Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 144 EM RẤT NHỚ ANH
CHƯƠNG 144: EM RẤT NHỚ ANH
“Ngô Huệ, khoảng thời gian trước chị đi núi Lục Nguyệt chỗ đó không đóng quân đúng không?” Lâm Đức chen đến, cười một cách thần bí, cánh tay đẩy Ngô Huệ một chút: “Nghe Kim Ngâm nói, chú Vinh Đức dẫn chị đi cho tất cả mọi người trong sư đoàn nhìn à?”
Ngô Huệ vừa định nói đó chỉ là hiểu lầm, Lý Bảo Nam đã nhanh hơn cô một bước tiếp lời trước.
“Với tính cách của chú Vinh Đức, nếu thật sự ghét chị, căn bản sẽ không để chị xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chú ấy.”
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn Lý Bảo Nam Dương.
Lý Bảo Nam cười: “Tôi còn nghe nói, ông lão nhà họ Bùi hẹn chị cùng đi câu cá à?”
Thấy Ngô Huệ có chút không để tâm, Lý Bảo Nam cười ha ha vài tiếng liền kéo Lâm Đức chuyển vali xuống dưới tầng.
…
Lâm Đức và Lý Bảo Nam chuyển hành lý xuống tầng liền nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút bò bên cửa chỗ cửa hành lang tầng một.
Lý Bảo Nam bất giác dừng bước, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Lâm Đức ở bên cạnh.
Lâm Đức tiến thẳng lên trước, đứng bên cạnh người phụ nữ mặc bộ đồ gấu trúc liền thân. Nhìn theo ánh mắt của cô ta liền nhìn thấy một chiếc xe tải loại nhỏ. Không, nói một cách chính xác là người đàn ông trong chiếc xe tải, sau đó cậu ta lại xoay đầu quan sát người phụ nữ ở bên cạnh từ đầu đến cuối…
Loại dép xỏ ngón hàng hot trên taobao, bộ đồ liền thân khá đặc sắc rũ thùng thình trên người, trên mũ còn có một đôi tai gấu trúc màu đen. Bởi vì nhìn trộm mà mông có hơi vểnh lên, càng khiến cái đuôi ngắn cũn cỡn đó thêm chướng mắt, còn cả mái tóc rối bù… Nếu cậu ta nhớ không nhầm, bà bác mua bánh chiên hoa màu Sơn Đông ở cửa chung cư vừa nãy chính là kẹp cái kẹp tóc như này.
Bởi vì dựa vào quá gần, cậu ta thậm chí còn ngửi thấy mùi khói dầu trên tóc cô ấy.Cậu ta chán ghét quay đầu, lại đeo mặt nạ chống độc lên. Xem ra hôm nay mang nó đến là đúng đắn!
Đỗ Thu Thảo nhoài vào bên cửa, giống như thiếu nữ nhìn người đàn ông trong chiếc xe tải một cách khờ dại.
Hồ Khang, nhân vật quan trọng của đại học Bách Khoa, cũng là người tình trong mộng mà từ tháng sáu Đỗ Thu Thảo bắt đầu quyết định phải có được! Hống hống!
Vừa mới tưởng tượng được chốc lát, đột nhiên lại có thứ gì chọc vào cánh tay cô ấy.
“Làm gì vậy?”Đỗ Thu Thảo chợt cảm thấy tức giận quay đầu, một cái mũi heo đáng sợ đặt ở trước mắt cô ấy.
“A…” Cô ấy hét toáng lên, giơ nắm đấm liền quơ thẳng vào.
Ngay sau đó, ở cửa hành lang chung cư vang lên một tiếng kêu càng thảm thiết hơn.
Đỗ Thu Thảo sững sờ nhìn máu đỏ tóe ra từ chiếc “mũi heo” đó, tiếp theo, vù một tiếng, Lý Bảo Nam chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua bên người, một bóng người nhanh chong bay vút qua, chỉ để lại Lâm Đức đang giương mắt nhìn với chiếc mũi chảy máu ở dưới tầng.
…
Ngô Huệ ôm hộp giấy xuống tầng, liền nhìn thấy Lâm Đức dựa đầu lên cửa sổ xe đã hạ xuống, sớm đã không còn sự hoạt bát vừa nãy.
Thứ gai mắt nhất không gì qua được hai tờ khăn giấy quấn tròn nhét trong lỗ mũi cậu ta.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”Ngô Huệ kinh ngạc nói.
Lý Bảo Nam nhận lấy hộp giấy trên tayNgô Huệ, làm như có thật nói: “Cậu ta nhìn thấy máu liền choáng váng, đợi chút nữa sẽ không sao.”
Ngô Huệ gật đầu, sau khi lên xe phát hiện ra Hồ Khang lại gục trên vô lăng ngủ mê man bất tỉnh.
Lý Bảo Nam bất lực, chỉ có thể vòng qua đầu xe, xuyên qua cửa kính đặt một tay lên trên mặt Hồ Khang: “Trời sáng rồi!”
Hồ Khang quả nhiên mở mắt ra, không tức giận vì bị đánh thức, lấy khăn tay lau khóe miệng một cách lịch sự, quay đầu nhìn Ngô Huệ ngồi ở phía sau, ngáp một cái, bình thản nhưng đã coi như là đã chào hỏi.
Ngô Huệ rất hiểu kiểu người này, nếu anh ta không muốn gặp bạn, đoán chừng ngay cả nhìn bạn một cái cũng cảm thấy quá xa xỉ.
Không thể không nói, trong đám tiểu tử này của Bùi Quốc Huy, ngoại trừ Lý Bảo Nam bình thường một chút, những người khác đều có chút kỳ quái.
Bùi Quốc Huy…
Nghĩ đến người đàn ông đó, nụ cười của Ngô Huệ dần dần biến mất, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã, giống như vô số buổi đêm vậy.
Sau khi cô thật sự chỉ có thể nhìn thấy anh ta từ trên báo và ti vi, cô mới phát hiện rằng điều này dường như không phải là kết quả mà cô muốn.
…
Đoàn người đến khu chung cư mới của Ngô Huệ, đi thang máy lên, Ngô Huệ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Kim Ngâm dựa ở cửa.
Tay cậu ta đặt sau người, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, nhìn thấy Ngô Huệ liền huýt một tiếng sáo: “Đến rồi à?”
“Sao cậu lại ở đây?”Ngô Huệ chỉ vào cửa nhà mình, hơn nữa còn tìm được chính xác như vậy.
Kim Ngâm cười một cách rất khó hiểu, mở cửa chung cư ngay trước mắt cô: “Đến tặng một niềm vui bất ngờ.”
Ngô Huệ quay đầu thấy rõ cách bố trí trong căn hộ, có sự sững sờ và khó tin trong chốc lát.
Trên tường hai bên cửa huyền quan dùng sơn vẽ phong cảnh lên đó, màu sắc tươi đẹp nhưng không khoa trương, sàn nhà trải tấm đá xanh điêu khắc bằng tay, trong phòng khách treo một chùm đèn thủy tinh kiểu xoắn ốc. Cô đi vào bên trong, bên bàn trà phòng khách trải thảm, tỏa ra một không khí ấm áp, còn đồ gia dụng lần tước cô mua vẫn bày ở vị trí cũ.
“Thế nào?Thích không?” Kim Ngâm khoanh hai tay trước ngực cười hi hi, nghiêng người dựa lên trên ghế sofa.
Ngô Huệ nhìn cậu ta: “Nhưng… cậu làm sao có được chìa khóa nhà chị?”
Nụ cười trên mặt Kim Ngâm bỗng tắt, vỡ thành từng mảnh đánh mất.
“Cái này…” Đôi mắt cậu ta đảo một vòng, biểu cảm miễn cưỡng nhìn lại Ngô Huệ: “Chị đoán thử xem.”
Ngô Huệ quan sát xung quanh toàn bộ căn hộ, nghĩ lại người thầy cho cô thuê nhà đó, thuộc khoa tâm lý đại học Bách Khoa, cũng chính là một ngành khác với Hồ Khang. Xâu chuỗi tất cả các chi tiết lại với nhau, có một suy nghĩ chui từ dưới đất lên.
Cô nhìn mấy người chen chúc ở cửa đẩy ra đẩy vào lẫn nhau: “Căn hộ này là của một người trong số các cậu hả?”
Ba người ở cửa ngay lập tức dừng lại tất cả hành động, đứng đơ tại chỗ như tượng đá.
“Sao chị lại nghĩ như vậy?Bọn em làm sao có thể làm chuyện nhàm chán như thế? Ha ha…” Lý Bảo Nam cười gượng vài tiếng rồi cũng không cười nổi nữa, ngượng ngùng sờ chóp mũi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Ngô Huệ.
“Trời ơi!”Lâm Đức đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tiếp đó cả người nhảy treo lên người Lý Bảo Nam Dương, rên rỉ một cách yếu ớt: “Chóng mặt quá… Tôi đoán là hôm nay không hợp ra ngoài… Mau, mau đưa tôi đi bệnh viện!”
Hành động của Kim Ngâm là nhanh nhất, bước nhanh lên trước sờ vào trán Lâm Đức: “Nóng quá, còn không đi bệnh viện sợ là sẽ sốt cao nữa!”
“Đúng vậy! Mau đưa cậu ấy đi bệnh viện…” Lý Bảo Nam to giọng phụ họa, rất sợ Ngô Huệ ở bên đó không tin.
Ngô Huệ vừa muốn bước lên, mấy người đã nhanh như bay đưa Lâm Đức ra ngoài. Đến khi Ngô Huệ bước đến cửa, chỗ hành lang chỉ còn bóng dáng của bọn họ, chỉ có cửa thoát hiểm ở chỗ không xa vẫn đang đung đưa, còn có tiếng bước chân vừa mơ hồ vừa rối loạn truyền đến.
…
Ngô Huệ bất lực che trán, đột nhiên lại nhịn không được cười thành tiếng.
Quay trở lại chỗ ở, nhìn căn nhà sáng bừng lên, trong lòng Ngô Huệ không khỏi ấm áp. Cô đi tới mở cửa phòng ngủ chính, bật đèn, thứ thu hút sự chú ý của cô là chiếc giường to có thể chứa được bốn người.
Chiếc giường này cũng không phải là cô mua.
Ngô Huệ lại đi xem phòng ngủ chuẩn bị cho Ngô Hải.Quả nhiên, chiếc giường cô mua được đặt ở bên trong.
Cô lại trở lại phòng ngủ chính, đứng ở trước cửa, nhìn chiếc giường to lớn đó, ánh mắt tỏ ra có chút đăm chiêu.
…
Ngô Huệ đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mui chút dụng cụ cọ rửa, định quét dọn căn hộ sạch sẽ rồi mới đi đón Ngô Hải và bác giúp việc.
Công việc dọn dẹp này kết thúc thì cũng đã bảy tám giờ.Ngô Huệ ngồi trên sàn nhà phòng khách, mệt đến mức thở hổn hển. Phía bên chân cô để đống giẻ lau, nhìn căn phòng tuy rằng bày đủ đồ dùng trong nhà nhưng lạnh lẽo buồn tẻ, cô không tự chủ được lại nghĩ đến Bùi Quốc Huy, nghĩ đến từng thứ một có với anh ta.
Ngô Huệ dựa lên ghế sofa, co hai chân lại, dùng tay ôm lấy xung quanh.
Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn đã nói cho cô nên rời xa những thứ tỏa sáng, giống như những con thiêu thân, mỗi lần theo đuổi thứ ánh sáng ấm áp, kết quả đều chỉ đổi lấy những vết thương khắp người.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út. Đối với cô, Bùi Quốc Huy là một chùm ánh sáng khác cô gặp được sau khi một lần nữa bị thương bởi ngọn lửa cháy bừng bừng, mê người, ấm áp nhưng lại chứa đựng nguy hiểm, nguy hiểm hơn so với bất cứ lần nào trước đây, một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ là bây giờ… cô lại chịu không nổi nhớ đến anh ta.
Ngô Huệ che ngực mình, nếu thật sự không quan tâm, thì cớ gì lại khó chịu đến vậy?
Cô cầm điện thoại, mở danh bạ, nhìn số của Bùi Quốc Huy, nhưng không có dũng khí gọi. Nhìn chăm chú hồi lâu, cho đến khi mắt cay mỏi, cô mới để điện thoại lại trên ghế sofa, hai tay che mặt mình, hít một hơi thật sâu.
…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngô Huệ bị tiếng chuông cửa đánh thức.Cô mở mắt ra mới phát hiện mình lại đang ngủ trên ghế sofa.
Tiếng chuông cửa vang lên từng tiếng không ngừng.
Hai chân có chút tê, cô lảo đảo bước qua mở cửa, khi nhìn thấy Bùi Quốc Huy đứng ở cửa, cô thất thần trong phút chốc.
Anh ta mặc áo sơ mi màu xám nhạt và quần âu màu đen, cà vạt buông lỏng, lộ ra một bộ ngực chắc nịch, trên cánh tay phải vắt một chiếc áo vest màu đen, dáng người tuyệt vời nhưng lại phong trần mệt nhọc, sau lưng còn đặt một vali hành lý, phía trên dán tờ giấy ở sân bay.
“Anh tưởng rằng em không định mở cửa cho anh.”Ánh mắt Bùi Quốc Huy nhìn cô kinh ngạc, lộ ra nụ cười nhạt ấm áp.
Hai tay Ngô Huệ nắm cửa, dùng sức, dường như đang rất kiềm chế điều gì.
Cô nhìn ngũ quan tuyệt đẹp của anh ta, cho dù anh ta đang cười nhưng giữa trán của anh ta lại bao phủ sự mỏi mệt, trong mắt cũng có tia máu. Cô cúi đầu nhìn vali hành lý đó một chút, giọng nói khàn khàn: “Anh đi thẳng từ sân bay đến đây à?”
“Ừ, chuyện kinh doanh ở bên Mỹ gặp chút rắc rối, cần anh đích thân qua đó xử lý.”
Bùi Quốc Huy nhìn tóc đuôi ngựa buộc qua loa của cô, hai bên má còn rơi lả tả không ít tóc rối, trên da thịt vốn dĩ trắng nõn có chút dơ bẩn, nhưng cô ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt mở thật to, ánh mắt trong veo mà mê người.
Ánh mắt thâm thúy của anh ta dừng trên mặt có chút gầy gò của cô: “Mười mấy ngày rồi, anh tưởng rằng em sẽ gọi điện cho anh, tệ nhất cũng gửi tin nhắn quan tâm. Nếu anh không tìm đến cửa, có phải em định cứ như thế này cắt đứt quan hệ với anh hay không?”
Ngô Huệ nhất thời không nói, nhìn anh lại nói không ra được bất kỳ lời giải thích nào.
Cô muốn cắt đứt quan hệ với anh sao? Không, cô vốn dĩ không muốn đá anh ra khỏi thế giới của cô…
Ngô Huệ bỗng dưng vọt lên trước một bước, kéo khoảng cách giữa hai người gần lại, không chút dấu hiệu nào liền ôm chặt Bùi Quốc Huy, dùng sức nhào vào trong lòng của anh, hai tay siết chặt cổ anh, kiễng chân lên, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Bùi Quốc Huy bất ngờ không kịp đề phòng, bị nhào đến mức người lắc lư một chút, kịp ôm lấy cô: “Sao vậy?”
Ngô Huệ cắn môi dưới, lâu sau mới nói một cách không rõ ràng: “Em rất nhớ anh.”
“Ngô Huệ, khoảng thời gian trước chị đi núi Lục Nguyệt chỗ đó không đóng quân đúng không?” Lâm Đức chen đến, cười một cách thần bí, cánh tay đẩy Ngô Huệ một chút: “Nghe Kim Ngâm nói, chú Vinh Đức dẫn chị đi cho tất cả mọi người trong sư đoàn nhìn à?”
Ngô Huệ vừa định nói đó chỉ là hiểu lầm, Lý Bảo Nam đã nhanh hơn cô một bước tiếp lời trước.
“Với tính cách của chú Vinh Đức, nếu thật sự ghét chị, căn bản sẽ không để chị xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chú ấy.”
Ngô Huệ kinh ngạc nhìn Lý Bảo Nam Dương.
Lý Bảo Nam cười: “Tôi còn nghe nói, ông lão nhà họ Bùi hẹn chị cùng đi câu cá à?”
Thấy Ngô Huệ có chút không để tâm, Lý Bảo Nam cười ha ha vài tiếng liền kéo Lâm Đức chuyển vali xuống dưới tầng.
…
Lâm Đức và Lý Bảo Nam chuyển hành lý xuống tầng liền nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút bò bên cửa chỗ cửa hành lang tầng một.
Lý Bảo Nam bất giác dừng bước, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Lâm Đức ở bên cạnh.
Lâm Đức tiến thẳng lên trước, đứng bên cạnh người phụ nữ mặc bộ đồ gấu trúc liền thân. Nhìn theo ánh mắt của cô ta liền nhìn thấy một chiếc xe tải loại nhỏ. Không, nói một cách chính xác là người đàn ông trong chiếc xe tải, sau đó cậu ta lại xoay đầu quan sát người phụ nữ ở bên cạnh từ đầu đến cuối…
Loại dép xỏ ngón hàng hot trên taobao, bộ đồ liền thân khá đặc sắc rũ thùng thình trên người, trên mũ còn có một đôi tai gấu trúc màu đen. Bởi vì nhìn trộm mà mông có hơi vểnh lên, càng khiến cái đuôi ngắn cũn cỡn đó thêm chướng mắt, còn cả mái tóc rối bù… Nếu cậu ta nhớ không nhầm, bà bác mua bánh chiên hoa màu Sơn Đông ở cửa chung cư vừa nãy chính là kẹp cái kẹp tóc như này.
Bởi vì dựa vào quá gần, cậu ta thậm chí còn ngửi thấy mùi khói dầu trên tóc cô ấy.Cậu ta chán ghét quay đầu, lại đeo mặt nạ chống độc lên. Xem ra hôm nay mang nó đến là đúng đắn!
Đỗ Thu Thảo nhoài vào bên cửa, giống như thiếu nữ nhìn người đàn ông trong chiếc xe tải một cách khờ dại.
Hồ Khang, nhân vật quan trọng của đại học Bách Khoa, cũng là người tình trong mộng mà từ tháng sáu Đỗ Thu Thảo bắt đầu quyết định phải có được! Hống hống!
Vừa mới tưởng tượng được chốc lát, đột nhiên lại có thứ gì chọc vào cánh tay cô ấy.
“Làm gì vậy?”Đỗ Thu Thảo chợt cảm thấy tức giận quay đầu, một cái mũi heo đáng sợ đặt ở trước mắt cô ấy.
“A…” Cô ấy hét toáng lên, giơ nắm đấm liền quơ thẳng vào.
Ngay sau đó, ở cửa hành lang chung cư vang lên một tiếng kêu càng thảm thiết hơn.
Đỗ Thu Thảo sững sờ nhìn máu đỏ tóe ra từ chiếc “mũi heo” đó, tiếp theo, vù một tiếng, Lý Bảo Nam chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua bên người, một bóng người nhanh chong bay vút qua, chỉ để lại Lâm Đức đang giương mắt nhìn với chiếc mũi chảy máu ở dưới tầng.
…
Ngô Huệ ôm hộp giấy xuống tầng, liền nhìn thấy Lâm Đức dựa đầu lên cửa sổ xe đã hạ xuống, sớm đã không còn sự hoạt bát vừa nãy.
Thứ gai mắt nhất không gì qua được hai tờ khăn giấy quấn tròn nhét trong lỗ mũi cậu ta.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”Ngô Huệ kinh ngạc nói.
Lý Bảo Nam nhận lấy hộp giấy trên tayNgô Huệ, làm như có thật nói: “Cậu ta nhìn thấy máu liền choáng váng, đợi chút nữa sẽ không sao.”
Ngô Huệ gật đầu, sau khi lên xe phát hiện ra Hồ Khang lại gục trên vô lăng ngủ mê man bất tỉnh.
Lý Bảo Nam bất lực, chỉ có thể vòng qua đầu xe, xuyên qua cửa kính đặt một tay lên trên mặt Hồ Khang: “Trời sáng rồi!”
Hồ Khang quả nhiên mở mắt ra, không tức giận vì bị đánh thức, lấy khăn tay lau khóe miệng một cách lịch sự, quay đầu nhìn Ngô Huệ ngồi ở phía sau, ngáp một cái, bình thản nhưng đã coi như là đã chào hỏi.
Ngô Huệ rất hiểu kiểu người này, nếu anh ta không muốn gặp bạn, đoán chừng ngay cả nhìn bạn một cái cũng cảm thấy quá xa xỉ.
Không thể không nói, trong đám tiểu tử này của Bùi Quốc Huy, ngoại trừ Lý Bảo Nam bình thường một chút, những người khác đều có chút kỳ quái.
Bùi Quốc Huy…
Nghĩ đến người đàn ông đó, nụ cười của Ngô Huệ dần dần biến mất, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã, giống như vô số buổi đêm vậy.
Sau khi cô thật sự chỉ có thể nhìn thấy anh ta từ trên báo và ti vi, cô mới phát hiện rằng điều này dường như không phải là kết quả mà cô muốn.
…
Đoàn người đến khu chung cư mới của Ngô Huệ, đi thang máy lên, Ngô Huệ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Kim Ngâm dựa ở cửa.
Tay cậu ta đặt sau người, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, nhìn thấy Ngô Huệ liền huýt một tiếng sáo: “Đến rồi à?”
“Sao cậu lại ở đây?”Ngô Huệ chỉ vào cửa nhà mình, hơn nữa còn tìm được chính xác như vậy.
Kim Ngâm cười một cách rất khó hiểu, mở cửa chung cư ngay trước mắt cô: “Đến tặng một niềm vui bất ngờ.”
Ngô Huệ quay đầu thấy rõ cách bố trí trong căn hộ, có sự sững sờ và khó tin trong chốc lát.
Trên tường hai bên cửa huyền quan dùng sơn vẽ phong cảnh lên đó, màu sắc tươi đẹp nhưng không khoa trương, sàn nhà trải tấm đá xanh điêu khắc bằng tay, trong phòng khách treo một chùm đèn thủy tinh kiểu xoắn ốc. Cô đi vào bên trong, bên bàn trà phòng khách trải thảm, tỏa ra một không khí ấm áp, còn đồ gia dụng lần tước cô mua vẫn bày ở vị trí cũ.
“Thế nào?Thích không?” Kim Ngâm khoanh hai tay trước ngực cười hi hi, nghiêng người dựa lên trên ghế sofa.
Ngô Huệ nhìn cậu ta: “Nhưng… cậu làm sao có được chìa khóa nhà chị?”
Nụ cười trên mặt Kim Ngâm bỗng tắt, vỡ thành từng mảnh đánh mất.
“Cái này…” Đôi mắt cậu ta đảo một vòng, biểu cảm miễn cưỡng nhìn lại Ngô Huệ: “Chị đoán thử xem.”
Ngô Huệ quan sát xung quanh toàn bộ căn hộ, nghĩ lại người thầy cho cô thuê nhà đó, thuộc khoa tâm lý đại học Bách Khoa, cũng chính là một ngành khác với Hồ Khang. Xâu chuỗi tất cả các chi tiết lại với nhau, có một suy nghĩ chui từ dưới đất lên.
Cô nhìn mấy người chen chúc ở cửa đẩy ra đẩy vào lẫn nhau: “Căn hộ này là của một người trong số các cậu hả?”
Ba người ở cửa ngay lập tức dừng lại tất cả hành động, đứng đơ tại chỗ như tượng đá.
“Sao chị lại nghĩ như vậy?Bọn em làm sao có thể làm chuyện nhàm chán như thế? Ha ha…” Lý Bảo Nam cười gượng vài tiếng rồi cũng không cười nổi nữa, ngượng ngùng sờ chóp mũi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Ngô Huệ.
“Trời ơi!”Lâm Đức đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, tiếp đó cả người nhảy treo lên người Lý Bảo Nam Dương, rên rỉ một cách yếu ớt: “Chóng mặt quá… Tôi đoán là hôm nay không hợp ra ngoài… Mau, mau đưa tôi đi bệnh viện!”
Hành động của Kim Ngâm là nhanh nhất, bước nhanh lên trước sờ vào trán Lâm Đức: “Nóng quá, còn không đi bệnh viện sợ là sẽ sốt cao nữa!”
“Đúng vậy! Mau đưa cậu ấy đi bệnh viện…” Lý Bảo Nam to giọng phụ họa, rất sợ Ngô Huệ ở bên đó không tin.
Ngô Huệ vừa muốn bước lên, mấy người đã nhanh như bay đưa Lâm Đức ra ngoài. Đến khi Ngô Huệ bước đến cửa, chỗ hành lang chỉ còn bóng dáng của bọn họ, chỉ có cửa thoát hiểm ở chỗ không xa vẫn đang đung đưa, còn có tiếng bước chân vừa mơ hồ vừa rối loạn truyền đến.
…
Ngô Huệ bất lực che trán, đột nhiên lại nhịn không được cười thành tiếng.
Quay trở lại chỗ ở, nhìn căn nhà sáng bừng lên, trong lòng Ngô Huệ không khỏi ấm áp. Cô đi tới mở cửa phòng ngủ chính, bật đèn, thứ thu hút sự chú ý của cô là chiếc giường to có thể chứa được bốn người.
Chiếc giường này cũng không phải là cô mua.
Ngô Huệ lại đi xem phòng ngủ chuẩn bị cho Ngô Hải.Quả nhiên, chiếc giường cô mua được đặt ở bên trong.
Cô lại trở lại phòng ngủ chính, đứng ở trước cửa, nhìn chiếc giường to lớn đó, ánh mắt tỏ ra có chút đăm chiêu.
…
Ngô Huệ đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mui chút dụng cụ cọ rửa, định quét dọn căn hộ sạch sẽ rồi mới đi đón Ngô Hải và bác giúp việc.
Công việc dọn dẹp này kết thúc thì cũng đã bảy tám giờ.Ngô Huệ ngồi trên sàn nhà phòng khách, mệt đến mức thở hổn hển. Phía bên chân cô để đống giẻ lau, nhìn căn phòng tuy rằng bày đủ đồ dùng trong nhà nhưng lạnh lẽo buồn tẻ, cô không tự chủ được lại nghĩ đến Bùi Quốc Huy, nghĩ đến từng thứ một có với anh ta.
Ngô Huệ dựa lên ghế sofa, co hai chân lại, dùng tay ôm lấy xung quanh.
Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn đã nói cho cô nên rời xa những thứ tỏa sáng, giống như những con thiêu thân, mỗi lần theo đuổi thứ ánh sáng ấm áp, kết quả đều chỉ đổi lấy những vết thương khắp người.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út. Đối với cô, Bùi Quốc Huy là một chùm ánh sáng khác cô gặp được sau khi một lần nữa bị thương bởi ngọn lửa cháy bừng bừng, mê người, ấm áp nhưng lại chứa đựng nguy hiểm, nguy hiểm hơn so với bất cứ lần nào trước đây, một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.
Chỉ là bây giờ… cô lại chịu không nổi nhớ đến anh ta.
Ngô Huệ che ngực mình, nếu thật sự không quan tâm, thì cớ gì lại khó chịu đến vậy?
Cô cầm điện thoại, mở danh bạ, nhìn số của Bùi Quốc Huy, nhưng không có dũng khí gọi. Nhìn chăm chú hồi lâu, cho đến khi mắt cay mỏi, cô mới để điện thoại lại trên ghế sofa, hai tay che mặt mình, hít một hơi thật sâu.
…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngô Huệ bị tiếng chuông cửa đánh thức.Cô mở mắt ra mới phát hiện mình lại đang ngủ trên ghế sofa.
Tiếng chuông cửa vang lên từng tiếng không ngừng.
Hai chân có chút tê, cô lảo đảo bước qua mở cửa, khi nhìn thấy Bùi Quốc Huy đứng ở cửa, cô thất thần trong phút chốc.
Anh ta mặc áo sơ mi màu xám nhạt và quần âu màu đen, cà vạt buông lỏng, lộ ra một bộ ngực chắc nịch, trên cánh tay phải vắt một chiếc áo vest màu đen, dáng người tuyệt vời nhưng lại phong trần mệt nhọc, sau lưng còn đặt một vali hành lý, phía trên dán tờ giấy ở sân bay.
“Anh tưởng rằng em không định mở cửa cho anh.”Ánh mắt Bùi Quốc Huy nhìn cô kinh ngạc, lộ ra nụ cười nhạt ấm áp.
Hai tay Ngô Huệ nắm cửa, dùng sức, dường như đang rất kiềm chế điều gì.
Cô nhìn ngũ quan tuyệt đẹp của anh ta, cho dù anh ta đang cười nhưng giữa trán của anh ta lại bao phủ sự mỏi mệt, trong mắt cũng có tia máu. Cô cúi đầu nhìn vali hành lý đó một chút, giọng nói khàn khàn: “Anh đi thẳng từ sân bay đến đây à?”
“Ừ, chuyện kinh doanh ở bên Mỹ gặp chút rắc rối, cần anh đích thân qua đó xử lý.”
Bùi Quốc Huy nhìn tóc đuôi ngựa buộc qua loa của cô, hai bên má còn rơi lả tả không ít tóc rối, trên da thịt vốn dĩ trắng nõn có chút dơ bẩn, nhưng cô ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt mở thật to, ánh mắt trong veo mà mê người.
Ánh mắt thâm thúy của anh ta dừng trên mặt có chút gầy gò của cô: “Mười mấy ngày rồi, anh tưởng rằng em sẽ gọi điện cho anh, tệ nhất cũng gửi tin nhắn quan tâm. Nếu anh không tìm đến cửa, có phải em định cứ như thế này cắt đứt quan hệ với anh hay không?”
Ngô Huệ nhất thời không nói, nhìn anh lại nói không ra được bất kỳ lời giải thích nào.
Cô muốn cắt đứt quan hệ với anh sao? Không, cô vốn dĩ không muốn đá anh ra khỏi thế giới của cô…
Ngô Huệ bỗng dưng vọt lên trước một bước, kéo khoảng cách giữa hai người gần lại, không chút dấu hiệu nào liền ôm chặt Bùi Quốc Huy, dùng sức nhào vào trong lòng của anh, hai tay siết chặt cổ anh, kiễng chân lên, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Bùi Quốc Huy bất ngờ không kịp đề phòng, bị nhào đến mức người lắc lư một chút, kịp ôm lấy cô: “Sao vậy?”
Ngô Huệ cắn môi dưới, lâu sau mới nói một cách không rõ ràng: “Em rất nhớ anh.”
Bình luận facebook