• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (2 Viewers)

  • Chương 126-130

Chương 126 Sự ngạc nhiên của Trương Mộng 2

Một bộ phim đã vượt mốc 7 tỷ phòng vé và một bộ phim đã thu về hơn 400 triệu phòng vé chỉ trong hai ngày sau khi phát hành, được đầu tư bởi Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên, cũng chính là Diệp Tinh đầu tư.

Chưa kể những thứ khác, chỉ cần một bộ "Giới nguyên châu" cũng có thể mang về cho Diệp Tinh gần 3 tỷ NDT lợi nhuận.

Chàng trai thấp cổ bé họng thường đi học cùng họ, không hề hay biết đã tích lũy được khối tài sản lớn như vậy.

Ngay cả ngôi sao nổi tiếng, Ôn Hinh, Khương Y trong tong lòng cô ta hâm mộ nhất, khao khát nhất,... cũng phải nịnh nọt Diệp Tinh.

Nếu không có gì khác, Diệp Tinh cũng sẽ đầu tư vào "Cửu thiên chi hạ".

Trương Mộng cảm thấy đầu óc choáng váng.

Giống như người bạn mình quen biết bấy lâu nay bỗng trở thành người thừa kế tập đoàn hàng đầu, không ai có thể bình tĩnh được.

“Mộng Mộng? Cậu sao vậy?” Bên cạnh là Tôn Duyệt Hàm khó hiểu, sau khi cô ta suy nghĩ xong liền hỏi: “Hôm nay cậu có liên lạc với Trương Dương không?”

Dù biết Trương Dương có ý đồ xấu, nhưng bỏ lỡ cơ hội này, cuộc tuyển chọn vai diễn cho "Cửu thiên chi hạ" sớm sẽ kết thúc.

“Không liên lạc.” Trương Mộng lắc đầu nói: “Duyệt Hàm, tôi có chuyện rồi phải đi trước.”

Dưới sự kích động trong lòng, Trương Mộng không có ý định ở lại đây.

……

Đi đến một nơi ít người, Trương Mộng cầm điện thoại, sau đó bấm số của Lâm Tiểu Ngư.

“A lô, Mộng Mộng.” Lâm Tiểu Ngư nhanh chóng nhấc máy.

“Tiểu Ngư, vừa rồi tôi thấy Diệp Tinh của nhà cậu chỗ đoàn phim "Cửu thiên chi hạ ".” Trương Mộng suy nghĩ một chút, vẫn là trực tiếp nói ra.

“Tôi kiểm tra một chút, Diệp Tinh này có lẽ là ông chủ của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.”

“Cậu cũng biết rồi?” Lâm Tiểu Ngư kinh ngạc nói, không có chút nghi hoặc.

Trong lòng Trương Mộng không còn nghi ngờ gì nữa, hóa ra Lâm Tiểu Ngư đã biết chuyện này từ lâu.

“Tiểu Ngư, tôi có chuyện cần thảo luận với Diệp Tinh, cậu có thể hẹn giúp tôi được không?” Trương Mộng nắm chặt tay lại, mặc dù rất xấu hổ nhưng vẫn nói ra.

Mặc dù việc dựa vào mối quan hệ với cô ta là điều rất xấu hổ nhưng cô ta thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi cho Diệp Tinh ngay.” Lâm Tiểu Ngư đồng ý mà không có bất kỳ lời từ chối nào.

……

Diệp Tinh đang ký hợp đồng, lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Tiểu Ngư.

“Vừa rồi Trương Mộng có trong số quần chúng ở đó sao?” Sau khi hiểu được vấn đề, Diệp Tinh thầm nghĩ.

Hắn không để ý lắm, nhưng trước đây hắn đã từng nghe Lâm Tiểu Ngư nói rằng Trương Mộng luôn muốn trở thành một ngôi sao.

“Diệp Tinh, chuyện này có khiến anh gặp rắc rối không?” Lâm Tiểu Ngư hỏi, cô không hiểu về chuyện quay phim, nhưng chắc chắn vẫn là đứng về phía Diệp Tinh.

“Chuyện nhỏ.” Diệp Tinh cười nói.

Cúp máy, Diệp Tinh nhìn Niếp Đạt và cười nói: “Đạo diễn Niếp, vai diễn trong bộ phim này của anh đã lựa chọn sao rồi ?”

Niếp Đạt lắc đầu nói: “Chỉ mới chọn được một vài người.”

Diệp Tinh cầm kịch bản lên xem một lúc, sau đó cười nói: “Vậy thì bộ phim này, tôi sẽ giữ nữ diễn viên phụ này.”

"Cửu thiên chi hạ" kể về câu chuyện của một nhóm bạn trẻ theo đuổi ước mơ của mình, có rất nhiều diễn viên, trong đó có một cô gái không cao, ngoại hình dễ thương, rất hợp với Trương Mộng.

“Không thành vấn đề.” Niếp Đạt nhìn một cái rồi gật đầu.

Một nữ diễn viên phụ ít vai diễn, chỉ cần Diệp Tinh không can thiệp vào việc lựa chọn nam nữ chính, không ảnh hưởng đến phân vai chính thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh ta.

“Đáng để Diệp Tổng cân nhắc kỹ lưỡng, chắc hẳn với Diệp Tổng có quan hệ thân thiết chứ?” Đôi mắt đẹp của Ôn Hinh nhìn Diệp Tinh cười.

“Chỉ là bạn thôi.” Diệp Tinh lắc đầu.

Ở lại đây một lát, chuyện tiếp theo giao cho Trần Quân Nam, rồi hắn trực tiếp rời khỏi nơi đây.

……

Thượng Hải buổi tối vào giờ cao điểm xe cộ đi lại có vẻ sôi động hơn những lúc khác, nhưng nhìn dòng xe qua lại như mắc cửi, lại góp thêm một chút sức sống cho mùa đông lạnh giá này.

Diệp Tinh lái xe đến một chỗ, vừa dừng xe liền nghe thấy từ xa truyền đến một thanh âm.

“Diệp Tinh, ở đây.”

Ở đằng xa, Lâm Tiểu Ngư đứng cùng Trương Mộng, cô vẫy tay phải về phía hắn.

Diệp Tinh đậu xe, bước nhanh tới, nói: “Đợi lâu chưa?”

“Không có, sớm hơn mười phút so với thời gian chúng ta đã hẹn.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.

“Đi thôi, bàn đã được đặt cả rồi, hôm nay tôi mời!” Trương Mộng cũng cười nói.

Nhìn Diệp Tinh, cô ta vẫn còn bị sốc.

Chàng thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi đã sở hữu khối tài sản mà người bình thường khó sánh kịp, đây quả là một kỳ tích!

Mấy người đến bên một bàn.

Sau khi uống một chút đồ, Trương Mộng nhìn Diệp Tinh và nói: “Diệp Tinh, tôi biết cậu là nhà đầu tư của "Cửu thiên chi hạ", có thể cho tôi tham gia một vai phụ được không? Chỉ cần là một vai phụ là được rồi, có một vài câu kịch bản thì càng tốt.”

Cô ta nhìn Diệp Tinh đầy mong đợi, chuyện này với người khác thì khó nhưng với Diệp Tinh thì lại rất đơn giản.
Chương 127 Sự ủng hộ

“Tôi có thể thêm người vào đoàn phim, nhưng đạo diễn không phải là tôi, nếu không có kỹ năng diễn xuất sẽ bị mắng, thậm chí có thể bị đuổi ra khỏi đoàn.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Hắn đầu tư vào phim ảnh để kiếm tiền chuẩn bị cho tương lai, hắn sẽ không để một người không có kỹ năng diễn xuất trà trộn vào và hạ thấp doanh thu phòng vé.

Mối quan hệ của hắn với Trương Mộng chỉ ở mức bình thường, hắn có thể giúp đỡ chuyện này, nhưng phong độ của Trương Mộng quá tệ thì hắn không thể miễn cưỡng giữ lại.

“Tôi biết rằng nếu không có kỹ năng diễn xuất, cho dù đạo diễn không nói gì, tôi cũng sẽ tự mình rời đi.” Trương Mộng vội vàng gật đầu.

“Được rồi, đây là số điện thoại của Niếp Đạt, cậu có thể trực tiếp đến phim trường tìm anh ta.” Diệp Tinh đưa một số điện thoại: “Cậu nói tôi bảo cậu tới, anh ta sẽ biết.”

“Cảm ơn.”

Khuôn mặt Trương Mộng đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, Diệp Tinh chỉ nói một câu đơn giản, cô ta chính thức gia nhập đoàn phim "Cửu thiên chi hạ".

Trương Mộng gật đầu, cô ta chợt nghĩ đến bạn của mình là Tôn Duyệt Hàm, nhưng cô ta không nói, với thân phận hiện tại của Diệp Tinh thì sự ủng hộ của hắn càng dùng càng ít, cô ta chỉ có thể đề đạt yêu cầu cho bản thân.

“Được rồi, Mộng Mộng đã gia nhập đoàn phim như mong muốn, nào, chúng ta nâng ly chúc mừng.” Bên cạnh, Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.

Mấy ngườicùng nhau nâng ly, những gì họ uống đều là đồ uống.

Diệp Tinh phải lái xe và không thể uống rượu.

Ăn xong bữa cơm này hơn nửa giờ, cả ba người cùng bước ra ngoài.

“Tôi lái xe đưa các cậu về.” Diệp Tinh chuẩn bị đi đến chỗ đậu xe.

Nhưng Lâm Tiểu Ngư và Trương Mộng lại nhìn vào một chỗ, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Là Lãnh Huyên!”

Cách đó không xa, một cô gái mặc áo khoác đỏ đang đứng trước một chiếc ô tô màu đỏ.

“Chu Lãnh Huyên? Không đúng, là Chu Vũ Huyên.” Diệp Tinh nhìn qua bên đó và nhanh chóng nhận ra.

Nhưng lúc này Lâm Tiểu Ngư và Trương Mộng đã đi ngang qua.

“Lãnh Huyên, sao cậu lại ở đây?”

“Cậu mua chiếc xe này à?”

……

Hai người tò mò hỏi.

Chu Vũ Huyên đang định lên xe, đột nhiên nhìn thấy hai cô gái chạy tới, sau đó nhìn thấy Diệp Tinh cách đó không xa, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khó nói.

Giữa cô ta và Diệp Tinh có một số chuyện không được vui, nhưng gần đây, trong đầu cô ta luôn vô tình xuất hiện cảnh tượng Diệp Tinh đứng trong sân và đập vụn đá.

“Lãnh Huyên, sao không nói gì?” Trương Mộng tò mò hỏi.

“Các em là bạn học của Lãnh Huyên sao? Tôi không phải Lãnh Huyên, tôi là chị gái của cô ấy Chu Vũ Huyên.” Chu Vũ Huyên nhanh chóng đáp.

Cô ấy biết rằng em gái mình và Diệp Tinh học cùng lớp, điều này có thể dễ dàng đoán ra.

“Đúng rồi, Lãnh Huyên nói Diệp Tinh có một người bạn gái, không biết có phải là một trong hai cô gái này không?” Chu Vũ Huyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

“Chị gái của Lãnh Huyên?” Trương Mộng và Lâm Tiểu Ngư sửng sốt, họ chưa bao giờ nghe nói về chị gái của Chu Lãnh Huyên.

Nhưng nhìn kỹ hơn, quả thực có một chút khác biệt giữa Chu Vũ Huyên và Chu Lãnh Huyên.

“Thực xin lỗi đã nhận nhầm người.” Trương Mộng cười xin lỗi.

“Không sao đâu.” Chu Vũ Huyên cười nói: “Các em là bạn cùng phòng của Lãnh Huyên hay là?”

“Chúng em là bạn cùng phòng của Lãnh Huyên, em tên là Trương Mộng, cô ấy tên là Lâm Tiểu Ngư. Dạ, đây là Diệp Tinh.” Trương Mộng hào hứng giới thiệu.

“Lâm Tiểu Ngư?” Chu Vũ Huyên liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Ngư.

“Đi thôi.” Diệp Tinh không nhìn Chu Vũ Huyên, không định nói thêm gì nữa, trực tiếp gọi.

“Chị Vũ Huyên, chúng em đi trước.” Lâm Tiểu Ngư và Trương Mộng vẫy tay nở một nụ cười.

Nhìn ba người rời đi, Chu Vũ Huyên không khỏi có chút buồn rầu.

“Nói chuyện với tôi khó như vậy sao?”

Diệp Tinh vừa rồi thậm chí còn không nhìn cô ta.

“Hừ! Đến Đại học Thượng Hải tìm Lãnh Huyên thôi!” Chu Vũ Huyên trực tiếp lên xe của mình.

Xe của Diệp Tinh cũng chạy cùng đường.

“Diệp Tinh, không ngờ Lãnh Huyên lại có chị gái.” Lâm Tiểu Ngư ngạc nhiên nói, “Em cứ tưởng là song sinh.”

Chu Vũ Huyên hơn Chu Lãnh Huyên vài tuổi.

Diệp Tinh suy nghĩ một lúc, vừa muốn nói gì đó.

“Ầm!”

Phía trước bỗng nhiên vang lên âm thanh của một vụ va chạm ô tô lớn, sau đó hai chiếc xe văng ra xa.

“Xảy ra tai nạn rồi?” Diệp Tinh nhìn cảnh tượng phía xa, sắc mặt thay đổi.

Chu Vũ Huyên đang lái xe, trong đầu đang suy nghĩ nhiều chuyện.

Ở bên ngoài núi Trường Bạch, cô ta đã đổ lỗi cho Diệp Tinh lấy trộm điện thoại, sau đó lại xảy ra mâu thuẫn, vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại sau khi rời khỏi núi Trường Bạch, nhưng sau đó Diệp Tinh đã chữa khỏi cho chú hai của mình bằng y thuật tuyệt vời.

Ngay cả em gái cô ta và Diệp Tinh cũng là bạn cùng lớp.

Những thứ này tập trung cùng lúc, luôn khiến cô ta cảm thấy có một mối liên hệ khó giải thích giữa mình và Diệp Tinh.

Trong lòng đang suy nghĩ, Chu Vũ Huyên có chút mất tập trung.

“Tích!!!”

Bỗng từ xa vang lên tiếng còi xe vội vã, sau đó xe phía trước đột ngột quay đầu, mà ở phía trước còn có một người đang băng qua đường.

Sắc mặt của Chu Vũ Huyên đột nhiên lo lắng, đánh tay lái, muốn tránh người đi đường, nhưng mà đã quá muộn.
Chương 128 Cứu người

“Phanh!”

Một âm thanh lớn vang lên, xe của cô ta trực tiếp va chạm với xe bên cạnh, sau đó toàn thân cảm thấy đau nhói.

Theo cú va chạm, ba chiếc ô tô khác cũng bị ảnh hưởng, liên tiếp năm chiếc ô tô đánh tay lái vào nhao, thậm chí có một chiếc còn bị một ô tô thể thao màu đỏ đè xuống dưới.

“Có một vụ tai nạn xe hơi!”

“Mọi người mau cảnh sát! Gọi xe cấp cứu!”



Những chiếc xe khác dừng lại, có người đột nhiên hét lên.

“Chúng ta tìm cách giải cứu những người trong xe trước!”

Có người dứt khoát đưa ra ý kiến.

Xảy ra tai nạn, tính mạng là quan trọng nhất, vì vậy trước hết hãy cứu người đã.

“Đó là xe của chị Vũ Huyên? Chị Vũ Huyên bị tai nạn xe rồi?” Lâm Tiểu Ngư và Trương Mộng đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Dù mới chỉ biết Chu Vũ Huyên, nhưng dù sao họ cũng là chị gái của bạn cùng phòng, bọn họ có quan hệ tốt với Chu Lãnh Huyên, nếu có chuyện gì xảy ra với Chu Vũ Huyên, chắc hẳn Chu Lãnh Huyên rất buồn.

“Chúng ta đi xuống xem một chút.” Trương Mộng nói nhanh.

Lâm Tiểu Ngư cũng gật đầu nhanh chóng.

Diệp Tinh nhìn về phía xa, trầm giọng nói: “Xe bị đụng như vậy sẽ có độ nguy hiểm nhất định, thậm chí có thể bốc cháy, các cậu ở lại đây, tôi đi xem thử một chút.”

Hắn rời thẳng khỏi xe và nhanh chóng đến nơi xảy ra tai nạn.

Tại thời điểm này, một người đã được cứu sống ra ngoài, có một người nghiên cứu một chút về kỹ năng y tế đang điều trị sơ qua.

Bốn chiếc xe còn lại gần như nối đuôi nhau, mỗi xe đều bị móp méo.

“Xe bị khóa không mở được.”

“Có cái gì giống cái cờ lê không?”

……

Một số người vội vàng nói, có người kéo mạnh cửa xe nhưng xe bị khóa từ bên trong và rất khó mở.

Qua cửa xe có thể thấy người bên trong đang bất tỉnh, không biết tình trạng rốt cuộc như thế nào?

Lúc này, đầu của Chu Vũ Huyên đầy máu, ý thức của cô ta trở nên mơ hồ, đôi mắt mở ra nhuốm đầy máu, cố gắng nhìn cảnh tượng xung quanh.

Xe của cô ta gần như bị bao quanh bởi ba chiếc xe khác và chỉ có một phần ánh sáng lọt qua, cô ta dường như đang ở trong một không gian kín.

“Tích!” “Tích!”

Chu Vũ Huyên thậm chí có thể cảm giác được tiếng máu của chính mình liên tục nhỏ giọt, không có ánh sáng, cô ta cảm thấy sinh mạng của mình dường như không ngừng trôi đi, cơ thể càng lúc càng lạnh.

“Sắp chết rồi sao?” Chu Vũ Huyên lẩm bẩm.

Cô ta dường như cảm nhận được cái chết đang không ngừng kề cận.

Bên ngoài, vài người khác đang vặn mạnh cửa xe, Diệp Tinh sải bước, cùng giúp họ, tay phải của hắn nắm thẳng lấy mép cửa xe bóp méo.

“Người anh em, bám ở đó cũng vô ích, mọi người cùng nhau cố gắng thì tốt hơn.”

Có người nhanh chóng đề nghị.

Nhưng vừa dứt lời, trong mắt họ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không chỉ có anh ta, ánh mắt của những người khác cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Cót két!”

Một âm thanh vang lên chói tai, có một khe hở trên cánh cửa xe bóp méo mà Diệp Tinh đang dùng tay phải nắm lấy, khe hở đó nhanh chóng được mở rộng ra.

Chỉ một vài giây,

Cửa xe bị xé toác bởi lực cực mạnh.

“Cửa mở ra rồi!”

“Trời ơi, chúng ta người đông như vậy còn chưa hợp sức mở ra được, sức mạnh của chàng thanh niên này thật là lợi hại.”

……

Mọi người xung quanh cảm thán.

Diệp Tinh trông không giống một người đàn ông cơ bắp, nhưng sức mạnh phải lớn đến mức nào khi mở cánh cửa xe đã bị khóa chặt chỉ bằng một tay?

“Tất cả mọi người cùng nhau di chuyển chiếc xe này xuống.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Thứ mà hắn bắt được lúc này chính là chiếc xe phía trên xe của Chu Vũ Huyên, xe của Chu Vũ Huyên bị nó đè lên hai phần ba, nếu không hạ xuống, căn bản sẽ không thể giải cứu Chu Vũ Huyên.

Hắn bám hẳn một đầu, còn những người khác thì nhanh chóng tóm lấy đầu còn lại mà không chút do dự.

“Két!”

Lại một âm thanh khác, sau đó chiếc xe được nâng lên cao hơn một chút.

“Lên nào!”

“Mọi người tiếp tục dùng sức nhé!”

……

Đột nhiên, xung quanh có một tràng pháo tay vang lên.

Với sự hợp tác của bọn họ, chiếc xe đã được nâng lên rất nhiều và sau đó di chuyển qua bên sườn.

Thực ra với sức lực hiện tại của Diệp Tinh, hoàn toàn có thể dùng hai tay nhấc cả chiếc xe lên.

Nhưng cảnh này khiến người ta quá sốc nên hắn sẽ không làm vậy.

Chỉ vì cứu Chu Vũ Huyên mà hắn bại lộ sức mạnh thực của mình thì thật không đáng.

Chiếc xe đã được rời đi, bên dưới chiếc xe thể thao màu đỏ đã bị móp méo gần hết lại được hé lộ ra.

Mọi người còn có thể nhìn thấy Chu Vũ Huyên với khuôn mặt đầy máu qua cửa kính ô tô bị vỡ.

Ánh sáng lại xuất hiện, lúc này Chu Vũ Huyên mới mở to đôi mắt lim dim, lặng lẽ nhìn Diệp Tinh di chuyển chiếc xe bên trên đi.

Sau khi xe được rời đi, Diệp Tinh dùng hai tay nắm lấy tay nắm xe rồi dùng sức vặn, cánh cửa xe bị vặn đã được mở ra hoàn toàn.

“Thật đỉnh!”

“Chủ của chiếc xe này bị thương ở đầu, có ai tới xử lý không?”

……

p/s: Mọi người đọc truyện thấy hay cho mình xin một lượt like, cmt tích cực, hoặc đẩy Kp đề cử để truyện ra nhanh hơn nhé. Và nếu ai ủng hộ mình 5.000 tlt mình sẽ tặng 10 chương lập tức.
Chương 129 Tạm biệt Triệu Sơn Nham

Những người xung quanh nhìn thấy Diệp Tinh nhanh chóng mở cửa xe, nhìn thấy bộ dạng của Chu Vũ Huyên, vội vàng nói.

Sau khi Diệp Tinh mở cửa xe, nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn rồi bế Chu Vũ Huyên ra ngoài.

Lúc này hầu hết các thiết bị trong xe thể thao đều bị hư hỏng, nếu không có túi khí và những thứ khác, Chu Vũ Huyên lần này đã không sống sót nổi.

“Diệp Tinh.” Chu Vũ Huyên nhỏ giọng kêu lên.

“Chỉ là bị thương ở đầu, không chết được đâu.” Diệp Tinh kiểm tra vết thương của Chu Vũ Huyên một hồi, trực tiếp nói: “Cô đợi ở đây, lát nữa xe cấp cứu sẽ tới.”

Mặc dù khuôn mặt của Chu Vũ Huyên dường như bê bết máu, nhưng trên trán chỉ có một số vết thương, không phải vị trí trọng yếu.

“Ừ.” Chu Vũ Huyên khẽ ậm ừ, mở mắt ra, nhìn ánh nắng cũng không chói mắt, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp.

Cô ta chưa chết, nỗi sợ hãi trong lòng cô ta dần dần biến mất.

Diệp Tinh không để ý đến Chu Vũ Huyên nữa, hắn bước nhanh đến một chiếc xe khác.

Cửa của những chiếc xe khác vẫn chưa được mở.

Cuối cùng, mọi người đã được cứu thoát ra ngoài, nhưng rất may không có ai tử vong.

“Chàng trai, sức mạnh của cậu quá đỉnh rồi! Nhờ có cậu lần này mới có thể cứu được người.”

“Cậu đang tập tạ à?”

“Thật là mạnh mẽ, thực sự là mẫu hình bạn trai lý tưởng.”

……

Mọi người được giải cứu, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn một chút, những người xung quanh nhìn Diệp Tinh mỉm cười, nhưng sắc mặt thì lại càng thán phục.

Nếu không có Diệp Tinh, không biết sẽ mất bao lâu để giải cứu hết những người này.

Ngay sau đó, xe cấp cứu đã đến và đưa tất cả những người bị thương đi.

“Cuối cùng cũng không sao.” Lâm Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm nhìn xe cấp cứu rời đi.

“Tai nạn xe hơi này thực sự khủng khiếp, tôi sẽ không dám lái xe nữa.” Trương Mộng nói với nỗi sợ hãi trong lòng.

Vừa rồi cô ta còn cùng Chu Vũ Huyên nói vài câu, trong nháy mắt Chu Vũ Huyên đã thành như vậy.

“Đúng rồi, Chị Vũ Huyên bị tai nạn xe, Lãnh Huyên vẫn chưa biết, tôi muốn gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Trương Mộng đột nhiên nhớ ra, và nhanh chóng bấm điện thoại.

“Tôi vừa gửi một tin nhắn cho Lãnh Huyên.” Lâm Tiểu Ngư nói.

“Chúng ta đi thôi!” Diệp Tinh nhìn con đường nơi xe cộ va chạm đã được phục hồi.

Hắn chở Lâm Tiểu Ngư và Trương Mộng đến trường.

……

Bên ngoài bệnh viện, Chu Lãnh Huyên, Chu Kinh Thiên và cả vợ của Chu Kinh Thiên đang lo lắng chờ đợi.

Đột nhiên, cửa phòng mổ của bệnh viện mở ra, vài bác sĩ bước ra.

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào?” Chu Kinh Thiên bước nhanh về phía trước.

“Bệnh nhân bị chấn thương sọ não, đã được xử lý một chút, hiện tại đã ổn nhưng mất máu hơi nhiều, trong thời gian này ăn uống để tẩm bổ máu, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được.” Bác sĩ nói thẳng.

“Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ.” Chu Kinh Thiên vội vàng gật đầu.

“Ông xem Vũ Huyên đang yên lành tại sao bị tai nạn xe? Chắc là do ông gây ra.” Mẹ Chu Vũ Huyên nghe thấy con gái không sao đã an tâm, liền nhìn Chu Kinh Thiên lạnh lùng nói.

“Làm sao tôi biết được tại sao Vũ Huyên lại gặp tai nạn?” Sắc mặt Chu Kinh Thiên đột nhiên trầm xuống, tức giận nói.

“Đây là bệnh viện, mọi người muốn cãi nhau thì hãy ra ngoài!” Chu Lãnh Huyên nhìn cha mẹ mình, bất mãn nói.

“Hừ!”

Sau khi nghe câu này, Chu Kinh Thiên và Trịnh Đình Quyên dừng lại.

Chu Lãnh Huyên bước vào phòng và nhìn chị gái mình, Chu Vũ Huyên lúc này vừa mới tỉnh.

“Chị ơi, chị không sao chứ?” Chu Lãnh Huyên bước nhanh về phía trước hỏi.

“Không sao.” Chu Vũ Huyên nhẹ nhàng nói: “Lãnh Huyên, em hãy cảm ơn Diệp Tinh đã giúp đỡ.”

“Cảm ơn Diệp Tinh?” Chu Lãnh Huyên sửng sốt.

Chu Vũ Huyên dừng lại một chút rồi nói, “Khi chị bị tai nạn xe hơi là do Diệp Tinh đã cứu chị.”

Nghĩ đến những chuyện không vui đã xảy ra với Diệp Tinh và cảnh tượng Diệp Tinh cứu cô ta trước đó, Chu Vũ Huyên không biết nói như thế nào.

……

“Mộng Mộng, cậu nói mình đã gia nhập đoàn làm phim "Cửu thiên chi hạ"?”

Ở phía bên kia, Tôn Duyệt Hàm đứng bên cạnh Trương Mộng, với vẻ mặt kinh ngạc.

“Ừm.” Trương Mộng gật đầu.

Sau khi trở lại trường học, cô ta đến trụ sở của của đoàn làm phim "Cửu thiên chi hạ" vào sáng sớm hôm sau và tình cờ gặp Tôn Duyệt Hàm.

“Hâm mộ với cậu quá.” Tôn Duyệt Hàm tràn đầy ngưỡng mộ.

Nhưng cô ta cũng biết rằng nhiều người muốn gia nhập đoàn làm phim "Cửu thiên chi hạ", sức cạnh tranh vô cùng gay gắt, cô ta cũng không thể đặt hy vọng vào Trương Mộng.

Dù sao Trương Mộng cũng không có bản lĩnh gì, nếu không trước đây đã không cùng cô ta xếp hàng chờ đợi cơ hội cao quý đó.

Đột nhiên, một người đàn ông mập mạp ở đằng xa bước tới, nhìn thấy người đến, Trương Mộng và Tôn Duyệt Hàm đột nhiên nở nụ cười, vội vàng kêu lên: “Đạo diễn Niếp.”

Niếp Đạt nhìn Trương Mộng, gật đầu nói: “Cô là Trương Mộng?”

Diệp Tinh đã nói với anh ta về Trương Mộng trước đó.

“Vâng, đạo diễn Niếp.” Trương Mộng nhanh chóng gật đầu.

“Đây là?” Sau khi Niếp Đạt nhìn qua Trương Mộng, lại nhìn Tôn Duyệt Hàm bên cạnh.

Trương Mộng giới thiệu một chút và nói, “Đây là bạn của tôi, Tôn Duyệt Hàm.”

Niếp Đạt nhìn, cười nói: “Bạn của cô khá phù hợp với một vai phụ nhỏ trong "Cửu thiên chi hạ", các cô đều tham gia đi.”
Chương 130 Tạm biệt Triệu Sơn Nham 2

Nghe vậy, Tôn Duyệt Hàm sững sờ, sau đó ánh mắt vô cùng hưng phấn, nói: “Đạo diễn Niếp, anh nghĩ tôi có thể đóng một vai nhỏ trong "Cửu thiên chi hạ"sao?”

“Ừ.” Niếp Đạt gật đầu, không nói thêm gì.

Đi thẳng về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tinh tuyển thêm người, nói không chừng Trương Mộng có quan hệ gì với Diệp Tinh, mà việc thay thế một hay hai vai phụ không ảnh hưởng gì đến bộ phim.

“Duyệt Hàm, đi thôi.” Trương Mộng cũng mỉm cười. Cô ta không ngờ Niếp Đạt lại hào phóng như vậy.

Mấu chốt là Diệp Tinh đã không nói chuyện với Niếp Đạt về mối quan hệ cụ thể với cô ta, nên Niếp Đạt không nghiêm khắc.

Trương Mộng kéo Tôn Duyệt Hàm, hai người vội vàng đi theo Niếp Đạt.

Khi đến đoàn phim, một người phụ nữ ngây thơ mặc hán phục bước đến.

“Xin chào.” Người phụ nữ nhìn hai người và mỉm cười.

“Khương… Khương Y?” Trương Mộng và Tôn Duyệt Hàm ngay lập tức trở nên phấn khích khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt họ.

“Khương Y, tôi là fan của cô, có thể ký tên cho tôi được không?” Tôn Duyệt Hàm hưng phấn nói, nhưng rõ ràng nhìn có chút căng thẳng.

“Hiện tại mọi người đều cùng một đoàn phim, không cần gượng ép như vậy.” Khương Y mỉm cười.

Cô ta biết rằng Trương Mộng là do Diệp Tinh tuyển vào.

Lần này cô ta đóng vai nữ chính của "Cửu thiên chi hạ".

Lúc này Trương Mộng cũng đang tò mò nhìn khắp nơi, nhìn vài ngôi sao quen thuộc xung quanh, trong lòng cô ta có chút ngẩn ngơ, đây đúng là cảnh tượng trong mơ của cô ta.

……

Thời gian trôi nhanh, "Giới nguyên châu" sau đó vẫn hot nhưng doanh thu phòng vé mỗi ngày cũng giảm dần, ước tính sẽ ra rạp vào tháng 4, đã hai mươi ngày trôi qua kể từ tháng thứ hai công chiếu, tại thời điểm này, tổng doanh thu phòng vé của "Giới nguyên châu" đã đạt 9,5 tỷ, nhưng doanh thu phòng vé mỗi ngày đã giảm xuống còn 50 triệu, ước tính rằng rất khó để vượt quá 10 tỷ.

Nhưng điều này là đủ tuyệt vời.

Ngoài ra, "Như mối tình đầu" cũng bùng nổ với năng lượng đáng kinh ngạc, nữ chính Khương Y được giới truyền thông săn đón rầm rộ, nhờ bộ phim này mà lượng fan của Khương Y thậm chí còn tăng hơn bốn triệu!

Thời trước, nữ chính của "Như mối tình đầu" là Tô Tuyết, khi phát sóng đã xảy ra scandal, có người nhận xét Tô Tuyết không hợp với bối cảnh mối tình đầu khiến nhiều phen tréo ngoe khi "Như mối tình đầu”đã được phát hành.

Nhưng vào thời này sẽ không có chuyện như thế này xảy ra.

Hai mươi ngày sau khi ra rạp, doanh thu phòng vé của "Như mối tình đầu" đã đạt 2,8 tỷ! Đương nhiên, điều này không thể so với "Giới nguyên châu", nhưng cũng rất tốt.

Một phần sự nổi tiếng của nó cũng là do "Giới nguyên châu" mang lại, dù sao thì nhà đầu tư của hai bộ phim đều là cùng một công ty.

Theo ước tính của phòng vé, doanh thu phòng vé kết thúc của "Như mối tình đầu" dự kiến đạt 3,5 tỷ.

Chỉ với hai bộ phim này, Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên đã kiếm được rất nhiều tiền.

Hai bộ phim này liên tục hot, thậm chí còn khiến nhiều người chú ý trên thị trường đầu tư điện ảnh và nhiều nhà đầu tư bắt đầu xuất hiện.

……

Trong cửa hàng thú cưng, Diệp Tinh đã sử dụng linh khởi thuật để khởi động linh trí (*trí tuệ tâm linh) của chú vẹt.

Thực lực đã đạt tới trình độ hiện tại, không tới một phút đồng hồ đã sử dụng một lần linh khởi thuật, hắn cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời gian.

Trên thực tế, Diệp Tinh giữ cửa hàng thú cưng và muốn xem liệu có thể tìm thêm một số thú chiến nữa hay không.

Sau khi nhận được nguyên liệu, những thú chiến này cũng có thể cải thiện sức mạnh của chúng.

Bước tới tầng một, trong tiệm có một khách hàng không ngờ đến, chính là Triệu Sơn Nham, người đang mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn (*một loại áo dài nam truyền thống của Trung Quốc) với thần thái ngời ngời.

Phía sau Triệu Sơn Nham là Triệu Mạc.

“Diệp Tinh.” Triệu Sơn Nham nhìn thấy Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Ông Triệu.” Diệp Tinh bước lên.

Hắn vẫn thuê cửa hàng thú cưng của Triệu Sơn Nham.

“Haha, Diệp Tinh, mấy tháng rồi không gặp, sự nghiệp của cậu càng ngày càng phát đạt.” Triệu Sơn Nham mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ông ta đã chú ý đến tình hình của Diệp Tinh, tất nhiên là biết rằng Đầu tư Tinh Nguyên được thành lập bởi Diệp Tinh.

Hiện nay, hai bộ phim do Công ty TNHH đầu tư Tinh Nguyên đầu tư đã kiếm được số tiền lớn hơn nhiều so với tổng tài sản của tập đoàn Triệu thị.

Lần đầu tiên thấy một thanh niên thuê cửa hàng bán vẹt ở chợ chim thú, chỉ trong vòng hơn nửa năm mà đã thành đạt như bây giờ!

Bây giờ đang đối mặt với Diệp Tinh, nhưng ông ta không dám lớn tiếng.

Triệu Mạc ở phía sau Triệu Sơn Nham cũng nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt phức tạp, thành quả của Diệp Tinh chỉ trong hơn nửa năm có thể vượt xa tầm với cả đời của cậu ta.

“Ông Triệu đến đây có chuyện gì vậy?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Triệu Sơn Nham mỉm cười và nói: “Thực sự tới đây có chút việc, công ty tôi đang có kế hoạch xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài với cửa hàng vẹt biết nói và thuê những chú vẹt trong đó vô thời hạn.”

Diệp Tinh gật đầu và gọi Lý Thiến đến.

“Lý Thiến là người phụ trách chính của cửa hàng thú cưng của tôi, nếu có chuyện gì hãy liên hệ trực tiếp với chị ấy.” Diệp Tinh nói, “Hai người có thể thảo luận những vấn đề cụ thể.”

Nói xong, hắn lại nhìn Lý Thiến nói: “Lý Thiến, chúng ta sẽ xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài với tập đoàn Triệu thị, nếu cửa hàng thiếu nhân viên, chị có thể tiếp tục tuyển dụng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom