-
Chương 61-65
Chương 61 Trị xong
"Nhỏ giọng một chút." Chu San vội vàng nói.
Trương Mộng gật đầu, ánh mắt nàng theo bản năng nhìn Hạ Lâm một cái, trong lòng thở dài một hơi.
Cô biết Hạ Lâm vẫn nhìn Diệp Tinh bằng một con mắt rất khó chịu, thậm chí trước đây trong phòng ngủ còn thiếu chút nữa cùng Lâm Tiểu Ngư cãi nhau.
Hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh mà mình vẫn luôn khinh thường lại có tiền như vậy, sự chênh lệch này khiến trong lòng có thể tưởng tượng được, nếu như mình là Hạ Lâm, phỏng chừng tâm tình cũng sẽ không tốt.
......
Thời gian tiếp tục trôi qua, Diệp Tinh tiếp tục hướng về cuộc sống bình thường ở đại học Thượng Hải, nhưng mà Hạ Lâm rõ ràng trở nên thành thật hơn rất nhiều, thái độ của cô ta khi gặp Lâm Tiểu Ngư trong phòng ngủ cũng không giống như trước kia nữa.
Nhưng mà dù sao cũng là ở chung trong một phòng ngủ, các cô cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài, bình thường liền bình thường ở chung. Mà ở lớp, nếu Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh sẽ trực tiếp đi đường vòng.
Diệp Tinh không quan tâm nhiều lắm, đối với hắn mà nói, Hạ Lâm chỉ là một người qua đường mà thôi.
Mà thời gian này Diệp Tinh cách hai ngày đều đi Đổng gia trị liệu cho Đổng lão gia tử Đổng Đại Chí một lần.
Trong nháy mắt đã đến thời gian điều trị cuối cùng.
......
Trong phòng biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh đang trị liệu.
Trong phòng ngoại trừ hắn ra, còn có vợ chồng Đổng Minh Viễn cùng với con gái Đổng Nguyệt của bọn họ.
Châm được đâm trên cánh tay Đổng Đại Chí, linh khí Diệp Tinh khống chế trên không trung chậm rãi tiến vào trong cơ thể Đổng Đại Chí.
Nhìn qua thì lúc này chỗ sưng phù trên người Đổng Đại Chí đại bộ phận đều đã biến mất, nhìn qua thì so với sắc mặt khi Diệp Tinh lần đầu tiên tới tốt hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa cơ hồ còn không có tình huống ho khan nữa.
Ông ta dựa vào trên giường, rất bình tĩnh nhìn Diệp Tinh châm cứu.
"Rốt cuộc là dùng phương pháp gì?" Bên cạnh, Đổng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm tay Diệp Tinh.
Mười ngày nay, cô một mực nghiên cứu huyệt vị trên cánh tay này của Diệp Tinh, cũng thỉnh giáo vài vị đại sư có danh tiếng chuyên châm cứu đông y, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Những huyệt vị này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với cơ thể con người.
Gần ba phút đồng hồ trôi qua, Diệp Tinh dừng động tác trong tay, đem ba cây kim dài toàn bộ rút ra.
"Được rồi, trị liệu đến bây giờ hoàn toàn kết thúc, tế bào ung thư trong cơ thể ông cũng đã bị tiêu diệt." Diệp Tinh đem châm dài thu lại lạnh nhạt nói.
"Ha ha, trong khoảng thời gian này đa tạ cậu Diệp trị liệu." Đổng Đại Chí cười ha ha, tâm tình sung sướng.
Cho dù là ai sống không được mấy ngày, đột nhiên thân thể lại khôi phục nhanh chóng dị thường thì tâm tình cũng đều sẽ rất tốt như vậy đi.
"Minh Viễn, con đem 10 triệu còn lại đưa cho cậu Diệp, ta đi kiểm tra một chút lập tức tới đây." Đổng Đại Chí nhìn con trai mình nói.
"Vâng thưa ba." Đổng Minh Viễn gật đầu, nhanh chóng gọi điện thoại.
100 triệu chi phí điều trị, bây giờ họ đã trả 90 triệu.
Đổng Đại Chí đi kiểm tra, mà Diệp Tinh mấy người lại đi tới trong đại sảnh.
"Cậu rốt cuộc là trị như thế nào?" Đổng Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Tinh so với cô còn trẻ hơn rất nhiều, lại bắt đầu nhịn không được hỏi.
Đây là lần trị liệu cuối cùng, cô biết lần sau Diệp Tinh sẽ không đến nữa, cho nên mặc dù cô biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn muốn nói ra.
"Tiểu Nguyệt." Đổng Minh Viễn cau mày.
Thế nhưng Đổng Nguyệt không thèm để ý tới ông ta, cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh nói, "Lợi dụng huyệt vị cơ thể cùng tác dụng của nhân sâm đồng thời tiêu diệt tế bào ung thư."
"Cậu đừng có mà gạt người nữa." Đổng Nguyệt trực tiếp lắc đầu, nói: "Lúc trước tôi đều đã nghiệm chứng qua, còn thỉnh giáo rất nhiều đại sư châm cứu, những người đó đều xác định ba huyệt vị mà cậu đâm trúng này tuyệt đối không tạo thành ảnh hưởng đến phổi."
Đổng Nguyệt rất khẳng định, cô căn bản không tin Diệp Tinh nói.
“Vậy nếu có một loại sinh vật cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ chị cũng nhất quyết cho rằng loại sinh vật này không tồn tại sao?” Diệp Tinh hỏi ngược lại.
Đổng Nguyệt khuôn mặt đanh lại, sắc mặt cô thay đổi, nghiêm túc nói: "Diệp Tinh, tôi hỏi cậu trị liệu như thế nào cũng không phải vì chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng ung thư trên thế giới bây giờ là một căn bệnh không thể chữa được, vậy mà bây giờ cậu lại có thể điều trị, thế thì tại sao lại phải giữ kín cho bản thân mình như vậy, nếu nói ra, không biết chừng có thể mang lại lợi ích cho bao nhiêu bệnh nhân ung thư, họ chắc chắn sẽ cảm thấy ân đức của cậu, đây chắc chắn là một bước tiến lớn trong lịch sử y học.” Nói xong cô mong chờ nhìn Diệp Tinh, ung thư là một trong những bệnh nan y khó chữa nhất của cơ thể con người.
Diệp Tinh nhìn Đổng Nguyệt một cái, nhạt mà cười nói: " Cô Đổng nói cũng có chút đạo lý, hiện tại Đổng gia làm kinh doanh thiết bị điện, hơn nữa còn bán ra cho rất nhiều thành phố, so với các nhà máy điện khác thì công ty chế tạo thiết bị điện của nhà cô chất lượng tốt hơn, càng chiếm ưu thế hơn. Nếu không hay là cô Đổng cũng đem công nghệ thiết bị điện này của Đổng gia lấy ra, như vậy thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường, mang lại lợi ích cho mỗi nhà, đây chẳng phải càng có ý nghĩa sao?"
Chương 62 Mở công ty đầu tư 1
Nghe Diệp Tinh nói, khuôn mặt Đổng Nguyệt lập tức đanh lại.
Một số thiết bị điện của Đổng gia bọn họ chế tạo có ưu thế hơn các thiết bị điện của thương hiệu khác, chính là dựa vào công nghệ cốt lõi mà bọn họ có được. Nếu như thật sự muốn cống hiến ra ngoài, vậy mỗi một xưởng bình thường đều có thể chế tác ra, như thế phỏng chừng làm ăn của Đổng gia bọn họ cách ngày phá sản đóng cửa cũng không xa lắm.
Đổng Nguyệt lập tức có chút không nói nên lời, ung thư thì chỉ có một bộ phận người mắc phải mà thôi, còn thiết bị điện lại là mỗi một nhà đều phải dùng.
"Thế nào? Cô Đổng đây có suy nghĩ một chút gì về chuyện này không?" Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Hai chuyện này làm sao có thể có liên quan đến nhau chứ?" Đổng Nguyệt phản bác.
"Ồ? Cô Đổng bảo tôi giao ra phương pháp trị ung thư ngược lại rất thâm minh đại nghĩa, sao đến phiên mình liền lùi bước rồi? Chẳng lẽ cô Đổng cho rằng cống hiến cốt lõi công nghệ sẽ không thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường sao?" Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Cậu, cậu đây là đang ngụy biện đúng không." Đổng Nguyệt bị chặn đến nói không nên lời, chỉ đành kiên trì nói.
"Tiểu Nguyệt, không cần nói nữa." Cô ta vừa dứt lời, Đổng Minh Viễn nhất thời quát, khuôn mặt nhìn qua vô cùng âm trầm.
Đổng Nguyệt thấy sắc mặt ba mình như vậy, vẫn có chút sợ hãi, chỉ đành thôi không nói gì nữa.
Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, mặt mang theo áy náy nói: "Cậu Diệp, tiểu nữ không hiểu chuyện, xin cậu đừng để tâm."
Ông ta đối với con gái của mình lại rất bất đắc dĩ, con gái mình hoàn toàn bị chiều đến hư hỏng, luận trình độ trầm ổn của nó, so với Diệp Tinh kém hơn rất nhiều.
Ngay cả ba ông ta cũng đều đang cố gắng giao hảo tốt với Diệp Tinh vậy mà Đổng Nguyệt lại không phân biệt được tình hình.
\- Đinh!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, chính là 10 triệu nhân dân tệ cuối cùng đã đến tài khoản.
"Cậu Diệp, nếu tôi đoán không sai, mấu chốt của điều trị ung thư hẳn là không phải châm cứu, mà là rễ nhân sâm mấy trăm năm kia phải không." Lúc tiền vào đến tài khoản, thì Đổng Đại Chí phía xa xa đang được người dìu đi tới.
"Ba." Đổng Minh Viễn lập tức đi qua.
Đổng Nguyệt cũng như thế, đi tới bên cạnh Đổng Đại Chí, nhịn không được hỏi: "Ông nội, tế bào ung thư của ông toàn bộ biến mất thật sao?"
"Đúng vậy." Đổng Đại Chí vui vẻ cười to.
Khi bệnh biến mất, ông ta thật sự cảm thấy rất thoải mái.
"Đổng lão gia tử nói không sai, không có dược hiệu nhân sâm năm trăm năm, không có khả năng trị ung thư thành công." Diệp Tinh gật đầu.
"Ông nội, mấu chốt thật sự ở trên nhân sâm?" Đổng Nguyệt nhịn không được hỏi.
Nếu thật sự là trên nhân sâm vậy thì phương pháp điều trị ung thư này không thể phổ biến nổi.
Nhân sâm 500 năm tuổi trên toàn thế giới có thể không có nhiều cây như vậy.
"Ông nội đã xác nhận còn có thể có sai sao?" Đổng Đại Chí cảm thán nói: "Mỗi lần trị liệu ta đều có thể cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một cỗ nhiệt chảy bên trong người, giống như có một lực lượng sinh mệnh đang chữa trị thân thể của ta, đó hẳn là do dược hiệu nhân sâm phát tác."
Diệp Tinh không nói gì, trên thực tế cỗ nhiệt chảy bên trong thân thể kia là dược lực nhân sâm cùng linh lực của hắn hỗn hợp cùng một chỗ sinh ra.
Đổng Nguyệt cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Tinh, cô còn muốn từ chỗ Diệp Tinh này lấy một ít rễ nhân sâm năm trăm năm rồi làm thí nghiệm một chút, thế nhưng nghĩ đến hành vi vừa rồi của cô, biết Diệp Tinh nhất định sẽ cự tuyệt mình, hơn nữa nhân sâm năm trăm năm trân quý cỡ nào chứ? Diệp Tinh cho dù có cũng sẽ không cho cô, cho nên cô đành phải đem ý nghĩ này đè ở đáy lòng.
"Lúc này đây thật sự phải cảm tạ cậu Diệp." Đổng Đại Chí cười nói: "Nếu sau này cậu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc mở miệng."
Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Hiện tại tôi quả thật có một chuyện cần nhờ Đổng lão gia tử giúp đỡ."
"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Sắc mặt Đổng Đại Chí lập tức trở nên thận trọng, sâu trong đáy mắt của ông ta ngược lại lộ ra một tia vui mừng.
Diệp Tinh ở trong mắt ông ta là một vị thần y, bệnh tình của ông ta hiện tại được Diệp Tinh chữa khỏi, hơn nữa có thể về sau Đổng Minh Viễn vẫn có thể sinh bệnh, đến lúc đó lại muốn mời Diệp Tinh trị liệu nói không chừng so với hiện tại phiền toái hơn rất nhiều.
Giống như lúc trước Hoàng Thiên Vũ đã từng nói qua, Diệp Tinh đến bây giờ cũng chưa có ra tay cứu ai vài lần đâu.
Thần y như vậy bọn họ rất mong bởi vì một số chuyện mà từ đó có liên quan đến nhau.
Thời điểm mấu chốt có thể đem Diệp Tinh ra cứu mạng.
"Sự tình không khó, chính là phiền Đổng lão gia lấy tên tôi đăng ký một công ty đầu tư." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Công ty đầu tư? Không phải là công ty dược phẩm chứ?" Đổng Đại Chí sửng sốt.
Theo ông ta thấy, nếu Diệp Tinh muốn mở công ty, hẳn là có quan hệ với phương diện dược phẩm.
Thấy Diệp Tinh cười không trả lời, Đổng Đại Chí tức thời không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn Đổng Minh Viễn, trầm giọng nói: "Minh Viễn, chuyện đăng ký công ty đầu tư liền giao cho con làm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cho cậu Diệp!"
"Con biết rồi thưa ba." Đổng Minh Viễn trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, nếu Đổng lão gia có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc bây giờ cần giải quyết, tôi đi trước." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nói vài câu, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Thật không thể tin được Diệp Tinh bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi." Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh rời đi cảm thán nói.
Chương 63 Mở công ty đầu tư 2
"Hừ! Không đi khám chữa bệnh nhiều hơn một chút. "Bên cạnh, Đổng Nguyệt có chút không phục.
"Tiểu Nguyệt, chỉ riêng y thuật cường đại này, chắc chắn đã có rất nhiều gia tộc, thậm chí so với Đổng gia chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều, mấy gia tộc này nhất định sẽ kết giao với hắn. Dù sao ai biết được khi nào mưa gió thất thường, quen biết thêm một vị thần y chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Đổng Đại Chí lắc đầu nói.
"Hơn nữa tuổi còn trẻ mà trầm ổn như vậy, đây quả thực là một con tiềm long a."
Đổng Nguyệt có chút giật mình, ánh mắt độc đáo của ông nội cô có thể nói là truyền kỳ cả đời, bây giờ không ngờ lại đối với Diệp Tinh có đánh giá cao như vậy.
"Nếu không phải tuổi của Tiểu Nguyệt cháu so với Diệp Tinh lớn hơn năm, sáu tuổi, ta đều muốn cùng hắn kết thân đây." Đổng Đại Chí cảm thán.
"Ai sẽ thích hắn ta chứ?" Đổng Nguyệt nhất thời xấu hổ nói.
Cô cũng mặc kệ mấy lời của Đổng Đại Chí, nhanh chóng bỏ chạy.
"Tiểu Nguyệt đây là làm sao vậy?" Xa xa, Đổng Minh Viễn đưa Diệp Tinh trở về, vừa vặn nhìn thấy Đổng Nguyệt chạy đi, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đổng Đại Chí cười cười không nói gì, sau đó quay sang nhìn Đổng Minh Viễn trịnh trọng nói: "Chuyện của công ty trước đó để đấy đã, lần này chuyện của Diệp Tinh nhất định phải mau chóng đi làm, không được có bất kỳ chậm trễ nào."
"Con biết rồi thưa ba." Đổng Minh Viễn trịnh trọng điểm.
Lang bạt thương nghiệp nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên biết tầm quan trọng của việc kết giao với Diệp Tinh.
......
"Có Đổng gia đi đăng ký công ty, tốc độ hẳn là rất nhanh." Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.
"Chờ công ty đăng ký xong, đoàn làm phim kia phỏng chừng cũng sẽ bắt đầu đầu tư."
Diệp Tinh trong đầu nhớ lại tin tức kiếp trước.
Năm sau ở kiếp trước sẽ có một bộ phim rất nổi tiếng để lại nhiều kỷ lục ở thị trường Hoa Hạ.
Bộ phim kia gọi là "Giới Nguyên Châu", nói về một người trong lúc vô tình lấy được một hạt trân châu bên bờ biển, sau đó có được năng lực không thể tưởng tượng nổi, anh ta lợi dụng năng lực này mà trở nên cường thế, trị những người xem thường mình, nhanh chóng đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Thế nhưng một lần trong lúc vô tình anh ta lại phát hiện bên trong Giới Nguyên Châu có một mảnh thế giới, khi anh ta sử dụng năng lượng của Giới Nguyên Châu, thì ở một mảnh thế giới khác sẽ phát sinh tai nạn thật lớn.
Sau đó anh ta tiến vào bên thế giới kia, thừa nhận chính bản thân tạo thành từng đạo tai nạn, trong lòng hối hận không kịp, cuối cùng anh ta bằng chính bản thân cùng với sự trợ giúp của bằng hữu, đem tai nạn triệt để giải quyết, để cho thế giới trong Giới Nguyên Châu một lần nữa khôi phục bình tĩnh, mà anh ta lúc đó nghịch chuyển thời gian trở lại địa phương lúc bắt đầu gặp được Giới Nguyên Châu, lựa chọn vĩnh viễn phong ấn Giới Nguyên Châu.
Chính là một câu chuyện đơn giản như vậy, lại bộc phát ra năng lượng khổng lồ, lúc mới công chiếu đều không có tiền để toàn lực tuyên truyền, nhưng sau đó không hiểu sao lại bùng nổ danh tiếng, trở thành một nhóm hắc mã lớn nhất thị trường điện ảnh Hoa Hạ, cuối cùng tổng doanh thu phòng vé thậm chí đạt tới tám tỷ! Đứng đầu trong lịch sử phòng vé thế giới.
Mà nhóm làm phim lúc đầu thiếu kinh phí, muốn có đầu tư cũng không kéo được.
Bởi vì chi phí sản xuất của nó lên tới 160 triệu!
Đoàn sản xuất kia cũng không phải rất nổi tiếng, đạo diễn kia cũng là lần đầu tiên làm phim, không có nhà đầu tư nào coi trọng, một khi đầu tư, cuối cùng rất có thể sẽ không có vốn liếng.
Tuy nhiên, cuối cùng doanh thu phòng vé của bộ phim lại nhận được không biết bao nhiêu sự chú ý, rất nhiều nhà đầu tư hối hận xanh cả ruột, không thể nào mà ngờ rằng họ đã từng từ chối lợi nhuận siêu khủng mà bộ phim tạo ra.
Sau đó, đội ngũ sản xuất đã thực hiện thêm hai bộ phim, cả hai đều đạt được doanh thu phòng vé tốt.
Mục tiêu hiện tại của Diệp Tinh là thanh trường kiếm được đấu giá hơn một năm sau!
Thanh trường kiếm trên buổi đấu giá được bán ra mới mức giá giá trên trời 29,8 tỷ! Nếu đợi đến lúc Diệp Tinh hắn tham gia, giá thậm chí sẽ cao hơn.
Cho nên Diệp Tinh nhất định phải kiếm đủ tiền trước đó!
Chỉ dựa vào nhân sâm trị liệu, cho dù chữa trị một lần một trăm triệu, thì dùng hết nhân sâm nhiều nhất cũng chỉ thu được mấy tỷ mà thôi, cách mấy chục tỷ kia chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa cũng không nhất định có nhiều gia tộc có bệnh nhân cho hắn trị liệu như vậy.
Muốn tích lũy nhiều tiền như vậy, hắn nhất định phải bắt đầu từ phương diện khác, trị bệnh chỉ là kết giao nhân mạch mà thôi.
Mà hắn hiện tại mở cửa hàng thú cưng, trị liệu cho Hoàng Thành Đống được 50 triệu, trị liệu cho Đổng Đại Chí được 100 triệu, tiền trên người hắn hiện tại đã gần 170 triệu! Hoàn toàn có thể đầu tư vào Giới Nguyên Châu!
Đến lúc đó bộ phim phá vỡ nhiều kỷ lục của điện ảnh Hoa Hạ này sẽ mang lại cho hắn lợi ích to lớn!
Tự mình thành lập công ty chắc chắn sẽ có các loại thủ tục phải làm, còn không biết cần bao lâu, cho nên Diệp Tinh nhờ Đổng Đại Chí hỗ trợ một chút.
Thu liễm rất nhiều suy nghĩ trong lòng, Diệp Tinh trực tiếp trở về nhà.
\- “Linh Huyền Thảo phát triển thêm?” Hắn nhìn về phía một gốc cỏ xanh, tím trên ban công, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.
Hắn nhanh chóng kéo nó xuống, đặt ở trong tay.
Chương 64 Bồi tội 1
Được Tinh Hỏa Quyết vận chuyển vào, trong Linh Huyền Thảo nhất thời có một cỗ linh lực nồng đậm gấp mấy lần tràn ra không trung, sau đó bị hắn hút vào trong da, hướng chỗ trái tim nơi hạt giống linh lực tụ tập.
Lấy được hạt giống linh lực, sau đó liền bắt đầu rèn luyện kinh mạch của nó.
Dưới cỗ linh lực rèn luyện này, Diệp Tinh cảm thấy kinh mạch của mình được rèn luyện rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Dần dần, Linh Huyền Thảo trong tay hắn tựa hồ hao hết lực sinh mệnh, nhanh chóng trở nên khô héo, nhẹ nhàng chạm vào, liền hóa thành tro tàn.
\- Tinh luyện chấm dứt!
Kết thúc tu luyện, Diệp Tinh cảm thụ một chút tốc độ tiến bộ của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Chỉ một gốc cây nhỏ Linh Huyền Thảo này, tương đương với hắn tu luyện thêm năm ngày!
"Chín gốc cây còn lại phỏng chừng cũng sẽ ở trong thời gian gần đây trưởng thành, nhưng mà sử dụng Linh Huyền Thảo thì một ngày một gốc cây là thích hợp nhất, mình cũng không cần gấp gáp."
Chờ những Linh Huyền Thảo này trưởng thành toàn bộ , hắn tất nhiên có thể bước vào luyện thể giai đoạn thứ tư --- luyện máu!
Cách ngày tận thế đen tối càng ngày càng gần , tám cây cột lớn màu đen kia ẩn chứa một lượng lớn bảo vật, thực lực của hắn càng mạnh, xác suất lấy được bảo vật trong cây cột đen cũng sẽ càng cao!
......
Ngày hôm sau, Diệp Tinh giống như một sinh viên bình thường đến đại học Thượng Hải học.
Buổi sáng kết thúc khóa học thứ sáu, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian rảnh rỗi của các trường đại học là rất nhiều, những thời gian này hoàn toàn được sắp xếp bởi sinh viên.
"Diệp Tinh."
Sau giờ học, Diệp Tinh chuẩn bị cùng Lâm Tiểu Ngư rời đi lại bị Trương Mộng gọi lại.
"Mộng Mộng, có chuyện gì vậy?" Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.
Trương Mộng cười hì hì nói: "Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu có năng lực lớn như vậy, nhưng còn chưa mời chúng tôi ăn cơm đâu đấy? Cả tuần này tôi vẫn chờ đợi đến cuối tuần, chuẩn bị làm thịt thổ hào đây.”
-Cậu cũng biết Diệp Tinh chính là chủ cửa hàng thú cưng có giá trị hơn mười triệu sao.”
"Đúng vậy, Tiểu Ngư, cậu xem lần trước Thạch Lỗi đều mời ăn cơm rồi đó." Chu San cũng cười nói.
"Không thành vấn đề." Diệp Tinh gật gật đầu, cười nói: "Địa điểm tùy các cô lựa chọn."
"Ông chủ Diệp đại khí a!"
"Địa điểm chúng tôi chọn nói xong cũng không được đổi ý a."
“......”
Trương Mộng nhất thời rầm rầm hô lên.
Ánh mắt cô chuyển động một chút, cười hì hì nói: "Chúng ta liền đi khách sạn Kim Mạc!"
"Khách sạn Kim Mạc là khách sạn năm sao, đồ ăn bên trong đặc biệt ngon, tôi chỉ vào qua một lần thôi mà vẫn nhớ." Chu San cũng phụ họa nói.
"Được, vậy liền đi khách sạn Kim Mạc." Diệp Tinh gật đầu.
Tiền Giai Giai nhìn Diệp Tinh một chút, có chút rối rắm, rốt cuộc là nên đi ăn cơm hay là đi cửa hàng thú cưng làm việc đây? Nhưng mà Diệp Tinh là ông chủ, cô suy nghĩ một chút không nói gì, chờ mấy người kia an bài cho cô.
Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên tò mò nhìn Diệp Tinh một cái, cô ta cũng nghe nói chuyện Diệp Tinh chính là chủ của cửa hàng thú cưng kia.
Đương nhiên, cô cái gì cũng chỉ tò mò mà thôi, đối với cô mà nói, cửa hàng thú cưng kia căn bản không tính là cái gì.
"Vậy thì quyết định như vậy đi! Nếu ai có bạn trai, người đó sẽ mang theo bạn trai của mình tới cùng.” Trương Mộng cười nói.
Chẳng bao lâu, cô gọi Hạ Lâm từ xa gọi tới.
Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, có chút xấu hổ, không nói một câu.
Trương Mộng nhìn Hạ Lâm một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư một cái, trên thực tế cô đưa ra bữa cơm tối chính là vì giải trừ mâu thuẫn giữa Hạ Lâm và Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh.
Cô cảm thấy đều là người ngủ chung một phòng, cũng không thể để mâu thuẫn vẫn nghẹn ở trong lòng như vậy được.
Sau đó, mọi người tập hợp, đoàn tụ tập tổng cộng có tám người, nam chính là Diệp Tinh và Thạch Lỗi bạn trai của Hạ Lâm.
Thạch Lỗi gặp mặt ngược lại rất hào phóng chào hỏi, không có chút nào bị sự tình trước kia ảnh hưởng.
Gọi hai chiếc xe, mọi người đi tới trước cửa khách sạn Kim Mạc.
Khách sạn Kim Mạc có diện tích rất lớn, chừng hai mươi tầng, là một khách sạn rất nổi bật trên con phố này, xung quanh đều không có kiến trúc nào có thể so sánh được.
"Kim Mạc này quả thật là một khách sạn to lớn a." Trương Mộng nhịn không được cảm thán nói.
"Khách sạn Kim Mạc là một khách sạn năm sao, do Triệu Sơn Nham thành lập, chỉ riêng ở thành phố Thượng Hải này, khách sạn Kim Mạc đã có ba khách sạn, ngoài ra ở các thành phố khác cũng mở ra một ít. Tập đoàn Triệu thị tài lực hùng hậu, là phú hào hàng đầu của thành phố Thượng Hải. Giống như trung tâm mua sắm Kim Mạc mà chúng ta từng đến trước kia cũng thuộc tập đoàn Triệu thị, hơn nữa tập đoàn Triệu thị còn có một số cửa hàng trong ngành khác.” Chu San nói, tựa hồ đã sớm điều tra qua.
"San San, cậu biết chi tiết như vậy sao?" Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Trương Mộng ở bên cạnh cười xấu xa: "Tôi nghĩ San San phỏng chừng muốn trở thành phu nhân tập đoàn Triệu thị.
" Đừng nói bậy." Chu San đỏ mặt một chút.
Mục tiêu của cô chính là tìm một người bạn trai có tiền, gả cho một người có tiền, nhưng mà tập đoàn Triệu thị quá mức khủng bố, cô vẫn có tự biết thân biết phận.
Tình yêu giữa cô bé Lọ Lem và Hoàng tử tất nhiên là đáng khao khát, nhưng cô bé Lọ Lem cũng xuất thân từ một danh gia, ba có tước vị, gia đình cũng là hiển hách một thời.
Cô bé Lọ Lem cũng chỉ vì mẹ kế mà trở nên nghèo túng mà thôi.
Chương 65 Bồi tội 2
" Tôi thấy San San vẫn có cơ hội." Bên cạnh, Hạ Lâm vẫn không nói lời nào bỗng nhiên cười nói, thay đổi bộ dáng trầm mặc lúc trước.
Vừa rồi Hạ Lâm cũng nghe Chu San nói, cửa hàng thú cưng Diệp Tinh quả thật có thể kiếm tiền, nhưng ở trước mặt tập đoàn Triệu thị cường đại này tựa hồ không đáng nhắc tới, điều này làm cho trong lòng cô bỗng nhiên lại trở nên thoải mái.
Tựa như cô ta cho rằng tập đoàn Triệu thị này có thể đánh bay Diệp Tinh xuống, làm cho hào quang trên người Diệp Tinh biến mất rất nhiều.
Đoàn người tiến vào trong đó, sau đó đặt một cái phòng riêng.
"Oa, những món ăn này giá cả thật đắt." Mấy người đang nhìn thực đơn.
Các món ăn trên rẻ nhất là 100 nhân dân tệ, thậm chí còn có hàng ngàn nhân dân tệ một món ăn.
"Mức độ tiêu thụ của khách sạn Kim Mạc rất cao. Chỉ cần gọi hai món ăn cũng đã tốn hàng trăm tệ. Nếu có thêm người, mức tiêu thụ lên tới hàng nghìn là chuyện bình thường." Chu San nhìn thực đơn nói.
Diệp Tinh cười cười nói: "Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Ông chủ Diệp thật khí phách." Nhất thời, Trương Mộng khen ngợi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng các cô vẫn lựa chọn những món ăn hơi rẻ hơn một chút, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh lại gọi mấy món đắt tiền, thêm một ít bia cùng đồ uống.
Chẳng bao lâu, từng món ăn bắt đầu lên bàn.
"Diệp Tinh." Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cầm bia đứng lên, cười nói: "Chuyện lúc trước xin lỗi, tôi thay Lâm Lâm xin lỗi cậu."
Nói xong, Hạ Lâm cũng đứng lên, mặt mang theo áy náy, nói: "Diệp Tinh, Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng."
Cô giơ bia trong tay lên, nói: "Chén này xem như thành ý xin lỗi của tôi."
Cô uống hết bia trong tay.
Mọi người nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, chờ bọn họ trả lời.
"Chị Lâm, chuyện quá khứ thì để nó qua đi." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu nói, không muốn dây dưa chuyện lúc trước.
Lâm Tiểu Ngư nói như vậy, Diệp Tinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.
"Ha ha, tất cả mọi người đều là bạn học, không nên có thù qua đêm." Trương Mộng đứng lên, cười nói: "Nào, chúng ta đến uống một ly, kính ông chủ Diệp của chúng ta một chút."
Mọi người nâng ly lên.
Trong mấy người, Chu Lãnh Huyên tính tình quá lạnh nhạt, Tiền Giai Giai lại trầm mặc ít nói, Hạ Lâm, Thạch Lỗi cũng có chút câu nệ, không khí sinh động chính là Trương Mộng cùng Chu San.
Toàn bộ phòng riêng ngược lại rất náo nhiệt.
Chờ đến khi ăn được một nửa, Thạch Lỗi đi ra ngoài đi vệ sinh.
"Thạch Lỗi." Đợi đến khi anh ta trở về lại bỗng nhiên có một đạo thanh âm hô anh ta lại.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn, nhìn thấy một vị thanh niên cả người vest áo, diện mạo có chút âm nhu.
"Trịnh Hằng." Thạch Lỗi nhìn thấy người thanh niên, trên mặt lập tức chất lên nụ cười.
"Tôi nói đoạn thời gian gần đây tiểu tử cậu rất bận rộn nha, đã nhiều ngày chưa từng gặp mặt." Trịnh Hằng đi tới vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi xấu hổ cười cười.
Anh ta biết Trịnh Hằng vẫn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, muốn tiếp cận anh ta và Hạ Lâm, nhưng sau khi biết giá trị ngàn vạn của Diệp Tinh, với gia cảnh gia đình nhỏ bé của anh ta, anh ta cũng không dám đắc tội Diệp Tinh đâu.
Thạch Lỗi không dám đắc tội Diệp Tinh, nhưng Trịnh Hằng không giống thế.
“Tôi đi ăn cơm với Hạ Lâm.” Thạch Lỗi cười nói.
“Ừm? Vậy Lâm Tiểu Ngư có tới không?” Mắt Trịnh Hằng sáng lên.
Trịnh Hằng anh đẹp trai, nhiều tiền, từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ chưa từng gặp loại người như Lâm Tiểu Ngư, nhưng có điều Lâm Tiểu Ngư chỉ như một khúc xương khó gặm, dường như không có bất kỳ hứng thú gì với anh ta.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng động tâm.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Ngư lại có bạn trai rồi, hơn nữa quan hệ của hai người lại rất tốt, đây là một vấn đề rất lớn.
Vừa nghĩ tới một cô gái như Lâm Tiểu Ngư bị chàng trai khác chiêm đoạt, trong lòng anh ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta cũng không thể đầu óc có vấn đề mà bỏ tiền thuê người đánh Diệp Tinh một trận, một khi để lại manh mối gì đó, cho dù gia thế như thế nào, đều phải tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày.
Nếu để ba anh ta biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.
“Sao vậy? Trịnh Hằng?” Phía xa, một chàng trai đi tới, cười nói.
Anh ta lại gặp Thạch Lỗi, nói: “Sao nói chuyện với Thạch Lỗi lâu vậy?”
Hiển nhiên anh ta cũng quen Thạch Lỗi.
“Bạn gái Thạch Lỗi có một người bạn cùng phòng tên là Lâm Tiểu Ngư, tôi khá thích cô ấy, nhưng cô ấy lại có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai cô ấy khá ngông cuồng, có chút đau đầu.” Trịnh Hằng lắc đầu nói.
“Ồ? Còn có cô gái có thể khiến cho thánh thủ tình trường gặp khó khăn?” Chàng trai đó cười nói.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy gia thế của bạn trai Lâm Tiểu Ngư thế nào?”
“Ba mẹ đều là người bình thường, nhà khá nghèo, trước đây cậu ta vì mẹ mình bị bệnh nặng còn nghỉ học một thời gian.” Trịnh Hằng nói những gì mình biết ra.
“Vậy còn sợ gì?” Chàng trai khinh bỉ nhìn Trịnh Hằng một cái, nói: “Cậu còn sợ đạp phải tấm sắt à?”
“Trịnh đại công tử cậu đa tài đa nghệ, theo đuổi nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay? Xã hội bây giờ có cô gái nào mà không thích tiền chứ? Cậu trực tiếp đập tiền không phải là được rồi à? Hơn nữa còn có thể dùng cách khác khiến cho bạn trai cô ta trở nên chật vật, làm giảm địa vị trong lòng nữ sinh đó, nếu còn không được có thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan.”
"Nhỏ giọng một chút." Chu San vội vàng nói.
Trương Mộng gật đầu, ánh mắt nàng theo bản năng nhìn Hạ Lâm một cái, trong lòng thở dài một hơi.
Cô biết Hạ Lâm vẫn nhìn Diệp Tinh bằng một con mắt rất khó chịu, thậm chí trước đây trong phòng ngủ còn thiếu chút nữa cùng Lâm Tiểu Ngư cãi nhau.
Hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh mà mình vẫn luôn khinh thường lại có tiền như vậy, sự chênh lệch này khiến trong lòng có thể tưởng tượng được, nếu như mình là Hạ Lâm, phỏng chừng tâm tình cũng sẽ không tốt.
......
Thời gian tiếp tục trôi qua, Diệp Tinh tiếp tục hướng về cuộc sống bình thường ở đại học Thượng Hải, nhưng mà Hạ Lâm rõ ràng trở nên thành thật hơn rất nhiều, thái độ của cô ta khi gặp Lâm Tiểu Ngư trong phòng ngủ cũng không giống như trước kia nữa.
Nhưng mà dù sao cũng là ở chung trong một phòng ngủ, các cô cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài, bình thường liền bình thường ở chung. Mà ở lớp, nếu Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh sẽ trực tiếp đi đường vòng.
Diệp Tinh không quan tâm nhiều lắm, đối với hắn mà nói, Hạ Lâm chỉ là một người qua đường mà thôi.
Mà thời gian này Diệp Tinh cách hai ngày đều đi Đổng gia trị liệu cho Đổng lão gia tử Đổng Đại Chí một lần.
Trong nháy mắt đã đến thời gian điều trị cuối cùng.
......
Trong phòng biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh đang trị liệu.
Trong phòng ngoại trừ hắn ra, còn có vợ chồng Đổng Minh Viễn cùng với con gái Đổng Nguyệt của bọn họ.
Châm được đâm trên cánh tay Đổng Đại Chí, linh khí Diệp Tinh khống chế trên không trung chậm rãi tiến vào trong cơ thể Đổng Đại Chí.
Nhìn qua thì lúc này chỗ sưng phù trên người Đổng Đại Chí đại bộ phận đều đã biến mất, nhìn qua thì so với sắc mặt khi Diệp Tinh lần đầu tiên tới tốt hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa cơ hồ còn không có tình huống ho khan nữa.
Ông ta dựa vào trên giường, rất bình tĩnh nhìn Diệp Tinh châm cứu.
"Rốt cuộc là dùng phương pháp gì?" Bên cạnh, Đổng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm tay Diệp Tinh.
Mười ngày nay, cô một mực nghiên cứu huyệt vị trên cánh tay này của Diệp Tinh, cũng thỉnh giáo vài vị đại sư có danh tiếng chuyên châm cứu đông y, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Những huyệt vị này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với cơ thể con người.
Gần ba phút đồng hồ trôi qua, Diệp Tinh dừng động tác trong tay, đem ba cây kim dài toàn bộ rút ra.
"Được rồi, trị liệu đến bây giờ hoàn toàn kết thúc, tế bào ung thư trong cơ thể ông cũng đã bị tiêu diệt." Diệp Tinh đem châm dài thu lại lạnh nhạt nói.
"Ha ha, trong khoảng thời gian này đa tạ cậu Diệp trị liệu." Đổng Đại Chí cười ha ha, tâm tình sung sướng.
Cho dù là ai sống không được mấy ngày, đột nhiên thân thể lại khôi phục nhanh chóng dị thường thì tâm tình cũng đều sẽ rất tốt như vậy đi.
"Minh Viễn, con đem 10 triệu còn lại đưa cho cậu Diệp, ta đi kiểm tra một chút lập tức tới đây." Đổng Đại Chí nhìn con trai mình nói.
"Vâng thưa ba." Đổng Minh Viễn gật đầu, nhanh chóng gọi điện thoại.
100 triệu chi phí điều trị, bây giờ họ đã trả 90 triệu.
Đổng Đại Chí đi kiểm tra, mà Diệp Tinh mấy người lại đi tới trong đại sảnh.
"Cậu rốt cuộc là trị như thế nào?" Đổng Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Tinh so với cô còn trẻ hơn rất nhiều, lại bắt đầu nhịn không được hỏi.
Đây là lần trị liệu cuối cùng, cô biết lần sau Diệp Tinh sẽ không đến nữa, cho nên mặc dù cô biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn muốn nói ra.
"Tiểu Nguyệt." Đổng Minh Viễn cau mày.
Thế nhưng Đổng Nguyệt không thèm để ý tới ông ta, cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh nói, "Lợi dụng huyệt vị cơ thể cùng tác dụng của nhân sâm đồng thời tiêu diệt tế bào ung thư."
"Cậu đừng có mà gạt người nữa." Đổng Nguyệt trực tiếp lắc đầu, nói: "Lúc trước tôi đều đã nghiệm chứng qua, còn thỉnh giáo rất nhiều đại sư châm cứu, những người đó đều xác định ba huyệt vị mà cậu đâm trúng này tuyệt đối không tạo thành ảnh hưởng đến phổi."
Đổng Nguyệt rất khẳng định, cô căn bản không tin Diệp Tinh nói.
“Vậy nếu có một loại sinh vật cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ chị cũng nhất quyết cho rằng loại sinh vật này không tồn tại sao?” Diệp Tinh hỏi ngược lại.
Đổng Nguyệt khuôn mặt đanh lại, sắc mặt cô thay đổi, nghiêm túc nói: "Diệp Tinh, tôi hỏi cậu trị liệu như thế nào cũng không phải vì chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng ung thư trên thế giới bây giờ là một căn bệnh không thể chữa được, vậy mà bây giờ cậu lại có thể điều trị, thế thì tại sao lại phải giữ kín cho bản thân mình như vậy, nếu nói ra, không biết chừng có thể mang lại lợi ích cho bao nhiêu bệnh nhân ung thư, họ chắc chắn sẽ cảm thấy ân đức của cậu, đây chắc chắn là một bước tiến lớn trong lịch sử y học.” Nói xong cô mong chờ nhìn Diệp Tinh, ung thư là một trong những bệnh nan y khó chữa nhất của cơ thể con người.
Diệp Tinh nhìn Đổng Nguyệt một cái, nhạt mà cười nói: " Cô Đổng nói cũng có chút đạo lý, hiện tại Đổng gia làm kinh doanh thiết bị điện, hơn nữa còn bán ra cho rất nhiều thành phố, so với các nhà máy điện khác thì công ty chế tạo thiết bị điện của nhà cô chất lượng tốt hơn, càng chiếm ưu thế hơn. Nếu không hay là cô Đổng cũng đem công nghệ thiết bị điện này của Đổng gia lấy ra, như vậy thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường, mang lại lợi ích cho mỗi nhà, đây chẳng phải càng có ý nghĩa sao?"
Chương 62 Mở công ty đầu tư 1
Nghe Diệp Tinh nói, khuôn mặt Đổng Nguyệt lập tức đanh lại.
Một số thiết bị điện của Đổng gia bọn họ chế tạo có ưu thế hơn các thiết bị điện của thương hiệu khác, chính là dựa vào công nghệ cốt lõi mà bọn họ có được. Nếu như thật sự muốn cống hiến ra ngoài, vậy mỗi một xưởng bình thường đều có thể chế tác ra, như thế phỏng chừng làm ăn của Đổng gia bọn họ cách ngày phá sản đóng cửa cũng không xa lắm.
Đổng Nguyệt lập tức có chút không nói nên lời, ung thư thì chỉ có một bộ phận người mắc phải mà thôi, còn thiết bị điện lại là mỗi một nhà đều phải dùng.
"Thế nào? Cô Đổng đây có suy nghĩ một chút gì về chuyện này không?" Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Hai chuyện này làm sao có thể có liên quan đến nhau chứ?" Đổng Nguyệt phản bác.
"Ồ? Cô Đổng bảo tôi giao ra phương pháp trị ung thư ngược lại rất thâm minh đại nghĩa, sao đến phiên mình liền lùi bước rồi? Chẳng lẽ cô Đổng cho rằng cống hiến cốt lõi công nghệ sẽ không thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường sao?" Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Cậu, cậu đây là đang ngụy biện đúng không." Đổng Nguyệt bị chặn đến nói không nên lời, chỉ đành kiên trì nói.
"Tiểu Nguyệt, không cần nói nữa." Cô ta vừa dứt lời, Đổng Minh Viễn nhất thời quát, khuôn mặt nhìn qua vô cùng âm trầm.
Đổng Nguyệt thấy sắc mặt ba mình như vậy, vẫn có chút sợ hãi, chỉ đành thôi không nói gì nữa.
Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, mặt mang theo áy náy nói: "Cậu Diệp, tiểu nữ không hiểu chuyện, xin cậu đừng để tâm."
Ông ta đối với con gái của mình lại rất bất đắc dĩ, con gái mình hoàn toàn bị chiều đến hư hỏng, luận trình độ trầm ổn của nó, so với Diệp Tinh kém hơn rất nhiều.
Ngay cả ba ông ta cũng đều đang cố gắng giao hảo tốt với Diệp Tinh vậy mà Đổng Nguyệt lại không phân biệt được tình hình.
\- Đinh!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, chính là 10 triệu nhân dân tệ cuối cùng đã đến tài khoản.
"Cậu Diệp, nếu tôi đoán không sai, mấu chốt của điều trị ung thư hẳn là không phải châm cứu, mà là rễ nhân sâm mấy trăm năm kia phải không." Lúc tiền vào đến tài khoản, thì Đổng Đại Chí phía xa xa đang được người dìu đi tới.
"Ba." Đổng Minh Viễn lập tức đi qua.
Đổng Nguyệt cũng như thế, đi tới bên cạnh Đổng Đại Chí, nhịn không được hỏi: "Ông nội, tế bào ung thư của ông toàn bộ biến mất thật sao?"
"Đúng vậy." Đổng Đại Chí vui vẻ cười to.
Khi bệnh biến mất, ông ta thật sự cảm thấy rất thoải mái.
"Đổng lão gia tử nói không sai, không có dược hiệu nhân sâm năm trăm năm, không có khả năng trị ung thư thành công." Diệp Tinh gật đầu.
"Ông nội, mấu chốt thật sự ở trên nhân sâm?" Đổng Nguyệt nhịn không được hỏi.
Nếu thật sự là trên nhân sâm vậy thì phương pháp điều trị ung thư này không thể phổ biến nổi.
Nhân sâm 500 năm tuổi trên toàn thế giới có thể không có nhiều cây như vậy.
"Ông nội đã xác nhận còn có thể có sai sao?" Đổng Đại Chí cảm thán nói: "Mỗi lần trị liệu ta đều có thể cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một cỗ nhiệt chảy bên trong người, giống như có một lực lượng sinh mệnh đang chữa trị thân thể của ta, đó hẳn là do dược hiệu nhân sâm phát tác."
Diệp Tinh không nói gì, trên thực tế cỗ nhiệt chảy bên trong thân thể kia là dược lực nhân sâm cùng linh lực của hắn hỗn hợp cùng một chỗ sinh ra.
Đổng Nguyệt cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Tinh, cô còn muốn từ chỗ Diệp Tinh này lấy một ít rễ nhân sâm năm trăm năm rồi làm thí nghiệm một chút, thế nhưng nghĩ đến hành vi vừa rồi của cô, biết Diệp Tinh nhất định sẽ cự tuyệt mình, hơn nữa nhân sâm năm trăm năm trân quý cỡ nào chứ? Diệp Tinh cho dù có cũng sẽ không cho cô, cho nên cô đành phải đem ý nghĩ này đè ở đáy lòng.
"Lúc này đây thật sự phải cảm tạ cậu Diệp." Đổng Đại Chí cười nói: "Nếu sau này cậu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc mở miệng."
Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Hiện tại tôi quả thật có một chuyện cần nhờ Đổng lão gia tử giúp đỡ."
"Ồ? Có chuyện gì vậy?" Sắc mặt Đổng Đại Chí lập tức trở nên thận trọng, sâu trong đáy mắt của ông ta ngược lại lộ ra một tia vui mừng.
Diệp Tinh ở trong mắt ông ta là một vị thần y, bệnh tình của ông ta hiện tại được Diệp Tinh chữa khỏi, hơn nữa có thể về sau Đổng Minh Viễn vẫn có thể sinh bệnh, đến lúc đó lại muốn mời Diệp Tinh trị liệu nói không chừng so với hiện tại phiền toái hơn rất nhiều.
Giống như lúc trước Hoàng Thiên Vũ đã từng nói qua, Diệp Tinh đến bây giờ cũng chưa có ra tay cứu ai vài lần đâu.
Thần y như vậy bọn họ rất mong bởi vì một số chuyện mà từ đó có liên quan đến nhau.
Thời điểm mấu chốt có thể đem Diệp Tinh ra cứu mạng.
"Sự tình không khó, chính là phiền Đổng lão gia lấy tên tôi đăng ký một công ty đầu tư." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Công ty đầu tư? Không phải là công ty dược phẩm chứ?" Đổng Đại Chí sửng sốt.
Theo ông ta thấy, nếu Diệp Tinh muốn mở công ty, hẳn là có quan hệ với phương diện dược phẩm.
Thấy Diệp Tinh cười không trả lời, Đổng Đại Chí tức thời không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn Đổng Minh Viễn, trầm giọng nói: "Minh Viễn, chuyện đăng ký công ty đầu tư liền giao cho con làm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cho cậu Diệp!"
"Con biết rồi thưa ba." Đổng Minh Viễn trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, nếu Đổng lão gia có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc bây giờ cần giải quyết, tôi đi trước." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nói vài câu, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Thật không thể tin được Diệp Tinh bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi." Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh rời đi cảm thán nói.
Chương 63 Mở công ty đầu tư 2
"Hừ! Không đi khám chữa bệnh nhiều hơn một chút. "Bên cạnh, Đổng Nguyệt có chút không phục.
"Tiểu Nguyệt, chỉ riêng y thuật cường đại này, chắc chắn đã có rất nhiều gia tộc, thậm chí so với Đổng gia chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều, mấy gia tộc này nhất định sẽ kết giao với hắn. Dù sao ai biết được khi nào mưa gió thất thường, quen biết thêm một vị thần y chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Đổng Đại Chí lắc đầu nói.
"Hơn nữa tuổi còn trẻ mà trầm ổn như vậy, đây quả thực là một con tiềm long a."
Đổng Nguyệt có chút giật mình, ánh mắt độc đáo của ông nội cô có thể nói là truyền kỳ cả đời, bây giờ không ngờ lại đối với Diệp Tinh có đánh giá cao như vậy.
"Nếu không phải tuổi của Tiểu Nguyệt cháu so với Diệp Tinh lớn hơn năm, sáu tuổi, ta đều muốn cùng hắn kết thân đây." Đổng Đại Chí cảm thán.
"Ai sẽ thích hắn ta chứ?" Đổng Nguyệt nhất thời xấu hổ nói.
Cô cũng mặc kệ mấy lời của Đổng Đại Chí, nhanh chóng bỏ chạy.
"Tiểu Nguyệt đây là làm sao vậy?" Xa xa, Đổng Minh Viễn đưa Diệp Tinh trở về, vừa vặn nhìn thấy Đổng Nguyệt chạy đi, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đổng Đại Chí cười cười không nói gì, sau đó quay sang nhìn Đổng Minh Viễn trịnh trọng nói: "Chuyện của công ty trước đó để đấy đã, lần này chuyện của Diệp Tinh nhất định phải mau chóng đi làm, không được có bất kỳ chậm trễ nào."
"Con biết rồi thưa ba." Đổng Minh Viễn trịnh trọng điểm.
Lang bạt thương nghiệp nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên biết tầm quan trọng của việc kết giao với Diệp Tinh.
......
"Có Đổng gia đi đăng ký công ty, tốc độ hẳn là rất nhanh." Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.
"Chờ công ty đăng ký xong, đoàn làm phim kia phỏng chừng cũng sẽ bắt đầu đầu tư."
Diệp Tinh trong đầu nhớ lại tin tức kiếp trước.
Năm sau ở kiếp trước sẽ có một bộ phim rất nổi tiếng để lại nhiều kỷ lục ở thị trường Hoa Hạ.
Bộ phim kia gọi là "Giới Nguyên Châu", nói về một người trong lúc vô tình lấy được một hạt trân châu bên bờ biển, sau đó có được năng lực không thể tưởng tượng nổi, anh ta lợi dụng năng lực này mà trở nên cường thế, trị những người xem thường mình, nhanh chóng đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Thế nhưng một lần trong lúc vô tình anh ta lại phát hiện bên trong Giới Nguyên Châu có một mảnh thế giới, khi anh ta sử dụng năng lượng của Giới Nguyên Châu, thì ở một mảnh thế giới khác sẽ phát sinh tai nạn thật lớn.
Sau đó anh ta tiến vào bên thế giới kia, thừa nhận chính bản thân tạo thành từng đạo tai nạn, trong lòng hối hận không kịp, cuối cùng anh ta bằng chính bản thân cùng với sự trợ giúp của bằng hữu, đem tai nạn triệt để giải quyết, để cho thế giới trong Giới Nguyên Châu một lần nữa khôi phục bình tĩnh, mà anh ta lúc đó nghịch chuyển thời gian trở lại địa phương lúc bắt đầu gặp được Giới Nguyên Châu, lựa chọn vĩnh viễn phong ấn Giới Nguyên Châu.
Chính là một câu chuyện đơn giản như vậy, lại bộc phát ra năng lượng khổng lồ, lúc mới công chiếu đều không có tiền để toàn lực tuyên truyền, nhưng sau đó không hiểu sao lại bùng nổ danh tiếng, trở thành một nhóm hắc mã lớn nhất thị trường điện ảnh Hoa Hạ, cuối cùng tổng doanh thu phòng vé thậm chí đạt tới tám tỷ! Đứng đầu trong lịch sử phòng vé thế giới.
Mà nhóm làm phim lúc đầu thiếu kinh phí, muốn có đầu tư cũng không kéo được.
Bởi vì chi phí sản xuất của nó lên tới 160 triệu!
Đoàn sản xuất kia cũng không phải rất nổi tiếng, đạo diễn kia cũng là lần đầu tiên làm phim, không có nhà đầu tư nào coi trọng, một khi đầu tư, cuối cùng rất có thể sẽ không có vốn liếng.
Tuy nhiên, cuối cùng doanh thu phòng vé của bộ phim lại nhận được không biết bao nhiêu sự chú ý, rất nhiều nhà đầu tư hối hận xanh cả ruột, không thể nào mà ngờ rằng họ đã từng từ chối lợi nhuận siêu khủng mà bộ phim tạo ra.
Sau đó, đội ngũ sản xuất đã thực hiện thêm hai bộ phim, cả hai đều đạt được doanh thu phòng vé tốt.
Mục tiêu hiện tại của Diệp Tinh là thanh trường kiếm được đấu giá hơn một năm sau!
Thanh trường kiếm trên buổi đấu giá được bán ra mới mức giá giá trên trời 29,8 tỷ! Nếu đợi đến lúc Diệp Tinh hắn tham gia, giá thậm chí sẽ cao hơn.
Cho nên Diệp Tinh nhất định phải kiếm đủ tiền trước đó!
Chỉ dựa vào nhân sâm trị liệu, cho dù chữa trị một lần một trăm triệu, thì dùng hết nhân sâm nhiều nhất cũng chỉ thu được mấy tỷ mà thôi, cách mấy chục tỷ kia chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa cũng không nhất định có nhiều gia tộc có bệnh nhân cho hắn trị liệu như vậy.
Muốn tích lũy nhiều tiền như vậy, hắn nhất định phải bắt đầu từ phương diện khác, trị bệnh chỉ là kết giao nhân mạch mà thôi.
Mà hắn hiện tại mở cửa hàng thú cưng, trị liệu cho Hoàng Thành Đống được 50 triệu, trị liệu cho Đổng Đại Chí được 100 triệu, tiền trên người hắn hiện tại đã gần 170 triệu! Hoàn toàn có thể đầu tư vào Giới Nguyên Châu!
Đến lúc đó bộ phim phá vỡ nhiều kỷ lục của điện ảnh Hoa Hạ này sẽ mang lại cho hắn lợi ích to lớn!
Tự mình thành lập công ty chắc chắn sẽ có các loại thủ tục phải làm, còn không biết cần bao lâu, cho nên Diệp Tinh nhờ Đổng Đại Chí hỗ trợ một chút.
Thu liễm rất nhiều suy nghĩ trong lòng, Diệp Tinh trực tiếp trở về nhà.
\- “Linh Huyền Thảo phát triển thêm?” Hắn nhìn về phía một gốc cỏ xanh, tím trên ban công, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.
Hắn nhanh chóng kéo nó xuống, đặt ở trong tay.
Chương 64 Bồi tội 1
Được Tinh Hỏa Quyết vận chuyển vào, trong Linh Huyền Thảo nhất thời có một cỗ linh lực nồng đậm gấp mấy lần tràn ra không trung, sau đó bị hắn hút vào trong da, hướng chỗ trái tim nơi hạt giống linh lực tụ tập.
Lấy được hạt giống linh lực, sau đó liền bắt đầu rèn luyện kinh mạch của nó.
Dưới cỗ linh lực rèn luyện này, Diệp Tinh cảm thấy kinh mạch của mình được rèn luyện rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Dần dần, Linh Huyền Thảo trong tay hắn tựa hồ hao hết lực sinh mệnh, nhanh chóng trở nên khô héo, nhẹ nhàng chạm vào, liền hóa thành tro tàn.
\- Tinh luyện chấm dứt!
Kết thúc tu luyện, Diệp Tinh cảm thụ một chút tốc độ tiến bộ của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Chỉ một gốc cây nhỏ Linh Huyền Thảo này, tương đương với hắn tu luyện thêm năm ngày!
"Chín gốc cây còn lại phỏng chừng cũng sẽ ở trong thời gian gần đây trưởng thành, nhưng mà sử dụng Linh Huyền Thảo thì một ngày một gốc cây là thích hợp nhất, mình cũng không cần gấp gáp."
Chờ những Linh Huyền Thảo này trưởng thành toàn bộ , hắn tất nhiên có thể bước vào luyện thể giai đoạn thứ tư --- luyện máu!
Cách ngày tận thế đen tối càng ngày càng gần , tám cây cột lớn màu đen kia ẩn chứa một lượng lớn bảo vật, thực lực của hắn càng mạnh, xác suất lấy được bảo vật trong cây cột đen cũng sẽ càng cao!
......
Ngày hôm sau, Diệp Tinh giống như một sinh viên bình thường đến đại học Thượng Hải học.
Buổi sáng kết thúc khóa học thứ sáu, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian rảnh rỗi của các trường đại học là rất nhiều, những thời gian này hoàn toàn được sắp xếp bởi sinh viên.
"Diệp Tinh."
Sau giờ học, Diệp Tinh chuẩn bị cùng Lâm Tiểu Ngư rời đi lại bị Trương Mộng gọi lại.
"Mộng Mộng, có chuyện gì vậy?" Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.
Trương Mộng cười hì hì nói: "Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu có năng lực lớn như vậy, nhưng còn chưa mời chúng tôi ăn cơm đâu đấy? Cả tuần này tôi vẫn chờ đợi đến cuối tuần, chuẩn bị làm thịt thổ hào đây.”
-Cậu cũng biết Diệp Tinh chính là chủ cửa hàng thú cưng có giá trị hơn mười triệu sao.”
"Đúng vậy, Tiểu Ngư, cậu xem lần trước Thạch Lỗi đều mời ăn cơm rồi đó." Chu San cũng cười nói.
"Không thành vấn đề." Diệp Tinh gật gật đầu, cười nói: "Địa điểm tùy các cô lựa chọn."
"Ông chủ Diệp đại khí a!"
"Địa điểm chúng tôi chọn nói xong cũng không được đổi ý a."
“......”
Trương Mộng nhất thời rầm rầm hô lên.
Ánh mắt cô chuyển động một chút, cười hì hì nói: "Chúng ta liền đi khách sạn Kim Mạc!"
"Khách sạn Kim Mạc là khách sạn năm sao, đồ ăn bên trong đặc biệt ngon, tôi chỉ vào qua một lần thôi mà vẫn nhớ." Chu San cũng phụ họa nói.
"Được, vậy liền đi khách sạn Kim Mạc." Diệp Tinh gật đầu.
Tiền Giai Giai nhìn Diệp Tinh một chút, có chút rối rắm, rốt cuộc là nên đi ăn cơm hay là đi cửa hàng thú cưng làm việc đây? Nhưng mà Diệp Tinh là ông chủ, cô suy nghĩ một chút không nói gì, chờ mấy người kia an bài cho cô.
Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên tò mò nhìn Diệp Tinh một cái, cô ta cũng nghe nói chuyện Diệp Tinh chính là chủ của cửa hàng thú cưng kia.
Đương nhiên, cô cái gì cũng chỉ tò mò mà thôi, đối với cô mà nói, cửa hàng thú cưng kia căn bản không tính là cái gì.
"Vậy thì quyết định như vậy đi! Nếu ai có bạn trai, người đó sẽ mang theo bạn trai của mình tới cùng.” Trương Mộng cười nói.
Chẳng bao lâu, cô gọi Hạ Lâm từ xa gọi tới.
Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, có chút xấu hổ, không nói một câu.
Trương Mộng nhìn Hạ Lâm một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư một cái, trên thực tế cô đưa ra bữa cơm tối chính là vì giải trừ mâu thuẫn giữa Hạ Lâm và Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh.
Cô cảm thấy đều là người ngủ chung một phòng, cũng không thể để mâu thuẫn vẫn nghẹn ở trong lòng như vậy được.
Sau đó, mọi người tập hợp, đoàn tụ tập tổng cộng có tám người, nam chính là Diệp Tinh và Thạch Lỗi bạn trai của Hạ Lâm.
Thạch Lỗi gặp mặt ngược lại rất hào phóng chào hỏi, không có chút nào bị sự tình trước kia ảnh hưởng.
Gọi hai chiếc xe, mọi người đi tới trước cửa khách sạn Kim Mạc.
Khách sạn Kim Mạc có diện tích rất lớn, chừng hai mươi tầng, là một khách sạn rất nổi bật trên con phố này, xung quanh đều không có kiến trúc nào có thể so sánh được.
"Kim Mạc này quả thật là một khách sạn to lớn a." Trương Mộng nhịn không được cảm thán nói.
"Khách sạn Kim Mạc là một khách sạn năm sao, do Triệu Sơn Nham thành lập, chỉ riêng ở thành phố Thượng Hải này, khách sạn Kim Mạc đã có ba khách sạn, ngoài ra ở các thành phố khác cũng mở ra một ít. Tập đoàn Triệu thị tài lực hùng hậu, là phú hào hàng đầu của thành phố Thượng Hải. Giống như trung tâm mua sắm Kim Mạc mà chúng ta từng đến trước kia cũng thuộc tập đoàn Triệu thị, hơn nữa tập đoàn Triệu thị còn có một số cửa hàng trong ngành khác.” Chu San nói, tựa hồ đã sớm điều tra qua.
"San San, cậu biết chi tiết như vậy sao?" Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Trương Mộng ở bên cạnh cười xấu xa: "Tôi nghĩ San San phỏng chừng muốn trở thành phu nhân tập đoàn Triệu thị.
" Đừng nói bậy." Chu San đỏ mặt một chút.
Mục tiêu của cô chính là tìm một người bạn trai có tiền, gả cho một người có tiền, nhưng mà tập đoàn Triệu thị quá mức khủng bố, cô vẫn có tự biết thân biết phận.
Tình yêu giữa cô bé Lọ Lem và Hoàng tử tất nhiên là đáng khao khát, nhưng cô bé Lọ Lem cũng xuất thân từ một danh gia, ba có tước vị, gia đình cũng là hiển hách một thời.
Cô bé Lọ Lem cũng chỉ vì mẹ kế mà trở nên nghèo túng mà thôi.
Chương 65 Bồi tội 2
" Tôi thấy San San vẫn có cơ hội." Bên cạnh, Hạ Lâm vẫn không nói lời nào bỗng nhiên cười nói, thay đổi bộ dáng trầm mặc lúc trước.
Vừa rồi Hạ Lâm cũng nghe Chu San nói, cửa hàng thú cưng Diệp Tinh quả thật có thể kiếm tiền, nhưng ở trước mặt tập đoàn Triệu thị cường đại này tựa hồ không đáng nhắc tới, điều này làm cho trong lòng cô bỗng nhiên lại trở nên thoải mái.
Tựa như cô ta cho rằng tập đoàn Triệu thị này có thể đánh bay Diệp Tinh xuống, làm cho hào quang trên người Diệp Tinh biến mất rất nhiều.
Đoàn người tiến vào trong đó, sau đó đặt một cái phòng riêng.
"Oa, những món ăn này giá cả thật đắt." Mấy người đang nhìn thực đơn.
Các món ăn trên rẻ nhất là 100 nhân dân tệ, thậm chí còn có hàng ngàn nhân dân tệ một món ăn.
"Mức độ tiêu thụ của khách sạn Kim Mạc rất cao. Chỉ cần gọi hai món ăn cũng đã tốn hàng trăm tệ. Nếu có thêm người, mức tiêu thụ lên tới hàng nghìn là chuyện bình thường." Chu San nhìn thực đơn nói.
Diệp Tinh cười cười nói: "Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Ông chủ Diệp thật khí phách." Nhất thời, Trương Mộng khen ngợi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng các cô vẫn lựa chọn những món ăn hơi rẻ hơn một chút, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh lại gọi mấy món đắt tiền, thêm một ít bia cùng đồ uống.
Chẳng bao lâu, từng món ăn bắt đầu lên bàn.
"Diệp Tinh." Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cầm bia đứng lên, cười nói: "Chuyện lúc trước xin lỗi, tôi thay Lâm Lâm xin lỗi cậu."
Nói xong, Hạ Lâm cũng đứng lên, mặt mang theo áy náy, nói: "Diệp Tinh, Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng."
Cô giơ bia trong tay lên, nói: "Chén này xem như thành ý xin lỗi của tôi."
Cô uống hết bia trong tay.
Mọi người nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, chờ bọn họ trả lời.
"Chị Lâm, chuyện quá khứ thì để nó qua đi." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu nói, không muốn dây dưa chuyện lúc trước.
Lâm Tiểu Ngư nói như vậy, Diệp Tinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.
"Ha ha, tất cả mọi người đều là bạn học, không nên có thù qua đêm." Trương Mộng đứng lên, cười nói: "Nào, chúng ta đến uống một ly, kính ông chủ Diệp của chúng ta một chút."
Mọi người nâng ly lên.
Trong mấy người, Chu Lãnh Huyên tính tình quá lạnh nhạt, Tiền Giai Giai lại trầm mặc ít nói, Hạ Lâm, Thạch Lỗi cũng có chút câu nệ, không khí sinh động chính là Trương Mộng cùng Chu San.
Toàn bộ phòng riêng ngược lại rất náo nhiệt.
Chờ đến khi ăn được một nửa, Thạch Lỗi đi ra ngoài đi vệ sinh.
"Thạch Lỗi." Đợi đến khi anh ta trở về lại bỗng nhiên có một đạo thanh âm hô anh ta lại.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn, nhìn thấy một vị thanh niên cả người vest áo, diện mạo có chút âm nhu.
"Trịnh Hằng." Thạch Lỗi nhìn thấy người thanh niên, trên mặt lập tức chất lên nụ cười.
"Tôi nói đoạn thời gian gần đây tiểu tử cậu rất bận rộn nha, đã nhiều ngày chưa từng gặp mặt." Trịnh Hằng đi tới vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi xấu hổ cười cười.
Anh ta biết Trịnh Hằng vẫn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, muốn tiếp cận anh ta và Hạ Lâm, nhưng sau khi biết giá trị ngàn vạn của Diệp Tinh, với gia cảnh gia đình nhỏ bé của anh ta, anh ta cũng không dám đắc tội Diệp Tinh đâu.
Thạch Lỗi không dám đắc tội Diệp Tinh, nhưng Trịnh Hằng không giống thế.
“Tôi đi ăn cơm với Hạ Lâm.” Thạch Lỗi cười nói.
“Ừm? Vậy Lâm Tiểu Ngư có tới không?” Mắt Trịnh Hằng sáng lên.
Trịnh Hằng anh đẹp trai, nhiều tiền, từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ chưa từng gặp loại người như Lâm Tiểu Ngư, nhưng có điều Lâm Tiểu Ngư chỉ như một khúc xương khó gặm, dường như không có bất kỳ hứng thú gì với anh ta.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng động tâm.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Ngư lại có bạn trai rồi, hơn nữa quan hệ của hai người lại rất tốt, đây là một vấn đề rất lớn.
Vừa nghĩ tới một cô gái như Lâm Tiểu Ngư bị chàng trai khác chiêm đoạt, trong lòng anh ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta cũng không thể đầu óc có vấn đề mà bỏ tiền thuê người đánh Diệp Tinh một trận, một khi để lại manh mối gì đó, cho dù gia thế như thế nào, đều phải tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày.
Nếu để ba anh ta biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.
“Sao vậy? Trịnh Hằng?” Phía xa, một chàng trai đi tới, cười nói.
Anh ta lại gặp Thạch Lỗi, nói: “Sao nói chuyện với Thạch Lỗi lâu vậy?”
Hiển nhiên anh ta cũng quen Thạch Lỗi.
“Bạn gái Thạch Lỗi có một người bạn cùng phòng tên là Lâm Tiểu Ngư, tôi khá thích cô ấy, nhưng cô ấy lại có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai cô ấy khá ngông cuồng, có chút đau đầu.” Trịnh Hằng lắc đầu nói.
“Ồ? Còn có cô gái có thể khiến cho thánh thủ tình trường gặp khó khăn?” Chàng trai đó cười nói.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy gia thế của bạn trai Lâm Tiểu Ngư thế nào?”
“Ba mẹ đều là người bình thường, nhà khá nghèo, trước đây cậu ta vì mẹ mình bị bệnh nặng còn nghỉ học một thời gian.” Trịnh Hằng nói những gì mình biết ra.
“Vậy còn sợ gì?” Chàng trai khinh bỉ nhìn Trịnh Hằng một cái, nói: “Cậu còn sợ đạp phải tấm sắt à?”
“Trịnh đại công tử cậu đa tài đa nghệ, theo đuổi nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay? Xã hội bây giờ có cô gái nào mà không thích tiền chứ? Cậu trực tiếp đập tiền không phải là được rồi à? Hơn nữa còn có thể dùng cách khác khiến cho bạn trai cô ta trở nên chật vật, làm giảm địa vị trong lòng nữ sinh đó, nếu còn không được có thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan.”
Bình luận facebook