• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (2 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116 Cái cây lúc đó

"Giới Nguyên Châu" đạt doanh thu bốn trăm triệu một ngày, tổng doanh thu tích lũy đạt 1,28 tỷ. "Người tuyết" đạt doanh thu bảy mươi triệu một ngày, tổng doanh thu tích lũy đạt bốn trăm ba mươi triệu.

Về phần "Nhật ký phiêu lưu của A Nguyệt", đã rút khỏi rạp chiếu phim, Quốc Tế Cảnh Dương sẽ không để cho bộ phim này tiếp tục bị người ta chê cười nữa.

Ngày 5 tháng 2.

"Giới Nguyên Châu" đạt doanh thu ba trăm bảy mươi triệu một ngày, tổng doanh thu tích lũy đạt 1,65 tỷ. "Người tuyết" đạt doanh thu năm mươi triệu một ngày, tổng doanh thu tích lũy đạt bốn trăm tám mươi triệu.

Ngày 6 tháng 2.

"Giới Nguyên Châu" đạt doanh thu ba trăm sáu mươi triệu một ngày, tổng doanh thu tích lũy đạt 2,01 tỷ. "Người tuyết" đạt doanh thu bốn mươi triệu một ngày, với tổng doanh thu tích lũy đạt năm trăm hai mươi triệu.

Toàn bộ thị trường điện ảnh sôi trào, chỉ sáu ngày phát hành, đã đạt được hai tỷ doanh thu phòng vé, đây quả thực là một phép lạ!

Toàn bộ doanh thu phòng vé Hoa Hạ, có thể đạt tới hai tỷ cũng không có bao nhiêu.

"Lần này thắng, nhưng cũng có thể nói bại." Trần Diễm Hồng đứng trong văn phòng công ty, cười khổ lắc đầu.

Phòng vé của "Người tuyết" đã vì công ty kiếm được gấp mấy lần, nhưng so sánh với "Giới Nguyên Châu" mà cô ta vẫn muốn so sánh, lại không có một lực ngăn cản nào, hoàn toàn hiện ra tình trạng tan tác!

Chỉ riêng doanh thu hai tỷ, Công ty TNHH đầu tư Tinh Nguyên cũng đã kiếm được rất nhiều, đánh giá tình trạng bây giờ, "Người tuyết" đã lộ ra xu hướng yếu đi, còn "Giới Nguyên Châu" mặc dù có dao động, nhưng cực kỳ yếu ớt.

“Rõ là muốn vả mặt Diệp Tinh, không nghĩ tới mặt mình bị vả vang lên ba ba trước." Trần Diễm Hồng lắc đầu.

Điện thoại di động mở ra, hot search "Giới Nguyên Châu" đứng đầu bảng xếp hạng.

Bộ phim nhanh nhất vượt qua doanh thu phòng vé một tỷ, bộ phim nhanh nhất vượt qua doanh thu phòng vé hai tỷ, ngựa đen lớn nhất kỳ nghỉ đông ra đời ...

*Ngựa đen (hắc mã): là một phép ẩn dụ cho người chiến thắng trong bom tấn hoặc trong một sự kiện lớn và có thể được sử dụng trong nhiều trường hợp khác nhau.

Từng bài tin tức đều nói về "Giới Nguyên Châu" đang hot dạo gần đây!

Thời gian trôi qua, doanh thu phòng vé ngày thứ chín của "Giới Nguyên Châu" đột phá ba tỷ, mà kết thúc ngày thứ mười, tổng doanh thu của "Giới Nguyên Châu" đã đạt tới 3,4 tỷ!

……

\- Xem ra lúc này Giới Nguyên Châu bộc phát uy lực so với kiếp trước còn mạnh hơn! Diệp Tinh nhìn rất nhiều bình luận trên điện thoại di động, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Kiếp trước doanh thu phòng vé trong mười ngày của "Giới Nguyên Châu" mới có hai tỷ mà thôi.

"Nhưng mà danh tiếng của nó vẫn bùng nổ giống như kiếp trước."

"Giới Nguyên Châu" chính là dựa vào danh tiếng nổi lên, hiện tại phim mọi người xem phải hay, diễn viên phải đẹp, cho dù bạn đầu tư nhiều hơn nữa, mời minh tinh có nổi tiếng đến đâu cũng vô dụng, chỉ cần diễn viên đẹp mắt, vậy khán giả sẽ bị mua chuộc ngay.

"Kiếp trước tám tỷ, kiếp này không biết có thể vượt qua hay không?" Diệp Tinh trong lòng chờ mong.

"Tiểu Tinh, đến giúp ba dán câu đối đi."

Bỗng nhiên, thanh âm của ba Diệp Kiến An vang lên.

"Con đến đây. "Diệp Tinh thu hồi điện thoại di động, nhanh chóng đi tới.

Hôm nay là 30 Tết.

Theo cách nói ở nông thôn, sau Tết lại thêm một tuổi nữa.

Cơm nước xong xuôi, ba mẹ đứng ở cửa cùng những người khác nói chuyện luyên thuyên, mà Diệp Tinh thì cùng Lâm Tiểu Ngư nhắn tin.

Mãi cho đến rạng sáng, Diệp Tinh mới đúng giờ gửi lời chúc mừng năm mới đến Lâm Tiểu Ngư.

Trong nháy mắt khi hắn gửi đi, Lâm Tiểu Ngư cũng gửi tới.

Cười cười, Diệp Tinh lại gửi lời chúc phúc cho một số bạn bè khác của mình, cuối cùng phát mấy bao lì xì cho nhóm công ty của mình.

Ngày mùng một Tết Diệp Tinh ở nhà, mấy ngày kế tiếp đều đến nhà thân thích hoặc chiêu đãi thân thích. Mãi cho đến mùng sáu mới ngừng lại.

......

Ngày mùng bảy tết trời hơi âm trầm, tựa như sắp có tuyết rơi.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, năm trước đã có một trận tuyết nhỏ.

Diệp Tinh đứng trên mặt đường lát đá, con đường này cũng không có sử dụng xi măng, trước kia xung quanh có thôn làng, nhưng sau khi xây dựng nông thôn mới, những thôn làng này đều biến mất, đường dưới chân ngoại trừ lúc màu nông bận rộn thường xuyên có người đi, những lúc khác rất ít người.

"Diệp Tinh." Trong tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thanh thúy.

Xa xa, Lâm Tiểu Ngư cười hô to, khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, mặc một thân áo lông màu trắng, ánh mắt cười đều híp lại, từ xa chạy tới.

"Chờ lâu rồi phải không?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh cười hì hì nói.

"Không có, anh vừa mới tới." Diệp Tinh cười nói.

"Mấy ngày nay chạy qua thân thích đều mệt chết em rồi." Lâm Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Một trận gió lạnh thổi tới, Lâm Tiểu Ngư cảm thấy hơi lạnh, không khỏi co rút thân thể.

Diệp Tinh cầm tay trái cô, Lâm Tiểu Ngư nhất thời ngạc nhiên nói: "Diệp Tinh, tay anh thật ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ vậy."

"Vậy em đem hai tay cho anh." Diệp Tinh cười nói.

Hắn đem hai tay Lâm Tiểu Ngư cầm lại, khí tức ấm áp từ trong tay Diệp Tinh truyền tới, tựa như cũng ấm áp trong lòng Lâm Tiểu Ngư.

Bọn họ đi trên con đường nhỏ đầy đá này, trên cánh đồng không có món gì ăn, nhìn qua đều là hiu quạnh, hai bên thỉnh thoảng xuất hiện cây nhỏ lay động thân thể trong gió lạnh sắc bén.

"Sắp có tuyết rồi." Lâm Tiểu Ngư nhìn sắc trời nói.

"Tạm thời còn chưa rơi được đâu." Diệp Tinh lắc đầu.

Hai người bọn họ đi tới một chỗ, bỗng nhiên Lâm Tiểu Ngư trở nên hưng phấn, nhanh chóng chạy về phía trước.
Chương 117 Lột xác

Có một cái cây hơi to ở đó, mùa đông đến, cây trở nên trần trụi vì không có lá.

"Cái cây này vẫn còn đó." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, cô ở trên cây kiểm tra một chút, bỗng nhiên chỉ về phía một chỗ nói: "Diệp Tinh, anh xem, đây là chữ chúng ta khắc, hiện tại vẫn còn ở trên mặt này."

Ở một chỗ trên cây, có một ít dấu vết hiện ra, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không biết, mà ở đó là hai cái tên, một là Diệp Tinh, một là Lâm Tiểu Ngư.

"Anh nhớ rõ phía dưới còn khắc một vài chữ nữa." Diệp Tinh cười nói.

Dưới tên Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, còn viết năm chữ &LTv;ĩnh viễn ở cạnh nhau>.

"Da mặt thật dày, lúc ấy là anh khắc lên." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Cô lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa những chữ kia, thiếu nữ mặc áo lông màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, lá rụng toàn bộ mất đi, cây cối trần trụi, giữa hai người tựa hồ hình thành một bức tranh, mà hình ảnh này ở trước mắt Diệp Tinh dần dần trở nên mơ hồ...

Hình ảnh trở nên mơ hồ, giống như mất đi ánh sáng, thời gian không ngừng trôi qua, nhưng dường như lại đang lùi lại.

Đợi tình huống mơ hồ biến mất, hình ảnh lại trở nên rõ ràng hơn.

Đó là cửa đại học Thượng Hải, một cô gái mặt đầy vẻ lo lắng, đang rút điện thoại ra.

“Sao còn không nghe điện thoại?” cô gái vội đến sắp khóc.

Gọi một cuộc lại một cuộc, nhưng đều không có phản ứng.

Tình huống Diệp Tinh sống lại sau đó tới trường không hề xảy ra, tình huống chính xác là Lâm Tiểu Ngư đang đứng chờ trước cửa đại học Thượng Hải, đợi cả ngày, đều không đợi được Diệp Tinh tới.

Cái nắng hè chói chang, tóc cô gái ướt mồ hôi dính lên mặt, trông có vẻ nhếch nhác.

Cô lại chạy tới phòng giáo vụ trường học, nhưng Diệp Tinh không truyền tới bất kỳ tin tức gì, trường học cũng không liện hệ được với hắn.

Lâm Tiểu Ngư hồn bay phách lạc một mình làm thủ tục nhập học, sau đó gọi xe đi suốt đêm về quê mình và Diệp Tinh.

Nhưng cửa nhà Diệp Tinh đóng chặt, bên trong không có người.

“Tiểu Ngư? Không phải em tới trường rồi sao? Sao lại trở về?” Một đôi vợ chồng trung niên đi tới, nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư nghi ngờ hỏi.

“Thầy Trương, thầy có biết tình hình của Diệp Tinh không? Cả ngày hôm nay anh ấy không tới trường học báo danh, em lo lắng anh ấy xảy ra việc gì đó.” Lâm Tiểu Ngư nghẹn ngào nói.

Đôi vợ chồng trung niên này là giáo viên của bọn họ, có điều chỉ dạy lớp bảy thôi.

“Diệp Tinh hả? Không rõ lắm, nhưng hình như là mẹ em ấy bị bệnh, nhà em ấy đóng cửa hai ngày nay rồi, cũng không biết là bị bệnh gì.” Thầy Trương lắc đầu nói.

Lâm Tiểu Ngư lại chạy tới nhà chú hai của Diệp Tinh, nhưng cổng cũng đóng, bọn họ cũng không ở nhà.

Tìm kiếm một lát, nhưng vận không thu hoạch được gì.

“Sao lại như vậy?” Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm nói, cô lại ngồi xe quay về trường học, hi vọng Diệp Tinh đang đợi cô ở cổng trường.

Nhưng, suốt cả một ngày, cuối cùng vẫn không có bóng dáng nào.

Những ngày tháng quân sự dài đằng đẵng lại bực bội, mỗi ngày sau khi kết thúc học quân sự, đều sẽ gọi tới số điện thoại quen thuộc đó, nhưng đều báo máy bận.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, mà Diệp Tinh lại như biến mất trong không khí, chẳng còn xuất hiện nữa.

Trong trí nhớ của Lâm Tiểu Ngư, cấp hai, cấp ba cho dù nghỉ đông, nghỉ hè, hai người bọn họ đều chưa từng tách ra thời gian dài như vậy.

Cho dù nghỉ lễ, vừa có thời gian là Diệp Tinh chạy ngay tới trước cửa tìm cô.

Chàng trai thích trêu mình, khiến mình tức giận sau đó lại thích dỗ mình đó đột nhiên biết mất như vậy, dường như không để lại bất cứ dấu vết gì.

Dần dần, Lâm Tiểu Ngư cũng quen một mình, cô không biết bắt đầu từ bao giờ, đã tạo thành thói quen viết nhật kí.

“Buổi học quân sự hôm nay kết thúc rồi, Diệp Tinh, anh vẫn chưa trở lại? Đã xảy ra chuyện gì ư? Nhưng sao lại không nói với em?”

...

“Hôm nay em nhìn thấy một cái cây, Diệp Tinh, rất giống với cái cây ở quê nhà mà chúng ta khắc tên lên đó, em cẩn thận khắc tên anh lên trên đó, Diệp Tinh, bao giờ anh mới trở lại khắc tên em?”

...

“Diệp Tinh, sắp đến sinh nhật em rồi, anh sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt em, đột nhiên tặng em quà sinh nhật chứ?”

...

Từng dòng nhật ký viết ra cái tên đó.

Tình yêu ngây thơ thời thanh xuân niên thiếu đó, đã sớm lấp đầy tâm trạng cô, không biết từ lúc nào, trong lòng cô cũng ngập tràn hình bóng chàng trai đó.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bắt đầu từ cấp hai, giống như trồng một hạt giống vào trong lòng vậy, không có cách nào nhổ đi nữa.

Hơn hai tháng sau, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lại xuất hiện một tia mong đợi, sắp đến sinh nhật cô rồi, hơn nữa bọn họ đã giao hẹn, mỗi lần sinh nhật Diệp Tinh sẽ tặng quà cho cô.

Cô đợi bên bờ hồ đầy lá rơi, mà trong tay cô nắm chặt một viên tinh thạch.

“Tiểu Ngư, đây là quà sinh nhật anh tặng cho em.” Năm cấp ba đó, Diệp Tinh tỏ tình với cô.

Sau đó tặng một món quà.

Lúc đó Lâm Tiểu Ngư cười hỏi hắn: “Anh sẽ luôn tặng quà sinh nhật cho em hả?”

“Tất nhiên rồi!” Diệp Tinh nghiêm túc nói: “Sau này mỗi năm sinh nhật anh đều tặng, chúng ta giao hẹn thi lên đại học Thượng Hải, trong ngôi trường đó không phải có một cái hồ à? Nghe nói đó là thánh địa hẹn ước của đại học Thượng Hải, anh quyết định rồi, lần sau anh sẽ tặng quà sinh nhật cho em ở đó.”

Lâm Tiểu Ngư trừng mắt: “Nếu anh không thi đỗ thì sao?”

“Không thể nào.” Chàng trai nói như đinh đóng cột.

...
Chương 118 Lột xác 2

Những kí ức ngày trước lại hiện lên trong đầu, Lâm Tiểu Ngư vẫn luôn đứng bên bờ hồ đợi.

Bắt đầu từ sáu giờ sáng, tới tận hơn mười một giờ đêm, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc từ trong đoàn người, từng tia hi vọng hiện lên trong mắt cô, sau đó lại trở thành thất vọng.

Mãi tới mười hai giờ tối, hắn vẫn không tới.

Viên tinh thạch màu xanh trong tay bỗng trở nên rất chói mắt, Lâm Tiểu Ngư có chút hồn bay phách lạc, sau đó viên tinh thạch xanh từ trong tay cô rơi xuống, “tõm” một tiếng rơi vào trong hồ.

Nghe thấy tiếng động Lâm Tiểu Ngư nháy mắt phản ứng lại, không hề do dự nhyar vào trong hồ.

“Có người nhảy xuống hồ rồi!”

Mấy tiếng kinh hô xung quanh vang lên, một vài sinh viên không do dự nhảy xuống, rất nhanh, Lâm Tiểu Ngư được mọi người kéo lên từ trong hồ, rõ ràng tâm trạng cô có chút không đúng, mà trong tay cô vẫn nắm chặt viên tinh thạch canh đó.

Tối hôm đó cô được đưa tới bệnh viện, nằm trong bệnh viện ba ngày liền.

Đợi tới khi trở lại kí túc, Lâm Tiểu Ngư viết lên nhật ký: “Tối đó không gặp được, sau này cũng không thể gặp nữa ư?”

Cô dần dần thay đổi, nụ cười trên mặt biến mất, bắt đầu đăng ký ngày càng nhiều lớp học.

Cô thích đi một mình trong sân trường.

Cô vẫn không nhịn được mà nhớ tới Diệp Tinh, rõ ràng cấp hai, cấp ba mọi người đều đi qua cùng nhau rất tốt đẹp, sao bỗng dưng lại tách ra?

Có lúc cô sẽ ôm một quyển sách, sau đó ngồi trên ghế đá im lặng đọc.

Có lúc đọc mệt rồi, cô sẽ ngồi ngây ra đó một mình.

Có lúc cô cũng sẽ mở điện thoại ra, im lặng nghe nhạc.

Bài hát cô thích nghe nhất là “Bạch Nguyệt Quang.”

Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng. Mỗi lần nghe thấy bài hát này, trong mắt cô sẽ có một dòng nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trong lòng cô thật ra vẫn luôn ôm một tia hi vọng, bóng dáng quen thuộc đó sẽ trở lại.

Cô mong đợi chàng trai đó sẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, sau đó nói xin lỗi: “Tiểu Ngư, anh trở lại rồi, xin lỗi, trước đây anh có việc rời đi lâu như vậy.”

Sau đó bản thân sẽ giả vờ tức giận, để Diệp Tinh dỗ mấy ngày, cuối cùng bản thân cố ý bày ra bộ mặt phụng phịu, tức giận tha thứ cho hắn.

Nghĩ rồi nghĩ, có lúc trên mặt cô sẽ xuất hiện nụ cười, nhưng lúc cười, nước mắt cũng không ngừng chảy dài trên mặt cô.

Có lúc nghĩ lễ cô cũng trở về quê, sẽ tới chỗ cái cây khắc trên cô và Diệp Tinh đó.

“Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, vĩnh viễn ở bên nhau.”

Cô sẽ lặng lẽ vuốt ve năm chữ đó.

“Thật sự sẽ ở bên nhau ư?” Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm nói.

Thời gian luôn trôi qua một cách vô tình, sẽ không dừng lại vì bất kì ai, người mà cô chờ đợi vẫn luôn không trở lại, chớp mắt đã qua hai năm.

Tới một ngày, ngày tận thế đen tối giáng xuống, mọi người hoảng sợ, đại học Thượng Hải bọn cô nghỉ vô thời hạn, cô theo quân đội trở về Tô Châu, lúc này Tô Châu đã bị phá hỏng rất nhiều, không biết từ đâu xuất hiện một sinh vật rất đáng sợ, bắt đầu điên cuồng công kích con người.

“Tiểu Ngư, Tô Châu không thể ở lại nữa, chúng ta phải rời đi.” Ba nói với cô.

Tới khi đi qua nhà Diệp Tinh, cô bỗng nhiên bảo ba cô đơi một lát, lúc này nhà Diệp Tinh mở cửa, cô muốn vào xem một chút.

Nhưng vào chưa được một phút, bên ngoài đã truyền tới một tiếng kêu khiếp sợ, không biết mấy con quái thú từ đâu chạy tới, tập kích đoàn người.

Cô hoảng loạn chạy ra, nhưng lại ngây ra, quái thú tập kích, dẫn tới vài người tử vong, ba mẹ cô cũng là một trong số đó.

Cơ thể Lâm Tiểu Ngư run lên, khó mà tin khung cảnh trước mắt.

Cô bò lên người ba mẹ mình, khóc lớn, nếu không phải mình trì hoãn một phút này, ba mẹ cô sẽ không gặp phải tập kích.

Tình yêu của cô mất rồi, mà tình thân của cô cũng đã mất ngay tại giây phút này.

Tối đó, một mình cô khóc tới tối, tối đen như đêm, lạnh lẽo thấu xương.

Một mình cô đi theo quân đội, cô độc đi trong ngày tận thế đen tối đầy rẫy nguy cơ này.

Tình cảm còn sót lại trong lòng cô đều bị phong ấn.

Cô trở nên ngày càng lạnh lùng.

Cô lấy được cơ duyên trong ngày tận thế đen tối, bắt đầu vùng lên nhanh chóng.

Năm thứ hai Tô Châu bị dị thú tấn công, một cô mặc áo chống đạn màu xanh, trên lưng đeo một khẩu súng dài màu xanh xuất hiện ngang trời, chém giết tất cả dị thú xuất hiện ở Tô Châu.

Băng Vương, là một trong mấy cường giả Vương cảnh nổi dậy nhanh nhất trong ngày tận thế đen tối, là sự tồn tại mà vô số người kính sợ.

Đã chẳng còn mấy người biết tên cô, trên mặt cô không có bất kỳ biểu tình gì, dường như trời sinh đã như vậy.

Chỉ có cực ít người còn nhớ khuôn mặt này, nhưng mà, nhưng trong kí ức của bọn họ khuôn mặt đó luôn mang theo vẻ tươi cười, đó là một cô gái trông rất đáng yêu, không thể nào liên hệ được với cô gái lạnh lùng đến mức tận cùng này.

Thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết. Nhưng, trong ngày tận thế đen tối không tìm thấy hi vọng này, còn ai quan tâm tới người khác đã trải qua điều gì?

...

Bức tranh dường như trở nên ảm đạm, trước cái cây khắc tên hai người đó, một bóng dáng mơ hồ đột nhiên xuất hiện rồi dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một cô gái mặc áo chống đạn màu xanh, trên lưng đeo một khẩu súng trường, lúc này cô đang im lặng nhìn cái cây.

Phía xa, một bóng dáng chầm chậm đi tới.
Chương 119 Tặng lễ

“Tiểu Ngư.”

Diệp Tinh nhìn cô gái này, giọng nói có chút khàn.

“Nhận được tài nguyên chưa?” Lâm Tiểu Ngư quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Tinh.

“Tôi, tôi có thể tìm được tài nguyên.” Diệp Tinh có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt này của Lâm Tiểu Ngư, đầu hơi nghiêng đi.

Lâm Tiểu Ngư nhìn xuống Diệp Tinh, khóe miệng không che giấu lộ ra vẻ châm chọc, nói: “Diệp Tinh, cậu vẫn như vậy, thu lại lòng tự tôn đáng thương đó của cậu đi, cậu cho rằng chỉ dựa vào bản thân có thể làm được gì tốt hơn trong ngày tận thế đen tối này?”

Tay phải cô giơ ra, một quả cầu tròn mày đó tới trước mặt Diệp Tinh: “Công pháp tu luyện của cậu quá kém, đây là công pháp tu luyện đỉnh cấp hệ hỏa, cô có thể lựa chọn tu luyện, cũng có thể lựa chọn từ bỏ.”

Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi về một phía xa.

Diệp Tinh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời. Phía xa, bóng dáng cô gái lại dần trở nên mơ hồ, tại gốc cây khô cằn này cũng chỉ còn lại một mình hắn, kí ức còn sót lại của hắn, là ở dưới gốc cây đó, lại không biết xuất hiện một bia mộ lạnh như băng từ lúc nào...

“Diệp Tinh! Diệp Tinh!” Bên tai có một âm thanh trong trẻo vang lên, hình ảnh trước mắt biến mất, một cô gái đáng yêu mặc áo lông xuất hiện trước mặt hắn.

“Tiểu Ngư.” Khóe mắt Diệp Tinh có chút chua xót, hắn ôm cô gái thật chặt ngay lập tức.

Bức tranh trong ký ức như một cơn ác mộng, cắn xé trái tim hắn.

“Sao vậy? Diệp Tinh?” Lâm Tiểu Ngư có chút lo lắng nói.

Diệp Tinh ôm lấy Lâm Tiểu Ngư, cảm nhận sự tồn tại chân thực của cô gái: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không tách rời.”

Lâm Tiểu Ngư ngây ra, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp: “Ừ, vĩnh viễn không tách rời.”

Ngửi được khí tức quen thuộc, cảm nhận nhiệt độ chân thực, trong lòng Diệp Tinh tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc.

Tất cả những điều này là cảnh mà trong mơ mới thấy được, vậy mà lại xảy ra một cách chân thực như vậy trước mặt.

Cho dù là mơ, hắn cũng muốn biến thành sự thật!

“Được rồi, Diệp Tinh, anh ôm em không thở nổi nữa rồi.” Lâm Tiểu Ngư nhẹ nhàng vỗ Diệp Tinh một lát.

Diệp Tinh buông cô gái ra, trên mặt tràn ngập nụ cười, nói: “Đi thôi, hôm nay nhà am không có ai, anh muốn tới nhà em tặng lễ*.”

_*Một văn hóa dân gian truyền thống của Trung Quốc._

_*Một văn hóa dân gian truyền thống của Trung Quốc._

“Anh lại chẳng phải họ hàng nhà em, tặng lễ cái gì?” Lâm Tiểu Ngư cười hihi hỏi.

“Con rể tương lai không phải họ hàng à?” Diệp Tinh cười nói.

“Không biết xấu hổ.” Lâm Tiểu Ngư cảm thấy da mặt Diệp Tinh ngày càng dày.

Mang theo một chút đồ, Diệp Tinh lái xe đến nhà Lâm Tiểu Ngư.

Lúc này, nơi đây đã có một chiếc xe đang dừng.

Hơn nữa có mấy người đang đứng ở cửa nói chuyện, hai người trong số đó là ba mẹ Lâm Tiểu Ngư, Lâm Quốc Phú, Trương Quyên.

Ngoài ra còn có bốn người khác, một đôi nam nữ trung niên, còn có một chàng trai, cô gái.

“Yo, em gái, xe ở đâu tới vậy? Mới thế?” Người phụ nữ trung niên nhìn chiếc xe đi tới, ngạc nhiên nói.

“Mẹ, đây là BMW 7-Series đó.” Chàng trai bên cạnh người phụ nữ nhìn thấy chiếc xe đi tới, mắt hiện lên tia sáng.

Nếu là anh ta lái chiếc xe này tới, vậy thì uy phong biết bao?

Đôi vợ chồng trung niên rõ ràng không có kiến thức, hỏi: “Tiểu Hải, BMW 7-Series là xe gì? So với xe của con thì thế nào?”

Điều bà ta tự hào nhất là hiện tại con trai mới hai mấy tuổi nhưng đã mua được chiếc xe hai mươi mấy vạn.

“Mẹ, giá xe BMW 7-Series là tám mươi vạn, đắt hơn xe của con nhiều.” Chàng trai lắc đầu nói.

“Tám mươi vạn? Vậy có thể mua ba chiếc xe của con.” Mặt đôi vợ chồng trung niên lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tám mươi vạn, có thể mua được một ngôi nhà khá rộng ở thị trấn này.

Bên cạnh, Lâm Quốc Phú và Trương Quyên cũng ngây ra, bọn họ nhận ra chiếc xe này, nhưng không ngờ nó đắt như vậy.

Cửa xe mở ra, Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh xuống xe.

“Bác trai, bác gái.” Trong tay Diệp Tinh còn xách một ít quà, cười nói.

“Tiểu Tinh, đứa trẻ này, tới nhà thì tới nhà, còn tặng quà làm gì?” Trương Quyên lập tức bước lên cười nói.

Nhưng trông vẻ mặt bà rõ ràng rất vui vẻ.

“Đây là Tiểu Ngư đúng không?” Lâm Tiểu Ngư nhìn đôi vợ chồng này một cái, không nhận ra.

Trương Quyên gật đầu cười, nói: “Phải, chị, Tiểu Ngư, đây là bác trai và bác gái, còn có anh trai con và chị dâu.”

Lâm Tiểu Ngư gật đầu, lễ phép chào.

“Vị này là?” Người phụ nữ Ngô Lệ nhìn Diệp Tinh hỏi.

“Bạn trai của Tiểu Ngư.” Trương Quyên cười nói, việc con gái mình và Diệp Tinh yêu đương bà biết lâu rồi.

Trước đây phản đối, nhưng bây giờ con gái lớn rồi, bà nhìn Diệp Tinh cũng càng ngày càng vừa ý, quan trọng là Diệp Tinh chưa từng để con gái mình phải chịu tủi thân, tính cách Diệp Tinh bà cũng biết, vậy nên tùy bọn nhỏ thôi.

Hai nhà cách nhau không xa, hiểu rõ rồi bà cũng yên tâm.

“Yo, hiện tại Tiểu Ngư mới đại học năm nhất đúng không? Nhanh vậy đã có bạn trai rồi? Còn có chiếc xe tốt như vậy?” Ngô Lệ đánh giá Diệp Tinh, không biết lời nói ra có ý gì.

Bên cạnh, ba Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên mở miệng, nói: “Diệp Tinh và Tiểu Ngư là bạn cấp hai, cùng nhau học cấp ba, cùng nhau thi đỗ đại học Thượng Hải.”

Bình thường Lâm Phú Quốc cũng chẳng cho Diệp Tinh sắc mặt tốt là mấy, nhưng Ngô Lệ này không biết là chị họ của vợ mình từ đâu tới, vừa tới liền không ngừng khoe khoang chồng mình tốt thế nào, khoe khoang con trai mình giỏi giang ra sao, tuổi còn trẻ đã mua được xe, hơn nữa còn sắp đính hôn, nhà bạn gái rất giàu, đặc biệt tới đây mời bọn họ tham gia.

Nói là mời, nhưng đa số là tới để khoe khoang.
Chương 120 Trở về trường học 1

Ông sớm đã nghẹn khuất trong lòng, ẩn giấu một cỗ tức giận.

“Hóa ra là thanh mai trúc mã.” Ngô Lệ cười khan hai tiếng, không biết nên nói gì.

Bên cạnh, chồng Ngô Lệ cũng biết vợ mình lỡ lời, lập tức tiến lên cười nói: “Không nói chuyện khác nữa, đây là thiệp mời đám cưới của tiểu Hải, tới khi đó hi vọng mọi người có thể rới đúng giờ.”

“Nhất định.” Lâm Quốc Phú, Trương Quyên nhận lấy thiệp mời.

“Chị, chị ở lại ăn bữa cơm.” Trương Quyên mở miệng mời.

“Thôi, bọn chị còn phải tới nơi khác đưa thiệp mời.” Ngô Lệ lắc đầu từ chối.

Sau đó bọn họ nhanh chóng lái xe rời đi.

Thấy xe đã đi, Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ có chị họ từ bao giờ vậy? Sao con chưa gặp bà ấy bao giờ?”

“Đã rất lâu không liên lạc rồi, nhà bọn họ làm ăn phát đạt, con trai kết hôn, vậy nên đặc biệt tới đây mời chúng ta.” Trương Quyên lắc đầu nói.

Quan hệ họ hàng đều là quan hệ trực tiếp trong vòng ba đời, những mối quan hệ khác sẽ nhạt dần theo thời gian, có lẽ thế hệ trước chết đi, tới lúc đó gặp mặt cũng không nhận ra nhau.

Không nói nhiều, Trương Quyên nhìn Diệp Tinh cười nói: “Tiểu Tinh, chưa ăn cơm đúng không? Ở lại ăn bữa cơm đã.”

Diệp Tinh suy nghĩ một lát, cười nói: “Vậy thì làm phiền bác gái rồi.”

Lần trước Trương Quyên đã mời một lần.

“Không phiền.” Trương Quyên mặt cười vui vẻ.

Từ trong miệng con gái mình, bà biết được Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng ở thành phố Thượng Hải, buôn bán rất tốt, hơn nữa gần đây ba mẹ Diệp Tinh còn mở một cửa hàng quần áo, bà còn đi xem một chuyến, Lưu Mai nhiệt tình tặng cho bà hai bộ quần áo.

Cho dù tương lai con gái mình gả qua đó, cũng tuyệt đối không phải chịu khổ.

“Tiểu Tinh, hôm nay uống với bác hai chén!” Lâm Quốc Phú vỗ vai Diệp Tinh.

“Ba, Diệp Tinh không uống rượu được, đợi ăn cơm xong chúng con vào trong trấn chơi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

“Lái xe không được uống rượu, vậy để lần sau đi.” Lâm Quốc Phú gật đầu.

Diệp Tinh mang theo chút áy náy: “Bác trai, lần này xin lỗi, lần sau nhất định cháu sẽ uống cùng bác.”

...

Ăn cơm xong, hai người vào trong trấn.

“Diệp Tinh, chúng ta đi xem phim đi, 《Giới Nguyên Châu》 bây giờ hot lắm đó, nghe nói hay lắm.” Trong xe, Lâm Tiểu Ngư lướt điện thoại cười nói.

“Được.” Diệp Tinh cười gật đầu.

Hai người đi vào trong rạp, một nửa số ghế trong rạp đã có người ngồi.

Hiện tài 《Giới Nguyên Châu》 đã ra rạp được bảy ngày, doanh thu phòng vé thậm chí đạt tới năm mươi mốt triệu, chỉ kém bộ phim điện ảnh đứng đầu Hoa Hạ mấy triệu thôi!

“Tiểu Ngư, sau khi bộ phim kết thúc em nhìn tên công ty đầu tư một chút.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên thần bí nói.

Lâm Tiểu Ngư có chút nghi ngờ, không biết tại sao Diệp Tinh lại nói như vậy.

Rất nhanh, bộ phim dài hai tiếng đã kết thúc.

“Phải rồi, Diệp Tinh, anh bảo em chú ý công ty đầu tư là có ý gì? Công ty đầu tư đó là đầu tư Tinh Nguyên, có ý nghĩa gì hả?” Cô nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi.

“Nói cho em biết một việc, công ty đầu tư Tinh Nguyên là anh thành lập đó.” Diệp Tinh cười nhẹ nói.

Nhìn Lâm Tiểu Ngư trợn mắt há mồm, sau đó Diệp Tinh kể một lượt chuyện dùng nhân sâm chữa bệnh, sau đó thành lập công ty đầu tư Tinh Nguyên.

Lâm Tiểu Ngư nghe xong, hoàn toàn kinh sợ.

“Thế nào? Có phải anh rất lợi hại không?” Diệp Tinh ngẩng đầu, dương dương tự đắc.

Lâm Tiểu Ngư hồi thần, trợn trắng mắt, nhưng cô cũng không phản bác, nói: “Diệp Tinh, anh lợi hại như vậy từ lúc nào? Vừa nãy em nghe anh nói còn tưởng đang nghe anh kể truyện truyền thuyết đó.”

Nhưng nói xong cô lại trở nên hưng phấn: “Diệp Tinh, hiện giờ trên mạng công bố doanh thu phòng vé của 《Giới Nguyên Châu》đã năm mươi mốt triệu rồi, có phải anh kiếm được rất nhiều tiền không?”

“Cũng không nhiều, hiện tại khoảng hai mươi triệu.” Diệp Tinh có ý tỏ ra lạnh nhạt nói.

“Trời ạ, hai mươi triệu, phía sau có bao nhiêu số không?” Lâm Tiểu Ngư ngạc nhiên than thở không thôi.

Nói xong cô vô cùng đáng thương nhìn Diệp Tinh, nói: “Diệp Tinh, anh phát tài rồi, anh có bỏ rơi em không?”

“Nói linh tinh gì đó?” Diệp Tinh kéo tay cô, cười nói: “cho dù anh có trở thành người giàu nhất thế giới, em cũng sẽ là phu nhân của người giàu nhất, anh sẽ không vứt bỏ em.”

Trong lòng Lâm Tiểu Ngư ngọt ngào, mặc dù bây giờ Diệp Tinh càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhưng cô cảm thấy Diệp Tinh không hề thay đổi.

Cho dù Diệp Tinh kiếm được bao nhiêu tiền, vẫn là Diệp Tinh mà cô biết đó.

“Em quyết định rồi, lập tức gửi tin nhắn cho họ hàng của em, bảo bọn họ cũng đi xem 《Giới Nguyên Châu》, tăng thêm doanh thu phòng vé.” Lâm Tiểu Ngư nắm tay lại, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.

“Vậy thì cảm ơn bạn học Tiểu Ngư đã tuyên truyền.” Diệp Tinh cười nói.

...

Thời gian tiếp theo, 《Giới Nguyên Châu》 vẫn hot như cũ, có điều doanh thu phòng vé rõ ràng bắt đầu giảm xuống, cho dù là vậy, doanh thu phòng vé mỗi ngày đều rơi vào khoảng hai triệu, ngày thứ hai mươi trực tiếp trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất của Hoa Hạ.

Dù có phim mới ra rạp, đều không ngăn nỗi mũi nhọn của 《Giới Nguyên Châu》.

Lúc này tổng doanh thu phòng vé của《Người Tuyết》cũng đã đạt tới tám triệu, hiện tại doanh thu phòng vẻ mỗi ngày chỉ có 5 triệu, tiếp tục bất lực, dường như hơn tám triệu đã là giới hạn rồi.

Doanh thu của《Người Tuyết》cũng không tính là tệ, nếu như bình thường đã sớm có báo đưa tin, nhưng hiện tại dưới ánh hào quang của 《Giới Nguyên Châu》, đều không mấy được chú ý tới.

---

p/s: mọi người đọc truyện thấy hay hãy viết đề cử trên yy giúp mình nhé
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom