Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-21
Chương 21: Muốn cô nương thân vào tôi
Trang viên Phong thị.
Cố Hảo bị đưa đến trang viên, một nơi cây cối um tùm.
“Gâu gâu gâu…” Tiếng chó sủa vang vọng bên tai.
Cố Hảo bị chấn động, tiếng sủa lớn như thế thì chứng tỏ con chó này cũng phải to lắm. Cô thực sự không biết mình có thể sống sót mà đi ra ngoài không.
Nếu như không phải bị Phong Dập Thần cưỡng ép đưa đến đây thì cô sẽ vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống thường ngày của Phong Dập Thần.
Không khí nơi này vô cùng trong lành, hàm lượng oxy chắc chắn phải cao hơn trong thành phố rất nhiều. Từ nơi này lái xe nửa tiếng có thể vào đến thành phố, vừa không làm trễ nải công việc vừa có khung cảnh hợp lòng người.
Cô còn đang cảm thán thì bỗng có hai con chó săn màu nâu lao về phía cô. Cố Hảo đứng sát vào hàng rào sắt, đã không còn đường lui nữa.
“Gâu gâu…” Con chó nhe răng với cô.
Cố Hảo hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm con chó, một người hai chó trong tư thế giằng co.
Lúc này, trên sân thượng tầng hai cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của Phong Dập Thần xuất hiện, trịch thượng nhìn Cố Hảo.
“Nghĩ cho kĩ đi, có muốn nương tựa vào tôi không?”
Cố Hảo nghe thấy giọng nói của anh thì rùng mình, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không muốn.”
“Cô nhìn cho rõ đi, bây giờ trước mặt cô có hai con chó đấy.”
Tất nhiên là nhìn rõ rồi, hai con chó đang nhìn cô chằm chằm, nhe hàm răng sắc nhọn.
“Phong Dập Thần, anh ép người như vậy thực sự quá tàn nhẫn.” Cố Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế?”
Phong Dập Thần chống tay lên lan can, cúi đầu nhìn Cố Hảo, gương mặt góc cạnh bình tĩnh, cặp mắt thâm thúy càng thêm bí mật.
“Kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt, đây là quy luật tự nhiên. Cô là kẻ yếu, thế giới này thuộc về kẻ mạnh.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Tôi có cảm giác với cô.”
Đúng là đây là thế giới của kẻ mạnh, nhưng mà kẻ yếu cũng phải sống chứ!
Cố Hảo nâng đôi mày thanh tú, mỉm cười thê lương: “Người phụ nữ khác cũng có thể cho anh cảm giác, chỉ cần anh thử một chút là được.”
“Người đang ở ngay trước mắt rồi, tôi cần gì phải đi tìm kiếm ở đâu?” Anh thấp giọng trả lời, hàng mi còn dày hơn cả của phụ nữ xuyên qua ánh mặt trời làm sống mũi càng thêm thẳng.
“Có chết tôi cũng không nương thân vào anh.” Cô trịnh trọng nói.
“Xem ra cô muốn chiến đấu với chó cưng của tôi.” Phong Dập Thần không thay đổi, vẫn đứng chống tay lên lan can, chậm rãi nói thêm: “Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kĩ, đừng làm bữa trưa cho bọn nó.”
Cố Hảo quật cường mím môi.
Đúng là một người đàn ông độc ác, anh cố ý!
Cố Hảo biết nếu mình đồng ý thì sẽ đánh mất lòng tự tôn và tiêu chuẩn nhân sinh của mình.
Nếu không đáp ứng, những con chó trước mắt.
Nhưng cô cảm thấy Phong Dập Thần sẽ không thật sự để chó cắn mình mà chỉ muốn hù dọa cô mà thôi.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định đặt cược. Thắng thì được tự do và tự tôn. Không thắng thì cũng còn tốt hơn là phải trao thân cho một người đàn ông như thế này.
Do dự một chút, Cố Hảo lớn tiếng: “Chọn cái chết.”
Phong Dập Thần nhíu chặt lông mày, con ngươi co rút lại, khóe môi khẽ cong lên, lạnh lùng nói: “Được. Vương Tử, Phỉ Nhi, lên.”
Vừa dứt lời, hai con chó lập tức lao về phía Cố hảo.
Phong Dập Thần xoay người ra ngoài, chỉ để lại Lương Thần đứng trên sân thượng quan sát.
Lương Thần nhìn thấy cũng sợ hãi.
Hai con chó lực lưỡng lao về phía Cố Hảo, xô cô ngã xuống đất. Nhưng không biết Cố Hảo đã nói gì với hai con chó mà chúng bỗng nhiên nhe răng nhếch mép biến thành vẫy đuôi mừng chủ.
Lương Thần sững sờ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Chủ tịch.” Lương Thần thấp giọng gọi Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần vừa châm một điếu thuốc, ngọn lửa bùng lên, khói trắng từ mũi anh phun ra, gương mặt góc cạnh ẩn sau làn khói.
“Chủ tịch, anh nhìn kìa.”
Phong Dập Thần bước ra.
Ngay lập tức nhìn thấy hai con chó săn nhà mình đang vẫy đuôi điên cuồng rồi dùng lưng cọ vào chân Cố Hảo, trông có vẻ khá nịnh nọt.
Phong Dập Thần ngẩn người.
Lương Thần tiếp tục giải thích: “Không biết Cố tiểu thư đã nói gì với Vương Tử và Phi Nhi mà đã có thể thu phục được chúng, hai con chó hình như làm phản rồi.”
Trang viên Phong thị.
Cố Hảo bị đưa đến trang viên, một nơi cây cối um tùm.
“Gâu gâu gâu…” Tiếng chó sủa vang vọng bên tai.
Cố Hảo bị chấn động, tiếng sủa lớn như thế thì chứng tỏ con chó này cũng phải to lắm. Cô thực sự không biết mình có thể sống sót mà đi ra ngoài không.
Nếu như không phải bị Phong Dập Thần cưỡng ép đưa đến đây thì cô sẽ vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống thường ngày của Phong Dập Thần.
Không khí nơi này vô cùng trong lành, hàm lượng oxy chắc chắn phải cao hơn trong thành phố rất nhiều. Từ nơi này lái xe nửa tiếng có thể vào đến thành phố, vừa không làm trễ nải công việc vừa có khung cảnh hợp lòng người.
Cô còn đang cảm thán thì bỗng có hai con chó săn màu nâu lao về phía cô. Cố Hảo đứng sát vào hàng rào sắt, đã không còn đường lui nữa.
“Gâu gâu…” Con chó nhe răng với cô.
Cố Hảo hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm con chó, một người hai chó trong tư thế giằng co.
Lúc này, trên sân thượng tầng hai cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của Phong Dập Thần xuất hiện, trịch thượng nhìn Cố Hảo.
“Nghĩ cho kĩ đi, có muốn nương tựa vào tôi không?”
Cố Hảo nghe thấy giọng nói của anh thì rùng mình, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không muốn.”
“Cô nhìn cho rõ đi, bây giờ trước mặt cô có hai con chó đấy.”
Tất nhiên là nhìn rõ rồi, hai con chó đang nhìn cô chằm chằm, nhe hàm răng sắc nhọn.
“Phong Dập Thần, anh ép người như vậy thực sự quá tàn nhẫn.” Cố Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế?”
Phong Dập Thần chống tay lên lan can, cúi đầu nhìn Cố Hảo, gương mặt góc cạnh bình tĩnh, cặp mắt thâm thúy càng thêm bí mật.
“Kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt, đây là quy luật tự nhiên. Cô là kẻ yếu, thế giới này thuộc về kẻ mạnh.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Tôi có cảm giác với cô.”
Đúng là đây là thế giới của kẻ mạnh, nhưng mà kẻ yếu cũng phải sống chứ!
Cố Hảo nâng đôi mày thanh tú, mỉm cười thê lương: “Người phụ nữ khác cũng có thể cho anh cảm giác, chỉ cần anh thử một chút là được.”
“Người đang ở ngay trước mắt rồi, tôi cần gì phải đi tìm kiếm ở đâu?” Anh thấp giọng trả lời, hàng mi còn dày hơn cả của phụ nữ xuyên qua ánh mặt trời làm sống mũi càng thêm thẳng.
“Có chết tôi cũng không nương thân vào anh.” Cô trịnh trọng nói.
“Xem ra cô muốn chiến đấu với chó cưng của tôi.” Phong Dập Thần không thay đổi, vẫn đứng chống tay lên lan can, chậm rãi nói thêm: “Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kĩ, đừng làm bữa trưa cho bọn nó.”
Cố Hảo quật cường mím môi.
Đúng là một người đàn ông độc ác, anh cố ý!
Cố Hảo biết nếu mình đồng ý thì sẽ đánh mất lòng tự tôn và tiêu chuẩn nhân sinh của mình.
Nếu không đáp ứng, những con chó trước mắt.
Nhưng cô cảm thấy Phong Dập Thần sẽ không thật sự để chó cắn mình mà chỉ muốn hù dọa cô mà thôi.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định đặt cược. Thắng thì được tự do và tự tôn. Không thắng thì cũng còn tốt hơn là phải trao thân cho một người đàn ông như thế này.
Do dự một chút, Cố Hảo lớn tiếng: “Chọn cái chết.”
Phong Dập Thần nhíu chặt lông mày, con ngươi co rút lại, khóe môi khẽ cong lên, lạnh lùng nói: “Được. Vương Tử, Phỉ Nhi, lên.”
Vừa dứt lời, hai con chó lập tức lao về phía Cố hảo.
Phong Dập Thần xoay người ra ngoài, chỉ để lại Lương Thần đứng trên sân thượng quan sát.
Lương Thần nhìn thấy cũng sợ hãi.
Hai con chó lực lưỡng lao về phía Cố Hảo, xô cô ngã xuống đất. Nhưng không biết Cố Hảo đã nói gì với hai con chó mà chúng bỗng nhiên nhe răng nhếch mép biến thành vẫy đuôi mừng chủ.
Lương Thần sững sờ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Chủ tịch.” Lương Thần thấp giọng gọi Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần vừa châm một điếu thuốc, ngọn lửa bùng lên, khói trắng từ mũi anh phun ra, gương mặt góc cạnh ẩn sau làn khói.
“Chủ tịch, anh nhìn kìa.”
Phong Dập Thần bước ra.
Ngay lập tức nhìn thấy hai con chó săn nhà mình đang vẫy đuôi điên cuồng rồi dùng lưng cọ vào chân Cố Hảo, trông có vẻ khá nịnh nọt.
Phong Dập Thần ngẩn người.
Lương Thần tiếp tục giải thích: “Không biết Cố tiểu thư đã nói gì với Vương Tử và Phi Nhi mà đã có thể thu phục được chúng, hai con chó hình như làm phản rồi.”
Bình luận facebook