Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96 BÍ MẬT TRONG TỦ QUẦN ÁO
CHƯƠNG 96: BÍ MẬT TRONG TỦ QUẦN ÁO
Dương Bảo Long là người thế nào, đứng ở địa vị cao nhiều năm, nào có thể dễ dàng đồng ý cúi đầu nhận sai với người nhỏ tuổi hơn?
Ông ta cũng miễn cưỡng vác cái mặt già, ho khan hai tiếng: “Đương nhiên là tôi tin tưởng nhân cách của Quốc Huy, nhưng mà... nếu đã đến rồi, quả thật là cứ đi vào xem thử, nếu không có thì sẽ trả lại trong sạch cho cậu ấy.”
Tròng mắt Mộc Vinh khẽ chuyển, bà cứ cảm thấy có điểm nào đó không bình thường, muốn cản lại nhưng không kịp nữa rồi.
Bùi Vinh Đức đẩy Lâm Đức ra, tự đi vào trong.
“Thanh Ngân, đừng sợ, bố sẽ giải quyết hết cho em!” Dương Thảo Nguyên cầm tay Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân cảm nhận được ánh mắt của Mộc Vinh đang dừng trên người mình, bà ta đang quan sát mình. Cô ta vội vàng rũ mắt xuống, giả bộ không nhìn thấy, mỉm cười cầm tay Dương Thảo Nguyên: “Chị, em tin Quốc Huy không phải người như vậy.”
Ngay sau đó, Mộc Vinh thu lại ánh nhìn soi xét của mình, đi vào phòng nghỉ.
“Thanh Ngân, chúng ta cũng đi vào đi.” Dương Thảo Nguyên như có chút chờ mong nói.
Dương Thanh Ngân im lặng vuốt ngược, ổn định nhịp tim của mình. Nào ngờ nghe thấy Dương Thảo Nguyên nói vậy, cô ta ngây người ra, tiêu hóa xong câu nói kia rồi mới lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chị, chúng mình đừng vào được không?”
“Tại sao?” Đỗ Phương Phương giật dây cô ta: “Chị Thanh Ngân, chị mới là người nên vào trong xem nhất đấy!”
Dương Thanh Ngân ngập ngừng cắn môi, Dương Thảo Nguyên đã vung tay lên: “Đừng nói nữa, vào trong xem đi!”
Dì Thúy vô cùng nịnh nọt đẩy Dương Thảo Nguyên đi vào trong.
“Chị!” Dương Thanh Ngân còn định khuyên Dương Thảo Nguyên nhưng bị Đỗ Phương Phương kéo lại: “Chị Thanh Ngân, chị không được mềm lòng!”
“Phương, chị phân vân lắm, làm như này có phải đã sai rồi không?” Hai mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng.
Đỗ Phương Phương nhìn mà đau lòng: “Chị Thanh Ngân, chị lương thiện quá, như thế sẽ bị bọn họ bắt nạt đấy.”
“Chị...”
“Chị Thanh Ngân, chị yên tâm. Có em chịu trách nhiệm chuyện hôm nay, nếu xảy ra tai vạ gì thì cứ để nhà họ Bùi tìm em tính sổ là được. Em sẽ nói cho bọn họ biết chuyện này không liên quan đến chị, chị căn bản không biết gì cả...”
“Phương!” Dương Thanh Ngân đột nhiên lạnh mặt: “Chẳng nhẽ theo ý của em, chị là người thích chối đẩy trách nhiệm như vậy sao?”
Đỗ Phương Phương nắm chặt tay Dương Thanh Ngân, xúc động cười: “Vì em tin nhân cách của chị Thanh Ngân nên mới sẵn lòng đứng phía trước chị dù có chuyện gì xảy ra. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dương Thanh Ngân cảm động gật đầu, dưới sự lôi kéo của Đỗ Phương Phương, cô ta chần chừ đi vào phòng nghỉ.
...
Trong phòng nghỉ tối lờ mờ, rèm cửa dày trịch đã chắn hết ánh sáng bên ngoài.
Lâm Đức đứng ở cửa không động đậy, còn Bùi Vinh Đức trực tiếp đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa ra.
Sắc mặt mọi người sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bừa bộn trong phòng nghỉ lập tức khác nhau.
Một chiếc giày da nam thủ công bị vứt trên sàn nhà gạch men sứ trắng tinh như mới, tất màu xám cuộn tròn nhét bên trên, chiếc giày còn lại ở bên cạnh chân Bùi Vinh Đức, mặt Bùi Vinh Đức lập tức sầm xuống.
Cuối giường là một cái áo sơ mi trắng vo thành một đống, Bùi Vinh Đức gạt nó ra xong, phát hiện nút áo của sơ mi bị giật rơi ra toán loạn phía trên quần âu nam được chế tác tỉ mỉ.
“Trời ạ, tình hình gì đây!”
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc chỉ vào một chiếc quần lót vắt trên tủ đầu giường, gương mặt trắng nõn của cô ta lập tức đỏ lên.
“Thằng nhóc hư hỏng này...” Mộc Vinh không biết nói gì, đi đến chỗ tủ đầu giường ngăn cản ánh nhìn của Dương Thảo Nguyên.
Đảo mắt nhìn cả phòng nghỉ, làm gì có bóng dáng và quần áo nào của phụ nữ...
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, Bùi Quốc Huy mặc áo ngủ từ trong đi ra.
“Sao các người lại ở đây?” Bùi Quốc Huy ngạc nhiên nhìn phòng nghỉ chật ních người.
Bùi Vinh Đức lườm anh một cái, cau mày nói: “Tối qua con nghỉ ở đây à?”
Bùi Quốc Huy gật đầu: “Vâng?”
“Có người nói nhìn thấy con dẫn phụ nữ đến đây qua đêm.” Mộc Vinh nói thêm.
“Phụ nữ?” Bùi Quốc Huy bình thản, sau đó suy nghĩ, khóe môi khẽ giật, nhìn nơi Dương Thanh Ngân đang đứng.
Dương Thanh Ngân lập tức đi lên kéo tay Dương Bảo Long, nũng nịu nói: “Bố, con đã nói Quốc Huy không phải người như vậy rồi mà. Bây giờ biết là hiểu lầm rồi, chúng ta quay về trước đi, đừng làm phiền Quốc Huy làm việc.”
“Không được!” Đỗ Phương Phương lập tức gạt phăng: “Nếu đã đến rồi, chúng ta phải tìm hết một lượt thì mới có thể trả lại trong sạch cho cậu Bùi.”
“Phương, đừng quậy nữa.” Dương Thanh Ngân ngượng ngùng nhìn Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh, ánh mắt cô ta mang theo áy náy: “Bố mẹ, Phương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, lời nó nói bố mẹ đừng để trong lòng.”
Mộc Vinh không thèm nhìn cô ta, còn Bùi Vinh Đức thì vẫn giả bộ gật đầu một cái.
“Anh Ba! Anh xem, em mua đồ ăn sáng cho anh rồi đây.”
Không biết Lâm Đức nhảy ta từ chỗ nào, anh ta gạt Đỗ Phương Phương ra, đi đến trước mặt Bùi Quốc Huy.
Đỗ Phương Phương đang oán hận ngất trời, bất ngờ bị Lâm Đức đụng một cái, cô ta đứng không vững lảo đảo va vào tường.
“Phương!” Dương Thanh Ngân cuống cuồng đỡ cô ta: “Em có sao không?”
“Em không sao.” Đỗ Phương Phương căm hận lườm Lâm Đức: “Không chết được.”
Lâm Đức cười khẩy ra tiếng nhưng không quay đầu, tiếp tục đưa đồ ăn sáng đến trước mặt Bùi Quốc Huy: “Anh Ba, đến ăn sáng đi.”
Lúc đó, Đỗ Phương Phương đột ngột đẩy Dương Thanh Ngân ra, chạy vọt vào trong nhà vệ sinh.
“Cô làm gì thế!”
Lâm Đức nhanh tay nhanh mắt chặn cô ta lại, túm áo cô ta xách ra ngoài: “Đừng có mà quá đáng!”
Đỗ Phương Phương bám chặt lấy cửa, cười lạnh: “Nếu không có gì giấu diếm thì các người căng thẳng thế làm gì? Tôi chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi.”
“Cô xứng với nhà vệ sinh của anh Ba tôi sao? Dùng xong chút nữa phải khử trùng cả cái nhà vệ sinh này, có khi còn phải thay mới toàn bộ cũng nên.”
Lâm Đức kéo Đỗ Phương Phương ra ngoài không thương hương tiếc ngọc chút nào: “Chuyện nhà người ta liên quan gì đến cô? Có phải chồng cô ngoại tình đâu mà cô còn hăng hái hơn cả Dương Thanh Ngân thế? Hay là cô lén lút giở trò quỷ, muốn hãm hại anh Ba tôi?”
Mộc Vinh nghe xong câu này, chợt nhìn sang Dương Thanh Ngân, đáy mắt bà ta lóe lên tia sáng.
Dương Thanh Ngân vội vã tiến lên khuyên can: “Lâm Đức, cậu đừng suy diễn nữa, Phương chỉ là quan tâm tôi thôi mà.”
“Thân mình còn chưa lo xong, cô còn có thời gian đi quan tâm người khác hả, đúng là nực cười!”
Mắt thấy mấy người trẻ tuổi sắp cãi nhau rồi, Dương Bảo Long vốn đang nhắm hờ mắt bỗng mở mắt ra, ông ta thâm trầm nhìn Bùi Vinh Đức: “Quốc Huy, trong đám trẻ, người tôi tín nhiệm nhất chỉ có cậu. Hôm nay cậu nói thật cho tôi biết, cậu có người khác ở bên ngoài hay không?”
Bùi Quốc Huy chỉ mặc một cái áo ngủ, tóc đen vẫn còn nhỏ nước xuống, anh cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một ngụm, ung dung nhìn Dương Bảo Long. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng, hỏi ngược lại: “Lão Dương, ông nói những lời đó là tín nhiệm tôi sao?”
Dương Bảo Long bị Bùi Quốc Huy tung ngược lại một đòn, sững sờ một chút, cái mặt già cũng có chút không kiềm chế nổi.
Dương Bảo Long híp mắt quan sát Bùi Quốc Huy, dường như muốn nhìn xem có phải anh không giấu giếm gì thật không, hay là đang cố ý giả bộ.
Đỗ Phương Phương không khống chế được: “Anh nói đi! Bây giờ chúng tôi sẽ tìm xem!”
“Anh Ba!” Lâm Đức sốt ruột gọi Bùi Quốc Huy: “Dựa vào cái gì mà cho bọn họ lục soát?”
Bùi Quốc Huy cười nhạt: “Vì tôi muốn cho lão Dương một lý do để an lòng.”
Bấy giờ sắc mặt Dương Bảo Long mới dịu đi, ông ta vô cùng vừa lòng với lời nói và việc làm của Bùi Quốc Huy. Ông ta lại cảm thấy là con gái mình không hiểu chuyện, vì mấy chuyện vô căn cứ mà náo loạn đến mức này, khiến ông ta mất mặt hết sức!
Nếu bây giờ còn cố chấp nữa, vậy thì sau này ông ta sao có thể ngẩng đầu trước mặt chiến hữu nữa?
Dương Bảo Long nghĩ vậy, bèn nói với Bùi Vinh Đức: “Vinh Đức à, cậu là bố của Quốc Huy, vậy thì để tùy cậu tìm đi.”
“Bố, sao bố...” Dương Thảo Nguyên không vui.
Bùi Vinh Đức gật đầu: “Lão Dương yên tâm, nếu Quốc Huy làm sai cái gì, người làm bố là tôi tuyệt đối không bao che!”
Dương Thảo Nguyên còn muốn nói gì đó, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Dương Bảo Long ngăn lại.
Bố người ta đã nói đến vậy rồi, còn hùng hổ dọa người như thế thì sau này còn mặt mũi nào ra ngoài?
Dương Thảo Nguyên không cam lòng hừ một tiếng, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên xe lăn.
Bùi Vinh Đức bắt đầu lục soát phòng nghỉ, Đỗ Phương Phương hét lên: “Lật giường lên, xem bên dưới có giấu người không!”
Bùi Quốc Huy ngước mắt nhìn Đỗ Phương Phương, tay cầm cốc nước hơi đung đưa.
Đỗ Phương Phương tinh mắt phát hiện động tác của Bùi Quốc Huy, cô ta đắc ý cười lạnh trong lòng, xem lần này cô ta trốn thoát ra làm sao!
Kết quả, Bùi Quốc Huy đứng lên đầu tiên, đi đến bên giường.
Ngón tay thon dài của anh vén một góc chăn lên, nhanh nhẹn lôi chăn ra.
Đỗ Phương Phương vội vã ngó đầu qua nhìn. Kết quả trên giường trừ hai cái gối ra thì chẳng còn gì nữa.
Sao lại như vậy?
Đỗ Phương Phương không dám tin, rõ ràng tối qua cô ta đã lập kế hoạch xong hết rồi mà, chẳng lẽ ả phụ nữ họ Ngô kia đã chạy thật rồi ư?
Chính vào lúc này, Bùi Vinh Đức đi ra từ nhà vệ sinh: “Bên trong không có người.”
Đỗ Phương Phương không tin, cô ta liều mạng thoát khỏi khống chế của Lâm Đức, lao vào nhà vệ sinh tìm lung tung.
Mộc Vinh nhìn nhà vệ sinh bị đảo lộn linh tinh lên, không vui nhíu mày lại. Bà đảo mắt nhìn Dương Thanh Ngân bàng quan đứng nhìn, sự không vui trong ánh mắt bà càng nhiều tới cực điểm.
Bùi Quốc Huy gài chăn lại, đi đến trước tủ quần áo, mở tủ lấy một bộ âu phục sạch và cà vạt ra.
“Sao rồi? Tìm thấy cái gì không?” Anh nhếch miệng cười, ôn hòa nhìn Đỗ Phương Phương đang nghi thần giả quỷ.
Mắt Đỗ Phương Phương nhìn bốn phía, cuối cùng, mục tiêu của cô ta tập trung lại dưới gầm giường: “Còn chưa tìm dưới kia!”
Cô ta hưng phấn chạy đến rồi nằm úp sấp xuống, thò tay tùy tiện quờ quạng vài cái. Cô ta quả nhiên túm được một khối vải nằng nặng. Nhưng lúc cô ta muốn túm ra thì khối vải đó hình như lại di chuyển một chút, cứ như đang tránh né tay cô ta.
Đỗ Phương Phương kích động như điên, châm biếm hừ lạnh: “Xem cô chạy đường nào?”
Bùi Quốc Huy thấy Đỗ Phương Phương liều mạng túm khối vải bông kia, anh thong thả cong khóe miệng lên. Còn bên kia, Bùi Vinh Đức quăng cho anh một ánh mắt, Bùi Quốc Huy quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của ông bố nhà mình.
Lúc lực chú ý của tất cả mọi người bị Đỗ Phương Phương thu hút, Bùi Vinh Đức đi đến cạnh Bùi Quốc Huy, bàn tay lớn của ông ta đè lên vai Bùi Quốc Huy, muốn đẩy anh đang đứng trước tủ quần áo ra.
“Mở ra!”
Bùi Quốc Huy không nhúc nhích, Bùi Vinh Đức càng nhíu mày chặt hơn.
Tay Bùi Vinh Đức ngăn cản động tác muốn đóng tủ của Bùi Quốc Huy, vì đôi mắt sắc bén được huấn luyện hằng năm của ông ta ngắm chuẩn thấy một cái chân mảnh khảnh trắng nõn trong tủ quần áo. Còn người phụ nữ trốn bên trong hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của ông ta, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
Dương Bảo Long là người thế nào, đứng ở địa vị cao nhiều năm, nào có thể dễ dàng đồng ý cúi đầu nhận sai với người nhỏ tuổi hơn?
Ông ta cũng miễn cưỡng vác cái mặt già, ho khan hai tiếng: “Đương nhiên là tôi tin tưởng nhân cách của Quốc Huy, nhưng mà... nếu đã đến rồi, quả thật là cứ đi vào xem thử, nếu không có thì sẽ trả lại trong sạch cho cậu ấy.”
Tròng mắt Mộc Vinh khẽ chuyển, bà cứ cảm thấy có điểm nào đó không bình thường, muốn cản lại nhưng không kịp nữa rồi.
Bùi Vinh Đức đẩy Lâm Đức ra, tự đi vào trong.
“Thanh Ngân, đừng sợ, bố sẽ giải quyết hết cho em!” Dương Thảo Nguyên cầm tay Dương Thanh Ngân.
Dương Thanh Ngân cảm nhận được ánh mắt của Mộc Vinh đang dừng trên người mình, bà ta đang quan sát mình. Cô ta vội vàng rũ mắt xuống, giả bộ không nhìn thấy, mỉm cười cầm tay Dương Thảo Nguyên: “Chị, em tin Quốc Huy không phải người như vậy.”
Ngay sau đó, Mộc Vinh thu lại ánh nhìn soi xét của mình, đi vào phòng nghỉ.
“Thanh Ngân, chúng ta cũng đi vào đi.” Dương Thảo Nguyên như có chút chờ mong nói.
Dương Thanh Ngân im lặng vuốt ngược, ổn định nhịp tim của mình. Nào ngờ nghe thấy Dương Thảo Nguyên nói vậy, cô ta ngây người ra, tiêu hóa xong câu nói kia rồi mới lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chị, chúng mình đừng vào được không?”
“Tại sao?” Đỗ Phương Phương giật dây cô ta: “Chị Thanh Ngân, chị mới là người nên vào trong xem nhất đấy!”
Dương Thanh Ngân ngập ngừng cắn môi, Dương Thảo Nguyên đã vung tay lên: “Đừng nói nữa, vào trong xem đi!”
Dì Thúy vô cùng nịnh nọt đẩy Dương Thảo Nguyên đi vào trong.
“Chị!” Dương Thanh Ngân còn định khuyên Dương Thảo Nguyên nhưng bị Đỗ Phương Phương kéo lại: “Chị Thanh Ngân, chị không được mềm lòng!”
“Phương, chị phân vân lắm, làm như này có phải đã sai rồi không?” Hai mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng.
Đỗ Phương Phương nhìn mà đau lòng: “Chị Thanh Ngân, chị lương thiện quá, như thế sẽ bị bọn họ bắt nạt đấy.”
“Chị...”
“Chị Thanh Ngân, chị yên tâm. Có em chịu trách nhiệm chuyện hôm nay, nếu xảy ra tai vạ gì thì cứ để nhà họ Bùi tìm em tính sổ là được. Em sẽ nói cho bọn họ biết chuyện này không liên quan đến chị, chị căn bản không biết gì cả...”
“Phương!” Dương Thanh Ngân đột nhiên lạnh mặt: “Chẳng nhẽ theo ý của em, chị là người thích chối đẩy trách nhiệm như vậy sao?”
Đỗ Phương Phương nắm chặt tay Dương Thanh Ngân, xúc động cười: “Vì em tin nhân cách của chị Thanh Ngân nên mới sẵn lòng đứng phía trước chị dù có chuyện gì xảy ra. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dương Thanh Ngân cảm động gật đầu, dưới sự lôi kéo của Đỗ Phương Phương, cô ta chần chừ đi vào phòng nghỉ.
...
Trong phòng nghỉ tối lờ mờ, rèm cửa dày trịch đã chắn hết ánh sáng bên ngoài.
Lâm Đức đứng ở cửa không động đậy, còn Bùi Vinh Đức trực tiếp đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa ra.
Sắc mặt mọi người sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng bừa bộn trong phòng nghỉ lập tức khác nhau.
Một chiếc giày da nam thủ công bị vứt trên sàn nhà gạch men sứ trắng tinh như mới, tất màu xám cuộn tròn nhét bên trên, chiếc giày còn lại ở bên cạnh chân Bùi Vinh Đức, mặt Bùi Vinh Đức lập tức sầm xuống.
Cuối giường là một cái áo sơ mi trắng vo thành một đống, Bùi Vinh Đức gạt nó ra xong, phát hiện nút áo của sơ mi bị giật rơi ra toán loạn phía trên quần âu nam được chế tác tỉ mỉ.
“Trời ạ, tình hình gì đây!”
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc chỉ vào một chiếc quần lót vắt trên tủ đầu giường, gương mặt trắng nõn của cô ta lập tức đỏ lên.
“Thằng nhóc hư hỏng này...” Mộc Vinh không biết nói gì, đi đến chỗ tủ đầu giường ngăn cản ánh nhìn của Dương Thảo Nguyên.
Đảo mắt nhìn cả phòng nghỉ, làm gì có bóng dáng và quần áo nào của phụ nữ...
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, Bùi Quốc Huy mặc áo ngủ từ trong đi ra.
“Sao các người lại ở đây?” Bùi Quốc Huy ngạc nhiên nhìn phòng nghỉ chật ních người.
Bùi Vinh Đức lườm anh một cái, cau mày nói: “Tối qua con nghỉ ở đây à?”
Bùi Quốc Huy gật đầu: “Vâng?”
“Có người nói nhìn thấy con dẫn phụ nữ đến đây qua đêm.” Mộc Vinh nói thêm.
“Phụ nữ?” Bùi Quốc Huy bình thản, sau đó suy nghĩ, khóe môi khẽ giật, nhìn nơi Dương Thanh Ngân đang đứng.
Dương Thanh Ngân lập tức đi lên kéo tay Dương Bảo Long, nũng nịu nói: “Bố, con đã nói Quốc Huy không phải người như vậy rồi mà. Bây giờ biết là hiểu lầm rồi, chúng ta quay về trước đi, đừng làm phiền Quốc Huy làm việc.”
“Không được!” Đỗ Phương Phương lập tức gạt phăng: “Nếu đã đến rồi, chúng ta phải tìm hết một lượt thì mới có thể trả lại trong sạch cho cậu Bùi.”
“Phương, đừng quậy nữa.” Dương Thanh Ngân ngượng ngùng nhìn Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh, ánh mắt cô ta mang theo áy náy: “Bố mẹ, Phương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, lời nó nói bố mẹ đừng để trong lòng.”
Mộc Vinh không thèm nhìn cô ta, còn Bùi Vinh Đức thì vẫn giả bộ gật đầu một cái.
“Anh Ba! Anh xem, em mua đồ ăn sáng cho anh rồi đây.”
Không biết Lâm Đức nhảy ta từ chỗ nào, anh ta gạt Đỗ Phương Phương ra, đi đến trước mặt Bùi Quốc Huy.
Đỗ Phương Phương đang oán hận ngất trời, bất ngờ bị Lâm Đức đụng một cái, cô ta đứng không vững lảo đảo va vào tường.
“Phương!” Dương Thanh Ngân cuống cuồng đỡ cô ta: “Em có sao không?”
“Em không sao.” Đỗ Phương Phương căm hận lườm Lâm Đức: “Không chết được.”
Lâm Đức cười khẩy ra tiếng nhưng không quay đầu, tiếp tục đưa đồ ăn sáng đến trước mặt Bùi Quốc Huy: “Anh Ba, đến ăn sáng đi.”
Lúc đó, Đỗ Phương Phương đột ngột đẩy Dương Thanh Ngân ra, chạy vọt vào trong nhà vệ sinh.
“Cô làm gì thế!”
Lâm Đức nhanh tay nhanh mắt chặn cô ta lại, túm áo cô ta xách ra ngoài: “Đừng có mà quá đáng!”
Đỗ Phương Phương bám chặt lấy cửa, cười lạnh: “Nếu không có gì giấu diếm thì các người căng thẳng thế làm gì? Tôi chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi.”
“Cô xứng với nhà vệ sinh của anh Ba tôi sao? Dùng xong chút nữa phải khử trùng cả cái nhà vệ sinh này, có khi còn phải thay mới toàn bộ cũng nên.”
Lâm Đức kéo Đỗ Phương Phương ra ngoài không thương hương tiếc ngọc chút nào: “Chuyện nhà người ta liên quan gì đến cô? Có phải chồng cô ngoại tình đâu mà cô còn hăng hái hơn cả Dương Thanh Ngân thế? Hay là cô lén lút giở trò quỷ, muốn hãm hại anh Ba tôi?”
Mộc Vinh nghe xong câu này, chợt nhìn sang Dương Thanh Ngân, đáy mắt bà ta lóe lên tia sáng.
Dương Thanh Ngân vội vã tiến lên khuyên can: “Lâm Đức, cậu đừng suy diễn nữa, Phương chỉ là quan tâm tôi thôi mà.”
“Thân mình còn chưa lo xong, cô còn có thời gian đi quan tâm người khác hả, đúng là nực cười!”
Mắt thấy mấy người trẻ tuổi sắp cãi nhau rồi, Dương Bảo Long vốn đang nhắm hờ mắt bỗng mở mắt ra, ông ta thâm trầm nhìn Bùi Vinh Đức: “Quốc Huy, trong đám trẻ, người tôi tín nhiệm nhất chỉ có cậu. Hôm nay cậu nói thật cho tôi biết, cậu có người khác ở bên ngoài hay không?”
Bùi Quốc Huy chỉ mặc một cái áo ngủ, tóc đen vẫn còn nhỏ nước xuống, anh cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một ngụm, ung dung nhìn Dương Bảo Long. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng, hỏi ngược lại: “Lão Dương, ông nói những lời đó là tín nhiệm tôi sao?”
Dương Bảo Long bị Bùi Quốc Huy tung ngược lại một đòn, sững sờ một chút, cái mặt già cũng có chút không kiềm chế nổi.
Dương Bảo Long híp mắt quan sát Bùi Quốc Huy, dường như muốn nhìn xem có phải anh không giấu giếm gì thật không, hay là đang cố ý giả bộ.
Đỗ Phương Phương không khống chế được: “Anh nói đi! Bây giờ chúng tôi sẽ tìm xem!”
“Anh Ba!” Lâm Đức sốt ruột gọi Bùi Quốc Huy: “Dựa vào cái gì mà cho bọn họ lục soát?”
Bùi Quốc Huy cười nhạt: “Vì tôi muốn cho lão Dương một lý do để an lòng.”
Bấy giờ sắc mặt Dương Bảo Long mới dịu đi, ông ta vô cùng vừa lòng với lời nói và việc làm của Bùi Quốc Huy. Ông ta lại cảm thấy là con gái mình không hiểu chuyện, vì mấy chuyện vô căn cứ mà náo loạn đến mức này, khiến ông ta mất mặt hết sức!
Nếu bây giờ còn cố chấp nữa, vậy thì sau này ông ta sao có thể ngẩng đầu trước mặt chiến hữu nữa?
Dương Bảo Long nghĩ vậy, bèn nói với Bùi Vinh Đức: “Vinh Đức à, cậu là bố của Quốc Huy, vậy thì để tùy cậu tìm đi.”
“Bố, sao bố...” Dương Thảo Nguyên không vui.
Bùi Vinh Đức gật đầu: “Lão Dương yên tâm, nếu Quốc Huy làm sai cái gì, người làm bố là tôi tuyệt đối không bao che!”
Dương Thảo Nguyên còn muốn nói gì đó, liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Dương Bảo Long ngăn lại.
Bố người ta đã nói đến vậy rồi, còn hùng hổ dọa người như thế thì sau này còn mặt mũi nào ra ngoài?
Dương Thảo Nguyên không cam lòng hừ một tiếng, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên xe lăn.
Bùi Vinh Đức bắt đầu lục soát phòng nghỉ, Đỗ Phương Phương hét lên: “Lật giường lên, xem bên dưới có giấu người không!”
Bùi Quốc Huy ngước mắt nhìn Đỗ Phương Phương, tay cầm cốc nước hơi đung đưa.
Đỗ Phương Phương tinh mắt phát hiện động tác của Bùi Quốc Huy, cô ta đắc ý cười lạnh trong lòng, xem lần này cô ta trốn thoát ra làm sao!
Kết quả, Bùi Quốc Huy đứng lên đầu tiên, đi đến bên giường.
Ngón tay thon dài của anh vén một góc chăn lên, nhanh nhẹn lôi chăn ra.
Đỗ Phương Phương vội vã ngó đầu qua nhìn. Kết quả trên giường trừ hai cái gối ra thì chẳng còn gì nữa.
Sao lại như vậy?
Đỗ Phương Phương không dám tin, rõ ràng tối qua cô ta đã lập kế hoạch xong hết rồi mà, chẳng lẽ ả phụ nữ họ Ngô kia đã chạy thật rồi ư?
Chính vào lúc này, Bùi Vinh Đức đi ra từ nhà vệ sinh: “Bên trong không có người.”
Đỗ Phương Phương không tin, cô ta liều mạng thoát khỏi khống chế của Lâm Đức, lao vào nhà vệ sinh tìm lung tung.
Mộc Vinh nhìn nhà vệ sinh bị đảo lộn linh tinh lên, không vui nhíu mày lại. Bà đảo mắt nhìn Dương Thanh Ngân bàng quan đứng nhìn, sự không vui trong ánh mắt bà càng nhiều tới cực điểm.
Bùi Quốc Huy gài chăn lại, đi đến trước tủ quần áo, mở tủ lấy một bộ âu phục sạch và cà vạt ra.
“Sao rồi? Tìm thấy cái gì không?” Anh nhếch miệng cười, ôn hòa nhìn Đỗ Phương Phương đang nghi thần giả quỷ.
Mắt Đỗ Phương Phương nhìn bốn phía, cuối cùng, mục tiêu của cô ta tập trung lại dưới gầm giường: “Còn chưa tìm dưới kia!”
Cô ta hưng phấn chạy đến rồi nằm úp sấp xuống, thò tay tùy tiện quờ quạng vài cái. Cô ta quả nhiên túm được một khối vải nằng nặng. Nhưng lúc cô ta muốn túm ra thì khối vải đó hình như lại di chuyển một chút, cứ như đang tránh né tay cô ta.
Đỗ Phương Phương kích động như điên, châm biếm hừ lạnh: “Xem cô chạy đường nào?”
Bùi Quốc Huy thấy Đỗ Phương Phương liều mạng túm khối vải bông kia, anh thong thả cong khóe miệng lên. Còn bên kia, Bùi Vinh Đức quăng cho anh một ánh mắt, Bùi Quốc Huy quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của ông bố nhà mình.
Lúc lực chú ý của tất cả mọi người bị Đỗ Phương Phương thu hút, Bùi Vinh Đức đi đến cạnh Bùi Quốc Huy, bàn tay lớn của ông ta đè lên vai Bùi Quốc Huy, muốn đẩy anh đang đứng trước tủ quần áo ra.
“Mở ra!”
Bùi Quốc Huy không nhúc nhích, Bùi Vinh Đức càng nhíu mày chặt hơn.
Tay Bùi Vinh Đức ngăn cản động tác muốn đóng tủ của Bùi Quốc Huy, vì đôi mắt sắc bén được huấn luyện hằng năm của ông ta ngắm chuẩn thấy một cái chân mảnh khảnh trắng nõn trong tủ quần áo. Còn người phụ nữ trốn bên trong hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của ông ta, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
Bình luận facebook