• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Kiếp Trước, Kiếp Này

Diệp Tinh rất có lòng tin đối với tiệm thú cưng của mình, tuyệt đối không có mấy người có thể ngăn cản sự hấp dẫn này.

Những người mua thú cưng trong tiệm của hắn vô hình trung đang giúp hắn tuyên truyền.

Mà ngày thứ năm, tổng mức daonh thu đạt tới hơn bốn trăm vạn!

Diệp Tinh lại mua một cửa tiệm ở một chợ chim thú cỡ lớn, đặc biệt mua các loại chim, sau này hắn trực tiếp đi đến cửa hàng chở các con chim này tới tiệm thú cưng là được, rất tiện.

Mà tiệm thú cưng của Diệp Tinh làm ăn thịnh vượng tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của một số người, có điều những người muốn ngáng đường đó đều cửa tiệm của Diệp Tinh thuộc về Triệu Sơn Nham.

Bọn họ cũng không phải không có não, tất nhiên không dám tới nơi này tìm phiền toái.

Thậm chí có người nhìn thấy Triệu Sơn Nham tự mình đi tới tiệm thú cưng của Diệp Tinh trong ngày khai trương đầu tiên, càng khiến nhiều người khiếp sợ.

Vào ngày thứ sáu, Diệp Tinh không tới tiệm thú cưng, mà là đến đại học THượng Hải.

Đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất đại học Thượng Hải kết thúc.

. . .

Đại học THượng Hải, phong cảnh như cũ, thanh niên, thiếu nữ đi lại nhộn nhịp, tản ra hơi thở thanh xuân, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong đời bọn họ.

Ngoài cổng trường, Diệp Tinh sải bước đi tới.

"Woa, nam sinh kia đẹp trai quá."

"Đúng vậy, vóc dáng lại cao, quả là bạn trai trong mơ của tôi."

. . .

Phía xa, có hai cô gái có khuôn mặt bình thường đang đứng ở trên bậc thang của trường học, nhìn thấy Diệp Tinh, sau đó không nhịn được nghị luận.

Khoảng thời gian hiện tại, chính là lúc các cô mong chờ tình yêu nhất.

Trong tầm mắt bọn họ, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một nơi, nơi này có một nữ sinh xinh đẹp đang đứng.

"Haiz, tại sao trai đẹp đều là của người khác." Hai nữ sinh thấy vậy, thở dài một hơi.

"Này, Diệp Tinh, hai nữ sinh kia đang nhìn trộm anh ngươi đấy." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, ngón tay âm thầm chỉ về phía xa.

Diệp Tinh cười nói: "Ai bảo bạn trai em đẹp trai như vậy chứ?"

"Ba hoa." Lâm Tiểu Ngư lườm một cái.

Diệp Tinh kéo tay nàng, hỏi: "Quân sự có mệt không?"

"Tất nhiên là mệt, để anh phơi dưới mặt trời xem.” Lâm Tiểu Ngư nói xong sờ một cái lên làn da, có chút buồn rầu nói: "Hình như em đen đi rất nhiều, gần đây cũng không dám đi ra ngoài.”

Lâm Tiểu Ngư giống như một nữ sinh bình thường, vì mình phơi năng bị đen đi mà buồn rầu.

Hôm nay Lâm Tiểu Ngư mặc một bộ đồ màu xanh da trời, tóc tùy ý buộc thành một cái đuôi ngựa, gió nhẹ thổi tới, tóc trên trán bị gió thổi nhẹ về, trong trẻo động lòng người.

Nhìn cô gái trước mắt đang buồn rầu, Diệp Tinh cười nói: "Lát nữa anh mua cho em một chiếc ô che nắng."

"Em khác người như vậy à?" Lâm Tiểu Ngư cạn lời nói: "Nếu làm như vậy thật các bạn học nhất định sẽ chê cười em."

"Không có sao, anh không chê em là được." Diệp Tinh cưng chiều nói.

"Ồ! ! !"

Bỗng nhiên, phía xa truyền tới một trận hoan hô.

"Ấy? Hình như bên kia xảy ra chuyện gì đó!” Ánh mắt Lâm Tiểu Ngư sáng lên, kéo Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía đó.

Rất nhanh bọn họ đã tới nơi, nơi này đã có rất nhiều người vây quanh, mà trong đám người, một nam sinh cao lớn, đẹp trai trong tay ôm một bó hoa hồng, đang nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt thâm tình.

Cô gái mặc đồ màu tím, tóc tùy ý xõa ra, nhìn qua vô cùng là thanh thuần.

"Woa, nữ sinh này là nữ thần Trần Đình học năm nhất ngành tài chính đại học Thượng Hải."

"Nam sinh là sinh viên năm ba, hội phó hội sinh viên Đổng Thành Đỉnh, nhân vật làm mưa làm gió của trường ta."

"Nam thần kết hợp với nữ thần!"

. . .

Mọi người vây xem thảo luận sôi nổi.

"Tiểu Đình, làm bạn gái anh đi, anh nhất định sẽ đối tốt với em." Đổng Thành Đỉnh vô cùng chân thành nói.

"Đồng ý đi!" " Đồng ý đi!"

Nhất thời, xung quanh cùng nhau cổ vũ.

"Là Trần Đình, cô ấy xinh đẹp quá." Lâm Tiểu Ngư nhìn Trần Đình, có chút hâm mộ nói.

Trần Đình cao khoảng 1m7, vóc người so với những người cùng tuổi càng thêm quyến rũ, trông Lâm Tiểu Ngư có vẻ kém hơn cô ta một chút.

"Cô ấy không đẹp bằng em." Diệp Tinh cười nói.

Trông Lâm Tiểu Ngư không tính là quá kinh diễm, nhưng lại thuộc về loại ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

"Diệp Tinh, em cũng không để tâm việc so sánh sắc đẹp với người khác.” Lâm Tiểu Ngư lườm một cái, nói: "Em vẫn tự mình biết rõ."

"Anh nói thật đó." Diệp Tinh nghiêm túc nói.

"Một khoảng thời gian không gặp không gặp, miệng lưỡi anh trơn tru hơn so với lúc học cấp ba nhiều.” Lâm Tiểu Ngư trách cứ, nhưng thấy nụ cười trên mặt cô, rõ ràng rất hài lòng với lời nói của Diệp Tinh.

Ai mà không muốn bạn trai khen mình.

Hai người đi chầm chậm trong sân trường, hai bên đường của trường học có từng hàng cây, gió nhẹ thổi qua, kéo theo từng hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.

Dưới những tán cây kia, còn có một vài chiếc ghế đá, một số người ngồi trên ghế đá yên lặng đọc sách.

Lúc này Diệp Tinh nắm tay Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận xúc cảm chân thật, giống như một đôi tình nhân bình thường đang đi dạo, nhưng trong lòng hắn lại tràn ra cảm giác cảm động và thỏa mãn không nói thành lời.

Kiếp trước, Diệp Tinh từ bỏ đại học Thượng Hải, đồng thời xóa bỏ số điện thoại, đoạn tuyệt tất cả liên lạc với Lâm Tiểu Ngư.

Hắn bắt đầu bôn ba vì gia đình mình, vì để kiếm tiền, chuyện gì hắn cũng làm. Mẹ bệnh nặng, chân ba lại bị thương, toàn bộ gia đình đều do hắn chống đỡ.

Nhưng mỗi lần hơi buông lỏng một chút, trong đầu hắn sẽ nhớ tới cô gái đó, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhớ tới cuộc sống cấp hai, cấp ba của bọn họ

Nỗi nhớ như một con sông bị vỡ đê, phía trước cuồn cuộn không ngừng, khó mà ngăn trở.

Có lúc hắn sẽ không nhịn được, lén lút chạy tới đại học Thượng Hải.

Hắn trốn trong bóng tối để nhìn Lâm Tiểu Ngư.

Cô gái vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, hơn nữa càng trổ mã động lòng người.

Cô sẽ đi trên sân trường một mình, từ chối nói chuyện cùng những người khác, cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.

Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngẩn người một mình.

Dường như nụ cười trên mặt cô đã ít đi, nhưng ở đại học Thượng Hải cô càng ngày càng trở nên ưu tú, học kỳ nào cũng đạt được thứ hạng cao và học bổng.

Cô gia nhập hội học sinh đại học Thượng Hải, thậm chí lấy thân phận sinh viên năm nhất trở thành hội phó.

Số lần cô xuất hiện trên bảng thông báo của trường cũng càng ngày càng nhiều.

Cô gái trong lòng càng ngày càng ưu tú, Diệp Tinh sẽ trốn trong một góc cười, vì cô mà vui vẻ, nhưng mỗi lần hắn cười, nước mắt trên mặt lại không ngừng chảy xuống.

Hắn sẽ chụp hết tất cả ảnh của Lâm Tiểu Ngư trên bảng thông báo lại, lưu trong điện thoại của mình

"Lâm Tiểu Ngư." Mỗi lần hắn ngắm nhìn tấm ảnh luôn nhẹ giọng nói, giống như lúc này Lâm Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở bên người hắn vậy.

Hắn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trên mặt đã có chút dấu vết tang thương.

Sau khi ba mẹ qua đời, trong nhà lại nộ một khoản lớn, hắn vẫn liều mạng mà làm việc như trước. Hắn cũng không muốn có thời gian rảnh rỗi.

Mấy tháng sau, mặt trời biến mất, ngày tận thế đen tối giáng xuống, rất nhiều động vật nổi điên tấn công con người. Hắn giống như một người điên chạy tới đại học Thượng Hải.

Lúc này đại học Thượng Hải đã chẳng còn mấy người, từ trong miệng những người khác hắn biết được, sinh viên đại học Thượng Hải đã rời đi cùng quân đội.

Thời kì đen tối, trật tự tan vỡ, vì để đề phòng nguy hiểm, lúc rời thành phố mọi người sẽ tập hợp lại để đi với nhau.

Mà hắn ở trong đám người, đi về phía quê hương Tô Châu.

Sau khi đến Tô Châu, thành phố này đã bị phá hủy rất nhiều, người dân ở đây đều đã rời đi tới những thành phố khác.

Một năm. . . hai năm. . .

Thời gian tiếp hắn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Tiểu Ngư, mãi cho đến năm thứ ba, hắn lần Tô Châu lần nữa, bọn họ mới gặp lại.

. . .

"Lâm Tiểu Ngư, anh rất nhớ em." Diệp Tinh nhìn cô gái trước mắt, kéo tay cô vào trong lòng, nghiêm túc nói.

Cô gái thanh thuần động lòng người bắt đầu đỏ từ cổ đỏ lên, nghe thấy Diệp Tinh nói những lời này đã đỏ tới tận tai: "Diệp Tinh, anh đúng là trở nên xấu xa rồi."

Diệp Tinh cười, cô gái ấy bây giờ đang ở trước mắt, hắn có thể chân chân thực thực chạm tới.

Hắn có thể ở trước mặt nàng không chút kiêng kỵ nói lời tỏ tình.

Sống lại, hư không mờ mịt. Nhưng cho dù bây giờ là trong mơ hay là cái gì đó, hắn đều nguyện ý tiếp tục đắm chìm trong đó.
Chương 22 Tụ Họp

Lâm Tiểu Ngư rõ ràng cảm thấy tâm trạng vi diệu của hai người, nhưng cô cũng cảm nhận được sự yêu thích của Diệp Tinh đối với, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Đi dạo trong sân trường một lúc, bỗng nhiên điện thoại Lâm Tiểu Ngư reo lên.

"Alo!"

Nhận điện thoại, nói mấy câu, Lâm Tiểu Ngư cúp điện thoại.

"Bạn cùng phòng gọi tới, quân sự kết thúc, bọn em chuẩn bị đi ra ngoài liên hoan, Diệp Tinh anh đi cùng em đi!" Thấy ánh mắt của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

"Được." Diệp Tinh gật đầu một cái, hắn suy nghĩ một chút hỏi: "Em và bạn cùng phòng liên hoan, anh đi có được không?"

"Không sao, trừ anh, Hạ Lâm và Trương Mộng cũng sẽ dẫn bạn trai mang theo." Lâm Tiểu Ngư cười nói.

. . .

Thời gian trôi nhanh, Lâm Tiểu Ngư dẫn Diệp Tinh đi tới cổng trường, lúc này nơi đó đã có năm người đang chờ.

Trong 5 người có 4 người là bạn cùng phòng của Lâm Tiểu Ngư.

Nữ sinh Chu Lãnh Huyên chân dài xinh đẹp, Trương Mộng nhỏ nhắn đáng yêu, Chu San tóc xoã màu vàng, còn có Tiền Giai Giai.da ngăm đen, tóc ngắn mặt tròn

Bốn nữ sinh mặc quần áo khác nhau, không còn bộ quần áo huấn luyện cồng kềnh nữa.

Không có nữ sinh xấu, chỉ có nữ sinh không biết làm đẹp, đổi một thân quần áo, lúc này mấy người đứng chung một chỗ rất hấp dẫn ánh mắt, ngay cả Tiền Giai Giai cũng có chút đáng yêu.

Dĩ nhiên, người vượt trội nhất là Chu Lãnh Huyên không thể nghi ngờ.

Váy dài màu tím, hơi lộ vổ và xương quai xanh, trông tổng thể tản ra một cỗ ý vị vô hình, xung quanh có rất nhiều nam sinh ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cô.

Một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất của đại học năm nhất, hiện tại ở đại học Thượng Hải rất nhiều người biết đến cô.

Trừ bốn người, còn có một nam sinh thân cao gần 1m8, toàn thân cơ bắp, mặt mũi anh ta mặc dù không phải rất đẹp trai, nhưng lại rất cương nghị.

"Tiểu Ngư, Diệp Tinh, giới thiệu một chút, đây là Chu Cường, bạn trai của tôi.” Trương Mộng tiến lên, thoải mái giới thiệu.

"Xin chào." Ánh mắt Chu Cường nhìn Lâm Tiểu Ngư một chút, lại nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cũng mỉm cười đáp lại.

"Hạ Lâm và bạn trai cậu ấy đại khái mấy phút nữa mới đến, chúng ta chờ một lát." Chu San đi tới cười nói.

Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư tất nhiên không ý kiến.

Sau đó Lâm Tiểu Ngư và 5 nữ sinh đứng chung một chỗ, bỏ mặc Diệp Tinh cùng Chu Cường, ríu rít nhỏ giọng nói chuyện.

"Mộng Mộng, cậu có bạn trai lúc nào vậy? Vậy mà chúng tôi lại không biết?"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu giấu kỹ quá!"

"Nói mau, bắt đầu từ khi nào?"

. . .

Mấy nữ sinh cười truy hỏi.

Trương Mộng và Chu Cường cũng mới tới đây

"Ba ngày trước, thấy Chu Cường cũng thuận mắt, phù hợp với bạn trai trong tưởng tượng của tôi, vậy nên liền qua lại một chút xem sao." Trương Mộng cười hì hì nói.

Cô ta ngược lại rất tự nhiên hào phóng, căn bản không xấu hổ.

"Cậu nói cậu một người cao 1m58 tìm một người1m8, có phải có chút đáng không?" Chu San trêu ghẹo nói.

Nghe được câu này, Trương Mộng giống như mèo bị đạp đuôi vậy, nhất thời tức giận nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, tôi 1m6! 1m6!"

"Được đuọc, 1m6." Mấy người đều nở nụ cười.

Một lát sau, Hạ Lâm và bạn trai của cô chạy tới.

" Xin lỗi, tới trễ." Hạ Lâm mặt lộ vẻ xin lỗi nói.

Cô mặc một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một cái túi LV, là loại túi LV kinh điển, giầy cũng là hãng nổi tiếng, người tuy thon nhỏ nhưng ngực lại vô cùng đồ sộ.

Mặc dù dung mạo của Hạ Lâm được coi là đẹp, so với Chu Lãnh Huyên, Lâm Tiểu Ngư kém hơn một chút, nhưng dáng người lại tốt nhất trong hội, chưng diện như vậy quả là đại mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu trước tiên không tới 100%, nhưng cũng đến 80%.

Bên cạnh cô là một nam sinh cao khoảng 1m75, đeo một chiếc kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, hơi có cảm giác của nhân sĩ tinh anh.

"Đây là bạn trai tôi Thạch Lỗi, đàn anh năm ba." Hạ Lâm cười giới thiệu với mọi người: " Thạch Lỗi nhà tôi còn là hội phó hội sinh viên đó."

Nói xong, Hạ Lâm lại tiếp giới thiệu Thạch Lỗi với mọi người ở đây.

Khi thấy Chu Lãnh Huyên và Lâm Tiểu Ngư, sâu trong ánh mát Thạch Lỗi hiện lên một ánh sáng rõ ràng, anh ta cười nói: "Rất hân hạnh được làm quen với các em, nếu sau này có ai muốn vào hội học sinh, trực tiếp tìm tôi là được rồi."

Ba nam sinh, sáu nữ sinh cuối cùng tụ tập đông đủ ở đây.

Nói mấy câu đơn giản, Chu San tiến lên phía trước nói: "Bụng cũng đói rồi, các cậu đã nghĩ xong tới nơi nòa liên hoan chưa?"

"San San, chuyện này cũng không cần cậu lo lắng." Hạ Lâm cười nói: "Tôi có một chị gái cùng quê làm quản lý tại khách sạn cách nơi này không xa, chúng ta tớ đó ăn đi, thuận tiện chiếu cố công việc của chị ấy một chút.”

Mọi người tất nhiên không có ý kiến.

Quyết định xong chỗ đi, chín người đi ra khỏi cổng trường. Rất nhanh, bọn họ đãtới một nơi.

"Khách sạn Linh Nham, đây là khách sạn bốn sao."

Nhìn khách sạn mười mấy tầng lầu trước mắt, mấy người đều nhận ra.

"Hạ Lâm, khách sạn Linh Nham này chi phí hơi cao." Trương Mộng thở dài nói.

Khách sạn Linh Nham, có chút danh tiếng ở đại học Thượng Hải, đồ ăn bên trong rất ngon, nhưng mà đắt.

"Không cần lo lắng, lần này bạn trai tôi mời khách!" Hạ Lâm kéo cánh tay Thạch Lỗi, cười nói.

"Thân là đàn anh năm ba đại học Thượng Hải, lần đầu gặp mặt, bữa ăn này tôi mời." Thạch Lỗi mặt mỉm cười nói .

"Đàn anh hào phóng." Trên mặt Chu Cường mang theo vẻ tươi cười, nói: "Nếu đã vậy, vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh."

Anh ta cũng không có gì phải ngại, Diệp Tinh cũng không ý kiến gì, có người mời ăn cơm mà thôi, cùng lắm thì lần sau ăn cơm lại mời lại là được.

Đoàn người tiến vào nhà ăn.

Rất nhanh, một cô gái mặc tây phục chính thức, trang điểm nhẹ nhàng đi tới.

"Chị Hân." Hạ Lâm nhất thời mừng rỡ gọi.

"Tiểu Lâm." Triệu Hân mặt tươi cười, nói: "Em và bạn cứ ở đây chơi thoải mái. Đây là phiếu giảm giá 20%, chi phí hôm nay của các em toàn bộ giảm giá 20%."

"Cảm ơn chị Hân." trên mặt Hạ Lâm tràn ngập sự vui vẻ nói.

Cười nói mấy câu, Triệu Hân rời đi.

"Tôi nghe nói khách sạn Linh Nham hầu như không giảm g ía, chỉ có một ít hội viên khách quý lâu dài mới được giảm giá." Chu Cường thở dài nói.

Trương Mộng liếc hắn một cái, nói: "Lần này là bạn trai Lâm Lâm mời khách, lần sau chính là anh."

"Tất nhiên rồi!" Chu Cường lập tức nói.

"Mọi người gọi món đi, trước kia tôi thường xuyên ở ăn cơm chỗ này, hương vị nơi này rất được." Thạch Lỗi cười nói.

Mỗi người đều chọn một hai món ăn mà mình thích.

Cả một chiếc bàn, Hạ Lâm, Thạch Lỗi, Chu San, Trương Mộng, Chu Cường tương đối sôi nổi.

Lâm Tiểu Ngư thỉnh thoảng nói hai câu, còn Chu Lãnh Huyên rất lạnh nhạt, hầu như không mở miệng, mà Tiền Giai Giai chính là cẩn trọng ngồi một bên, không nói tiếng nào.

Diệp Tinh ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, cũng không có nói lời nào, trong lòng hắn lúc này đang lặng yên suy nghĩ về việc của tiệm thú cưng.

"Diệp Tinh." Bỗng nhiên, một giọng nói truyền tới, lúc này Thạch Lỗi đang nhìn hắn.

"Tôi nghe nói cậu cũng là tân sinh năm nhất đại học Tượng Hải phải không?" Thạch Lỗi cười hỏi.
Chương 23 Mâu Thuẫn

Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Phải, nhưng tạm thời nghỉ học."

"Chẳng lẽ chuyện gì xảy ra chuyện gì à? Nếu có chuyện có thể nói một chút, nói không chừng tôi có thể giúp một tay." Thạch Lỗi cười nói.

"Một chút chuyện nhỏ thôi." Diệp Tinh lắc đầu.

"Diệp Tinh, nhà Thạch Lỗi mở một xưởng giày ở thành phố Thượng Hải, cũng coi như có chút tiền, nếu như có chuyện cứ nói ra, chúng tôi cũng không nói gì đâu." Bên cạnh, Hạ Lâm nói.

Diệp Tinh nghiêm túc nói: "Không phải chuyện tiền."

Thấy hắn nói như vậy, Hạ Lâm không thể làm gì khác hơn là không hỏi nữa cái gì nữa.

Trong lòng cô nhận định rằng Diệp Tinh đang làm cao.

"Ha ha, đồ ăn còn chưa lên, chúng ta uống gì đó trước, chúc mừng chúng ta lần đầu tiên tụ họp. . ." Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Chu Cường đứng lên cười nói.

"Cạn ly!" Chín người đồng loạt đứng dậy, bầu không khí lại sôi động trở lại.

Món ăn không ngừng được đưa lên, mặc dù giá hơi đắt, nhưng màu sắc hương vị đều đủ cả.

"Lãnh Huyên, San San, Giai Giai, phòng ngủ chúng ta một nửa đã có bạn trai, còn lại phải xem các cậu rồi." Trương Mộng cười hì hì giơ ly rượu trái cây lên nói .

"Tôi và Giai Giai vẫn ổn, tôi phải xem có ai có thể cưa đổ Lãnh Huyên." Chu San cười nói.

"Phỉa đó, Lãnh Huyên, cậu thích kiểu nam sinh nào?" Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.

Rất nhiều nam sinh tỏ tình với Chu Lãnh Huyên, nhưng toàn bộ bị từ chối không có một ngoại lệ.

"Có thể để cho tôi cảm giác an toàn." Chu Lãnh Huyên hơi trầm mặc một chút, sau đó lạnh lùng nói .

"Cảm giác an toàn? Như Chu Cường nhà tôi?" Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì nói.

Chu Lãnh Huyên trực tiếp lắc đầu, nói: "Không phải."

"A!"

Trong lúc mọi người đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền tới.

Nhìn về phía đó, Hạ Lâm và người trên bàn mặt hơi biến sắc.

Phía xa, Triệu Hân đang cầm một cái khay, bên trong còn có hai ly rượu, nhưng một chàng trai rõ ràng uống rượu say bước chân loạng choạng đang đi, bỗng nhiên đụng phải Triệu Hân, mà hai cái ly trong tay Triệu Hân trực tiếp đổ từ trên mâm xuống, rượu bên trong hầu như đổ hết lên người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn bên cạnh.

"Muốn chết à!" Người đàn ông trung niên sắc mặt nhất thời trở nên rất khó nhìn, đứng dậy tức giận quát Triệu Hân.

Dưới cơn giận dữ, ông ta trực tiếp đẩy một cái, Triệu Hân liền té ngã trên đất.

Hạ Lâm thấy vậy, vội vàng rời bàn, nhanh chóng chạy tới trước mặtTriệu Hânnhìn người đàn ông trung niên, tức giận nói: "Quần áo ông bị bẩn, rõ ràng là do chàng trai này uống say tạo nên, tại sao ông lại đánh chị tôi?"

Quan hệ của cô và Triệu Han rất tốt, từ nhỏ đã thích đi theo phía sau Triệu Hân, lúc này không nhịn được đứng dậy mắng.

"Nhưng cô ta hất rượu lên người tôi.” Người đàn ông trung niên Ngụy Hoành tức giận nói: "Cô có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không?"

"Quần áo giặt sạch không phải là được rồi sao? Ông lại còn không nói lí?" Hạ Lâm đỡ Triệu Hân dậy, bất mãn nói: "Ông nên tìm chàng trai say rượu mới đúng.”

Từ trước đến nay cô nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy.

"Tiểu Lâm, đừng nói nữa." Triệu Hân vội vàng ngăn cản cô, nhìn Ngụy Hoành xin lỗi, nói: "Tiên sinh, thật xin lỗi! Người bạn này của tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện."

"Haha, tôi ngồi ở đay, bị rượt tạt lên người, ngược lại lại là t ôi không nói lí?" Ngụy Hoành nhưng trực tiếp cắt đứt lời cô ta nói, giận ngược lại cười ha ha nói

Hắn trực tiếp đưa tay túm Hạ Lâm đi.

"Làm gì đó?" Thạch Lỗi ở ngay tại bên cạnh, thấy Ngụy Hoành động thủ với bạn gái anh, nhất thời tức giận nói.

Hắn trực tiếp đá một cước về phía Ngụy Hoành.

Nhưng mà, bêncạnh Ngụy Hoành lại có một người đnà ông rất to lớn xuất hiện, cũng đá một cước.

Thạch Lỗi còn chưa đá trúng Ngụy Hoành, liền bị người đnà ông to lớn này đá trúng ngực, thân thể lập tức lui về phía sau mấy bước, đập vào một cái bàn khác.

"Thạch Lỗi." Hạ Lâm thét chói tai, muốn đỡ anh ta.

Nhưng người đàn ông to lớn kia lại túm lấy cô.

"Các người ban ngày ban mặt còn dám cưỡng ép ra tay à?" Chu Cường tức giận nói, đi ngăn cản người đàn ông to lớn, nhưng mà nam tử to lớn một đấm đấm tới, Chu Cường lại không đỡ được, thân thể lui lại mấy bước.

"Hừ! Một đám nhóc học sinh dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi, chắc hắn vẫn chưa tiếp xúc với xã hội. Hôm nay tôi cho các cậu một bài học." Ngụy Hoành lạnh lùng nói.

Bên cạnh, Diệp Tinh yên lặng đứng, tâm trạng dường như không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn đã trải qua ngày tận thế đen tối, đi bên bờ vực tử vong, chuyện trước mắt hắn hoàn toàn là một chuyện nhỏ.

"Hửm?" Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lóe lên một ánh sáng lạnh như băng.

Người đàn ông to lớn bắt Hạ Lâm, cũng ảnh hưởng đến khu vực xung quanh, ảnh hưởng đến Lâm Tiểu Ngư.

Nhất thời, Diệp Tinh bước ra, trực tiếp giơ tay phải ra.

"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh ra tay, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

"Còn dám ngăn cản?" Người đàn ông to lớn cười nhạt, có điều trên mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ khó tin.

Nắm đấm của anh bị Diệp Tinh nắm, lại giống như bị một cái kẹp khổng lồ kẹp lại, vùng vẫy không được.

"Sao có thể?" Người đàn ông to lớn mặt hơi biến sắc, lại muốn đá một cước về phía Diệp Tinh, nhưng chân vừa mới đưa ra, Diệp Tinh cũng đưa ra chân, chân phải đá ra.

"Rầm!"

Người đàn ông này bị đá trúng trực tiếp đập lên bàn, đập vỡ mấy cái đĩa, trên mình dính đầy dầu mỡ.

"Sức lực lớn quá!" Ngụy Hoành nhìn người bạn Đỗ Khuê của mình chịu thiệt, ánh mắt hơi chuyển động một chút.

Người bạn này của ông là quán quân tán thủ* ở tỉnh khác, bình thường một người đánh mấy người căn bản không tốn chút sức nào, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại ăn quả đắng.

_* Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu)._

_* Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu)._

"Mọi người có chuyện gì từ từ thương lượng, đừng đánh nhau."

Bỗng nhiên, xa xa một người đàn ông trung niên mập mạp sải bước đi tới, vội vàng nói: "Ông chủ Ngụy, ngại quá, là khách sạn của tôi sơ sót, toàn bộ chi phí của ông hôm nay đều miễn phí!"

Người đàn ông trung niên chính là quản lý đại sảnh, ông ta nghe được tin tức, nhanh chóng chạy đến.

"Hừ! Nể mặt ông, cô ta xin lỗi tôi, chuyện này coi như xong." Ngụy Hoành thấy thực lực Diệp Tinh lại mạnh như vậy, vốn cũng không định tiếp tục động thủ, thấy quản lý đại sảnh nói, liền thuận thế bước xuống.

Sức lực lớn như vậy, còn trẻ như vậy, ngay cả quán quân tán thủ của tỉnh cũng tùy tiện bị đá lui, có chút vượt qua tưởng tượng của ông, ông không muốn rước lấy phiền toái không nên có.

"Xin lỗi." Triệu Hân vội vàng nói xin lỗi .

Ánh mắt lại liếc một cái đến đám người Hạ Lâm, Ngụy Hoành lạnh lùng nói: "Một đám học sinh con trai, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay tính tình tôi tốt, không truy cứu trách nhiệm của các cậu, tôi có lòng tốt nhắc nhở một câu, dựa vào tinh skhis của các cậu, tương lai chắc chắn sẽ thất bại."

Nói xong, Ngụy Hoành nhìn Diệp Tinh một cái, cùng bạn mình rời đi nơi này.

Nếu không phải Diệp Tinh, hắn sẽ không nói ra những lời nói phía sau.

Vừa rời đi sau đó, quản lý đại sảnh nhìn Triệu Hân tức giận nói: "Triệu Hân, đối với nghề ăn uống mà nói, khách hàng chính là thượng đế, cô còn dám phát sinh mâu thuẫn với khách hàng? Trừ toàn bộ ba tháng tiền thưởng tiếp theo!”
Chương 24 Bất Mãn

"Quản lý, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm." Triệu Hân vội vàng cam đoan nói.

Sau khi thấy quản lý đại sảnh rời đi, Hạ Lâm đi tới trước mặt Triệu Hân, có chút xin lỗi nói: "Chị Hân, thật xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi."

"Không sao." Triệu Hân lắc đầu nói: "Vừa nãy lúc em đứng ra trong lòng chị cảm động lắm đó."

Nói mấy câu, Triệu Hân liền vội vàng rời đi.

Mà qua mâu thuẫn này, mọi người cũng không còn hứng thú ăn uống nữa, rời khỏi khách sạn.

"Diệp Tinh, không nghĩ tới sực lực cậu lớn như vậy, một cước của người đàn ông to lớn kia tôi cũng không tiếp nổi, vậy mà cậu lại đá ông ta lui về sau." Đi trên đường, Chu Cường nhìn Diệp Tinh ngạc nhiên nói.

Lúc này hai người Thạch Lỗi và Chu Cường bị đá bị thương ngoài da một chút, Chu Cường khá tốt, nhưng Thạch Lỗi sắc mặt hơi co rúm, rõ ràng bị đạp không nhẹ.

"Học chút sức mạnh vận dụng kỹ xảo mà thôi." Diệp Tinh giải thích.

"Anh không có sao chứ?" Hạ Lâm xem bạn trai sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi.

"Không sao." Trên mặt Thạch Lỗi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Đã vậy rồi, còn nói không sao? Lát nữa em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra một chút." Hạ Lâm nói , cô có chút bất mãn nhìn Diệp Tinh, không nhịn được nói: "Diệp Tinh, sức lực cậu lớn như vậy, hẳn nên ra ta sớm một chút, như vậy Thạch Lỗi cũng sẽ không bị đánh."

"Hạ Lâm, sự việc phát sinh đột ngột, Diệp Tinh cũng không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên đánh nhau." Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức giải thích.

"Tiểu Ngư, bị đánh không phải bạn trai cậu, tất nhiên cậu sẽ nói như vậy.” Hạ Lâm bất mãn nói.

Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm một cái, chuyện lúc trước rõ ràng có cách giải quyết tốt hơn, Hạ Lâm lại trực tiếp xông lên, giờ lại còn chỉ trích người khác.

"Được rồi, sự việc đã xảy ra rồi, nếu mọi người đều không sao, vậy cũng không cần làm to chuyện này ra nữa." Chu Lãnh Huyên bước ra nói .

Cô vừa nói xong, Hạ Lâm liền ngưng than phiền.

Mặc dù Chu Lãnh Huyên không nói nhiều, nhưng cả người lại có một cỗ khí chất đặc thù, khiến cho người khác khó mà đến gần, trong có một sự kính nể vô hình đối với cô

Mặc dù không nói gì nữa, nhưng trong lòng Hạ Lâm rõ ràng rất bất mãn với Diệp Tinh.

Trước đó bạn trai Thạch Lỗi của cô mời khách ăn cơm, còn giới thiệu công việc cho Diệp Tinh, nhưng lúc đánh nhau Diệp Tinh lại tránh một bên.

Mặc dù lúc đó cô hoảng loạn, nhưng thấy được Diệp Tinh lúc đó căn bản không có ý định ra tay.

Có thể nói, ấn tượng của cô với Diệp Tinh bây giờ vô cùng kém.

Cô lại không biết lúc trước Ngụy Hoành lựa chọn thu tay là bởi vì là kiêng kỵ Diệp Tinh.

Rất nhanh trở về trường học, mấy người tách ra, mà Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh một mình đi dạo trong sân trường.

"Diệp Tinh, anh đừng để ý, Hạ Lâm cô ấy thẳng tính như vậy đó, có sao nói vậy." Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, mặt lộ vẻ xin lỗi nói.

"Không cần xin lỗi, nói anh hai câu anh cũng chẳng để ý làm gì.” Diệp Tinh xoa cđầu Lâm Tiểu Ngư một cái, cười nói.

Kiếp trước hắn trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tại sao phải để ý cái nhìn của người khác?

Nếu không phải Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản sẽ không quản chuyện của người khác.

Ngụy Hoành nói không sai, tính cách Hạ Lâm quá xúc động, chuyện vừa rồi có rất nhiều cách giải quyết, nhưng Hạ Lâm lại lựa chọn chính diện đối kháng. Cho dù cô ta chiếm lý, vậy sẽ làm cho đối phương càng tức giận trong lòng.

Hơn nữa, Hạ Lâm cũng không có con át chủ bài nào, không có át chủ bài còn ngu ngốc mà tiến lên, nếu thật sự chọc phải nhân vật lớn, vậy thì cực kỳ gay go.

"Ai ya, không được sờ đầu em, càng sờ càng đần đó." Lâm Tiểu Ngư bất mãn lắc đầu hất tay Diệp Tinh ra.

Ở đại học THượng Hải đợi một lát, sau đó Diệp Tinh rời trường học, đi về phía tiệm thú cưng.

. . .

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian tiếp theo, độ bùng nổ tiệm thú cưng của Diệp Tinh rõ ràng đã giảm xuống một tầng, nhưng cho dù hạ xuống nữa, mức doanh thu mỗi ngày ít nhất ba mươi vạn, nhưng trong thành phố cao cấp nhất của Hoa Hạ, người có tiền vẫn rất nhiều.

Thời gian nháy mắt lại đi trôi qua một tuần lễ.

Trong phòng trọ, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, hạt giống linh lực hấp thụ linh khí, sau đó phóng thích linh lực, rèn luyện tạng phủ hắn.

Bỗng nhiên Diệp Tinh mở mắt, hắn đứng dậy, ánh sáng trong mắt loé rồi biến mất.

"Cuối cùng cũng kết thúc rèn luyện lục phủ ngũ tạng!" Diệp Tinh nắm quả đấm, cảm nhận sức mạnh một chút, trong mắt tràn đầy vẻ vui thích.

Giai đoạn thứ nhất trong năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, hắn đã rèn luyện xong.

Mở cửa phòng, Diệp Tinh xuống lầu đi tới cái cây khỏe mạnh lúc trước. Hắn nắm quả đấm, sau đó đánh ra một quyền.

"Rắc rắc!"

Cái này cây to khỏe này kịch liệt đung đưa, vô số cành lá rơi xuống, sau đó thân cây lại lõm xuống một ít, xung quanh chỗ lõm còn có mấy vết nứt thật nhỏ.

Diệp Tinh lại cầm một hòn đá lên, một quyền đập tới.

"Rắc rắc!"

Từng tiếng giòn vang truyền tới, hòn đá vậy mà chia năm xẻ bảy!

"Ngũ tạng lục phủ rèn luyện xong, sức mạnh của mình bây giờ đoán chừng là gấp năm lần người bình thường" Cảm nhận sức mạnh của cơ thể, trên mặt Diệp Tinh tràn ngập ý cười.

Người bình thường khi ra quyền sức mạnh sẽ không vượt quá trăm cân, nhưng Diệp Tinh đã rèn luyện xong ngũ tạng lục phủ, sức mạnh đã đạt đến hơn năm trăm cân. Cho dù là một con trâu cũng có thể bị hắn một quyền đánh ngã.

"Tiếp theo chính là rèn luyện xương cốt."

Cảnh giới Luyện Thể chia thành ngũ tạng lục phủ, xương, kinh mạch, huyết dịch, da thịt năm phần lớn, thời gian rèn luyện mỗi một phần cũng dần tăng lên, độ khó tăng cao.

Lại tu luyện thêm một lát, đến khi thân thể Diệp Tinh có chút không chịu nổi, hắn mới ngừng lại.

Rèn luyện thân thể, không thể giải quyết trong chốc lát, không ngừng nghỉ rèn luyện, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với thân thể, dựa vào tốc độ hấp thụ linh lực của hạt giống linh lực của Diệp Tinh hiện tại, chỉ có thể từ từ rèn luyện.

Sau đó Diệp Tinh đi tới chợ chim thú một chuyến, lại mang một đống thú cưng đi tới tiệm thú cưng.

"Ông chủ!" Đám người Lý Thiến, Triệu Nhã thấy Diệp Tinh đến, lập tức tiến lên phía trước chào hỏi.

Chuyện buôn bán trong tiệm bây giờ rõ ràng không giống lúc vừa mới bắt đầu, nhưng trong tiệm vẫn rất nhiều người.

Bốn người Lý Thiến vẫn rất bận.

"Không cần để ý đến tôi." Diệp Tinh xua tay một cái, cho người hỗ trợ chuyển những cái lồng chim lên tầng hai.

Triệu Nhã vẫn luôn chú ý tới Diệp Tinh, thấy bóng hắn hoàn toàn biến mất, mới xoay đầu lại.

"Tiểu Nhã, thích ông chủ thì theo đuổi đi, im lặng đứng ở phía sau làm gì?" Bên cạnh, Lý Hân cười hì hì nói.

"Thiếu đòn à.” Sắc mặt Triệu Nhã nhất thời đỏ bừng, nhưng cô lại thở dài một cái, nói: "Bây giờ thời gian ông chủ đên cả tiện ngày càng ít, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó, không biết đang làm gì."

Cô có ý với Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh lại chẳng có ý gì với cô, hầu như nhìn các cô nhiều thêm một cái cũng không có.

Điều này khiến cho cô có chút buồn phiền, cũng hoài nghi thư tình mình nhận được lúc đại học là giả.

. . .

Tầng hai, Diệp Tinh nhìn đám chim đông đúc, không ngừng sử dụng Linh Khởi Thuật.

"Ngũ tạng lục phủ rèn luyện thành công, Linh Khởi Thuật sử dụng càng ngày càng đơn giản, hơn nữa không cần hao phí nhiều tinh lực." Diệp Tinh nhìn một con chim đã được cải tạo.

"Nhưng đã qua mời mấy ngày rồi, vẫn chưa phát hiện thú chiến."

Hắn không ngừng sử dụng Linh Khởi Thuật, cũng hy vọng có thể phát hiện một con thú chiến trước sinh nhật Lâm Tiểu Ngư, sau đó làm quà sinh nhật cho cô.

Lắc đầu một cái, Diệp Tinh lại tính toán tiền trên người mình một lần

Tiệm thú cưng khai trương mười mấy ngày, trên người hắn đã có hơn bảy trăm vạn!
Chương 25 Linh Huyền Thảo

Chỉ thiếu 2 triệu nữa, Diệp Tinh sẽ trở thành một phú ông chục triệu!

"Đáng tiếc, tới bây giờ vẫn chưa có tung tích của nhân sâm trên trăm năm tuổi." Diệp Tinh lắc đầu.

Trị bệnh ung thư sử dụng nhân sâm năm trăm năm trở lên là tốt nhất, nhưng một trăm năm trở lên cũng có chút tác dụng, có thể giết chết rất nhiều tế bào ung thư, hơn nữa có thể ngăn cản ung thư tiếp tục lan truyền.

Có điều, cho dù Diệp Tinh nhờ Triệu Sơn Nham, đừng nói nhân sâm năm trăm năm, hiện tại nhân sâm một trăm năm trở lên cũng chẳng có chút tin tức gì.

Trong lòng yên lặng trong suy nghĩ, Diệp Tinh sử dụng Linh Khởi Thuật cho tất cả thú cưng mới, mang một ít xuống tầng một bổ sung, sau đó rời khỏi tiệm thú cưng.

Đi ở trên đường chính, Diệp Tinh suy nghĩ rất nhiều chuyện nên làm tiếp theo.

Thời kì đen tối đnag không ngừng tới gần, bây giờ hắn bát đầu từ bước nhỏ, từng bước từng bước tích lũy con át chủ bài cho mình, tranh thủ chiếm ưu thế lớn nhất trong thời kỳ đen tối.

"Hửm?" Đang đi, bỗng nhiên Diệp Tinh dừng bước.

Xa xa là một chợ bán rau, lúc này rất nhiều người đnag bán rau, phần lớn đều có gian hàng, nhưng còn có một ít người không có gian hàng, chỉ có thể ngây người ở một góc, xem xem có thể hay không bán đi.

Lúc này ở một góc, một cô bé nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo sơ mi caro đang bán một ít rau.

Cô gái nhỏ nhìn như có chút sợ người lạ, nhưng khi có người đi qua gian hàng của cô, cô vẫn lấy can đảm hỏi thăm.

Trong lòng động một cái, Diệp Tinh sải bước đi tới.

"Xin, xin chào, xin hỏi anh muốn mua rau à? Đều là nhà em trồng đó." Cô gái nhỏ thấy Diệp Tinh, rụt rè nói.

Diệp Tinh ngồi xổm xuống, lại nhìn đống rau, hắn trực tiếp dùng tay nhặt lên, chỉ thấy trong tay hắn cầm lên một bụi cây đã gãy có màu tím.

Trông dáng vẻ, cây rau này lúc trước được dùng để bó rau.

"Linh huyền thảo! Thật sự là linh huyền thảo!" Diệp Tinh cảm nhận một chút, hạt giống linh lực nơi trái tim hơi dao động, cảm nhận linh lực yếu ớt ẩn chứa bên trong linh huyền thảo, trong lòng hắn nhất thời kích động.

Linh huyền thảo, trong ngày tận thế đen tối là một loại thảo dược có chứa linh lực tương đối quý, ở ggiai đoạn Luyện Thể thông qua linh huyền thảo rèn luyện thân xác, có thể giảm thiểu lượng lớn thời gian rèn luyện.

Diệp Tinh cho rằng trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống sẽ không có linh thảo xuất hiện, nhưng không nghĩ tới mình lại gặp được ở chỗ này.

"Xin hỏi cỏ này em lấy được đâu? Chỗ đó còn không?" Diệp Tinh nhìn cô gái nhỏ trước mắt, mỉm cười hỏi nói .

"Đây là cỏ dại sinh trưởng trên bờ ruộng nhà em." Cô gái nhỏ nhìn một cái, rụt rè nói.

"Vậy em dẫn anh đi, nếu như tìm được, anh có thể cho em tiền." Diệp Tinh lập tức nói.

"À. . . Được." Cô gái nhỏ sững sốt một chút, có vẻ như không hiểu Diệp Tinh muốn tìm cỏ dại này làm gì, nhưng cô nhanh chóng phản ứng, ngay sau đó có chút lắp bắp nói: "Chờ em bán hết những thứ kia sẽ đưa anh về nhà."

"Chỗ này anh mua hết." Diệp Tinh bảo cô gái nhỏ tính tiền, sau khi trả tiền xong, gọi một chiếc taxi.

Trên xe, Diệp Tinh cũng biết cô gái này tên là Đàm Nguyên Nguyên, mới vừa học hết cấp hai, thi lên cấp ba. Nhưng nhà nghèo, cô còn có một em trai, vậy nên ba mẹ không cho cô đi học tiếp.

Nói tới đây, trong mắt Đàm Nguyên Nguyên có chút mất mác.

Xe taxi đi mất hơn tiếng cuối cùng cũng tới một nơi, bình thường cô gái ngồi xe buýt từ nhà hết gần ba tiếng, đổi hai chuyến xe, dường như đều là đứng từ lúc bắt đầu lên xe đến lúc xuống xe, bán rau ở chợ trong thành phố giá cao hơn một chút, bán rau như vậy có thể kiếm thêm một chút.

"Nguyên nguyên, sao hôm nay con về sớm vậy?" Phía xa, một phụ nữ trung niên đang gánh một gánh nước đi tơi, thấy cô bé bà liền đặt gánh nước xuống, nghi ngờ hỏi.

Ngay sau đó bà chú ý tới Diệp Tinh sau lưng Đàm Nguyên Nguyên, không nhịn được hỏi: "Vị này là. . ."

"Mẹ, rau hôm nay bán xong rồi, đây là anh Diệp Tinh, anh ấy tới nơi này là muốn mua một loại cỏ dại trong ruộng." Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

"Mua cỏ dại?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên sững sốt một chút, qua hai giây mới nói: "Vậy con đưa cậu ấy ra ruộng xem một chút."

Nói xong, mẹ Đàm Nguyên Nguyên tiếp tục gánh nước đi về phía xa.

Diệp Tinh yên lặng nhìn.

Cho dù là ở đâu, đều có người nghèo tồn tại, nhưng trái lại mà nói, cuộc sống của hắn kiếp trước so với những người này còn kém hơn rất nhiều.

Rất nhanh, Đàm Nguyên Nguyên dẫn Diệp Tinh tới một nơi.

"Nơi này chính là ruộng của nhà em. Cỏ dại mà anh nói ở bên bờ ruộng này.” Đàm Nguyên Nguyên nhìn Diệp Tinh nhỏ giọng nói.

Lúc này cho dù cô không nói, trong mắt Diệp Tinh cũng hiện lên kích động, hắn đã nhìn thấy.

"Linh huyền thảo, hơn nữa còn không chỉ một bụi." trong lòng Diệp Tinh kích động, nhanh chóng tiến lên, sau đó đi tới một nơi.

Nơi này có một bụi cây tím đan xen sinh trưởng với rất nhiều bụi cây bên cạnh.

Diệp Tinh đi xuống đào một ít, đào cả đất và linh huyền thảo lên.

Đi về phía trước mấy bước, Diệp Tinh lại phát hiện một bụi.

Cuối cùng, tổng cộng hắn phát hiện mười bụi cây linh huyền thảo, cộng thêm một cây đã gãy trước đó, tương đương với mười một bụi cây sinh trưởng ở nơi này!

Những cây linh huyền thảo này căn bản là tập trung ở một nơi, mà ở những địa phương khác không sinh trưởng, rất là kỳ quái.

Diệp Tinh dò xét một chút, nhưng cũng không phát hiện nơi này có gì đặc biệt.

Hắn dùng một cái túi xốp đem mười bụi cây linh huyền thảo thận trọng đựng vào.

"Anh Diệp Tinh, loại cỏ này đối với anh rất quan trọng sao?" Đàm Nguyên Nguyên thấy Diệp Tinh nghiêm túc như vậy, tò mò hỏi.

"Có một chút tác dụng." Diệp Tinh cười cười nói.

Hắn trực tiếp lấy điện thoại ra, sau đó chuyển tiền đi qua.

"Tinh tinh." Ngay lập tức, di động của Đàm Nguyên Nguyên reo lên.

Cô mở ra xem, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này trong wechat của cô nhận được 10 nghìn, là Diệp Tinh chuyển tới.

"Anh Diệp Tinh. . ." Đàm Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn Diệp Tinh.

"Đã nói rồi, tìm được loại cỏ dại này anh sẽ trả tiền công cho em,một bụi cho em 10 000." Diệp Tinh cười nói.

Đàm Nguyên Nguyên hoàn toàn kinh sợ, 10 nghìn đối với cô mà nói hoàn toàn là một khoản tiền lớn.

"Sau này em giúp tiếp tục tìm giúp anh, nếu như phát hiện loại cỏ dại này, có thể gọi điện thoại cho anh, anh vẫn sẽ mua với giá 100 nghìn một bụi."

Mặc dù hoàn cảnh sinh trưởng của linh huyền thảo hà khắc, sau khi mọc ra hầu như sẽ không xuất hiện khóm thứ hai, nhưng mà nơi này xuất hiện mười một bụi cây, nói không chừng sẽ còn sinh trưởng.

Kiếp trước, một bụi linh huyền thảo có thể bán ra với giá trên trời mấy triệu.

Tuy nói lúc đó bản chất của giá tiền đã giảm xuống mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể nói rõ linh huyền thảo trân quý

"Còn nữa, không được đem tin tức về loại cỏ này nói cho những người khác biết." Diệp Tinh dặn dò.

Tất nhiên, cho dù lộ ra, hiện tại trừ hắn, dường như không có ai biết tác dụng của linh huyền thảo.

Hơn nữa giá thu mua của hắn cao như vậy, một khi phát hiện cây linh huyền thảo khác, Đàm Nguyên Nguyên khẳng định sẽ lập tức thông báo hắn.

"Em. . . Em nhớ rồi." Đàm Nguyên Nguyên ngơ ngác gật đầu một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom