Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 97 MẬT KHẨU THANG MÁY VIP
CHƯƠNG 97: MẬT KHẨU THANG MÁY VIP
Giây tiếp theo, Bùi Quốc Huy đã tiến lên che người phụ nữ bên trong lại, anh bình tĩnh nhìn Bùi Vinh Đức, khuôn mặt tuấn tú hơi cau lại.
Mặc dù Ngô Huệ đã chuẩn bị xong tư tưởng sẽ bị phát hiện, nhưng lúc thật sự đối diện với cặp mắt sắc bén tưởng chừng như có thể xuyên thấu tất cả kia, cô vẫn sợ khiếp vía. Khi cô còn cho rằng đối phương sẽ bắt cô ra thì cửa tủ chậm rãi khép lại.
Ngô Huệ dựa lưng vào tủ quần áo, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy không kiềm chế được.
Còn bên kia, Đỗ Phương Phương dùng sức kéo thứ kia ra, cô ta ngã nhào xuống đất, khối vải kia cũng bị cô ta lôi từ trong gầm giường ra ngoài.
Nhưng... người đâu?
Đỗ Phương Phương không dám tin nhìn tấm vải không, ngay cả sắc mặt của Dương Thanh Ngân cũng trở nên khó coi.
“Không thể nào... rõ ràng tôi cảm giác có người đang kéo vải với tôi mà!”
Đỗ Phương Phương chưa từ bỏ ý định, lại muốn chui vào trong lục lọi hồi nữa.
“Đỗ Phương Phương, cô quậy đủ chưa!” Lâm Đức không khách khí đẩy Đỗ Phương Phương sang một bên.
Dương Thảo Nguyên vội vàng quay đầu chỉ đạo dì Thúy: “Dì Thúy, dì mau qua đó tháo ga giường ra!”
Dì Thúy xắn tay áo, hùng hục xông lên.
Mộc Vinh chắn ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trước khi ra tay có cần làm rõ đây là phong nghỉ của ai trước không?”
Dương Thảo Nguyên tức giận nhìn Mộc Vinh không chịu nhường bước, bà ta âm thầm cắn môi: “Thúy Ngọc, quay lại đi.”
Dì Thúy liếc xéo Mộc Vinh, vung tay áo thô lỗ quay về phía sau Dương Thảo Nguyên.
Lúc này, một con rùa lắc lư bò từ trong gầm giường ra.
Vẻ khiêu khích trên mặt của Đỗ Phương Phương lập tức dừng lại, rõ ràng là cô ta không thể tin những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Người trong phòng đều im lặng nhìn Như Nguyệt chậm rãi bò từ trong gầm giường ra, bầu không khí lập tức đông đặc.
“Ha ha ha, anh Ba, tình nhân bé nhỏ anh giấu dưới gầm giường ra rồi này.”
Lâm Đức ngồi xổm xuống phía trước Như Nguyệt, nhấc nó lên, duỗi tay đưa nó đến trước mặt Đỗ Phương Phương: “Chơi vui không?”
Dương Thanh Ngân đi đến bên cạnh Mộc Vinh, cẩn thận mở miệng: “Mẹ, chị con chỉ hơi thẳng thắn quá, chuyện này chắc là có chút hiểu lầm rồi, con cũng không muốn ầm ĩ thành ra thế này đâu.”
“Hiểu lầm ư?” Mộc Vinh ung dung đẩy Dương Thanh Ngân đang muốn kéo tay bà ra: “Nếu biết là hiểu lầm, vậy tại sao không đợi tìm thấy chứng cứ rồi đến tận nhà, mà lại nghe bóng nghe gió rồi làm mọi chuyện ầm ĩ ra thành thế này?”
“Mẹ, chuyện này là con không đúng, con xin lỗi.” Dương Thanh Ngân nhỏ nhẹ nhận lỗi.
“Cô thì có lỗi gì với tôi?” Mộc Vinh thản nhiên nói, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Dương Thanh Ngân miễn cưỡng nở nụ cười, trán cô ta lấm tấm mồ hôi, cô ta tính tới tính lui mà không ngờ trộm gà không thành lại còn mất nắm thóc. Cô ta không biết đây là chuyện Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương tạo ra, cô ta ngượng ngùng: “Mẹ...”
“Dì Mộc, chuyện này không liên quan đến chị Thanh Ngân, đều tại cháu.” Đỗ Phương Phương cuống quýt nói chen vào.
Mộc Vinh quay đầu, quan sát Đỗ Phương Phương một lượt, vẻ uy nghiêm lộ ra qua dáng người cân đối mặc quân phục của bà. Đỗ Phương Phương vô thức nuốt nước miếng: “Dì Mộc, dì muốn trách thì cứ trách cháu đi!”
“Tôi với cô không có quan hệ gì với nhau, tôi có tư cách gì để trách mắng cô?”
Đỗ Phương Phương không nói gì, khóe mắt cô ta đảo khắp nơi, cuối cùng ánh mắt rơi trên khối vải bị cô ta lôi ra.
Đỗ Phương Phương nhìn kĩ, phát hiện tấm vải đó rất giống ga giường, cô ta khom lưng xuống dùng sức giũ tung tấm vải kia.
“Phương...” Dương Thanh Ngân muốn ngăn cô ta đừng làm ra hành động xốc nổi nào nữa nhưng đã chậm một bước.
Trên tấm ga giường bị cô ta mở ra trên mặt đất thấp thoáng có thể nhìn thấy vết chất lỏng màu trắng ngà đặc đã khô. Còn ở chính giữa tấm ga giường có một mảng màu nâu rõ ràng, hơi cưng cứng, nhìn qua giống vết máu khô...
Lúc này, không chỉ có Đỗ Phương Phương, ngay cả Mộc Vinh cũng biến sắc, mọi người đều đăm chiêu nhìn chằm chằm tấm vải kia.
“Chồng ơi anh...” Mắt Dương Thanh Ngân lập tức đỏ lên, cô ta bày ra dáng vẻ chịu oan ức rất lớn.
Bùi Quốc Huy nhìn tấm ga giường ngổn ngang kia, khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ một cái cớ lấy lệ.
Mặt Dương Bảo Long lại sầm xuống: “Quốc Huy, cậu giải thích cái này thế nào?”
Lúc này, con rùa cắn một cái quần lót nam màu đen lặng lẽ đi qua tấm ga giường.
Quần lót nam?
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người hạ xuống cái quần lót vắt trên tủ đầu giường.
Hai cái quần lót nam...
Dương Bảo Long chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lung la lung lay, may mà Mộc Vinh nhanh nhẹn đỡ được ông ta.
“Lão Dương, ông không sao chứ?”
Dương Bảo Long quét mắt nhìn Lâm Đức áo quần xộc xệch, anh ta cười hơn hớn, toe toét. Ông ta lại nhìn sang Bùi Quốc Huy, thấy anh mặc áo ngủ, cổ áo rộng mở lộ ra bờ ngực rộng, ông ta giận đến mức gân xanh trên trán trên cổ nổi hết lên.
Thật ra người nhà họ Dương và Đỗ Phương Phương vẫn chưa hồi hồn sau thông tin gây sốc này.
Dương Thanh Ngân như oán phụ nhìn Bùi Quốc Huy, hóa ra anh không những không thể quan hệ, mà còn bị đè bên dưới cái kia.
Dương Thanh Ngân nhìn căn phòng bừa bãi, cô ta chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên. Cô ta không ngăn nổi cơn buồn nôn đang trào lên từ trong dạ dày, không thể ngờ chồng mình trước mặt mọi người thì áo mũ chỉnh tề mà lại có khẩu vị nặng đến mức này...
“Trời ơi, ai nói cho tôi biết, chuyện này là sao!”
Dương Thanh Ngân là người hiểu ra đầu tiên, chịu không nổi cao giọng hét lên.
Bùi Vinh Đức tiến lên trước một bước: “Lão Dương, chắc đã có hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?” Dương Bảo Long giận xanh mặt, ông ta ra sức chọc chọc cái gậy trong tay lên đất: “Rõ ràng đến thế rồi, cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba hả? Cậu nói cho tôi nghe xem, hai cái quần lót này là của ai!”
Bùi Vinh Đức biết bí mật trong tủ quần áo, nhưng lúc này không tiện nói ra, ông ta chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Thế nhưng chính sự im lặng này trong mắt Dương Bảo Long biến thành người nhà họ Bùi cố ý lừa gạt để cho con trai bọn họ kết hôn với con gái ông ta.
“Tại sao con gái tôi phải vô duyên vô cớ chịu cái tội nghiệt này cơ chứ! Nó mới hơn hai mươi tuổi thôi mà... Không được, nhất định phải ly hôn!”
Dương Bảo Long giận run râu, dì Thúy vội vàng vuốt lưng nhuận khí cho ông ta.
“Lão Dương, hôn nhân không phải trò đùa, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện nói ly hôn?”
Mộc Vinh cũng hòa giải, nghiêng mặt nhìn Bùi Quốc Huy lặng im từ đầu đến cuối nói: “Quốc Huy, con nói một câu đi.”
Bùi Quốc Huy hơi ngượng ngùng, nhìn Dương Thanh Ngân: “Bà xã, anh đang tích cực đi khám rồi.”
Mộc Vinh trợn mắt: “Bùi Quốc Huy, con có biết mình đang nói cái gì không?”
Con trai mình trên phương diện đó có ổn hay không, Mộc Vinh bà còn không rõ hay sao? Điều bà ta ngạc nhiên chính là anh lựa chọn ngầm thừa nhận tội danh này.
Tuy nhiên, phản ứng của Mộc Vinh trong mắt mọi người lại thành bao che cho hành vi bệnh hoạn của Bùi Quốc Huy.
Dương Bảo Long tức không thở nổi, hóa ra nhà họ Bùi giỡn mặt nhà họ Dương bọn họ sao? Rõ ràng biết giới tính con trai mình không bình thường lại tỉnh bơ gạt con gái bảo bối của ông ta đi vào hố lửa.
Dương Bảo Long dắt Dương Thanh Ngân, muốn rời đi: “Thanh Ngân, chúng ta đi, còn ở tiếp nữa thì bố nôn mất!”
“Lão Dương!” Mộc Vinh muốn giải thích, nhưng Dương Bảo Long nào có nghe vào nửa câu?
Trước khi Dương Thảo Nguyên được dì Thúy đẩy ra ngoài, bà ta quay đầu, nhìn khuôn mặt nôn nóng của Mộc Vinh rồi cười đắc ý: “Bà cũng đừng lo lắng quá, loại bệnh này của đàn ông phải điều dưỡng từ từ. Bà càng cuống thì bệnh tình càng lâu khỏi. Nếu mà thật sự không được, cùng lắm thì bà đẻ đứa con trai nữa là được.”
“Cô!” Mộc Vinh vừa xấu hổ vừa giận đỏ mặt.
Dương Thảo Nguyên cười khan ha ha hai tiếng: “Nhưng mà giờ bà cũng đứng tuổi rồi, muốn đẻ chắc cũng không dễ đâu.”
Mộc Vinh đang định nói gì đó, Bùi Vinh Đức đã giữ bà ta lại: “Đừng kích động.”
Dương Thảo Nguyên nhìn vợ chồng bọn họ cầm tay nhau, đáy mắt bà ta lướt qua tia đố kị, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Đợi người nhà họ Dương đi hết, trong phòng nghỉ chỉ còn lại vợ chồng Bùi Vinh Đức, Bùi Quốc Huy và Lâm Đức.
“Vừa rồi anh cản em làm gì? Ả phụ nữ đó kiêu ngạo hống hách biết bao nhiêu năm rồi, ỷ mình tàn tật bắt người khác phải nhường nhịn đủ điều sao? Tức chết em mất, sao lại có người chua ngoa đến thế cơ chứ.” Mộc Vinh thở dốc, hoàn toàn không còn bình tĩnh thản nhiên như trước.
Bùi Vinh Đức động viên vỗ vai bà.
“Cái đó... chú Vinh Đức, dì Vinh, không còn chuyện gì thì cháu đi trước nhé!”
Lâm Đức nhấc chân lên muốn chuồn, nhưng lại bị Mộc Vinh chặn mất lối đi, anh ta chỉ có thể cười cười: “Dì Vinh...”
“Đi đâu? Nếu hôm nay cháu không nói rõ ràng thì đừng hòng đi đâu!” Mộc Vinh chỉ vào ga giường trên mặt đất nói.
Lâm Đức cảm thấy khá uất ức, anh ta không làm rõ tình hình được mà! Anh ta nghĩ vậy, bèn nhìn Bùi Quốc Huy xin cứu trợ.
Bùi Vinh Đức đột ngột mở miệng: “Còn không định ra ngoài à.”
Mộc Vinh ngạc nhiên nhìn Bùi Vinh Đức đứng bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi, nhưng rất nhanh sau đó, cửa tủ quần áo bị đẩy ra.
Ngô Huệ từ trong tủ quần áo ra ngoài, trên người cô mặc quần áo của Bùi Quốc Huy, chân trần, tóc dài thả ngang vai, trông giống một đứa trẻ phạm sai lầm bị người lớn bắt được. Cô cảm kích cúi người với Bùi Vinh Đức: “Ban nãy cảm ơn chú.”
“Đây...” Mộc Vinh kinh ngạc không nói ra lời.
Bùi Vinh Đức gật đầu chào lại, lạnh lùng nhìn Bùi Quốc Huy hờ hững: “Chút nữa ra ngoài nói chuyện.”
Nói xong, Bùi Vinh Đức đi ra ngoài trước.
Mộc Vinh không hiểu gì, ù ù cạc cạc đi theo chồng mình.
Lâm Đức nhìn trộm Ngô Huệ, rồi lại nhìn Bùi Quốc Huy, tiếp đó nhìn ga giường trên đất, ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa hai người và một con vật. Cuối cùng anh ta giật mình: “Hai người...”
Ngô Huệ không lên tiếng, nhanh nhẹn đi vào nhà vệ sinh, Bùi Quốc Huy lại bắt đầu thay quần áo.
Lâm Đức khịt mũi, túm bữa sáng của mình ỉu xìu rời đi.
...
Ngô Huệ dựa lên tường nhà vệ sinh, tâm trạng vẫn khó ổn định lại.
Nếu vừa nãy bị bắt được thì thứ chờ đợi cô sẽ là cái gì?
Ngày mai lên trang đầu báo thành phố Xuân Sơn, ra đường bị chỉ chỉ trỏ trỏ, hay là bị người quen chỉ trích?
Ngô Huệ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Lời nói chuẩn xác của Đỗ Phương Phương, Dương Thanh Ngân tủi thân, khiến cô nghĩ đây là một vở kịch được chuẩn bị xong từ trước. Cô nhớ lại cốc nước trong quán cà phê hôm qua, không khỏi nắm chặt tay.
Trần Gia Huy, lúc đầu cô cứ nghĩ cho dù hắn không có tình cảm với cô, ít nhất hắn còn nể quan hệ vợ chồng thì sẽ không đẩy cô vào đường cùng thế này! Hắn muốn đổi sự trong sạch của một người con gái khác lấy ích lợi cho cô gái của mình, làm như vậy có bất công hay không?
Cô có thể bình tĩnh nói với Bùi Quốc Huy rằng cô không để ý tình một đêm, nhưng lại không thể lừa dối nội tâm của chính mình.
Giây tiếp theo, Bùi Quốc Huy đã tiến lên che người phụ nữ bên trong lại, anh bình tĩnh nhìn Bùi Vinh Đức, khuôn mặt tuấn tú hơi cau lại.
Mặc dù Ngô Huệ đã chuẩn bị xong tư tưởng sẽ bị phát hiện, nhưng lúc thật sự đối diện với cặp mắt sắc bén tưởng chừng như có thể xuyên thấu tất cả kia, cô vẫn sợ khiếp vía. Khi cô còn cho rằng đối phương sẽ bắt cô ra thì cửa tủ chậm rãi khép lại.
Ngô Huệ dựa lưng vào tủ quần áo, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy không kiềm chế được.
Còn bên kia, Đỗ Phương Phương dùng sức kéo thứ kia ra, cô ta ngã nhào xuống đất, khối vải kia cũng bị cô ta lôi từ trong gầm giường ra ngoài.
Nhưng... người đâu?
Đỗ Phương Phương không dám tin nhìn tấm vải không, ngay cả sắc mặt của Dương Thanh Ngân cũng trở nên khó coi.
“Không thể nào... rõ ràng tôi cảm giác có người đang kéo vải với tôi mà!”
Đỗ Phương Phương chưa từ bỏ ý định, lại muốn chui vào trong lục lọi hồi nữa.
“Đỗ Phương Phương, cô quậy đủ chưa!” Lâm Đức không khách khí đẩy Đỗ Phương Phương sang một bên.
Dương Thảo Nguyên vội vàng quay đầu chỉ đạo dì Thúy: “Dì Thúy, dì mau qua đó tháo ga giường ra!”
Dì Thúy xắn tay áo, hùng hục xông lên.
Mộc Vinh chắn ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trước khi ra tay có cần làm rõ đây là phong nghỉ của ai trước không?”
Dương Thảo Nguyên tức giận nhìn Mộc Vinh không chịu nhường bước, bà ta âm thầm cắn môi: “Thúy Ngọc, quay lại đi.”
Dì Thúy liếc xéo Mộc Vinh, vung tay áo thô lỗ quay về phía sau Dương Thảo Nguyên.
Lúc này, một con rùa lắc lư bò từ trong gầm giường ra.
Vẻ khiêu khích trên mặt của Đỗ Phương Phương lập tức dừng lại, rõ ràng là cô ta không thể tin những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Người trong phòng đều im lặng nhìn Như Nguyệt chậm rãi bò từ trong gầm giường ra, bầu không khí lập tức đông đặc.
“Ha ha ha, anh Ba, tình nhân bé nhỏ anh giấu dưới gầm giường ra rồi này.”
Lâm Đức ngồi xổm xuống phía trước Như Nguyệt, nhấc nó lên, duỗi tay đưa nó đến trước mặt Đỗ Phương Phương: “Chơi vui không?”
Dương Thanh Ngân đi đến bên cạnh Mộc Vinh, cẩn thận mở miệng: “Mẹ, chị con chỉ hơi thẳng thắn quá, chuyện này chắc là có chút hiểu lầm rồi, con cũng không muốn ầm ĩ thành ra thế này đâu.”
“Hiểu lầm ư?” Mộc Vinh ung dung đẩy Dương Thanh Ngân đang muốn kéo tay bà ra: “Nếu biết là hiểu lầm, vậy tại sao không đợi tìm thấy chứng cứ rồi đến tận nhà, mà lại nghe bóng nghe gió rồi làm mọi chuyện ầm ĩ ra thành thế này?”
“Mẹ, chuyện này là con không đúng, con xin lỗi.” Dương Thanh Ngân nhỏ nhẹ nhận lỗi.
“Cô thì có lỗi gì với tôi?” Mộc Vinh thản nhiên nói, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Dương Thanh Ngân miễn cưỡng nở nụ cười, trán cô ta lấm tấm mồ hôi, cô ta tính tới tính lui mà không ngờ trộm gà không thành lại còn mất nắm thóc. Cô ta không biết đây là chuyện Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương tạo ra, cô ta ngượng ngùng: “Mẹ...”
“Dì Mộc, chuyện này không liên quan đến chị Thanh Ngân, đều tại cháu.” Đỗ Phương Phương cuống quýt nói chen vào.
Mộc Vinh quay đầu, quan sát Đỗ Phương Phương một lượt, vẻ uy nghiêm lộ ra qua dáng người cân đối mặc quân phục của bà. Đỗ Phương Phương vô thức nuốt nước miếng: “Dì Mộc, dì muốn trách thì cứ trách cháu đi!”
“Tôi với cô không có quan hệ gì với nhau, tôi có tư cách gì để trách mắng cô?”
Đỗ Phương Phương không nói gì, khóe mắt cô ta đảo khắp nơi, cuối cùng ánh mắt rơi trên khối vải bị cô ta lôi ra.
Đỗ Phương Phương nhìn kĩ, phát hiện tấm vải đó rất giống ga giường, cô ta khom lưng xuống dùng sức giũ tung tấm vải kia.
“Phương...” Dương Thanh Ngân muốn ngăn cô ta đừng làm ra hành động xốc nổi nào nữa nhưng đã chậm một bước.
Trên tấm ga giường bị cô ta mở ra trên mặt đất thấp thoáng có thể nhìn thấy vết chất lỏng màu trắng ngà đặc đã khô. Còn ở chính giữa tấm ga giường có một mảng màu nâu rõ ràng, hơi cưng cứng, nhìn qua giống vết máu khô...
Lúc này, không chỉ có Đỗ Phương Phương, ngay cả Mộc Vinh cũng biến sắc, mọi người đều đăm chiêu nhìn chằm chằm tấm vải kia.
“Chồng ơi anh...” Mắt Dương Thanh Ngân lập tức đỏ lên, cô ta bày ra dáng vẻ chịu oan ức rất lớn.
Bùi Quốc Huy nhìn tấm ga giường ngổn ngang kia, khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ một cái cớ lấy lệ.
Mặt Dương Bảo Long lại sầm xuống: “Quốc Huy, cậu giải thích cái này thế nào?”
Lúc này, con rùa cắn một cái quần lót nam màu đen lặng lẽ đi qua tấm ga giường.
Quần lót nam?
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người hạ xuống cái quần lót vắt trên tủ đầu giường.
Hai cái quần lót nam...
Dương Bảo Long chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lung la lung lay, may mà Mộc Vinh nhanh nhẹn đỡ được ông ta.
“Lão Dương, ông không sao chứ?”
Dương Bảo Long quét mắt nhìn Lâm Đức áo quần xộc xệch, anh ta cười hơn hớn, toe toét. Ông ta lại nhìn sang Bùi Quốc Huy, thấy anh mặc áo ngủ, cổ áo rộng mở lộ ra bờ ngực rộng, ông ta giận đến mức gân xanh trên trán trên cổ nổi hết lên.
Thật ra người nhà họ Dương và Đỗ Phương Phương vẫn chưa hồi hồn sau thông tin gây sốc này.
Dương Thanh Ngân như oán phụ nhìn Bùi Quốc Huy, hóa ra anh không những không thể quan hệ, mà còn bị đè bên dưới cái kia.
Dương Thanh Ngân nhìn căn phòng bừa bãi, cô ta chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên. Cô ta không ngăn nổi cơn buồn nôn đang trào lên từ trong dạ dày, không thể ngờ chồng mình trước mặt mọi người thì áo mũ chỉnh tề mà lại có khẩu vị nặng đến mức này...
“Trời ơi, ai nói cho tôi biết, chuyện này là sao!”
Dương Thanh Ngân là người hiểu ra đầu tiên, chịu không nổi cao giọng hét lên.
Bùi Vinh Đức tiến lên trước một bước: “Lão Dương, chắc đã có hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?” Dương Bảo Long giận xanh mặt, ông ta ra sức chọc chọc cái gậy trong tay lên đất: “Rõ ràng đến thế rồi, cậu coi tôi là đứa trẻ lên ba hả? Cậu nói cho tôi nghe xem, hai cái quần lót này là của ai!”
Bùi Vinh Đức biết bí mật trong tủ quần áo, nhưng lúc này không tiện nói ra, ông ta chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Thế nhưng chính sự im lặng này trong mắt Dương Bảo Long biến thành người nhà họ Bùi cố ý lừa gạt để cho con trai bọn họ kết hôn với con gái ông ta.
“Tại sao con gái tôi phải vô duyên vô cớ chịu cái tội nghiệt này cơ chứ! Nó mới hơn hai mươi tuổi thôi mà... Không được, nhất định phải ly hôn!”
Dương Bảo Long giận run râu, dì Thúy vội vàng vuốt lưng nhuận khí cho ông ta.
“Lão Dương, hôn nhân không phải trò đùa, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao có thể tùy tiện nói ly hôn?”
Mộc Vinh cũng hòa giải, nghiêng mặt nhìn Bùi Quốc Huy lặng im từ đầu đến cuối nói: “Quốc Huy, con nói một câu đi.”
Bùi Quốc Huy hơi ngượng ngùng, nhìn Dương Thanh Ngân: “Bà xã, anh đang tích cực đi khám rồi.”
Mộc Vinh trợn mắt: “Bùi Quốc Huy, con có biết mình đang nói cái gì không?”
Con trai mình trên phương diện đó có ổn hay không, Mộc Vinh bà còn không rõ hay sao? Điều bà ta ngạc nhiên chính là anh lựa chọn ngầm thừa nhận tội danh này.
Tuy nhiên, phản ứng của Mộc Vinh trong mắt mọi người lại thành bao che cho hành vi bệnh hoạn của Bùi Quốc Huy.
Dương Bảo Long tức không thở nổi, hóa ra nhà họ Bùi giỡn mặt nhà họ Dương bọn họ sao? Rõ ràng biết giới tính con trai mình không bình thường lại tỉnh bơ gạt con gái bảo bối của ông ta đi vào hố lửa.
Dương Bảo Long dắt Dương Thanh Ngân, muốn rời đi: “Thanh Ngân, chúng ta đi, còn ở tiếp nữa thì bố nôn mất!”
“Lão Dương!” Mộc Vinh muốn giải thích, nhưng Dương Bảo Long nào có nghe vào nửa câu?
Trước khi Dương Thảo Nguyên được dì Thúy đẩy ra ngoài, bà ta quay đầu, nhìn khuôn mặt nôn nóng của Mộc Vinh rồi cười đắc ý: “Bà cũng đừng lo lắng quá, loại bệnh này của đàn ông phải điều dưỡng từ từ. Bà càng cuống thì bệnh tình càng lâu khỏi. Nếu mà thật sự không được, cùng lắm thì bà đẻ đứa con trai nữa là được.”
“Cô!” Mộc Vinh vừa xấu hổ vừa giận đỏ mặt.
Dương Thảo Nguyên cười khan ha ha hai tiếng: “Nhưng mà giờ bà cũng đứng tuổi rồi, muốn đẻ chắc cũng không dễ đâu.”
Mộc Vinh đang định nói gì đó, Bùi Vinh Đức đã giữ bà ta lại: “Đừng kích động.”
Dương Thảo Nguyên nhìn vợ chồng bọn họ cầm tay nhau, đáy mắt bà ta lướt qua tia đố kị, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Đợi người nhà họ Dương đi hết, trong phòng nghỉ chỉ còn lại vợ chồng Bùi Vinh Đức, Bùi Quốc Huy và Lâm Đức.
“Vừa rồi anh cản em làm gì? Ả phụ nữ đó kiêu ngạo hống hách biết bao nhiêu năm rồi, ỷ mình tàn tật bắt người khác phải nhường nhịn đủ điều sao? Tức chết em mất, sao lại có người chua ngoa đến thế cơ chứ.” Mộc Vinh thở dốc, hoàn toàn không còn bình tĩnh thản nhiên như trước.
Bùi Vinh Đức động viên vỗ vai bà.
“Cái đó... chú Vinh Đức, dì Vinh, không còn chuyện gì thì cháu đi trước nhé!”
Lâm Đức nhấc chân lên muốn chuồn, nhưng lại bị Mộc Vinh chặn mất lối đi, anh ta chỉ có thể cười cười: “Dì Vinh...”
“Đi đâu? Nếu hôm nay cháu không nói rõ ràng thì đừng hòng đi đâu!” Mộc Vinh chỉ vào ga giường trên mặt đất nói.
Lâm Đức cảm thấy khá uất ức, anh ta không làm rõ tình hình được mà! Anh ta nghĩ vậy, bèn nhìn Bùi Quốc Huy xin cứu trợ.
Bùi Vinh Đức đột ngột mở miệng: “Còn không định ra ngoài à.”
Mộc Vinh ngạc nhiên nhìn Bùi Vinh Đức đứng bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi, nhưng rất nhanh sau đó, cửa tủ quần áo bị đẩy ra.
Ngô Huệ từ trong tủ quần áo ra ngoài, trên người cô mặc quần áo của Bùi Quốc Huy, chân trần, tóc dài thả ngang vai, trông giống một đứa trẻ phạm sai lầm bị người lớn bắt được. Cô cảm kích cúi người với Bùi Vinh Đức: “Ban nãy cảm ơn chú.”
“Đây...” Mộc Vinh kinh ngạc không nói ra lời.
Bùi Vinh Đức gật đầu chào lại, lạnh lùng nhìn Bùi Quốc Huy hờ hững: “Chút nữa ra ngoài nói chuyện.”
Nói xong, Bùi Vinh Đức đi ra ngoài trước.
Mộc Vinh không hiểu gì, ù ù cạc cạc đi theo chồng mình.
Lâm Đức nhìn trộm Ngô Huệ, rồi lại nhìn Bùi Quốc Huy, tiếp đó nhìn ga giường trên đất, ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa hai người và một con vật. Cuối cùng anh ta giật mình: “Hai người...”
Ngô Huệ không lên tiếng, nhanh nhẹn đi vào nhà vệ sinh, Bùi Quốc Huy lại bắt đầu thay quần áo.
Lâm Đức khịt mũi, túm bữa sáng của mình ỉu xìu rời đi.
...
Ngô Huệ dựa lên tường nhà vệ sinh, tâm trạng vẫn khó ổn định lại.
Nếu vừa nãy bị bắt được thì thứ chờ đợi cô sẽ là cái gì?
Ngày mai lên trang đầu báo thành phố Xuân Sơn, ra đường bị chỉ chỉ trỏ trỏ, hay là bị người quen chỉ trích?
Ngô Huệ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Lời nói chuẩn xác của Đỗ Phương Phương, Dương Thanh Ngân tủi thân, khiến cô nghĩ đây là một vở kịch được chuẩn bị xong từ trước. Cô nhớ lại cốc nước trong quán cà phê hôm qua, không khỏi nắm chặt tay.
Trần Gia Huy, lúc đầu cô cứ nghĩ cho dù hắn không có tình cảm với cô, ít nhất hắn còn nể quan hệ vợ chồng thì sẽ không đẩy cô vào đường cùng thế này! Hắn muốn đổi sự trong sạch của một người con gái khác lấy ích lợi cho cô gái của mình, làm như vậy có bất công hay không?
Cô có thể bình tĩnh nói với Bùi Quốc Huy rằng cô không để ý tình một đêm, nhưng lại không thể lừa dối nội tâm của chính mình.
Bình luận facebook