• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (1 Viewer)

  • Chương 71-75

Chương 71 Rời đi 2

Linh lực đi qua tim, sau đó theo máu huyết bắt đầu chậm rãi chảy khắp cơ thể.

Dần dần, dược thảo trong tay hắn trở nên khô héo, chỉ cần gió thổi qua là hóa thành bột phấn bay vào không khí.

“Bụi Linh Huyền Thảo thứ mười rèn luyện kết thúc.” Diệp Tinh đứng dậy.

Hắn nắm tay phải lại, cảm nhận một chút sức mạnh của bản thân, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.

Lúc sử dụng bụi Linh Huyền Thảo thứ tám hắn đã hoàn thành rèn luyện kinh mạch, bây giờ đã chuyển sang luyện máu.

“Đáng tiếc dùng hết Linh Huyền Thảo rồi, tiếp theo đoán chừng phải cần ít nhất hai tháng mới có thể hoàn thành luyện máu!” Diệp Tinh lại lắc đầu.

Năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, mỗi một giai đoạn tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều, nếu tu luyện bình thường, cả một cảnh giới Luyện Thể cần ít nhất hơn một năm.

Diệp Tinh có được một vài cơ duyên, hiện tại không tới ba tháng đã bước vào giai đoạn thứ tư, tốc độ này đã rất nhanh rồi.

...

“Brư...” Điện thoại kêu lên, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.

Hoàng Thiên Vũ báo cho Diệp Tinh một vài tin tức liên quan tới liên quan tới Trịnh gia.

Lúc này Trịnh gia hoàn toàn loạn thành một đống.

Bọn họ không chỉ bị Hoàng gia hủy bỏ hợp tác, hơn nữa còn bị chèn ép mọi mặt, chuyện làm ăn rơi xuống vực sâu, thậm chí nhân viên còn không ngừng đưa đơn từ chức, cho dù tuyển nhân viên mới, thì năng lực của bản thân cũng có chút vấn đề, thậm chí cửa hàng không ngừng nhận được khiếu nại của khách hàng.

“Rốt cuộc là ai đang chèn ép Trịnh gia chúng ta?” Trịnh Cường ở trong nhà đập vỡ chiếc chén trà mà ông thích nhất, tức giận nói.

Mỗi ngày nhà bọn họ đều đang lỗ vốn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tài sản như nước biến mất ba phần!

Mấy ngày này, Trịnh Cường cảm nhận được ác ý sâu sắc xung quanh, hơn nữa không chỉ là Hoàng gia, dường như còn có thể lực nào khác đang ra tay với bọn họ.

Trịnh Hằng không dám nói gì, trốn ở phía xa, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy ba mình nổi trận lôi đình như vậy.

“Đều tại thằng nghịch tử mày.” Trịnh Cường nhìn dáng vẻ tàn lụi của con trai mình, giận run người.

Từ sau sự việc lần trước, Trịnh gia bọn họ như trượt khỏi sườn núi, thay đổi đột ngột.

“Ba, theo phân tích của con, chuyện lần này rất có thể là do Diệp Tinh, con đi tìm cậu ta.” Trịnh Hằng nói: “Tìm thấy Diệp Tinh sau đó cho cậu ta chút lợi ích không phải là ổn rồi sao.”

“Mày không có não à?” Trịnh Cường nhìn con trai mình, giống như nhìn một thằng đần, tức giận nói: “Nếu thật sự là cậu ta, đến cả Hoàng gia cũng nghe theo lệnh của cậu ta, mày cảm thấy bản thân có gì tốt có thể khiến cậu ta coi trọng?”

Con trai ông ta ngấp nghé bạn gái cậu ta, còn nói lời uy hiếp, đây là đại thù. Trịnh Cường ông cẩn thận một đời, lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Trịnh Hằng dè dặt nói.

“Rời khỏi Thượng Hải đi.” Trịnh Cường thở dài một hơi, thân thể thẳng tắp nháy mắt trở nên ỉu xìu.

“Rời đi?” Mặt Trịnh Hằng ngập vẻ không thể tin nổi.

Nhà bọn họ dốc sức làm ăn ở Thượng Hải lâu như vậy, Trịnh đại công tử anh ta phong quang vô tận, lại phải rời đi?

“Sự chèn ép chúng ta phải chịu ở Thượng Hải quá lớn, nếu còn tiếp tục chỉ có một con đường chết, chỉ có thể rời đi.” Trịnh Cường thở dài nói.

Trịnh Hằng nhìn ba mình chỉ trong chốc lát đã già đi rất nhiều, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng sinh ra một tia hối hận.

Đều tại anh ta, Trịnh gia bọn họ mới trở nên như vậy trong thời gian ngắn.

Mười ngày trước anh ta phô trương thế nào, cao cao tại thượng, sau đó lại giống như một con chó nhà có tang chán nản rời đi.

"Trịnh gia rời khỏi thành phố Thượng Hải?" Diệp Tinh nghe được tin tức này xong hắn cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, mà là đang suy nghĩ chuyện tiếp theo của bộ phim "Giới Nguyên Châu". Tuy nhiên, trong khi suy nghĩ, hắn lại nhận được một cuộc gọi lạ.

"Alo, ai vậy?" Diệp Tinh tiếp nhận, trực tiếp hỏi.

\- Là Diệp Tinh đại ca sao? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: "Em là Đàm Nguyên Nguyên lần trước bán cho anh loại cây đặc biệt kia."

"Đàm Nguyên Nguyên?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.

Lần trước mười gốc cây Linh Huyền Thảo vẫn là ở trên tay Đàm Nguyên Nguyên mua về.

......

Lúc này Đàm Nguyên Nguyên đang ở một khu chợ ở thành phố Thượng Hải, cô mặc quần áo kẻ sọc mộc mạc, trên chân mang một đôi giày bóng cũ kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có một tia sợ hãi.

Xa xa, Diệp Tinh sải bước đi tới.

"Anh Diệp Tinh." Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng chạy tới.

"Em nói em lại phát hiện dược thảo kỳ quái kia à ?" Diệp Tinh trực tiếp hỏi.

Vừa rồi Đàm Nguyên Nguyên nói mình phát hiện dược thảo, bọn họ hẹn gặp mặt ở chỗ này.

"Ừm, cây đó cùng với cây anh Diệp Tinh mua lần trước giống nhau như đúc." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

Lần trước Diệp Tinh bỏ ra 1000 tệ mỗi cây, mua mười cây, từ đó về sau mỗi ngày cô đều phải dành thời gian chạy đến ruộng nhà mình xem một chút, xem có loại cỏ kỳ quái mới nào mọc ra hay không.

Ngay một ngày trước, cô thế nhưng thật sự phát hiện, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của cỏ này rất nhanh, lại còn không chỉ có một gốc cây.

Cùng ba mẹ thương lượng một chút, ba mẹ cô cũng rất kích động, liền bảo cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh, xem Diệp Tinh có hứng thú mua hay không.

\- Anh Diệp Tinh, anh còn cần những dược thảo kia sao? Đàm Nguyên Nguyên cẩn thận hỏi.
Chương 72 Không Tinh Thạch quý giá

Diệp Tinh cười cười, nhìn cô gái mộc mạc trước mắt, nói: "Đương nhiên, lần này vẫn lấy giá 1000 tệ thu mua mỗi gốc cây."

Nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ.

\- Chúng ta xuất phát đi!

Diệp Tinh không chút do dự, nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Lúc này trong mắt Diệp Tinh cũng tràn đầy vẻ vui sướng. Linh Huyền Thảo mới dùng hết, không nghĩ tới lại có Linh Huyền Thảo mới xuất hiện.

Chiếc xe lái xe hơn một giờ trước khi đến đích của mình.

"Anh Diệp, ba mẹ em đều ở trên bờ ruộng, để em dẫn anh đi." Trên khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Nguyên Nguyên tựa hồ bởi vì kích động mà có chút đỏ, nhanh chóng chạy về một chỗ.

Trên bờ ruộng, ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên bận rộn trên đồng ruộng, tựa hồ đang nhổ cỏ, bất quá ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phía một chỗ, ánh mắt lại nhìn về phía bờ ruộng.

Bọn họ cũng không ngốc, sau khi phát hiện Linh Huyền Thảo, mỗi ngày cơ hồ đều ở trong ruộng, chính là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nếu nó được nhổ bởi những người khác, đây chắc chắn là chuyện không vui chút nào.

"Mẹ bọn trẻ, bà cảm thấy loại cỏ có diện mạo kỳ quái lần này còn có thể bán được tiền không?" Ba Đàm Nguyên Nguyên thoạt nhìn rất thật thà, làn da ngăm đen, trên mặt có dấu vết thô ráp, vừa nhìn đã biết là lao động thể lực lâu dài.

"Chỉ biết hỏi thôi! Làm sao tôi biết được? Chờ con gái trở về không phải đều rõ ràng sao?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của bà ta, rõ ràng cũng rất sốt ruột.

Lúc trước bà ta nghe Đàm Nguyên Nguyên nói dược thảo kia bán được một vạn tệ, cho nên còn đặc biệt đến bệnh viện hỏi thăm một chút, xem dược thảo kia có phải là bảo vật trân quý gì hay không.

Bà ta cũng nghe nói qua một số người đào được bảo vật, lấy giá rất rẻ bán ra ngoài.

Trong lòng bà ta cũng ôm một ít tâm lý may mắn, kỳ thật đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhưng bệnh viện lại không có hồ sơ loại cây này, bà ta hỏi vài cái, cuối cùng kết luận, đây chính là cỏ dại bình thường nhất mà thôi, thậm chí tên cũng không gọi ra được.

Vì vậy, nếu Diệp Tinh không mua, họ sẽ không có bất kỳ lợi nhuận nào.

"Đứa nhỏ hẳn là sắp trở về rồi chứ?" Ba Đàm Nguyên Nguyên trực tiếp miễn dịch với lời nói của vợ mình, ông thật thà cười hai tiếng, nói: "Nếu mua thêm 1000 tệ một gốc, vậy có thể bán được rất nhiều tiền a."

"Có thể mua với giá 500 nhân dân tệ là tôi đã rất hài lòng rồi." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói.

Sau khi nói xong bỗng nhiên ánh mắt bà ta sáng lên, nhìn về phía bóng dáng con gái mình và một thanh niên ở xa xa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui sướng: "Ba bọn trẻ, vị ông chủ Diệp kia tới rồi."

Nhất thời, hai người đi tới bờ ruộng.

"Ba, mẹ." Đàm Nguyên Nguyên nhìn thấy ba mẹ mình hô to.

"Nguyên Nguyên." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên đi ra, sau đó nhìn Diệp Tinh, thoáng có chút câu nệ.

Đối với các cô mà nói, Diệp Tinh hoàn toàn chính là ông chủ lớn trong thành.

Diệp Tinh đối với bọn họ cười gật gật đầu, cũng không có nói cái gì, nhanh chóng đi về phía trước. Hắn đã cảm ứng được Linh Huyền Thảo, hơn nữa lần này số lượng thậm chí nhiều hơn lần trước.

Hắn đi tới một chỗ, nhìn thấy Linh Huyền Thảo xanh biếc, tím lịm sinh trưởng giữa đống đất có rất nhiều cỏ dại, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng đem nó đào ra, thật cẩn thận bỏ vào trong túi tiện lợi.

Thấy Diệp Tinh bắt đầu đào bới, mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng hỏi con gái mình, nói: "Nguyên Nguyên, lần này ông chủ Diệp nói như thế nào? Giá thu mua thế nào?"

" Mẹ, anh Diệp Tinh vẫn nguyện ý dùng một giá một ngàn thu mua nguyên một gốc.” Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

"Thật tốt quá." Trên mặt ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhất thời tràn đầy tươi cười, trái tim vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thì xa xa Diệp Tinh không ngừng đào bới, cuối cùng hắn vậy mà lại đào ra tổng cộng ba mươi gốc Linh Huyền Thảo!

Nhưng mà, những cây Linh Huyền Thảo này đều là chưa có phát triển, còn không có lớn tốt như lần trước.

"Bờ ruộng nơi này thật kỳ quái, thế mà lại có Linh Huyền Thảo mọc ra?" Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía.

Trong lòng hắn cũng thầm nói may mắn lần trước lưu lại số điện thoại di động, nếu không cho dù mọc ra Linh Huyền Thảo, Đàm Nguyên Nguyên muốn tìm hắn cũng không nhất định có thể tìm được.

"Vo Vo!" Đang lúc Diệp Tinh không chuẩn bị tìm kiếm, bỗng nhiên trong túi hắn truyền đến một đạo thanh âm, một con bọ cánh cứng màu đen chỉ có kích thước ngón tay cái nhanh chóng bò lên vai hắn.

\- Còn có bảo vật?

Trùng Tầm Bảo Tiểu Hắc cảm ứng được một ít tình huống đặc thù ở xa xa.

Nó nhanh chóng tiến lên và sau đó đến một nơi.

Trong một đám cỏ dại lại có một tảng đá kỳ lạ trong đó.

Tảng đá này ước chừng chỉ có kích thước bằng ngón cái, mặt trên lại có sọc đen, trắng hai màu, nhìn qua có chút kỳ quái.

"Đây là..." Diệp Tinh nhìn tảng đá, trên mặt lộ ra một tia khó có thể tin nổi: "Không Tinh Thạch! Đây là Không Tinh Thạch! Làm thế nào nó có thể ở đây chứ? Nơi này làm sao có thể xuất hiện Không Tinh Thạch?"
Chương 73 Vui mừng 1

Không Tinh Thạch là một loại đá rất đặc thù, một khi xuất hiện có thể khiến cho mọi người truy đuổi, bởi vì nó có thể luyện chế các loại vật phẩm không gian lưu trữ như nhẫn không gian, vòng tay không gian.

Sau khi luyện chế thành công, có thể dễ dàng đem đồ vật trên người bỏ vào trong nhẫn không gian, không cần lo lắng vật sẽ bị biến chất, cũng không cần lo lắng vật sẽ bị hủy diệt, rất thuận tiện.

Kiếp trước người thực sự có nhẫn không gian rất ít, tất cả đều là một nhóm người đứng ở đỉnh cao kia mới có, bởi vì Không Tinh Thạch cực kỳ hiếm thấy, cho dù có người có thể luyện chế, thế nhưng thiếu Không Tinh Thạch thì bọn họ cũng không có biện pháp gì luyện ra thành phẩm.

Kiếp trước Diệp Tinh thẳng đến năm thứ chín của ngày tận thế đen tối mới luyện chế ra một cái.

Nhặt tảng đá lên, Diệp Tinh tản ra linh lực điều tra một chút.

Khi linh lực của hắn tiến vào tảng đá, lại trong nháy mắt biến mất, giống như chìm vào trong biển rộng vậy.

\- “Hấp thu linh lực, quả nhiên là Không Tinh Thạch!” Diệp Tinh trong lòng vui sướng.

"Không biết là bao nhiêu không gian đây ta?"

Sử dụng Không Tinh Thạch luyện chế bảo vật lưu trữ thì ít nhất cần phải đạt tới Vương cảnh, cũng chính là thức tỉnh dị năng của mình, như vậy có thể sử dụng dị năng chậm rãi luyện chế trữ vật.

Hiện tại Diệp Tinh chỉ là ở giai đoạn luyện thể thứ tư, sau đó còn có giai đoạn thức tỉnh, sau khi thức tỉnh mới là Vương cảnh, lúc đó mới có thể chân chính điều tra không gian bên trong Không Tinh Thạch này rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Tuy rằng hiện tại Không Tinh Thạch đối với hắn vô dụng, thế nhưng Diệp Tinh vẫn là vô cùng vui mừng.

Chờ sau khi hắn đạt tới Vương cảnh, liền có thể bắt đầu luyện chế, đạt được bảo vật lưu trữ thuộc về mình!

"Đúng rồi, Không Tinh Thạch này rốt cuộc xuất hiện như thế nào? Chẳng lẽ lúc trước vẫn ở chỗ này sao?" Diệp Tinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Hắn kỳ thật trước kia đem nơi này điều tra một lần, thế nhưng lúc ấy tuyệt đối không có Không Tinh Thạch.

Nói cách khác, Không Tinh Thạch sau này mới xuất hiện.

Lại lục soát một lần, Diệp Tinh cũng không có phát hiện gì khác, hắn đi tới chỗ mấy người Đàm Nguyên Nguyên hỏi: "Tảng đá này các người đã từng nhìn thấy ở nơi khác chưa?"

Hắn trực tiếp đem Không Tinh Thạch chìa ra.

Nói không chừng mấy người Đàm Nguyên Nguyên đã nhìn thấy qua, nếu như bởi vì không cẩn thận mà dẫn đến bỏ qua Không Tinh Thạch, vậy hắn khẳng định tổn thất thật lớn.

"Không có." Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên cùng với Đàm Nguyên Nguyên nhìn một chút, đều lắc đầu.

\- Vậy bờ ruộng các người đã cải tạo qua chưa? Diệp Tinh lại hỏi một chút.

"Không có, trên bờ ruộng mọc cỏ trân quý như vậy, chúng tôi làm sao có thể cải tạo?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên lắc đầu.

"Không lẽ là nơi này vốn dĩ đã tồn tại đó chứ?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ: "Hay chẳng lẽ là do một vài động vật mang tới?"

Giống như một số loài chim trong miệng của chúng có thể mắc kẹt vài viên đá, sau đó rơi xuống từ không trung rơi xuống đây, nhưng mà khả năng này là khó xảy ra.

Vừa xuất hiện Linh Huyền Thảo, lại vừa xuất hiện Không Tinh Thạch, cái này không khỏi quá trùng hợp đi.

Trực giác nói cho Diệp Tinh nơi này nhất định có loại cổ quái nào đó.

Nhưng mà Diệp Tinh cũng không có chuẩn bị đem đất đai nơi này đào bới một chút, cho dù trong đất có bảo vật, Trùng Tầm Bảo Tiểu Hắc khẳng định có thể phát hiện ra.

Trong lòng yên lặng nghĩ, Diệp Tinh cười nói: "Ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo, mỗi gốc một ngàn, cũng chính là ba vạn."

"Đúng, đúng." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhất thời gật đầu nói.

Diệp Tinh không nói gì, trực tiếp chuyển ba vạn tệ đi qua.

Nhìn thấy ba vạn tệ vào tài khoản, trong mắt cha mẹ Đàm Nguyên Nguyên tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Đàm Nguyên Nguyên cũng như vậy, rất là vui vẻ, có số tiền này, cô cùng em trai đều có thể an tâm đi học.

Sau khi chuyển xong, Diệp Tinh cũng không có dừng lại, lại chuyển một vạn đồng qua.

-“ Anh Diệp Tinh, anh có phải chuyển sai không?” Nhìn thấy chuyển khoản trên WeChat, Đàm Nguyên Nguyên ngẩn người, sau đó có chút nghi hoặc hỏi.

"Không có sai." Diệp Tinh cười cười nói: "Những cây này anh ra giá ba vạn, một vạn này là tảng đá này. Lần sau nếu em lại tìm thấy một tảng đá như vậy một lần nữa, anh cũng vẫn sẽ mua nó với giá cao.

"Cậu nói... Một vạn thu mua tảng đá này?" Ba mẹ Đàm Nguyên Nguyên có chút lắp bắp nói.

"Ừm, tôi là người rất thích một ít đồ vật có hình dáng kì lạ, không chỉ nơi này, những nơi khác có đồ vật kì lạ tôi đều sẽ lấy giá cao thu mua." Diệp Tinh cười nói.

Hắn nhìn Đàm Nguyên Nguyên: "Sau này nếu phát hiện ở đây có mấy thứ không giống như bình thường, có thể chụp một tấm ảnh gửi cho anh trên WeChat, nếu anh cần sẽ liên hệ với em."

"Ồ... Được rồi. "Đàm Nguyên Nguyên ngây người một chút, sau đó vội vàng gật đầu.

"Được rồi, anh còn có việc phải đi trước." Diệp Tinh mỉm cười nói, "Lần sau còn có cây này xuất hiện, giá anh thu mua vẫn không thay đổi nhé."

Nói xong hắn liền sải bước đi về phía trước.

"Nguyên Nguyên, mau đi tiễn ông chủ Diệp một chút." Thấy Diệp Tinh rời đi, mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức phản ứng lại, thúc giục nói.
Chương 74 Vui mừng 2

"Không cần đâu." Diệp Tinh khoát tay áo, rất nhanh rời khỏi nơi này.

"Nguyên Nguyên, nhà chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên hưng phấn nhìn 4 vạn tệ trên WeChat, đối với gia đình lấy việc làm ruộng làm sinh kế như bọn họ, còn phải cho hai đứa nhỏ học hành mà nói, trừ đi các loại chi phí, bốn vạn tệ này còn không biết cần bao lâu mới có thể tích lũy được.

"Anh Diệp Tinh thật sự rất tốt." Đàm Nguyên Nguyên cũng dùng sức gật gật đầu, trong lòng cô lại có cảm kích.

Nếu không có Diệp Tinh, cô cũng không thể tiếp tục đi học.

Hưng phấn một hồi, mẹ Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói: "Sau này Nguyên Nguyên sau giờ học con liền tới nơi này xem nhiều chút, nếu có phát hiện liền chụp ảnh gửi tin nhắn. Còn nữa, chuyện ở đây tuyệt đối không thể để cho người khác biết.”

"Mẹ, con nhớ kỹ rồi." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

"Lão Đàm, sau này ông ở bên ngoài ngàn vạn lần đừng uống rượu, nhỡ nói lỡ miệng, tiền bị người khác kiếm được, để đứa nhỏ đi theo chúng ta chịu khổ, đến lúc đó xem tôi có đánh chết ông không!"

Ba Đàm Nguyên Nguyên thật thà cười cười, nói: "Tôi khẳng định không uống nữa đâu."

Đối với một gia đình như họ, số tiền này là đủ để thay đổi một số phận.

......

Đàm Nguyên Nguyên một nhà mừng rỡ, Diệp Tinh càng là hưng phấn.

Hắn về đến nhà đem Linh Huyền Thảo cẩn thận trồng xuống.

"Ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo, hẳn là có thể thỏa mãn giai đoạn tu luyện luyện thể của mình đi?"

Nhìn ba mươi gốc cây Linh Huyền Thảo đang sinh trưởng trước mắt, Diệp Tinh trên mặt tràn đầy tươi cười.

Hiện tại Linh Huyền Thảo còn chưa có phát triển, đợi đến sau này khi phát triển triệt để, cảnh giới luyện máu của hắn khẳng định càng tiến thêm một bước, đến lúc đó lại thông qua Linh Huyền Thảo tu luyện, không chỉ luyện đến cảnh giới luyện máu mà có thể đạt tới viên mãn, thậm chí cuối cùng rèn luyện da thịt cũng có thể nhanh chóng hoàn thành.

Không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến, lại có thu hoạch như vậy!

"Chỗ đó rốt cuộc có cái gì cổ quái đây?" Diệp Tinh yên lặng suy tư.

Suy nghĩ một chút cũng không có đầu mối, Diệp Tinh đành phải buông tha, không nghĩ nhiều nữa.

Nếu thật sự phát hiện ra thứ gì đó, Đàm Nguyên Nguyên nhất định sẽ thông báo cho hắn.

Đương nhiên, Diệp Tinh hiện tại có thể trực tiếp khống chế nơi đó, nhưng làm như vậy ngược lại khiến cho một số người chú ý, sẽ không có hiệu quả tốt.

Ở trong phòng cho thuê một hồi, sau đó Diệp Tinh lại rời đi.

"Dựa theo trí nhớ của mình, đoàn làm phim Giới Nguyên Châu trong tuần này đã bắt đầu nhận đầu tư, mãi cho đến một tuần sau mới có người nguyện ý đầu tư vào bọn họ."

Đi trên đường, Diệp Tinh nhớ lại chuyện trước kia, lúc ấy tin tức "Giới Nguyên Châu" phô thiên cái địa, Diệp Tinh cũng nhìn thấy mấy lần phỏng vấn về đoàn làm phim kia, cho nên biết rất nhiều tin tức.

Đầu tư "Giới Nguyên Châu" là một bước kế hoạch mấu chốt của hắn, chỉ cần hoàn thành, kế hoạch kế tiếp thi triển sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

"Reng..." Đang nghĩ, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, hắn nhìn một chút, hóa ra là Đổng Minh Viễn gọi tới.

"Cậu Diệp, chuyện về công ty đầu tư đều đã chuẩn bị xong, khi nào cậu có thời gian đến xem một chút đi." Trong điện thoại, Đổng Minh Viễn cười nói.

"Ồ? Đã chuẩn bị xong rồi sao?" Nghe vậy, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra vẻ vui sướng: "Tôi lập tức tới đây."

Cúp điện thoại, Diệp Tinh đi đến ven đường, chuẩn bị gọi một chiếc taxi.

Bây giờ hắn vẫn đang tập lái xe ở trường, không có giấy phép lái xe, ngay cả khi hắn mua một chiếc xe cũng không thể lái xe.

"Cậu chạy xe kiểu gì vậy? Không có mắt sao? Xe của tôi đắt bao nhiêu cậu có biết không?" Xa xa, bỗng nhiên một đạo âm thanh gầm gừ phẫn nộ truyền đến.

Có một số người xung quanh đang xem.

Diệp Tinh liếc mắt một cái, không có bất kỳ hứng thú gì.

-“ Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi!” Lại có một đạo thanh âm truyền đến, đang không ngừng xin lỗi.

Xe taxi đã đến đang dừng lại, Diệp Tinh chuẩn bị lên xe, nhưng nghe được thanh âm này lại lập tức dừng lại.

Trong mắt hắn lộ ra một tia vui sướng, nhanh chóng đi tới chỗ đám người vây xem.

Tại vị trí trung tâm của đám đông, một chiếc BMW đã va chạm với một chiếc xe máy rõ ràng là của nhân viên giao hàng.

Chủ sở hữu của chiếc BMW là một người đàn ông trung niên mặc vest giày da, và người liên tục xin lỗi, mặc quần áo giao hàng là một thanh niên trông 25 hoặc 26 tuổi.

Thanh niên thoạt nhìn rất gầy, đầu cắt ngắn, dáng người gần một mét tám, tinh thần thoạt nhìn có chút uể oải.

"Quả nhiên là anh ta, Vương Tam Đại." Diệp Tinh nhìn thấy người thanh niên kia, khóe miệng bất giác lộ ra một tia ý cười.

Vương Tam Đại, sát vương thời tận thế đen tối, từng đến ám sát Diệp Tinh, hai người giao thủ vài lần, cuối cùng lại trở thành bạn bè rất tốt, trong mấy trận chiến đấu sau này, Vương Tam Đại thậm chí còn cứu Diệp Tinh một lần.

Chẳng qua trước khi Diệp Tinh sống lại, Vương Tam Đại đã vì một lần chiến đấu với dị thú mà chết.

Sát vương Vương Tam Đại là một cái tên rất nổi tiếng, cũng là một cường giả đỉnh cấp thuộc về thời đại đen tối ở Hoa Hạ. Nếu không phải ngã xuống giữa đường, khẳng định có thể đạt tới Hoàng cảnh.

Vương Tam Đại hiện tại hiển nhiên không có "cao lãnh" như sau này.

Nghĩ tới đây, Diệp Tinh trực tiếp đi ra, nói: "Chiếc xe máy này cũng không có đem xe của ông đụng thành cái dạng gì, chỉ là trầy xước một chút bên ngoài mà thôi."

Nếu là những người khác, hắn khẳng định sẽ không để ý tới. Nhưng nhìn thấy bạn bè của mình, hắn chắc chắn sẽ đứng lên.

---

p/s: mọi người đọc truyện thấy hay hãy viết đề cử trên yy giúp mình nhé
Chương 75 Công ty thành lập xong

"Cậu có biết xe của tôi giá bao nhiêu không? Những lớp sơn này cần ít nhất 1.000 nhân dân tệ, tôi cũng không cần nhiều, một ngàn tệ, công việc của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.” Người đàn ông trung niên trực tiếp nói.

Nhìn một chút dấu vết của hai chiếc xe, đúng là Vương Tam Đại ngược chiều tạo thành.

Vương Tam Đại mặt đỏ bừng, số tiền này anh ta không lấy ra được.

"Một ngàn tệ này để tôi trả cho ông." Diệp Tinh không có chút do dự nói.

Hắn lấy wechat ra trực tiếp chuyển khoản qua cho người đàn ông trung niên.

Nhận được tiền, người đàn ông trung niên cũng không dây dưa nhiều, nhanh chóng rời đi.

"Người anh em, cám ơn cậu a." Vương Tam Đại nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang theo một tia cảm kích.

"Chúng ta thêm wechat đi chờ qua một thời gian, tôi nhất định đem một ngàn tệ này trả lại cho cậu."

"Được." Diệp Tinh cười cười.

"Người anh em, tôi còn chút việc bận tôi đi trước nhé, nếu không sẽ đưa đến trễ mất." Nói không được hai câu, Vương Tam Đại nâng xe máy lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn tính tình nóng bỏng như vậy của anh ta, Diệp Tinh cười cười, không nói gì.

Lại nói tiếp, bạn tốt kiếp trước của hắn ngoại trừ Vương Tam Đại, còn có Lân Pha, Giang Lam Thành, bọn họ hiện tại đều có cuộc sống riêng.

Diệp Tinh biết bọn họ ở nơi nào, nhưng mà hắn tạm thời không có ý định đi tìm bọn họ.

Nếu thật sự đi tìm bọn họ, Diệp Tinh cũng không cách nào đưa công pháp cho bọn họ tu luyện.

Rời khỏi nơi này, rất nhanh Diệp Tinh cùng Đổng Minh Viễn gặp mặt.

"Ha ha, cậu Diệp." Đổng Minh nhìn xa trông rộng đến chỗ Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Ông ta đưa một vài thứ tới, nói: "Tất cả các thủ tục của công ty đã hoàn thành, đây là giấy tờ!"

Các tài liệu này được lưu trữ trong một túi tài liệu chuyên dụng.

Phía trên có một cái tên--- Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

Đây là tên do Diệp Tinh đặt.

"Cậu Diệp, căn cứ vào yêu cầu của cậu, tôi đã lấy danh nghĩa của cậu thuê tầng 13 tòa nhà Kim Vũ để làm nơi làm việc của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên." Đổng Minh Viễn cười nói.

Hắn mang theo Diệp Tinh đi tới một chỗ.

Tòa nhà Kim Vũ, một tòa nhà văn phòng rất nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, vị trí rất tốt.

Tiến vào bên trong, toàn bộ diện tích tầng 13 đạt hơn 400m2, bên trong có rất nhiều chỗ đều dán nhãn công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

"Phiền ông rồi." Diệp Tinh cười nói.

"Cậu Diệp hài lòng là tốt rồi." Đổng Minh Viễn mỉm cười.

Đổng Đại Chí đã phân phó qua, chuyện của Diệp Tinh đặt ở trước sự tình của công ty, ông ta không dám có bất kỳ sơ suất gì.

Nói vài câu, Đổng Minh Viễn rời đi, mà nơi này chỉ còn lại có Diệp Tinh một người.

"Hừm! Công ty đã xong, bây giờ bắt đầu chuẩn bị cho đầu tư thôi”.

\- Nếu một mình mình làm những việc này, có thể mấy tháng cũng không nhất định làm thành công mất.

Diệp Tinh mở điện thoại di động ra, trước đó hắn tìm kiếm một ít người tuyển dụng trên điện thoại di động, vì hắn mà tìm kiếm một số nhân tài chuyên nghiệp liên quan đến điện ảnh.

Trên thực tế, hắn không hiểu nhiều về đầu tư, giao cho người chuyên nghiệp cho chắc chắn là tốt nhất. Hắn ta sẽ chỉ cung cấp tiền mà không có thời gian để quản lý bất cứ điều gì.

Nhìn mấy người được người tuyển dụng đề cử một chút, Diệp Tinh gọi điện thoại tới.

......

Dưới lầu tòa nhà Kim Vũ, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới, trong tay còn cầm một cái cặp.

"Là nơi này sao." Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc khổng lồ sừng sững trước mắt, trong mắt có một tia chờ mong. Sau đó anh ta đi thẳng vào trong rồi chọn một thang máy mà tiến vào.

Nhưng mà, sau khi anh ta tiến vào, lại có một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ đi tới.

"Trần Diễm Hồng?" Người đàn ông thấy được người phụ nữ này, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc vui mừng.

Anh ta biết người phụ nữ này.

Nhưng mà người phụ nữ mang theo một bộ kính râm đen lớn, bộ dáng người lạ không được tiến gần.

Thang máy tiến vào tầng mười ba rồi dừng lại, người đàn ông đi ra, nhưng người phụ nữ này cũng đi ra theo, bọn họ cùng nhau tiến vào trong Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên.

"Trần Diễm Hồng này là tới phỏng vấn?" Thấy thế, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi một chút.

Trần Diễm Hồng cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông một cái, nhưng mà ngay sau đó lại thu hồi ánh mắt.

"Trần Quân Nam này cùng Trần Diễm Hồng lại đi cùng nhau?" Diệp Tinh nhìn thấy hai người, lập tức đứng dậy, đi tới.

\- “Cậu chính là Diệp Đổng* Diệp Tinh sao?” Trần Quân Nam đi tới, nhìn Diệp Tinh kinh ngạc một chút, tựa hồ thật không ngờ Diệp Tinh lại trẻ tuổi như vậy.

_*Diệp Đổng: Chủ tịch Diệp_

_*Diệp Đổng: Chủ tịch Diệp_

"Đúng, anh đến phỏng vấn trước một chút, Trần Diễm Hồng, cô chờ một chút." Diệp Tinh mỉm cười nói.

Hai người đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Trần Quân Nam, 31 tuổi, đi du học xong liền làm việc ở nước ngoài vài năm, sau đó bởi vì về nước tham dự tang lễ của mẹ mình, lại bị ông chủ công ty mình trực tiếp sa thải.

Tìm việc làm ở nước ngoài không phải là dễ dàng, một khi đã thất nghiệp thì muốn có việc làm trở lại đặc biệt khó khăn, vì vậy anh ta đã chọn để trở về nhà để phát triển.

Chẳng qua hơn hai năm nay đều không như ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom