vẹt?"

"Chỉ có bốn con sao?"

Người đi đường thấy được Diệp Tinh mới khai trương, mở gian hàng bán vẹt liền tò mò vây quanh, sau đó Diệp Tinh đem giá cả trực tiếp để ở trước từng lồng.

Một con vẹt yến phụng một vạn, một con khác hai vạn.

Một con vẹt má vàng hai vạn, một con khác lại ba vạn.

Thấy giá cả bày ra, người xung quanh trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Anh bạn, giá vẹt này cậu không có viết sai chứ ?"

"Vẹt yến phụng mấy chục tệ là có thể mua được một con, cậu lại ra giá một vạn, hai vạn?"

"Tôi đề nghị thay đổi giá cả một chút, nếu không sẽ không người mua đâu”.

. . .

Một vài người không nhịn được khuyên nhủ, còn có hai người nhìn về phía Diệp Tinh, lắc đầu.

Theo bọn họ thấy, Diệp Tinh là muốn tiền đến điên rồi.

Đối với thái độ của mọi người, Diệp Tinh lại không thèm để ý cười một tiếng.

“Nắng chiều đã tắt bên sườn núi”

“Sóng cuộn sông Hoàng xuôi biển khơi”

“Ngàn dặm muốn thâu vào đáy mắt”

“Lầu cao, tầng nữa, bước lên thôi!"

_*Bài thơ Đăng Quán Tước lâu_Vương Chi Hoán. Dịch thơ: Lên lầu Quán Tước_Nguyễn Lãm Thắng._

_*Bài thơ Đăng Quán Tước lâu_Vương Chi Hoán. Dịch thơ: Lên lầu Quán Tước_Nguyễn Lãm Thắng._

Bỗng nhiên, một đạo tiếng non nớt vang lên.

Mọi người nghe tiếng, tìm chỗ phát ra âm thanh, sau đó trong ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.

Lúc này một con vẹt yến phụng trong cái lồng đang nghiêng cái đầu nhỏ, mà tiếng chính là từ trong miệng nó phát ra.

"Con vẹt yến phụng này đang đọc thuộc thơ.”

"Trời ạ, ở trên mạng từng có tin tức nói vẹt dưới sựhuấn luyện tốt, hoàn toàn có thể thuộc thơ, vậy mà lại gặp được một con ở chỗ này."

. . .

Mọi người kinh ngạc nhìn.

Trước ở trên mạng có video ghi lại một con vẹt có thể đọc thuộc thơ, mỗi một con đều có người đưa ra giá trên trời, nhưng chủ nhân vẹt căn bản không đồng ý bán, bây giờ chỗ này lại lại xuất hiện một con.

“Đầu giường ánh trăng rọi”

“Ngỡ mặt đất phủ sương”

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng”

“Cúi đầu nhớ cố hương.”

_*Tĩnh dạ tứ_Lý Bạch_

_*Tĩnh dạ tứ_Lý Bạch_

Bỗng nhiên, lại một tiếng non nớt vang lên, nơi phát ra âm thanh là từ một con vẹt má vàng.

"Lại một con chin vẹt có thể thuộc thơ."

Ánh mắt của mọi người tỏa ra ánh sáng, hai người trước kia lắc đầu chê bai, cho rằng Diệp Tinh muốn tiền đến điên rồi, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn con vẹt này.

Xách một con vẹt biết thuộc thơ, đến trước mặt bằng hữu khoe khoang, tưởng tượng sự kinh ngạc của bọn họ một chút, loại cảm giác này nghĩ chút thôi cũng thấy rất thoải mái.

"Anh bạn, cả bốn con vẹt này của cậu đều biết đọc thơ sao?" Một người đàn ông trung niên tò mò hỏi.

"Ông xem tiếp một lúc nữa thì sẽ biết." Diệp Tinh mỉm cười nói, không có nói gì nhiều.

Hắn vừa dứt lời, con vẹt thứ ba trong lồng liền lên tiếng.

"Mặt trời ấm áp dễ chịu. Vịt mẹ nằm ở trên đống cỏ, chờ đợi những đứa con của nó ra đời. Từng con dần dần từ bên trong vỏ trứng chui ra, chỉ còn lại một quả trứng vô cùng lớn. Vài ngày trôi qua, quả trứng này mới chậm rãi nứt vỏ, một con vịt vừa to vừa xấu chui ra . Lông nó màu đen, miệng thật to, thân thể gầy teo, mọi người ai cũng gọi nó là vịt con xấu xí. . ."

Trong lồng, một con vẹt yến phụng nhìn mọi người, con ngươi tròn vo chuyển động không ngừng, tiếng non nớt đang không ngừng vang lên.

"Đây là. . . Câu chuyện Vịt con xấu xí?"

"Vẹt yến phụng còn biết kể chuyện?"

"Trời ạ, rốt cuộc là dạy bảo kiểu gì? Thông minh quá rồi ?"

. . .

Mọi người rất kinh ngạc.

Thơ dẫu sao cũng chỉ có hai mươi mấy chữ, không ngừng dạy dỗ thì vẹt vẫn có tỷ lệ bắt chước thành công, nhưng độ khó của một câu chuyện thì quá lớn, muốn để cho vẹt yến phụng đọc vanh vách như vậy, độ khó huấn khi huấn luyện cực lớn, có thể mấy ngày cũng thuộc được một câu.

Trên mạng có rất nhiều video vẹt biết thuộc thơ, nhưng là biết kể chuyện hầu như không có.

Nhưng mà, lúc con vẹt yến phụng kể chuyện kể được một nửa liền không kể nữa.

Ngoài ra một con vẹt má vàng cũng đang kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết, nhưng cũng là kể một ít sau đó dừng lại không kể tiếp nữa.

Mặc dù sử dụng Linh Khởi Thuật khai mở linh trí, 2 con vẹt này đã khai mở một chút linh trí, nhưng là thuộc lòng 1 câu chuyện hoàn chỉnh đối với chúng mà nói vẫn có độ khó rất lớn.

Giống như là để cho một đứa nhỏ thuộc lòng một bài văn, cũng là rất khó khăn.

Mặc dù như vậy, cũng đủ để cho mọi người giật mình.

"Các vị." Diệp Tinh nhìn mọi người cười nói: "Những con vẹt này là tôi vất vả lắm mới huấn luyện được, thuộc thơ, kể chuyện, đối với chúng mà nói đều không phải là việc khó gì. Chỉ cần mọi người dốc lòng dạy dỗ, thơ, chuyện mà chúng thuộc càng ngày sẽ càng nhiều."
Chương 8 Bán Vẹt

Diệp Tinh giải thích cho mọi người một chút, cười nói: "Cho nên tôi cũng không phải là ghi giá lung tung."

Mọi người vây xem nghe vậy liền gật đầu.

"Như vậy giá cả quả thật không đắt."

"Từng thấy trên mạng một con vẹt biết thuộc thơ được người ta ra giá lên tới 10 vạn, vậy mà chủ nhân vẹt cũng không bán."

. . .

Mọi người nhìn bốn con vẹt trước mắt, trong lòng đang suy nghĩ mình nên mua hay không.

Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng bỏ ra cả vạn tệ để mua một con chim về làm cảnh, bọn họ hiển nhiên không nỡ.

"Không biết có thể bán được hay không ?" Lúc này Diệp Tinh thấy mọi người tạm thời không phản ứng, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

"Mẹ, mẹ xem, chim non này thuộc thơ Đường đó, thật là đáng yêu."

Xung quanh còn có những người khác không ngừng vây lại, nhìn bốn con vẹt đang biểu diễn kỹ năng của mình.

Cách đó không xa, một bé gái mặc đầm công chúa, ánh mắt sáng long lanh nhìn qua mới khoảng sáu tuổi, lập tức chạy tới trước gian hàng của Diệp Tinh, tò mò nhìn những con vẹt này.

"Nguyệt Nguyệt." Sau lưng cô bé, một đôi thanh niên nam nữ khoảng hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đi tới.

"Mẹ, mẹ đã nói sẽ mua cho con một con thú cưng, chúng ta mua con chim này được không?" Bé gái kéo vạt áo mẹ mình, mắt nhìn con vẹt đang biểu diễn, hoàn toàn không dời ánh mắt đi được.

"Anh bạn, con vẹt này ngoài việc thuộc thơ cùng với kể chuyện, còn biết nói những thứ khác sao?" Cha của bé gái tương đối trầm ổn, nhìn Diệp Tinh hỏi.

"Dĩ nhiên." Diệp Tinh cười nói.

Dưới sự phân phó của hắn, nhất thời bốn con vẹt nhìn bé gái, tiếng non nớt vang lên: "Nguyệt Nguyệt, xin chào."

"Ya, mẹ, bọn chúng vừa chào hỏi con đấy." Bé gái tiểu Nguyệt kinh hô, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thích.

"Ba mẹ, chúng ta mua một con đi." Bé làm nũng với ba mẹ mình.

"Vẹt thông minh quá." Chàng trai hơi kinh ngạc, mới vừa rồi bọn họ chỉ kêu tên bé gái, không ngờ lại bị vẹt học được.

Nhìn con gái mình đang nũng nịu, chàng trai trực tiếp đem cô bé bế lên, cưng chiều nói: "Nguyệt Nguyệt, ba ba lập tức mua một con cho con, có được thưởng gì hay không?"

"Chụt." Bé gái Nguyệt Nguyệt nghe vậy, lập tức hôn ba mình một cái thật kêu, nhất thời khiến chàng trai mặt mày hớn hở.

Rất dễ thấy, đây là một vị "con gái nô" .

"Anh bạn, con vẹt yến phụng hai vạn này tôi mua." Chàng trai nhìn Diệp Tinh cười nói.

"Được!" Nghe vậy, Diệp Tinh vui mừng.

Việc làm ăn của hắn cuối cùng đã khai trương.

Hai người dùng điện thoại chuyển tiền, sau đó một nhà ba người mang một con vẹt yến phụng rời đi, mà Diệp Tinh kiếm được 2 vạn tệ!

"Anh bạn, đây là một vạn tệ, tôi mua con vẹt yến phụng này."

Hình như là bị gia đình nhà vừa rồi lôi kéo, một người đàn ông trung niên đi ra cười nói.

So với tiệm vẹt kiểng khác thì giá cả đã rẻ hơn rất nhiều, thậm chí vẹt yến phụng chỉ bán mấy chục tệ một con, nhưng mà những con vẹt yến phụng kia lại không biết nói chuyện.

Không biết nói chuyện cũng biết thuộc thơ, hai loại tự nhiên có sự chênh lệch lớn.

"Được." Diệp Tinh cười gật đầu.

Bán xong hai con vẹt yến phụng, trong gian hàng cảu Diệp Tinh chỉ còn lại hai con vẹt má vàng, một con bán hai vạn, một con bán ba vạn.

Cái giá này rất cao, tựa như những con vẹt cao cấp nhất cũng chỉ có giá như vậy.

Nhưng năm phút sau, con vẹt má vàng trị giá hai vạn cũng được mua đi.

"Xem ra những con vẹt này rất được hoan nghênh, nhanh như vậy đã bán được ba con!" trong lòng Diệp Tinh mừng rỡ.

Trên thực tế, mọi người bình thường gặp được vẹt đều không biết nói chuyện, coi như biết nói, cũng chỉ có thể nói mấy chữ thôi, kém xa những con chim mà hắn bán.

Muốn chăm sóc huấn luyện đến bước biết thuộc thơ, không biết cần phải hao phí bao nhiêu tinh lực.

Lại đợi thêm mười phút nữa, nhưng con vẹt cuối cùng từ đầu đến cuối không có người mua, ngược lại là có một ít người vây ở chỗ này, tò mò nghe vẹt kể chuyện.

Diệp Tinh cũng không vội, thời gian mới qua mười mấy phút thôi, chắc chắn sẽ có người động lòng.

Lúc này ở một nơi trong chợ chim thú, có mấy người đang đi, đứng đầu là một ông lão cùng một vị thanh niên.

"Ông nội, đã xem hết mấy chợ chim thú nhưng thu hoạch của chúng ta rất nhỏ, lvề phần loài chim mà hoạt động triển lãm của công ty yêu cầu, cháu cảm thấy có thể thay thế bằng một loại chim khác!"

Chàng trai đnag nói chuyện đó, trẻ tuổi mặt mũi nhìn mới chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, rất trẻ, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, tay phải cầm một cái cặp công văn màu đen.

Mà bên cạnh cậu ta là ông lão tóc bạc, nhưng tinh thần lấp lánh, bước chân như gió, tựa như tinh lực không thua kém người trẻ tuổi một chút nào.

"Vẹt là loài chim phù hợp nhất với đợt hoạt động triển lãm lần này, dễ dàng đạt được hảo cảm với đối tác nhất, những loài chim khác tác dụng sẽ giảm nhiều. Công ty sẽ chuẩn bị thêm loài chim khác, nhưng vẹt thì chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm." Ông lão trầm giọng nói.

Thanh niên không dám nói thêm cái gì, tiếp tục đi theo ông lão tìm kiếm.

"Trước mặt hình như có bán vẹt, còn biết kể chuyện."

"Thần kỳ quá, đi, chúng ta đi xem một chút."

. . .

Trong đám người, một vài tiếng nghị luận truyền vào trong tai ông lão.

"Vẹt biết kể chuyện?" Bước chân ông lão hơi ngừng một lại, sau đó đi về hướng đó, rất nhanh ông đã thấy một gian hàng.

Trước gian hàng, có rất nhiều người vây quanh, thỉnh thoảng còn có tiếng hoan hô truyền tới.

"Công chúa Bạch Tuyết dưới sự yêu thương của vua và hoàng hậu, dần dần trưởng thành. . ."

Đến gần gian hàng, ông lão lập tức nghe được một tiếng non nớt.

"Nó đang kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết?" Trong mắt ông lão lộ rõ ra vẻ vui thích, nhanh chóng đi tới trước gian hàng.

"Giá ba vạn tệ? Không đắt. Anh bạn, tôi mua con vẹt này.” Ông lão nhìn giá vẹt một chút, lại nhìn Diệp Tinh cười nói.

Ông không chút do dự ra tay.

"Được, một con vẹt cuối cùng này thuộc về ông." Diệp Tinh gật đầu, hai bên nhanh chóng hoàn thành chuyển tiền.

"Cuối cùng cũng bán xong!"

Lúc này trong lòng Diệp Tinh rất hưng phấn, trong một thời gian ngắn, tài khoản đã nhiều thêm tám vạn tệ.

Kiếp trước hắn không ngừng làm việc, thậm chí một ngày chỉ nghỉ ngơi mấy tiếng, nhưng mà kiếm được tám vạn tệ cần một thời gian rất dài.

Dọn dẹp một chút, Diệp Tinh chuẩn bị rời đi.

"Đây là con vẹt biết nói chuyện nhất mà ta đã từng gặp, thế giới to lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ." Trêu chọc vẹt trong tay, ông lão cảm thán nói.

Nhìn gian hàng đã trống không, ông lão trong mắt lại lộ ra vẻ đáng tiếc.

Ông nhìn Diệp Tinh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hỏi nói: "Anh bạn, trong tay cậu có những con vẹt biết nói chuyện lưu loát khác nữa không?”

Nghe vậy, động tác của Diệp Tinh dừng lại, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ông cần chủng loại nào?"

"Thật sự có!" Ông lão vui mừng, lập tức hỏi: "Có vẹt ngực đỏ hay không? Hơn nữa năng lực nói chuyện tương đương với con vẹt má vàng này?"

Ông mong đợi nhìn Diệp Tinh, nói không chừng Diệp Tinh chính là bước ngoặt của hoạt động triển lãm lần này.

"Vẹt ngực đỏ bồi dưỡng khó khăn, hơn nữa về mặt giá tiền. . ." Diệp Tinh cố làm ra vẻ trầm tư, hỏi: "Ông có thể trả giá bao nhiêu?"
Chương 9 Năm trăm ngàn

Đối với Diệp Tinh mà nói, chỉ cần mua được vẹt tương ứng, nâng cao năng lực nói chuyện thì dễ như trở bàn tay.

Nghe vậy, ông lão nhất thời vui mừng, bởi vì Diệp Tinh rõ ràng có loại vẹt này.

"Anh bạn, nếu như cậu cung cấp vẹt ngực đỏ có năng lực nói chuyện giống với con này, tôi có thể ra giá 100 nghìn một con để mua, mà tôi cần năm con!" Ông lão nhìn Diệp Tinh.

"Có thể!" Diệp Tinh suy nghĩ mấy giây, gật đầu một cái.

Lúc này hắn trong lòng rất hưng phấn.

Năm con, mỗi con 100 nghìn, vậy chính là 500 nghìn!

"Được !" Ông lão nghe vậy có chút kích động, mong đợi hỏi: "Không biết thời gian bao lâu thì ta có thể nhận được?"

Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: "Không xác định, nhưng trong nửa tháng nhất định có thể đưa cho ông, trong tay tôi có hàng sẽ liên lạc lại với ông."

Tất nhiên hắn không thể nào nói thẳng là chờ tôi một ngày là có thể lấy ra!

"Nửa tháng, vậy là đủ rồi." Ông lão gật đầu, không nói thêm gì nữa, ông đưa danh thiếp qua, nói: "Đây là danh thiếp của tôi, anh bạn chuẩn bị xong có thể liên lạc ta."

"Triệu Sơn Nham."

Diệp Tinh nhìn thấy thông tin trên danh thiếp.

Trên danh thiếp trừ tên và một dãy số điện thoại ra thì không còn gì khác.

"Được rồi, vậy tôi sẽ đợi tin tức tốt của cậu." Triệu Sơn Nham cười nói.

Ông xoay người rời khỏi nơi này cùng thanh niên bên cạnh.

Diệp Tinh cũng không ở lại lâu, nhanh chóng thu dọn rời đi.

. . .

"Lấy được 80 nghìn này, tiền thuốc thang của mẹ cũng không cần lo lắng. Dựa vào tốc độ kiếm tiền này, cho dù không tìm được nhân sâm năm trăm năm, mẹ cũng có thể nhận được trị liệu tốt nhất. Hơn nữa ba cũng có thể bỏ xuống tảng đá trong lòng mà đi chữa trị chiếc chân bị thương."

Đi trên đường, trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tầng vui sướng.

Dựa vào tốc độ kiếm tiền của hắn bây giờ, ba mẹ cũng có thể an tâm chữa trị.

"Triệu Sơn Nham?" Sờ túi một cái, Diệp Tinh lấy tấm thẻ màu đen kia ra.

Hắn suy nghĩ một chút, lập tức mở trình duyệt web trên điện thoại di động, sau đó vào Baidu tra một chút.

Tìm kiếm Triệu Sơn Nham, nhất thời trên Baidu xuất hiện rất nhiều tên, Diệp Tinh không nhịn được than thở, lại tìm kiếm Triệu Sơn Nham Thành phố Thượng Hải.

Nhất thời, hình ảnh một vị ông lão xuất hiện ở trước mặt hắn.

Triệu Sơn Nham, chủ xí nghiệp của Thành phố Thượng Hải, khách sạn Kim Mạc cũng là do người này xây dựng. . .

"Vậy mà lại là chủ nhân của khách sạn Kim Mạc?" Diệp Tinh trong lòng ngầm kinh ngạc.

Khách sạn Kim Mạc là khách sạn 5 sao tương đối nổi danh ở Thành phố Thượng Hải, ở Thành phố Thượng Hải có ba chi nhánh, ở những thành thị khác cũng phân bố một vài chi nhánh.

Kiếp trước Diệp Tinh đã từng ở làm nhân viên phục vụ trong khách sạn Kim Mạc một thời gian.

Trừ cái này ra, dưới trướng Triệu Sơn Nham còn nắm giữ một vài cửa hàng, thậm chí nắm giữ cả một trung tâm thương mại.

"Cửa hàng à?" Diệp Tinh ánh mắt chuyển động một chút, hình như có chủ ý.

"Đưa năm con vẹt ngực đỏ bàn giao cho Triệu Sơn Nham trước!" Thu lại tâm trạng trong lòng, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới những khu vực khác của chợ chim.

. . .

Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã qua ba ngày.

Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, dẫn dắt linh khí rèn luyện tim mình.

Bỗng nhiên, Diệp Tinh ngừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Thời gian mấy ngày trôi qua, tim cuối cùng đã rèn luyện xong!"

Luyện Thể chia làm năm phần lớn, bộ phận đầu tiên chính là sử dụng linh lực rèn luyện lục phủ ngũ tạng, trong đó tim là quan trọng nhất.

Tẩy rửa thân thể xong, Diệp Tinh đi xuống lầu đứng trước một thân cây to khỏe.

"Rầm!"

Hắn trực tiếp vung ra một nắm đấm.

"Rào rào rào!"

Nhất thời, thân cây to khỏe lung lay mạnh mẽ, rất nhiều lá cây bay xuống.

"Sức mạnh lại tăng lên một chút, hiện tại sức mạnh của mình tuyệt đối vượt qua người bình thường, cho dù là những vận động viên cử tạ kia, cũng không nhất định có sức mạnh như mình!" Diệp Tinh mừng rỡ.

Mỗi một phần thân thể được rèn luyện, đều kéo theo sức mạnh của hắn tăng lên.

Đến lúc toàn bộ giai đoạn Luyện Thể kết thúc, cái cây khoẻ mạnh trước mắt này hắn một quyền là có thể trực tiếp đánh gãy!

"Ùng ục!"

Bỗng nhiên, bụng Diệp Tinh vang lên.

"Sức mạnh tăng lên rất nhiều, nhưng sức ăn cũng theo đó mà tăng lên." Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một quán ăn, bắt đầu đánh chén no nê.

Tu luyện đến giai đoạn Luyện Thể, thân thể cần rất nhiều dinh dưỡng, lúc này Diệp Tinh giống như là một dạ dày vương.

Sau khi ăn no, Diệp Tinh trở lại phòng khách.

"Chào mừng về nhà. Chào mừng về nhà."

Vừa bước vào phòng, năm con vẹt tại trước mắt Diệp Tinh vỗ cánh, không ngừng nói.

Đây hiển nhiên là năm con vẹt ngực đỏ mà Diệp Tinh huấn luyện.

"Đã qua ba ngày, giờ liên lạc với Triệu Sơn Nham thôi." Khẽ mỉm cười, Diệp Tinh bắt đầu gọi điện thoại.

. . .

"Tút!" "Tút!"

Trên một con đường lớn của Thành phố Thượng Hải, xe cộ tới lui tấp nập, như nước chảy mây trôi.

Hai bên đường phố, cây xanh bóng mát, từng bụi cây thấp lùn được cắt tỉa gọn gàng đang sinh trưởng tươi tốt, mà ở một nơi, một khách sạn hai mươi tầng lớn đứng sừng sững, trở thành trung tâm tuyệt đối của khu vực này.

"Không hổ là khách sạn lớn năm sao." Diệp Tinh đi tới, nhìn khách sạn Kim Mạc to lớn mà trong lòng xúc động.

Thấy hắn xách hai cái lồng chim, một nhân viên tiếp tân đứng sẵn trước cửa khách sạn nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: "Xin chào, xin hỏi là Diệp Tinh tiên sinh sao?"

" Đúng." Diệp Tinh gật đầu một cái.

"Chủ tịch chúng tôi đã căn dặn, mời đi theo tôi." Nhân viên tiếp tân mỉm đi về một phía, mà Diệp Tinh đi theo phía sau hắn.

Rất nhanh bọn họ đi tới một căn phòng trong khách sạn, nơi này có một ông lão đang trò chuyện gì đó với những người khác.

Ông lão mặc áo sơ mi trắng, tóc bạc, mặc dù trên mặt có nếp nhăn, nhưng trông lại rất khỏe mạnh, chính là Triệu Sơn Nham.

Lúc này cháu trai hắn là Triệu Mạc cũng ở đây.

Thấy Diệp Tinh xách hai cái lồng chim đi tới, ánh mắt Triệu Sơn Nham sáng lên, ông phân phó một chút, sau đó những người bên cạnh nhanh chóng rời đi, chỉ có Triệu Mạc ở lại.

"Tiểu Diệp, thế nào?"

Triệu Sơn Nham nhanh chóng đi tới, chăm chú nhìn hai cái lồng chim trong tay Diệp Tinh, hỏi: "Đây là năm con vẹt ngực đỏ năng lực giống như con lần trước tôi đã mua?”

Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Ông Triệu xem một chút thì sẽ biết."

Hắn đem hai cái lồng chim đặt ở trên bàn.

"Ở thời cổ đại xa xôi, những nguyện vọng tốt đẹp trong lòng mọi người thường có thể biến thành sự thật. Đó là một thời đại làm người ta say mê, đã từng có một vị vua. Nhà vua có mấy người con gái . ."

Một con vẹt ngực đỏ nhất thời kể câu chuyện, nghiêng đầu nhỏ, đâu ra đấy, nhìn qua rất thú vị.

Sau khi nói một phần, con thứ 2 vẹt lại bắt đầu kể câu chuyện khác, tiếp theo con thứ 3. . .

Đợi năm con nói xong, trên mặt Triệu Sơn Nham vui sướng căn bản không che giấu được.

"Ha ha, không tệ! Vẹt mặc dù có thể nói chuyện, nhưng là huấn luyện vô cùng khó khăn, có thể huấn luyện chúng đến trình độ như vậy, xem ra tiểu Diệp cậu có phương pháp huấn luyện đặc biệt." Triệu Sơn Nham cười to nói.

Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Có chút hứng thú với việc này, cho nên nghiên cứu một chút."

Hắn không phủ nhận điều gì.

Trước mặt Triệu Sơn Nham giàu có bậc nhất hỉa Thị này, những kỹ năng này của hắn dường như đối phương sẽ không để trong mắt.

Kiểm tra tình hình sức khoẻ của năm con vẹt ngực đỏ xong, Triệu Sơn Nham hài lòng gật đầu một cái, nói: "Năm con vẹt ngực đỏ tôi rất hài lòng, thậm chí vượt qua dự liệu của tôi. Dựa theo giao ước trước đó của chúng ta, mỗi một con 100 nghìn, cộng lại là 500 nghìn."
Chương 10 Ý Tưởng Mở Tiệm Thú Cưng

" Đúng." Diệp Tinh gật đầu.

Triệu Sơn Nham không có nói lời thừa thãi, ông trực tiếp nói với thanh niên bên cạnh: "Tiểu Mạc, chuyển tiền cho tiểu Diệp 500 nghìn."

" Vâng, ông nội." Triệu Mạc gật đầu, hơi tò mò nhìn Diệp Tinh.

Rất nhanh, 500 nghìn chuyển tới thẻ ngân hàng của Diệp Tinh.

"100 nghìn tới tay!" Nhìn một dãy con số, Diệp Tinh vui sướng trong lòng.

Hắn lấy được tiền, Triệu Sơn Nham lấy được vẹt mà mình mong muốn, hai bên giao dịch cũng rất vui vẻ.

Nói mấy câu, Diệp Tinh bỗng nhiên nói: "Ông Triệu, tôi có một việc không biết ông có thể hỗ trợ một chút hay không?"

"Hả? Chuyện gì?" Triệu Sơn Nham mang theo hứng thú hỏi.

"Tôi có một số phương pháp đặc biệt đối với việc huấn luyện chim, vậy nên chuẩn bị mở một tiệm chuyên bán vẹt, còn có các loài chim khác nữa." Diệp Tinh sửa sang ý nghĩ một chút nói: "Tôi biết ông Triệu có một ít cửa hàng mặt tiền, không biết là giờ có cửa hàng để trống hay không? Có thì tôi sẽ thuê, không có cũng không sao."

Thấy được lợi nhuận lớn sau khi bán vẹt, trong lòng Diệp Tinh xuất hiện ý tưởng mở tiệm thú cưng.

Ba mẹ nằm viện cần tiền, hắn muốn mua nhân sâm cũng cần đến tiền, hơn nữa hắn muốn tu luyện, chung quy không thể bày sạp bán vẹt để kiếm tiền được mãi. Như vậy quá lãng phí thời gian lại lãng phí tinh lực.

Sau khi mở một cái tiệm thú cưng, hắn hoàn toàn có thể tuyển người tới xử lý.

"Ồ? Mở tiệm thú cưng?" Triệu Sơn Nham trầm tư một chút, nói: "Mở tiệm thú cưng rất phiền toái, mỗi một loại chim khác nhau thì phương pháp chăm sóc cũng khác, còn có các phương diện về mặt ăn uống, hơn nữa một khi bị bệnh, ở chung trong tiệm sẽ lây lan nhanh chóng. Lợi nhuận của cửa hàng thú cưng cũng không coi là cao, nguy hiểm lớn, trước kia ở Thành phố Thượng Hải đã có có mấy cửa hàng vỡ nợ, cậu xác định muốn mở?"

Nói thật, Triệu Sơn Nham cũng không coi trọng việc mở tiệm thú cưng.

Lấy được năm con vẹt mà mình muốn, ông cũng có hảo cảm với Diệp Tinh, cho nên đề xuất một chút.

"Dù sao cũng nên thử một chút, tôi có lòng tin vào bản thân." Diệp Tinh cười nói.

Trên thực tế, sau khi sử dụng Linh Khởi Thuật với chim non, linh trí tăng lên, căn bản sẽ không khó chăm sóc như những con chim bình thường, hơn nữa chúng ở dưới sự cải tạo của Linh Khởi Thuật, tính chất của thân thể sẽ tăng nhiều, căn bản là không thể bị bệnh.

"Xem ra cậu đã quyết định rồi." Triệu Sơn Nham gật đầu một cái, nói: "Tôi có một cửa hàng ở trên đường Viêm Tâm, người thuê cũ ở mười mấy ngày trước đã rời đi, tạm thời còn trống, có hai tầng, mỗi một tầng diện tích hai trăm ba mươi mét vuông. Sửa lại một chút là có thể làm tiệm thú cưng."

"Hai trăm ba mươi mét vuông?" Diệp Tinh nghe vậy vui mừng, nhưng cửa hàng ở Thành phố Thượng Hải tấc đất tấc vàng, hắn muốn mua lại cửa hàng này, căn bản là không thể.

"Ông Triệu, tôi chọn thuê cửa hàng này, thời gian thuê tối đa 2 năm." Diệp Tinh suy nghĩ một chút nói.

"Được, dựa theo giá cả trung bình của Thành phố Thượng Hải, tiền thuê cửa hàng này mõi tháng tôi thu của cậu 50 ngàn." Triệu Sơn Nham gật đầu một cái, định giá cả.

Cửa hàng hai tầng, diện tích chung cộng lại là bốn trăm sáu mươi mét vuông, một tháng 50 ngàn tiền thuê coi như rất rẻ.

"Tiểu Mạc, in hợp đồng ra, tiền thuê trả theo tháng chỉ cần chuyển trước cuối tháng là được." Triệu Sơn Nham dặn dò nói.

Triệu Mạc gật đầu, cậu ta nhìn Diệp Tinh một cái rồi nhanh chóng đi tới một nơi khác.

Rất nhanh, hợp đồng in xong, nội dung hợp đồng rất đơn giản, Diệp Tinh nhìn một chút liền ký.

Triệu Sơn Nham là tỷ phú ở Thành phố Thượng Hải này, còn chưa đến mức hãm hại hắn trong chuyện này.

"Tiểu Diệp, tiệm kia sửa lại một chút liền có thể sử dụng. Việc cải tạo tiệm thú cưng cậu không cần phải để ý đến, tôi sẽ sắp xếp tiểu Mạc xử lý, hơn nữa các loại giấy tờ cần thiết để mở tiệm thú cưng tôi cũng sẽ làm giúp cậu, sau khi làm xong toàn bộ sẽ thông báo cho cậu, đến lúc đó cậu dẫn thú cưng của mình tới là được rồi." Triệu Sơn Nham mỉm cười nói.

"Tôi ngược lại rất tò mò tiệm thú cưng mà cậu sẽ mở sẽ như thế nào."

Nói xong, Triệu Sơn Nham nhìn về phía cháu mình, nói: "Tiểu Mạc, chuyện này giao cho con tới xử lý."

"Vâng." Triệu Mạc gật đầu một cái.

Hắn nhìn về phía Diệp Tinh, cũng cười gật đầu tỏ ý.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Tinh vui mừng.

Xử lí các loại giấy tờ để mở cửa hàng thú cưng không khó, nhưng cần phải chờ, còn các loại thủ tục, sửa sang tiệm thú cưng cũng rất lãng phí thời gian, còn phải tự đi giải quyết.

Nhưng những chuyện này đối với Triệu Sơn Nham mà nói chỉ là một câu nói. Có Triệu Sơn Nham ở đây, hắn cũng không cần vì những chuyện này mà nhức đầu.

"Cám ơn ông Triệu.” Diệp Tinh nói cảm ơn.

"Ha ha, chuyện này cứ giao cho người tuổi trẻ các cậu xử lý, tôi hơi mệt, không nói nhiều nữa." Triệu Sơn Nham cười nói.

Diệp Tinh nghe vậy, liền vội vàng đứng lên nói: "Quấy rầy ông Triệu lâu như vậy, tôi cũng nên đi rồi."

Hiển nhiên, Triệu Sơn Nham cũng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.

Nói mấy câu, Diệp Tinh sải bước rời khỏi nơi này.

Lấy được 500 nghìn, hơn nữa ý tưởng tiệm thú cưng cũng đang được tiến hành, lúc này trong lòng Diệp Tinh thật vui vẻ.

Diệp Tinh rời đi, ông Triệu lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không có chút dáng vẻ muốn đứng dậy nào, mà Triệu Mạc cũng là cung kính đứng ở một bên.

"Tiểu Mạc, có phải cháu tò mò ta tại sao đối tốt với Diệp Tinh không?"

1 phút sau, ông Triệu bỗng nhiên mở mắt ra hỏi.

Triệu Mạc không có gì kinh ngạc, trong lòng cậu quả thật nghi ngờ thái độ của Triệu Sơn Nham.

Sau khi hai bên kết thúc giao dịch, vốn không có qua lại, kết quả Triệu Sơn Nham còn cung cấp cửa hàng nhiệt tình như vậy, thậm chí chủ động giải quyết việc sửa sang cửa hàng và làm chứng từ tiệm thú cưng.

"Chẳng lẽ ông nội xem trọng năng lực huấn luyện vẹt của Diệp Tinh?" Triệu Mạc suy nghĩ một chút, dè đặt hỏi.

"Con đường huấn luyện thú, vốn chính là con đường nhỏ, coi như Diệp Tinh huấn luyện được hơn ngàn con vẹt, thì có tác dụng gì với chúng ta lại?" Triệu Sơn Nham lắc đầu một cái.

Thấy mặt Triệu Mạc lộ vẻ suy tư, ông lại nói: "Cháu mới vừa tốt nghiệp đại học, theo bên người ta học tập kinh nghiệm, trên thực tế rất nhiều chuyện không phải chỉ nhìn từ một phương diện đơn độc như vậy."

"Cuộc nói chuyện của ta và diệp Tinh vừa rồi cháu cũng đã thấy, cháu có thấy trên mặt Diệp Tinh có vẻ rụt rè hốt hoảng gì không?"

Nghe vậy, Triệu Mạc chợt nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Diệp Tinh, trong lòng cả kinh.

Từ đầu tới đuôi, Diệp Tinh hình như vô cùng bình tĩnh, trên mặt không có biểu hiện nào khác, hơn nữa không chút nào mất bình tĩnh, hình như đem hai người bọn họ hoàn toàn coi thành người bình thường.

"Nếu đã tới nơi này, Diệp Tinh tất nhiên đã biết thân phận của ta, có thể biểu hiện như vậy, xem ra thanh niên Diệp Tinh này không bình thường." Triệu Sơn Nham cảm thán nói.

Giống như một người bình thường gặp được ông chủ lớn Jack Ma, làm sao có thể không biểu hiện ra bất kỳ biểu hiện gì?

Xem dáng vẻ Diệp Tinh so Triệu Mạc cũng không nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng lại trầm ổn hơn nhiều.

Đây chính là điểm mà Diệp Tinh khiến Triệu Sơn Nham kinh ngạc.

Đối với ông mà nói, Diệp Tinh biểu hiện trấn định như vậy, sau lưng rất có thể có một con bài lớn chưa lật.

Tất nhiên, cũng có một loại trường hợp là Diệp Tinh cố ý giả vờ trấn định.

Nhưng, cho dù là thật sự có lá bài chưa lật hay là cố giả vờ trấn định, đối với việc ông qua lại với Diệp Tinh bản thân không có bất kỳ mặt xấu nào, nếu như sau lưng Diệp Tinh thật sự còn lá bài chưa lật, nói không chừng lúc nào đó sẽ có chỗ tốt với bọn họ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom