Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 143 NGHI NGỜ LÀ NGƯỜI CŨ ĐẾN
CHƯƠNG 143: NGHI NGỜ LÀ NGƯỜI CŨ ĐẾN
“Tôi tưởng rằng lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.” Ngô Huệ sau một lúc giằng co với Ngô Ngọc Trâm, cô liền phá vỡ sự yên lặng trước.
Ngô Ngọc Trâm cười mỉm quan sát bộ đồ rằn ri trên người Ngô Huệ: “Bộ quần áo này ở đâu ra? Khá vừa nhỉ.”
Ngô Huệ lạnh lùng đẩy cái tay định đặt lên vai mình của bà ta ra: “Bà cứ đeo bám không tha rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?”
Ngô Ngọc Trâm nhìn cánh tay bị đẩy đỏ lên của mình, đôi mày thanh tú khẽ nhếch, bà ta muốn nói gì đó, nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt lại liếc nhìn chiếc xe báo quân dụng ở phía sau Ngô Huệ, đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang, bà ta sửng sốt, cười ngẫu nhiên nhưng càng thêm quyến rũ.
“Bà nhìn cái gì?”Ngô Huệ quay đầu lại theo ánh mắt của Ngô Ngọc Trâm, liền nhìn thấy Bùi Vinh Đức.
Bùi Vinh Đức cầm bộ quần áo đứng dưới đèn đường, vẻ mặt lúc rõ lúc tối, khiến người ta nhìn không ra ông ta đang nghĩ gì.
“Còn để tướng quân đặc biệt mang quần áo đến cho con, Ngô Huệ, mặt con không nhỏ đâu!”
Giọng điệu khác thường của Ngô Ngọc Trâm khiến Ngô Huệ ngay lập tức lạnh mặt lại, đứng lên trước Ngô Ngọc Trâm, ngăn ánh mắt quan sát Bùi Vinh Đức không chút kiêng kị của bà ta: “Tôi không có gì để nói với bà, bà đi đi!”
Ngô Ngọc Trâm liếc nhìn Bùi Vinh Đức ở bên đó, bình thản nói: “Sao vậy, bây giờ chê ta ở chỗ này chướng mắt à?”
“Bà nói lung tung gì vậy!” Ngô Huệ tức giận nói.
“Lẽ nào bộ đồ rằn ri trên người con không phải là người ta cho à?” Ngô Ngọc Trâm cười một cách thâm sâu.
Ngô Huệ chỉ hy vọng Bùi Vinh Đức đừng nên nghe thấy những lời quá đáng của Ngô Ngọc Trâm.
Cô quay đầu lại, thu lại sự tức giận trên khuôn mặt, nhìn Bùi Vinh Đức một cách nghi ngờ: “Bác sao lại quay trở lại thế?”
Bùi Vinh Đức bước lên trước vài bước, vẻ mặt dửng dưng, từ lúc xuống xe đã là biểu cảm này. Ông ta thu lại ánh mắt không biểu cảm từ trên mặt Ngô Ngọc Trâm lại, đưa quần áo cho Ngô Huệ: “Quần áo của cô rơi trên xe.”
Ngô Huệ nhìn sang, quả nhiên, bộ quần áo trước đó của cô đang đặt trên cánh tay ông ta.
“Ngô Huệ, con quen biết vị thủ trưởng này sao? Sao không giới thiệu một chút với ta?”
Bên này truyền đến giọng nói trong trẻo thêm chút hờn dỗi của Ngô Ngọc Trâm, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên vai của Ngô Huệ, Ngô Ngọc Trâm đã đứng bên cạnh cô, cười mỉm nhìn Bùi Vinh Đức: “Thủ trưởng có quan hệ gì với Ngô Huệ nhà tôi thế?”
Bùi Vinh Đức nhìn Ngô Ngọc Trâm vô cùng lẳng lơ, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vì sắc đẹp, chỉ hơi nhíu mày lại.
Ngô Huệ bấu chặt vào tay của Ngô Ngọc Trâm: “Bà muốn nói chúng ta về nhà nói.”
Nói rồi Ngô Huệ quay đầu xin lỗi Bùi Vinh Đức, khóe miệng kéo lên: “Hôm nay làm phiền bác rồi, cháu xin phép về trước.”
“Người ta đưa con về nhà, con không mời người ta vào ngồi, thật không lịch sự!”
Ngô Ngọc Trâm tự tiến lên trước một bước, giơ tay ra, cười nhìn Bùi Vinh Đức: “Tôi là mẹ của Ngô Huệ.”
Ngô Huệ kéo tay đang giơ ra của Ngô Ngọc Trâm lại: “Bà làm gì vậy?”
“Có thể làm gì chứ? Người làm mẹ như ta lẽ nào không nên cảm ơn ông ấy đã đưa con về khi trời tối sao?”
Vẻ mặt của Ngô Huệ không hề tốt, nén lại cơn tức giận không để bùng phát, vội vàng nói câu “Xin lỗi, tôi đi trước” với Bùi Vinh Đức rồi cứng rắn kéo Ngô Ngọc Trâm đi vào trong khu chung cư. Ngô Ngọc Trâm cũng đi theo, chỉ là như cười mà không phải cười nhìn Ngô Huệ.
“Ta chưa làm gì mà đã sợ thành bộ dạng này rồi à?”
Ngô Huệ kéo bà ta đến trong góc không người: “Tôi cảnh cáo bà, đừng đi chọc giận ông ta, ông ta không giống với người đàn ông trước đây của bà!”
Ngô Ngọc Trâm giễu cợt: “Không giống?” Bà ta liếc mắt nhìn ra chỗ cửa, tuy tầm mắt không rõ ràng, nhưng giống như Bùi Vinh Đức đang đứng trước mặt bà ta, bà ta nhếch khóe miệng lên một cách đầy thích thú: “Là lạnh lùng vô tình hơn nhiều so với đàn ông bình thường.”
Ngô Huệ hất tay bà ta ra, quay người chạy nhanh về phía chung cư.
Ngô Ngọc Trâm xoa cổ tay bị nắm đỏ của mình: “Con nha đầu chết tiệt, ăn cây táo rào cây sung.”
Bà ta lẩm bẩm một câu, đưa mắt nhìn bóng dáng Ngô Huệ càng lúc càng xa.Bà ta đứng một cách yên lặng hồi lâu, cho đến khi điện thoại reo lên.
“Thế nào?Ngô Huệ đồng ý đi Pháp với bà chưa?”
Ngô Ngọc Trâm hất một túm tóc, giọng nói lười biếng: “Đơn giản là đang lãng phí thời gian của tôi.”
“Nguyệt Mặc, bà cần gì phải nói những lời khiến nó hiểu lầm? Nếu bà không quan tâm đến nó và Ngô Hải, cũng sẽ không luôn mượn cớ diễn xuất chạy đến Xuân Sơn thăm bọn chúng. Lần này biết được Ngô Huệ xảy ra chuyện, mấy vai diễn quan trọng cũng từ chối rồi…”
Ngô Ngọc Trâm giễu cợt: “Trần Anh Tuấn, ông thật sự rất nhiều lời đó!”
Ở đầu bên kia, Trần Anh Tuấn yên lặng trong chốc lát: “Nguyệt Mặc, bà biết rõ tôi đối với bà…”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước đây.”Không đợi Trần Anh Tuấn nói xong, Ngô Ngọc Trâm liền tắt điện thoại luôn.
Ngô Ngọc Trâm cho điện thoại vào trong túi xách, nhìn lên bầu trời đen nhánh, xoay người liền đi ra ngoài.
Khi đi đến cổng chung cư bà ta nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở phía sau cột đá, bất giác dừng bước, người đó dường như đoán được bà ta đã đến, trong giây phút bà ta đứng yên người đó đã quay người lại.
Ngô Ngọc Trâm lấy chiếc kính râm từ trong túi ra đeo lên, xách túi hàng hiệu, yểu điệu thướt tha bước qua người Bùi Vinh Đức.
“Bà đi đâu, tôi đưa bà đi.”Bà ta đi được mấy bước, giọng nói chần chừ của Bùi Vinh Đức vang lên từ phía sau.
Ngô Ngọc Trâm quay đầu, lúm đồng tiền như hoa nở rộ, nhưng bị kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, bà ta nhíu mày: “Trung tá Thẩm… À, không, bây giờ nên gọi là Thủ trưởng Thẩm rồi.Nói ra thì chúng ta cũng không thân quen, ông dựa vào cái gì mà đưa tôi đi?”
Bùi Vinh Đức nhìn Ngô Ngọc Trâm cho dù đứng yên lặng ở chỗ đó cũng thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường: “Nếu bà không ngại, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút.”
Ngô Ngọc Trâm cười nhạo thành tiếng: “Nói chuyện? Giữa chúng ta có gì để nói?Cho dù muốn ôn chuyện cũ cũng không đến lượt Thủ trưởng Thẩm chứ?”
Hai tay của Bùi Vinh Đức ở sau lưng nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt. Ông ta nhìn Ngô Ngọc Trâm đang mỉa mai châm chọc, hít một hơi thật sâu, một lát sau mới mở lời: “Chuyện năm đó là tôi có lỗi với bà.”
Nụ cười Ngô Ngọc Trâm vẫn vậy, độ cong của nụ cười thậm chí còn lớn hơn: “Tôi thật không dám làm phiền ông nói lời xin lỗi. Ông có gì sai, chẳng qua là thương yêu em gái mình.Em gái ông cũng không có gì sai, chỉ là người hắn yêu mà thôi.”
Một chiếc xe thể thao màu đỏ rực chạy đến, Ngô Ngọc Trâm không nói gì nữa, mở cửa xe ngồi vào trong.
Bùi Vinh Đức đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, hồi lâu cũng không dịch chuyển chút gì.
…
Mỗi lần gặp mặt Ngô Ngọc Trâm, với Ngô Huệ mà nói, không khác nào tiến hành một trận đấu khẩu phải buồn bã ra về.
Ngô Huệ nằm trên giường, quay đầu nhìn chiếc điện thoại im lặng.Cô cắn môi dưới, sau đó xoay người vùi đầu vào trong gối.
Bỗng nhiên chiếc điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông vui tai.
Lại là một số lạ.
Ngô Huệ nghe, đầu bên kia cướp lời nói trước: “Cái đó… nói cho tôi tài khoản wechat của cô, tôi lập tức kết bạn.”
Ngô Huệ: “…” Sau đó cô quả quyết cúp điện thoại.
Sau khoảng một tiếng, điện thoại lại reo, là số điện thoại trong thành phố.
Ngô Huệ đang mơ màng muốn ngủ, bị đánh thức, trong lúc mơ hồ cô nhận điện thoại: “Ai đấy?”
“Nếu không có tài khoản wechat… tài khoản QQ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Ông lão Thẩm ở đầu bên kia nói.
…
Trời tháng năm đã bắt đầu ấm dần, Ngô Huệ mặc chiếc quần bò với áo thun cộc tay màu trắng ở trong phòng bận tới bận lui. Trong phòng khách đã bày không ít vali hành lý và đồ gia dụng khác, Đỗ Thu Thảo gặm một khúc mía đi từ phòng vệ sinh ra.
“Làm gì nhanh như vậy đã dọn đi à?”
Ngô Huệ buộc một hộp đựng nhựa và hộp giấy với nhau: “Đúng vậy, cũng không thể cứ mãi làm phiền cậu.”
Đỗ Thu Thảo nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, do dự một lát mới hỏi dò: “Cậu chia tay với Bùi Quốc Huy rồi à?”
“Gì cơ?”Ngô Huệ có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Tớ nói, có phải cậu và Bùi Quốc Huy có trục trặc hay không?Thấy hai người lâu rồi cũng không liên lạc.”
Ngô Huệ rủ mắt xuống, động tác sửa sang lại bọc hành lý chậm dần lại.
Đang trò chuyện, chuông cửa vang lên, lúc nhanh lúc chậm, tỏ ra rất có nhịp điệu.
“Gì mà ấn chuông cửa cũng phải huyên hoang như vậy!”Đỗ Thu Thảo cằn nhằn đi ra mở cửa.
Nhịp điệu ấn chuông cửa quen thuộc khiến Ngô Huệ nhíu ấn đường lại, cô quay đầu liền nhìn thấy Đỗ Thu Thảo mở cửa lùi sang một bên, một bóng người màu trắng như ma quỷ nhẹ nhàng lướt vào, đặc biệt là mặt nạ chống độc đeo trên đầu cậu ta vô cùng bắt mắt.
“Ngô Huệ… Tôi đến giúp cô chuyển nhà đây!”
Anh ta đeo một cái mặt nạ, một chút không chú ý, cả người đều ngã xuống cửa huyền quan.
Mặt nạ chống độc rơi xuống, lăn lông lốc đến chân Ngô Huệ.
Lâm Đức chửi mát, bò từ dưới đất dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Huệ, lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng: “Ngô Huệ, đã thu dọn xong chưa?”
“Gọi Ngô Huệ cái gì, còn không mau đổi thành chị dâu!”Lý Bảo Nam từ ngoài cửa bước vào cười ha ha
Sự kinh ngạc của Ngô Huệ chỉ trong chốc lát, Lâm Đức chơi rất thân với Ngô Hải, có lẽ Ngô Hải đã nói với cậu ta chuyện chuyển nhà.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Ngô Huệ không tự chủ nhìn ra cửa.
Lâm Đức cũng nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó kinh ngạc nhìn Ngô Huệ: “Ngô Huệ, làm sao chị biết Hồ Khang cũng đến thế?”
“Hồ Khang? Là Dương gọi thú của khoa tâm lý – Đại học Bách Khoa sao?”
Đột nhiên có người cao giọng nói chuyện, Lâm Đức có chút không vui quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lôi thôi với một khúc mía.
Ánh mắt cậu ta rời xuống, phản chiếu vào tầm mắt là một khuôn mặt với làn da trắng nhợt, mắt thâm quầng như gấu trúc vậy.
“Cậu là nói… giáo sư Dương đang ở phía dưới sao?”Cô ấy nhìn cậu ta, vui tươi hớn hở.
Lâm Đức cau mày, không nói ra được sự chán ghét, tay vung lên, gác khuôn mặt thức đêm quá độ đó sang một bên ra khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta lấy khăn tay ra lau tay qua loa, sau đó vứt khăn sang bên cạnh, lại lấy một đôi găng tay đeo vào.
Đỗ Thu Thảo kéo khăn tay trên mặt xuống, bước lớn đi ngoài, như một làn khói liền biến mất ở cửa hành lang.
Lâm Đức quay đầu liền nhìn thấy cái đuôi nhỏ ở phía sau bộ ngủ liền thân vểnh lên khi cô ấy chạy, nhìn Ngô Huệ một cách chế nhạo: “Ngô Huệ, thời gian này chị sống cùng với người này sao?”
Lý Bảo Nam vòng thẳng qua cậu ta, bước đến bên hành lý, hỏi Ngô Huệ: “Chỉ có ngần này sao?”
Ngô Huệ đang nhìn cửa, dường như không nghe thấy giọng nói của anh ta, trong vẻ mặt lộ ra tinh thần sa sút buồn bã thất vọng.
“Khụ khụ…”
Ngô Huệ bỗng tỉnh lại, liền nhìn thấy Lý Bảo Nam mỉm cười nhìn mình, trong chốc lát có chút ngại ngùng: “Cậu vừa mới nói gì?”
“Tôi nói, anh ba gần đây hơi bận, bởi vậy không cách nào giúp chị cùng chuyển nhà.”
Giống như bí mật mình lén nghĩ bị nhìn trộm, Ngô Huệ qua mặt một cách khó khăn, giả bộ sửa sang lại hành lý.
“Tôi tưởng rằng lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.” Ngô Huệ sau một lúc giằng co với Ngô Ngọc Trâm, cô liền phá vỡ sự yên lặng trước.
Ngô Ngọc Trâm cười mỉm quan sát bộ đồ rằn ri trên người Ngô Huệ: “Bộ quần áo này ở đâu ra? Khá vừa nhỉ.”
Ngô Huệ lạnh lùng đẩy cái tay định đặt lên vai mình của bà ta ra: “Bà cứ đeo bám không tha rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?”
Ngô Ngọc Trâm nhìn cánh tay bị đẩy đỏ lên của mình, đôi mày thanh tú khẽ nhếch, bà ta muốn nói gì đó, nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt lại liếc nhìn chiếc xe báo quân dụng ở phía sau Ngô Huệ, đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang, bà ta sửng sốt, cười ngẫu nhiên nhưng càng thêm quyến rũ.
“Bà nhìn cái gì?”Ngô Huệ quay đầu lại theo ánh mắt của Ngô Ngọc Trâm, liền nhìn thấy Bùi Vinh Đức.
Bùi Vinh Đức cầm bộ quần áo đứng dưới đèn đường, vẻ mặt lúc rõ lúc tối, khiến người ta nhìn không ra ông ta đang nghĩ gì.
“Còn để tướng quân đặc biệt mang quần áo đến cho con, Ngô Huệ, mặt con không nhỏ đâu!”
Giọng điệu khác thường của Ngô Ngọc Trâm khiến Ngô Huệ ngay lập tức lạnh mặt lại, đứng lên trước Ngô Ngọc Trâm, ngăn ánh mắt quan sát Bùi Vinh Đức không chút kiêng kị của bà ta: “Tôi không có gì để nói với bà, bà đi đi!”
Ngô Ngọc Trâm liếc nhìn Bùi Vinh Đức ở bên đó, bình thản nói: “Sao vậy, bây giờ chê ta ở chỗ này chướng mắt à?”
“Bà nói lung tung gì vậy!” Ngô Huệ tức giận nói.
“Lẽ nào bộ đồ rằn ri trên người con không phải là người ta cho à?” Ngô Ngọc Trâm cười một cách thâm sâu.
Ngô Huệ chỉ hy vọng Bùi Vinh Đức đừng nên nghe thấy những lời quá đáng của Ngô Ngọc Trâm.
Cô quay đầu lại, thu lại sự tức giận trên khuôn mặt, nhìn Bùi Vinh Đức một cách nghi ngờ: “Bác sao lại quay trở lại thế?”
Bùi Vinh Đức bước lên trước vài bước, vẻ mặt dửng dưng, từ lúc xuống xe đã là biểu cảm này. Ông ta thu lại ánh mắt không biểu cảm từ trên mặt Ngô Ngọc Trâm lại, đưa quần áo cho Ngô Huệ: “Quần áo của cô rơi trên xe.”
Ngô Huệ nhìn sang, quả nhiên, bộ quần áo trước đó của cô đang đặt trên cánh tay ông ta.
“Ngô Huệ, con quen biết vị thủ trưởng này sao? Sao không giới thiệu một chút với ta?”
Bên này truyền đến giọng nói trong trẻo thêm chút hờn dỗi của Ngô Ngọc Trâm, một bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên vai của Ngô Huệ, Ngô Ngọc Trâm đã đứng bên cạnh cô, cười mỉm nhìn Bùi Vinh Đức: “Thủ trưởng có quan hệ gì với Ngô Huệ nhà tôi thế?”
Bùi Vinh Đức nhìn Ngô Ngọc Trâm vô cùng lẳng lơ, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vì sắc đẹp, chỉ hơi nhíu mày lại.
Ngô Huệ bấu chặt vào tay của Ngô Ngọc Trâm: “Bà muốn nói chúng ta về nhà nói.”
Nói rồi Ngô Huệ quay đầu xin lỗi Bùi Vinh Đức, khóe miệng kéo lên: “Hôm nay làm phiền bác rồi, cháu xin phép về trước.”
“Người ta đưa con về nhà, con không mời người ta vào ngồi, thật không lịch sự!”
Ngô Ngọc Trâm tự tiến lên trước một bước, giơ tay ra, cười nhìn Bùi Vinh Đức: “Tôi là mẹ của Ngô Huệ.”
Ngô Huệ kéo tay đang giơ ra của Ngô Ngọc Trâm lại: “Bà làm gì vậy?”
“Có thể làm gì chứ? Người làm mẹ như ta lẽ nào không nên cảm ơn ông ấy đã đưa con về khi trời tối sao?”
Vẻ mặt của Ngô Huệ không hề tốt, nén lại cơn tức giận không để bùng phát, vội vàng nói câu “Xin lỗi, tôi đi trước” với Bùi Vinh Đức rồi cứng rắn kéo Ngô Ngọc Trâm đi vào trong khu chung cư. Ngô Ngọc Trâm cũng đi theo, chỉ là như cười mà không phải cười nhìn Ngô Huệ.
“Ta chưa làm gì mà đã sợ thành bộ dạng này rồi à?”
Ngô Huệ kéo bà ta đến trong góc không người: “Tôi cảnh cáo bà, đừng đi chọc giận ông ta, ông ta không giống với người đàn ông trước đây của bà!”
Ngô Ngọc Trâm giễu cợt: “Không giống?” Bà ta liếc mắt nhìn ra chỗ cửa, tuy tầm mắt không rõ ràng, nhưng giống như Bùi Vinh Đức đang đứng trước mặt bà ta, bà ta nhếch khóe miệng lên một cách đầy thích thú: “Là lạnh lùng vô tình hơn nhiều so với đàn ông bình thường.”
Ngô Huệ hất tay bà ta ra, quay người chạy nhanh về phía chung cư.
Ngô Ngọc Trâm xoa cổ tay bị nắm đỏ của mình: “Con nha đầu chết tiệt, ăn cây táo rào cây sung.”
Bà ta lẩm bẩm một câu, đưa mắt nhìn bóng dáng Ngô Huệ càng lúc càng xa.Bà ta đứng một cách yên lặng hồi lâu, cho đến khi điện thoại reo lên.
“Thế nào?Ngô Huệ đồng ý đi Pháp với bà chưa?”
Ngô Ngọc Trâm hất một túm tóc, giọng nói lười biếng: “Đơn giản là đang lãng phí thời gian của tôi.”
“Nguyệt Mặc, bà cần gì phải nói những lời khiến nó hiểu lầm? Nếu bà không quan tâm đến nó và Ngô Hải, cũng sẽ không luôn mượn cớ diễn xuất chạy đến Xuân Sơn thăm bọn chúng. Lần này biết được Ngô Huệ xảy ra chuyện, mấy vai diễn quan trọng cũng từ chối rồi…”
Ngô Ngọc Trâm giễu cợt: “Trần Anh Tuấn, ông thật sự rất nhiều lời đó!”
Ở đầu bên kia, Trần Anh Tuấn yên lặng trong chốc lát: “Nguyệt Mặc, bà biết rõ tôi đối với bà…”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước đây.”Không đợi Trần Anh Tuấn nói xong, Ngô Ngọc Trâm liền tắt điện thoại luôn.
Ngô Ngọc Trâm cho điện thoại vào trong túi xách, nhìn lên bầu trời đen nhánh, xoay người liền đi ra ngoài.
Khi đi đến cổng chung cư bà ta nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở phía sau cột đá, bất giác dừng bước, người đó dường như đoán được bà ta đã đến, trong giây phút bà ta đứng yên người đó đã quay người lại.
Ngô Ngọc Trâm lấy chiếc kính râm từ trong túi ra đeo lên, xách túi hàng hiệu, yểu điệu thướt tha bước qua người Bùi Vinh Đức.
“Bà đi đâu, tôi đưa bà đi.”Bà ta đi được mấy bước, giọng nói chần chừ của Bùi Vinh Đức vang lên từ phía sau.
Ngô Ngọc Trâm quay đầu, lúm đồng tiền như hoa nở rộ, nhưng bị kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, bà ta nhíu mày: “Trung tá Thẩm… À, không, bây giờ nên gọi là Thủ trưởng Thẩm rồi.Nói ra thì chúng ta cũng không thân quen, ông dựa vào cái gì mà đưa tôi đi?”
Bùi Vinh Đức nhìn Ngô Ngọc Trâm cho dù đứng yên lặng ở chỗ đó cũng thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường: “Nếu bà không ngại, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút.”
Ngô Ngọc Trâm cười nhạo thành tiếng: “Nói chuyện? Giữa chúng ta có gì để nói?Cho dù muốn ôn chuyện cũ cũng không đến lượt Thủ trưởng Thẩm chứ?”
Hai tay của Bùi Vinh Đức ở sau lưng nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt. Ông ta nhìn Ngô Ngọc Trâm đang mỉa mai châm chọc, hít một hơi thật sâu, một lát sau mới mở lời: “Chuyện năm đó là tôi có lỗi với bà.”
Nụ cười Ngô Ngọc Trâm vẫn vậy, độ cong của nụ cười thậm chí còn lớn hơn: “Tôi thật không dám làm phiền ông nói lời xin lỗi. Ông có gì sai, chẳng qua là thương yêu em gái mình.Em gái ông cũng không có gì sai, chỉ là người hắn yêu mà thôi.”
Một chiếc xe thể thao màu đỏ rực chạy đến, Ngô Ngọc Trâm không nói gì nữa, mở cửa xe ngồi vào trong.
Bùi Vinh Đức đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, hồi lâu cũng không dịch chuyển chút gì.
…
Mỗi lần gặp mặt Ngô Ngọc Trâm, với Ngô Huệ mà nói, không khác nào tiến hành một trận đấu khẩu phải buồn bã ra về.
Ngô Huệ nằm trên giường, quay đầu nhìn chiếc điện thoại im lặng.Cô cắn môi dưới, sau đó xoay người vùi đầu vào trong gối.
Bỗng nhiên chiếc điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông vui tai.
Lại là một số lạ.
Ngô Huệ nghe, đầu bên kia cướp lời nói trước: “Cái đó… nói cho tôi tài khoản wechat của cô, tôi lập tức kết bạn.”
Ngô Huệ: “…” Sau đó cô quả quyết cúp điện thoại.
Sau khoảng một tiếng, điện thoại lại reo, là số điện thoại trong thành phố.
Ngô Huệ đang mơ màng muốn ngủ, bị đánh thức, trong lúc mơ hồ cô nhận điện thoại: “Ai đấy?”
“Nếu không có tài khoản wechat… tài khoản QQ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Ông lão Thẩm ở đầu bên kia nói.
…
Trời tháng năm đã bắt đầu ấm dần, Ngô Huệ mặc chiếc quần bò với áo thun cộc tay màu trắng ở trong phòng bận tới bận lui. Trong phòng khách đã bày không ít vali hành lý và đồ gia dụng khác, Đỗ Thu Thảo gặm một khúc mía đi từ phòng vệ sinh ra.
“Làm gì nhanh như vậy đã dọn đi à?”
Ngô Huệ buộc một hộp đựng nhựa và hộp giấy với nhau: “Đúng vậy, cũng không thể cứ mãi làm phiền cậu.”
Đỗ Thu Thảo nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, do dự một lát mới hỏi dò: “Cậu chia tay với Bùi Quốc Huy rồi à?”
“Gì cơ?”Ngô Huệ có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Tớ nói, có phải cậu và Bùi Quốc Huy có trục trặc hay không?Thấy hai người lâu rồi cũng không liên lạc.”
Ngô Huệ rủ mắt xuống, động tác sửa sang lại bọc hành lý chậm dần lại.
Đang trò chuyện, chuông cửa vang lên, lúc nhanh lúc chậm, tỏ ra rất có nhịp điệu.
“Gì mà ấn chuông cửa cũng phải huyên hoang như vậy!”Đỗ Thu Thảo cằn nhằn đi ra mở cửa.
Nhịp điệu ấn chuông cửa quen thuộc khiến Ngô Huệ nhíu ấn đường lại, cô quay đầu liền nhìn thấy Đỗ Thu Thảo mở cửa lùi sang một bên, một bóng người màu trắng như ma quỷ nhẹ nhàng lướt vào, đặc biệt là mặt nạ chống độc đeo trên đầu cậu ta vô cùng bắt mắt.
“Ngô Huệ… Tôi đến giúp cô chuyển nhà đây!”
Anh ta đeo một cái mặt nạ, một chút không chú ý, cả người đều ngã xuống cửa huyền quan.
Mặt nạ chống độc rơi xuống, lăn lông lốc đến chân Ngô Huệ.
Lâm Đức chửi mát, bò từ dưới đất dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Huệ, lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng: “Ngô Huệ, đã thu dọn xong chưa?”
“Gọi Ngô Huệ cái gì, còn không mau đổi thành chị dâu!”Lý Bảo Nam từ ngoài cửa bước vào cười ha ha
Sự kinh ngạc của Ngô Huệ chỉ trong chốc lát, Lâm Đức chơi rất thân với Ngô Hải, có lẽ Ngô Hải đã nói với cậu ta chuyện chuyển nhà.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Ngô Huệ không tự chủ nhìn ra cửa.
Lâm Đức cũng nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó kinh ngạc nhìn Ngô Huệ: “Ngô Huệ, làm sao chị biết Hồ Khang cũng đến thế?”
“Hồ Khang? Là Dương gọi thú của khoa tâm lý – Đại học Bách Khoa sao?”
Đột nhiên có người cao giọng nói chuyện, Lâm Đức có chút không vui quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lôi thôi với một khúc mía.
Ánh mắt cậu ta rời xuống, phản chiếu vào tầm mắt là một khuôn mặt với làn da trắng nhợt, mắt thâm quầng như gấu trúc vậy.
“Cậu là nói… giáo sư Dương đang ở phía dưới sao?”Cô ấy nhìn cậu ta, vui tươi hớn hở.
Lâm Đức cau mày, không nói ra được sự chán ghét, tay vung lên, gác khuôn mặt thức đêm quá độ đó sang một bên ra khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta lấy khăn tay ra lau tay qua loa, sau đó vứt khăn sang bên cạnh, lại lấy một đôi găng tay đeo vào.
Đỗ Thu Thảo kéo khăn tay trên mặt xuống, bước lớn đi ngoài, như một làn khói liền biến mất ở cửa hành lang.
Lâm Đức quay đầu liền nhìn thấy cái đuôi nhỏ ở phía sau bộ ngủ liền thân vểnh lên khi cô ấy chạy, nhìn Ngô Huệ một cách chế nhạo: “Ngô Huệ, thời gian này chị sống cùng với người này sao?”
Lý Bảo Nam vòng thẳng qua cậu ta, bước đến bên hành lý, hỏi Ngô Huệ: “Chỉ có ngần này sao?”
Ngô Huệ đang nhìn cửa, dường như không nghe thấy giọng nói của anh ta, trong vẻ mặt lộ ra tinh thần sa sút buồn bã thất vọng.
“Khụ khụ…”
Ngô Huệ bỗng tỉnh lại, liền nhìn thấy Lý Bảo Nam mỉm cười nhìn mình, trong chốc lát có chút ngại ngùng: “Cậu vừa mới nói gì?”
“Tôi nói, anh ba gần đây hơi bận, bởi vậy không cách nào giúp chị cùng chuyển nhà.”
Giống như bí mật mình lén nghĩ bị nhìn trộm, Ngô Huệ qua mặt một cách khó khăn, giả bộ sửa sang lại hành lý.
Bình luận facebook