Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Đỉnh cấp kim cương Vương lão ngũ
“Chủ tịch, theo chỉ thị của anh, tôi đã đưa Cố tiểu thư về tòa soạn rồi.” Lương Thần làm xong việc thì trở về báo cáo.
Phong Dập Thần đứng bên cửa sổ, ngón tay khẽ kẹp một điếu thuốc, một làn khói xanh bay ra.
Anh không lên tiếng.
Lương Thần cũng đứng yên ở đó, không nhiều lời.
Một lúc sau, Phong Dập Thần mới mở miệng hỏi: “Lương Thần, một người đàn ông như tôi không đáng để phụ nữ thích à?”
Lương Thần giật bắn mình, nhưng vẫn trả lời: “Không, chủ tịch, bất kể từ góc độ nào thì chủ tịch đều là người đàn ông ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Hơn nữa anh không gần nữ sắc, giữ thân trong sạch, sự nghiệp thành công, là kim cương vương lão ngũ của Tế Bắc này, tất nhiên rất xứng đáng được phụ nữ yêu thích rồi.”
Phong Dập Thần yên lặng.
Vô cùng an tĩnh.
Một lúc lâu sau, anh hút một hơi thuốc, nhả ra một làn khói.
“Vậy tại sao người phụ nữ Cố Hảo kia lại ghét tôi như vậy?”
Lương Thần ngây người: “Chuyện này, làm gì có chuyện đó?”
Phong Dập Thần lại hút thêm một hơi thuốc nữa, sau đó trầm giọng nói: “Mắt mù.”
Lương Thần trợn tròn mắt, há hốc miệng, sau đó nhanh chóng khép lại.
“Cô ấy mù sao?” Phong Dập Thần xoay người nhìn Lương Thần.
Lương Thần hơi xấu hổ, kiêng kị sư uy hiếp của chủ tịch nên gật đầu: “Vâng, có lẽ mắt cô ấy không được tốt cho lắm.”
“Nói như vậy thì cậu cũng cho rằng cô ấy không muốn gặp tôi?” Phong Dập Thần lại hỏi thêm một câu.
Lương Thần cảm thấy ba hồn bảy vía của mình sắp bị dọa bay đi hết rồi.
“Không phải, chủ tịch, tôi chỉ nghĩ có phải cách tiếp cận của anh sai rồi không?”
“Một người phụ nữ đứng trước mặt tôi, lấy lí do kết hôn rồi để từ chối tôi?” Phong Dập Thần bật cười thành tiếng: “Phong Dập Thần này khiến người ta chán ghét đến mức đấy sao?”
Lương Thần lập tức lắc đầu: “Không có, chủ tịch, tôi cảm thấy có lẽ cách nghĩ của phụ nữ không giống với đàn ông.”
“Không giống như thế nào?”
“Trong mắt đàn ông thì thì anh chắc chắn là một người được đánh giá cao. Trong mắt đa số phụ nữ thì anh cũng được đánh giá rất cao.”
“Thế trong mắt thiểu số phụ nữ thì sao?”
“Có thể giống như trường hợp của Cố tiểu thư.” Lương Thần cũng không phải phụ nữ, làm sao anh ta biết được. “Có lẽ cô ấy không phải một người phụ nữ nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”
Phong Dập Thần cau mày: “Ý cậu là tôi là một người đàn ông nông cạn?”
“Không không không!” Lương Thần vội vã lắc đầu, trên trán đầy mồ hôi: “Chủ tich, ý của tôi là Cố tiểu thư có thể không giống những người phụ nữ khác, thế nên anh mới để ý như thế.”
“Tôi có nói mình để ý đến cô ấy à?” Phong Dập Thần lại trầm giọng chất vấn.
Lương Thần cẩn thận nhìn anh, không biết mình lại nói sai cái gì.
“Là do các cậu làm việc không hiệu quả, khiến tôi bị người khác chụp lén.” Phong Dập Thần tiếp tục lên án: “Cậu làm việc kém cỏi, cuối cùng tôi phải tự mình giải quyết.”
Lương Thần ẩm ức, chủ tịch, anh còn bắt người ta phải thay đồ bơi,đây cũng gọi là giải quyết à?
Làm gì có cách giải quyết nào như thế?
Tất nhiên Lương Thần không dám nói tiếp, sợ càng nói càng sai.
“Nói.” Phong Dập Thần thấy anh ta không nói thì lại lên giọng.
Lương Thần run run, lập tức hỏi lại: “Nói, nói cái gì?’’
“Nói vì sao cô ấy không thích tôi?” Trong ấn tượng của Phong Dập Thần, người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng vô cùng say mê.
Lương Thần căng thẳng.
“Nói.”
“Á.” Lương Thần suy nghĩ một chút, cẩn thận dè dặt trả lời: “Có lẽ là do cô ấy hiểu lầm anh là kẻ lưu manh.”
Phong Dập Thần nhíu mày, dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, ngồi xuống nhìn về phía Lương Thần: “Ai lưu manh?”
Lương Thần đánh liều nói hết: “Anh bắt cô ấy phải theo mình, còn bắt người ta thay đồ tắm, rồi anh cũng thay, làm thế thì đa số phụ nữ đều sẽ hiểu lầm anh.”
Con ngươi Phong Dập Thần co rút lại, ánh mắt không vui nhìn về phía Lương Thần.
Sắc mặt Lương Thần tái nhợt: “Chủ tịch.”
Phong Dập Thần rống lên: “Cút ra ngoài.”
“Chủ tịch, theo chỉ thị của anh, tôi đã đưa Cố tiểu thư về tòa soạn rồi.” Lương Thần làm xong việc thì trở về báo cáo.
Phong Dập Thần đứng bên cửa sổ, ngón tay khẽ kẹp một điếu thuốc, một làn khói xanh bay ra.
Anh không lên tiếng.
Lương Thần cũng đứng yên ở đó, không nhiều lời.
Một lúc sau, Phong Dập Thần mới mở miệng hỏi: “Lương Thần, một người đàn ông như tôi không đáng để phụ nữ thích à?”
Lương Thần giật bắn mình, nhưng vẫn trả lời: “Không, chủ tịch, bất kể từ góc độ nào thì chủ tịch đều là người đàn ông ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Hơn nữa anh không gần nữ sắc, giữ thân trong sạch, sự nghiệp thành công, là kim cương vương lão ngũ của Tế Bắc này, tất nhiên rất xứng đáng được phụ nữ yêu thích rồi.”
Phong Dập Thần yên lặng.
Vô cùng an tĩnh.
Một lúc lâu sau, anh hút một hơi thuốc, nhả ra một làn khói.
“Vậy tại sao người phụ nữ Cố Hảo kia lại ghét tôi như vậy?”
Lương Thần ngây người: “Chuyện này, làm gì có chuyện đó?”
Phong Dập Thần lại hút thêm một hơi thuốc nữa, sau đó trầm giọng nói: “Mắt mù.”
Lương Thần trợn tròn mắt, há hốc miệng, sau đó nhanh chóng khép lại.
“Cô ấy mù sao?” Phong Dập Thần xoay người nhìn Lương Thần.
Lương Thần hơi xấu hổ, kiêng kị sư uy hiếp của chủ tịch nên gật đầu: “Vâng, có lẽ mắt cô ấy không được tốt cho lắm.”
“Nói như vậy thì cậu cũng cho rằng cô ấy không muốn gặp tôi?” Phong Dập Thần lại hỏi thêm một câu.
Lương Thần cảm thấy ba hồn bảy vía của mình sắp bị dọa bay đi hết rồi.
“Không phải, chủ tịch, tôi chỉ nghĩ có phải cách tiếp cận của anh sai rồi không?”
“Một người phụ nữ đứng trước mặt tôi, lấy lí do kết hôn rồi để từ chối tôi?” Phong Dập Thần bật cười thành tiếng: “Phong Dập Thần này khiến người ta chán ghét đến mức đấy sao?”
Lương Thần lập tức lắc đầu: “Không có, chủ tịch, tôi cảm thấy có lẽ cách nghĩ của phụ nữ không giống với đàn ông.”
“Không giống như thế nào?”
“Trong mắt đàn ông thì thì anh chắc chắn là một người được đánh giá cao. Trong mắt đa số phụ nữ thì anh cũng được đánh giá rất cao.”
“Thế trong mắt thiểu số phụ nữ thì sao?”
“Có thể giống như trường hợp của Cố tiểu thư.” Lương Thần cũng không phải phụ nữ, làm sao anh ta biết được. “Có lẽ cô ấy không phải một người phụ nữ nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”
Phong Dập Thần cau mày: “Ý cậu là tôi là một người đàn ông nông cạn?”
“Không không không!” Lương Thần vội vã lắc đầu, trên trán đầy mồ hôi: “Chủ tich, ý của tôi là Cố tiểu thư có thể không giống những người phụ nữ khác, thế nên anh mới để ý như thế.”
“Tôi có nói mình để ý đến cô ấy à?” Phong Dập Thần lại trầm giọng chất vấn.
Lương Thần cẩn thận nhìn anh, không biết mình lại nói sai cái gì.
“Là do các cậu làm việc không hiệu quả, khiến tôi bị người khác chụp lén.” Phong Dập Thần tiếp tục lên án: “Cậu làm việc kém cỏi, cuối cùng tôi phải tự mình giải quyết.”
Lương Thần ẩm ức, chủ tịch, anh còn bắt người ta phải thay đồ bơi,đây cũng gọi là giải quyết à?
Làm gì có cách giải quyết nào như thế?
Tất nhiên Lương Thần không dám nói tiếp, sợ càng nói càng sai.
“Nói.” Phong Dập Thần thấy anh ta không nói thì lại lên giọng.
Lương Thần run run, lập tức hỏi lại: “Nói, nói cái gì?’’
“Nói vì sao cô ấy không thích tôi?” Trong ấn tượng của Phong Dập Thần, người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng vô cùng say mê.
Lương Thần căng thẳng.
“Nói.”
“Á.” Lương Thần suy nghĩ một chút, cẩn thận dè dặt trả lời: “Có lẽ là do cô ấy hiểu lầm anh là kẻ lưu manh.”
Phong Dập Thần nhíu mày, dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, ngồi xuống nhìn về phía Lương Thần: “Ai lưu manh?”
Lương Thần đánh liều nói hết: “Anh bắt cô ấy phải theo mình, còn bắt người ta thay đồ tắm, rồi anh cũng thay, làm thế thì đa số phụ nữ đều sẽ hiểu lầm anh.”
Con ngươi Phong Dập Thần co rút lại, ánh mắt không vui nhìn về phía Lương Thần.
Sắc mặt Lương Thần tái nhợt: “Chủ tịch.”
Phong Dập Thần rống lên: “Cút ra ngoài.”
Bình luận facebook