Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 98 TÔI MUỐN LY HÔN
CHƯƠNG 98: TÔI MUỐN LY HÔN
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn cô gái trong gương, giọt lệ trong khóe mắt cô chầm chậm rơi xuống, cô dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi. Lúc xoay người, cô thu lại sắc mặt vừa rồi, hồi phục lại vẻ hờ hững thường ngày.
...
Tất cả cửa chớp của văn phòng được kéo hết lên, che lại tầm mắt của người bên ngoài.
Ngô Huệ đi từ trong phòng nghỉ ra, nhìn thấy Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh mặc quân phục phiền muộn ngồi trên sô pha. Lâm Đức đã đi rồi, chỉ còn Bùi Quốc Huy đang pha trà cho bố mẹ.
“Bố mẹ muốn uống bích loa xuân hay thiết quan âm? Lúc trước có khách hàng tặng con chút trà lúa mạch.”
“Bùi Quốc Huy, con thấy giờ bố mẹ có tâm tư uống trà hả?” Mộc Vinh nghiêm nghị mắng Bùi Quốc Huy, tức giận nói.
Động tác rót trà của Bùi Quốc Huy dừng lại: “Tại sao không có?”
Anh cười khẽ, nụ cười vẫn nhã nhặn như trước, giống như anh không chịu ảnh hưởng từ chuyện “bắt gian” vừa xảy ra.
Ngô Huệ đứng ở cửa phòng nghỉ một lúc mới đi ra.
“Chúng tôi có chuyện nhà phải trao đổi, xin cô Ngô cứ tự nhiên.” Thái độ của Mộc Vinh không thân thiện.
Nếu đổi lại là cô, Ngô Huệ có thể lý giải được suy nghĩ của người làm mẹ như Mộc Vinh. Dù sao cô cũng là phụ nữ đã kết hôn, lại xảy ra chuyện không nên làm với con trai đã kết hôn của bà, rồi còn náo loạn to đến vậy, là ai cũng sẽ không vui thôi.
Ngô Huệ biết điều gật đầu: “Cháu xin phép.”
Cô không muốn nhìn thấy Bùi Quốc Huy nữa, cô cầm túi xách của mình rồi đi.
“Mật mã bốn số tám.” Giọng Bùi Quốc Huy vang lên phía sau cô.
Ngô Huệ quay đầu nghi hoặc nhìn anh. Anh cười lên, Ngô Huệ chưa hề nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt anh bao giờ. Nụ cười đó khác biệt rất nhiều với nụ cười lúc bình thường của anh, nó có chút khoa trương, nhưng lại làm người khác cảm thấy vui vẻ.
Anh ngồi trên sô pha, mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, thoạt nhìn giống chàng trai mới tốt nghiệp.
“Bốn số tám.” Bùi Quốc Huy nhắc lại.
“Cái gì?” Ngô Huệ buột miệng hỏi theo bản năng.
“Mật khẩu thang máy VIP.” Bùi Quốc Huy mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô: “Bốn số tám, nhớ chưa?”
Nhìn vẻ mặt dạt dào ý cười của anh, Ngô Huệ không kìm được nhớ lại khung cảnh phóng túng của hai người tối qua. Người ta thường nói phụ nữ sẽ nhớ người đàn ông đầu tiên của mình cả đời. Là anh, khiến cô từ một cô gái lột xác thành một người phụ nữ chân chính.
Hai má cô hơi nóng lên: “Em không nói muốn đi thang VIP.”
Vừa nói ra Ngô Huệ mới nhận ra trong phòng làm việc không chỉ có hai người bọn họ, vẫn còn hai trưởng bối mặt xanh lè kia nữa.
Cô lại chào tạm biệt Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh lần nữa, xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Không biết có phải ảo giác của cô không, Ngô Huệ phát hiện, sau khi cô từ trong phòng làm việc ra ngoài, công nhân viên không có ai dám ngẩng đầu nhìn cô. Mọi người đều cúi đầu làm việc của mình, cứ như coi cô thành người vô hình vậy.
Ngô Huệ thầm thở phào một hơi, cô hơi cúi đầu, lấy tóc che mặt mình lại rồi vội vã đi đến chỗ thang máy VIP.
...
Ngô Huệ đi xong, bầu không khí của phòng làm việc lại nặng nề nhiều hơn.
Mộc Vinh không thích dài dòng, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Sao con dâu nhà họ Trần lại ở trong phòng con?”
“Con dâu nhà họ Trần?” Ngay cả Bùi Vinh Đức đang lạnh mặt trầm mặc cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chức vị trong quân đội của Bùi Vinh Đức không thấp, bình thường ông ta bận việc chính trị nên ông ta không biết nhiều đám con cháu trong đại viện.
Mộc Vinh giải thích cho chồng: “Đúng vậy, cô ta gả cho thằng nhóc nhà họ Trần một năm trước, đám cưới tổ chức khá đơn giản nên không mấy ai biết.”
Bùi Vinh Đức lập tức sầm mặt, hỏi Bùi Quốc Huy: “Con nói đi?”
Bùi Quốc Huy thờ ơ rót hai chén trà, một chén đưa cho Mộc Vinh, chén còn lại đẩy đến trước mặt Bùi Vinh Đức.
Thái độ phớt lờ của Bùi Quốc Huy chọc giận Mộc Vinh, sắc mặt bà ta xanh mét.
“Bùi Quốc Huy, con có nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này không!”
“Con muốn ly hôn.” Bùi Quốc Huy nói ngắn gọn.
Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh đều sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn con trai mình, nhưng thấy anh không giống nói đùa.
“Sao lại muốn ly hôn? Muốn đi phá hoại gia đình người khác à?” Bùi Vinh Đức quát lớn.
Tuy Mộc Vinh không thích Dương Thanh Ngân lắm, nhưng bà cũng không muốn con trai mình lầm đường lạc lối.
“Quốc Huy, con có biết mình đang nói gì không? Con không hợp với cô ta, hai đứa làm thế sẽ bị người ta phỉ nhổ đấy! Nếu không con cho rằng vừa nãy bố con – người không biết sợ là gì bao che cho con là vì cái gì?”
Bùi Quốc Huy nhấp một hớp trà: “Cô ấy cũng đang chuẩn bị ly hôn với Trần Gia Huy.”
“Cộp!” Bùi Vinh Đức quăng chén trà lên bàn: “Hồ đồ! Con nghĩ hôn nhân là trò đùa sao?”
Mộc Vinh cũng sốt ruột: “Nói thế thì lúc trước con đòi kết hôn làm gì? Đã đến nước này rồi, kể cả hai đứa đều ly hôn, đến với nhau sẽ bị người ta bàn tán...”
Mộc Vinh ngừng lại một chút, hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ cô Ngô kia lấy chuyện tối qua ra uy hiếp con?”
Giọng Bùi Vinh Đức lạnh lùng: “Bùi Quốc Huy, con phải lập tức cắt đứt quan hệ với cô ta!”
Bùi Quốc Huy im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức: “Thực ra tối qua... là con cưỡng ép cô ấy.”
“Thằng khốn nạn này!” Trong văn phòng tổng giám đốc phát ra một tiếng gầm lên giận dữ.
Công nhân viên bên ngoài đều sững sờ, nhưng lại giả bộ bận rộn tiếp tục làm việc rất nhanh.
“Chuyện... chuyện này sao lại biến thành như vậy!”
Đỗ Phương Phương vừa ra khỏi cao ốc đã ồn ào oán trách, không phải đã nói là sẽ bắt gian ư?
Huyệt thái dương của Dương Thanh Ngân đau nhói, mặt cô ta âm trầm, cứ thế lên xe mà không nói gì.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Dương Thanh Ngân cáu kỉnh ấn nghe: “Có chuyện gì?”
“Thanh Ngân, không vui à?” Cao Hồng Quân quan tâm hỏi: “Sao giọng cậu nghe khó chịu thế?”
Đỗ Phương Phương thở không ra hơi, gào lên: “Không phải cậu nói đã đưa người đến phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy rồi à? Sao bọn tôi chỉ nhìn thấy Lâm Đức và Bùi Quốc Huy, đâu có bóng dáng của ả họ Ngô kia!”
“Lâm Đức và Bùi Quốc Huy?” Cao Hồng Quân không khỏi cất cao giọng: “Sao lại là hai người bọn họ?”
“Hai người bọn họ xằng bậy với nhau rồi!” Đỗ Phương Phương vừa nghĩ đến đã nổi hết da gà lên.
Tâm tư Dương Thanh Ngân rối bời, cô ta ôm trán, mặt mày ủ rũ: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp trước đây.”
“Thanh Ngân, vậy đám phóng viên anh bảo trông giữ ở cửa công ty Bùi Quốc Huy thì phải làm sao?”
“Tôi biết làm sao được?” Dương Thanh Ngân nói rồi trực tiếp ngắt máy.
Đỗ Phương Phương bất an nhìn cô ta một cái: “Chị Thanh Ngân, chị ổn không?”
Dương Thanh Ngân tâm phiền ý loạn, kế hoạch ban đầu đổ bể hết rồi. Cô ta còn muốn bắt được Ngô Huệ xong sẽ gọi điện cho Trần Gia Huy. Trước đó cô ta cố tình để dì Thúy nghe thấy cô ta và Đỗ Phương Phương nói chuyện điện thoại, chính là muốn để Dương Thảo Nguyên nhảy vào tham gia, làm lớn chuyện này lên, nhưng ai ngờ...
Đầu Dương Thanh Ngân đau muốn vỡ ra. Việc bắt được Bùi Quốc Huy và người đàn ông khác lăn lộn trên giường cũng coi như cắt đứt hoàn toàn ước muốn hòa hợp lại với Bùi Quốc Huy của cô ta. Cô ta nhất định phải ly hôn với tên đàn ông ghê tởm này!
Dương Thanh Ngân âm thầm hạ quyết tấm, nét mặt và biểu cảm cũng đã hòa hoãn đi một chút.
Cô ta dịu dàng nhìn Đỗ Phương Phương, áp lên mu bàn tay cô ta: “Phương à, cảm ơn em.”
“Sao chị lại cảm ơn em?” Đỗ Phương Phương cười xấu hổ: “Đương nhiên là cảm ơn em đã ủng hộ chị. Nếu là người khác, biết Bùi Quốc Huy là đồng tính xong chắc chắn sẽ cho rằng chị là vì nguyên nhân này mới muốn quay lại với Gia Huy, tuy rằng mấy năm nay chị đã quen với việc bị người ta hiểu nhầm rồi...”
Dương Thanh Ngân nghẹn ngào, ngay sau đó lại nở nụ cười: “May là, chị có người bạn như em.”
“Chị Thanh Ngân, chị nói gì vậy? Tính tình chị thế nào em hiểu cực kì, chắc chắn chị cũng không biết gì đúng không? Nếu không vừa nãy sao chị lại kinh ngạc, sắc mặt khó coi đến thế? Chị yên tâm, anh Huy sẽ không hiểu lầm chị đâu.”
“Anh ấy hiểu lầm chị cũng không sao, nhưng chị không muốn anh ấy lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình.”
Đỗ Phương Phương bắt lấy tay cô ta: “Vì vậy, sau này hai người nhất định phải bên nhau, sống thật tốt!”
Dương Thanh Ngân gật đầu, ánh mắt cô ta kiên nghị: “Chị sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp lại những gì chị nợ anh ấy.”
Xe của Đỗ Phương Phương đi theo phía sau xe việt dã quân dụng của Dương Bảo Long.
Lúc đến ngã tư, Dương Thanh Ngân đột nhiên bảo Đỗ Phương Phương dừng xe lại ven đường.
Đỗ Phương Phương liếc mắt nhìn siêu thị nhỏ bên ngoài: “Chị Thanh Ngân, chị muốn mua gì à?”
“Không phải, chị có người bạn là du học sinh sống ở gần đây, dạo trước chị có nói muốn gặp mặt cô ấy. Phương, em đi về trước đi, nếu bố chị có hỏi em cứ nói là chị ra ngoài giải sầu, chị sẽ về nhà sớm thôi.”
Đỗ Phương Phương hiểu lời của Dương Thanh Ngân thành: Tâm trạng chị ấy không tốt muốn yên tĩnh một mình.
“Được ạ, chị Thanh Ngân cẩn thận nhé, có việc gì cứ gọi cho em.”
Dương Thanh Ngân cười dịu dàng, vẫy tay: “Bye bye, đi đường cẩn thận nhé.”
Đợi Đỗ Phương Phương lái xe đi khuất, Dương Thanh Ngân nhìn quanh, xác nhận không có ai mới đi vào một cửa hàng.
Một lát sau, Dương Thanh Ngân từ cửa hàng đi ra, cô ta đã thay một bộ quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Cô ta sang cây rút tiền bên cạnh rút rất nhiều tiền, sau đó đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, nói một địa chỉ bệnh viện cho tài xế.
Taxi dừng lại trước bệnh viện dành cho phụ nữ và trẻ em nổi tiếng nhất khu vực.
Dương Thanh Ngân quen chân tìm đến bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản.
Sau khi đợi tất cả bệnh nhân đi hết Dương Thanh Ngân mới đi vào, cô ta đóng cửa lại, ngồi xuống trước mặt bác sĩ Lý.
Dương Thanh Ngân tháo mũ và kính râm xuống, cười tươi như hoa: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi cảm thấy cái thai không ổn định lắm, tôi muốn cho chồng tôi biết, bác sĩ Lý có thể giúp tôi làm giấy chứng nhận bệnh án liên quan không?”
Vị bác sĩ Lý này không hỏi gì, cũng không khám cho Dương Thanh Ngân, lấy quyển bệnh án ra viết lên trên một lượt, thậm chí toàn bộ quá trình mất chưa đến một phút.
Dương Thanh Ngân nhìn nội dung kín một trang, cô ta hài lòng gật đầu: “Bác sĩ vất vả rồi.”
Nói xong, cô ta rút một phong bì dày cộp đẩy đến trước mặt bác sĩ Lý.
“Đây là một nửa thù lao chúng ta đã thỏa thuận, sau khi xong việc, tôi sẽ gửi một nửa còn lại qua thẻ cho bác sĩ, bác sĩ yên tâm đi.”
Bác sĩ Lý ước lượng phong bì trong tay, nhìn qua cửa chớp một cái, hạ giọng nói: “Cô Dương, cô và chồng cô là vợ chồng hợp pháp, tại sao cô lại muốn giả vờ mang thai? Từ từ rồi sẽ có thai thôi mà.”
“Bác sĩ Lý, bà không hiểu rồi.” Dương Thanh Ngân nói, giọng cô ta hơi nghẹn ngào: “Không phải là tôi muốn lừa anh ấy, thực ra mấy người phụ nữ bên ngoài lúc nào cũng muốn quyến rũ anh ấy, nếu không nhờ đứa bé này thì anh ấy đã ly hôn với tôi từ lâu rồi.”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn cô gái trong gương, giọt lệ trong khóe mắt cô chầm chậm rơi xuống, cô dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi. Lúc xoay người, cô thu lại sắc mặt vừa rồi, hồi phục lại vẻ hờ hững thường ngày.
...
Tất cả cửa chớp của văn phòng được kéo hết lên, che lại tầm mắt của người bên ngoài.
Ngô Huệ đi từ trong phòng nghỉ ra, nhìn thấy Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh mặc quân phục phiền muộn ngồi trên sô pha. Lâm Đức đã đi rồi, chỉ còn Bùi Quốc Huy đang pha trà cho bố mẹ.
“Bố mẹ muốn uống bích loa xuân hay thiết quan âm? Lúc trước có khách hàng tặng con chút trà lúa mạch.”
“Bùi Quốc Huy, con thấy giờ bố mẹ có tâm tư uống trà hả?” Mộc Vinh nghiêm nghị mắng Bùi Quốc Huy, tức giận nói.
Động tác rót trà của Bùi Quốc Huy dừng lại: “Tại sao không có?”
Anh cười khẽ, nụ cười vẫn nhã nhặn như trước, giống như anh không chịu ảnh hưởng từ chuyện “bắt gian” vừa xảy ra.
Ngô Huệ đứng ở cửa phòng nghỉ một lúc mới đi ra.
“Chúng tôi có chuyện nhà phải trao đổi, xin cô Ngô cứ tự nhiên.” Thái độ của Mộc Vinh không thân thiện.
Nếu đổi lại là cô, Ngô Huệ có thể lý giải được suy nghĩ của người làm mẹ như Mộc Vinh. Dù sao cô cũng là phụ nữ đã kết hôn, lại xảy ra chuyện không nên làm với con trai đã kết hôn của bà, rồi còn náo loạn to đến vậy, là ai cũng sẽ không vui thôi.
Ngô Huệ biết điều gật đầu: “Cháu xin phép.”
Cô không muốn nhìn thấy Bùi Quốc Huy nữa, cô cầm túi xách của mình rồi đi.
“Mật mã bốn số tám.” Giọng Bùi Quốc Huy vang lên phía sau cô.
Ngô Huệ quay đầu nghi hoặc nhìn anh. Anh cười lên, Ngô Huệ chưa hề nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt anh bao giờ. Nụ cười đó khác biệt rất nhiều với nụ cười lúc bình thường của anh, nó có chút khoa trương, nhưng lại làm người khác cảm thấy vui vẻ.
Anh ngồi trên sô pha, mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, thoạt nhìn giống chàng trai mới tốt nghiệp.
“Bốn số tám.” Bùi Quốc Huy nhắc lại.
“Cái gì?” Ngô Huệ buột miệng hỏi theo bản năng.
“Mật khẩu thang máy VIP.” Bùi Quốc Huy mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô: “Bốn số tám, nhớ chưa?”
Nhìn vẻ mặt dạt dào ý cười của anh, Ngô Huệ không kìm được nhớ lại khung cảnh phóng túng của hai người tối qua. Người ta thường nói phụ nữ sẽ nhớ người đàn ông đầu tiên của mình cả đời. Là anh, khiến cô từ một cô gái lột xác thành một người phụ nữ chân chính.
Hai má cô hơi nóng lên: “Em không nói muốn đi thang VIP.”
Vừa nói ra Ngô Huệ mới nhận ra trong phòng làm việc không chỉ có hai người bọn họ, vẫn còn hai trưởng bối mặt xanh lè kia nữa.
Cô lại chào tạm biệt Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh lần nữa, xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Không biết có phải ảo giác của cô không, Ngô Huệ phát hiện, sau khi cô từ trong phòng làm việc ra ngoài, công nhân viên không có ai dám ngẩng đầu nhìn cô. Mọi người đều cúi đầu làm việc của mình, cứ như coi cô thành người vô hình vậy.
Ngô Huệ thầm thở phào một hơi, cô hơi cúi đầu, lấy tóc che mặt mình lại rồi vội vã đi đến chỗ thang máy VIP.
...
Ngô Huệ đi xong, bầu không khí của phòng làm việc lại nặng nề nhiều hơn.
Mộc Vinh không thích dài dòng, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Sao con dâu nhà họ Trần lại ở trong phòng con?”
“Con dâu nhà họ Trần?” Ngay cả Bùi Vinh Đức đang lạnh mặt trầm mặc cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chức vị trong quân đội của Bùi Vinh Đức không thấp, bình thường ông ta bận việc chính trị nên ông ta không biết nhiều đám con cháu trong đại viện.
Mộc Vinh giải thích cho chồng: “Đúng vậy, cô ta gả cho thằng nhóc nhà họ Trần một năm trước, đám cưới tổ chức khá đơn giản nên không mấy ai biết.”
Bùi Vinh Đức lập tức sầm mặt, hỏi Bùi Quốc Huy: “Con nói đi?”
Bùi Quốc Huy thờ ơ rót hai chén trà, một chén đưa cho Mộc Vinh, chén còn lại đẩy đến trước mặt Bùi Vinh Đức.
Thái độ phớt lờ của Bùi Quốc Huy chọc giận Mộc Vinh, sắc mặt bà ta xanh mét.
“Bùi Quốc Huy, con có nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này không!”
“Con muốn ly hôn.” Bùi Quốc Huy nói ngắn gọn.
Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh đều sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn con trai mình, nhưng thấy anh không giống nói đùa.
“Sao lại muốn ly hôn? Muốn đi phá hoại gia đình người khác à?” Bùi Vinh Đức quát lớn.
Tuy Mộc Vinh không thích Dương Thanh Ngân lắm, nhưng bà cũng không muốn con trai mình lầm đường lạc lối.
“Quốc Huy, con có biết mình đang nói gì không? Con không hợp với cô ta, hai đứa làm thế sẽ bị người ta phỉ nhổ đấy! Nếu không con cho rằng vừa nãy bố con – người không biết sợ là gì bao che cho con là vì cái gì?”
Bùi Quốc Huy nhấp một hớp trà: “Cô ấy cũng đang chuẩn bị ly hôn với Trần Gia Huy.”
“Cộp!” Bùi Vinh Đức quăng chén trà lên bàn: “Hồ đồ! Con nghĩ hôn nhân là trò đùa sao?”
Mộc Vinh cũng sốt ruột: “Nói thế thì lúc trước con đòi kết hôn làm gì? Đã đến nước này rồi, kể cả hai đứa đều ly hôn, đến với nhau sẽ bị người ta bàn tán...”
Mộc Vinh ngừng lại một chút, hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ cô Ngô kia lấy chuyện tối qua ra uy hiếp con?”
Giọng Bùi Vinh Đức lạnh lùng: “Bùi Quốc Huy, con phải lập tức cắt đứt quan hệ với cô ta!”
Bùi Quốc Huy im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Mộc Vinh và Bùi Vinh Đức: “Thực ra tối qua... là con cưỡng ép cô ấy.”
“Thằng khốn nạn này!” Trong văn phòng tổng giám đốc phát ra một tiếng gầm lên giận dữ.
Công nhân viên bên ngoài đều sững sờ, nhưng lại giả bộ bận rộn tiếp tục làm việc rất nhanh.
“Chuyện... chuyện này sao lại biến thành như vậy!”
Đỗ Phương Phương vừa ra khỏi cao ốc đã ồn ào oán trách, không phải đã nói là sẽ bắt gian ư?
Huyệt thái dương của Dương Thanh Ngân đau nhói, mặt cô ta âm trầm, cứ thế lên xe mà không nói gì.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Dương Thanh Ngân cáu kỉnh ấn nghe: “Có chuyện gì?”
“Thanh Ngân, không vui à?” Cao Hồng Quân quan tâm hỏi: “Sao giọng cậu nghe khó chịu thế?”
Đỗ Phương Phương thở không ra hơi, gào lên: “Không phải cậu nói đã đưa người đến phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy rồi à? Sao bọn tôi chỉ nhìn thấy Lâm Đức và Bùi Quốc Huy, đâu có bóng dáng của ả họ Ngô kia!”
“Lâm Đức và Bùi Quốc Huy?” Cao Hồng Quân không khỏi cất cao giọng: “Sao lại là hai người bọn họ?”
“Hai người bọn họ xằng bậy với nhau rồi!” Đỗ Phương Phương vừa nghĩ đến đã nổi hết da gà lên.
Tâm tư Dương Thanh Ngân rối bời, cô ta ôm trán, mặt mày ủ rũ: “Không còn chuyện gì thì tôi cúp trước đây.”
“Thanh Ngân, vậy đám phóng viên anh bảo trông giữ ở cửa công ty Bùi Quốc Huy thì phải làm sao?”
“Tôi biết làm sao được?” Dương Thanh Ngân nói rồi trực tiếp ngắt máy.
Đỗ Phương Phương bất an nhìn cô ta một cái: “Chị Thanh Ngân, chị ổn không?”
Dương Thanh Ngân tâm phiền ý loạn, kế hoạch ban đầu đổ bể hết rồi. Cô ta còn muốn bắt được Ngô Huệ xong sẽ gọi điện cho Trần Gia Huy. Trước đó cô ta cố tình để dì Thúy nghe thấy cô ta và Đỗ Phương Phương nói chuyện điện thoại, chính là muốn để Dương Thảo Nguyên nhảy vào tham gia, làm lớn chuyện này lên, nhưng ai ngờ...
Đầu Dương Thanh Ngân đau muốn vỡ ra. Việc bắt được Bùi Quốc Huy và người đàn ông khác lăn lộn trên giường cũng coi như cắt đứt hoàn toàn ước muốn hòa hợp lại với Bùi Quốc Huy của cô ta. Cô ta nhất định phải ly hôn với tên đàn ông ghê tởm này!
Dương Thanh Ngân âm thầm hạ quyết tấm, nét mặt và biểu cảm cũng đã hòa hoãn đi một chút.
Cô ta dịu dàng nhìn Đỗ Phương Phương, áp lên mu bàn tay cô ta: “Phương à, cảm ơn em.”
“Sao chị lại cảm ơn em?” Đỗ Phương Phương cười xấu hổ: “Đương nhiên là cảm ơn em đã ủng hộ chị. Nếu là người khác, biết Bùi Quốc Huy là đồng tính xong chắc chắn sẽ cho rằng chị là vì nguyên nhân này mới muốn quay lại với Gia Huy, tuy rằng mấy năm nay chị đã quen với việc bị người ta hiểu nhầm rồi...”
Dương Thanh Ngân nghẹn ngào, ngay sau đó lại nở nụ cười: “May là, chị có người bạn như em.”
“Chị Thanh Ngân, chị nói gì vậy? Tính tình chị thế nào em hiểu cực kì, chắc chắn chị cũng không biết gì đúng không? Nếu không vừa nãy sao chị lại kinh ngạc, sắc mặt khó coi đến thế? Chị yên tâm, anh Huy sẽ không hiểu lầm chị đâu.”
“Anh ấy hiểu lầm chị cũng không sao, nhưng chị không muốn anh ấy lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình.”
Đỗ Phương Phương bắt lấy tay cô ta: “Vì vậy, sau này hai người nhất định phải bên nhau, sống thật tốt!”
Dương Thanh Ngân gật đầu, ánh mắt cô ta kiên nghị: “Chị sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp lại những gì chị nợ anh ấy.”
Xe của Đỗ Phương Phương đi theo phía sau xe việt dã quân dụng của Dương Bảo Long.
Lúc đến ngã tư, Dương Thanh Ngân đột nhiên bảo Đỗ Phương Phương dừng xe lại ven đường.
Đỗ Phương Phương liếc mắt nhìn siêu thị nhỏ bên ngoài: “Chị Thanh Ngân, chị muốn mua gì à?”
“Không phải, chị có người bạn là du học sinh sống ở gần đây, dạo trước chị có nói muốn gặp mặt cô ấy. Phương, em đi về trước đi, nếu bố chị có hỏi em cứ nói là chị ra ngoài giải sầu, chị sẽ về nhà sớm thôi.”
Đỗ Phương Phương hiểu lời của Dương Thanh Ngân thành: Tâm trạng chị ấy không tốt muốn yên tĩnh một mình.
“Được ạ, chị Thanh Ngân cẩn thận nhé, có việc gì cứ gọi cho em.”
Dương Thanh Ngân cười dịu dàng, vẫy tay: “Bye bye, đi đường cẩn thận nhé.”
Đợi Đỗ Phương Phương lái xe đi khuất, Dương Thanh Ngân nhìn quanh, xác nhận không có ai mới đi vào một cửa hàng.
Một lát sau, Dương Thanh Ngân từ cửa hàng đi ra, cô ta đã thay một bộ quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Cô ta sang cây rút tiền bên cạnh rút rất nhiều tiền, sau đó đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, nói một địa chỉ bệnh viện cho tài xế.
Taxi dừng lại trước bệnh viện dành cho phụ nữ và trẻ em nổi tiếng nhất khu vực.
Dương Thanh Ngân quen chân tìm đến bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản.
Sau khi đợi tất cả bệnh nhân đi hết Dương Thanh Ngân mới đi vào, cô ta đóng cửa lại, ngồi xuống trước mặt bác sĩ Lý.
Dương Thanh Ngân tháo mũ và kính râm xuống, cười tươi như hoa: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi cảm thấy cái thai không ổn định lắm, tôi muốn cho chồng tôi biết, bác sĩ Lý có thể giúp tôi làm giấy chứng nhận bệnh án liên quan không?”
Vị bác sĩ Lý này không hỏi gì, cũng không khám cho Dương Thanh Ngân, lấy quyển bệnh án ra viết lên trên một lượt, thậm chí toàn bộ quá trình mất chưa đến một phút.
Dương Thanh Ngân nhìn nội dung kín một trang, cô ta hài lòng gật đầu: “Bác sĩ vất vả rồi.”
Nói xong, cô ta rút một phong bì dày cộp đẩy đến trước mặt bác sĩ Lý.
“Đây là một nửa thù lao chúng ta đã thỏa thuận, sau khi xong việc, tôi sẽ gửi một nửa còn lại qua thẻ cho bác sĩ, bác sĩ yên tâm đi.”
Bác sĩ Lý ước lượng phong bì trong tay, nhìn qua cửa chớp một cái, hạ giọng nói: “Cô Dương, cô và chồng cô là vợ chồng hợp pháp, tại sao cô lại muốn giả vờ mang thai? Từ từ rồi sẽ có thai thôi mà.”
“Bác sĩ Lý, bà không hiểu rồi.” Dương Thanh Ngân nói, giọng cô ta hơi nghẹn ngào: “Không phải là tôi muốn lừa anh ấy, thực ra mấy người phụ nữ bên ngoài lúc nào cũng muốn quyến rũ anh ấy, nếu không nhờ đứa bé này thì anh ấy đã ly hôn với tôi từ lâu rồi.”