Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 141 XIN TÔI GIỚI THIỆU VIỆC LÀM CHO CÔ
CHƯƠNG 141: XIN TÔI GIỚI THIỆU VIỆC LÀM CHO CÔ
Nếu là trước đây, Ngô Huệ có thể sẽ nhượng bộ gì đó, nhưng hôm nay, xin lỗi, tâm trạng cô rất không tốt.
Ông ấy bị Ngô Huệ nhìn đến mức có chút chột dạ, mắt đảo quanh, ho khan một tiếng: “Nói lòng dạ cô to hơn lỗ kim đã coi trọng cô rồi, cô như vậy, sau này còn lấy chồng thế nào?”
“Chìa khóa!”Ngô Huệ lại đưa tay về phía trước, nhún vai một chút: “Đưa hay không?”
Ông ấy rụt cổ lại, lẩm bẩm một câu: “Sao cô lại cho rằng là ta cầm chìa khóa, nói không chừng chính cô đã đánh rơi rồi.”
“Nếu lúc tôi xuống xe đã rút chìa khóa ra, vậy bây giờ ông không nên đứng đây chứ?”Ngô Huệ nhìn ông cụ một cách chế nhạo, bước lên trước một bước: “Hơn nữa, nếu ông không làm chuyện trái lương tâm, cớ gì tôi vừa nhắc đến chìa khóa ông liền chột dạ vậy?”
Trên mặt ông cụ quả thực không nén nổi giận, thẹn quá thành giận hét lên: “Không phải chỉ là một chiếc chìa khóa sao, cô cần đến mức thế không?”
“Trả chìa khóa lại cho tôi!”Ngô Huệ nói lại một lần nữa.
Ông lão bị Ngô Huệ ép đến mức mắt trợn trắng, không chịu được giơ cái tay ở phía sau ra, đặt vào lòng bàn tay đang xòe ra của Ngô Huệ.
Lòng bàn tay của Ngô Huệ hơi lạnh, quả nhiên là chìa khóa xe.
“Đi đi, đi đi, nhìn thấy cô liền thấy đáng ghét… Hừ!” Ông cụ nói xong liền chắp tay vào phía sau lẩm bẩm đi qua cầm cần câu.
Ngô Huệ mở khóa xe liền ngồi vào trong ghế lái.
Lúc quay xe, Ngô Huệ liếc nhìn kính chiếu hậu thấy ông lão đó đang loay hoay vụng về với cái cần câu đó. Ông ta đi dọc bờ sông, lấy chân đo độ sâu rồi lại rụt vào, dễ nhận thấy ông ta là một người mới câu cá.
Cô nhìn ông lão miệng cứ lải nhải, một mình ở bên đó dịch chuyển.Cô nhếch khóe miệng, tâm trạng vốn dĩ bực bội cũng dần dần dịu lại.Thực ra ông lão đó cũng không làm cho người ta chán ghét, chỉ là đến chết cũng cần thể diện một chút.
Ngô Huệ nhớ đến bà ngoại mình, người duy nhất đối xử tốt với cô và Ngô Hải khi cô còn nhỏ, chỉ là bà qua đời quá sớm.
Cô nhìn ông lão định quăng cần câu xuống hồ, nhưng không cẩn thận để cần câu móc vào quần áo đó, ánh mắt cô cũng trở nên hiền hòa.Ông lão này có lẽ là một người đáng thương, nếu không sao lại không có một ai cùng ông ta đi câu cá chứ?
…
Ông lão đang ra sức gỡ cái cần câu móc trên quần áo ra, bỗng nhiên liền nhìn thấy trước mắt có thêm một đôi giày da bò.
Ông ấy ngẩng đầu liền thấy Ngô Huệ đứng trước mặt ông ấy với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trong lòng ông lão vui mừng, nhưng trên mặt vẫn tức giận: “Đây là ai vậy? Vừa nãy không phải là muốn đi sao?”
Ngô Huệ không muốn đôi co với ông ấy, cô vòng ra phía sau giúp ông ấy gỡ lưỡi câu, sau đó lại đoạt lấy cái cần câu từ trong tay ông ấy, đi đến bên thùng nước, lấy hộp mồi ở trong ra móc vào trên lưỡi câu. Cảm thấy được ánh mắt nhìn chăm chú, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy ông lão khe khẽ di chuyển ánh mắt, đang ở đó ra sức dựng thẳng sống lưng.
Ngô Huệ vừa quăng cần câu vào trong nước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ông lão không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô cúi đầu nhìn sang liền nhận thấy dưới mông ông lão là thùng nước đó.
Ông lão tự nhiên chú ý đến ánh mắt của Ngô Huệ, thầm hài lòng hất cằm một chút, tay chỉ vào chiếc cần câu Ngô Huệ đang nắm, giọng ồm ồm nói: “Cẩn thận một chút, nếu nó mà hỏng cô không mua được cái như vậy đâu!”
Bị ông ấy nói như vậy Ngô Huệ mới cúi đầu nhìn cần câu, nhận thấy ở vị trí trên tay cầm cần câu một chút có một ký hiệu, phía trên ghi dòng chữ “hoa anh đào Daiwa”. Tuy rằng Ngô Huệ không hề thạo câu cá, nhưng ở văn phòng lâu rồi, trong số đồng nghiệp không thiếu người thích câu cá, cũng sẽ nói chuyện một chút về thương hiệu cần câu, và dễ nhận thấy “hoa anh đào Daiwa” chính là thương hiệu nổi tiếng trong số đó.
Nếu như cô đoán không nhầm, chiếc cần câu này là chiếc cần câu bản giới hạn loại cao cấp nhất do hoa anh đào Daiwa sản xuất năm ngoái. Nghe nói rất nhiều khách câu đều tranh nhau đặt mua, nhưng chẳng mấy người thật sự có được nó, không ngờ khiến cô thấy được hàng có sẵn.
Ngô Huệ quan sát chiếc cần câu, không quên nhìn ông lão một chút, lập tức đổi giọng hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bộ dạng này của ông lão nhìn thế nào cũng không giống người có sở thích câu cá lâu năm.
“Chiếc cần câu này… ông tiện lấy ở đâu?”
Ông lão lập tức tức giận: “Cái gì mà tiện lấy! Đồ của cháu ta lẽ nào ta không thể dùng sao?”
“Ồ…” Ngô Huệ cố ý kéo dài âm cuối, liếc nhìn ông ta một chút: “Hóa ra là của cháu ông à.”
Ông lão liền dương dương tự đắc, vẫn không quên dịch một chút chữ Peak trên thùng nước: “Đương nhiên, đồ kiểu này trong phòng cháu ta cả một đống!”
Ngô Huệ gật đầu hiểu ra, qua một lúc, cô thấy ánh mắt ông lão thiết tha, phối hợp hỏi: “Cháu ông là khách câu?”
Ông lão cố ý cười khiêm tốn: “Nó à, chẳng qua là thu thập tương đối một vài thứ bản giới hạn đó mà thôi.”
“Thật à?”Ngô Huệ mỉm cười, trong lòng thầm nói những thứ bản giới hạn đều không rẻ, xem ra là một tên tiêu tiền như rác dựa vào tổ tiên che chở.
Ông lão lại tự cho phép cười kín đáo khiêm tốn một chút.
Thấy Ngô Huệ không có ý tiếp tục truy hỏi, ông ta ho khan vài tiếng, thấy mặt cô dửng dưng nhìn mặt nước, đành tự mình nói trước: “Ta thấy cô dường như rất rảnh, cô làm việc ở đâu vậy?”
“Tôi mới từ chức, dạo này cũng khá rảnh rỗi.”Ngô Huệ vừa nói liền câu được một con cá.
Ông lão vội đứng dậy, mở nắp thùng nước.Ngô Huệ ném con cá vào trong, sau đó lại bắt đầu câu.
“Vậy tìm được công việc phù hợp chưa?”Ông lão nóng lòng nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn ông ta một chút, trả lời thành thực: “Chưa.”
Ông lão vừa nghe, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ: “Nói ra thì cháu ta cũng mới mở công ty.”
Nói rồi ông ta lén nhìn Ngô Huệ, trong lòng thầm hét lên: “Cầu xin ta! Xin ta, ta sẽ bảo cháu ta cho cô một công việc!”
Không ngờ lần này Ngô Huệ ngay cả nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, lại nhấc cần câu lên: “Mở nắp ra.”
Dòng nước lũ dâng trào gào thét trong lòng như đột nhiên gặp phải dòng nước lạnh, trong nháy mắt đông cứng thành băng. Hai hàng lông mày trắng của ông lão sụp xuống hai bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ nắp thùng nước ra.
Ngô Huệ nhìn bộ dạng buồn bã thất vọng của ông ta, trong lòng thầm cười, tâm trạng vô tình cũng cởi mở vài phần.
Qua nửa tiếng đồng hồ, trong thùng nước đã có bảy tám con cá.
Hai ba giờ chiều là thời gian mặt trời gắt nhất, Ngô Huệ xoa bả vai có chút mỏi của mình, vừa muốn đi lau mồ hôi trên trán, trên mặt cô bỗng nhiên lạnh lại.Cô ngẩng đầu mới phát hiện ra trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Sao đột nhiên lại mưa nhỉ?
Ngô Huệ vừa định hỏi ông lão muốn về hay không, vừa quay đầu lại phát hiện trên thùng nước sớm đã không còn bóng dáng của ông lão!
“Ông ơi!”Ngô Huệ nhìn xung quanh một chút, hét lên mấy tiếng: “Ông ơi, ông ở đâu?”
Một lúc sau, trong bụi cây rậm rạp phía bên trái đột nhiên động sột soạt, Ngô Huệ dán chặt mắt nhìn liền nhìn thấy ông lão tùy tiện hái hai chiếc lá to đội lên đầu đi từ phía sau bụi cây ra.
Ngô Huệ: “… Chúng ta có phải nên về rồi hay không?”
“Đi về?” Vẻ mặt ông lão ngỡ ngàng, trên hai tay vẫn cầm hai quả lê.
Ngô Huệ nhìn vào phía sau ông ta một chút, dường như trên núi này không có cây lê mà… Vậy hai quả lê này là từ đâu có được?
Ông lão vụt đến bên Ngô Huệ, quét mắt qua thùng nước, hừ một tiếng nói: “Mới câu được vài con như vậy.”
Ngô Huệ cũng không mong đợi nghe được lời nào tốt đẹp từ trong miệng ông ta, cô thu cần câu, đặt lên trên thùng nước: “Về thôi.”
“Biết nấu cơm không?”Ông lão đột nhiên buột ra một câu không đầu không cuối.
Tay xách thùng nước của Ngô Huệ lập tức dừng lại. Cô cúi đầu nhìn những con cá đang bơi trong thùng nước liền nghĩ đến điều gì đó. Cô nhìn ông lão một cách đề phòng, nhíu đôi lông mày đẹp đẽ: “Ông lại muốn thế nào?”
“Biểu cảm như thế của cô là gì?” Mặt ông lão sầm lại, không vui vẻ nữa: “Có miễn cưỡng như vậy sao?”
“Có.”Ngô Huệ không chút do dự gật đầu thừa nhận.
Ông lão thẳng thừng không thèm đếm xỉa gì đến sự không tình nguyện của cô, cố ý làm vẻ ung dung đi về chiếc xe con: “Nấu những con cá này đi, ngày mai mang đến.”
Ngô Huệ xách thùng nước nặng, theo sát phía sau ông lão, hung hãn trợn mắt nhìn ông ta.
“Đúng rồi, cô biết thân phận của ta chứ?”Ông lão đột nhiên dừng bước hỏi.
Ngô Huệ mất thăng bằng, suýt nữa đụng vào, vội vàng phanh chân lại, nước ở trong thùng sóng ra ngoài không ít.
Bị sai bảo cả một buổi chiều, Ngô Huệ ít nhiều có chút ấm ức, ngước mắt trợn mắt nhìn ông lão: “Tôi làm sao biết được.”
Ông lão thấy thái độ này của Ngô Huệ, trong lòng có chút không mấy vui vẻ, nhưng nghĩ đến cô gái này chưa từng gặp cảnh đời, khó trách ngay cả hai lần cũng không nhận ra ông ấy. Ông lập tức hắng giọng, nhíu chân mày nhìn cô: “Thật ra ta cũng không phải là nhân vật lớn lao gì…”
Ngô Huệ phối hợp gật đầu một chút, ừ, không lớn lao, bởi vậy ông mau chóng bước về phía trước đi!
Ông lão không ngừng liếc nhìn Ngô Huệ, vừa hừ hừ: “Chỉ là thỉnh thoảng đưa ra vài chủ kiến cho quân đội…”
Ông ta vừa định đi thẳng vào vấn đề, Ngô Huệ đột nhiên hoảng hốt lo sợ kêu khẽ thành tiếng.
Khó khăn lắm mới sắp đặt được câu từ liền bị ngắt lời, ông lão trợn mắt: “Kêu gì mà kêu, ta nói chuyện với cô, cô có thể chú tâm nghe một chút không?”
Nhưng Ngô Huệ chỉ nhìn chằm chằm phía sau ông ta, sắc mặt ngay lập tức biến đổi nhanh chóng, cuối cùng trở thành bộ dạng lo lắng và sợ hãi.
“Hoảng hốt thành bộ dạng gì vậy!”Ông lão cau mày, cực kỳ không hài lòng với hành động lo lắng này của Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhấc tay lên, chỉ vào phía sau ông lão, vừa định lên tiếng, một tiếng chó sủa hung ác đã thay cô trả lời rồi.
Ông lão quay đầu lại theo tiếng sủa, một con chó săn bộ dạng hung ác, toàn thân màu đen đang nhe răng hướng về bọn họ, lộ ra những chiếc răng nhọn u ám đáng sợ. Thấy ông quay đầu, con chó săn lại sủa “gâu gâu” mang tính vô cùng công kích.
Lúc nhỏ Ngô Huệ từng bị chó cắn, sau lần đó cô liền xuất hiện sự ám ảnh cực độ với chó.
Huống hồ, con chó trước mắt… Cô còn không chắc chắn là chó hay là sói, dù sao, rừng sâu núi thẳm…
Hai chân Ngô Huệ có chút nhũn ra, liếc nhìn chiếc xe con, khẽ nói với ông lão: “Đếm đến ba, chúng ta cùng chạy về phía chiếc xe.” Nói rồi Ngô Huệ liền bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”
Cô đếm đến “ba”, lúc nhấc chân chạy lại bị ông lão kéo áo quay trở lại.
“Ông làm gì thế?”Ngô Huệ khá lo lắng, cúi thấp đầu chất vấn ông, sau khi đối diện với ánh mắt hung dữ của con sói trước mắt, cô không dám cử động nữa.
Sắc mặt của ông lão nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào con chó sói đó, đôi môi mỏng mím chặt, đáy mắt bùng lên ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn: “Cô cho rằng cô chạy được qua nó sao?”
“Không chạy lẽ nào chờ chết sao?”Ngô Huệ nhìn con chó sói đó, rất sợ nó đột nhiên nhào đến.
“Gâu gâu!”
Trán Ngô Huệ tuôn ra mồ hôi lạnh: “Làm sao bây giờ?”
Ông lão nheo mắt lại, vẻ mặt khó hiểu: “Đứng ở đây không được động đậy, tiếp xúc chính diện với ánh mắt của nó, nhìn chằm chằm vào nó, không được dời đi, có thể kiên trì bao lâu hay ngần đó.”
“Lẽ nào sẽ có quân cứu viện sao?”Ngô Huệ nhìn xung quanh, cũng trở nên lo lắng.
Nếu là trước đây, Ngô Huệ có thể sẽ nhượng bộ gì đó, nhưng hôm nay, xin lỗi, tâm trạng cô rất không tốt.
Ông ấy bị Ngô Huệ nhìn đến mức có chút chột dạ, mắt đảo quanh, ho khan một tiếng: “Nói lòng dạ cô to hơn lỗ kim đã coi trọng cô rồi, cô như vậy, sau này còn lấy chồng thế nào?”
“Chìa khóa!”Ngô Huệ lại đưa tay về phía trước, nhún vai một chút: “Đưa hay không?”
Ông ấy rụt cổ lại, lẩm bẩm một câu: “Sao cô lại cho rằng là ta cầm chìa khóa, nói không chừng chính cô đã đánh rơi rồi.”
“Nếu lúc tôi xuống xe đã rút chìa khóa ra, vậy bây giờ ông không nên đứng đây chứ?”Ngô Huệ nhìn ông cụ một cách chế nhạo, bước lên trước một bước: “Hơn nữa, nếu ông không làm chuyện trái lương tâm, cớ gì tôi vừa nhắc đến chìa khóa ông liền chột dạ vậy?”
Trên mặt ông cụ quả thực không nén nổi giận, thẹn quá thành giận hét lên: “Không phải chỉ là một chiếc chìa khóa sao, cô cần đến mức thế không?”
“Trả chìa khóa lại cho tôi!”Ngô Huệ nói lại một lần nữa.
Ông lão bị Ngô Huệ ép đến mức mắt trợn trắng, không chịu được giơ cái tay ở phía sau ra, đặt vào lòng bàn tay đang xòe ra của Ngô Huệ.
Lòng bàn tay của Ngô Huệ hơi lạnh, quả nhiên là chìa khóa xe.
“Đi đi, đi đi, nhìn thấy cô liền thấy đáng ghét… Hừ!” Ông cụ nói xong liền chắp tay vào phía sau lẩm bẩm đi qua cầm cần câu.
Ngô Huệ mở khóa xe liền ngồi vào trong ghế lái.
Lúc quay xe, Ngô Huệ liếc nhìn kính chiếu hậu thấy ông lão đó đang loay hoay vụng về với cái cần câu đó. Ông ta đi dọc bờ sông, lấy chân đo độ sâu rồi lại rụt vào, dễ nhận thấy ông ta là một người mới câu cá.
Cô nhìn ông lão miệng cứ lải nhải, một mình ở bên đó dịch chuyển.Cô nhếch khóe miệng, tâm trạng vốn dĩ bực bội cũng dần dần dịu lại.Thực ra ông lão đó cũng không làm cho người ta chán ghét, chỉ là đến chết cũng cần thể diện một chút.
Ngô Huệ nhớ đến bà ngoại mình, người duy nhất đối xử tốt với cô và Ngô Hải khi cô còn nhỏ, chỉ là bà qua đời quá sớm.
Cô nhìn ông lão định quăng cần câu xuống hồ, nhưng không cẩn thận để cần câu móc vào quần áo đó, ánh mắt cô cũng trở nên hiền hòa.Ông lão này có lẽ là một người đáng thương, nếu không sao lại không có một ai cùng ông ta đi câu cá chứ?
…
Ông lão đang ra sức gỡ cái cần câu móc trên quần áo ra, bỗng nhiên liền nhìn thấy trước mắt có thêm một đôi giày da bò.
Ông ấy ngẩng đầu liền thấy Ngô Huệ đứng trước mặt ông ấy với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Trong lòng ông lão vui mừng, nhưng trên mặt vẫn tức giận: “Đây là ai vậy? Vừa nãy không phải là muốn đi sao?”
Ngô Huệ không muốn đôi co với ông ấy, cô vòng ra phía sau giúp ông ấy gỡ lưỡi câu, sau đó lại đoạt lấy cái cần câu từ trong tay ông ấy, đi đến bên thùng nước, lấy hộp mồi ở trong ra móc vào trên lưỡi câu. Cảm thấy được ánh mắt nhìn chăm chú, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy ông lão khe khẽ di chuyển ánh mắt, đang ở đó ra sức dựng thẳng sống lưng.
Ngô Huệ vừa quăng cần câu vào trong nước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ông lão không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô cúi đầu nhìn sang liền nhận thấy dưới mông ông lão là thùng nước đó.
Ông lão tự nhiên chú ý đến ánh mắt của Ngô Huệ, thầm hài lòng hất cằm một chút, tay chỉ vào chiếc cần câu Ngô Huệ đang nắm, giọng ồm ồm nói: “Cẩn thận một chút, nếu nó mà hỏng cô không mua được cái như vậy đâu!”
Bị ông ấy nói như vậy Ngô Huệ mới cúi đầu nhìn cần câu, nhận thấy ở vị trí trên tay cầm cần câu một chút có một ký hiệu, phía trên ghi dòng chữ “hoa anh đào Daiwa”. Tuy rằng Ngô Huệ không hề thạo câu cá, nhưng ở văn phòng lâu rồi, trong số đồng nghiệp không thiếu người thích câu cá, cũng sẽ nói chuyện một chút về thương hiệu cần câu, và dễ nhận thấy “hoa anh đào Daiwa” chính là thương hiệu nổi tiếng trong số đó.
Nếu như cô đoán không nhầm, chiếc cần câu này là chiếc cần câu bản giới hạn loại cao cấp nhất do hoa anh đào Daiwa sản xuất năm ngoái. Nghe nói rất nhiều khách câu đều tranh nhau đặt mua, nhưng chẳng mấy người thật sự có được nó, không ngờ khiến cô thấy được hàng có sẵn.
Ngô Huệ quan sát chiếc cần câu, không quên nhìn ông lão một chút, lập tức đổi giọng hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bộ dạng này của ông lão nhìn thế nào cũng không giống người có sở thích câu cá lâu năm.
“Chiếc cần câu này… ông tiện lấy ở đâu?”
Ông lão lập tức tức giận: “Cái gì mà tiện lấy! Đồ của cháu ta lẽ nào ta không thể dùng sao?”
“Ồ…” Ngô Huệ cố ý kéo dài âm cuối, liếc nhìn ông ta một chút: “Hóa ra là của cháu ông à.”
Ông lão liền dương dương tự đắc, vẫn không quên dịch một chút chữ Peak trên thùng nước: “Đương nhiên, đồ kiểu này trong phòng cháu ta cả một đống!”
Ngô Huệ gật đầu hiểu ra, qua một lúc, cô thấy ánh mắt ông lão thiết tha, phối hợp hỏi: “Cháu ông là khách câu?”
Ông lão cố ý cười khiêm tốn: “Nó à, chẳng qua là thu thập tương đối một vài thứ bản giới hạn đó mà thôi.”
“Thật à?”Ngô Huệ mỉm cười, trong lòng thầm nói những thứ bản giới hạn đều không rẻ, xem ra là một tên tiêu tiền như rác dựa vào tổ tiên che chở.
Ông lão lại tự cho phép cười kín đáo khiêm tốn một chút.
Thấy Ngô Huệ không có ý tiếp tục truy hỏi, ông ta ho khan vài tiếng, thấy mặt cô dửng dưng nhìn mặt nước, đành tự mình nói trước: “Ta thấy cô dường như rất rảnh, cô làm việc ở đâu vậy?”
“Tôi mới từ chức, dạo này cũng khá rảnh rỗi.”Ngô Huệ vừa nói liền câu được một con cá.
Ông lão vội đứng dậy, mở nắp thùng nước.Ngô Huệ ném con cá vào trong, sau đó lại bắt đầu câu.
“Vậy tìm được công việc phù hợp chưa?”Ông lão nóng lòng nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn ông ta một chút, trả lời thành thực: “Chưa.”
Ông lão vừa nghe, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ: “Nói ra thì cháu ta cũng mới mở công ty.”
Nói rồi ông ta lén nhìn Ngô Huệ, trong lòng thầm hét lên: “Cầu xin ta! Xin ta, ta sẽ bảo cháu ta cho cô một công việc!”
Không ngờ lần này Ngô Huệ ngay cả nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, lại nhấc cần câu lên: “Mở nắp ra.”
Dòng nước lũ dâng trào gào thét trong lòng như đột nhiên gặp phải dòng nước lạnh, trong nháy mắt đông cứng thành băng. Hai hàng lông mày trắng của ông lão sụp xuống hai bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ nắp thùng nước ra.
Ngô Huệ nhìn bộ dạng buồn bã thất vọng của ông ta, trong lòng thầm cười, tâm trạng vô tình cũng cởi mở vài phần.
Qua nửa tiếng đồng hồ, trong thùng nước đã có bảy tám con cá.
Hai ba giờ chiều là thời gian mặt trời gắt nhất, Ngô Huệ xoa bả vai có chút mỏi của mình, vừa muốn đi lau mồ hôi trên trán, trên mặt cô bỗng nhiên lạnh lại.Cô ngẩng đầu mới phát hiện ra trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Sao đột nhiên lại mưa nhỉ?
Ngô Huệ vừa định hỏi ông lão muốn về hay không, vừa quay đầu lại phát hiện trên thùng nước sớm đã không còn bóng dáng của ông lão!
“Ông ơi!”Ngô Huệ nhìn xung quanh một chút, hét lên mấy tiếng: “Ông ơi, ông ở đâu?”
Một lúc sau, trong bụi cây rậm rạp phía bên trái đột nhiên động sột soạt, Ngô Huệ dán chặt mắt nhìn liền nhìn thấy ông lão tùy tiện hái hai chiếc lá to đội lên đầu đi từ phía sau bụi cây ra.
Ngô Huệ: “… Chúng ta có phải nên về rồi hay không?”
“Đi về?” Vẻ mặt ông lão ngỡ ngàng, trên hai tay vẫn cầm hai quả lê.
Ngô Huệ nhìn vào phía sau ông ta một chút, dường như trên núi này không có cây lê mà… Vậy hai quả lê này là từ đâu có được?
Ông lão vụt đến bên Ngô Huệ, quét mắt qua thùng nước, hừ một tiếng nói: “Mới câu được vài con như vậy.”
Ngô Huệ cũng không mong đợi nghe được lời nào tốt đẹp từ trong miệng ông ta, cô thu cần câu, đặt lên trên thùng nước: “Về thôi.”
“Biết nấu cơm không?”Ông lão đột nhiên buột ra một câu không đầu không cuối.
Tay xách thùng nước của Ngô Huệ lập tức dừng lại. Cô cúi đầu nhìn những con cá đang bơi trong thùng nước liền nghĩ đến điều gì đó. Cô nhìn ông lão một cách đề phòng, nhíu đôi lông mày đẹp đẽ: “Ông lại muốn thế nào?”
“Biểu cảm như thế của cô là gì?” Mặt ông lão sầm lại, không vui vẻ nữa: “Có miễn cưỡng như vậy sao?”
“Có.”Ngô Huệ không chút do dự gật đầu thừa nhận.
Ông lão thẳng thừng không thèm đếm xỉa gì đến sự không tình nguyện của cô, cố ý làm vẻ ung dung đi về chiếc xe con: “Nấu những con cá này đi, ngày mai mang đến.”
Ngô Huệ xách thùng nước nặng, theo sát phía sau ông lão, hung hãn trợn mắt nhìn ông ta.
“Đúng rồi, cô biết thân phận của ta chứ?”Ông lão đột nhiên dừng bước hỏi.
Ngô Huệ mất thăng bằng, suýt nữa đụng vào, vội vàng phanh chân lại, nước ở trong thùng sóng ra ngoài không ít.
Bị sai bảo cả một buổi chiều, Ngô Huệ ít nhiều có chút ấm ức, ngước mắt trợn mắt nhìn ông lão: “Tôi làm sao biết được.”
Ông lão thấy thái độ này của Ngô Huệ, trong lòng có chút không mấy vui vẻ, nhưng nghĩ đến cô gái này chưa từng gặp cảnh đời, khó trách ngay cả hai lần cũng không nhận ra ông ấy. Ông lập tức hắng giọng, nhíu chân mày nhìn cô: “Thật ra ta cũng không phải là nhân vật lớn lao gì…”
Ngô Huệ phối hợp gật đầu một chút, ừ, không lớn lao, bởi vậy ông mau chóng bước về phía trước đi!
Ông lão không ngừng liếc nhìn Ngô Huệ, vừa hừ hừ: “Chỉ là thỉnh thoảng đưa ra vài chủ kiến cho quân đội…”
Ông ta vừa định đi thẳng vào vấn đề, Ngô Huệ đột nhiên hoảng hốt lo sợ kêu khẽ thành tiếng.
Khó khăn lắm mới sắp đặt được câu từ liền bị ngắt lời, ông lão trợn mắt: “Kêu gì mà kêu, ta nói chuyện với cô, cô có thể chú tâm nghe một chút không?”
Nhưng Ngô Huệ chỉ nhìn chằm chằm phía sau ông ta, sắc mặt ngay lập tức biến đổi nhanh chóng, cuối cùng trở thành bộ dạng lo lắng và sợ hãi.
“Hoảng hốt thành bộ dạng gì vậy!”Ông lão cau mày, cực kỳ không hài lòng với hành động lo lắng này của Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhấc tay lên, chỉ vào phía sau ông lão, vừa định lên tiếng, một tiếng chó sủa hung ác đã thay cô trả lời rồi.
Ông lão quay đầu lại theo tiếng sủa, một con chó săn bộ dạng hung ác, toàn thân màu đen đang nhe răng hướng về bọn họ, lộ ra những chiếc răng nhọn u ám đáng sợ. Thấy ông quay đầu, con chó săn lại sủa “gâu gâu” mang tính vô cùng công kích.
Lúc nhỏ Ngô Huệ từng bị chó cắn, sau lần đó cô liền xuất hiện sự ám ảnh cực độ với chó.
Huống hồ, con chó trước mắt… Cô còn không chắc chắn là chó hay là sói, dù sao, rừng sâu núi thẳm…
Hai chân Ngô Huệ có chút nhũn ra, liếc nhìn chiếc xe con, khẽ nói với ông lão: “Đếm đến ba, chúng ta cùng chạy về phía chiếc xe.” Nói rồi Ngô Huệ liền bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”
Cô đếm đến “ba”, lúc nhấc chân chạy lại bị ông lão kéo áo quay trở lại.
“Ông làm gì thế?”Ngô Huệ khá lo lắng, cúi thấp đầu chất vấn ông, sau khi đối diện với ánh mắt hung dữ của con sói trước mắt, cô không dám cử động nữa.
Sắc mặt của ông lão nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào con chó sói đó, đôi môi mỏng mím chặt, đáy mắt bùng lên ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn: “Cô cho rằng cô chạy được qua nó sao?”
“Không chạy lẽ nào chờ chết sao?”Ngô Huệ nhìn con chó sói đó, rất sợ nó đột nhiên nhào đến.
“Gâu gâu!”
Trán Ngô Huệ tuôn ra mồ hôi lạnh: “Làm sao bây giờ?”
Ông lão nheo mắt lại, vẻ mặt khó hiểu: “Đứng ở đây không được động đậy, tiếp xúc chính diện với ánh mắt của nó, nhìn chằm chằm vào nó, không được dời đi, có thể kiên trì bao lâu hay ngần đó.”
“Lẽ nào sẽ có quân cứu viện sao?”Ngô Huệ nhìn xung quanh, cũng trở nên lo lắng.
Bình luận facebook