-
Chương 66-70
Chương 66 Tìm đánh
Chàng trai nhìn Trịnh Hằng một cái, cười nói: “Đối mặt với một tên nghèo, không cần biết tình cảm của cậu ta và bạn gái sâu nặng bao nhiêu, cũng có thể dễ dàng khiến cho buông lỏng. không sợ điều gì khác, chỉ sợ bản thân không dùng đúng biện pháp. Thế nào? Trịnh đại công tử không có lòng tin vào bản thân à?”
“Phải rồi, lần trước cậu chọc phải kẻ địch mạnh hơn, đó là do tin tức trong tay không đủ, lẽ nào lần này vẫn còn lo lắng?”
Nói xong, chàng trai tự tin: “Đây là khách sạn Kim Mạc, là của tập đoàn Triệu thị, cho dù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tên nhóc đó còn có thể nổi lên gợn sóng gì?”
Anh ta tên Triệu Tử Dịch, cũng là người trong tập đoàn Triệu Thị.
Nghe vậy, Trịnh Hằng nhíu mày nói: “Lâm Tiểu Ngư đó hình như không để ý tới tiền?”
“Còn có người không thích tiền sao?” Triệu Tử Dịch cười nói: “Tôi không tin đâu, đi, vào trong đã, tôi bày mưu tính kế cho cậu.”
Triệu Tử Dịch nói như vậy, Trịnh Hằng cười, nói: “Vậy chúng ta vào trong chơi một trận.”
Mấu chốt là trước đây anh ta từng chọc phải một kẻ địch mạnh, ba anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được việc này, còn đánh anh ta một trận.
Điều này khiến cho anh ta làm việc gì cũng có chút lo lắng sợ hãi. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta, sớm đã đi chặn đường Lâm Tiểu Ngư rồi.
Thạch Lỗi ở bên cạnh, anh ta vốn muốn nói chuyện tiệm thú cưng cả Diệp Tinh, nhưng lời đã tới bên miệng lại không nói ra.
Tới phòng bao mà mấy người Diệp Tinh đang nồi, Triệu Tử Dịch liếc bên trong một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Trịnh Hằng, ánh mắt không tồi.”
Từ góc độ của anh ta vừa hay nhìn thấy Chu Lãnh Huyên.
Hiển nhiên Trịnh Hằng cũng nhìn thấy, anh ta lập tức nói: “Đó không phải Lâm Tiểu Ngư, Triệu Tử Dịch, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng chọc tới cô gái đó.”
Anh ta láng máng nghe được thông tin, có nhân vật lớn nhìn trúng Chu Lãnh Huyên, không cho phép người khác tới làm phiền.
Mặc dù không biết sự thật, nhưng những người chọc tới Chu Lãnh Huyên đều vào viện rồi.
Sau đó, Trịnh Hằng tiến lên một bước, trực tiếp đẩy cửa phòng bao, sải bước tiến vào.
“Trịnh Hằng.”
Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai nhìn hai chàng trai xa lạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Mà Hạ Lâm và Chu San trực tiếp hô lên.
Về phần Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh thì hơi nhíu mày.
“Haha, trong này náo nhiệt quá.” Trịnh Hằng bước vào, rất tự nhiên nói. Nói xong mắt anh ta nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư.
“Hình như chúng tôi không mời anh tới liên hoan? Mời anh mau rời khỏi nơi này.” Diệp Tinh nhíu mày nói.
“Diệp Tinh, tên nhóc này đúng là ngông cuồng giống cậu nói.” Triệu Tử Dịch cười nói.
Diệp Tinh liếc anh ta một cái, sau đó thu tầm mắt lại.
Lập tức nụ cười trên mặt Triệu Tử Dịch biến mất, vậy mà Diệp Tinh này không nhìn anh ta.
“Diệp Tinh, tôi là bạn của Thạch Lỗi, Hạ Lâm, tới đây kính một ly rượu được không?” Trên mặt Trịnh Hằng vẫn mang theo nụ cười.
Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, hơi xấu hổ, nhưng vẫn nâng ly, nói: “Trịnh Hằng, ly rượu này tôi kính anh.”
“Không vội.” Trịnh Hằng cười nói: “Chiếc ly này của tôi vẫn chưa có rượu mà.”
Anh ta nhìn một lát, đột nhiên nhìn thấy ly rượu bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nói: “Ly rượu này không tồi.”
Trên mặt anh ta mang theo một nụ cười ấm áp, dường như tràn đầy thiện chí.
Cả phòng bao đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Trịnh Hằng, sắc mặt đều thay đổi.
Trịnh Hằng này rõ ràng đang khiêu khích.
Diệp Tinh nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngư, lạnh nhạt nhìn Trịnh Hằng.
Dường như rất hài lòng với việc bản thân mình nháy mắt đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Trịnh Hằng cười nói: “Ồ, ngại quá, tôi quên mất là không thể chỉ uống rượu của người ta. Lâm Tiểu Ngư, như vậy đi, ly rượu này bán cho tôi, tôi ra giá ba mươi vạn!”
Ba mươi vạn chỉ để mua một ly rượu, đây đúng là cái giá trên trời.
Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn anh ta.
“Sao vậy? Lẽ nào Diệp Tinh còn có con bài chưa lật?” Thấy vậy, trong lòng Trịnh Hằng lập tức nổi lên một dự cảm không tốt.
Chuyện xảy ra lần trước lại hiện lên trong lòng một lần nữa.
“Trịnh Hằng, Diệp Tinh mở một tiệm thú cưng, giá trị trên nghìn vạn.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Trịnh Hằng giải thích.
“Tiệm thú cưng?” Trịnh Hằng cười.
Vừa nãy anh ta còn cho rằng Diệp Tinh còn có lá bài chưa lật.
Giá trị nghìn vạn, căn bản anh ta không để vào mắt, đối với anh ta mà nói, muốn làm cho một tiệm thú cưng sụp đổ quá dễ dàng.
Hơn nữa, biết được tin tức này, Trịnh Hằng nháy mắt càng trở nên hưng phấn hơn.
“Khó trách Lâm Tiểu Ngư nhất quyết một lòng với Diệp Tinh, chắc hẳn đã biết trước nhà Diệp Tinh có tiền tài như vậy.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Trước đây anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư không thích tiền, không ngờ Diệp Tinh còn che giấu bản thân là người có tiền.
Biết được tin tức này, Trịnh Hằng cũng không thăm dò thêm gì nữa, mặt anh ta vẫn cười, nói: “Lâm Tiểu Ngư, tôi rất thích em. Có muốn suy nghĩ một chút về việc làm bạn gái tôi không? Diệp Tinh có thể cho em, tô cũng có thể, hơn nữa còn cho những thứ tốt hơn. Nhà tôi mở vài cửa hàng phục sức Helen, quần áo tùy em chọn.”
Chương 67 Cách chơi
Mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, chờ đợi nhìn sắc mặt mọi người thay đổi.
“Phục sức Helen?” Quả nhiên sắc mặt mấy người Hạ Lâm, Chu San khẽ biến.
Đây là cửa hàng khá nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, giá trị lên tới cả triệu.
Trước đây Hạ Lâm chỉ biết Trịnh Hằng có tiền, không nghĩ tới lại có tiền như vậy.
Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư trở nên khó coi, Diệp Tinh đứng bên cạnh cô, nhéo tay cô, nói: “Giao cho anh xử lý.”
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.
“Thế nào? Điều kiện của tôi không biết tốt hơn Diệp Tinh bao nhiêu lần, con gái luôn phải chọn những điều tốt nhất.” Trịnh Hằng cười khẽ nói.
Theo anh ta thấy, không có cô gái nào không thích tiền, trước đó anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư là một người đặc biệt, nhưng sau khi biết giá trị của Diệp Tinh, trong lòng anh ta lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Vậy nên anh ta cũng không cố kỵ gì cả, trực tiếp thể hiện tài lực của bản thân.
Trịnh Hằng ngạo nghễ đứng đó, chờ đợi một tia do dự trên mặt Lâm Tiểu Ngư, chỉ cần có, anh ta vô cùng chắc chắn sẽ nắm được Lâm Tiểu Ngư trong tay.
“Bốp!”
Lời vừa nói xong, Diệp Tinh đột nhiên đi tới, chân trái nhấc lên, hung hăng đạp lên người anh ta.
Một cước này, Trịnh Hằng chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ập tới, thân thể cong như một con tôm, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
“Đã có ai nói với anh chưa, miệng của anh rất thối!” Diệp Tinh lạnh giọng nói.
“Cậu!! Cậu dám đánh tôi?” Trịnh Hằng ngẩng đầu, khó tin nhìn Diệp Tinh.
Sau khi anh ta thể hiện thân phận, thứ nhận được nên là sự kính nể, ngưỡng mộ của mọi người mới đúng.
Có điều tuy đau, nhưng trong mắt anh ta hiện lên một tia hưng phấn.
“Tên nhóc, cậu dám động thủ ở nơi này?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch thấy Trịnh Hằng bị đánh, lập tức nổi giận.
“Bảo vệ!”
Anh ta trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó mấy người bảo vệ đều chạy vào.
“Đưa tên nhóc này tới phòng bảo vệ, sau đó báo cảnh sát.” Triệu Tử Dịch trầm giọng nói.
“Diệp Tinh.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức căng thẳng ô cánh tay Diệp Tinh.
Cô nhìn Triệu Tử Dịch, Trịnh Hằng giận dữ nói: “Rõ ràng là các người nói lời khiêu khích trước?”
“Hừ! Bọn tôi nói lời khiêu khích? Nhưng các người là người động thủ! Tôi cảm thấy bản thân bị đá trọng thương rồi.” Sắc mặt Trịnh Hằng âm trầm nói.
“Tôi muốn tới bệnh viện kiểm tra, mà sau khi có kết quả kiểm tra, các người nhất định sẽ bị bắt lại, chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.” Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ băng giá: “Có những người đã định trước rằng cậu không đắc tội nổi, nhưng khi cậu từ trong đó đi ra, cậu sẽ phát hiện điều gì cũng có thể xảy ra thay đổi.”
Dùng tiền đập là một loại thủ đoạn của Trịnh Hằng, đối phương không nhận thì sẽ dùng lời nói kích thích, nếu đối thủ không phản kháng thì hiển nhiên là một kẻ yếu đuối, nếu ra tay phản kháng, vậy thì sẽ càng có thủ đoạn để xử lý đối thủ.
Chỉ cần Diệp Tinh ra tay, tiếp theo anh ta xử lý dễ dàng hơn nhiều.
Đây là một thủ đoạn cực đoan trước đó anh ta đã bàn bạc với Triệu Tử Dịch, không ngờ rằng nhanh như vậy Diệp Tinh đã động thủ.
Ngày xưa anh ta theo đuổi con gái, những cách này kết hợp sử dụng vô cùng hiệu quả.
“Anh đang uy hiếp tôi?” Trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi chỉ đang nói một việc mà thôi, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, cậu tưởng rằng bản thân rất lợi hại, thực tế căn bản không biết rằng rốt cuộc bản thân đang đối mặt với việc gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi với cậu.” Trịnh Hằng trầm giọng nói.
Bởi vì vết thương trên người làm cho sắc mặt anh ta có chút vặn vẹo.
“Vậy chúng ta phải chơi một ván ra trò.” Lúc này Diệp Tinh thâm trầm mà gật đầu.
Thấy hắn vẫn bình tĩnh như vậy, Trịnh Hằng không nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn thấy, không khỏi trầm mặt, nói: “Tên nhóc, tôi rất ghét việc không có lá bài tẩy mà còn làm màu trước mặt tôi.”
Nhưng nghe anh ta nói xong Diệp Tinh cũng không trả lời, hắn bắt đầu bước lên trước.
“Bắt cậu ta lại!” Trịnh Hằng trầm giọng nói.
Mấy bảo vệ thân thể vạm vỡ đi tới bắt Diệp Tinh.
Có nhiều bảo vệ ở đây như vậy, Diệp Tinh trốn cũng không trốn nổi.
“Rầm!” “Bốp!”
Nhưng, Diệp Tinh cứ vậy mà tiến lên, mà những bảo vệ này tất cả đều bị đá bay ra ngoài.
Vóc người Diệp Tinh cũng không vạm vỡ lắm, nhưng lại như sối thấy đàn cừu, hoành hành không bị ngăn trở.
“Trời ạ, sức lực này cũng lớn quá rồi!”
“Đá bay bảo vệ như đá một quả bóng vậy.”
...
Mấy người Trương Mộng rõ ràng bị dọa cho hoảng sợ, lần trước bọn họ cũng chỉ biết sức lực của Diệp Tinh lớn, không ngờ thân thủ của hắn cũng lợi hại như vậy.
“Lẽ nào Diệp Tinh là người luyện võ?” Lúc này Chu Lãnh Huyên cũng đang nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia kinh nghi không chắc chắn.
Cô ta cũng có chút hiểu biết về giới luyện võ.
Lúc này Trịnh Hằng nhìn về phía Diệp Tinh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Một người dễ dàng đánh ngã đám bảo an lực lưỡng như vậy, đây quả thực là mãnh thú hình người.
Thấy Diệp Tinh tới gần, anh ta cố làm ra vẻ tức giận nói: “Diệp Tinh, không những cậu ra tay với tôi, còn ra tay với nhiều bảo vệ như vậy, cậu phạm pháp rồi.”
“Bốp!”
Chương 68 Cách chơi 2
Chờ đợi anh ta lại là một cước.
Một cước này đá ra, vậy mà thân thể Trịnh Hằng lại bị đá bay tới bức tường phía sau.
“A!!!” Lập tức, Trịnh Hằng hét thảm, mồ hôi lạnh do đâu thi nhau chảy ra.
Diệp Tinh tiến lên, tay phải hắn nắm lấy áo, lập tức nhấc anh ta dậy.
“Buông... buông tôi ra.” Trịnh Hằng bị nắm cổ áo, điên cuồng vùng vẫy, nhưng anh ta cảm thấy tay phải của Diệp Tinh như được đúc thành từ sắt thép, căn bản khó mà lay động.
“Anh nói muốn chơi cùng tôi, bây giờ tôi cũng chơi cùng anh.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Bụp!”
Lại là một cước, thân thể Trịnh Hằng bay ngược ra ngoài, lại nặng nề đập xuống mặt đất.
Từ khi Diệp Tinh sống lại, vẫn luôn kiềm chế tính khí của mình, nếu như dám trêu chọc hắn trong ngày tận thế, hắn sẽ không chút nương tay nào mà đánh chết.
Có điều hiện giờ là xã hội pháp trị, chỉ cần không động đến người nhà hắn và Lâm Tiểu Ngư, hắn đều sẽ không để ý.
Nhưng, Trịnh Hằng này lại dám uy hiếp hắn, dường như muốn tạo nên thương tổn với người bên cạnh hắn, đây quả là chạm vào vảy ngược của Diệp Tinh không thể nghi ngờ.
Sống lại, điều mà hắn để tâm nhất là những người bên cạnh, cho dù là ai, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!
“A!!!” Trịnh Hằng kêu thảm trên mặt đất, đâu đến mức không nói nổi thành lời, co quắp như một con tôm.
Chỉ nhìn bị đạp bay như vậy thôi cũng đã biết rất đau.
Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm, Thạch Lỗi hoàn toàn bị dọa sợ.
Bình thường trông Diệp Tinh như một chàng trai tươi sáng, không ngờ tới ra tay lại khủng bố như vậy.
“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư cũng kinh sợ, lập tức tiến lên ôm tay Diệp Tinh.
Cô lo lắng Diệp Tinh nhất thời xúc động mà xảy ra chuyện.
“Dừng... dừng tay, vậy mà cậu dám ra tay ở địa bàn của tập đoàn Triệu thị tôi, còn đánh nhiều bảo vệ bị thương như vậy?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch có chút sợ hãi nhìn Diệp Tinh, nhưng vẫn nói.
Ai dám đắc tội tập đoàn Triệu thị ở thành phố Thượng Hải bọn họ?
“Không phải các người muốn chơi à?” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh.
“Tôi sẽ ở đây chờ, tập đoàn Triệu thị các người còn lá bài tẩy gì cứ việc lấy ra đi, một trăm cách chơi đã hoàn thành một cách, chín mươi chín cách tiếp theo tôi ngược lại muốn xem xem các người chơi thế nào?”
Hắn nhìn Trịnh Hằng đang kêu thảm trên đất một cái, thực tế hắn đã khống chế lực độ, nếu không một cước của hắn có thể trực tiếp đá vỡ nội tạng của Trịnh Hằng.
Nhưng cho dù vậy, hiện tại nội tạng Trịnh Hằng cũng đã chịu chút tổn thương, đoán chừng sau này thân thể sẽ rất yếu ớt, biến thành một con ma ốm, phần lớn thời gian đều phải nằm trong bệnh viện.
Xã hội hiện tại, hắn cũng sẽ biết giữ chừng mực.
Lời Diệp Tinh vừa nói xong, sắc mặt Triệu Tử Dịch trở nên có chút cẩn trọng, Diệp Tinh nói như vậy, dường như có lá bài tẩy gì lớn mạnh không chút nghi kỵ gì tập đoàn Triệu thị họ.
Trong lòng nghĩ, nhưng Triệu Tử Dịch lại không chút do dự nào nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.
Qua khoảng hai phút.
“Lạch cạch!”
Phía xa, đột nhiên có một hồi tiếng bước chân truyền tới, theo đó là bảy tám người sải bước đi tới, dẫn đầu lại là một chàng trai.
“Anh, anh tới rồi?” Thấy người tới, trên mặt Triệu Tử Dịch lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tựa như tìm được ngọn núi nào đó để dựa, nhanh chóng bước tới đón.
Nhưng, dưới tầm mắt của anh ta, anh của anh ta trực tiếp đi qua, tới trước mặt Diệp Tinh, mặt mang theo nụ cười: “Diệp Tinh, cậu tới đây sao không gọi tôi? Có phải coi thường tôi không?”
Mặt anh ta tràn ngập ý cười, dáng vẻ rất nhiệt tình.
Triệu Tử Dịch hoàn toàn ngây người, mặc dù nói anh ta có quan hệ với tập đoàn Triệu thị, nhưng mối quan hệ vốn không lớn, tập đoàn Triệu thị thuộc về Triệu Sơn Nham, do ông ta hai bàn tay trắng lập nên, bọn họ không hề tham gia, cũng không có bất kỳ cổ phần nào.
Nhưng anh họ anh ta, cháu nội Triệu Sơn Nham, người lãnh đạo tương lai của khách sạn Kim Mạc lại nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt Triệu Mạc.
“Chỉ là cùng bạn bè tới đây ăn bữa cơm thôi.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc, khẽ cười.
“Triệu Mạc?” Trịnh Hằng nhìn thấy Triệu Mạc đi tới, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Mạc nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Anh ta cảm thấy có một gáo nước lạnh đổ vào trong lòng, trong lòng lạnh lẽo, ngay cả những đau đớn trên người dường như cũng quên mất một chút.
Hình như anh ta lại đạp phải tấm sắt rồi.
“Trịnh Hằng? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này vậy?” Rõ ràng Triệu Mạc quen Trịnh Hằng, trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh ta liền nghi ngờ hỏi.
Vừa nãy cậu ta nghe Triệu Tử Dịch có người gây sự ở khách sạn.
Triệu Mạc nhìn mọi người một cái, nhìn thấy Chu Lãnh Huyên liền ngừng lại, nhưng cậu ta cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, sau đó thu hồi tầm mắt.
Nghe vậy, Triệu Tử Dịch nhanh chóng lên trước, không dám giấu diếm, kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc nãy thật nhanh.
“Trêu chọc Diệp Tinh?” Triệu Mạc nhìn về phía Trịnh Hằng, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.
Nhà Trịnh Hằng có tài sản, mà Hoàng gia lại là nhà hợp tác với bọn họ nhiều nhất, nhưng trước đó Diệp Tinh mới trị khỏi bệnh cho ông nội Hoàng Thiên Vũ.
Trước đây vì thái độ của Hoàng Thiên Vũ, bọn họ cẩn thận tra xét một chút, vậy mà phát hiện bệnh ung thư của ông nội Hoàng Thiên Vũ đã khỏi!
Tra sâu thêm chút nữa, bệnh ung thư của mẹ Diệp Tinh cũng đã khỏi.
Tổng hợp các manh mối lại, bọn họ rút ra một kết luận kinh người! Diệp Tinh có thể trị ung thư giai đoạn cuối!
Chương 69 Chèn ép
Trước đây cậu ta và Hoàng Thiên Vũ uống rượu, cũng chẳng dễ dàng gì mới có thể thành công xác thực tin tức này.
Diệp Tinh không chỉ là ông chủ tiệm thú cưng, còn là một thần y, hơn nữa thân phận vị thần y này vĩnh viễn vượt qua người khác, tất nhiên anh ta không dám có chút chậm trễ nào.
Lần trước khiến cho Diệp Tinh có chút bất mãn, cậu ta sớm đã muốn cứu vớt lại.
“Đây là ai vậy?” Trương Mộng nhỏ giọng hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Chu San lắc đầu, cô biết bối cảnh của tập đoàn Triệu thị, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.
Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên lại nhỏ giọng nói: “Anh ta là Triệu Mạc, cháu trai Triệu Sơn Nham.”
“Cái gì? Cháu trai Triệu Sơn Nham? Vậy chẳng phải là chủ nhân tương lai của khách sạn Kim Mạc à?” mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
So với Trịnh Hằng, Triệu Mạc này mới là người có tiền thật sự.
“Vậy mà Diệp Tinh lại quen biết Triệu Mạc, hơn nữa trông dáng vẻ hai người rất thân thiết.” Hạ Lâm, Chu San mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Mặc dù tiệm thú cưng có thể kiếm tiền, nhưng so với tập đoàn Triệu thị lớn mạnh, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Lúc này ánh mắt Triệu Mạc cổ quái, cười: “Diệp Tinh, Trịnh Hằng, hay là chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Thấy tình huống hiện tại, Diệp Tinh không sao, nhưng Trịnh Hằng bị đánh, Triệu Mạc nói như vậy rõ ràng là đang giúp Diệp Tinh.
“Được thôi.” Diệp Tinh gật đầu, hắn nhìn thấy Triệu Mạc nháy mắt với hắn.
“Nếu đã là bạn của Triệu Mạc, vậy tôi cũng không so đo nữa.” Trịnh Hằng được đỡ dậy.
Hiện giờ trong lòng anh ta hoàn toàn mất tự tin, thấy thái độ của Triệu Mạc, anh ta không thể hiểu rõ Diệp Tinh rốt cuộc có thân phận gì? Nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa.
“Đáng chết! Thạch Lỗi đó nói Diệp Tinh chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường? Cho dù nhà có tiệm thú cưng, có giá trị nghìn vạn, nhưng trong mắt tập đoàn Triệu thị thì coi là cái thá gì? Tại sao quan hệ của cậu ta và Triệu Mạc lại tốt như vậy?” Trịnh Hằng thầm mắng trong lòng.
“Chúng ta đi.” Trong lòng không biết suy nghĩ gì, Trịnh Hằng trực tiếp rời khỏi nơi này.
“Tôi cũng đi đây.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc nói.
“Diệp Tinh, lần sau tới nhất định phải báo tôi đấy nhé.” Triệu Mạc lập tức cười nói.
Thấy mấy người bạn Diệp Tinh cũng ở đây, cậu ta cũng không giữ Diệp Tinh lại.
Mỗi người đều ôm một tâm trạng khác nhau rời khỏi khách sạn.
“Diệp Tinh, cậu quen biết với Triệu Mạc à?” Vừa bước ra khỏi khách sạn, Chu San liền nhịn không nổi hỏi,
Lập tức, những người khác cũng nhìn Diệp Tinh, ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng vậy.
Đến cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Tinh lại quen biết với Triệu Mạc.
“Triệu Mạc từng mua vẹt chỗ tôi mấy lần, tới tới lui lui chúng tôi cũng quen biết luôn, cũng được coi là bạn tốt.” Diệp Tinh cười nói.
“Chẳng trách.” Mấy người gật đầu. Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Tinh nhiều thêm một thân phận gì mà họ chưa biết.
Nhưng có thể trở thành bạn của loại phú nhị đại đỉnh cấp như Triệu Mạc, đây cũng là cơ hội lớn trời cho.
Diệp Tinh nhìn biểu tình của mọi người, tất nhiên hắn không thể nói việc có thể trị ung thư ra.
“Diệp Tinh, cậu có phải cao thủ võ thuật không? Thôi thấy nhiều bảo an như vậy đều bị cậu dễ dàng đá bay.” Trương Mộng nháy mắt hỏi: “Động tác vừa rồi khí phách quá.”
“Phải đó, so với những thứ trên phim đó lợi hại hơn nhiều.” Chu San cũng nói.
Còn Thạch Lỗi và Hạ Lâm lại không nói gì, Trịnh Hằng đó cũng là bạn của bọn họ, kết quả lại chủ động khiêu khích, bọn họ càng cảm thấy khó xử.
“Sức lực lớn mà thôi, học được vài chiêu thức đơn giản, có thể bảo vệ Tiểu Ngư nhà tôi là được rồi.” Diệp Tinh cười nói.
Trông hắn rất rạng rỡ, khiến cho người ra rất khó để liên hệ với chàng trai ngang ngược lúc trước.
Trong đáy mắt ba người Trương Mộng, Chu San, Hạ Lâm lúc này hiện lên một tia ngưỡng mộ.
Bọn họ ngưỡng mộ Lâm Tiểu Ngư có một người bạn trai tốt như vậy, có tiền, lại đẹp trai, lại còn một thân võ lực.
Sau đó, mọi người rời đi, Diệp Tinh cũng đưa Lâm Tiểu Ngư về kí túc xá.
Mở điện thoại, lại thấy Triệu Mạc gửi một tin nhắn tới, hắn nhìn một cái liền gọi qua.
...
“Diệp Tinh.” Triệu Mạc nhìn cuộc gọi tới, cười nói.
“Triệu Mạc, anh nói Trịnh Hằng là cửa hàng hợp tác với Hoàng gia?” Diệp Tinh trực tiếp hỏi.
“Phải, bọn họ có quan hệ hợp tác, hơn tám phần mối làm ăn của Trịnh gia là hợp tác với Hoàng gia.” Triệu Mạc lập tức nói.
Cậu ta nói một vài tin tức mình biết ra.
“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.
“Diệp Tinh, Triệu Tử Dịch đắc tội cậu, tôi thay mặt vô cùng xin lỗi, chúng ta tìm thời gian để anh ta tới nhận tội với cậu.” Triệu Mạc hơi mang theo ý xin lỗi.
“Chuyện của Triệu gia các anh tự mình xử lí đi.” Diệp Tinh lắc đầu.
Nói hai câu, hắn trực tiếp cúp máy.
“Anh, Diệp Tinh nói sao?” Lúc này Triệu Tử Dịch đang ở bên cạnh Triệu Mạc, trong lòng anh ta vô cùng thấp thỏm.
Vừa nãy Triệu Mạc đã nói với anh ta, ngay cả Triệu Mạc cũng không dám đắc tội Diệp Tinh.
“Hừ! Nếu không phải tôi tới kịp, cậu sẽ giống với Trịnh Hằng, đắc tội Diệp Tinh tớ chết.” Triệu Mạc hừ lạnh một tiếng.
“Giờ tạm thời không sao, nhưng nếu thấy Diệp Tinh cậu phải nhận lỗi tử tế.”
“Anh, em biết rồi.” Trong lòng Triệu Tử Dịch thở phào một hơi, lập tức gật đầu.
...
Chương 70 Rời đi 1
Cúp điện thoại, Diệp Tinh lại bắt đầu liên lạc với Hoàng Thiên Vũ.
“Diệp tiên sinh!” Điện thoại không tới hai giây đã được bắt máy.
“Tôi có một việc muốn nhờ cậy các anh một chút.” Diệp Tinh không phí lời, trực tiếp nói rõ ý tứ của mình: “Tôi muốn các anh hủy bỏ quan hệ hợp tác với nhà Trịnh Hằng.”
Từ xưa tới nay Diệp Tinh không phải là người nhân từ nương tay, chuyện lần này hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Hả? Nhà Trịnh Hằng?’ Hoàng Thiên Vũ nghe vậy, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức đồng ý, nói: “Không thành vấn đề. Diệp tiên sinh, xin hỏi có cần chúng tôi chèn ép một chút không?”
“Cần, nhưng dẫn dắt tin tức một chút, tận lực dẫn theo một hướng khác.” Diệp Tinh gật đầu.
“Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ mau chóng đi làm.” Hoàng Thiên Vũ đồng ý không chút do dự nào.
Lúc này Hoàng Thiên Vũ rất phấn khởi, trước đây bọn họ dựa vào Diệp Tinh có mối quan hệ rất tốt với Đổng gia, từ đó mở ra một số hợp tác, đối với hoàng gia bọn họ có rất nhiều chỗ tốt.
Anh ta chỉ muốn Diệp Tinh có việc gì làm phiền bọn họ nhiều một chút.
Còn về cửa hàng hợp tác, người muốn hợp tác với bọn họ rất nhiều, không có nhà Trịnh Hằng, đổi một nhà khác là được, không tạo thành tổn thất gì với họ cả.
“Xem ra Trịnh Hằng này đắc tội Diệp tiên sinh rồi.” Hoàng Thiên Vũ thầm nói.
Ngay sau đó anh ta nhận được điện thoại của Triệu Mạc, biết rõ chân tướng.
Liên quan tới tin tức của Diệp Tinh, Hoàng Thiên Vũ không dám chậm trễ. Anh ta không hề do dự, mau chóng báo cáo sự việc với Hoàng Thành Đống, Hoàng Thành Đống lập tức hạ lệnh hủy bỏ quan hệ hợp tác với Trịnh gia.
Trong bệnh viện, Trịnh Hằng kêu thảm, anh ta cảm thấy toàn thân đau đớn.
“Tiểu Hằng!” Cửa phòng bệnh mở ra, sau đó một đôi vợ chồng béo trung niên bước vào, người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Hằng, liền khóc lóc chạy tới.
Trên mặt người đàn ông béo trung niên đó mang theo vẻ âm trầm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói con đắc tội một người không biết có thân phận gì?”
Trịnh Hằng vẫn rất sợ ba mình là Trịnh Cường, anh ta không dám giấu diếm, kể hết sự việc mình đã làm trước kia ra.
“Lại là vì phụ nữ! Dựa vào điều kiện của con, đi đâu mà không tìm được phụ nữ? Người ta không đồng ý thì từ bỏ là được? Cứ quyết phải chọc vào thị phi!” Trịnh Cường tức giận nói.
Dư âm của sự việc lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, lần này con trai ông lại chọc cho ông cái hố lớn như vậy
Ông không ngừng đi lại, trong lòng nghĩ đủ mọi cách, mười mấy giây sau trầm giọng nói: “Con có biết Diệp Tinh đó và Triệu Mạc quan hệ gì không?”
Trịnh Hằng hơi rụt cổ , gật đầu: “Trước đó con gọi cho Thạch Lỗi rồi, Diệp Tinh mở tiệm thú cưng sau đó hợp tác với Triệu Mạc mấy lần, vậy nên hai người có quan hệ bạn bè.”
“Bạn bè? Vậy chắc hẳn không có việc gì...” Sắc mặt Trịnh Cường đã tốt hơn một chút.
“Brư...” Bỗng nhiên điện thoại của ông ta reo lên.
Nghe điện thoại không tới mấy giây, sắc mặt Trịnh Cường liền thay đổi, tận mười mấy giây sau, Trịnh Cường cúp máy, sau đó điện thoại ập tức đập lên người Trịnh Hằng.
Trịnh Hằng bị dọa một trận, không biết sức lực từ đâu tới, trực tiếp tránh đi.
“Lão Trịnh, ông phát điên cái gì vậy?” Mẹ Trịnh Hằng lập tức bất mãn nói.
“Tao đập chết mày cái thằng bất hiếu này.” Trịnh Cường tức giận nói: “Điện thoại vừa gọi tới, Hoàng gia hủy tất cả quan hệ hợp tác với Tịnh gia chúng ta!”
“Cái gì?” Trịnh Hằng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta cũng biết chuyện làm ăn nhà mình dựa rất nhiều vào Hoàng gia.
Nhưng anh ta lập tức phản bác nói: “Ba, chuyện này liên quan gì tới con? Kết giao với Diệp Tinh là Triệu Mạc của Triệu gia, Hoàng gia này lợi hại hơn Triệu gia nhiều, tại sao cũng buộc vào một chỗ với Diệp Tinh vậy?”
Mâu thuẫn của bọn họ trước đây không hề kéo Hoàng gia vào.
“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế?” Sắc mặt Trịnh Cường rất khó coi.
Sau đó ông ta lại bắt đầu gọi điện, liên hệ với Hoàng gia, hỏi thăm một chút nguyên nhân.
Đáp án mà Hoàng gia nói là bọn họ đã cử người chuyên môn tới cửa hàng của Trịnh gia xem xét, kết quả Trịnh gia biểu hiện rất rõ ràng không phù hợp với sự mong đợi của họ, vậy nên sau khi trải qua suy xét cẩn thận, quyết định đổi một cửa hàng khác hợp tác.
Gọi mấy cuộc điện thoại liền đều như vậy.
“Con nói rồi, ba, đây chỉ là trùng hợp thôi.” Trịnh Hằng lập tức hét lên.
Thực tế, trong lòng anh ta cũng có chút cảm thấy đây không phải là trùng hợp, nhưng nếu thật sự là do anh ta dẫn tới quan hệ hợp tác của Hoàng gia và Trịnh gia tan vỡ, chắc chắn anh ta không gánh được.
“Trước giờ tao không tin có chuyện trùng hợp như vậy.” Trịnh Cường tức giận nói.
Cổ Trịnh Hằng rụt lại, không dám nói gì, lúc này anh ta thầm nói trong lòng: “Là Diệp Tinh sao?”
“Căn bản cậu không biết bản thân rốt cuộc đối mặt với sự tồn tại gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi cùng cậu.”
Nhớ lại sự kiêu căng mà trước đây mình nói, rất hăng hái, trong lòng Trịnh Hằng bỗng nhiên sinh ra một tia ớn lạnh.
...
Chuyện về Trịnh gia mà Diệp Tinh giao do Hoàng gia xử lí, mà khoảng thời gian này hắn cũng không ngừng tu luyện.
Sau khi bụi Linh Huyền Thảo đầu tiên chín, sau đó không ngừng thi nhau chín, mà hắn đang sử dụng Linh Huyền Thảo để tu luyện, quá trình rèn luyện kinh mạch cũng không ngừng tiến bộ.
Nháy mắt đã trôi qua mười ngày.
Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, trong tay hắn nắm một cây dược thảo xanh, tím đan xen, từng dùng linh khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.
Chàng trai nhìn Trịnh Hằng một cái, cười nói: “Đối mặt với một tên nghèo, không cần biết tình cảm của cậu ta và bạn gái sâu nặng bao nhiêu, cũng có thể dễ dàng khiến cho buông lỏng. không sợ điều gì khác, chỉ sợ bản thân không dùng đúng biện pháp. Thế nào? Trịnh đại công tử không có lòng tin vào bản thân à?”
“Phải rồi, lần trước cậu chọc phải kẻ địch mạnh hơn, đó là do tin tức trong tay không đủ, lẽ nào lần này vẫn còn lo lắng?”
Nói xong, chàng trai tự tin: “Đây là khách sạn Kim Mạc, là của tập đoàn Triệu thị, cho dù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tên nhóc đó còn có thể nổi lên gợn sóng gì?”
Anh ta tên Triệu Tử Dịch, cũng là người trong tập đoàn Triệu Thị.
Nghe vậy, Trịnh Hằng nhíu mày nói: “Lâm Tiểu Ngư đó hình như không để ý tới tiền?”
“Còn có người không thích tiền sao?” Triệu Tử Dịch cười nói: “Tôi không tin đâu, đi, vào trong đã, tôi bày mưu tính kế cho cậu.”
Triệu Tử Dịch nói như vậy, Trịnh Hằng cười, nói: “Vậy chúng ta vào trong chơi một trận.”
Mấu chốt là trước đây anh ta từng chọc phải một kẻ địch mạnh, ba anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được việc này, còn đánh anh ta một trận.
Điều này khiến cho anh ta làm việc gì cũng có chút lo lắng sợ hãi. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta, sớm đã đi chặn đường Lâm Tiểu Ngư rồi.
Thạch Lỗi ở bên cạnh, anh ta vốn muốn nói chuyện tiệm thú cưng cả Diệp Tinh, nhưng lời đã tới bên miệng lại không nói ra.
Tới phòng bao mà mấy người Diệp Tinh đang nồi, Triệu Tử Dịch liếc bên trong một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Trịnh Hằng, ánh mắt không tồi.”
Từ góc độ của anh ta vừa hay nhìn thấy Chu Lãnh Huyên.
Hiển nhiên Trịnh Hằng cũng nhìn thấy, anh ta lập tức nói: “Đó không phải Lâm Tiểu Ngư, Triệu Tử Dịch, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng chọc tới cô gái đó.”
Anh ta láng máng nghe được thông tin, có nhân vật lớn nhìn trúng Chu Lãnh Huyên, không cho phép người khác tới làm phiền.
Mặc dù không biết sự thật, nhưng những người chọc tới Chu Lãnh Huyên đều vào viện rồi.
Sau đó, Trịnh Hằng tiến lên một bước, trực tiếp đẩy cửa phòng bao, sải bước tiến vào.
“Trịnh Hằng.”
Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai nhìn hai chàng trai xa lạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Mà Hạ Lâm và Chu San trực tiếp hô lên.
Về phần Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh thì hơi nhíu mày.
“Haha, trong này náo nhiệt quá.” Trịnh Hằng bước vào, rất tự nhiên nói. Nói xong mắt anh ta nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư.
“Hình như chúng tôi không mời anh tới liên hoan? Mời anh mau rời khỏi nơi này.” Diệp Tinh nhíu mày nói.
“Diệp Tinh, tên nhóc này đúng là ngông cuồng giống cậu nói.” Triệu Tử Dịch cười nói.
Diệp Tinh liếc anh ta một cái, sau đó thu tầm mắt lại.
Lập tức nụ cười trên mặt Triệu Tử Dịch biến mất, vậy mà Diệp Tinh này không nhìn anh ta.
“Diệp Tinh, tôi là bạn của Thạch Lỗi, Hạ Lâm, tới đây kính một ly rượu được không?” Trên mặt Trịnh Hằng vẫn mang theo nụ cười.
Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, hơi xấu hổ, nhưng vẫn nâng ly, nói: “Trịnh Hằng, ly rượu này tôi kính anh.”
“Không vội.” Trịnh Hằng cười nói: “Chiếc ly này của tôi vẫn chưa có rượu mà.”
Anh ta nhìn một lát, đột nhiên nhìn thấy ly rượu bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nói: “Ly rượu này không tồi.”
Trên mặt anh ta mang theo một nụ cười ấm áp, dường như tràn đầy thiện chí.
Cả phòng bao đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Trịnh Hằng, sắc mặt đều thay đổi.
Trịnh Hằng này rõ ràng đang khiêu khích.
Diệp Tinh nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngư, lạnh nhạt nhìn Trịnh Hằng.
Dường như rất hài lòng với việc bản thân mình nháy mắt đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Trịnh Hằng cười nói: “Ồ, ngại quá, tôi quên mất là không thể chỉ uống rượu của người ta. Lâm Tiểu Ngư, như vậy đi, ly rượu này bán cho tôi, tôi ra giá ba mươi vạn!”
Ba mươi vạn chỉ để mua một ly rượu, đây đúng là cái giá trên trời.
Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn anh ta.
“Sao vậy? Lẽ nào Diệp Tinh còn có con bài chưa lật?” Thấy vậy, trong lòng Trịnh Hằng lập tức nổi lên một dự cảm không tốt.
Chuyện xảy ra lần trước lại hiện lên trong lòng một lần nữa.
“Trịnh Hằng, Diệp Tinh mở một tiệm thú cưng, giá trị trên nghìn vạn.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Trịnh Hằng giải thích.
“Tiệm thú cưng?” Trịnh Hằng cười.
Vừa nãy anh ta còn cho rằng Diệp Tinh còn có lá bài chưa lật.
Giá trị nghìn vạn, căn bản anh ta không để vào mắt, đối với anh ta mà nói, muốn làm cho một tiệm thú cưng sụp đổ quá dễ dàng.
Hơn nữa, biết được tin tức này, Trịnh Hằng nháy mắt càng trở nên hưng phấn hơn.
“Khó trách Lâm Tiểu Ngư nhất quyết một lòng với Diệp Tinh, chắc hẳn đã biết trước nhà Diệp Tinh có tiền tài như vậy.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Trước đây anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư không thích tiền, không ngờ Diệp Tinh còn che giấu bản thân là người có tiền.
Biết được tin tức này, Trịnh Hằng cũng không thăm dò thêm gì nữa, mặt anh ta vẫn cười, nói: “Lâm Tiểu Ngư, tôi rất thích em. Có muốn suy nghĩ một chút về việc làm bạn gái tôi không? Diệp Tinh có thể cho em, tô cũng có thể, hơn nữa còn cho những thứ tốt hơn. Nhà tôi mở vài cửa hàng phục sức Helen, quần áo tùy em chọn.”
Chương 67 Cách chơi
Mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, chờ đợi nhìn sắc mặt mọi người thay đổi.
“Phục sức Helen?” Quả nhiên sắc mặt mấy người Hạ Lâm, Chu San khẽ biến.
Đây là cửa hàng khá nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, giá trị lên tới cả triệu.
Trước đây Hạ Lâm chỉ biết Trịnh Hằng có tiền, không nghĩ tới lại có tiền như vậy.
Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư trở nên khó coi, Diệp Tinh đứng bên cạnh cô, nhéo tay cô, nói: “Giao cho anh xử lý.”
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.
“Thế nào? Điều kiện của tôi không biết tốt hơn Diệp Tinh bao nhiêu lần, con gái luôn phải chọn những điều tốt nhất.” Trịnh Hằng cười khẽ nói.
Theo anh ta thấy, không có cô gái nào không thích tiền, trước đó anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư là một người đặc biệt, nhưng sau khi biết giá trị của Diệp Tinh, trong lòng anh ta lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Vậy nên anh ta cũng không cố kỵ gì cả, trực tiếp thể hiện tài lực của bản thân.
Trịnh Hằng ngạo nghễ đứng đó, chờ đợi một tia do dự trên mặt Lâm Tiểu Ngư, chỉ cần có, anh ta vô cùng chắc chắn sẽ nắm được Lâm Tiểu Ngư trong tay.
“Bốp!”
Lời vừa nói xong, Diệp Tinh đột nhiên đi tới, chân trái nhấc lên, hung hăng đạp lên người anh ta.
Một cước này, Trịnh Hằng chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ập tới, thân thể cong như một con tôm, sắc mặt trở nên trắng nhợt.
“Đã có ai nói với anh chưa, miệng của anh rất thối!” Diệp Tinh lạnh giọng nói.
“Cậu!! Cậu dám đánh tôi?” Trịnh Hằng ngẩng đầu, khó tin nhìn Diệp Tinh.
Sau khi anh ta thể hiện thân phận, thứ nhận được nên là sự kính nể, ngưỡng mộ của mọi người mới đúng.
Có điều tuy đau, nhưng trong mắt anh ta hiện lên một tia hưng phấn.
“Tên nhóc, cậu dám động thủ ở nơi này?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch thấy Trịnh Hằng bị đánh, lập tức nổi giận.
“Bảo vệ!”
Anh ta trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó mấy người bảo vệ đều chạy vào.
“Đưa tên nhóc này tới phòng bảo vệ, sau đó báo cảnh sát.” Triệu Tử Dịch trầm giọng nói.
“Diệp Tinh.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức căng thẳng ô cánh tay Diệp Tinh.
Cô nhìn Triệu Tử Dịch, Trịnh Hằng giận dữ nói: “Rõ ràng là các người nói lời khiêu khích trước?”
“Hừ! Bọn tôi nói lời khiêu khích? Nhưng các người là người động thủ! Tôi cảm thấy bản thân bị đá trọng thương rồi.” Sắc mặt Trịnh Hằng âm trầm nói.
“Tôi muốn tới bệnh viện kiểm tra, mà sau khi có kết quả kiểm tra, các người nhất định sẽ bị bắt lại, chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.” Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ băng giá: “Có những người đã định trước rằng cậu không đắc tội nổi, nhưng khi cậu từ trong đó đi ra, cậu sẽ phát hiện điều gì cũng có thể xảy ra thay đổi.”
Dùng tiền đập là một loại thủ đoạn của Trịnh Hằng, đối phương không nhận thì sẽ dùng lời nói kích thích, nếu đối thủ không phản kháng thì hiển nhiên là một kẻ yếu đuối, nếu ra tay phản kháng, vậy thì sẽ càng có thủ đoạn để xử lý đối thủ.
Chỉ cần Diệp Tinh ra tay, tiếp theo anh ta xử lý dễ dàng hơn nhiều.
Đây là một thủ đoạn cực đoan trước đó anh ta đã bàn bạc với Triệu Tử Dịch, không ngờ rằng nhanh như vậy Diệp Tinh đã động thủ.
Ngày xưa anh ta theo đuổi con gái, những cách này kết hợp sử dụng vô cùng hiệu quả.
“Anh đang uy hiếp tôi?” Trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi chỉ đang nói một việc mà thôi, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, cậu tưởng rằng bản thân rất lợi hại, thực tế căn bản không biết rằng rốt cuộc bản thân đang đối mặt với việc gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi với cậu.” Trịnh Hằng trầm giọng nói.
Bởi vì vết thương trên người làm cho sắc mặt anh ta có chút vặn vẹo.
“Vậy chúng ta phải chơi một ván ra trò.” Lúc này Diệp Tinh thâm trầm mà gật đầu.
Thấy hắn vẫn bình tĩnh như vậy, Trịnh Hằng không nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn thấy, không khỏi trầm mặt, nói: “Tên nhóc, tôi rất ghét việc không có lá bài tẩy mà còn làm màu trước mặt tôi.”
Nhưng nghe anh ta nói xong Diệp Tinh cũng không trả lời, hắn bắt đầu bước lên trước.
“Bắt cậu ta lại!” Trịnh Hằng trầm giọng nói.
Mấy bảo vệ thân thể vạm vỡ đi tới bắt Diệp Tinh.
Có nhiều bảo vệ ở đây như vậy, Diệp Tinh trốn cũng không trốn nổi.
“Rầm!” “Bốp!”
Nhưng, Diệp Tinh cứ vậy mà tiến lên, mà những bảo vệ này tất cả đều bị đá bay ra ngoài.
Vóc người Diệp Tinh cũng không vạm vỡ lắm, nhưng lại như sối thấy đàn cừu, hoành hành không bị ngăn trở.
“Trời ạ, sức lực này cũng lớn quá rồi!”
“Đá bay bảo vệ như đá một quả bóng vậy.”
...
Mấy người Trương Mộng rõ ràng bị dọa cho hoảng sợ, lần trước bọn họ cũng chỉ biết sức lực của Diệp Tinh lớn, không ngờ thân thủ của hắn cũng lợi hại như vậy.
“Lẽ nào Diệp Tinh là người luyện võ?” Lúc này Chu Lãnh Huyên cũng đang nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia kinh nghi không chắc chắn.
Cô ta cũng có chút hiểu biết về giới luyện võ.
Lúc này Trịnh Hằng nhìn về phía Diệp Tinh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Một người dễ dàng đánh ngã đám bảo an lực lưỡng như vậy, đây quả thực là mãnh thú hình người.
Thấy Diệp Tinh tới gần, anh ta cố làm ra vẻ tức giận nói: “Diệp Tinh, không những cậu ra tay với tôi, còn ra tay với nhiều bảo vệ như vậy, cậu phạm pháp rồi.”
“Bốp!”
Chương 68 Cách chơi 2
Chờ đợi anh ta lại là một cước.
Một cước này đá ra, vậy mà thân thể Trịnh Hằng lại bị đá bay tới bức tường phía sau.
“A!!!” Lập tức, Trịnh Hằng hét thảm, mồ hôi lạnh do đâu thi nhau chảy ra.
Diệp Tinh tiến lên, tay phải hắn nắm lấy áo, lập tức nhấc anh ta dậy.
“Buông... buông tôi ra.” Trịnh Hằng bị nắm cổ áo, điên cuồng vùng vẫy, nhưng anh ta cảm thấy tay phải của Diệp Tinh như được đúc thành từ sắt thép, căn bản khó mà lay động.
“Anh nói muốn chơi cùng tôi, bây giờ tôi cũng chơi cùng anh.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Bụp!”
Lại là một cước, thân thể Trịnh Hằng bay ngược ra ngoài, lại nặng nề đập xuống mặt đất.
Từ khi Diệp Tinh sống lại, vẫn luôn kiềm chế tính khí của mình, nếu như dám trêu chọc hắn trong ngày tận thế, hắn sẽ không chút nương tay nào mà đánh chết.
Có điều hiện giờ là xã hội pháp trị, chỉ cần không động đến người nhà hắn và Lâm Tiểu Ngư, hắn đều sẽ không để ý.
Nhưng, Trịnh Hằng này lại dám uy hiếp hắn, dường như muốn tạo nên thương tổn với người bên cạnh hắn, đây quả là chạm vào vảy ngược của Diệp Tinh không thể nghi ngờ.
Sống lại, điều mà hắn để tâm nhất là những người bên cạnh, cho dù là ai, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!
“A!!!” Trịnh Hằng kêu thảm trên mặt đất, đâu đến mức không nói nổi thành lời, co quắp như một con tôm.
Chỉ nhìn bị đạp bay như vậy thôi cũng đã biết rất đau.
Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm, Thạch Lỗi hoàn toàn bị dọa sợ.
Bình thường trông Diệp Tinh như một chàng trai tươi sáng, không ngờ tới ra tay lại khủng bố như vậy.
“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư cũng kinh sợ, lập tức tiến lên ôm tay Diệp Tinh.
Cô lo lắng Diệp Tinh nhất thời xúc động mà xảy ra chuyện.
“Dừng... dừng tay, vậy mà cậu dám ra tay ở địa bàn của tập đoàn Triệu thị tôi, còn đánh nhiều bảo vệ bị thương như vậy?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch có chút sợ hãi nhìn Diệp Tinh, nhưng vẫn nói.
Ai dám đắc tội tập đoàn Triệu thị ở thành phố Thượng Hải bọn họ?
“Không phải các người muốn chơi à?” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh.
“Tôi sẽ ở đây chờ, tập đoàn Triệu thị các người còn lá bài tẩy gì cứ việc lấy ra đi, một trăm cách chơi đã hoàn thành một cách, chín mươi chín cách tiếp theo tôi ngược lại muốn xem xem các người chơi thế nào?”
Hắn nhìn Trịnh Hằng đang kêu thảm trên đất một cái, thực tế hắn đã khống chế lực độ, nếu không một cước của hắn có thể trực tiếp đá vỡ nội tạng của Trịnh Hằng.
Nhưng cho dù vậy, hiện tại nội tạng Trịnh Hằng cũng đã chịu chút tổn thương, đoán chừng sau này thân thể sẽ rất yếu ớt, biến thành một con ma ốm, phần lớn thời gian đều phải nằm trong bệnh viện.
Xã hội hiện tại, hắn cũng sẽ biết giữ chừng mực.
Lời Diệp Tinh vừa nói xong, sắc mặt Triệu Tử Dịch trở nên có chút cẩn trọng, Diệp Tinh nói như vậy, dường như có lá bài tẩy gì lớn mạnh không chút nghi kỵ gì tập đoàn Triệu thị họ.
Trong lòng nghĩ, nhưng Triệu Tử Dịch lại không chút do dự nào nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.
Qua khoảng hai phút.
“Lạch cạch!”
Phía xa, đột nhiên có một hồi tiếng bước chân truyền tới, theo đó là bảy tám người sải bước đi tới, dẫn đầu lại là một chàng trai.
“Anh, anh tới rồi?” Thấy người tới, trên mặt Triệu Tử Dịch lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tựa như tìm được ngọn núi nào đó để dựa, nhanh chóng bước tới đón.
Nhưng, dưới tầm mắt của anh ta, anh của anh ta trực tiếp đi qua, tới trước mặt Diệp Tinh, mặt mang theo nụ cười: “Diệp Tinh, cậu tới đây sao không gọi tôi? Có phải coi thường tôi không?”
Mặt anh ta tràn ngập ý cười, dáng vẻ rất nhiệt tình.
Triệu Tử Dịch hoàn toàn ngây người, mặc dù nói anh ta có quan hệ với tập đoàn Triệu thị, nhưng mối quan hệ vốn không lớn, tập đoàn Triệu thị thuộc về Triệu Sơn Nham, do ông ta hai bàn tay trắng lập nên, bọn họ không hề tham gia, cũng không có bất kỳ cổ phần nào.
Nhưng anh họ anh ta, cháu nội Triệu Sơn Nham, người lãnh đạo tương lai của khách sạn Kim Mạc lại nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt Triệu Mạc.
“Chỉ là cùng bạn bè tới đây ăn bữa cơm thôi.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc, khẽ cười.
“Triệu Mạc?” Trịnh Hằng nhìn thấy Triệu Mạc đi tới, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Mạc nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Anh ta cảm thấy có một gáo nước lạnh đổ vào trong lòng, trong lòng lạnh lẽo, ngay cả những đau đớn trên người dường như cũng quên mất một chút.
Hình như anh ta lại đạp phải tấm sắt rồi.
“Trịnh Hằng? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này vậy?” Rõ ràng Triệu Mạc quen Trịnh Hằng, trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh ta liền nghi ngờ hỏi.
Vừa nãy cậu ta nghe Triệu Tử Dịch có người gây sự ở khách sạn.
Triệu Mạc nhìn mọi người một cái, nhìn thấy Chu Lãnh Huyên liền ngừng lại, nhưng cậu ta cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, sau đó thu hồi tầm mắt.
Nghe vậy, Triệu Tử Dịch nhanh chóng lên trước, không dám giấu diếm, kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc nãy thật nhanh.
“Trêu chọc Diệp Tinh?” Triệu Mạc nhìn về phía Trịnh Hằng, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.
Nhà Trịnh Hằng có tài sản, mà Hoàng gia lại là nhà hợp tác với bọn họ nhiều nhất, nhưng trước đó Diệp Tinh mới trị khỏi bệnh cho ông nội Hoàng Thiên Vũ.
Trước đây vì thái độ của Hoàng Thiên Vũ, bọn họ cẩn thận tra xét một chút, vậy mà phát hiện bệnh ung thư của ông nội Hoàng Thiên Vũ đã khỏi!
Tra sâu thêm chút nữa, bệnh ung thư của mẹ Diệp Tinh cũng đã khỏi.
Tổng hợp các manh mối lại, bọn họ rút ra một kết luận kinh người! Diệp Tinh có thể trị ung thư giai đoạn cuối!
Chương 69 Chèn ép
Trước đây cậu ta và Hoàng Thiên Vũ uống rượu, cũng chẳng dễ dàng gì mới có thể thành công xác thực tin tức này.
Diệp Tinh không chỉ là ông chủ tiệm thú cưng, còn là một thần y, hơn nữa thân phận vị thần y này vĩnh viễn vượt qua người khác, tất nhiên anh ta không dám có chút chậm trễ nào.
Lần trước khiến cho Diệp Tinh có chút bất mãn, cậu ta sớm đã muốn cứu vớt lại.
“Đây là ai vậy?” Trương Mộng nhỏ giọng hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Chu San lắc đầu, cô biết bối cảnh của tập đoàn Triệu thị, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.
Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên lại nhỏ giọng nói: “Anh ta là Triệu Mạc, cháu trai Triệu Sơn Nham.”
“Cái gì? Cháu trai Triệu Sơn Nham? Vậy chẳng phải là chủ nhân tương lai của khách sạn Kim Mạc à?” mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
So với Trịnh Hằng, Triệu Mạc này mới là người có tiền thật sự.
“Vậy mà Diệp Tinh lại quen biết Triệu Mạc, hơn nữa trông dáng vẻ hai người rất thân thiết.” Hạ Lâm, Chu San mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Mặc dù tiệm thú cưng có thể kiếm tiền, nhưng so với tập đoàn Triệu thị lớn mạnh, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Lúc này ánh mắt Triệu Mạc cổ quái, cười: “Diệp Tinh, Trịnh Hằng, hay là chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Thấy tình huống hiện tại, Diệp Tinh không sao, nhưng Trịnh Hằng bị đánh, Triệu Mạc nói như vậy rõ ràng là đang giúp Diệp Tinh.
“Được thôi.” Diệp Tinh gật đầu, hắn nhìn thấy Triệu Mạc nháy mắt với hắn.
“Nếu đã là bạn của Triệu Mạc, vậy tôi cũng không so đo nữa.” Trịnh Hằng được đỡ dậy.
Hiện giờ trong lòng anh ta hoàn toàn mất tự tin, thấy thái độ của Triệu Mạc, anh ta không thể hiểu rõ Diệp Tinh rốt cuộc có thân phận gì? Nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa.
“Đáng chết! Thạch Lỗi đó nói Diệp Tinh chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường? Cho dù nhà có tiệm thú cưng, có giá trị nghìn vạn, nhưng trong mắt tập đoàn Triệu thị thì coi là cái thá gì? Tại sao quan hệ của cậu ta và Triệu Mạc lại tốt như vậy?” Trịnh Hằng thầm mắng trong lòng.
“Chúng ta đi.” Trong lòng không biết suy nghĩ gì, Trịnh Hằng trực tiếp rời khỏi nơi này.
“Tôi cũng đi đây.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc nói.
“Diệp Tinh, lần sau tới nhất định phải báo tôi đấy nhé.” Triệu Mạc lập tức cười nói.
Thấy mấy người bạn Diệp Tinh cũng ở đây, cậu ta cũng không giữ Diệp Tinh lại.
Mỗi người đều ôm một tâm trạng khác nhau rời khỏi khách sạn.
“Diệp Tinh, cậu quen biết với Triệu Mạc à?” Vừa bước ra khỏi khách sạn, Chu San liền nhịn không nổi hỏi,
Lập tức, những người khác cũng nhìn Diệp Tinh, ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng vậy.
Đến cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Tinh lại quen biết với Triệu Mạc.
“Triệu Mạc từng mua vẹt chỗ tôi mấy lần, tới tới lui lui chúng tôi cũng quen biết luôn, cũng được coi là bạn tốt.” Diệp Tinh cười nói.
“Chẳng trách.” Mấy người gật đầu. Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Tinh nhiều thêm một thân phận gì mà họ chưa biết.
Nhưng có thể trở thành bạn của loại phú nhị đại đỉnh cấp như Triệu Mạc, đây cũng là cơ hội lớn trời cho.
Diệp Tinh nhìn biểu tình của mọi người, tất nhiên hắn không thể nói việc có thể trị ung thư ra.
“Diệp Tinh, cậu có phải cao thủ võ thuật không? Thôi thấy nhiều bảo an như vậy đều bị cậu dễ dàng đá bay.” Trương Mộng nháy mắt hỏi: “Động tác vừa rồi khí phách quá.”
“Phải đó, so với những thứ trên phim đó lợi hại hơn nhiều.” Chu San cũng nói.
Còn Thạch Lỗi và Hạ Lâm lại không nói gì, Trịnh Hằng đó cũng là bạn của bọn họ, kết quả lại chủ động khiêu khích, bọn họ càng cảm thấy khó xử.
“Sức lực lớn mà thôi, học được vài chiêu thức đơn giản, có thể bảo vệ Tiểu Ngư nhà tôi là được rồi.” Diệp Tinh cười nói.
Trông hắn rất rạng rỡ, khiến cho người ra rất khó để liên hệ với chàng trai ngang ngược lúc trước.
Trong đáy mắt ba người Trương Mộng, Chu San, Hạ Lâm lúc này hiện lên một tia ngưỡng mộ.
Bọn họ ngưỡng mộ Lâm Tiểu Ngư có một người bạn trai tốt như vậy, có tiền, lại đẹp trai, lại còn một thân võ lực.
Sau đó, mọi người rời đi, Diệp Tinh cũng đưa Lâm Tiểu Ngư về kí túc xá.
Mở điện thoại, lại thấy Triệu Mạc gửi một tin nhắn tới, hắn nhìn một cái liền gọi qua.
...
“Diệp Tinh.” Triệu Mạc nhìn cuộc gọi tới, cười nói.
“Triệu Mạc, anh nói Trịnh Hằng là cửa hàng hợp tác với Hoàng gia?” Diệp Tinh trực tiếp hỏi.
“Phải, bọn họ có quan hệ hợp tác, hơn tám phần mối làm ăn của Trịnh gia là hợp tác với Hoàng gia.” Triệu Mạc lập tức nói.
Cậu ta nói một vài tin tức mình biết ra.
“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.
“Diệp Tinh, Triệu Tử Dịch đắc tội cậu, tôi thay mặt vô cùng xin lỗi, chúng ta tìm thời gian để anh ta tới nhận tội với cậu.” Triệu Mạc hơi mang theo ý xin lỗi.
“Chuyện của Triệu gia các anh tự mình xử lí đi.” Diệp Tinh lắc đầu.
Nói hai câu, hắn trực tiếp cúp máy.
“Anh, Diệp Tinh nói sao?” Lúc này Triệu Tử Dịch đang ở bên cạnh Triệu Mạc, trong lòng anh ta vô cùng thấp thỏm.
Vừa nãy Triệu Mạc đã nói với anh ta, ngay cả Triệu Mạc cũng không dám đắc tội Diệp Tinh.
“Hừ! Nếu không phải tôi tới kịp, cậu sẽ giống với Trịnh Hằng, đắc tội Diệp Tinh tớ chết.” Triệu Mạc hừ lạnh một tiếng.
“Giờ tạm thời không sao, nhưng nếu thấy Diệp Tinh cậu phải nhận lỗi tử tế.”
“Anh, em biết rồi.” Trong lòng Triệu Tử Dịch thở phào một hơi, lập tức gật đầu.
...
Chương 70 Rời đi 1
Cúp điện thoại, Diệp Tinh lại bắt đầu liên lạc với Hoàng Thiên Vũ.
“Diệp tiên sinh!” Điện thoại không tới hai giây đã được bắt máy.
“Tôi có một việc muốn nhờ cậy các anh một chút.” Diệp Tinh không phí lời, trực tiếp nói rõ ý tứ của mình: “Tôi muốn các anh hủy bỏ quan hệ hợp tác với nhà Trịnh Hằng.”
Từ xưa tới nay Diệp Tinh không phải là người nhân từ nương tay, chuyện lần này hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Hả? Nhà Trịnh Hằng?’ Hoàng Thiên Vũ nghe vậy, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức đồng ý, nói: “Không thành vấn đề. Diệp tiên sinh, xin hỏi có cần chúng tôi chèn ép một chút không?”
“Cần, nhưng dẫn dắt tin tức một chút, tận lực dẫn theo một hướng khác.” Diệp Tinh gật đầu.
“Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ mau chóng đi làm.” Hoàng Thiên Vũ đồng ý không chút do dự nào.
Lúc này Hoàng Thiên Vũ rất phấn khởi, trước đây bọn họ dựa vào Diệp Tinh có mối quan hệ rất tốt với Đổng gia, từ đó mở ra một số hợp tác, đối với hoàng gia bọn họ có rất nhiều chỗ tốt.
Anh ta chỉ muốn Diệp Tinh có việc gì làm phiền bọn họ nhiều một chút.
Còn về cửa hàng hợp tác, người muốn hợp tác với bọn họ rất nhiều, không có nhà Trịnh Hằng, đổi một nhà khác là được, không tạo thành tổn thất gì với họ cả.
“Xem ra Trịnh Hằng này đắc tội Diệp tiên sinh rồi.” Hoàng Thiên Vũ thầm nói.
Ngay sau đó anh ta nhận được điện thoại của Triệu Mạc, biết rõ chân tướng.
Liên quan tới tin tức của Diệp Tinh, Hoàng Thiên Vũ không dám chậm trễ. Anh ta không hề do dự, mau chóng báo cáo sự việc với Hoàng Thành Đống, Hoàng Thành Đống lập tức hạ lệnh hủy bỏ quan hệ hợp tác với Trịnh gia.
Trong bệnh viện, Trịnh Hằng kêu thảm, anh ta cảm thấy toàn thân đau đớn.
“Tiểu Hằng!” Cửa phòng bệnh mở ra, sau đó một đôi vợ chồng béo trung niên bước vào, người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Hằng, liền khóc lóc chạy tới.
Trên mặt người đàn ông béo trung niên đó mang theo vẻ âm trầm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói con đắc tội một người không biết có thân phận gì?”
Trịnh Hằng vẫn rất sợ ba mình là Trịnh Cường, anh ta không dám giấu diếm, kể hết sự việc mình đã làm trước kia ra.
“Lại là vì phụ nữ! Dựa vào điều kiện của con, đi đâu mà không tìm được phụ nữ? Người ta không đồng ý thì từ bỏ là được? Cứ quyết phải chọc vào thị phi!” Trịnh Cường tức giận nói.
Dư âm của sự việc lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, lần này con trai ông lại chọc cho ông cái hố lớn như vậy
Ông không ngừng đi lại, trong lòng nghĩ đủ mọi cách, mười mấy giây sau trầm giọng nói: “Con có biết Diệp Tinh đó và Triệu Mạc quan hệ gì không?”
Trịnh Hằng hơi rụt cổ , gật đầu: “Trước đó con gọi cho Thạch Lỗi rồi, Diệp Tinh mở tiệm thú cưng sau đó hợp tác với Triệu Mạc mấy lần, vậy nên hai người có quan hệ bạn bè.”
“Bạn bè? Vậy chắc hẳn không có việc gì...” Sắc mặt Trịnh Cường đã tốt hơn một chút.
“Brư...” Bỗng nhiên điện thoại của ông ta reo lên.
Nghe điện thoại không tới mấy giây, sắc mặt Trịnh Cường liền thay đổi, tận mười mấy giây sau, Trịnh Cường cúp máy, sau đó điện thoại ập tức đập lên người Trịnh Hằng.
Trịnh Hằng bị dọa một trận, không biết sức lực từ đâu tới, trực tiếp tránh đi.
“Lão Trịnh, ông phát điên cái gì vậy?” Mẹ Trịnh Hằng lập tức bất mãn nói.
“Tao đập chết mày cái thằng bất hiếu này.” Trịnh Cường tức giận nói: “Điện thoại vừa gọi tới, Hoàng gia hủy tất cả quan hệ hợp tác với Tịnh gia chúng ta!”
“Cái gì?” Trịnh Hằng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta cũng biết chuyện làm ăn nhà mình dựa rất nhiều vào Hoàng gia.
Nhưng anh ta lập tức phản bác nói: “Ba, chuyện này liên quan gì tới con? Kết giao với Diệp Tinh là Triệu Mạc của Triệu gia, Hoàng gia này lợi hại hơn Triệu gia nhiều, tại sao cũng buộc vào một chỗ với Diệp Tinh vậy?”
Mâu thuẫn của bọn họ trước đây không hề kéo Hoàng gia vào.
“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế?” Sắc mặt Trịnh Cường rất khó coi.
Sau đó ông ta lại bắt đầu gọi điện, liên hệ với Hoàng gia, hỏi thăm một chút nguyên nhân.
Đáp án mà Hoàng gia nói là bọn họ đã cử người chuyên môn tới cửa hàng của Trịnh gia xem xét, kết quả Trịnh gia biểu hiện rất rõ ràng không phù hợp với sự mong đợi của họ, vậy nên sau khi trải qua suy xét cẩn thận, quyết định đổi một cửa hàng khác hợp tác.
Gọi mấy cuộc điện thoại liền đều như vậy.
“Con nói rồi, ba, đây chỉ là trùng hợp thôi.” Trịnh Hằng lập tức hét lên.
Thực tế, trong lòng anh ta cũng có chút cảm thấy đây không phải là trùng hợp, nhưng nếu thật sự là do anh ta dẫn tới quan hệ hợp tác của Hoàng gia và Trịnh gia tan vỡ, chắc chắn anh ta không gánh được.
“Trước giờ tao không tin có chuyện trùng hợp như vậy.” Trịnh Cường tức giận nói.
Cổ Trịnh Hằng rụt lại, không dám nói gì, lúc này anh ta thầm nói trong lòng: “Là Diệp Tinh sao?”
“Căn bản cậu không biết bản thân rốt cuộc đối mặt với sự tồn tại gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi cùng cậu.”
Nhớ lại sự kiêu căng mà trước đây mình nói, rất hăng hái, trong lòng Trịnh Hằng bỗng nhiên sinh ra một tia ớn lạnh.
...
Chuyện về Trịnh gia mà Diệp Tinh giao do Hoàng gia xử lí, mà khoảng thời gian này hắn cũng không ngừng tu luyện.
Sau khi bụi Linh Huyền Thảo đầu tiên chín, sau đó không ngừng thi nhau chín, mà hắn đang sử dụng Linh Huyền Thảo để tu luyện, quá trình rèn luyện kinh mạch cũng không ngừng tiến bộ.
Nháy mắt đã trôi qua mười ngày.
Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, trong tay hắn nắm một cây dược thảo xanh, tím đan xen, từng dùng linh khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.
Bình luận facebook