Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
Chương 19: Dễ dàng hiểu rõ
Cố Hảo không phản kháng, hôm nay cô có cảm giác không chạy được, nếu đã thế thì chuyện gì đến cứ để nó đến thôi.
Sau lưng vang lên hai tiếp “Bốp bốp” vô cùng vang dội.
Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Trần Lập Phi bị đánh ngã nhào ra đất.
“Phụt…” Cố Hảo không nhịn được cười ra tiếng, sau đó đau khổ ôm lấy mặt.
Người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Cố Hảo cảm nhận được ánh mắt đó thì lập tức giương mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh thì lập tức thu hồi biểu cảm, lên tiếng: “Phong tiên sinh, ảnh đó là do tôi chụp, tôi xin lỗi, muốn chém muốn giết tùy anh.”
Phong Dập Thần nhíu mày: “Thừa nhận rồi?”
Cố Hảo gật đầu: “Không thừa nhận thì anh cũng không buông tha cho tôi. Tôi thừa nhận là tôi chụp.”
“Vậy tại sao lại đăng bài dưới tên Lý Cầm?” Phong Dập Thần hỏi.
Cố Hảo nghẹn họng, hỏi ngược lại: “Anh đã biết hết mọi chuyện từ lâu, việc gì phải hỏi lại nữa?”
“Tôi muốn nghe cô nói.”
Hai người nháy mắt đã đến bên cạnh xe.
Phong Dập Thần mở cửa xe, nhét cô vào ghế phó lái. Cố Hảo ngồi một bên, anh ngồi ghế lái, sau đó khởi động xe.
Cố Hảo do dự một lúc: “Tôi đã nói từ trước rồi, để có thể trở thành nhân viên chính thức.”
Cô hơi bất đắc dĩ, hối hận lẽ ra không nên làm nhân viên chính thức cho tờ báo lá cải này.
Im lặng một hồi, Cố Hảo cười tự giễu: “Cuối cùng lại như vậy.”
Phong Dập Thần tiếp lời cô: “Thành quả bị người ta cướp mất, lúc gặp chuyện thì lại ném cho cô để thu dọn tàn cục. Cố Hảo, cô chuyển thành nhân viên chính thức thì có lợi gì không?”
Cố Hảo sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại biết hết mọi chuyện như vậy. Cô lại cười nhạo chính mình: “Đúng vậy, chẳng có lợi ích gì, lại còn đắc tội Phong tiên sinh.”
“Bây giờ hiểu ra cũng chưa muộn.” Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo sửng sốt, nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn Phong Dập Thần: “Ý của Phong tiên sinh là không truy cứu chuyện của tôi nữa?”
Phong Dập Thần nhàn nhã lái xe, không vội trả lời câu hỏi của cô, gương mặt như cười như không, bóng dáng cao lớn dựa vào ghế làm cả không gian có vẻ nhỏ bé ngột ngạt.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói mang theo một chút lười biếng: “Không ai dám chụp lén Phong Dập Thần tôi, cô là người đầu tiên, cô nghĩ tôi sẽ không truy cứu?”
Trong lòng đang tràn đầy hi vọng, Cố Hảo nghe thế thì rũ vai xuống, suy sụp: “Vậy anh định trả thù tôi như thế nào?”
Xe lái đến một cửa hàng thuốc thì dừng lại.
Phong Dập Thần xuống xe.
Cố Hạo ngẩn người.
“Cô ngồi đợi ở đây, nếu như chạy trốn thì tự gánh lấy hậu quả.” Anh bỏ lại một câu uy hiếp rồi xoay người rời đi.
Cố Hảo ngây ngốc ngồi trong xe, mãi cũng không nhúc nhích.
Năm phút sau.
Phong Dập Thần xách một cái túi trở lại, mở cửa xe thấy Cố hảo thì khẽ mỉm cười: “Ừm, không tồi, không chạy trốn.”
Cố Hảo im lặng.
Phong Dập Thần ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn gương mặt cô.
Dấu vết bàn tay rất sâu, cái tát này của Trần Lập Phi đúng là rất mạnh.
Anh lấy hộp thuốc mỡ vừa mua ra, thuốc mỡ thoa ngoài da có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ huyết ứ. Anh nặn một ít thuốc ra ngón tay rồi vươn tay ra.
Cố Hảo theo bản năng ngả ra sau.
Phong Dập Thần lại nghiêng người về phía trước, Cố Hảo không còn chỗ trốn nữa, cả người dựa lên cửa xe.
Anh bôi thuốc mỡ cho cô.
Cảm giác mát lạnh mang theo hương vị bạc hà ngay lập tức làm giảm cảm giác sưng tấy và đau nhức trên da mặt.
Cố Hảo sững người, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Đôi mắt của Phong Dập Thần thâm thúy và bình tĩnh, giống như một hồ nước lạnh, có thể dễ dàng hút hồn người khác.
Cố hảo vẫn cảm thấy xấu hổ, hơi nhăn nhó muốn cự tuyệt.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nam khàn khàn truyền đến, mang theo hàm ý không cho phép từ chối.
Cố Hảo không phản kháng, hôm nay cô có cảm giác không chạy được, nếu đã thế thì chuyện gì đến cứ để nó đến thôi.
Sau lưng vang lên hai tiếp “Bốp bốp” vô cùng vang dội.
Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Trần Lập Phi bị đánh ngã nhào ra đất.
“Phụt…” Cố Hảo không nhịn được cười ra tiếng, sau đó đau khổ ôm lấy mặt.
Người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Cố Hảo cảm nhận được ánh mắt đó thì lập tức giương mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh thì lập tức thu hồi biểu cảm, lên tiếng: “Phong tiên sinh, ảnh đó là do tôi chụp, tôi xin lỗi, muốn chém muốn giết tùy anh.”
Phong Dập Thần nhíu mày: “Thừa nhận rồi?”
Cố Hảo gật đầu: “Không thừa nhận thì anh cũng không buông tha cho tôi. Tôi thừa nhận là tôi chụp.”
“Vậy tại sao lại đăng bài dưới tên Lý Cầm?” Phong Dập Thần hỏi.
Cố Hảo nghẹn họng, hỏi ngược lại: “Anh đã biết hết mọi chuyện từ lâu, việc gì phải hỏi lại nữa?”
“Tôi muốn nghe cô nói.”
Hai người nháy mắt đã đến bên cạnh xe.
Phong Dập Thần mở cửa xe, nhét cô vào ghế phó lái. Cố Hảo ngồi một bên, anh ngồi ghế lái, sau đó khởi động xe.
Cố Hảo do dự một lúc: “Tôi đã nói từ trước rồi, để có thể trở thành nhân viên chính thức.”
Cô hơi bất đắc dĩ, hối hận lẽ ra không nên làm nhân viên chính thức cho tờ báo lá cải này.
Im lặng một hồi, Cố Hảo cười tự giễu: “Cuối cùng lại như vậy.”
Phong Dập Thần tiếp lời cô: “Thành quả bị người ta cướp mất, lúc gặp chuyện thì lại ném cho cô để thu dọn tàn cục. Cố Hảo, cô chuyển thành nhân viên chính thức thì có lợi gì không?”
Cố Hảo sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại biết hết mọi chuyện như vậy. Cô lại cười nhạo chính mình: “Đúng vậy, chẳng có lợi ích gì, lại còn đắc tội Phong tiên sinh.”
“Bây giờ hiểu ra cũng chưa muộn.” Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo sửng sốt, nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn Phong Dập Thần: “Ý của Phong tiên sinh là không truy cứu chuyện của tôi nữa?”
Phong Dập Thần nhàn nhã lái xe, không vội trả lời câu hỏi của cô, gương mặt như cười như không, bóng dáng cao lớn dựa vào ghế làm cả không gian có vẻ nhỏ bé ngột ngạt.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói mang theo một chút lười biếng: “Không ai dám chụp lén Phong Dập Thần tôi, cô là người đầu tiên, cô nghĩ tôi sẽ không truy cứu?”
Trong lòng đang tràn đầy hi vọng, Cố Hảo nghe thế thì rũ vai xuống, suy sụp: “Vậy anh định trả thù tôi như thế nào?”
Xe lái đến một cửa hàng thuốc thì dừng lại.
Phong Dập Thần xuống xe.
Cố Hạo ngẩn người.
“Cô ngồi đợi ở đây, nếu như chạy trốn thì tự gánh lấy hậu quả.” Anh bỏ lại một câu uy hiếp rồi xoay người rời đi.
Cố Hảo ngây ngốc ngồi trong xe, mãi cũng không nhúc nhích.
Năm phút sau.
Phong Dập Thần xách một cái túi trở lại, mở cửa xe thấy Cố hảo thì khẽ mỉm cười: “Ừm, không tồi, không chạy trốn.”
Cố Hảo im lặng.
Phong Dập Thần ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn gương mặt cô.
Dấu vết bàn tay rất sâu, cái tát này của Trần Lập Phi đúng là rất mạnh.
Anh lấy hộp thuốc mỡ vừa mua ra, thuốc mỡ thoa ngoài da có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ huyết ứ. Anh nặn một ít thuốc ra ngón tay rồi vươn tay ra.
Cố Hảo theo bản năng ngả ra sau.
Phong Dập Thần lại nghiêng người về phía trước, Cố Hảo không còn chỗ trốn nữa, cả người dựa lên cửa xe.
Anh bôi thuốc mỡ cho cô.
Cảm giác mát lạnh mang theo hương vị bạc hà ngay lập tức làm giảm cảm giác sưng tấy và đau nhức trên da mặt.
Cố Hảo sững người, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Đôi mắt của Phong Dập Thần thâm thúy và bình tĩnh, giống như một hồ nước lạnh, có thể dễ dàng hút hồn người khác.
Cố hảo vẫn cảm thấy xấu hổ, hơi nhăn nhó muốn cự tuyệt.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nam khàn khàn truyền đến, mang theo hàm ý không cho phép từ chối.
Bình luận facebook