Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 99 BÁC SĨ KHOA PHỤ SẢN
CHƯƠNG 99: BÁC SĨ KHOA PHỤ SẢN
Bác sĩ Lý đồng cảm nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mắt: “Hóa ra là thế...”
“Tôi cũng biết nói dối không phải biện pháp tốt nhất, sẽ có một ngày bị phát hiện ra. Cũng trách tôi không biết gì, lỡ coi chướng bụng thành mang thai, lại còn chưa chắc chắn đã ngốc nghếch nói cho anh ấy biết. Bây giờ tôi không biết giải thích với anh ấy kiểu gì.”
“Vậy cô phải nghĩ cách giả vờ làm sảy đứa bé, bây giờ không giống thời xưa, đợi cô đủ tháng là bụng sẽ to rồi, chỉ cần là người có chút kiến thức sẽ nhìn ra thật giả ngay. Đến lúc đó cô muốn che giấu kiểu gì?”
Bác sĩ Lý không ngốc, nếu chuyện của cô Dương này lộ ra thì bà ta cũng bị liên lụy.
Dương Thanh Ngân tự tin cong môi: “Bác sĩ Lý yên tâm, giờ tôi mới hơn một tháng, mang ít nhất phải ba tháng mới lộ bụng. Vả lại, nếu giờ tôi bất ngờ sảy thai, không dám đảm bảo chồng tôi sẽ nhìn ra được điều gì bất thường.”
“Vì vậy...” Dương Thanh Ngân vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình: “Đứa bé này, kể cả sinh non cũng phải có giá trị, cảm tình của tôi và chồng tôi bất hòa vì con cái, bây giờ, cứ để đứa bé này bắt đầu cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng tôi đi.”
...
Ngô Huệ đi từ thang máy VIP ra, bên ngoài là đường thông đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm chứ không phải cửa chính.
Cô vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Đức ngoắc tay bỉ ổi: “Bên này bên này!”
Ngô Huệ gật đầu, lập tức đi đến chỗ anh ta, ngồi vào ghế lái phụ.
“Anh Ba sợ ngoài cửa có đám chó săn tin gì đấy nên cố ý dặn anh ở đây đợi em.”
Lâm Đức đưa bữa sáng cho Ngô Huệ: “Nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Ngô Huệ nhìn hai cái bánh bao thịt, nếu cô nhớ không nhầm thì vừa nãy hai cái bánh bao thịt này đặt trên tủ đầu giường.
“Cảm ơn, em không đói.” Hai má Ngô Huệ đỏ lên.
“Vậy uống chút sữa đậu nành đi.” Lâm Đức cười thoải mái: “Cái này không mang lên trên.”
Ngô Huệ cười xấu hổ, nhận lấy uống một ngụm nhỏ, dạ dày cô lúc này mới ấm lên một chút: “Cảm ơn anh.”
Lâm Đức vừa lái xe vừa nhìn cô: “Huệ à, trông em hôm nay không tệ nhỉ!”
“Thế à?” Ngô Huệ vuốt mặt mình, ngắm mình qua gương chiếu hậu.
“Vì vậy, sau này em phải đối xử tốt với anh Ba nhà anh đấy biết chưa?”
Kết quả Ngô Huệ bị sặc sữa đậu, cô ra sức ho khù khụ, hai má nóng bỏng lên.
...
Ngô Huệ thấy Lâm Đức đã biết việc của cô và Bùi Quốc Huy, vì vậy lúc mua thuốc tránh thai cô cũng không giấu diếm.
Lâm Đức tò mò nhìn Ngô Huệ uống thuốc, làm Ngô Huệ xấu hổ.
“Nhìn cái gì?” Ngô Huệ nhét thuốc vào trong túi.
Lâm Đức ngồi thẳng trên ghế lái, thở dài: “Lại một sinh mệnh vô tội...”
Ngô Huệ không đồng ý: “Em không cho rằng nó thích hợp để đến thế giới này.”
“Cũng đúng nhỉ.” Lâm Đức phụ họa theo: “Suy cho cùng thì tối qua hai người đã uống phải thứ không tốt.”
Ngô Huệ cảm thấy mình không cùng tần số với anh ta: “Anh Lâm...”
“Gọi anh Đức.” Lâm Đức cười ha ha sửa lại.
Ngô Huệ gật đầu: “Được, anh Đức, tối qua em với anh Ba... thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, em sẽ không bắt anh ấy phụ trách. Mọi người đều là người lớn rồi, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sẽ tốt cho mọi người hơn.
“Nhưng mà, anh Ba nhà anh đòi em chịu trách nhiệm với anh ấy đấy.”
“... Thường thì mấy chuyện này, con gái mới là người chịu thiệt chứ?”
“Nhưng, xã hội cái gì nhỉ, nam nữ bình đẳng đúng không? Người ta thường nói một cây làm chẳng nên non...”
Ngô Huệ đưa tay bịt miệng anh ta lại: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”
Lâm Đức nháy mắt hai cái, Ngô Huệ thấy được bảo đảm xong mới buông tay.
…
Ngô Huệ để mặc Trần Gia Huy quan sát, cô thản nhiên nhìn lại hắn: “Thế giới này thật nhỏ, ở đây rồi mà vẫn có thể gặp được anh.”
Trần Gia Huy nhìn cô: “Tối qua cô ở đâu?”
“Tôi ở đâu chắc trong lòng anh phải rõ hơn tôi mới đúng chứ?” Ngô Huệ nhếch miệng.
Trần Gia Huy: “Tôi không biết, thế nên cô trả lời đi.”
Ngô Huệ không thèm phản ứng lại. Bây giờ nhìn thấy hắn, ngay cả suy nghĩ muốn cho hắn một cái tát cô cũng không có, cô chỉ muốn tránh đi sớm một chút.
Trần Gia Huy lại bước một bước, kéo lấy cánh tay cô: “Tôi thật sự quan tâm đến cô.”
“Trần Gia Huy, đã làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, anh diễn trò như thế không thấy buồn nôn à?”
Ngô Huệ phủi tay hắn ra: “Đợi chúng ta làm xong giấy ly hôn rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh tiếp nữa.”
“Tối qua cô ở đâu?” Trần Gia Huy đột nhiên hung hăng trừng cô: “Ở với ai?”
Ngô Huệ: “Tối qua tôi đi đâu, ở với ai có liên quan gì đến anh? Anh có thể đưa tôi lên giường người đàn ông khác mà vẫn còn có lòng dạ quan tâm sống chết của tôi à? Đây là vừa đấm vừa xoa để lần sau tôi ngu ngốc tin tưởng anh tiếp hả?”
Trần Gia Huy không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn xù lông nhím nhìn Ngô Huệ: “Tôi không muốn làm tổn thương cô.”
Ngô Huệ chỉ cảm thấy câu này của hắn cực kì buồn cười, cô không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Vậy như thế nào mới coi là tổn thương tôi? Sáng nay cho các người bắt gian tại giường, sau đó nắm tóc tôi đi rêu rao khắp phố, để truyền thông và phóng viên chụp mấy tấm ảnh cảnh nhốn nháo này lại hả?”
Trần Gia Huy day thái dương, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngô Huệ, chúng ta có thể đừng nói chuyện thế này được không?”
Ngô Huệ: “Có thể, vì giữa chúng ta không có gì để nói hết.”
Trần Gia Huy tiến lên trước hai bước, bắt lấy cánh tay cô: “Ngô Huệ, chúng ta nói chuyện hẳn hoi đi.”
“Nói cái gi?” Ngô Huệ cười lạnh: “Tôi không có nhiều thời gian.”
Trần Gia Huy không chịu thả cô ra, Ngô Huệ ra sức giãy dụa, không cẩn thận quăng túi ra chỗ khác.
Vì cô không kịp kéo khóa nên đồ trong túi văng hết ra đất.
Trần Gia Huy vượt qua cô trực tiếp tiến về phía trước, muốn nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên.
“Anh làm gì đấy!” Ngô Huệ lao tới, muốn giật lấy cái hộp trong tay hắn: “Trả nó cho tôi.”
Trần Gia Huy siết chặt thuốc tránh thai Đình Dục trong tay, ánh mắt lạnh lẽo của hắn bắn về phía cô: “Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.”
Lời nói của Trần Gia Huy châm ngòi lửa giận của Ngô Huệ, rõ ràng là hắn hãm hại cô, tại sao lại cứ như hắn phải chịu tổn thương vậy chứ!
Cô hít sâu vài hơi, lúc này mới bình tĩnh lại: “Hôm qua chắc anh tốn không ít công sức mới đưa tôi lên giường của Bùi Quốc Huy được nhỉ? Không sai, tối qua chúng tôi rất kích thích, ngay cả biện pháp an toàn cũng không dùng. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể giải quyết sau khi xong chuyện thôi.”
“Ngô Huệ!” Tay Trần Gia Huy giữ chặt bả vai cô, chặt đến mức làm vai cô đau khó chịu: “Cô lên giường với Bùi Quốc Huy rồi ư?”
Ngô Huệ nhìn lại hắn, ánh mắt cô lạnh nhạt: “Đây không phải mục đích anh bỏ thuốc chúng tôi à?”
Trần Gia Huy sầm mặt: “Tôi không làm chuyện đó.”
“Vậy xem ra là chúng tôi không biết xấu hổ, tự xằng bậy với nhau rồi.” Ngô Huệ cười nói: “Anh muốn nghe những lời này để thấy mình trong sạch thì tôi sẽ nói cho anh nghe, có được không?”
Ngô Huệ đẩy Trần Gia Huy ra mà không tốn chút sức nào, cô nhặt túi dưới đất lên, đi lướt qua hắn.
Trần Gia Huy ngây ngẩn đứng im tại chỗ, trong tay vẫn cầm hộp thuốc tránh thai kia.
Điện thoại trong túi quần rung liên hồi, hắn hoàn hồn lại, nhìn thấy ba chữ “Cao Hồng Quân” hiện trên màn hình.
Mặt Trần Gia Huy càng u ám hơn: “Giờ cậu đang ở đâu?”
“Đúng lúc quá, Huy, tôi đang tìm cậu đây! Bây giờ đến nhà tôi đi, chúng ta lại vạch kế hoạch xem phải đối phó như thế nào với ả họ Ngô kia lại từ đầu...”
Nhưng mà, Cao Hồng Quân còn chưa nói xong, Trần Gia Huy đã ngắt điện thoại.
...
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân đang châu đầu ghé tai bàn bạc thì chuông cửa phòng khách vang lên.
Cao Hồng Quân ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Trần Gia Huy mặt mày u ám đứng ngoài cửa.
“Huy, cậu đến rồi à! Hôm nay chúng ta xui xẻo thật. Kéo cả đám người hùng hổ đến mà kết quả là nhìn thấy Bùi Quốc Huy và Lâm Đức. Cậu biết không, chỗ đó lộn xộn hết cả, trên ga giường còn có vết máu... Không biết bọn họ đã làm cái gì nữa!”
Đỗ Phương Phương vội vã ai oán nói, cô ta không nhìn thấy lúc Trần Gia Huy nắm chặt hai đấm khi nghe thấy hai từ “vết máu” kia.
“Đứng đực ngoài cửa làm gì, mau vào đi.” Cao Hồng Quân kéo Trần Gia Huy vào trong.
Trần Gia Huy lại túm cổ áo hắn, đẩy hắn lên tường: “Hôm qua sau khi cậu đưa Ngô Huệ đi đã làm gì cô ấy?”
Mắt Cao Hồng Quân lóe lên: “Tôi có làm gì đâu, sao thế, cô ta xảy ra chuyện gì à?”
Trần Gia Huy đè cánh tay lên cổ họng hắn: “Cậu còn định giấu tôi đến bao giờ?”
“Huy, cậu làm gì thế!” Đỗ Phương Phương nhảy dựng lên, muốn khuyên ngăn bọn họ nhưng không kéo Trần Gia Huy ra được, cô ta đành vội vàng nhận tội: “Đúng, bọn em đã bỏ thuốc Ngô Huệ, cũng cho Bùi Quốc Huy một ít thuốc. Nhưng không phải kế hoạch đã thất bại rồi sao? Bọn họ không làm chuyện gì cả, anh kích động cái gì thế!”
“Không làm gì cả ư?” Trần Gia Huy khe khẽ nói lại mấy từ này.
Đỗ Phương Phương vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, sáng nay em không nhìn thấy ả họ Ngô kia ở phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy...”
Trần Gia Huy buông Cao Hồng Quân ra, quay người đi vào phòng khách, quơ lấy bình rượu trên bàn trà hung hăng ném vào bức tường phía sau Cao Hồng Quân. Mảnh thủy tinh vỡ bắn lên mặt Cao Hồng Quân, rạch ra một vết thương rướm máu, Đỗ Phương Phương quýnh lên: “Huy, cậu có ý gì đây!”
Phòng khách lập tức tràn ngập mùi rượu Whisky.
Cao Hồng Quân lau mặt, nổi nóng nhìn Trần Gia Huy: “Tôi cho cô ta uống thuốc thì sao? Năng lực tự chủ không mạnh thì trách ai? Vả lại, không phải Phương đã nói không xảy ra chuyện gì sao? Giờ làm Thanh Ngân làm mất lòng cả hai bên rồi...”
Không xảy ra chuyện gì á?
Mặt Trần Gia Huy lạnh như băng, hắn cúi người, hất hết ly cốc và giấy bút trên bàn trà xuống đất.
Ly thủy tinh nhập khẩu từ nước ngoài vỡ vụn trên mặt đất, trong nháy mắt rượu bắn đầy thảm trải nền.
“Là chính miệng cậu nói cho cô ta uống thuốc mê, để cô ta nằm cùng một giường với Bùi Quốc Huy, là cậu nói sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ tạo ra cảnh ‘yêu đương vụng trộm’ giả cho bọn họ...”
Trần Gia Huy bước nhanh về phía trước, hung hăng túm cổ áo Cao Hồng Quân: “Chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, tôi luôn đối xử với cậu như em trai ruột. Tôi tưởng là có thể tin tưởng cậu hoàn toàn, ai ngờ cậu lại làm chuyện này sau lưng tôi!”
Bác sĩ Lý đồng cảm nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mắt: “Hóa ra là thế...”
“Tôi cũng biết nói dối không phải biện pháp tốt nhất, sẽ có một ngày bị phát hiện ra. Cũng trách tôi không biết gì, lỡ coi chướng bụng thành mang thai, lại còn chưa chắc chắn đã ngốc nghếch nói cho anh ấy biết. Bây giờ tôi không biết giải thích với anh ấy kiểu gì.”
“Vậy cô phải nghĩ cách giả vờ làm sảy đứa bé, bây giờ không giống thời xưa, đợi cô đủ tháng là bụng sẽ to rồi, chỉ cần là người có chút kiến thức sẽ nhìn ra thật giả ngay. Đến lúc đó cô muốn che giấu kiểu gì?”
Bác sĩ Lý không ngốc, nếu chuyện của cô Dương này lộ ra thì bà ta cũng bị liên lụy.
Dương Thanh Ngân tự tin cong môi: “Bác sĩ Lý yên tâm, giờ tôi mới hơn một tháng, mang ít nhất phải ba tháng mới lộ bụng. Vả lại, nếu giờ tôi bất ngờ sảy thai, không dám đảm bảo chồng tôi sẽ nhìn ra được điều gì bất thường.”
“Vì vậy...” Dương Thanh Ngân vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình: “Đứa bé này, kể cả sinh non cũng phải có giá trị, cảm tình của tôi và chồng tôi bất hòa vì con cái, bây giờ, cứ để đứa bé này bắt đầu cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng tôi đi.”
...
Ngô Huệ đi từ thang máy VIP ra, bên ngoài là đường thông đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm chứ không phải cửa chính.
Cô vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Đức ngoắc tay bỉ ổi: “Bên này bên này!”
Ngô Huệ gật đầu, lập tức đi đến chỗ anh ta, ngồi vào ghế lái phụ.
“Anh Ba sợ ngoài cửa có đám chó săn tin gì đấy nên cố ý dặn anh ở đây đợi em.”
Lâm Đức đưa bữa sáng cho Ngô Huệ: “Nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Ngô Huệ nhìn hai cái bánh bao thịt, nếu cô nhớ không nhầm thì vừa nãy hai cái bánh bao thịt này đặt trên tủ đầu giường.
“Cảm ơn, em không đói.” Hai má Ngô Huệ đỏ lên.
“Vậy uống chút sữa đậu nành đi.” Lâm Đức cười thoải mái: “Cái này không mang lên trên.”
Ngô Huệ cười xấu hổ, nhận lấy uống một ngụm nhỏ, dạ dày cô lúc này mới ấm lên một chút: “Cảm ơn anh.”
Lâm Đức vừa lái xe vừa nhìn cô: “Huệ à, trông em hôm nay không tệ nhỉ!”
“Thế à?” Ngô Huệ vuốt mặt mình, ngắm mình qua gương chiếu hậu.
“Vì vậy, sau này em phải đối xử tốt với anh Ba nhà anh đấy biết chưa?”
Kết quả Ngô Huệ bị sặc sữa đậu, cô ra sức ho khù khụ, hai má nóng bỏng lên.
...
Ngô Huệ thấy Lâm Đức đã biết việc của cô và Bùi Quốc Huy, vì vậy lúc mua thuốc tránh thai cô cũng không giấu diếm.
Lâm Đức tò mò nhìn Ngô Huệ uống thuốc, làm Ngô Huệ xấu hổ.
“Nhìn cái gì?” Ngô Huệ nhét thuốc vào trong túi.
Lâm Đức ngồi thẳng trên ghế lái, thở dài: “Lại một sinh mệnh vô tội...”
Ngô Huệ không đồng ý: “Em không cho rằng nó thích hợp để đến thế giới này.”
“Cũng đúng nhỉ.” Lâm Đức phụ họa theo: “Suy cho cùng thì tối qua hai người đã uống phải thứ không tốt.”
Ngô Huệ cảm thấy mình không cùng tần số với anh ta: “Anh Lâm...”
“Gọi anh Đức.” Lâm Đức cười ha ha sửa lại.
Ngô Huệ gật đầu: “Được, anh Đức, tối qua em với anh Ba... thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, em sẽ không bắt anh ấy phụ trách. Mọi người đều là người lớn rồi, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sẽ tốt cho mọi người hơn.
“Nhưng mà, anh Ba nhà anh đòi em chịu trách nhiệm với anh ấy đấy.”
“... Thường thì mấy chuyện này, con gái mới là người chịu thiệt chứ?”
“Nhưng, xã hội cái gì nhỉ, nam nữ bình đẳng đúng không? Người ta thường nói một cây làm chẳng nên non...”
Ngô Huệ đưa tay bịt miệng anh ta lại: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”
Lâm Đức nháy mắt hai cái, Ngô Huệ thấy được bảo đảm xong mới buông tay.
…
Ngô Huệ để mặc Trần Gia Huy quan sát, cô thản nhiên nhìn lại hắn: “Thế giới này thật nhỏ, ở đây rồi mà vẫn có thể gặp được anh.”
Trần Gia Huy nhìn cô: “Tối qua cô ở đâu?”
“Tôi ở đâu chắc trong lòng anh phải rõ hơn tôi mới đúng chứ?” Ngô Huệ nhếch miệng.
Trần Gia Huy: “Tôi không biết, thế nên cô trả lời đi.”
Ngô Huệ không thèm phản ứng lại. Bây giờ nhìn thấy hắn, ngay cả suy nghĩ muốn cho hắn một cái tát cô cũng không có, cô chỉ muốn tránh đi sớm một chút.
Trần Gia Huy lại bước một bước, kéo lấy cánh tay cô: “Tôi thật sự quan tâm đến cô.”
“Trần Gia Huy, đã làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, anh diễn trò như thế không thấy buồn nôn à?”
Ngô Huệ phủi tay hắn ra: “Đợi chúng ta làm xong giấy ly hôn rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh tiếp nữa.”
“Tối qua cô ở đâu?” Trần Gia Huy đột nhiên hung hăng trừng cô: “Ở với ai?”
Ngô Huệ: “Tối qua tôi đi đâu, ở với ai có liên quan gì đến anh? Anh có thể đưa tôi lên giường người đàn ông khác mà vẫn còn có lòng dạ quan tâm sống chết của tôi à? Đây là vừa đấm vừa xoa để lần sau tôi ngu ngốc tin tưởng anh tiếp hả?”
Trần Gia Huy không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn xù lông nhím nhìn Ngô Huệ: “Tôi không muốn làm tổn thương cô.”
Ngô Huệ chỉ cảm thấy câu này của hắn cực kì buồn cười, cô không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Vậy như thế nào mới coi là tổn thương tôi? Sáng nay cho các người bắt gian tại giường, sau đó nắm tóc tôi đi rêu rao khắp phố, để truyền thông và phóng viên chụp mấy tấm ảnh cảnh nhốn nháo này lại hả?”
Trần Gia Huy day thái dương, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngô Huệ, chúng ta có thể đừng nói chuyện thế này được không?”
Ngô Huệ: “Có thể, vì giữa chúng ta không có gì để nói hết.”
Trần Gia Huy tiến lên trước hai bước, bắt lấy cánh tay cô: “Ngô Huệ, chúng ta nói chuyện hẳn hoi đi.”
“Nói cái gi?” Ngô Huệ cười lạnh: “Tôi không có nhiều thời gian.”
Trần Gia Huy không chịu thả cô ra, Ngô Huệ ra sức giãy dụa, không cẩn thận quăng túi ra chỗ khác.
Vì cô không kịp kéo khóa nên đồ trong túi văng hết ra đất.
Trần Gia Huy vượt qua cô trực tiếp tiến về phía trước, muốn nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên.
“Anh làm gì đấy!” Ngô Huệ lao tới, muốn giật lấy cái hộp trong tay hắn: “Trả nó cho tôi.”
Trần Gia Huy siết chặt thuốc tránh thai Đình Dục trong tay, ánh mắt lạnh lẽo của hắn bắn về phía cô: “Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.”
Lời nói của Trần Gia Huy châm ngòi lửa giận của Ngô Huệ, rõ ràng là hắn hãm hại cô, tại sao lại cứ như hắn phải chịu tổn thương vậy chứ!
Cô hít sâu vài hơi, lúc này mới bình tĩnh lại: “Hôm qua chắc anh tốn không ít công sức mới đưa tôi lên giường của Bùi Quốc Huy được nhỉ? Không sai, tối qua chúng tôi rất kích thích, ngay cả biện pháp an toàn cũng không dùng. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể giải quyết sau khi xong chuyện thôi.”
“Ngô Huệ!” Tay Trần Gia Huy giữ chặt bả vai cô, chặt đến mức làm vai cô đau khó chịu: “Cô lên giường với Bùi Quốc Huy rồi ư?”
Ngô Huệ nhìn lại hắn, ánh mắt cô lạnh nhạt: “Đây không phải mục đích anh bỏ thuốc chúng tôi à?”
Trần Gia Huy sầm mặt: “Tôi không làm chuyện đó.”
“Vậy xem ra là chúng tôi không biết xấu hổ, tự xằng bậy với nhau rồi.” Ngô Huệ cười nói: “Anh muốn nghe những lời này để thấy mình trong sạch thì tôi sẽ nói cho anh nghe, có được không?”
Ngô Huệ đẩy Trần Gia Huy ra mà không tốn chút sức nào, cô nhặt túi dưới đất lên, đi lướt qua hắn.
Trần Gia Huy ngây ngẩn đứng im tại chỗ, trong tay vẫn cầm hộp thuốc tránh thai kia.
Điện thoại trong túi quần rung liên hồi, hắn hoàn hồn lại, nhìn thấy ba chữ “Cao Hồng Quân” hiện trên màn hình.
Mặt Trần Gia Huy càng u ám hơn: “Giờ cậu đang ở đâu?”
“Đúng lúc quá, Huy, tôi đang tìm cậu đây! Bây giờ đến nhà tôi đi, chúng ta lại vạch kế hoạch xem phải đối phó như thế nào với ả họ Ngô kia lại từ đầu...”
Nhưng mà, Cao Hồng Quân còn chưa nói xong, Trần Gia Huy đã ngắt điện thoại.
...
Đỗ Phương Phương và Cao Hồng Quân đang châu đầu ghé tai bàn bạc thì chuông cửa phòng khách vang lên.
Cao Hồng Quân ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Trần Gia Huy mặt mày u ám đứng ngoài cửa.
“Huy, cậu đến rồi à! Hôm nay chúng ta xui xẻo thật. Kéo cả đám người hùng hổ đến mà kết quả là nhìn thấy Bùi Quốc Huy và Lâm Đức. Cậu biết không, chỗ đó lộn xộn hết cả, trên ga giường còn có vết máu... Không biết bọn họ đã làm cái gì nữa!”
Đỗ Phương Phương vội vã ai oán nói, cô ta không nhìn thấy lúc Trần Gia Huy nắm chặt hai đấm khi nghe thấy hai từ “vết máu” kia.
“Đứng đực ngoài cửa làm gì, mau vào đi.” Cao Hồng Quân kéo Trần Gia Huy vào trong.
Trần Gia Huy lại túm cổ áo hắn, đẩy hắn lên tường: “Hôm qua sau khi cậu đưa Ngô Huệ đi đã làm gì cô ấy?”
Mắt Cao Hồng Quân lóe lên: “Tôi có làm gì đâu, sao thế, cô ta xảy ra chuyện gì à?”
Trần Gia Huy đè cánh tay lên cổ họng hắn: “Cậu còn định giấu tôi đến bao giờ?”
“Huy, cậu làm gì thế!” Đỗ Phương Phương nhảy dựng lên, muốn khuyên ngăn bọn họ nhưng không kéo Trần Gia Huy ra được, cô ta đành vội vàng nhận tội: “Đúng, bọn em đã bỏ thuốc Ngô Huệ, cũng cho Bùi Quốc Huy một ít thuốc. Nhưng không phải kế hoạch đã thất bại rồi sao? Bọn họ không làm chuyện gì cả, anh kích động cái gì thế!”
“Không làm gì cả ư?” Trần Gia Huy khe khẽ nói lại mấy từ này.
Đỗ Phương Phương vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, sáng nay em không nhìn thấy ả họ Ngô kia ở phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy...”
Trần Gia Huy buông Cao Hồng Quân ra, quay người đi vào phòng khách, quơ lấy bình rượu trên bàn trà hung hăng ném vào bức tường phía sau Cao Hồng Quân. Mảnh thủy tinh vỡ bắn lên mặt Cao Hồng Quân, rạch ra một vết thương rướm máu, Đỗ Phương Phương quýnh lên: “Huy, cậu có ý gì đây!”
Phòng khách lập tức tràn ngập mùi rượu Whisky.
Cao Hồng Quân lau mặt, nổi nóng nhìn Trần Gia Huy: “Tôi cho cô ta uống thuốc thì sao? Năng lực tự chủ không mạnh thì trách ai? Vả lại, không phải Phương đã nói không xảy ra chuyện gì sao? Giờ làm Thanh Ngân làm mất lòng cả hai bên rồi...”
Không xảy ra chuyện gì á?
Mặt Trần Gia Huy lạnh như băng, hắn cúi người, hất hết ly cốc và giấy bút trên bàn trà xuống đất.
Ly thủy tinh nhập khẩu từ nước ngoài vỡ vụn trên mặt đất, trong nháy mắt rượu bắn đầy thảm trải nền.
“Là chính miệng cậu nói cho cô ta uống thuốc mê, để cô ta nằm cùng một giường với Bùi Quốc Huy, là cậu nói sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ tạo ra cảnh ‘yêu đương vụng trộm’ giả cho bọn họ...”
Trần Gia Huy bước nhanh về phía trước, hung hăng túm cổ áo Cao Hồng Quân: “Chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, tôi luôn đối xử với cậu như em trai ruột. Tôi tưởng là có thể tin tưởng cậu hoàn toàn, ai ngờ cậu lại làm chuyện này sau lưng tôi!”
Bình luận facebook